Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trúc Quốc Bảo Full

Chương 125: 125


Bạn đang đọc Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trúc Quốc Bảo Full – Chương 125: 125

“Phù phù phù…” Một loạt âm thanh kỳ quái vang lên.

“A!”

“Pằng!”

Tiếng rít của Bạch Ngọc kèm theo tiếng dao rơi xuống đất.

Một giọng già nua từ xa truyền đến gần: “Đang làm gì đấy?”

Cùng lúc đó, một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Hạ Vân Trù!”

Hạ Vân Trù chợt quay đầu lại. Sau lưng, một cây tùng cao hai mét đang đi ra từ trong rừng sâu. Mạc Linh Chi nhảy xuống khỏi cây tùng, lao về phía anh với vẻ mặt lo lắng.

Hạ Vân Trù ngây ra.

Trong khoảnh khắc ấy, anh hối hận đã cho Chi Chi đi tìm cây tùng già.

… Nếu anh sớm biết cô chuẩn bị làm người và cùng chết với anh thì anh sẽ không chừa lại đường lui cho mình, và không để Chi Chi đi tìm cây tùng già!

Cô đã làm quá nhiều cho anh. Anh không nỡ cô kéo xuống đài. Anh yêu cô, thà để cô quên mình mà sống tiếp còn hơn.

Miễn là có một chút hi vọng, anh sẽ không từ bỏ, thế nên anh mới tự nguyện bị Tô Ức tìm tới.

Nhưng mà, đã không còn hi vọng gì rồi.

Chi Chi nhào vào lòng anh. Hạ Vân Trù cũng ôm cô thật chặt.

Khóe mắt anh rơi xuống một giọt nước, anh cất giọng hơi khàn: “Chi Chi, em muốn phân tán hết năng lượng để làm người với anh sao?”

Mạc Linh Chi ngẩng đầu nhìn anh, không lên tiếng, ngầm thừa nhận.

Đúng thật cô đã nghĩ vậy. Cô đã làm “Linh” quá lâu rồi, nhưng sống trên núi một trăm năm không vui bằng những ngày tháng sau khi cô gặp được Hạ Vân Trù.

Nghĩ vậy, cô không thể chấp nhận nổi nếu Hạ Vân Trù lìa đời. Cô sẽ chết vì đau khổ.

Nếu đã thế, không bằng từ từ già đi cùng Hạ Vân Trù, cùng anh rời khỏi thế giới này!

Dù sao chết cũng không có cảm giác gì, sống mà trải qua đau đớn vì mất anh, thì một mình cô trường sinh bất tử chẳng thấy gì là tốt cả.

Hạ Vân Trù ôm cô, tim đau nhói. Anh khẽ nhắm mắt lại.

… Đây có lẽ chính là chuyện đau đớn nhất thế gian. Rõ là họ yêu nhau, cũng đến được với nhau, không có bất kỳ sức mạnh nào ngăn cản họ ở bên nhau.

Thế nhưng, anh lại không đành lòng.

Anh không nỡ để Chi Chi hi sinh vì mình, không nỡ để cô chết.

Cuộc đời này của anh, mẹ và ông bà ngoại đã chết vì anh. Anh không muốn Chi Chi mà anh yêu cũng chết vì anh.

Từ khi cây tùng già xuất hiện, Tô Ức lập tức biến sắc.

Anh ta luôn nhìn Mạc Linh Chi bằng ánh mắt lo lắng. Anh ta làm tất thảy chỉ vì muốn được ở bên Chi Chi, nhưng nào ngờ đã bị Chi Chi phát hiện trước tiên!

Cô sẽ nhìn mình thế nào đây?!

Tô Ức tái mặt. Vậy mà từ khi Chi Chi xuất hiện, cô chỉ nhìn Hạ Vân Trù, không mảy may liếc qua anh ta.

Anh ta mím môi, lặng lẽ đứng đó, tay nắm chặt thành quyền.

Cuối cùng, Mạc Linh Chi cũng nhìn sang Tô Ức. Cô nhìn anh ta chằm chằm với ánh mắt tức giận và căm thù: “Tại sao anh muốn giết Hạ Vân Trù? Tô Ức! Anh là đồng loại của tôi kia mà, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!”

