Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trúc Quốc Bảo Full

Chương 128: Ngoại Truyện 3


Bạn đang đọc Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trúc Quốc Bảo Full – Chương 128: Ngoại Truyện 3

Hạ Vân Trù ôm theo Chi Chi đã biến thành “gấu trúc” ra ngoài một chuyến, cô vẫn giống như lúc trước, thoạt nhìn còn trông lớn hơn chút. Chi Chi vui vẻ chạy quanh, trông rất thoải mái.

Đã lâu rồi cô không ra ngoài với bộ dạng là “gấu trúc” Chi Chi, vậy nên cô rất vui vẻ.

Các cư dân mạng thì cuối cùng cũng được “gặp mặt” Chi Chi.

Tuy rằng “bạn gái” Hạ tổng có đôi mắt rất giống với Chi Chi, khiến cho mọi người hiểu rõ… Hạ tổng sẽ không phải vì có bạn gái rồi mà quên đi Chi Chi, bạn gái mà anh tìm đều là dựa vào tiêu chuẩn của Chi Chi cả.

Thế nhưng hai tháng rồi không thấy Chi Chi, các fan vẫn cứ lo lắng như cũ.

Hôm nay, cuối cùng Chi Chi cũng xuất hiện lại.

Nhóm fan siêu thoại của Chi Chi bắt đầu rôm rả hơn, sắp xếp các bài đăng theo tiêu đề, chiếm liền năm vị trí trên bảng hot search.

“Siêu sao” Chi Chi tái xuất giang hồ.

“Huhu, nhớ Chi Chi chết mất!!”

“Hạ tổng này, đây là “siêu sao” Chi Chi đấy, sao anh không đưa nhóc ấy cùng tham gia thêm nhiều chương trình chút!”

“Đúng vậy!! Để Chi Chi tham gia nhiều chương trình chút đi!”

“Fan club của Chi Chi có hơn ngàn vạn, vậy mà Hạ tổng không thèm cho lấy chút phúc lợi đời thường nào của Chi Chi cả, không được thấy Chi Chi!!”

“Không chỉ mình chúng tôi, ở nước ngoài cũng vậy đấy, lần trước có một người bạn ngoại quốc còn hỏi thăm tôi về Chi Chi, còn nói truyền thông bên nước bọn họ còn có dưa là Chi Chi xảy ra chuyện rồi….”

“Vãi! Nguyền rủa Chi Chi như vậy cũng quá là thiếu đạo đức rồi!”

“Đồng ý đấy!! Tuy là Chi Chi không xuất hiện khiến chúng ta rất nhớ, nhưng Hạ tổng đối với Chi Chi rất tốt. Lúc chúng ta không thấy thì cũng có cuộc sống rất tốt, chúng ta xem ảnh trước kia là được mà.”

“Lần xuất hiện này tôi thấy tình trạng của Chi Chi rất tốt mà, mọi người an tâm đi, đừng lo lắng.”

“Mong rằng kỳ sau chương trình có thể mời được Chi Chi, tôi muốn Chi Chi cơ…”

Mạc Linh Chi lướt xem bình luận, có hơi áy náy.

Hạ Vân Trù thấy hốc mắt cô hơi đỏ thì lập tức đi tới: “Chi Chi, sao thế?”

Liếc mắt nhìn màn hình, anh dường như đã hiểu rõ, anh dịu dàng nói: “Không sao, có thể là do “gấu trúc” Chi Chi biến mất trước tầm mắt khán giả nên mới thế thôi, đợi thời gian trôi qua lâu rồi thì sẽ không còn nhớ như vậy nữa đâu.”

Mạc Linh Chi tủi thân: “Em cảm thấy có lỗi với bọn họ quá, họ nhớ em như vậy, nhưng em lại không thể làm hài lòng họ được…”

Hạ Vân Trù nâng tay sờ đầu cô, hiểu rõ tâm trạng lúc này của cô.

Trước giờ Chi Chi vẫn luôn sống trong núi, tích cách ngây thơ, đơn thuần. Đột nhiên giờ lại được nhiều người thích như vậy nên sẽ có tâm lý muốn báo đáp cho họ.

Anh nở nụ cười, đang định nói thì…

Mạc Linh Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Hạ Vân Trù, hay là em cứ lấy hình dáng của “gấu trúc” Chi Chi để sống ở thế giới loài người nhé!”

Hạ Vân Trù: “…”

Nụ cười cứng lại.

“Gấu trúc” Chi Chi trở thành vợ nhỏ nhà mình, anh đã dần chấp nhận được rồi.

Nhưng nếu cô vợ nhỏ bỗng biến trở lại thành “gấu trúc”….

