Đọc truyện Tôi Dụ Nam Chính Chạy – Chương 37
Lúc Cố Dã chơi game, Dung Huyên ngồi chơi với Uke.
Uke mở to đôi mắt nhỏ, nhếch miệng nói moa moa với cô.
Trẻ con không biết nói nhiều từ lắm, hơn nữa Uke ở nước ngoài nhiều năm nên càng biết ít tiếng Trung, nói đi lại nói cũng chỉ biết nói hai tiếng moa moa.
Dung Huyên cố ý trêu bé, bế Uke lại gần, hôn một cái thật kêu lên mặt bé.
Nghe thấy tiếng moa moa vang lên, tay Cố Dã run một cái, bắn một phát súng. Sau đó bởi vì phát súng này mà vị trí của anh bị đối thủ phát hiện, ngay lập tức bị giết chết.
Tuy rằng khu bình luận bị ẩn nhưng camera còn chưa tắt, mọi người trong phòng livestream vẫn có thể nghe thấy tiếng vang phát ra từ chỗ Cố Dã.
“Hình như tôi nghe thấy tiếng con gái nói moa moa, là đang moa moa với Dã Thần sao?”
“Chắc là vậy, nếu không thì làm sao Dã Thần có thể làm ra hành động sai lầm như vậy?”
“Lỗi sai vừa rồi hình như là do tay run?”
“Chắc chắn là tay run nhưng không biết là chân có run không?”
“Có tên biến thái ở trong phòng livestream, tôi muốn report!”
“Thật ghen tỵ! Vì sao cứ phải cùng bạn gái rải thức ăn cho chó chứ! Thật sự là chịu hết nổi mà!”
“Tôi cũng cảm thấy chua lòm[1], giống như ăn hết cả quả chanh vậy”
[1] Ghen tỵ = ăn dấm= chua
Bởi vì nhân vật chết cho nên Cố Dã lúc này không có rảnh xem khu bình luận.
Fan hâm mộ điên cuồng bình luận nhưng Cố Dã vẫn tinh mắt đọc kịp vài cái.
Nhìn thấy cái bình luận kia, anh có chút ghen tỵ, nói “Mấy người ghen tỵ cái gì mà ghen tỵ? Người ghen tỵ là tôi mới đúng , tôi còn chưa được moa moa đâu”
“Ha ha ha ha cười chết tôi rồi[2], không biết vì sao đột nhiên rất muốn cười”
[2] Nguyên văn là Xswl (viết tắt của 笑死我了/ Xiào sǐ wǒle) nghĩa là cười chết tôi rồi.
“Đừng đừng đừng, con trai, con đừng như vậy, mẹ thật sự không quen”
“Wild , hình tượng từ trước đến nay của cậu không phải là một chàng công tử đẹp trai nhà giàu đầy lạnh lùng sao? Tình huống hiện tại là sao vậy? Sao đột nhiên lại biến thành một đứa trẻ đáng thương, đang tủi thân vì không được ăn kẹo vậy?”
“Wild, cậu OOC rồi[3]! Cậu không cần hình tượng nữa sao?”
[3] OOC: Out of Character.
“A a a a a, thì ra Dã Thần khi ở bên cạnh vợ sắp cưới lại đáng yêu đến vậy. Tôi trước nay vẫn cho rằng cậu lạnh lùng lắm, tôi xin lỗi, thì ra từ trước đến nay tôi đã hiểu nhầm cậu rồi!”
“Ha ha ha, nếu không phải đang moa moa với Dã Thần, vậy hẳn là đang moa moa với đứa bé kia rồi?”
“Cho nên hiện tại Wild đang ghen tỵ với đứa bé kia sao?”
“Dáng vẻ lúc ghen của cậu thật là đáng yêu”
Dung Huyên ôm Uke, trên mặt có chút mờ mịt không hiểu. Câu nói vừa rồi của Cố Dã cô đương nhiên cũng nghe thấy, cho nên anh vừa rồi là đang muốn cô moa moa anh sao?
Cố Dã ho khẽ một tiếng, không tiếp tục để ý đến đống bình luận nữa, trực tiếp bắt đầu ván chơi mới.
Bởi vì Dung Huyên đang ở đây cho nên lần này livestream cực kỳ đông vui, đột phá mốc hai triệu lượt xem.
Càng ngày càng có nhiều người tham gia vào trong phòng livestream.
“Nghe nói nơi này có kẹo để ăn?”
“Kẹo đâu? Sao còn chưa phát vậy?”
“Tôi tới để ăn đường, nhanh lên, tôi chờ không nổi nữa rồi”
“Tôi ra lệnh cho mấy người, nhanh chóng phát đường đi”
Cố Dã vốn định nghiêm túc chơi game nhưng dưới tình huống hiện tại, anh thật sự không có cách nào tập trung được cho nên dứt khoát liền ngồi trả lời bình luận.
Sau đó, anh lại lựa chỗ camera không quay đến bắt đầu làm bậy.
Cố Dã quay người lại, vẻ mặt vô tội xòe tay về phía Dung Huyên “Bọn họ nói muốn ăn kẹo”
Dung Huyên chớp chớp mắt, kẹo?
Trong mấy ngày tết, trong túi Dung Huyên lúc nào cũng có bao lì xì và kẹo. Hôm qua ông ngoại còn đút một đống kẹo vào trong túi cô. Sáng nay cô mặc quần áo mới ông ngoại lại nhét thêm một đống nữa, cho nên trong túi cô hiện tại có rất nhiều kẹo.
Nhưng mà, bọn họ ăn kiểu gì?
Cố Dã tặc lưỡi một cái “Anh cũng muốn ăn kẹo” Bọn họ đến đòi ăn kẹo nhưng vấn đề là đến chính anh còn chưa được ăn, sao lại phải phát cho bọn họ chứ?