Cô vừa dứt lời, hai giọng nói chợt đồng thanh cất lên từ sau lưng…

Hạ Vân Trù: “Anh ta không phải là đồng loại của em đâu!”

Cây tùng già: “Cậu ta không phải là Linh!”


Mạc Linh Chi nhích ra khỏi l0ng nguc Hạ Vân Trù, nhìn Tô Ức với vẻ khó tin, rồi lại ngoái nhìn cây tùng già. Cô há miệng: “Nhưng mà… Con cảm nhận được hơi thở của Linh trên người anh ta mà!”

Dù không đậm nhưng quả thật có cảm giác đó.

Cây tùng già dời đến gần họ, đáp lại bằng chất giọng khàn: “Bởi vì, cậu ta là bạn đời của Linh.”

Dù là Mạc Linh Chi hay Hạ Vân Trù, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc và khiếp sợ.

Cây tùng già nhìn Tô Ức, mắt trên thân cây lạnh lùng: “Ta đã nghe nói nhiều về cậu, Tô Ức.”

Tô Ức cũng nhìn cây tùng già, bình tĩnh đáp: “Tôi đã nghe nói nhiều về ông, Tùng Tùng.”

Một người một cây nhìn thẳng vào nhau, không ai dám mở lời.

Hạ Vân Trù chăm chú nhìn Tô Ức: “Cậu gạt tôi!”

Nghiêng đầu nhìn anh, Tô Ức bỗng dưng bật cười: “Tôi không lừa anh. Anh thật sự không có cách sống tiếp với Chi Chi đâu!”

Anh ta cười to điên cuồng, đâu còn là “siêu sao Tô Ức” vừa lười biếng vừa ung dung kia nữa, mà chỉ còn lại sự điên dại đã bị kìm nén từ lâu. Anh ta ngẩng đầu chỉ vào Chi Chi…

“Biết tôi trường sinh bất tử thế nào không? Tôi giết Linh! Anh cũng muốn giết Chi Chi sao?”

Anh ta cười sằng sặc, nhưng mắt ướt lệ. Rõ ràng đang cười mà lại tràn đầy xót xa.

Hạ Vân Trù ngơ ngác, hi vọng dấy lên trong mắt lại lần nữa tan biến.

Tô Ức thôi cười, giơ tay lên lau sạch nước mắt, rồi nhìn anh: “Cuối cùng tôi cũng đợi được Chi Chi. Chi Chi là phần thưởng trời cao ban cho tôi, chúng tôi trường sinh bất tử, chúng tôi mới là trời sinh một đôi. Hạ Vân Trù, anh không nên tồn tại!”

Hạ Vân Trù hé môi, không thốt nên lời.

Tô Ức lại nhìn Chi Chi, vươn tay và cất giọng dịu dàng, mắt hoa đào chứa đựng ý cười như thường lệ…

“Chi Chi, tới đây, theo tôi đi, sau này tôi sẽ đối xử tốt với em, tốt hơn cả Hạ Vân Trù. Không phải em thích những gì tôi làm sao? Tôi sẽ không làm minh tinh nữa, ngày ngày nấu những món ngon cho em. Em muốn đi đâu thì đi đó, tôi sẽ luôn đi cùng em…”

“Không muốn!” Mạc Linh Chi lập tức từ chối, nắm chặt tay Hạ Vân Trù: “Tôi chỉ muốn ở cùng người nhận nuôi thôi, sẽ không ở với anh đâu. Huống hồ, anh đã giết Linh!”

Tô Ức giết đồng loại của cô, sao cô có thể chung sống với anh ta được?

Hơn nữa, cô đã có Hạ Vân Trù rồi. Cô cũng chỉ yêu Hạ Vân Trù thôi.

Tô Ức bất giác lùi lại, lắc đầu lẩm bẩm: “Không phải, tôi không cố ý giết nàng ấy, là nàng ấy muốn hại tôi, tôi yêu nàng mà…”

“Cậu nói láo!” Cây tùng già giận phát run, lá tùng rơi xuống không ngớt.