Hạ Vân Trù cứng người tại chỗ.

Mạc Linh Chi nghiêm túc nhìn anh.

Hạ Vân Trù vươn tay, ôm Mạc Linh Chi vào lòng rồi khẽ cười: “Ngoan nào, đừng nghĩ linh tinh, thi thoảng lộ mặt là được rồi, không cần phải biến thành gấu trúc Chi Chi đâu. Dù sao thì bọn họ cũng đâu có thấy được em.”

“Vậy sao?” Mạc Linh Chi vẫn hơi chần chừ.


Hạ Vân Trù kiên định nói: “Là như vầy, dù sao thì em biến thành gấu trúc hay không, bọn họ cũng sẽ không chạy vào nhà nhìn em mà.”

Còn việc cô biến thành “gấu trúc” Chi Chi để tham gia chương trình, chủ động xuất hiện trước mặt người khác, anh không có đề cập tới.

Tất nhiên là anh không mong cô vợ nhỏ nhà mình biến thành “gấu trúc” rồi!

Lúc đầu từ việc ôm cục bông xù thành ôm một cô gái thơm thơm mềm mềm đúng là có chút không quen, nhưng lâu dần..

Hạ tổng tỏ vẻ: Vẫn là lúc Chi Chi ở hình người ôm thoải mái hơn.

Mạc Linh Chi cúi đầu: “Ừm, được rồi.”

Cây tùng già ở cạnh đột nhiên thò nhánh cây ra: “Chi Chi, kỹ năng diễn xuất của cháu vốn dĩ không tốt lắm, càng không thể luyện tập sơ sài được nên không cần ở hình người mãi đâu. Thi thoảng biến thành hình dáng khác mới có thể rèn luyện được năng lực của mình.”

“Ơ? Thật vậy sao?” Mạc Linh Chi mở to hai mắt.

Cành cây của cây tùng già rung lên, uốn éo thân cây: “Tất nhiên rồi, hơn nữa, cháu không cần cứ phải biến thành loài động vật không có sức uy hiếp này, cháu có thể thử biến thành những loài khác như tinh tinh, voi, sư tử, hổ… mấy con kiểu đó được đấy.”

Cây tùng già nghiêm túc nói, thân cây con đắc ý rung lên không ngừng, thân cây còn hướng mặt về phía Hạ Vân Trù, mang theo sự đắc ý.

Nhìn đê, có phải tôi hiểu rất nhiều thứ hay không?

Không cần phải sùng bái ông quá đâu!

Dù là đã có ngàn năm tu luyện nhưng cũng chỉ là một cây thông nên ông không hiểu rõ hoàn toàn được những tình cảm phức tạp của loài người.

Cô vợ nhỏ non mềm không biến thành “gấu trúc” Chi Chi mà muốn biến thành mãnh thú…

Mẹ nó, đúng là cạn lời mà?!

Nhìn lại bộ dạng đắc ý kia của cây tùng già…

Hạ Vân Trù: “…”

Anh hít sâu một hơi, cười khẽ: “Ông Tùng, ngày mai tôi đưa ông ra ngoài chơi.”

Cây tùng già: “!”

Lão hưng phấn trừng lớn mắt, thân cây đong đưa, nhánh cây bắt đầu điên cuồng rung lên.

Mẹ ơi!

Cuối cùng lão cũng dựa vào tri thức uyên bác của mình mà chinh phục được nhân loại này rồi sao?!

Cây tùng già đắc ý, lập tức dặn dò: “Chi Chi, mau biến thành hổ đi, cháu là nữ, nghe nói nhân loại có danh xưng là “cọp cái” đó, chắc là chỉ nữ nhỉ? Vậy thì cháu biến thành cọp mẹ đi.”

Hạ Vân Trù: “Đừng…”

Giọng nói vừa ngớt thì Mạc Linh Chi đã biến thành một con hổ màu trắng ngay tại chỗ.

Bởi vì kỹ năng có chút vấn đề nên con hổ mà cô biến thành không hề hung dữ chút nào, ngược lại thì giống một con mèo trắng lớn hơn, còn là loại lông xù xù nữa.

Hình dáng to lớn, lông tuyết trắng với đôi mắt tròn xoe kia…

“Rầm…”

Bởi vì thân hình của lão hổ quá lớn nên chiếc ghế dựa mà cô ngồi không chịu nổi sức nặng, vỡ rồi.

Lão hổ trắng đột nhiên bị thụp xuống nên có hơi giật mình. Cô quỳ rạp xuống trên đất, đôi mắt như thủy tinh nhìn anh.

Sau đó…

Cô phát ra tiếng: “Meoo?”

