Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi

Chương 6: Bị Quấy Rối


Bạn đang đọc Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi – Chương 6: Bị Quấy Rối


Má mì nghe xong yêu cầu của Linh Lan thì tỏ ra khá ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã gật gù như hiểu ra điều gì đó.

– Cậu Nam là nhân vật có máu mặt trong nước, chỉ hai trăm triệu đã muốn tôi đưa cô đi tiếp cận cậu ấy rồi sao? Cái giá này hơi ít đấy.

Bà ta tiếp tục sờ soạn gương mặt của Linh Lan, trong mắt hiện rõ vẻ tham lam.

– Hay là cô thật sự làm việc cho tôi đi, nơi này rất nhiều quan chức quyền thế lui tới, tôi nhất định sẽ đề bạt cô, gương mặt này của cô không dùng để quyến rũ đàn ông thì thật tiếc.

Bà ta dời bàn tay xuống cổ rồi dừng trước ngực Linh Lan, cô nhíu mày chộp lấy tay bà ta lạnh lùng nói:
– Nếu bà không cần số tiền này thì thôi vậy, bà nói đúng, tôi có nhan sắc, không nhờ bà thì tôi cũng tiếp cận được với anh ta.

Nói xong Linh Lan xoay người rời đi, vừa ra tới cửa đã bị vệ sĩ chặn lại, cô nhếch môi cười nhạo một tiếng rồi biến mất trước mặt họ, ngay lập tức biểu cảm của má mì thay đổi, bà ta nói vào không trung:
– Được rồi tôi đồng ý, cô đừng đi.

Lúc này Linh Lan lại xuất hiện sau lưng bà ta, bàn tay mềm mại của cô quấn chặt lấy cổ của đối phương, sau đó cô kề sát mặt mình vào mặt bà ta rồi nói:
– Tôi không chỉ có thể biến mất mà còn có thể lấy mạng bà đấy, tốt nhất bà nên nhận tiền và giúp tôi đi.

Thực ra Linh Lan chỉ đang hù dọa má mì, cô không dám giết người, phép thuật duy nhất cô học được ở thiên đàng là dịch chuyển tức thời, tuy nhiên tại thế giới loài người, thứ phù phép cơ bản này lại là siêu năng lực khiến người khác khiếp sợ.


Quả nhiên má mì tỏ ra sợ sệt luôn miệng đảm bảo:
– Được được, tôi sẽ giúp cô.

Linh Lan buông cổ bà ta ra, nói:
– Đi thôi.

Má mì vội vàng đưa cô đến phòng VIP của Đình Nam, lúc này anh và đám bạn con nhà giàu của mình đang ăn nhậu chơi bời, thấy má mì dẫn theo người tới, một tên công tử hỏi:
– Bà đưa ai tới vậy? Hôm nay anh Nam không vui, không cần tay vịn.

Má mì lập tức cười nói:
– Chính vì biết cậu Nam không vui nên tôi mới đưa át chủ bài của mình tới, hy vọng sẽ giúp cậu Nam giải tỏa nỗi buồn.

Má mì đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang chán chường liên tục nốc rượu ở đối diện, người này chính là chủ tịch tập đoàn Wingroup – Nguyễn Đình Nam, tuy nhiên đáp lại sự nhiệt tình như nước của má mì, anh cau mày quát:
– Cút! Lũ đàn bà chúng mày toàn là đồ phản phúc! Luôn miệng nói yêu tao, cần tao rồi quay lưng lấy thằng có quyền có thế! Cút! Cút hết cho tao!
Sau đó anh ném chai rượu về phía má mì, rượu đỏ văng tung tóe khắp sàn, nụ cười trên mặt bà ta cũng sắp không giữ được nữa.

Người ngoài đồn đãi tính nết của chủ tịch Nam không tốt, quả nhiên danh bất hư truyền.

Linh Lan nhìn thanh niên chán nản bất cần đời trước mắt, trong lòng hiểu rõ tại sao anh lại cư xử như vậy, mặc dù hiện giờ anh đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn, nhưng vì phất lên quá nhanh mà anh chẳng khác nào nhà giàu mới nổi, so với nhà họ Trần bề thế nước sâu không thấy đáy, cô nàng Á Hân kia đương nhiên sẽ chọn bên có quyền lực rồi.


Từ lúc bước vào, Linh Lan vẫn luôn cúi đầu nên đám công tử đối diện không nhìn rõ mặt cô, một gã tiến tới kéo cô ra ánh sáng rồi nói:
– Vào thì cũng vào rồi, anh Nam không cần thì hầu hạ bọn này, ngẩng mặt lên cho bọn này xem át chủ bài của quán có nhan sắc cỡ nào.

Dứt câu, gã ta thô bạo nâng cằm Linh Lan lên, lập tức đôi mắt của gã trừng lớn, đám công tử ngồi phía sau đồng loạt giật mình thản thốt, ngay cả Định Nam cũng không khỏi dán chặt vào gương mặt của cô.

– Đẹp thật, giống như một nữ thần vậy.

– Gã công tử kéo tay Linh Lan lầm bầm.

Lúc này Linh Lan không hề kiêng dè mà nhìn thẳng vào Đình Nam, trên môi nở một nụ cười nhạt, cô nói:
– Không biết tôi có phúc phần được hầu hạ anh Nam không?
Đám công tử nghe vậy thì cảm thấy rất bất mãn, người phụ nữ này đúng là đồ không biết điều, ai có mắt cũng nhận ra cô muốn tiếp cận Đình Nam, nhưng vẫn phải cho họ một chút mặt mũi chứ?
Đình Nam nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đến mức không có thật của Linh Lan, mặc dù cô trang điểm khá đậm làm mất đi đường nét tự nhiên, nhưng anh vẫn nhìn ra cô là một mỹ nhân hiếm có.