Lần trước quả tùng đã rơi hết, lần này chỉ còn lại lá.

Gương mặt cây tùng già méo mó vì tức giận, giọng điệu phẫn nộ: “Tiểu Uyển tốt với cậu như thế, cô ấy yêu cậu đến vậy, sao lại hại cậu được! Thậm chí, cô ấy muốn chia sẻ tuổi thọ với cậu, cùng trường sinh bất tử!”

Tô Ức sửng sốt, ngơ ngác nhìn ông ấy: “Ông nói gì?”

Cây tùng già giận run bần bật, dùng lá tùng liều mạng đâm anh ta, đâm tới nỗi rất nhiều chỗ trên người Tô Ức đều dính lá tùng.

Bị lá thông đâm chảy máu, nhưng anh ta lại không màng quan tâm, mà bước từng bước tới trước mặt cây tùng già, nắm lấy cành cây của lão. Nơi anh ta đang cầm chỉ toàn lá tùng khiến máu tươi chảy ròng.

Anh ta không mảy may để ý, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cây tùng già: “Ông, nói, cái, gì?”

Cây tùng già nghiến răng nghiến lợi: “Một trăm tám mươi năm trước, Tiểu Uyển – luôn dạo chơi ở nhân gian – đã về lại núi. Cô ấy nói cho tôi biết rằng mình đã gặp được một loài người rất tốt, rằng cô ấy muốn thành thân với loài người đó. Cô ấy nói loài người đó đối xử với cô ấy rất tử tế, nấu cực nhiều đồ ăn ngon, học nấu nướng đủ các món ăn cho cô ấy…”

Bây giờ ông ấy vẫn còn nhớ tới cô gái ngây thơ hệt như Chi Chi từng đứng trước mặt mình, vừa nhặt quả tùng vừa luyên thuyên về nhân loại kia tốt thế nào, nấu cho cô ấy bao nhiêu món ngon, yêu cô ấy ra sao…

Khi đó, cây tùng già rất háo hức. Ông ấy bảo chờ thêm một trăm năm nữa, khi có thể dịch chuyển thì ông ấy sẽ xuống núi thăm và ăn đồ ngon mà Tiểu Uyển đã nhắc tới.

Trước khi đi, cô ấy xách theo quả tùng, vừa cười nói: “Đúng là quả tùng của Tùng Tùng ngon nhất. Ta sẽ mang một ít cho Tô Ức, nhưng chàng ấy chắc chắn sẽ nấu món ngon và đút cho ta ăn, ha ha!”

Cây tùng già: “Ba mươi năm sau, cũng chính là một trăm năm mươi năm trước, Tiểu Uyển quay lại. Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn cậu chết, cô ấy muốn biết cách biến cậu thành trường sinh bất tử, cô ấy muốn mãi mãi ở bên cậu! Tôi là một thần thụ được thiên nhiên sinh ra, biết rất nhiều từ truyền thừa. Bởi vậy, tôi mới nghĩ cho cô ấy một cách, nhưng sau khi xuống núi, cô ấy không còn về nữa. Chi Chi đang ngưng tụ thân thể, chứng tỏ Tiểu Uyển đã chết!”

Cây tùng già lừ mắt đăm đăm nhìn Tô Ức: “Cậu đã giết cô ấy. Cậu thật táng tận lương tâm…”

Tô Ức ngắt lời, nắm chặt cành đầy lá thông sắc nhọn với vẻ khó thể tin: “Ông đang nói bậy! Ta yêu nàng ấy, dẫu cho nàng không phải là người, ta sợ nhưng cũng yêu nàng, không dám tổn thương đến nàng. Vậy mà nàng ấy, lại muốn giết ta, là nàng ấy cố giết ta!”

Tô Ức không đợi cây tùng già nói tiếp, lẩm bà lẩm bẩm: “Mười chín tuổi, ta gặp được Tiểu Uyển. Nàng nhìn bánh ngọt trên quầy hàng của sư phụ ta mà ch4y nước miếng. Một cô nương xinh đẹp đến vậy, trong khi những người khác đang ngắm nàng thì nàng chỉ mải ngắm bánh ngọt.”