Dung Huyên suy nghĩ một hồi, mấy người xem livestream khẳng định là không có cách nào để ăn nhưng nếu Cố Dã muốn ăn …..
Cô lấy ra từ trong túi một đống kẹo sau đó chọn lấy viên kẹo hình con thỏ trắng mà mình thích nhất. Dung Huyên bóc lớp vỏ giấy ra sau đó đưa đến bên miệng Cố Dã “Kẹo”
Cố Dã ngây ra một lúc sau đó cong môi, há miệng dùng răng cắn lấy viên kẹo hình con thỏ trắng vào miệng.
“A a a a, tôi nhìn thấy tay của con gái!!! Thật là trắng, thật là nhỏ! Đoán chừng là một chị gái xinh đẹp!”
“Ha ha, quả nhiên là có kẹo!”
“Kẹo này thật là ngọt”
“Mùng một phát đường, quả là một người có lương tâm”
“Về sau tôi sẽ ăn vạ ở cái phòng phát sóng này để hưởng ké chút ngọt ngào”
Cố Dã được Dung Huyên đút kẹo ở trước mặt mọi người, tâm trạng rất tốt, quay đầu lại vừa nhai kẹo vừa đọc bình luận.
Trong miệng anh tràn đầy vị sữa thơm ngọt.
Anh cười một cái, nói “Như vậy đi, hôm nay tôi vui cho nên sẽ tung 8 bao lì xì trị giá 188 tệ”
Thông thường, người tham gia tranh giải chỉ cần chú ý cộng thêm bình luận là được nhưng phòng livestream của Cố Dã lại đi theo hướng khác.
Mấy người khác khi livestream trước khi công bố luật chơi sẽ nói mấy câu “Coi như phát lục đầu năm” , “Chỉ cần chú ý là có thể rút thăm trúng thưởng” nhưng còn Cố Dã chỉ đơn giản mà đánh ba kí tự “G&R”
Ba cái ký tự này mang ý nghĩa gì không cần nói cũng biết,
Nháy mắt, dưới khu bình luận tất cả đều là G&R
Thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài comment nghi ngờ.
“Họ của vợ sắp cưới của Dã Thần bắt đầu bằng chữ r?”
“Họ nào mà có mở đầu bằng chữ R? Dung? Nhậm?”
“Quan tâm nhiều làm gì, ăn đường là được rồi”
Dung Huyên cúi đầu bón chocolate cho Uke. Cô không dám cho bé ăn quá nhiều chocolate , chỉ dám cho ăn một chút xíu coi như là nếm thử.
Sau khi bón xong cho Uke, cô láy điện thoại nhìn thoáng qua chỗ tin nhắn.
Tết đến, cô nhận được rất nhiều tin nhắn cho nên cô định tập trung trả lời một mạch tất cả.
Có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới của các bạn trong lớp cùng với người thân.
Trong đám tin nhắn chúc mừng năm mới có một cái tin nhắn có vẻ cực kỳ không hài hòa.
“Dung Huyên đúng không? Tôi là con trai ngoài giá thú của ba chị. Tôi tên là Dung Trần, năm nay 17 tuổi. Nếu như chị rảnh thì chúng ta tìm một nơi nào đó ngồi nói chuyện?”
Sau khi Dung Huyên đọc được tin nhắn này, phản ứng đầu tiên không phải là cảm thấy tin nhắn này là tin lừa đào. Trên thực tế, cô tin chuyện này là sự thật.
Đối phương nói cậu ta hiện tại 17, nhỏ hơn cô một tuổi.
Nói cách khác, Kỷ Ngưng cũng chỉ là một trong số đông mấy bà nhân tình của Dung Diệu mà thôi. Chẳng qua Kỷ Ngưng khá thông minh cho nên thành công trở thành bà Dung, còn những người khác hẳn là đã bị Dung Diệu đuổi đi.
Con ngoài giá thú chỉ có được tên họ, còn thân phận thì lại không được thừa nhận.
Trách không được Kỷ Ngưng nhiều năm như vậy dưới gối chỉ có một mình Dung Di mà Dung Diệu chưa từng mở miệng trách cứ bà ta.
Thật lâu trước kia, Kỷ Ngưng còn ở trước mặt cô khoe khoang, nói mấy năm nay bà ta rất muốn sinh cho Dung Diệu thêm một đứa con trai nhưng Dung Diệu nói con cái là cái duyên cái phận, không cần vội vàng, bảo bà ta hiện tại sức khỏe của bà ta mới là điều quan trọng nhất.
Thật đúng là con mẹ nó không vội.
Thì ra ba cô sớm đã có được một thằng con trai ở bên ngoài cho nên việc Kỷ Ngưng có sinh được con trai hay không ông ta không thèm quan tâm. Thật ra Kỷ Ngưng vẫn luôn mong đợi có thể có được một đứa con trai để củng cố địa vị của bà ta nhưng bà ta lúc không danh không phận ở bên Dung Diệu đã phá thai quá nhiều lần, việc sinh Dung Di đã cực kỳ khó khăn chứ đừng nói đến việc sinh thêm đứa nữa.
Dung Huyên suy nghĩ một lát , nhắn lại “Tôi với cậu thì có cái gì mà nói?”
“Nghe nói quan hệ giữa chị cùng với mẹ kế và chị kế không mấy hòa hợp, chúng ta có thể hợp tác với nhau. Sự xuất hiện của tôi tuyệt đối sẽ trở thành một sự đả kích mạnh mẽ đối với mẹ con Kỷ Ngưng”
Lời này của Dung Trần quá mức già dặn, lõi đời. Trên thực tế, những đứa trẻ như cậu ta thường thì sẽ trưởng thành hơn những người đồng trang lứa.
Dung Huyên trả lời “Cho nên?”