Hạ Vân Trù: “!”

Đột nhiên anh cảm thấy, Chi Chi biến thành “cọp cái”, cũng vẫn đáng yêu như cũ…

Những mà, cây tùng già lại không nghĩ vậy, vẻ mặt lão nghiêm túc: “Quá là chán rồi! Cháu biến thành hổ mà chả hung dữ chút nào cả, không có sức uy hiếp. Như vậy thì sao có thể sinh tồn trong núi được đây?”


Mạc Linh Chi chớp chớp mắt, đôi mắt như thủy tinh toát ra vẻ tủi thân.

Cây tùng già: “Cháu biến lại lần nữa đi, biến thành tinh tinh hoặc voi gì đấy, dùng hình thể để áp…”

Hạ Vân Trù ngắt lời lão: “Chi Chi.”

Anh nâng tay sờ đầu cô, cảm giác truyền tới còn tốt hơn cả lúc cô làm “gấu trúc” Chi Chi. Anh nở nụ cười: “Chi Chi, đừng nghe ông ấy, nhà chúng ta không lớn lắm, đừng biến thành những thứ kỳ quái, nếu để người khác phát hiện thì em sẽ phải vào vườn bách thú đấy.

Đúng là làm khó anh rồi, phải nói ra căn nhà có hơn trăm phòng là “không lớn lắm”…

“Au?” Mạc Linh Chi trừng lớn mắt.

Khóe miệng Hạ Vân Trù cong lên: “Vậy nên, thi thoảng biến đổi là được, bây giờ em làm khá tốt rồi, nhưng lát ngủ thì nhớ phải biến thành người đấy.”

Mạc Linh Chi: “Au?”

“Nếu không thì giường sẽ sập mất.”

Mạc Linh Chi lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Vân Trù nhịn không được lại xoa đầu cô lần nữa. Lông xù xù, lại còn lớn hơn đầu “gấu trúc” Chi Chi nên có thể xoa xồm xồm lên.

Vừa thơm lại vừa mềm, ngay cả Hạ Vân Trù cũng thấy hơi mê cảm giác này.

Cây tùng già ở cạnh còn muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Vân Trù đạp một cái, chậu đựng cây hơi nghiêng nghiêng, thiếu chút nữa đã không giữ vững được mà ngã ra đất.

Lão vội giữ thăng bằng lại.

Hạ Vân Trù: “Em xem, cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta về phòng ngủ đi”

Mạc Linh Chi hơi động chút, biến thành cô gái quen thuộc.

Hạ Vân Trù với tay, lấy thảm lông bao lấy cô, ôm cô về phòng. Ở phía sau, cây tùng già lấy lại được thăng bằng, kêu lên:

“Chi Chi, cháu có thể không cần ngủ trên giường đâu, ngủ đất….”

Hạ Vân Trù ném di động ra.

“Lạch cạch”

Cây tùng già bị di động đập trúng, ngã xuống đất. Chậu hoa đã hy sinh, cây con run rẩy vài cái, muốn đứng dậy nhưng vì đất bị đổ ra ngoài nên không đứng được. Thậm chí còn ngã thêm, không nói nổi thành lời.

Tuy không có gì đáng ngại, thế nhưng lão không còn chậu cây nên chỉ đành nằm như vậy, thi thoảng lại run rẩy đôi chút.

Cây tùng già nằm trên đất, nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần và đoạn đối thoại của bọn họ…

Chi Chi: “Ơ? Hình như em vừa nghe thấy tiếng gì đó?”

Hạ Vân Trù: “Em nghe nhầm rồi.”

Chi Chi: “Có phải là ông thông muốn nói gì đó không? Hồi nãy em không nghe rõ là ông ấy nói gì.”

Hạ Vân Trù: “Ngoan, ông ấy nói chúng ta nên đi ngủ sớm chút.”

Chi Chi: “Ồ~ ra là vậy à.”

Cây tùng già bị nện cho nằm liệt trên đất: “….”

Lão có hơi mơ hồ và chết lặng.

Rốt cuộc là sai chỗ nào, tại sao Hạ Vân Trù lại đột nhiên đối xử với lão như vậy?

Đề nghị Chi Chi biến thành mãnh thú để rèn luyện, cái này đâu có vấn đề gì.

Đề nghị Chi Chi ngủ trên đất, cái này cũng không có vấn đề.


Aizz, loài người phức tạp này!

Cây tùng già nằm trên đất, vừa gian nan dùng cành cây để dồn đất lại, vừa thầm chê cười Hạ Vân Trù.

Trong phòng.

