Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 98


Đọc truyện Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái – Chương 98


Chương 98: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh không nghe rõ những lời Chung Kỳ Uẩn nói, cô nghi hoặc mở to mắt.
Mà dường như anh ta đang cực kỳ nhẫn nại, rồi đột ngột quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt xám bên dưới gọng kính màu bạc loé lên ánh sáng khác thường.
Bùi Oanh Oanh bị ánh mắt đó làm cho sợ hết hồn, vẻ mặt cô căng cứng, một lần nữa nhỏ giọng gọi anh ta.
“Thầy Chung!”
Chung Kỳ Uẩn thoáng rùng mình, gương mặt anh tuấn trắng trẻo nở nụ cười, “Sao vậy?”
Anh ta như chợt bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, nếu không phải bàn tay anh ta vẫn còn đang khẽ run, Bùi Oanh Oanh còn tưởng rằng mình vừa xuất hiện ảo giác.
“Không có gì ạ.” Bùi Oanh Oanh đáp, tiếp tục cúi xuống đánh văn bản.
Chung Kỳ Uẩn xoay người đi rót nước, lúc anh ta đứng ở cây nước, cô không nhịn được mà nhìn trộm anh ta.
Ảnh đại diện Wechat của Chung Kỳ Uẩn là chữ Lương Chúc, còn cố tình dựng nên vở kịch “Lương Chúc” nữa.

Nhưng từ khi bắt đầu luyện kịch, ngoại trừ buổi đầu tiên, sau đó anh ta không hề tới xem thêm lần nào, như thể trong lòng có một loại tâm lý cận hương tình khiếp (*), hay nói trắng ra là anh ta sợ đến xem.

Nếu câu nói ban nãy của cô rơi vào tai người khác, chắc chắn sẽ không có phản ứng lớn như anh ta.
(*) Bê: Cận hương tình khiếp là một câu tục ngữ Trung Quốc nói về tâm trạng bất an, lo lắng khi xa quê hương nhiều năm mới quay về.

Ý chỉ tâm trạng phức tạp, dù rất mong chờ nhưng lại không dám đối diện.

Rốt cuộc thì trên người Chung Kỳ Uẩn cất giấu bí mật gì? Tại sao anh ta lại quan tâm “Lương Chúc” như vậy?
Bùi Oanh Oanh đánh văn bản xong liền rời khỏi văn phòng của Chung Kỳ Uẩn.
Buổi chiều đi học, điện thoại trong túi áo khoác của cô rung lên.

Cô nhân lúc giáo viên không để ý bỏ ra nhìn thử, là tin nhắn của đàn chị phụ trách gửi vào nhóm chat, nói 7 giờ tối nay tất cả tập trung ở hội trường.
Xem ra là có chuyện quan trọng muốn thông báo.
Đúng 7 giờ tối Bùi Oanh Oanh đến nơi, cô nhận ra Chung Kỳ Uẩn cũng ở đây.

Vì sự có mặt của anh ta mà mấy nam sinh ngày thường rất nghịch ngợm đều trở nên an tĩnh như gà, đến thở mạnh cũng không dám.
Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, Chung Kỳ Uẩn mới nói: “Tôi đã biết chuyện Lật Hiên bị thương, hôm nay gọi các em tới đây để thông báo rằng vở kịch của chúng ta vẫn biểu diễn theo kế hoạch, tôi sẽ thay thế vị trí của Lật Hiên.”
Anh ta vừa dứt lời, không ít người xì xào bàn tán.
Có người đánh bạo hỏi: “Thưa thầy, có phải trước đây thầy từng diễn vai Lương Sơn Bá không ạ?”
Vở kịch này do Chung Kỳ Uẩn viết kịch bản, có lẽ trước đây anh ta đã từng diễn rồi.
Chung Kỳ Uẩn không trả lời câu hỏi này mà chỉ nhàn nhạt liếc mắt, bảo mọi người bắt đầu tập luyện, vì đây là lần đầu tiên anh ta diễn tập chung với sinh viên, sẽ phải mất chút thời gian để thích ứng.
Riêng về vụ lời thoại thì hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí khi anh ta đọc thoại còn khiến tất cả mọi người vô thức nhập vai, tựa như anh ta chính là Lương Sơn Bá, là nam chính sống trong câu chuyện “Lương Chúc” vậy.
Bùi Oanh Oanh tập chung với Chung Kỳ Uẩn nhiều nhất, lúc đối mặt với anh ta, cô liên tục quên lời, nhưng anh ta không những không tức giận mà còn giúp cô khớp thoại.