“Chị có muốn hợp tác với tôi không? Chuyện này tuyệt đối sẽ không có hại đối với chị”
Dung Huyên thực sự không muốn bị cuốn vào trong cuộc chiến của bọn họ.
Không muốn cũng không cần thiết.
Bọn họ muốn đấu thì cứ tự mình đấu đi.
Dung Huyên nhắn lại “Không muốn, mặc kệ cậu muốn làm gì, tôi cũng sẽ không tham dự”
Sau khi tỏ rõ thái độ của bản thân, Dung Huyên đem số điện thoại của Dung Trần cho vào sổ đen.
Trong truyện không hề đề cập đến người con ngoài giá thú này của Dung Diệu. Nếu hôm nay Dung Trần không chủ động liên lạc với cô thì Dung Huyên thật sự sẽ không biết thì ra Dung Diệu ở bên ngoài lại có một đứa con trai lớn như vậy.
Dung Huyên có dự cảm, nhà họ Dung chuẩn bị loạn rồi.
…..
Dung Huyên ở nhà họ Cố ăn bữa cơm trưa đầu năm mới.
Món ăn rất phong phú. Hôm nay, cô lần đầu tiên nhìn thấy con trai thứ hai nhà họ Cố, học bá Cố Nghiêu Chi.
Anh nhìn qua lịch sự lại tuấn tú, mắt đeo một cái mắt kính, có chút kiệm lời, đại đa số thời gian đều cực kỳ yên lặng.
Anh với Cố Dã giống nhau đến năm phần, nhưng Cố Nghiêu Chi nhiều hơn hai phần nhã nhặn, thiếu đi hai phần ngang tàng, cũng coi như là một anh chàng đẹp trai.
Bữa tối đầu năm , dựa theo lệ thường thì họ hàng thân thích nhà họ Dung sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm. Năm nay cũng không ngoại lệ cho nên đến bữa cơm tối Dung Huyên phải về nhà.
Cô cảm thấy bữa tối nay hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cố Dã sau khi đưa Dung Huyên về nhà , mặt dày nói muốn ở lại ăn cơm tối.
Dung Diệu tất nhiên là vui vẻ mời Cố Dã ở lại cùng nhau ăn bữa cơm. Dung Huyên trầm mặc hai giây, hy vọng chút nữa dùng bữa Dung Diệu vẫn có thể duy trì được nụ cười này.
Dung Huyên cũng không định làm cái gì. Mẹ con Kỷ Ngưng ác độc, khắc nghiệt, đối xử với nguyên thân không tốt, nếu như có thêm một người đối đầu với bọn họ thì đối với cô là một chuyện tốt. Có điều, sự bình yên của nhà họ Dung chỉ sợ sẽ một đi không trở lại.
Họ hàng hôm nay đến đều là thân thích bên nhà Dung Diệu. Ông bà nội của Dung Huyên đã sớm qua đời nhưng vẫn còn bác cả, cô hai và cô ba.
Cho nên hôm nay mấy cô dì chú bác đến cực kỳ nhiều, trong nhà bày ba bàn tiệc mới ngồi đủ.
Lúc ăn cơm tối, người giúp việc vừa mới bưng món đầu tiên lên, bên ngoài đã truyền đến tiếng chuông cửa. Ngày thường trong biệt thự nhà họ Dung chỉ có một người giúp việc nhưng ngày tết việc nhiều cho nên thuê thêm vài người nữa đến giúp đỡ.
Một dì giúp việc lau tạm tay, chạy đi mở cửa.
Một lát sau,người giúp việc mặt đầy vẻ mất tự nhiên đi vào. Dung Diệu thấy vậy bèn hỏi “Ai tới vậy?”
Dì giúp việc do dự hồi lâu không nói.
Dung Huyên nhìn thấy vẻ mặt này của dì giúp việc liền đoán được người tới là ai.
Việc Dung Trần liên lạc, ngỏ lời muốn hợp tác với cô cho thấy cậu ta không vô dụng chút nào cho nên việc hôm nay cậu ta trực tiếp đến tận biệt thự nhà họ Dung, Dung Huyên không hề cảm thấy bất ngờ.
Người tới hôm nay đều là họ hàng thân thích nhà họ Dung, nếu cậu ta muốn nói rõ thân phận của bản thân thì hôm nay không thể nghi ngờ chính là một cơ hội tốt.
Dì giúp việc bất an xoa xoa tay “Cậu ta …..”
Dung Diệu không kiên nhẫn mà nhíu mày “Ai? Rốt cuộc là ai?”
Dì giúp việc do dự một hồi, không biết có nên nói thẳng ra trước mặt mọi người hay không. Mấy người trong nhà sau khi phát hiện tình huống có chỗ không đúng liền buông ly rượu trong tay uống, sôi nổi lên tiếng.
“Ai tới vậy?”
“Có phải là con trai của cậu ba không?”
“Có thể lắm, hẳn là định mang đến cho chúng ta một cái kinh hỉ!”
“Tốt nhất là con trai cậu ba mang theo bạn gái đến, điều đó mới thật sự là kinh hỉ”
“Ha ha ha”
Một đám người nói nói cười cười, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Đúng lúc này, Dung Trần chậm rãi bước ra từ phía sau dì giúp việc.
Trên người cậu ta đều là hàng vỉa hè giá rẻ. Đôi giày trên chân đoán chừng chỉ tầm mấy chục tệ mua ở hàng bán sỉ ven đường.
Bộ dạng của cậu ta cực kỳ không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Mấy người đang ngồi ăn đều khoác lên mình tây trang , váy áo lộng lẫy, không có mấy ai ăn mặc khó coi như cậu ta.
Có điều bộ dáng của Dung Trần không tệ, cậu ta đứng thẳng người, khuôn mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo, dường như hoàn toàn không nhận thấy sự khác biệt giữa bản thân và nhưng người xung quanh.