Ánh mắt anh ta bắt đầu hoài niệm, thậm chí anh ta còn mỉm cười, dễ nhận thấy rằng trạng thái tinh thần của anh ta đã hơi bất thường. Nhưng anh ta vẫn đang dịu dàng kể lể…

“Ánh mắt nàng thuần khiết giống hệt Chi Chi, đôi mắt vừa đen vừa sáng. Lần đầu tiên, ta nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như vậy. Hơn nữa còn là một cô nương khiến tim ta đập rộn ràng. Ta tặng bánh cho nàng. Sau đó, mỗi ngày nàng đều đến, đôi lúc tặng ta chút thổ sản, có khi trực tiếp xin bánh.”

“Dù nàng không cho ta cái gì thì ta cũng sẽ cho nàng ăn bánh ngọt. Nàng thích ăn bánh ngọt ta làm khiến ta rất vui. Cứ thế qua hơn một tháng, ta thật sự yêu nàng. Nàng là cô nương sạch sẽ, ngây thơ và hồn nhiên nhất mà ta từng gặp, dường như nàng có thể gột rửa hết mọi dơ bẩn trên thế gian, để ai nhìn thấy nàng như thể cũng được tẩy rửa. Mỗi khi nàng cười, ta cũng sẽ cười theo nàng.”

“Lúc ước định chung thân với nàng, nàng đồng ý. Ta mừng vui khôn xiết, không ngờ nàng thật sự sẽ đồng ý, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của ta! Nàng không có người thân, ta cũng không có người thân, tam thư lục lễ và giá y đỏ thẫm, ta hạnh phúc rước nàng vào cửa. Và nàng cũng hạnh phúc khi được gả cho ta.”

“Sau khi cưới, ta vô cùng hạnh phúc. Nàng vừa hồn nhiên vừa giản dị, chỉ cần nấu món ngon cho nàng thì nàng sẽ tươi cười khiến ta cảm thấy như đang sống trong mật ngọt. Ta chỉ biết làm bánh ngọt, nhưng nàng thích ăn. Ta học nấu nhiều món ngon cho nàng, chỉ cần một nụ cười của nàng là ta đã vui sướng khôn nguôi. Ngay cả khi chúng ta không có con, ta cũng sẽ không bao giờ buồn bã. Có nàng là có tất cả mọi thứ.”

Sắc mặt Tô Ức bỗng nhiên thay đổi. Hối hận, chán nản, suy sụp, tất cả đều xuất hiện trên mặt.

Giọng anh ta trở nên khàn đi…

“Nhưng mà, bốn mươi tuổi, ta già rồi, đã thay đổi, còn nàng vẫn như thuở ban đầu gặp gỡ! Ta phát hiện có điều không đúng. Ta vừa sợ, nhưng lại vừa giúp nàng che giấu, đưa theo nàng dọn nhà đổi đến một nơi khác.”

“Bốn mươi lăm tuổi, nàng vẫn vậy. Năm mươi tuổi, nàng vẫn không thay đổi! Ta sinh ra và lớn lên ở Thanh triều, khi đó, ta cực sợ, nhưng ta yêu nàng, dẫu cho nàng không phải là người thì ta cũng yêu nàng, không nỡ làm tổn thương nàng!”

“Cuối cùng ta nằm mơ thấy nàng hại ta, luôn nằm mơ thấy sau khi ta chết nàng sẽ ở bên người khác. Thậm chí có lúc, ta sẽ hoài nghi rốt cuộc có phải mình chỉ nằm mơ hay không! Năm mươi tuổi, ta đã già, rất già rất già rồi, đi ra ngoài với nàng người ta sẽ nghĩ nàng là cháu gái của ta!”

“Ta già rồi, nàng vẫn trẻ trung. Cơn ác mộng và tuổi già suýt ép ta điên lên, cho nên trong vô thức, có lẽ thái độ của ta dành cho nàng đã biến đổi… Nàng cũng thay đổi, bắt đầu xa lánh ta, bắt đầu nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp. Thậm chí sau một ngày biến mất, nàng quay lại, thừa cơ ta ngủ, rút đi sự sống của ta!”

