Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 95


Đọc truyện Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái – Chương 95


Chương 95: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Một ngày sau khi công bố danh sách, Bùi Oanh Oanh nhận được thông báo đi tập kịch.

Nghe nói Chung Kỳ Uẩn đã mượn được một phòng tập rất rộng của khoa Nghệ Thuật.

Buổi tập đầu tiên anh ta cũng có mặt.
Bùi Oanh Oanh gặp được nam sinh đóng vai Lương Sơn Bá, nam sinh đó có vóc dáng cao gầy, vừa thấy cô liền cất tiếng chào hỏi, “Xin chào, mình tên là Lật Hiên, đóng vai Lương Sơn Bá.”
“Xin chào, mình tên là Bùi Oanh Oanh, đóng vai Chúc Anh Đài.” Bùi Oanh Oanh cũng gật đầu chào lại.
Lật Hiên mỉm cười, Bùi Oanh Oanh phát hiện nụ cười của cậu ta rất rạng rỡ, sau đó cô biết cậu ta học khoa Thể Dục, hơn nữa còn không phải là nghiên cứu sinh mà mới chỉ là sinh viên năm hai Đại học, nhỏ hơn cô ba tuổi.
Biết đối phương nhỏ hơn mình ba tuổi, Bùi Oanh Oanh liền không quá câu nệ với cậu ta như trước nữa, mà càng có cảm giác như đang nhìn một cậu em trai hơn.

Cậu ta cũng rất ngoan, luôn miệng gọi cô là chị.
Sau buổi tập đầu tiên, Chung Kỳ Uẩn liền không tới nữa, về sau đều là đàn chị phụ trách đến trông coi mọi người tập kịch.
Vì bình thường còn phải đi học, vở kịch lại có rất nhiều người tham gia, đến từ các chuyên ngành và lớp học khác nhau.

Lại không thể tranh thủ luyện tập vào chút thời gian rảnh mỗi ngày, cho nên cả đoàn thường tận dụng cuối tuần để tập luyện.

Người diễn vai chính như Bùi Oanh Oanh cũng không thể không chuyển tất cả các tiết học ở lớp dạy múa sang buổi tối.
Điều này khiến Quý Đường vô cùng bất mãn.
“Bình thường đi học đã đủ mệt rồi, giờ còn phải đi tập kịch, tốt nhất là nghỉ dạy chỗ lớp múa đi.” Anh nói.
Bùi Oanh Oanh lắc đầu, thái độ rất kiên quyết, “Em muốn đi.”
Dù hiện tại Quý Đường và cô đã làm hoà, thậm chí mối quan hệ còn thân mật hơn trước kia rất nhiều, nhưng cô đã quen với việc tự chủ tài chính.


Thay vì phải phụ thuộc, vẫn là dùng tiền mình tự kiếm được thoải mái hơn.

Không những thế, hàng tháng cô vẫn tiếp tục gửi tiền vào số tài khoản kia cho Quý Đường, anh không quan tâm số tiền đó cũng không sao, nhưng lời cô đã nói ra thì sẽ thực hiện.
Quý Đường nhíu mày, tựa hồ không hiểu tại sao Bùi Oanh Oanh phải đi làm thêm, anh nhìn cô chăm chú, cuối cùng vẫn đành thoả hiệp, “Thôi được, nhưng nếu em thấy mệt thì nhất định phải xin nghỉ.”
“Vâng.” Bùi Oanh Oanh mỉm cười.
***
Tháng mười một nhanh chóng trôi qua, tháng mười hai đã tới.
Vở kịch “Lương Chúc” cũng dần đi đến hồi kết.

Mà nơi luyện kịch của bọn họ cũng chuyển từ phòng tập của khoa Nghệ Thuật sang sân khấu lớn của hội trường.