Cậu ta không nói nhiều lời vô nghĩa mà vào thẳng chủ đề chính “Ba, con là Dung Trần, ba còn nhớ con không?”
Lời này của Dung Trần vừa nói ra giống như là sấm sét xuất hiện đột ngột vậy, ngoại trừ Dung Huyên cùng Cố Dã, tất cả mọi người còn lại đều lâm vào trạng thái khiếp sợ không thôi.
Ba?
Cậu ta gọi ai là ba vậy?
Dung Diệu không thể tin nổi, hỏi “Cậu nói cái gì vậy? Cậu gọi ai là ba?”
Khuôn mặt cực kỳ giống Dung Diệu của Dung Trần hiện lên ý cười “Con gọi ba là ba. Ba, mẹ con là Trương Mỹ Lệ, con năm nay mười bảy tuổi. Cái tên Dung Trần này là chính tay ba đặt cho con đấy, ba, ba có còn nhớ không?”
Dung Diệu còn chưa kịp phản ứng lại, Kỷ Ngưng đã cuồng loạn hét lên “Không thể nào! Dung Diệu, ông mau nói chuyện này không phải là sự thật đi! Cậu ta đang nói dối, có đúng hay không?”
Dung Di choáng váng, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc đứng yên tại chỗ nhìn mẹ mình nổi điên.
Mẹ cô ta ngày thường là một người ưu nhã, luôn cố gắng duy trì hình tượng phu nhân nhà giàu của bản thân nhưng hiện tại lại giống như bà điên mà điên cuồng hò hét.
Dung Trần không hổ là người có dũng khí một mình đi đến biệt thự nhà họ Dung. Nghe thấy Kỷ Ngưng nói vậy, cậu ta bình tĩnh nói thẳng “Nếu còn nghi ngờ về thân phận của tôi, vậy thì chỉ cần các người muốn , tôi có thể cùng các người đi đến bệnh viện kiểm tra DNA”
Trong trường hợp này mà dám nói những lời như vậy thì hoặc là đứa ngốc, hoặc là chuyện này chính là sự thật.
Thật rõ ràng, Dung Trần không phải là một thằng ngốc.
Cậu ta có bản lĩnh một mình đi tới biệt thự nhà họ Dung, điều này chứng minh cậu ta là người có đầu óc.
Dung Diệu xoa xoa chỗ giữa hai chân mày, trong đầu loạn thành một đống. Nếu như hiện tại chỉ có một mình ông ta ở đây thì còn được nhưng cố tình hiện tại ở trong nhà lại đang có rất nhiều người, cho dù ông ta có muốn dìm chuyện này xuống cũng không được.
“Cậu cứ từ từ, hay là đợi chút nữa chúng ta lại nói tiếp?”
Dung Trần lắc đầu, cúi đầu nói “Ba, mẹ con vừa qua đời tháng trước. Trước khi chết mẹ mới nói cho con biết ba ruột của con là ai. Con ….. thật sự là không còn cách nào khác”
Huyệt thái dương của Dung Diệu giật liên tục. Bản thân có con riêng bên ngoài hay không ông ta đương nhiên biết rõ, thậm chí mỗi tháng ông ta đều gửi cho bọn chúng một khoản tiền để tiêu xài. Ông ta vốn là người có tư tưởng truyền thống, tài sản của ông ta nhất định phải do con trai ông ta kế thừa nhưng trong đám con trai đó không hề có Dung Trần.
Dung Trần xuất hiện là chuyện mà ông ta không hề ngờ tới. Có điều, sau khi Dung Trần nhắc đến cái tên Trương Mỹ Lệ, ông ta đột nhiên nghĩ tới rất nhiều năm trước, trong một chuyến công tác, ông ta đã từng quan hệ với một nữ tiếp viên hàng không. Ông ta cùng nữ tiếp viên kia ở bên nhau nửa năm, trong lúc tình nồng ý mật, cũng có lúc bọn họ nói đùa về chuyện tương lại.
Nếu tương lai bọn họ có con, con trai sẽ đặt tên là Dung Trần. Nhưng có trời làm chứng, những lời nói khi đó của ông ta đều là mấy lời đường mật, trêu đùa lúc tình nồng, ai mà ngờ được Trương Mỹ Lệ kia lại thật sự sinh ra một đứa con trai?
“Cậu ….”
Dung Diệu vừa mới nói một chữ, Dung Trần liền bày ra vẻ mặt mất mát, hỏi “Ba, con về sau ….nên làm sao đây?”
Giọng nói của Kỷ Ngưng vang lên đầy bén nhọn “Cậu cút cho tôi! Nơi này không chào đón cậu! Cậu có ra sao thì liên quan gì đến chúng tôi?”
Đáy mắt Dung Trần hiện qua một tia trào phúng nhưng sau khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt, luống cuống “Nhưng mà, ông ấy là ba tôi mà, sao lại có thể mặc kệ tôi được?”
“Không phải! Ông ấy không phải là ba của cậu! Cậu nói bậy!”
Hình tượng ngày thường của Kỷ Ngưng hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn Dung Trần đầy vẻ oán hận.
Dung Huyên thật ra có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Kỷ Ngưng. Lời nói trước giờ của bà ta luôn cố ý , vô tình mà nhằm vào Lục Nguyệt, cũng chính là mẹ ruột của nguyên thân.
Kỷ Ngưng vẫn luôn cho rằng bản thân chính là người chiến thắng, thắng Lục Nguyệt, thành công gả cho Dung Diệu, trở thành bà Dung.
Nhưng hôm nay Dung Trần xuất hiện khiến bà ta hiểu được, thật ra bà ta không phải là kẻ thắng cuộc như bà ta vẫn nghĩ, bà ta vẫn luôn bị Dung Diệu lừa gạt.
