Đọc truyện Tôi Dụ Nam Chính Chạy – Chương 32
Kiều Viên ban đầu còn không thèm để ý, chậm rì rì hỏi “Làm sao?”
Trợ lý vội gần chết “Có người quay lại cảnh chị nói chuyện với Dung Huyên ở trước WC. Cho nên ….. hiện tại mọi người đều đã biết được chân tướng sự việc”
Kiều Viên giật mình, vốn đang ngồi trên giường sấy tóc nghe thấy vậy liền lập tức đứng lên “Cái gì cơ?”
Trợ lý gian nan nói “Mọi người đều biết rõ lúc đó chị đã nói những gì”
Kiều Viên theo bản năng hỏi lại “Sao có thể?”
Trợ lý ấp úng nói “Chị … tự mình lên mạng xem đi”
Kiều Viên lập tức cúp điện thoại, mở weibo ra.
Dưới weibo cô ta là một mảnh trướng khí mù mịt, mới chưa được bao lâu là dưới khu bình luận đã bắt đầu thay đổi hướng gió?
Trước đó tất cả đều là fan của cô ta an ủi cô ta nhưng hiện tại bên dưới toàn là bình luận mắng chửi cô ta.
Có của người qua đường, có của antifan …. Trong tình huống như này người đại diện của cô ta không thể nào không ra tay giải quyết được!
Tại sao lại có thể như vậy! Đoạn video này rốt cuộc là do ai đăng lên? Trong đầu Kiều Viên có vô số nghi vấn nhưng không hề có ai đến giải đáp cho cô ta. Chuyện quan trọng nhất hiện tại không phải là tìm ra người quay đoạn video này.
Điểm chết người nhất là, không bao lâu sau cô ta liền nhận được điện thoại của người đại diện.
“Kiều Viên, bên trên nói có người muốn phong sát[1] cô, cô …. Tự thu xếp đi”
[1] phong sát (封杀) hành động ngăn chặn, cấm một nhân vật (ngôi sao, nghệ sĩ ,…) trong một lĩnh vực nhất định (Theo: Baike.baidu)
Kiều Viên lúc này đột nhiên nhớ đến đạo diễn từng nói với cô ta “Tự cầu phúc cho bản thân”. Lúc ấy, cô ta còn không đem những lời này để ở trong lòng nhưng hiện tại kết hợp với câu nói này của người đại diện, cô ta đã hiểu bản thân đã chọc phải vào người không nên chọc.
“Chị, em gọi chị một tiếng chị, em xin lỗi bọn họ, có được không?” Kiều Viên hoàn toàn đã quên bản thân vừa rồi còn thề son sắt nói với đại diễn “Xin lỗi? Không có khả năng”.
Cô ta vội nói “Em có thể xin lỗi, mặc kệ là trực tiếp hay là đăng bài lên weibo, em đều có thể xin lỗi! Chuyện xin lỗi không thành vấn đề. Chị, chị đừng bỏ rơi em, nhé?”
Tốt xấu gì cũng đã làm việc với nhau nhiều năm, người đại diện thấy Kiều Viên như vậy cũng có chút không đành lòng. Kiều Viên kiêu ngạo như vậy, ngoại trừ lúc mới debut, cô ta đã rất lâu không có quẫn bách như vậy, nhưng ai bảo phía bên trên quyết tâm muốn phong sát Kiều Viên chứ?
Người đại diện thở dài “Không còn cách nào khác đâu, Kiều Viên, lần này thật sự không thể cứu vãn được nữa đâu. Cô ….. chấp nhận sự thật đi” Nói xong, người đại diện liền quyết đoán cúp máy.
Kiều Viên ngây ngốc mình màn hình điện thoại.
Loa điện thoại truyền đến tiếng tút tút báo hiệu người ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô ta nhanh chóng gọi lại nhưng cô ta phát hiện mình đã bị kéo vào trong danh sách đen.
Kiều Viên nắm chặt điện thoại, đầu tóc bù xù, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt, cô ta, bị vứt bỏ rồi?
Cô ta …. Không thể tiếp tục làm minh tinh nữa?
Cô ta …. Không thể tiếp tục đóng phim nữa?