Tuy nhiên như thế thì đã sao? Anh là loại người dễ bị sắc đẹp lừa gạt đến vậy à?
– Hừ, dù xinh đẹp đến mấy thì cũng chỉ là hạng điếm bán thân rẻ tiền mà thôi, cô không có tư cách ngồi gần tôi đâu.

Nói xong Đình Nam tiếp tục nốc rượu, má mì đã hoàn thành nhiệm vụ bèn đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa phòng VIP lại, tại nơi mà Linh Lan không nhìn thấy, tròng mắt của bà ta dần chuyển sang màu đỏ máu, trên môi cong lên một nụ cười nham hiểm.


Vệ sĩ đứng chờ má mì ở bên ngoài cũng lộ ra cặp sừng đen và con ngươi màu đỏ, gã khom lưng nói:
– Lâu rồi mới có thiên thần đến thế giới nhân loại, thật không ngờ còn để chúng ta bắt gặp, hơn nữa cô ta lại còn là tình nhân của vị thần tối cao Rabanut, nhưng có vẻ cô ta không được thông minh cho lắm.

Má mì bật cười đáp:
– Nếu thông minh thì đã không chọn cách này để tiếp cận thằng nhóc Đình Nam kia rồi, hừ, khởi điểm là nhân loại thì trí tuệ tới đâu chứ? Mặc kệ đi, chúng ta là ác ma không đấu lại thiên thần, nhưng có thể chứng kiến người tình của Rabanut bị nhân loại chơi đùa cũng rất vui mà.

Đó là lý do tại sao má mì lại dễ dàng giúp Linh Lan giả vờ làm tiếp viên quán bar hòng tiếp cận Đình Nam, bà ta là ác ma đến thế giới nhân loại đã nhiều năm, kinh doanh trên xác thịt của biết bao cô gái, thật muốn nếm thử mùi vị của người tình vị thần tối cao một lần.

Bên này, sau khi bị Đình Nam từ chối, Linh Lan cũng định rời đi, không cách này thì dùng cách khác, cô không thể để anh nghi ngờ về mục đích tiếp cận của mình.

Tuy nhiên khi cô vừa mới xoay người thì đã bị hai ba tên công tử kéo tới chỗ sô pha, họ vây quanh và bắt đầu chạm vào người cô.

– Không lại gần anh Nam được thì coi tụi này là không khí à, nếu đã tới rồi thì hầu hạ tụi này đi, yên tâm, bọn anh có rất nhiều tiền, khoai cũng rất to, đảm bảo đêm nay em sẽ sướng như tiên ha ha…
Dứt câu, cả đám như lang sói sờ soạn vào người cô, thậm chí còn kéo áo của cô xuống.

– Tránh ra, tôi không muốn tiếp các người.

– Linh Lan hét lên.

Sau đó cô đẩy một gã công tử ra rồi đứng dậy muốn đi, điều này khiến gã ta điên tiết bèn đè cô xuống sô pha rồi xé áo của cô xuống, lập tức đôi gò bồng căng mịn lồ lộ trước không khí, cả đám thèm nhỏ dãi nuốt nước bọt ừng ực rồi cúi người tham lam gặm nhắm da thịt của cô.

– Buông tôi ra!

Linh Lan vẫn cố vùng vẫy, cô muốn sử dụng phép dịch chuyển tức thời, nhưng Đình Nam còn ở đây nên cô không dám làm vậy.

Anh thật sự muốn nhìn cô bị đám người này cấu xé sao?
Linh Lan dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đình Nam, anh cũng đang nhìn cô nhưng lại với biểu cảm vô cùng lạnh nhạt.

– Con điếm này, đã làm gái rồi mà còn kén chọn, để hôm nay ông cho mày lết ra khỏi đây luôn.

Một tên công tử luồng tay vào trong váy của Linh Lan rồi kéo quần nhỏ của cô ra, sau đó đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt hưởng thụ trông vô cùng biến thái.

Linh Lan đã chịu đựng đủ sự xúc phạm từ đám người này, đang lúc quyết định sử dụng phép thuật thì Đình Nam đột nhiên đứng dậy kéo gã công tử đang móc súng ra chuẩn bị chơi cô ngã ra sau.

Mấy gã khác thấy vậy cười nói:
– Anh Nam cũng nhịn hết nổi định nhập cuộc chơi chung với tụi này à? Con nhỏ này ngon quá, ngồi trên mặt nó chắc sướng lắm ha ha…
Đình Nam nhìn Linh Lan chật vật trong bộ váy bị xé rách chỉ còn có thể che được nửa thân dưới, cô đang cố gắng dùng tay che đi cặp gò bồng của mình, đôi mắt ướt lệ trông vô cùng đáng thương.

Anh quăng một chiếc áo khoác dài lên người cô rồi nói:
– Không phải muốn hầu hạ tôi sao? Theo tôi đến khách sạn.

Nói xong anh xoay người đi thẳng một mạch ra khỏi phòng VIP, Linh Lan vội vàng khoác áo vào chạy theo bỏ lại đám công tử ngỡ ngàng nhìn miếng thịt chạy mất trong khi súng của bản thân đã lên nòng cả rồi.

– Chết tiệt, lại bị hớt tay trên!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.