Bà ta thật ra không hề khác gì Lục Nguyệt cả. Sau khi nhận thức được điều này, trái tim bà ta không đóng băng mới là lạ.
Dung Di đứng một bên đã sợ đến mức rụt cả cổ.
Cô ta nhìn Dung Trần, rồi lại nhìn Dung Diệu cùng Kỷ Ngưng.
Đêm nay không phải là đêm họ hàng thân thích cùng nhau tụ hội sao?
Thời gian này hàng năm là ngày mà cô ta cảm thấy vui vẻ nhất.
Cô ta sẽ khoác lên mình áo quần xúng xính, khoe khoang sự giàu sang của bản thân với đám chị em họ, tận hưởng ánh mắt đầy hâm mộ của bọn họ.
Nhưng vì sao tình huống hiện tại lại biến thành cái dạng này?
Cuối cùng, Dung Diệu gọi Dung Trần cùng ông ta đi lên thư phòng. Sau khi nam chủ nhân rời đi, bữa cơm tất niên cứ như vậy mà kết thúc.
Vẻ mặt Kỷ Ngưng đầy âm trầm, căn bản không còn tâm trạng quan tâm đến những người khác.
Còn những người khác lại cảm thấy sự việc xảy ra tối nay rất thú vị, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà đứng ở một bên nhỏ giọng nghị luận.
“Đứa nhỏ này đã mười bảy tuổi rồi”
“Mẹ nó vừa chết tháng trước, hiện tại cũng chỉ có thể tìm đến nương tựa ba”
“Dung Diệu trước kia chỉ có hai đứa con gái, tôi còn cảm thấy cuộc sống của ông ta còn chưa đủ viên mãn, lần này lại xuất hiện ra một đứa con trai, ông ta cuối cùng cũng coi như là có nếp có tẻ”
“Hơn nữa, tôi cảm thấy đứa nhỏ kia lớn lên rất giống Dung Diệu, không hổ là ba con. Tuy rằng không đến mức giống như cùng một khuôn đúc ra nhưng lúc hai người bọn họ đứng chung một chỗ, ai cũng có thể nhìn ra bọn họ là ba con”
“Nhưng mà cả ba đứa con đều không cùng một mẹ”
Kỷ Ngưng nghe đến đây thì thực sự không thể nghe nổi nữa. Bà ta mặt lạnh, nói “Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì các người có thể trở về nhà của mình được rồi!”
“Hôm nay là tối mùng một, dựa theo lệ thường thì chúng tôi có thể ở đây chơi suốt đêm”
Kỷ Ngưng không còn tâm tư để quan tâm đến đám thân thích bên này, bà ta hiện tại buồn bực đến muốn chết “Đó là dĩ vãng, năm nay khác, hiểu chưa? Các người muốn chơi thì đi tìm chỗ khác mà chơi”
Dung Diệu đang ở trong thư phòng, Kỷ Ngưng lại bày ra bộ dáng không chào đón bọn họ, đám thân thích đêm nay đã hóng hớt đủ, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn cho nên sau khi Kỷ Ngưng buông lời đuổi khách, bọn họ cũng liền thuận theo mà đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Kỷ à, cô cũng đừng để ý quá, mẹ của đứa nhỏ kia đã mất rồi, sẽ không uy hiếp đến vị trí của cô. Dù sao cô cũng là bà Dung, vị trí này không ai đoạt đi được đâu”
“Đúng vậy, đừng quá lo lắng”
Kỷ Ngưng bị đám người này chọc giận không chịu nổi. Đám người này mặt ngoài thì an ủi bà ta nhưng trong lòng sao lại không có ý nghĩ muốn xem kịch vui chứ?
Bà ta miễn cưỡng mỉm cười nói “Tôi biết rồi, mọi người đi đường cẩn thận, tôi không tiễn nữa”
“Được, cô tiễn chúng tôi đến đây là được rồi”
“Mấy ngày sau gặp lại”
Chờ sau khi đám họ hàng rời đi, trong phòng khách ngoại trừ Dung Huyên thì chỉ còn lại mẹ con Kỷ Ngưng cùng Cố Dã.
Cố Dã không có ý muốn rời đi.
Nhà họ Dung hiện tại rất loạn, không biết từ đâu lòi ra một đứa con riêng là Dung Trần. Trong tình cảnh như thế này, anh thật sự không yên lòng để Dung Huyên một mình ở lại nhà họ Dung.
Tuy rằng Dung Trần nhìn qua có vẻ hiền lành, vô hại nhưng Cố Dã biết cậu ta không hề giống như những gì cậu ta thể hiện ra bên ngoài.
Nếu không phải là một nhân vật lợi hại thì căn bản tối nay cậu ta sẽ không xuất hiện ở đây.
Kỷ Ngưng hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự tức giận từ sâu trong nội tâm, nói với Cố Dã “Vậy cậu ….”
Cố Dã đứng lên, thuận tiện cũng nắm tay Dung Huyên đứng lên “Cháu đưa cô ấy đi đến nhà ông ngoại”
Kỷ Ngưng ngoài cười nhưng trong không cười nói “Sao lại đi đến nhà ông cụ Lục chứ? Hôm nay là mùng một năm mới, Dung Huyên vẫn là nên ở nhà thì hơn”
Cố Dã nhàn nhạt nói “Không cần đâu dù sao mọi người cũng đang có việc bận”
Nhìn thấy Cố Dã cùng Dung Huyên phải rời đi, Dung Di vội tiến lên vài bước.
Cô ta hiện tại cực kỳ hoảng loạn, nếu như Dung Huyên đồng ý, cô ta cũng muốn rời đi cùng bọn họ.
Nhưng rất rõ ràng, Cố Dã không muốn đưa cô ta đi cùng.
….