Tất cả đều do Chung Kỳ Uẩn sắp xếp.
Cả bữa tiệc chỉ có một vở kịch này của bọn họ, nên sau một tháng diễn tập trong phòng, đợi đến một tuần cuối cùng trước buổi diễn, đàn chị đã đặc biệt mời người phụ trách ánh sáng sân khấu của nhà trường tới giúp bọn họ điều chỉnh ánh sáng.
Ba ngày trước buổi biểu diễn.
Bùi Oanh Oanh ngồi trong cánh gà, ngửa mặt lên cho một đàn chị trang điểm.

Hôm nay là buổi tổng duyệt với trang phục diễn đầu tiên nên mọi người đều rất coi trọng.
Tất cả đồ diễn của Bùi Oanh Oanh đều được may đo cẩn thận, nhất là bộ áo cưới ở đoạn cuối khi Chúc Anh Đài chết vì tình kia, là một vị thợ may già ở Đế Đô may cho cô.
Vì vấn đề thời gian, vở kịch chỉ dài mười lăm phút, không đủ thời gian thay đồ nên cô phải mặc sẵn bộ áo cưới này ở bên trong, bên dưới lớp đồ nam.

Vậy nên chất liệu của bộ đồ này rất nhẹ, mỗi lớp đều được may bằng vải sa tanh.
Lúc Bùi Oanh Oanh mặc bộ áo cưới này vào, mấy đàn chị đứng gần nhìn đến ngây người, sau đó đều đồng tình rằng bộ đồ này quả thật quá là đẹp.
Bùi Oanh Oanh đá đá chân, nhận thấy bộ áo cưới này rất thuận tiện để múa thì yên tâm hơn nhiều.

Thật ra điều cô lo lắng nhất chính là đoạn múa độc diễn trước khi chết vì tình kia, đó chính là cao trào của cả vở kịch, thêm cả cảnh Chúc Anh Đài nhảy khỏi sân khấu nữa.

Chỉ vì cảnh Anh Đài chết vì tình này, tất cả mọi người đều rối rắm khá lâu ở cảnh nhảy khỏi sân khấu.

Bởi sắp xếp ban đầu là, sau khi Bùi Oanh Oanh múa xong sẽ bò vào nằm trong quan tài của Lật Hiên, nhưng một đàn chị nói như vậy không đẹp lắm, hơn nữa cũng không đủ để làm nổi bật lên nỗi bi kịch.

Cô ấy cảm thấy nên nhảy xuống sẽ ổn hơn, nhưng lại vướng phải một vấn đề.
Nhảy thế nào?
Nhảy từ đâu?
Sân khấu ở hội trường có bệ nâng lên xuống, sau khi bàn bạc, tất cả cùng thống nhất vào mười giây múa độc diễn cuối cùng, Bùi Oanh Oanh sẽ đứng múa tại chỗ có bệ nâng, sau đó nâng bệ nâng lên cao, tắt đèn tối đi, chỉ để lại đèn mờ.

Đợi đến khi nhạc nền bài “Lương Chúc” vang lên, bệ nâng từ từ hạ thấp xuống, cùng lúc đó Bùi Oanh Oanh sẽ mặc áo cưới nhảy từ trên bệ nâng vào quan tài.
Nếu làm như vậy thì cảnh này sẽ rất đẹp, nhưng Bùi Oanh Oanh sẽ rất dễ bị thương, vì thế Lật Hiên nằm trong quan tài vô cùng quan trọng, cậu ta cần đón lấy cô để đảm bảo cô không bị thương tổn gì.

Hơn nữa trong quan tài cũng sẽ dán thêm nhiều miếng xốp dày, tránh cho lúc Bùi Oanh Oanh nhảy xuống bị va đập quá mạnh làm cả hai người bị thương.
Bọn họ đã diễn tập mấy lần, Lật Hiên quả không hổ là sinh viên khoa Thể Dục, lần nào cũng có thể vững vàng đón được Bùi Oanh Oanh, không những thế dáng vẻ còn cực kỳ ung dung.
Chỉ là mỗi lần nhảy xuống, Bùi Oanh Oanh đều cảm thấy khá lúng túng, vì khán giả vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt cô, nên cô vẫn phải duy trì trạng thái nhập diễn.