Tô Ức ôm đầu, bàn tay đầy máu tươi cào tóc: “Ta phản kháng trong vô thức, theo bản năng rút một cây đao từ dưới gối đầu ra và đâm vào tim nàng…”

Anh ta lẩm bẩm: “Nàng cứ chết như thế… Còn ta… trường sinh bất tử…”

Tô Ức bắt đầu hoảng loạn. Hiển nhiên, anh ta đã niêm phong đoạn trí nhớ ấy lại. Đó là ký ức anh ta không dám nhớ lại và không dám đối mặt. Giờ phút này, khi nhớ ra thì anh ta giống như bị đắm chìm vào đó, tinh thần hoảng hốt.

“Sao nàng lại chết được chứ? Nàng không phải là Linh sao? Sao lại chết dễ vậy được?” Tô Ức tiếp tục lẩm nhẩm.

Sau khi trường sinh bất tử, anh ta chỉ có vài ký ức vụn vặt, đã biết… Tiểu Uyển là là “Linh”, không phải yêu quái, ngược lại là biểu tượng cát tường.

Anh ta vừa tự nhủ rằng cô ấy muốn giết anh ta, vừa tốn hơn một trăm năm tìm kiếm chuyển thế của Tiểu Uyển.

… Tiếc thay, không tìm được gì cả.

Mãi đến khi Chi Chi xuất hiện.

… Đây chính là một Tiểu Uyển khác!

Giống Tiểu Uyển gần như đúc, đây là món quà anh ta đợi hơn một trăm năm, là bảo bối trời cao ban cho anh ta!

Nhưng mà…

Tại sao cô lại yêu người khác?!

Tô Ức ôm đầu đau đớn. Cây tùng già giận đến mức lá thông như sắp rụng sạch. Ông ấy nhìn anh chòng chọc, vừa dùng cành cây quất anh, vừa oán hận mắng:

“Đồ xấu xa! Đúng là thứ chẳng ra gì, cậu cho rằng mình gi3t ch3t được Linh sao? Cậu cho rằng tại sao cậu có thể trường sinh bất tử?”

Tô Ức ngẩng đầu, chậm chạp nhìn ông ấy.

Anh ta khẽ co rúm lại, hiển nhiên, anh ta không dám đối mặt với câu tiếp theo của cây tùng già.

Cây tùng già: “Khi đó, cô ấy có thể bị gi3t ch3t là vì cô ấy đang cộng sinh với cậu! Rút đi sự sống của cậu là vì muốn thành lập mối quan hệ cộng sinh với cậu! Cô ấy làm vậy sẽ phải trả giá rất đắt. Nếu thế, sau này cô ấy sẽ không còn khả năng trời phú nữa, chỉ có trường sinh bất tử thôi!”

Trên cây khô của cây tùng già chảy ra vài giọt nước. Cây tùng già đang khóc.

“Ông nói bậy, ông nói bậy…” Tô Ức liên tục lùi về sau, gương mặt tái nhợt, miệng không ngừng phủ nhận.

Mạc Linh Chi nhìn cây tùng già: “Ông Tùng ơi, cộng sinh là gì ạ?!”

Cây tùng già thở dài: “Là điều ta từng nói với con, chia một nửa năng lượng cho loài người, con không làm được đâu, vì tỷ lệ thành công chỉ có 1%, vô cùng mong manh. Dù không có kết nối tất yếu nhưng thông thường khi một Linh chết thì dường như một Linh khác mới có thể hóa hình. Bởi vì Tiểu Uyển chia một nửa năng lượng cho Tô Ức nên năng lực của con không hoàn chỉnh. Chẳng những kỹ năng thiên phú có vấn đề mà cũng không thể thực hiện được chuyện cộng sinh này. Con là Linh yếu nhất từ trước đến giờ.”

Mạc Linh Chi thất vọng cúi đầu.

Lúc ấy, cây tùng già nói cho cô biết điều này, cô cũng đã quyết định sẽ phân tán hết năng lượng để làm người cùng Hạ Vân Trù.


Hạ Vân Trù thất vọng đã quen, chỉ trấn an vỗ về Chi Chi.