Sau khi đi ra khỏi nhà họ Dung, Dung Huyên chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Dung Trần không phải là một người đơn giản, Kỷ Ngưng nhất định sẽ không cam lòng khi có một đứa con ngoài giá thú đột nhiên xuất hiện đoạt lấy gia sản của bà ta cùng Dung Di.
Hiện tại khó có thể dự đoán kết quả sẽ như thế nào.
Vừa rồi nếu như Cố Dã không đề cập tới thì Dung Huyên cũng không có ý định ở lại nhà họ Dung.
Bọn họ hai phe đấu nhau là được, cô là bên thứ ba vẫn là không nên tham gia vào.
Cố Dã vội vã đưa ra quyết định cho nên vẫn chưa có báo trước cho tài xế.
Dung Huyên yên lặng cùng Cố Dã đứng chờ tài xế tới.
Đột nhiên Cố Dã nói “Hay là chúng ta ngồi phương tiện công cộng?”
Ngồi phương tiện công cộng? Cũng được.
Dung Huyên gật gật đầu.
Vì thế cô cùng Cố Dã hai người lần đầu ngồi lên phương tiện giao thông công cộng.
Bởi vì hôm nay là mùng một tết cho nên trên xe bus có rất ít người, chỉ thưa thớt có vài người.
Cô cùng Cố Dã ngồi xuống hàng ghế ở phía cuối xe. Nếu như bọn họ đi vào ngày bình thường khẳng định là không có chỗ mà ngồi
Dung Huyên ngoảnh đầu nhìn ánh đèn điện phát ra từ nhà dân dọc hai bên đường, bàn tay đột nhiên bị Cố Dã nắm lấy.
Cố Dã suy nghĩ một lát, nói “Hay là mấy hôm nay em cứ ở nhà ông ngoại đi, hoặc là ở nhà anh cũng được?”
Dung Huyên giật giật tay, không rút ra. Sau khi nhận ra động tác của Dung Huyên, Cố Dã càng thêm dùng sức nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay không ngừng truyền đến nhiệt độ ấm áp, Dung Huyên cảm thấy sửng sốt, cô dường như càng ngày càng quen với sự tồn tại của Cố Dã.
Cô mím môi , nói “Tôi ở nhà ông ngoại là được rồi”
Sau khi tới nhà ông Lục, vì băn khoăn đến vấn đề sức khỏe của ông Lục nên cả hai đều không chủ động đề cập đến sự tồn tại của Dung Trần.
Ông ngoại biết Dung Huyên sẽ ở nhà mình một thời gian dài liền vui sướng không thôi.
Dung Huyên cũng mỉm cười nhìn ông cụ Lục.
…..
Năm nay, nhà họ Dung cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vì sự xuất hiện của Dung Trần, tình trạng của nhà họ Dung có thể dùng cụm từ gà bay chó sủa để hình dung. Toàn bộ giới nhà giàu xung quanh đều biết được chuyện xấu nhà họ Dung.
Mấy ngày sau Dung Huyên thậm chí còn nhận được điện thoại của Dung Di gọi đến.
Cô ta ở đầu dây bên kia khóc lóc thảm thiết.
“Dung Huyên, em trở về đi, có được không? Một mình chị thật sự chịu không nổi nữa rồi! Chị sẽ không nhằm vào em, cũng không hãm hại em nữa. Lễ đính hôn hôm đó là chị cố ý đẩy em ngã, chị biết là chị sai rồi, chị xin lỗi em, em trở về nhà có được không?”
Giọng nói của Dung Di mang theo tiếng khóc nức nở, nói chưa được mấy câu lại phải dừng lại để xì mũi.
Dung Huyên không ngờ chỉ mới có mấy ngày mà tinh thần của Dung Di đã suy sụp đến mức này.
Nhưng cô không hề cảm thấy Dung Di đáng thương.
Lúc trước khi cô ta bắt nạt nguyên thân sao lại không cảm thấy nguyên thân đáng thương?
Cho nên hiện tại cô sẽ không cảm thấy Dung Di đáng thương.
Dung Huyên rũ mắt, giọng nói cực kỳ lãnh đạm “Tôi về làm gì?”
Nói xong, Dung Huyên dứt khoát cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt cô như có điều suy tư.
Xem ra Dung Trần này thật sự rất lợi hại, mới chỉ có hơn mười mấy ngày đã có thể khiến nhà họ Dung gà chó không yên.
Có điều bọn họ cứ tiếp tục đấu đi.
Dù sao ai cũng không phải là người tốt, Dung Huyên không hề cảm thấy thương cảm cho họ.
….
Hết tết là đến ngày khai giảng năm học mới.
Dung Huyên vừa đi vào lớp đã có rất nhiều người tiến lại gần cô.
“A a a a, Dung Huyên, cậu tham gia chương trình truyền hình à?”
“Dung Huyên, không ngờ cậu học vật lý lại giỏi đến vậy! Sau này cậu định làm nhà vật lý học sao?”
“Dung Huyên, cậu lúc trả lời câu hỏi nhìn thật là ngầu!”
“Nghe nói khi ấy còn phát sóng trực tiếp , đáng tiếc là tớ không biết! Cậu cũng khiêm tốn quá rồi, vậy mà không nói cho mọi người ở trong lớp biết”
“Cậu sau này còn tham gia chương trình truyền hình nữa không? Tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu”
“Tớ có cảm giác, cậu nhất định sẽ nổi tiếng trên cả nước”
Bạn học xung quanh ríu rít nói không ngừng. Dung Huyên lúc này đây mới nhớ ra tập đầu tiên của chương trình đã công chiếu được vài ngày.
Tuy rằng trong khi quay tổ đạo diễn có cho phát sóng trực tiếp nhưng lượng người xem không nhiều.
Chờ đến khi chương trình được phát sóng trên TV mới càng ngày càng được nhiều người biết đến.
