Bạn đang đọc Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi – Chương 2: Thù Mới Hận Cũ
Đột nhiên ngoài cổng vang lên tiếng la hét của một người đàn ông, tiếp theo đó một nhóm người phá cổng rào xông vào trong sân, họ đập chỗ này phá chỗ kia, hoàn toàn không coi pháp luật ra gì.
Bà Hương chạy ra ngăn lại:
– Các người làm gì vậy? Chú Tài, sao chú lại đến phá nhà tôi?
Người đàn ông tên Tài mặc áo phanh ngực để lộ ra hình xăm rồng phượng rất lớn, ông ta nhếch mép cười nói:
– Thiếu nợ không có tiền trả thì tao dọn nhà hộ chúng mày.
Bà Hương hớt hải nói:
– Chẳng phải chú đã cho chúng tôi khất đến tháng sau sao? Sao hôm nay lại đến đòi?
Ông Tài trợn mắt đáp:
– Tao muốn đòi giờ nào là quyền của tao, nếu bây giờ mày không trả tiền thì tao không chỉ đập nhà mày đâu, tao còn bán thằng con của mày đi gán nợ nữa đấy.
Nói xong ông ta hất cằm về phía đám đàn em, chúng lập tức xông vào nhà lôi Chí Hòa ra sân, bà Hương vội kéo con trai ra sau lưng run rẩy cầu xin:
– Chú Tài ơi thằng bé còn nhỏ, xin chú đừng bắt nó, tôi… tôi sẽ bán nhà trả nợ cho chú mà.
– Hừ, bớt nhiều lời, tao thấy con trai mày đẹp đó, bán cho mấy ông nhà giàu chắc được nhiều tiền đây ha ha…
Giọng cười nham nhở của ông Tài khiến hai mẹ con bà Hương rơi vào tuyệt vọng, họ ôm lấy nhau không ngừng run rẩy, cảnh tượng đau lòng này không thể khiến đám sói đói kia chịu buông tha cho họ.
– Họ thiếu nợ các người bao nhiêu tôi sẽ trả.
Đúng lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của tất cả người ngoài sân.
Linh Lan chạy tới chỗ hai mẹ con bà Hương đỡ họ dậy rồi trừng mắt với ông Tài, bà Hương vốn bảo cô đừng ra ngoài nhưng sao cô có thể trơ mắt nhìn mẹ và em trai của mình chịu nhục mà ngồi yên được chứ?
– Đẹp… đẹp quá… người đẹp ơi đi theo anh không? Nếu em chịu theo anh, anh sẽ xóa nợ cho gia đình bà ta.
Ông Tài vừa nhìn thấy Linh Lan xuất hiện thì tâm trí lập tức bị cô thâu tóm, ông ta hoàn toàn say mê trước vẻ đẹp của cô.
Mắt thấy ông ta sắp giơ tay chạm vào Linh Lan, Chí Hòa lớn gan kéo cô ra sau lưng mình che chở, mặc dù rất sợ nhưng cậu không thể để chị xinh đẹp bị ông ta quấy rối.
– Thằng nhãi ranh, mày…
– Ông dám đánh nó tôi sẽ không để yên cho ông đâu.
Ông Tài định giơ tay tát vào mặt Chí Hòa thì bị Linh Lan uy hiếp, ông ta nheo mắt nhìn Linh Lan, trong lòng thầm nghĩ cô xinh đẹp như vậy nói không chừng là tình nhân của ông lớn nào đó, chi bằng ông ta cứ nhịn nhục trước để xem tình hình đã, biết đâu lại ôm được người đẹp về nhà chơi đùa.
– Cô em muốn trả nợ cho nhà này sao? Được thôi, tiền gốc ba mươi triệu, tiền lãi nửa năm thêm bảy mươi triệu tổng cộng một trăm triệu, đưa hết một lần không hẹn kỳ sau.
– Cái gì?
Bà Hương hét lên.
– Rõ ràng ban đầu ông nói cả gốc lẫn lãi chỉ năm mươi triệu mà, tại sao bây giờ lên tới cả trăm triệu rồi? Nhiều như vậy làm sao chúng tôi trả nổi…
Bà Hương khuỵu xuống đất gào khóc, cả nhà bà ăn ở hiền lành tại sao lại gặp toàn người xấu thế này chứ?
Linh Lan nhìn vẻ mặt đắc ý của ông Tài mà trong lòng chỉ muốn giết chết ông ta thôi, cô mở miệng:
– Tôi sẽ đưa cho ông một trăm triệu, nhưng tôi muốn biết có phải người nhà họ Trần kêu ông lật kèo làm khó nhà này hay không?
Ông Tài không giấu giếm mà thản nhiên thừa nhận:
– Không biết họ là ai, chỉ biết là người rất giàu, chậc, ai kêu chúng mày nghèo mà đòi gả con sang làm gì?
Linh Lan siết chặt nắm đấm, nhà họ Trần thật sự muốn dồn cả nhà cô vào chỗ chết để xóa đi vết bẩn tanh tưởi của mình sao?