Rồi anh nhìn Tô Ức, chỉ cảm thấy vừa đáng hận vừa thật đáng buồn.

Anh cất giọng khàn nói với Tô Ức: “Chi Chi sẽ làm gì, tôi và cô ấy ở cùng nhau lâu đến vậy thì tôi cũng đã có thể khẳng định được. Cậu và Linh đó chung sống ba mươi năm, cô ấy là người thế nào, chẳng lẽ cậu không biết hay sao?”

Tô Ức cứng đờ, không nhúc nhích.

Hạ Vân Trù: “Cậu vốn là người phong kiến nên sẽ có những hạn chế của thời đại đó. Cậu hiểu lầm là điều rất bình thường. Nhưng sống đến bây giờ, tôi không tin cậu chưa từng nghi ngờ, chỉ là do cậu tự thôi miên mình, vì đáp án kia sẽ khiến cậu khó thể tiếp nhận.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Tô Ức lắc đầu nguầy nguậy, lùi về sau. Giờ phút này, anh ta chật vật quá, đâu còn dáng vẻ như trước nữa.

Hạ Vân Trù: “Cậu tìm chuyển thế khắp mọi nơi, thậm chí vừa gặp Chi Chi cậu đã mừng vui khôn tả, dùng hết mọi thủ đoạn muốn lấy được Chi Chi, nhưng lại cẩn thận dò xét, không phải vì… cậu yêu Linh đó sao?”

Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng Chi Chi không phải là Tiểu Uyển, cũng không phải là vật thay thế của Tiểu Uyển. Người cậu phải thẹn chính là Tiểu Uyển, cậu đã bỏ lỡ Linh – người đã yêu mình nhất.”

“Đừng nói nữa…” Tô Ức tuyệt vọng gào thét.

Tiếng hét của anh ta mang theo năng lượng, cây cối xung quanh cũng bị rung động mạnh.

“A… Tiểu Uyển…” Anh ta kêu lên xé trời, mái tóc đen bỗng chốc biến thành màu trắng. Tựa như sức mạnh bị rút đi, anh ta tê liệt ngã xuống đất.

Xung quanh cũng yên tĩnh lại. Họ nhìn anh ta, không ai nói gì.

Trên thân cây của cây tùng già không còn lá thông nữa. Thậm chí, ông ấy còn muốn giết anh ta, nhưng nghĩ đến Tiểu Uyển ông ấy lại nhịn xuống.

Tô Ức, với mái tóc bạc trắng, ngã ngồi xuống đất. Một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu nhìn Chi Chi và Hạ Vân Trù, rồi nói bằng giọng khàn đặc: “Chi Chi, nói cho tôi biết, nếu Hạ Vân Trù giết em thì em có hận anh ta không?”

Mạc Linh Chi sửng sốt.

Một lát sau, cô trả lời: “Không, tôi sẽ không hận anh ấy, nhưng tôi cũng sẽ không thương anh ấy nữa…”

Bên cạnh, Hạ Vân Trù nắm tay cô, ngón tay siết chặt.

Mạc Linh Chi nhìn anh, dùng ánh mắt bày tỏ: Em tin anh sẽ không làm vậy!

Gương mặt Hạ Vân Trù trở nên dịu dàng hẳn.

Nhưng vừa nghĩ tới sớm muộn gì anh cũng sẽ chết, để lại Chi Chi mãi mãi cô đơn như Tô Ức…

Tim anh bắt đầu nhói đau.

Lúc này, Tô Ức nhìn sang Hạ Vân Trù, anh ta nghĩ về những gì mình đã nói… phát hiện ra một chuyện rằng vì anh ta xui khiến Hạ Vân Trù “giết” Chi Chi, mà Hạ Vân Trù tuyệt nhiên sẽ không bao giờ làm vậy.

Anh ta cũng nhớ đến, dù là lần đầu tiên anh chứng kiến Chi Chi hóa thành người nhưng Hạ Vân Trù lại vô thức che giấu cho cô, mọi thứ sau đó vẫn như bình thường.