Dung Huyên cười “Sau này mới biết được”
Hiện tại, cô đã có thể nói chuyện một cách trôi chảy, không hề giống như mấy ngày trước, nói một câu ngắn mà phải dừng lại vài lần.
Ban đầu giọng nói của cô có phần khàn khàn, không dễ nghe nhưng cũng không quá chói tai.
Nhưng hiện tại giọng nói của cô đã trở lại bình thường.
Nghe giọng nói của Dung Huyên hiện tại tuyệt đối là một phúc lợi to lớn cho thanh khống[4], vừa trong trẻo lại ngọt ngào.
[4] Thanh khống: Người yêu thích âm thanh, giọng nói hay.
Nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, ngoại trừ Mộc Tiêu cùng Đồng Nguyệt, trên gương mặt của tất cả các bạn học còn lại đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đồng Nguyệt và Mộc Tiêu là bạn tốt của Dung Huyên đương nhiên là đã sớm biết chuyện cô đã khôi phục lại giọng nói.
Mấy người còn lại trầm mặc nửa phút sau đó liên tục phát ra tiếng reo hò cực lớn.
“Cậu nói lại được rồi? Từ khi nào vậy?”
“Mẹ ơi! Giọng nói của cậu thật là êm tai”
“A a a, tớ muốn ghi lại âm thanh này để cài làm chuông báo điện thoại! Dung Huyên, giọng nói của cậu êm tai như vậy, mai sau cho dù không làm nhà vật lý học thì cũng có thể làm phát thanh viên nha”
“Thật tốt quá, cậu cuối cùng cũng có thể nói lại được rồi! Xem đám người đáng ghét kia còn có thể nói xấu cậu được nữa hay không!”
Dung Huyên không ngờ bạn học trong lớp sẽ phản ứng lớn đến vậy. Cô mỉm cười, phụ họa nói “Ừm, lại một lần nữa có thể nói chuyện, cảm giác khá tốt”
Nghe thấy Dung Huyên đáp lời mấy bạn học xung quanh đều kích động đến đỏ cả mặt.
Thật ra Dung Huyên còn chưa nghĩ kỹ xem rốt cuộc sau này bản thân sẽ làm nghề gì.
Nhưng cô nghĩ, mỗi một ngành nghề đều sẽ trải nghiệm một chút. Đời người ngắn ngủi, cô muốn trải nghiệm nhiều thứ, ví dụ như nghiên cứu học thuật, lại ví như tham gia chương trình truyền hình,…. Chỉ cần là việc mà bản thân cảm thấy hứng thú và có ý nghĩa thì cô đều muốn thử một chút.
Nửa giờ sau ngay đến chủ nhiệm lớp cũng biết chuyện Dung Huyên đã có thể lại một lần nữa nói chuyện.
Cô cố ý gọi Dung Huyên lên văn phòng nói chuyện một lát.
Sau khi nói chuyện một hồi, chủ nhiệm lớp trực tiếp đi vào vấn đề chính “Cô nghe nói dạo gần đây em có tham gia một chương trình truyền hình. Cô giáo biết em ở trong chương trình này đã biểu hiện cực kỳ xuất sắc. Em có muốn đại diện cho học sinh toàn trường lên phát biểu trong lễ khai giảng năm mới, chia sẻ một chút về kinh nghiệm học vật lý của mình không?”
Dung Huyên kinh ngạc trợn tròn mắt. Mấy học sinh được chọn để lên phát biểu vẫn luôn là mấy anh chị lớp 12, nhưng cô hiện tại mới chỉ học lớp 11 thôi, chuyện này có thể nói là một đặc cách chưa từng có.
Bởi vì chỉ có học sinh cực kỳ ưu tú mới có khả năng chưa lên lớp 12 đã được đứng trước toàn trường phát biểu.
“Ngày mai là lễ khai giảng, em còn cả ngày hôm nay để chuẩn bị bản thảo cho bài diễn thuyết. Tuy rằng thời gian có phần gấp gáp nhưng đây là một cơ hội tốt để em thể hiện bản thân, em cảm thấy thế nào?”
Dung Huyên nghe, chậm rãi gật gật đầu.
Hiện tại đã là học kỳ hai của lớp 11 rồi, việc lên phát biểu này cũng coi như là một hồi ức đẹp khi bản thân nhớ về năm tháng học cấp ba.
Nghĩ vậy, Dung Huyên liền đáp ứng lời đề nghị này của cô giáo.
Buổi gặp nhau đầu tiên của năm học mới kết thúc, Dung Huyên sau khi về đến nhà liền tập trung ngồi viết bản thảo cho bài diễn thuyết.
Bởi vì trước kia đã từng viết bài chia sẻ kinh nghiệm học tập đăng lên weibo cho nên hiện tại viết bài diễn thuyết cô không gặp phải quá nhiều khó khăn. Ba tiếng sau, Dung Huyên đã hoàn thành xong bản thảo cho phần diễn thuyết ngày mai.
Sau khi viết xong cô gửi cho cô giáo chủ nhiệm lớp một bản, để cô ấy nhìn giúp xem có chỗ nào không tốt hay không.
Nếu như không có vấn đề gì thì bản thảo này có thể dùng.
Sau khi viết xong bản thảo, Dung Huyên không mở sách giáo khoa ôn bài như thường lệ mà lấy điện thoại, mở app phát sóng trực tiếp.
Nhìn thời gian, hiện tại hẳn là lúc Cố Dã đang phát sóng trực tiếp.
Cô đăng ký tài khoản, sau đó tham gia vào phòng phát sóng trực tiếp của Cố Dã.
Đúng như cô dự đoán, Cố Dã đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp.
Khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ lạnh nhạt, không hề có ý cười.