Ba năm làm dâu cô tự nhận mình chưa từng thẹn với nhà chồng, thật không ngờ lại nhận về trái đắng như thế này, cô vốn định sau khi từ thiên đàng trở về sẽ không còn dính dáng gì với chồng cũ, nhưng cái chết của cha, sự khốn đốn của mẹ và em trai đã không cho phép cô tiếp tục nhân nhượng nữa.
Trần Bảo Quốc, Lâm Á Hân, tôi sẽ không để các người sống yên trên nỗi đau của gia đình tôi!
Sau khi đưa tiền cho ông Tài và xé giấy nợ, ba mẹ con Linh Lan dìu dắt nhau vào nhà, cô rưng rưng nước mắt thắp cho cha một nén nhang rồi quay sang nói với bà Hương:
– Mẹ… dì à, hay là dì với em trai dọn đến thủ đô sống với con đi, lúc trước con và Lan chơi thân như chị em, bây giờ cô ấy mất tích, con cũng nên thay cô ấy chăm sóc hai người.
Bây giờ cô đã lên kế hoạch trả thù gia đình nhà chồng cũ nên tạm thời không nói cho bà Hương biết cô chính là con gái của bà, huống hồ cô cũng không thể giải thích tại sao gương mặt của mình lại thay đổi.
Mà bà Hương nghe Linh Lan nói xong lại do dự, thấy thế cô bèn nói:
– Nhóc Hòa đang tuổi đi học, nếu được học ở thủ đô tương lai của em ấy cũng rộng mở hơn.
Tương lai của Chí Hòa đúng là nỗi lo của bà, hơn nữa cô cũng giúp mẹ con bà trả nợ rồi, nếu từ chối thì thật không phải phép.
– Vậy để dì rao bán mảnh đất này rồi đưa tiền cho con…
– Không cần đâu ạ, con sẽ thay Lan chăm sóc hai người, dì cứ coi con như con ruột là được.
Linh Lan biết bà Hương không muốn mắc nợ ai, nhưng cô là con gái của bà, không phải người ngoài.
Chí Hòa ngồi cạnh nghe hai người nói chuyện mà cảm thấy bản thân rất vô dụng, cậu lén lút nhìn Linh Lan sau đó lại đỏ mặt cúi đầu, trong lòng thầm quyết tâm sẽ thành tài để bảo vệ và chăm sóc chị xinh đẹp.
…
Sau khi thuyết phục bà Hương xong, Linh Lan lại lấy ra hai viên đá quý đem bán rồi mua một căn nhà ở thủ đô và đi làm một thân phận giả cho bản thân.
Hiện giờ cô không phải Đỗ Linh Lan yếu đuối nhút nhát mà là Phạm Linh Lan mang đầy nỗi căm hờn, việc cô nên làm lúc này chính là lập kế hoạch khiến cả gia đình chồng cũ và ả tình đầu kia phải khốn khổ.
Linh Lan nhìn xuống màn hình điện thoại, bên trên là thông tin của Nguyễn Đình Nam, chủ tịch tập đoàn Wingroup, đồng thời cũng là… bạn trai cũ của Lâm Á Hân.
Nghe nói ba tháng sau khi cô mất tích thì Trần Bảo Quốc – chồng cũ của cô đã đơn phương ly hôn và làm đám cưới với mối tình đầu là Lâm Á Hân, nhưng cô biết rõ cô ta không thể quên được bản trai cũ, mà trùng hợp Nguyễn Đình nam lại là đối thủ một mất một còn với Trần Quốc Bảo.
Mười năm sống ở thiên đàng và làm tình nhân của vị thần tối cao Rabanut, thứ cô học thuần thục nhất chính là cách quyến rũ đàn ông khiến họ si mê cô như điếu đổ, thật không biết lúc người đàn ông mà Lâm Á Hân yêu quay sang say đắm cô thì cô ta sẽ điên loạn đến mức nào đây?
Lúc này Linh Lan đang đi lang thang trên một bờ kè, sau đó cô dừng chân gác tay lên lan can rồi nhìn ra bóng đêm vô tận bao phủ cả dòng sông, gió lạnh thổi vào mặt khiến cô vô thức rùng mình.
– Này cô, sao cô lại đứng ở đó? Gió lớn lắm cần thận bị cảm đấy.
Đột nhiên một giọng nam non nớt vang lên, Linh Lan quay lại nhìn thì phát hiện là người mình quen.
Chàng trai trẻ tuổi kia chạy tới khoác áo khoác của mình lên người Linh Lan, sau đó nói:
– Đã khuya rồi, sao cô còn…
Đang nói nửa chừng, chàng trai bỗng khựng lại, cậu ta ngơ ngác nhìn Linh Lan không chớp mắt, từ trước đến giờ cậu ta chưa từng gặp ai đẹp như cô cả.
– Cô là thiên thần sao? – Chàng trai lẩm bẩm.
Linh Lan khẽ mỉm cười, cô giơ tay ra nắm lấy cằm của chàng trai, trong lòng thầm nghĩ, bắt được cậu rồi, em chồng à.
.