Mà Lật Hiên nằm trong quan tài thì ngược lại, lần nào cậu ta cũng nhe răng cười vui vẻ với cô, thậm chí có lúc còn làm mặt quỷ trêu chọc làm cô suýt nữa đã phì cười.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ nhất chính là, vào lần đầu tiên tổng duyệt với trang phục lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lật Hiên bị thương.
Lúc rời sân khấu ở phút áp chót, cậu ta trượt chân ngã xuống cầu thang, không biết có phải do vạt áo đã che mất tầm nhìn của cậu ta hay không nữa.
Lật Hiên ngã từ trên bậc thang xuống, đau đến mức không sao đứng dậy nổi, cuối cùng phải tạm thời huỷ bỏ buổi diễn tập để đưa cậu ta đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói Lật Hiên bị gãy chân, cần phải nghỉ ngơi ba tháng, trong ba tháng này không thể chạy nhảy, hai tuần tới phải nằm yên trên giường.
Vừa nghe xong tin này, tất cả mọi người đều cuống cả lên, vì chỉ chưa đầy ba ngày nữa thôi là đã đến buổi biểu diễn rồi, thế mà hiện tại nam chính của bọn họ lại phải nhập viện.
“Làm sao đây? Chúng ta biết đi đâu tìm Lương Sơn Bá khác bây giờ? Không cần phải nói nhiều, Lật Hiên và Oanh Oanh đã tập với nhau hơn một tháng mới được ăn ý như vậy.


Tiêu rồi, tiêu thật rồi.” Một nữ sinh nói.
Sắc mặt đàn chị phụ trách vở kịch này cũng rất khó coi, bọn họ không thể trách Lật Hiên được, nhưng vấn đề trước mắt của bọn họ thật sự quá nghiêm trọng, bọn họ biết đi đâu tìm Lương Sơn Bá khác đây?
Cô ấy nhìn mọi người trong đoàn, “Có bạn nam nào nhớ lời thoại của Lật Hiên không?”
Mấy nam sinh quay sang nhìn nhau rồi lắc đầu, bọn họ đều chỉ nhớ lời thoại và vị trí của mình, người duy nhất thuộc lời thoại của Lật Hiên chính là Bùi Oanh Oanh, người có nhiều phân cảnh diễn chung với cậu ta nhất.

Nhưng cô đâu thể phân thân một lúc diễn hai vai được?
Đàn chị không biết giải quyết ra sao, rốt cuộc đành phải gọi điện cho Chung Kỳ Uẩn, anh ta đang đi công tác.

Trừ ngày đầu tiên đến xem một lần, về sau anh ta không hề đến xem mọi người tập luyện nữa.
Đàn chị kể cho Chung Kỳ Uẩn nghe chuyện đã xảy ra, giọng nói mang theo nức nở, “Thầy ơi, bọn em không tìm được ai cả, mà chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi biểu diễn mất rồi.”
Mọi người tập luyện suốt hơn một tháng trời, không cần biết kết quả ra sao, nhưng tất cả đều đã dồn rất nhiều tâm huyết vào vở kịch này, bây giờ “Lương Chúc” lại không có Lương Sơn Bá, sợ là hai ngày tới chỉ có thể rút lui không biểu diễn.
Bùi Oanh Oanh đứng trên sân khấu, cúi đầu nhìn bộ áo cưới trên người mình.

Cô cũng thấy thật đáng tiếc, tuy ban đầu cô đăng ký chỉ vì muốn lại gần Chung Kỳ Uẩn, nhưng thời gian trôi qua, dường như cô đã cảm thấy bản thân mình chính là Chúc Anh Đài, mà Lương Sơn Bá của cô thì không thấy đâu nữa.
***
Bùi Oanh Oanh thay đồ, giao quần áo cho đàn chị quản lý trang phục rồi rời khỏi hội trường.

Cô vừa đi vừa bỏ điện thoại ra xem, trên màn hình đã có mấy cuộc gọi nhỡ của Quý Đường.