Thật ra cô vẫn nhớ lời thoại của mình, chỉ là cứ nhìn thấy anh ta là đầu óc như kẹt lại.
Sau mấy lần như thế, có lẽ Chung Kỳ Uẩn cũng phát hiện ra vấn đề, khi Bùi Oanh Oanh lại một lần nữa quên lời, anh ta trực tiếp hô dừng rồi gọi cô ra nói chuyện riêng.

“Tôi đã xem những video các em luyện tập trước đây, màn thể hiện tối nay không phải trình độ thật sự của em.” Chung Kỳ Uẩn nhìn cô, “Vì nhìn thấy tôi nên em căng thẳng, hay vì lý do nào khác?”
“Em…” Bùi Oanh Oanh cúi đầu, cô không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào, đại khái do Chung Kỳ Uẩn quá nhập vai, quá khác biệt so với ngày thường, khiến cô không nhịn được mà nghĩ đến dáng vẻ ngày thường của anh ta, vừa nghĩ liền quên lời luôn.
Mà bí mật ẩn chứa trên người anh ta cũng làm cô tò mò.
“Em xin lỗi thầy Chung, em sẽ cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình.”
“Không sao đâu, em không cần xin lỗi, em và Lật Hiên phối hợp rất tốt, là tôi không phối hợp tốt được với em.” Anh ta đột nhiên nắm lấy bả vai cô, “Bùi Oanh Oanh, em phải tin rằng, khi lên sân khấu em chính là Chúc Anh Đài, là Chúc Anh Đài vì tình yêu mà không màng tất cả đó.”
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt.
Cô đã từng vì tình yêu mà không màng tất cả, nhưng cuối cùng đối phương vẫn bỏ rơi cô.

Hiện tại cô lại không thể vì yêu mà không màng tất cả nữa, bởi sớm muộn cũng có một ngày Quý Đường rời xa cô, giả dụ Quý Đường nguyện ý ở lại trần gian cùng cô thêm vài chục năm, chẳng qua cũng chỉ là nhìn cô dần dần già đi mà thôi.

So với tuổi thọ dài đằng đẵng của Quý Đường, sinh mệnh của cô chẳng khác nào một cái búng tay, một giấc ngủ đông ngắn ngủi.
“Thầy Chung, thầy tin trên thế gian này thật sự có tình yêu đẹp như Lương Chúc ư?” Cô hỏi anh ta.
Ánh mắt Chung Kỳ Uẩn kiên định lạ thường, anh ta nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng khẳng định: “Tôi tin.”
***
Buổi chiều và buổi tối ngày hôm sau, tất cả mọi người đều đến diễn tập lần cuối cùng, bọn họ đều rất mệt mỏi, nhưng lại rất vui vẻ.

Có lẽ do rơi vào đường cùng lại tìm được hy vọng, đây chính là chuyện rất đáng để cao hứng.
Đến buổi trưa ngày biểu diễn, đàn chị phụ trách gửi vào nhóm chat một tin nhắn thật dài, đại ý là bất kể kết quả tối nay ra sao thì những gì mọi người đã đóng góp, công sức mọi người đã bỏ ra mới là điều tuyệt vời nhất.
Lật Hiên đang nằm viện cũng quay một video chúc đêm nay bọn họ sẽ thành công rực rỡ.

3 giờ chiều, Bùi Oanh Oanh bắt đầu trang điểm.

4 giờ, bọn họ cùng tham gia tổng duyệt với tất cả các tiết mục khác.

6 giờ, Bùi Oanh Oanh ăn bát cháo đàn chị mang tới.
Buổi tổng duyệt lúc chiều Chung Kỳ Uẩn không có mặt vì anh ta phải lên lớp, đợi 6 giờ 20 phút tan học mới tới được.