Đã quen với sự phồn hoa của giới giải trí , quen với việc được vạn người hâm mộ theo đuổi, quen với việc được nhiều người ủng hộ, quen với việc mỗi ngày đều xuất hiện trước ánh đèn flash với bộ dạng xinh đẹp nhất của mình, hiện tại cô ta làm sao còn có thể cam tâm làm một người bình thường?
Cô ta sao có thể cam tâm lại một lần nữa trở lại làm người bình thường được chứ? Cô ta không muốn!
Cô ta là nữ minh tinh có hơn năm triệu fan hâm mộ! Cô ta là con gà đẻ trứng vàng của công ty, sao bọn họ có thể nói phong sát liền phong sát cô ta được cơ chứ?
Kiều Viên không từ bỏ mà tiếp tục gọi điện thoại cho người đại diện, còn gọi cho cả tổng giám đốc của công ty nữa. Nhưng mặc kệ như thế nào, không có một ai nghe điện thoại. Giờ khắc này cô ta đã ý thức được, cô ta đã bị tất cả bọn họ kéo vào danh sách đen.
Cô ta đã thật sự bị vứt bỏ.
Lúc này , tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên, hai mắt Kiều Viên sáng lên, giống như người chết đuối bắt được cọc vậy.
Nhưng người gọi điện đến không phải là người mà cô ta đang chờ, là trợ lý của cô ta.
Sau khi nghe máy, trợ lý ở đầu dây bên kia cẩn thận dò hỏi “Chị, em nhìn thấy chị đăng bài weibo xin lỗi, còn nói muốn tạm thời lui khỏi giới giải trí, làm sao vậy chỉ? Sao đột nhiên lại đưa ra quyết định như vậy?”
Vẻ mặt Kiều Viên đầy kinh ngạc, vài giây sau cô ta mới hiểu được trợ lý đang nói cái gì.
Cô ta lập tức cúp máy muốn đăng nhập weibo của mình.
Nhưng mặc kệ cô ta đăng nhập bao nhiêu lần, weibo cũng chỉ nhắc nhở cô ta nhập mật khẩu không đúng. Weibo của cô ta từ trước đến nay vẫn luôn là cô ta tự mình quản lý, người đại diện chưa từng nhúng tay vào nhưng hiện tại cô ta lại không thể đăng nhập được vào weibo!
Kiều Viên run rẩy đăng nhập tài khoản khác vào xem weibo của mình.
Kiều Viên V:
Gửi những người đã yêu quý và ủng hộ tôi từ trước đến nay:
Thật sự xin lỗi, tôi đã khiến mọi người thất vọng rồi. Tôi rất tự trách, tôi cũng cảm thấy rất thất vọng về bản thân mình, tôi thật sự muốn gửi lời xin lỗi chân thành đến Dung Huyên, thật sự xin lỗi.
Xin lỗi vì đã tạo ra tổn thương lớn đến vậy đến cô. Lời xin lỗi cũng không đủ để biểu đạt sự ăn năn của tôi cho nên tôi muốn tuyên bố một chuyện, Kiều Viên tôi định tạm lui khỏi giới giải trí. Tôi cảm thấy bản thân không quá phù hợp với giới giải trí, tôi muốn nhân dịp này mà tĩnh tâm lại, tự vấn lại chính bản thân mình.
Cảm ơn mọi người đã thích tôi nhiều năm như vậy, tạm biệt mọi người.
Kiều Viên nhìn thấy bài đăng này, hai mắt trừng sắp rơi cả ra ngoài.
Cái weibo này không phải là do cô ta đăng lên! Cô ta không hề muốn rút khỏi giới giải trí! Nhưng hiện tại, có người đăng nhập vào weibo của cô ta, không chờ cô ta kịp phản ứng đã trực tiếp tuyên bố việc cô ta muốn rút lui khỏi giới giải trí. Tuy rằng bài đăng nói là tạm thời rút lui nhưng lần rút lui này kéo dài bao lâu, ai mà biết được!
Kiều Viên định dùng nick phụ của mình bình luận xuống bên dưới, cô ta nhất định phải để cho mọi người biết, bài đăng này không phải là do chính cô ta đăng lên, cô ta không muốn rút lui khỏi giới giải trí, là có người ép cô ta. Nhưng mà, cô ta phát hiện nick chính của cô ta đã chặn tin nhắn gửi đến, còn nick phụ này, cho dù cô ta có nhắn lại thì sẽ có người tin sao?