Hạ Vân Trù đặt Chi Chi lên giường, đắp chăn đàng hoàng:

“Ngủ.”

Mạc Linh Chi vươn tay ra ôm cổ anh, thơm “chụt” lên má anh một cái, sau đó đỏ mặt thẹn thùng nói: “Ngủ ngon!”

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, cả người căng cứng.

Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng khàn khàn nói: “Chi Chi, em thật sự nguyện ý mãi mãi ở bên cạnh anh sao?”

Mạc Linh Chi không hề do dự đáp: “Nguyện ý!”

Khóe miệng Hạ Vân Trù lộ ra nụ cười tươi, anh sửa sang lại chăn rồi đặt lên trán cô một nụ hôn: “Ngủ ngon, Chi Chi.”

Đã đợi lâu vậy rồi, anh vẫn có thể kiên nhẫn đợi thêm nữa.

Thời gian của họ còn nhiều, năm tháng sau này, bởi vì có người kia mà sẽ không phải cô đơn.

– —

Hôm sau.

Mới sáng sớm Hạ Vân Trù đã ra ngoài, tới mười giờ sáng mới về. Anh mang về một cái chậu mới, đặt cây tùng già vào trong.

Cây tùng già cắm rễ xong thì bắt đầu mắng: “Cậu đúng là tên nhân loại vô pháp vô thiên! Dám ra tay với cả ông đây, ông nói cho cậu biết, tuy là ông đã thu nhỏ lại, năng lượng cũng giảm xuống nhưng vẫn có thể xử cậu dễ như trở bàn tay đấy! Ông nhất định sẽ không bỏ qua đâu…”

Hạ Vân Trù không kiên nhẫn lắm: “Còn muốn ra ngoài chơi nữa không?”

Cây tùng già: “… Tôi nhất định sẽ không bỏ qua việc ăn hiếp người này của cậu đâu!”

Nói xong, lão ngoan ngoãn im miệng.

Lật mặt đến là nhanh.

Vậy là, khi Mạc Linh Chi đi ra, trong phòng rất an tĩnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà Hạ Vân Trù hồi nãy còn thể hiện vẻ không mấy kiên nhẫn với cây tùng già, bây giờ lại lộ ra nụ cười tươi rói: “Chi Chi, dậy rồi sao?”

Mạc Linh Chi mặc áo ngủ, đi dép lên, xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm của mình: “Ừm, anh đi đâu vậy?”

“Anh ra ngoài xử lý chút việc, em ăn sáng trước đi, toàn là món em thích đấy.” Hạ Vân Trù vừa nói, vừa dắt cô về phía phòng ăn.

Cây tùng già ở sau lưng bắt đầu kêu gào: “Tôi cũng muốn ăn!”

Hạ Vân Trù xoay người, có lệ mà lấy túi dịch dinh dưỡng hòa tan ra, nhỏ từng giọt vào đất để cho lão hấp thu.

Lập tức vẻ mặt lão trở nên thỏa mãn.

Đây chính là nguyên nhân mà sau mỗi lần bị Hạ Vân Trù làm cho tức điên nhưng vẫn không muốn quay về núi. Xã hội loài người, đúng là quá tuyệt!

Khó trách mấy đứa trên núi ka, tất cả đều muốn tới thế giới của loài người, thật sự là quá hạnh phúc!

Mạc Linh Chi ăn cơm và đồ ăn dinh dưỡng theo định lượng, cây tùng già thì “uống” dịch dinh dưỡng, vẻ mặt hai người rất thỏa mãn. Đúng là đồ ăn có thể làm cho bọn họ vui vẻ lên!

– —

Ăn cơm xong, dưới tiếng lải nhải của cây tùng già, Hạ Vân Trù đành dẫn bọn họ ra ngoài chơi.

Anh ôm Mạc Linh Chi, Mạc Linh Chi ôm chậu cây nhỏ có chứa cây tùng già, đội mũ lên rồi lái xe, đi về phía trước.

Dọc đường đi, cây tùng già phấn khích mà không ngừng hỏi: “Chúng ta đi đâu đây? Chỗ đó chơi vui không?”

Đây là do tối qua Hạ Vân Trù đồng ý với lão!

Hạ Vân Trù cười khẽ: “Vui, cực kỳ vui, là nơi mà nhân loại thích nhất.”

Cây tùng già mong đợi, cọ cọ cành cây vào với nhau.

Bọn họ rất nhanh đã tới nơi.

Mạc Linh Chi trừng lớn mắt: “Công viên?!”

Hạ Vân Trù gật đầu: “Ừm, Chi Chi, đây là quà anh tặng cho em. Công viên làm trong nhà không vừa với hình người của em nữa, đây là xây mới, làm quà tặng em.”