Nên lúc tổng duyệt cô căn bản đều diễn cùng không khí.
Bữa tiệc bắt đầu vào lúc 7 giờ 30 phút tối, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị, vì tiết mục của bọn họ nằm giữa chương trình.
Vốn dĩ tiết mục của bọn họ đứng thứ năm, nhưng đàn chị đã xin đổi chỗ với người phụ trách tổ chức bữa tiệc, nên thứ tự đã được chuyển thành tiết mục thứ mười hai.
Khoảng 6 giờ 30 phút tối, Chung Kỳ Uẩn vội vã chạy tới, đáng lẽ anh ta phải thay đồ diễn và hoá trang ngay lúc vừa đến nơi, nhưng sau khi thay đồ xong, mấy đàn chị phụ trách hoá trang không ai dám bước lên cả, ai mà dám táy máy trên gương mặt đẹp trai kia của anh ta chứ.
Chung Kỳ Uẩn nhìn bọn họ qua gương, “Sao vậy?”
Một đàn chị cười khan, “Thầy Chung, bọn em…!không dám hoá trang cho thầy, sợ làm hỏng mất.”
Chung Kỳ Uẩn nghe xong thì gật đầu, “Được, để tôi tự làm.”
Bùi Oanh Oanh ngồi cạnh không khỏi ngạc nhiên, thế mà Chung Kỳ Uẩn lại vô cùng thành thạo bôi từng lớp phấn trang điểm lên mặt.

Vì là diễn kịch nên phải trang điểm rất đậm, nếu không khán giả ngồi dưới sẽ chỉ nhìn thấy một gương mặt nhợt nhạt.

Anh ta cầm chì kẻ mày vẽ một hàng mày dài tới mang tai, động tác nghiêm túc cẩn thận.

Mọi người xung quanh không ai dám quấy rầy, làm gì cũng thật nhẹ nhàng tránh ảnh hưởng đến anh ta.
Lúc đội tóc giả, mấy đàn chị vẫn tiến lên giúp đỡ, chờ khi Chung Kỳ Uẩn đứng dậy, không biết ai cảm thán một câu, “Thật sự quá giống!”

Giống ai? Chẳng lẽ là giống Lương Sơn Bá trong truyện sao?
Bùi Oanh Oanh vô thức lắc đầu.
Thời gian chờ đợi như dài đằng đẵng, Bùi Oanh Oanh nhàm chán bỏ điện thoại ra đọc báo, bây giờ cô đọc kịch bản không vào đầu được nữa, giống hệt loại cảm giác thấp thỏm lúc sắp vào phòng thi.
Buổi chiều Quý Đường gọi điện thoại cho cô, nhưng cô đang bận nên không nghe máy được, đến lúc cô gọi lại thì bên kia đã tắt máy.

Bùi Oanh Oanh nghĩ, không biết có phải Quý Đường đi máy bay về thành phố A hay không, bèn gửi tin nhắn cho anh, nhắc anh khi nào mở máy thì gọi lại cho cô, nhưng chờ đến giờ vẫn không thấy gì.
Không biết qua bao lâu, đàn chị phụ trách chạy từ ngoài vào, “Nhanh lên, hết tiết mục này là đến tiết mục của chúng ta rồi, thầy Chung, thầy và các diễn viên ra sau sân khấu đi.”
Bùi Oanh Oanh vội đứng dậy, cô ngẫm nghĩ giây lát rồi cất điện thoại vào túi áo khoác mình mặc hôm nay.

Quãng đường ra sau sân khấu tối đen, có nữ sinh cầm điện thoại theo, cô ấy vừa mở đèn pin trên điện thoại vừa nói chuyện với mọi người, “Mình hơi khẩn trương, làm sao đây?”
“Mình cũng vậy, trước đây mình cũng từng diễn kịch rồi nhưng âm thanh được thu sẵn từ trước, lần này dùng âm thanh trực tiếp luôn, chẳng may nhỡ miệng thì sao?”
Bùi Oanh Oanh bình tĩnh nhất, “Đừng lo, ngoại trừ khán giả ở hàng ghế đầu ra thì những hàng ghế sau không nghe rõ đâu.”
Bọn họ đứng sau sân khấu, tiết mục xếp đằng trước đã bắt đầu.
Nghe tiếng nhạc từ sân khấu vọng vào, tim Bùi Oanh Oanh bỗng đập nhanh hơn.
Cô không nhịn được quay sang tìm bóng dáng Chung Kỳ Uẩn, anh ta đang đứng một mình, mặc một thân áo cổ trang của thư sinh thời xưa, tóc dài đến thắt lưng, tay cầm cuốn sách, gương mặt trong trẻo lạnh lùng không có bất cứ biểu cảm nào.

Nhìn qua thật giống một người cổ đại thực thụ.
Khi bên ngoài vang lên tiếng khán giả vỗ tay, lập tức có nhân viên dẫn bọn họ lên sân khấu.

Bùi Oanh Oanh đứng cạnh sân khấu hít sâu một hơi, lát nữa cô sẽ đi từ đây ra giữa sân khấu, chính là cảnh đầu tiên của vở kịch, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá gặp nhau lần đầu.
Hết chương 98.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.