Sẽ không có ai tin cả.
Xong rồi …. Tất cả đều xong rồi.
….
Sau khi Dung Huyên đăng weibo không được bao lâu liền nhìn thấy Kiều Viên đăng bài xin lỗi cùng với tuyên bố muốn lui khỏi giới giải trí.
Nhìn thấy tin tức cô ta tuyên bố muốn rút khỏi giới giải trí, nếu nói Dung Huyên không cảm thấy kinh ngạc thì đó là nói điêu.
Dung Huyên không nghĩ tới Kiều Viên lại dễ dàng rút lui khỏi giới giải trí như vậy.
Sự nghiệp của cô ta đang như mặt trời ban trưa, hơn nữa cô ta vừa mới nhận mấy cái hợp đồng đại ngôn, sự nghiệp đang một đường thẳng tắp đi lên vậy mà trong thời gian này lại quyết định rút khỏi giới giải trí? Hơn nữa, công ty quản lý của cô ta đồng ý sao? Cứ như vậy mà buông tha cho con gà đẻ trứng vàng của mình?
Chẳng lẽ hợp đồng của cô ta cùng công ty đã hết hạn? Kiều Viên đã sớm quen với sự phù hoa của giới giải trí vậy mà lại có thể buông tha tất cả, một lần nữa trở về làm người bình thường?
Tuy rằng cô cảm thấy rất kinh ngạc , trực giác cũng cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy nhưng Dung Huyên không có quá tò mò với chuyện này, cô cũng không hiểu rõ lắm về giới giải trí, nếu Kiều Viên đã quyết định lui khỏi giới giải trí, hơn nữa cũng đã đăng bài xin lỗi vậy chuyện này cứ kết thúc tại đây đi.
Cố Dã tự nhiên cũng nhìn thấy bài đăng của Kiều Viên. Anh biết rõ vì sao Kiều Viên lại rút lui khỏi giới giải trí. Trên thực tế không phải là Kiều Viên chính mình đưa ra quyết định này mà là cô ta không thể không rút lui, có điều mấy chuyện này Dung Huyên không cần phải biết.
Anh cười nhạo một tiếng, đoạt lấy điện thoại của Dung Huyên “Vợ, đừng nhìn cô ta nữa”
Dung Huyên chớp chớp mắt.
“Em nhìn anh đây này” Cố Dã sán mặt lại gần, để Dung Huyên có thể nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của mình. “Em mãi vẫn không thèm nhìn vào mặt anh, chẳng nhẽ là so anh lớn lên xấu trai?”
Dung Huyên nhìn gương mặt trẻ tuổi đẹp trai ở trước mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Cũng may trong giai đoạn nguy cấp này, chuông điện thoại của Cố Dã vang lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất to, cứ như thế nếu như chủ nhân không nghe máy nó sẽ vẫn tiếp tục vang vậy.
Cố Dã bực bội cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua. Mẹ nó ai lại gọi điện tới vào lúc này vậy?
Lần đầu tiên, anh không thèm nhìn kỹ tên người gọi đến mà đã trực tiếp cúp máy nhưng còn chưa đến vài giây, điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Cố Dã thiếu chút nữa muốn tắt nguồn.
Nhưng đối phương đã gọi điện thoại đến hai lần thì hẳn là có chuyện gì quan trọng. Nếu như không có chính sự, anh sẽ trực tiếp cúp máy.
Đường dây vừa được kết nối, giọng nói ồn ào của Tả Tả liền truyền tới “Wild, cậu đang ở đâu?”
Cố Dã lười biếng nói “Tôi đang ở trong phòng của vợ tôi” Cho nên, cuộc điện thoại này của cậu đã phá hỏng chuyện tốt gì trong lòng cậu hẳn đã đoán được phần nào?
“Trong phòng!” Tả Tả vừa nói xong hai chữ này, Bàn Bàn ở bên cạnh lập tức nói “Wild đang ở trong phòng của vợ cậu ấy? Này …. Này … Tả Tả chúng ta có phải đã quấy rầy đến chuyện tốt của cậu ấy hay không?”