Tô Ức nhìn anh, giọng đã khàn đi: “Anh thật may mắn, gặp được Chi Chi vào thời hiện đại…” Chứ không phải rơi vào thời cổ đại phong kiến lạc hậu.

Khi đó, con người kính sợ quỷ thần nên vô cùng nhạy cảm.

Hạ Vân Trù cười tự giễu: “Đúng vậy, gặp gỡ Chi Chi là may mắn của tôi, nhưng Chi Chi gặp phải tôi…”

Lẽ ra cô phải là một “Linh” không bị câu nệ ràng buộc, trường sinh bất tử, ngây thơ và hồn nhiên. Nhưng vì yêu anh, cô phải bị giới hạn trong cuộc sống ngắn ngủi kéo dài trăm năm của loài người, phải đau buồn, thống khổ và bi thương sau khi anh qua đời.

Những tưởng Tô Ức có thể giúp cô thôi miên, hiện giờ… anh cũng không yên tâm giao cô cho Tô Ức nữa.

Hạ Vân Trù nắm ghì tay Chi Chi, chỉ muốn mãi mãi không buông ra.

Tô Ức nhấc chân, từng bước đến gần Hạ Vân Trù.

“Anh định làm gì?!” Mạc Linh Chi vô thức cản trước mặt anh.

Tô Ức cười cay đắng: “Chi Chi, tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương em, bởi lẽ, tôi luôn một mực xem em là Tiểu Uyển. Dù vậy… cuối cùng em không phải là Tiểu Uyển, Tiểu Uyển là vợ tôi ba mươi năm, hi sinh cho tôi, rồi bị tôi hại chết…”

Anh ta giàn giụa nước mắt.

Tiểu Uyển là duy nhất, Chi Chi cũng là duy nhất. Anh ta tìm những “Linh” khác đã là có lỗi với Tiểu Uyển, cũng là… lừa mình dối người.

Tô Ức nhìn Hạ Vân Trù: “Lần này, đến lượt anh thề rồi. Tiểu Uyển không hạnh phúc, tôi cũng không mong Chi Chi gặp bất hạnh. Anh hãy thề đi, năm tháng dài lâu, mãi mãi sẽ không bao giờ có lỗi với Chi Chi, sẽ khiến Chi Chi mãi hạnh phúc.”

Hạ Vân Trù giật mình.

Anh chợt nhìn Tô Ức, trong mắt như có gì đó ánh lên.

Một hồi lâu, anh đáp: “Tôi không cần thề, bởi tôi sẽ không bao giờ làm Chi Chi tổn thương, khiến cô vui vẻ hạnh phúc là mục đích của tôi, trừ khi tôi chết.”

Ánh mắt anh vô cùng kiên định và nghiêm túc.

Thề thật ra là vô dụng, nhưng tình yêu với Chi Chi đã khắc vào xương tủy anh rồi.

… Trừ khi anh chết, nếu không anh sẽ không để Chi Chi chịu thương tổn.


Lúc không có Chi Chi, anh sống chỉ vì mạng mình do ông bà ngoại và mẹ đổi lấy. Anh không dám chết, cũng không xứng được chết, nhưng anh thật sự không muốn sống tiếp.

Muốn sống cũng vì Chi Chi, sao anh có thể tổn thương Chi Chi được chứ?

Bây giờ Chi Chi chính là mạng của anh.

Lời hứa của anh, Tô Ức tin.

Nếu tình yêu Hạ Vân Trù dành cho Chi Chi không đáng tin tưởng, vậy thì còn gì đáng tin nữa đây?

Giơ tay lên lau sạch nước mắt, Tô Ức cười khổ: “Cũng đúng, anh và tôi không giống nhau. Ở anh tôi thấy được rất nhiều vấn đề của mình. Tôi có lỗi với Tiểu Uyển, tôi là tội đồ.”

“Anh nói đúng, thật ra tôi đã sớm đoán được có lẽ năm đó có bí ẩn khác. Nhưng Tiểu Uyển đã chết, tôi sợ, sợ không dám đối mặt với sự thật, thế nên tôi chưa bao giờ đi gặp Tùng Tùng. Tôi tự thôi miên mình.”

