Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình

Chương 117: Nguy Kịch


Bạn đang đọc Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình – Chương 117: Nguy Kịch


Nghe Bạch Ân nói vậy, đột nhiên Hạ Dương cười lớn, cậu nhìn hắn với ánh mắt vô cùng thèm thuồng.
“Bạch Ân… ngươi là vật chứa năng lượng cho ta.

Nhưng tại sao… tại sao…!!!???” Hạ Dương, không, bây giờ phải nói là ý thức chủ hét lên: “Tại sao ngươi lại yêu cái thứ đến từ thế giới khác, tại sao ngươi lại thoát khỏi kịch bản mà ta đã định sẵn, hả?! Có phải ngươi tưởng Hạ Dương thay đổi nên mới hứng thú không? Ta nói cho ngươi biết, thật ra chẳng có sự thay đổi nào ở đây cả, cậu ta là một linh hồn đến từ thế giới khác.

Một ngày nào đó cậu ta sẽ phải rời đi, ngươi và cậu ta không có khả năng đâu.

Đừng có hy vọng nữa, mau trở về với thực tại đi, trở về với kịch bản mà ta đã định sẵn cho ngươi.”.

Thử ????hách ????ìm ????????a????g gốc, géc gô ﹟ T????UmT???? ????ye????.????N ﹟

“Không cần mày nói, điều đó tao đã biết từ lâu rồi.” Bạch Ân lạnh lùng nhìn nó: “Việc Dương Dương không phải người của thế giới này tao đã biết từ đầu năm mười một.

Nhưng cho dù không có kết quả thì như thế nào? Tao vẫn muốn ở cạnh em ấy, mãi mãi không rời xa.

Nếu có bất kỳ ai có ý định đưa em ấy đi thì tao sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.”
“Vậy nếu tự cậu ta muốn rời đi thì sao?”
“Nếu việc đó xảy ra, tao sẽ bẻ gãy chân cậu ấy, giam cậu ấy ở bên mình mãi mãi.”
Ý thức chủ im bặt, nó đột nhiên trầm lặng, dường như đang nín nhịn một thứ cảm xúc gì đó.

Nó không hét cũng không cử động, lúc này nó đang dùng cơ thể Hạ Dương như một vật chứa, cảm xúc của nó cũng được thể hiện rõ trên gương mặt của cậu.
“Sao ngươi dám đi lệch kịch bản như thế?!”
“Sao ngươi dám thoát khỏi sự điều khiển của ta?!”
“Ngươi là Tề Bạch Ân, là tiểu thụ trong văn NP, số phận phải bị Tần Doanh, Du Trình và Tề Minh đè, tại sao bây giờ ngươi lại thay đổi?”
“Từ trước đến giờ tao chưa từng muốn đi theo cái kịch bản ghê tởm của mày!” Lần đầu tiên hắn tức giận đến thế, kiếp trước chính là vết nhơ của hắn, khi đó hắn yếu đuối lại nhỏ bé, không hề biết được cuộc đời mình đã được định sẵn.

Những năm đó hắn phải chịu sự điều khiển của ý thức chủ, không thể phản kháng cũng chẳng thể thay đổi.
Chỉ có một lần duy nhất hắn thoát được sự điều khiển đó, chính là khi hắn tự tử chết đi.
Sống lại, hắn có ký ức của kiếp trước, cũng không còn bị ý thức chủ dùng năng lực điều khiển nữa.

Vì thế nên hắn có thể làm mọi điều mình muốn, ngay cả Hạ Dương cũng thay đổi, cuối cùng kết quả là hai người bọn họ yêu nhau.

“Kiếp trước chính là nỗi ô nhục của tao! Nằm mơ tao cũng nghĩ đến chuyện phải trả thù như thế nào.

May thay kiếp này tao được Hạ Dương cứu rỗi, nếu không có cậu ấy thì dù cho hiện tại tao có giết được Tần Doanh, Du Trình và Tề Minh, hay tao có trở về với thân phận thật là thiếu gia nhà họ Bạch… thì chắc chắn tao cũng không thể hạnh phúc được.”
“Ý thức chủ như mày thì có gì ghê gớm? Cũng chỉ là thứ dựa vào nhân vật làm vật chứa, sau đó ở sau màn điều khiển họ đi theo cốt truyện mà mày đã định sẵn, rồi ngư ông đắc lợi mà hưởng thụ toàn bộ năng lượng do nhân vật mang lại.” Hắn cười khẩy: “Một khi nhân vật thoát khỏi sự khống chế của mày thì mày liền mất hết tất cả sức mạnh.

Nhìn xem tao nói có đúng không, bây giờ đến cả hiện thân ở ra ngoài mày cũng không làm được, hoàn toàn phải nhờ vào trung gian, thật vô dụng!”
Thấy Bạch Ân biết được hết tất cả bí mật, nó âm trầm nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại biết được những chuyện này? Ngươi là nhân vật trong tiểu thuyết, đáng lẽ ra không thể biết trước cốt truyện mới đúng.” Nó không ngừng lẩm nhẩm, tự độc thoại: “Đến cả Hạ Dương là người đến từ thế giới thật, tuy biết trước được cốt truyện nhưng cậu ta còn bán tín bán nghi về nguồn gốc sức mạnh của ta, vậy mà ngươi lại biết tất cả.”
“Không được! Chuyện này là không thể!” Nó dần dần mất bình tĩnh: “Ngươi không phải là Tề Bạch Ân mà ta biết.

Ngươi là ai?”
Bạch Ân nhướn mày nhìn ý thức chủ, toàn thân hắn toát ra một loại khí chất vương giả quyền uy, thoáng chốc trấn áp được sức mạnh của ý thức chủ.
Nó cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.


Không hiểu sao nó lại thấy Bạch Ân vô cùng đáng sợ.
Giống như… hắn muốn giết nó là điều vô cùng dễ dàng, một ngón tay là xong.
“Đã vậy… ta không thể để ngươi được như ý nguyện!”
Dứt lời, từ trong không khí nó biến ra một con dao, không chút do dự mà đâm thẳng vào trong bụng Hạ Dương.
Nguồn gốc sức mạnh của nó bắt nguồn từ Bạch Ân, hắn thay đổi là do Hạ Dương, vậy nếu giết Hạ Dương thì chắc chắn Bạch Ân sẽ lại nằm trong sự điều khiển của nó.
Chỉ có như vậy thì nó mới lấy lại được số sức mạnh đã mất, cũng như có thêm nhiều sức mạnh mới.
Nhưng nó cũng không thể giết chết Hạ Dương được, vì thế nên nó chỉ đâm vào bụng chứ không đâm vào tim.
Nhưng không để nó được như ý nguyện, lúc con dao sắp đâm xuống bụng Hạ Dương thì Bạch Ân đột nhiên phất tay một cái, đôi mắt đỏ lóe sáng, con dao ngay lập tức đổi hướng quay sang đâm vào bụng hắn.
Bạch Ân ngay lập tức chảy máu, hắn khuỵu người xuống.
Cùng lúc đó, Hạ Dương thoát khỏi sự điều khiển của ý thức chủ, cậu ngất xỉu ngã xuống nền đất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.