Cố Dã rõ ràng cũng nghe thấy lời này của Bàn BÀn, anh cười lạnh nói “Các cậu nói xem?”
Tả Tả nhỏ giọng nói “Wild, cậu kiềm chế một chút, đội trưởng còn đang chờ chúng ta quay trở về huấn luyện đó”
Nghĩ đến đội trưởng đầy nghiêm khắc với đội viên, Cố Dã nhịn không được mà xoa xoa chân mày.
“Wild, chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Cố Dã mặt không đổi sắc mà nói dối “Còn chưa có giải quyết xong, tôi còn phải ở lại với vợ của tôi, hai người đi về trước đi”
Sau khi nói xong, Cố Dã vừa định cúp máy nhưng không nghĩ đầu dây bên kia lập tức đổi thành người khác.
Có thể là Tả Tả mở loa ngoài cho nên những lời anh nói đều bị mấy người khác nghe được.
“Wild, cậu vừa mới gia nhập đội , hôm nay tôi cho phép cậu đi ra ngoài giải quyết chuyện riêng đã là một ngoại lệ. Cậu đã quên những lời cậu nói trước khi gia nhập đội rồi hay sao?”
Trước lúc gia nhập đội đã nói những gì Cố Dã đương nhiên là không quên.
Thật ra anh không có quá nhiều thời gian có thể lãng phí.
Đội trưởng biết Cố Dã vẫn nhớ rõ.
Anh trực tiếp nói “Tôi cùng mấy người Tả Tả đợi cậu ở tiệm cơm, cậu mai đến đây đi” Nói xong, đội trưởng quyết đoán cúp máy.
Cố Dã trầm mặc hai giây, sau đó bất đắc dĩ nói “Vợ, anh phải quay trở lại chỗ huấn luyện rồi”
Nghe thấy vậy, Dung Huyên theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, cô thiếu chút nữa cho rằng Cố Dã thật sự muốn ở lại đây.
Phòng tuy rằng rất lớn, giường cũng đủ to, đủ cho hai người nằm nhưng sao cô có thể ngủ cùng giường với Cố Dã cơ chứ?
Phải biết rằng bọn họ chỉ là vợ chồng sắp cưới có tiếng mà không có miếng! Tùy thời điểm liền có thể giải trừ hôn ước.
Còn may anh sẽ lập tức phải đi.
Cố Dã nhìn thấy Dung Huyên thở phào nhẹ nhõm, cười “Em muốn anh rời đi đến vậy sao?”
Dung Huyên không nói gì. Cô rũ mắt, sườn mặt đầy an tĩnh, tuy rằng hình ảnh này rất đẹp nhưng cô không nói gì đồng nghĩa với việc cam chịu.
Cố Dã chậc một tiếng. Anh đứng lên, Dung Huyên cũng đứng lên chuẩn bị tiễn anh.
Phải nhìn thấy anh rời đi, đóng cửa lại cô mới có thể yên lòng, nếu không cô thật sự rất sợ Cố Dã sẽ đổi ý, đòi ở lại. Nếu như vậy, cô chỉ có thể đi thuê thêm một căn phòng khác.
Sau khi mở cửa, trước lúc rời đi, Cố Dã đột nhiên quay đầu lại, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tay hôn một cái lên mặt cô.
“chụt” một tiếng, cực kỳ vang
Sau khi thành công thơm vợ nhỏ nhà mình, Cố Dã cười tươi nói “Nụ hôn tạm biệt, vợ , anh đi đây”
Dung Huyên lùi về sau hai bước, chờ đến sau khi Cố Dã đi ra khỏi cửa liền nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại mình cô, Dung Huyên nhịn không được mà vươn tay sờ sờ chỗ vừa bị Cố Dã hôn lên.
Nơi đó dường như còn lưu lại độ ấm của Cố Dã.
Có chút ấm.
Cô bất đắc dĩ khẽ thở dài, nam chủ vậy mà lại chơi trò hôn trộm, thật là ấu trĩ. Nếu nữ chủ đã xuất hiện rồi vậy thì việc giải trừ hôn ước cũng sẽ sớm xảy ra thôi.