Cô nhướn mày, ấn nút gọi lại.
“A lô, sao gọi cho em nhiều cuộc thế?” Bùi Oanh Oanh hỏi.
“Em diễn tập xong rồi à?” Quý Đường không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Nghe đối phương nhắc đến chuyện diễn tập, Bùi Oanh Oanh ỉu xìu, “Ừm, nhưng lại xảy ra chuyện.

Nam sinh đóng vai Lương Sơn Bá bị gãy chân phải nằm viện, có lẽ vở kịch của bọn em…” Nói đến đây cô chợt khựng lại.
Quý Đường là yêu quái, có thể chữa khỏi chân cho Lật Hiên.

Nhưng nếu chân cậu ta đột ngột khỏi hẳn, e là mọi người đều sẽ thấy kỳ quái.

“Em cần tôi giúp đỡ sao?” Có vẻ như Quý Đường đã đoán được suy nghĩ của cô.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Không cần đâu, nếu thật sự phải huỷ buổi diễn thì thôi đành vậy.”
Chẳng qua có hơi đáng tiếc, hơn nữa đã nửa năm rồi mà chỗ Chung Kỳ Uẩn bên kia vẫn không có chút tiến triển nào.

Nghe Quý Đường nói, anh ta đã từng hẹn gặp Quý Đường rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Chung Kỳ Uẩn cũng không nổi giận mà liên tục gửi quà cho Quý Đường, chỉ cần đi công tác là nhất định sẽ mua quà.
“Vậy tối nay em có rảnh không? Tôi mời em ăn cơm.” Quý Đường ở đầu dây bên kia nói.
Bùi Oanh Oanh dừng bước, nhìn người đứng cách đó không xa rồi cười nói vào điện thoại, “Anh đều đến chặn đường rồi, em đương nhiên phải rảnh chứ.”
Nói xong cô cúp điện thoại, lon ton chạy về phía người kia.
Quý Đường mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ lưỡi trai đen, còn đeo cả khẩu trang nữa, che kín mít từ đầu đến chân.

Nhưng Bùi Oanh Oanh biết anh ăn mặc kiểu này không phải để che mặt, mà vì mùa đông đã đến, một con rắn như anh cực kỳ sợ lạnh.
“Anh chờ lâu chưa?” Bùi Oanh Oanh chạy đến nơi liền hỏi.
Quý Đường nắm chặt tay cô, tay anh lạnh như băng, nhưng cô cũng đã quen với điều này, “Lâu, tôi sắp chết cóng rồi.” Anh thấp giọng nói.
Bùi Oanh Oanh chỉ thấy buồn cười, cô trừng mắt với anh, “Ai bảo anh không chịu đi ngủ đông, em đã bảo anh đi ngủ đông đi mà.”
Quý Đường dắt Bùi Oanh Oanh đi về phía trước, nghe cô nói vậy cũng không phản bác mà chỉ rũ mắt, hàng mi dài che đi mọi cảm xúc nơi đáy mắt anh.
Bùi Oanh Oanh không phát hiện ra sự khác thường của Quý Đường.

Cô để mặc cho đối phương dắt tay mình, một lát sau còn ngả đầu vào vai anh.
Người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng hai người là hai cô bạn thân, cho nên bất kể hai người nắm tay hay ôm nhau thì cũng không bị ai nhìn cả.
“Đúng rồi, chúng ta đi ăn gì thế?” Bùi Oanh Oanh bỗng nghĩ đến chuyện chính.
“Lẩu nhé?” Quý Đường hỏi.
Bùi Oanh Oanh nghiêm túc suy nghĩ, “Nhỡ anh bất cẩn rơi vào nồi lẩu thì làm thế nào?”
Quý Đường: “…”
Anh buồn bực nhìn cô, “Em coi tôi là nguyên liệu nấu ăn sao?”
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, nói một cách đường đường chính chính, “Nhiều người ăn thịt rắn lắm đó!!!”
Quý Đường liền dí tay vào cổ cô làm cô lạnh đến mức hét lạc cả giọng.
Hết chương 95.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.