“Nếu niềm tin của tôi dành cho Tiểu Uyển có thể bằng một nửa anh dành cho Chi Chi, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như hôm nay, có lẽ tôi và nàng ấy sẽ có thể bên nhau lâu dài giống hai người. Tôi sống hai trăm năm, nhưng hạnh phúc nhất chỉ có ba mươi năm đó.”

Cơ thể anh ta trở nên mờ dần, nhưng chợt có những đốm sáng nhỏ li ti đang tràn vào cơ thể Hạ Vân Trù.

… Biết được sự thật, anh ta đã không còn can đảm sống tiếp, một ngày cũng không.

Hạ Vân Trù rung động mãnh liệt, dựa vào Chi Chi mới gắng gượng đứng vững.

Nhưng anh không cử động.

Nhìn Chi Chi đang được mình nắm lấy, giây phút này, Hạ Vân Trù muốn ích kỷ.

“Tiểu Uyển mất, nên Chi Chi mới ra đời. Tôi chết, truyền năng lượng cho anh. Anh và Chi Chi chính là một khả năng khác của tôi và Tiểu Uyển.”

“Thật hi vọng sẽ có luân hồi và thế giới sau khi chết, bởi tôi muốn gặp Tiểu Uyển, và nói cho nàng ấy biết… Ta xin lỗi nàng.”

“Chi Chi, phải hạnh phúc em nhé.”

Mặt trời leo ra khỏi núi, khí trời thay đổi thất thường này cuối cùng cũng biến thành nắng đẹp.

Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào người, ấm cúng vô cùng.

Hạ Vân Trù cảm nhận được năng lượng dồi dào trong cơ thể, và cảm thấy có thêm một tầng kết nối vốn đã thân thiết với Chi Chi. Anh nắm lấy tay cô.

Tô Ức đi rồi.

Anh ta truyền hết tất thảy năng lượng cho anh, đánh đổi bằng mạng sống.

Mà sau khi anh ta chết, dường như trong phút chốc, thế giới xảy ra chút ít thay đổi, không còn người tên Tô Ức nữa, anh ta như thể chưa bao giờ xuất hiện.

Người ghi hình cùng họ là một siêu sao khác. Cậu ta cũng nổi tiếng và có tính cách tốt như Tô Ức, chỉ có điều cậu ta không có tài nấu nướng mà thôi.

Người khác cũng không còn kí ức về Tô Ức nữa.

Hạ Vân Trù: “Chi Chi, chúng ta phải luôn nhớ về Tô Ức. Cậu ấy đã giúp anh và em mãi mãi ở bên nhau.”

Với Tiểu Uyển, Tô Ức đã làm tổn thương cô ấy nên anh ta không phải người tốt.

Nhưng với Hạ Vân Trù, Tô Ức là ân nhân.

… Rốt cuộc anh không cần phải lo lắng sau khi mình chết đi, sẽ không còn ai che chở Chi Chi nữa rồi.

Anh có thể sống thật lâu, trăm năm, nghìn năm… vĩnh viễn che chở Chi Chi.

Mạc Linh Chi nghiêm túc gật đầu.

Cô ngước nhìn Hạ Vân Trù: “Người nhận nuôi, bây giờ anh còn muốn đẩy em ra nữa không?”

Hạ Vân Trù cười khẽ: “Đương nhiên là không, em muốn đi anh cũng sẽ không cho phép đâu. Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”

Anh cúi đầu và hôn lên môi Mạc Linh Chi.

Mạc Linh Chi mở to mắt.

Sau lưng, gốc tùng thù đã hoá nhỏ lại trong chậu đột nhiên mắng:

“Đậu mè, không phải bảo ta biến nhỏ để đến xã hội loài người thăm thú với cô cậu sao? Xin vào việc chính đi, làm ơn đừng khoe khoang tình cảm trước mắt ông già này nữa!”

Hạ Vân Trù ôm Chi Chi quay lại đón ánh mặt trời, cười khẽ: “Đây là việc chính đấy chứ.”

Mạc Linh Chi đỏ mặt gật đầu.

Cây tùng già: “…” Tự dưng chẳng muốn đi nữa rồi:).

(Hết chính truyện)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.