Ánh mắt anh rất dịu dàng.

Mạc Linh Chi hơi sửng sốt, sau đó gương mặt cô phiếm hồng.

Hạ Vân Trù tặng cô quá nhiều thứ rồi, cô cũng không hiểu giá trị như nào, bởi vì đối với cô mà nói, tiền không có ý nghĩ gì cả.

Nhưng lúc nào anh cũng đặt cô trong lòng, lúc nào cũng nhớ tới cô, anh luôn khiến cho cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Cô nắm chặt tay anh, đôi mắt lấp lánh, tràn ngập tình ý.

Hạ Vân Trù nhìn lại cô, ánh mắt dịu dàng như nước.

Dường như không có ai có thể chen vào giữa hai người, bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên mập mờ.

Hạ Vân Trù cúi đầu, Mạc Linh Chi hơi nhón chân lên. Môi hai người sắp chạm nhau….

Đột nhiên cây tùng già đang nằm trên tay Mạc Linh Chi kêu lên: “Hai người làm gì đó? Mau nói cho tôi biết xem công viên là thứ gì thế? Chơi vui không?”

Mạc Linh Chi lập tức rụt chân về, gương mặt đỏ ửng mà rời tầm mắt: “Ừm… vui.”

Giọng nói có hơi mông lung.

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu, nghiêng mặt, hôn lên má cô một cái.

Cô trừng mắt với anh một cái, khóe miệng anh lộ ra nụ cười.

Bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu trở nên mờ ám.

Cây tùng già: “?”

Lúc này Hạ Vân Trù mới nhìn về phía cáy cây chướng mắt kia, giọng nói bình tĩnh: “Chơi vui lắm, hôm nay sẽ đưa ông đi chơi sảng khoái luôn.”

Cây tùng già phấn khích.

Lão không biết công viên là chỗ nào, nhưng nhìn phản ứng của Mạc Linh Chi thì chắc chắn là chỗ tốt. Vậy nên cũng vui vẻ, đầy mặt mong chờ.

Xã hội loài người, thật sự đa dạng quá đi thôi!

Vào lúc bọn họ đi vào trong, những nhân viên mặc đồ thú bông phục vụ ở quầy, bán đủ thứ đồ ăn.

Công viên này cũng mở cho người ngoài, chỉ là lúc Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi tới thì bọn họ sẽ tạm đóng cửa trước, vì muốn để cho hai người có không gian riêng với nhau.

Vậy nên, những gì mà công viên khác có thì chỗ này có đủ cả.

Cây tùng già không nhịn nổi.

“Oa, còn có chỗ như vầy nữa sao, quá là hạnh phúc đi thôi!!”

“Aaa, chỗ này chắc chắn là rất tuyệt!”

“Hạ Vân Trù, Chi Chi, nhanh lên, tôi muốn ăn cái đó!”

Cây tùng già nói cực kỳ nhiều.

Hạ Vân Trù chán không buồn để ý tới ông, Chi Chi thì sầu não: “Ông Tùng, ông không ăn được mấy thứ này đâu, chúng ta nhìn là được rồi. Nếu ông thật sự rất muốn ăn, vậy thì khi nào về sẽ làm cho ông dịch dinh dưỡng có vị tương tự.”

Hơn nữa, bây giờ đang ở ngoài, còn rất nhiều nhân viên của công viên ở đây thì sao bọn họ dám đút xúc xích nướng cho một cây tùng cảnh ăn chứ?!

Dưới tiếng lải nhải của cây tùng già, bọn họ đi vào trong, cây tùng già thì hừng hực khí thế.

Hạ Vân Trù đưa bọn họ đi chơi vòng quay ngựa gỗ, cây tùng già được Mạc Linh Chi ôm trên tay, thích thú tới mức cành cây rung lên.

Chơi bánh xe quay vòng, tuy cây tùng già có hơi sợ độ cao nhưng vẫn rất phấn khích mà tham gia cùng.

Lúc chạm vào xe, cây tùng già mới cảm giác được có gì đó không đúng lắm.

Tàu lượn siêu tốc….

Cây tùng già: “Không! Ông không lên!!”

Lão vươn nhánh cây ra, quấn chặt lên lan can, không ngừng run rẩy.

Hạ Vân Trù vô cảm, cưỡng chế gỡ ra, nhét lão vào trong ba lô rồi cột chặt ba lô vào một chỗ ngồi.

Anh cười khẽ: “Tôi nói rồi, hôm nay sẽ cho ông, chơi, thật, vui, vẻ!”

Gây chuyện, ắt phải trả giá!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.