Sau khi nhìn một hồi, Dung Huyên mới phát hiện ra thì ra Cố Dã không hề hay cười như cô nghĩ.
Nhưng mỗi lần ở trước mặt cô, trên mặt anh lúc nào cũng xuất hiện ý cười.
Dung Huyên mím môi, lướt nhìn khu bình luận.
“Khi không có vợ sắp cưới ở bên cạnh, Dã Thần lại trở về bộ dáng lạnh lùng, kiệm lời”
“Dã Thần, cầu xin cậu, nói chút gì đó với chúng tôi có được không? Đã lâu như vậy rồi mà cậu chẳng nói câu nào”
“Cho nên cậu định cứ như vậy mà kết thúc lượt phát sóng trực tiếp ngày hôm nay sao? Không định tương tác, trả lời câu hỏi của bọn tôi một chút sao?”
“Làm sao đây, tôi thật sự thích bộ dạng này của cậu. Cậu càng không để ý đến tôi, tôi liền càng muốn ở lại trong phòng phát sóng trực tiếp cho đến khi nào cậu nhìn thấy tôi thì thôi”
“Ha ha ha, Dã Thần tuyệt đối là một dòng nước trong trong giới phát sóng trực tiếp. Mấy người khác mặc kệ là hot girl, người nổi tiếng hay là tuyển thủ esport chuyên nghiệp thì đều không bao giờ ngó lơ người xem. Còn Dã Thần lại thật sự coi người không tồn tại, chỉ lo chơi trò chơi”
“Tôi cũng phục đến sát đất, toàn bộ thời gian phát sóng trực tiếp đều không hề tương tác với người xem, vậy mà cũng được hơn ba triệu người theo dõi?”
“Không tương tác thì làm sao? Kỹ thuật của cậu ấy tốt như vậy cơ mà! Cho dù kỹ thuật của cậu ấy có không ra gì thì vẫn còn có khuôn mặt đẹp trai kia cứu vớt lại. Tôi cảm thấy cho dù có ở trong phòng phát sóng này cả ngày trời tôi cũng không chán!”
Khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp cực kỳ náo nhiệt, có bình luận chê bai, có ca ngợi.
Dung Huyên chưa từng phát sóng trực tiếp bao giờ. Trước kia bởi vì bận học cho nên cô chưa từng xem người ta phát sóng trực tiếp, nhưng hôm nay, cô hiếm khi lãng phí thời gian học tập quý báo để coi Cố Dã phát sóng trực tiếp.
Cố Dã lúc lên ảnh cùng ngoài đời có chút khác nhau. Anh không mấy ăn ảnh cho nên, tuy rằng lên ảnh cũng rất tuấn tú nhưng không đẹp trai bằng ở ngoài.
Anh hiện tại hẳn là đang ở trong khu tập luyện chung bởi vì cô nghe loáng thoáng thấy tiếng của mấy người con trai ở xung quanh anh.
Có người khuyên anh “Wild, cậu cùng người xem nói mấy câu đi? Mấy người đó lôi nhau sang phòng phát sóng của tôi, kêu gào bắt tôi khuyên cậu tương tác với bọn họ”
“Đúng đó, cậu tương tác đi để bọn họ tặng quà”
Đồng đội đều đã nói đến vậy, Cố Dã cũng đành có lệ mà nói một câu “Tương tác. Tặng quà”
Tả Tả “….”
Bàn Bàn “….”
Có lệ quá rồi đó!
Nhưng Cố Dã nói có lệ như vậy lại đúng ý người xem. Họ điên cuồng nhấn tặng quà cho anh.
“Wild, nhìn em nè!”
“Mọi người mau tặng quà!”
“Có nhiều tặng nhiều, có ít tặng ít. Tóm lại, mọi người đi ngang qua hãy lưu lại một chút dấu vết”
“Mọi người bình luận đi”
“Mau tặng quà!”
Tả Tả nhìn màn hình điên cuồng hiện thông báo người xem tặng quà, bắt đầu lâm vào trạng thái hoài nghi cuộc sống,
Ngày thường cậu ta bày đủ trò đám người xem đại gia thỉnh thoảng mới tốt bụng mà bố thí cho cậu ta chút quà tặng. Tuy rằng cậu ta không dựa vào đám quà đó để sống qua ngày nhưng nếu như nhận được nhiều quà thì không phải sẽ rất có mặt mũi sao?
Thái độ của Cố Dã có lệ như vậy, vậy mà lại có nhiều em gái chết mê chết mệt cái bộ dạng này của cậu ta.
Quà tặng cứ như không cần tiền mà điên cuồng tung ra.
Đột nhiên , Tả Tả khiếp sợ kêu lên “Wild, có người tặng cho cậu sáu cái tên lửa!”
Trong nền tảng phát sóng trực tiếp này, một chiếc tên lửa có giá là hai nghìn đồng tiền vàng. Người này tặng một lúc sáu chiếc, vậy là bao nhiều tiền? 12 000 NDT! (~40 800 000 VNĐ)
Tận 12 000 NDT.
Người xem còn lại bắt đầu ăn ý mà bình luận “Ông chủ thật là rộng rãi”
Vẻ mặt của Cố Dã không chút thay đổi nhưng Tả Tả ở bên cạnh nhìn lại kích động không thôi.
Cậu ta nhìn chằm chằm màn hình, hưng phấn nói “Wild, không phải là có phú bà nào đó muốn bao dưỡng cậu chứ?”
Số tiền này không phải là nhỏ, người bình thường tuyệt đối không thể chi nhiều đến vậy.
Càng đừng nói là tiêu đống tiền đó cho tên chủ phòng Cố Dã không xứng chức này.
Thông báo tặng sáu chiếc tên lửa vẫn còn xuất hiện ở trên màn hình máy tính để người xem đều có thể nhìn thấy được.
Người tặng quà là Xuanxuan.