Đọc truyện Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái – Chương 86
Chương 86: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Trong số mười người trúng tuyển, chỉ có một mình Bùi Oanh Oanh được phân tới chỗ Chung Kỳ Uẩn.
Vì đã trúng tuyển, Bùi Oanh Oanh bắt đầu bận rộn lo chuyện tốt nghiệp đại học chính quy của mình.
Cô nộp và bảo vệ luận văn vào cuối tháng Năm, đầu tháng Sáu cầm bảng điểm, chứng chỉ và bằng tốt nghiệp chụp ảnh tốt nghiệp.
Ngày ra trường, lúc đi đến cổng trường cô không nhịn được mà đứng lại.
Ngày đầu tiên nhập học vào bốn năm trước tưởng như vẫn ngay trước mắt, nhưng bốn năm lại trôi qua nhanh đến vậy.
“Oanh Oanh.” Khi Bùi Oanh Oanh đang nhìn cổng trường đến thất thần, phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cô quay đầu nhìn Quý Đường.
Quý Đường đeo kính râm, gương mặt trắng lạnh như phát sáng dưới nắng hè.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng phối với quần jean màu xám tro, mái tóc dài được chải gọn lên, lộ ra cần cổ dài thanh thoát như thiên nga, nhìn qua có vẻ đẹp hoạt bát trong trẻo.
Người qua đường, bất kể là nam hay nữ đều không thể không nhìn Quý Đường nhiều thêm vài lần, mà từ đầu đến cuối ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn vào Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh cũng nhìn Quý Đường, có lẽ do thời tiết quá đẹp, cô vô thức mỉm cười tiến về phía anh.
“Sao ngài lại tới đây?” Cô hỏi.
Quý Đường kéo gọng kính râm thấp xuống một chút, ánh mắt có phần không vui, “Sao em không nói với tôi là hôm nay em tốt nghiệp? Tôi còn phải chụp ảnh cùng em chứ!”
Bùi Oanh Oanh khẽ ồ một tiếng, liền nhìn sang bên cạnh gọi một nữ sinh lại, “Chào bạn, ngại quá, xin hỏi bạn có thể chụp giúp hai người chúng tôi bức ảnh không?”
Nữ sinh kia gật đầu nói, “Được.” rồi nhận điện thoại mà Bùi Oanh Oanh đưa tới.
Thấy nữ sinh kia đã nâng điện thoại lên như muốn chụp, Bùi Oanh Oanh vội kéo Quý Đường lại để anh đứng gần mình.
Anh cúi đầu nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên, mà khi phát hiện thấy ánh mắt anh, cô nói nhỏ: “Nhìn đằng trước!”
Quý Đường ho khẽ một tiếng, chuyển tầm mắt nhìn về phía trước.
“Xong rồi!” Nữ sinh trả điện thoại lại cho Bùi Oanh Oanh, “Tôi chụp mấy bức liền, cảm thấy bức nào cũng đẹp.
Hai người đều siêu ăn ảnh, mặt ai cũng nhỏ xíu à.”
Bùi Oanh Oanh cười ngượng ngùng, “Cảm ơn bạn.”
“Không có gì.” Nữ sinh xua xua tay, “Vậy tôi đi nhé.”
Sau khi nữ sinh kia rời đi, Quý Đường đứng cạnh nói: “Cho tôi xem ảnh nào.”
Bùi Oanh Oanh liếc anh, cất điện thoại đi, “Không cho.”
“Tại sao?” Quý Đường nhíu mày.
Cô vừa nói vừa đi về phía trước, “Bởi vì là điện thoại của tôi.”
Quý Đường ngẩn ra, thấy Bùi Oanh Oanh sắp đi xa rồi mới nhanh chóng đuổi theo.
***
Dạo gần đây Bùi Oanh Oanh luôn nghĩ đến chuyện đổi phòng, chỉ vì vấn đề ngủ.
Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Tối nào cô cũng ngủ rất nghiêm chỉnh, nhưng cứ tỉnh dậy là lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Quý Đường, thậm chí còn vùi mặt vào ngực anh, đuôi rắn thì quấn quanh đùi.
Tuy mùa hè ngủ chung với Quý Đường lạnh như băng rất thoải mái, nhưng không có nghĩa là cô thích như vậy.
Đôi khi cô ép Quý Đường biến thành rắn trắng nhỏ, nhưng sáng hôm sau lúc cô mở mắt ra lại vẫn y như cũ, anh lại biến thành dáng vẻ thân người đuôi rắn, còn cô thì ngủ trong lòng anh.
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ ra ghế salon ngủ nhưng cũng vô dụng, bởi vì sáng hôm sau khi ngủ dậy, cô vẫn sẽ nằm trên giường, với một con xà yêu nằm bên cạnh.
Bùi Oanh Oanh vẫn làm việc ở cung thiếu nhi, chẳng qua chuyển từ làm việc toàn thời gian sang bán thời gian, vì lương sẽ cao hơn một chút.
Cô dẫn Quý Đường đi làm mấy ngày liền không muốn dẫn anh theo nữa, vì anh thật sự quá chói mắt.
Ban đầu cô chỉ cần từ chối tấm lòng của một vài đồng nghiệp nam, nhưng về sau còn phải từ chối tấm lòng của một loạt phụ huynh nữa.
Bọn họ sôi nổi ngỏ ý nhà mình có con trai đang đến tuổi, hy vọng có thể làm quen với Quý Đường, thậm chí còn có phụ huynh đã ly hôn, hiện tại độc thân, trực tiếp bảo con mình ôm hoa hồng đến tặng Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh cảm thấy việc này ảnh hưởng rất nhiều đến công việc của cô, cô đành phải thương lượng với Quý Đường, muốn anh ở nhà không theo cô nữa, nhưng anh không đồng ý.
“Không được, nhất định tôi phải đi làm cùng em.
Không thì em đừng đi làm nữa, cũng đâu phải không có…” Nửa câu sau bị anh nuốt xuống, ảo não nhíu mày.
Nhưng phản ứng của Bùi Oanh Oanh lại không dữ dội như anh tưởng tượng, trái lại còn vô cùng bình tĩnh.
“Tôi phải kiếm học phí, còn phải trả tiền cho ngài, thế nên phải làm việc.
Bây giờ ngài đã ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của tôi.” Cô định phân tích phải trái cho Quý Đường nghe.
Quý Đường mở to mắt, tựa như không dám tin, “Em ghét bỏ tôi?!”
Bùi Oanh Oanh nghẹn họng, “Không phải…”
Anh đứng phắt dậy, cười lạnh nói: “Tôi lập tức đi mua lại cái cung thiếu nhi rách kia.
Vậy là em có thể làm ở đó một mình, thế đã được chưa?”
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ thở dài, “Ngài có thể nghiêm túc nghe tôi nói không?”
Tại sao cứ cảm thấy Quý Đường càng ngày càng ấu trĩ nhỉ? Chắc chỉ là ảo giác thôi phải không?
Cảm giác Quý Đường của trước đây đã biến mất, mà Quý Đường ở trước mặt cô lúc này chỉ là một ông vua ấu trĩ.
Bùi Oanh Oanh rất bất lực, thậm chí còn thấy hơi phiền.
Cuối cùng, sau khi trải qua tận 2 tiếng đồng hồ đàm phán, Quý Đường mới chịu nhân nhượng, anh tỏ ý không chấp nhận việc không được theo Bùi Oanh Oanh đi làm, nhưng anh có thể không xuất hiện dưới hình dạng con người.
Anh biến thành chiếc vòng tay hình con rắn để Bùi Oanh Oanh đeo vào, nói chung chiếc vòng này do anh biến ra nên trông cực kỳ tinh xảo, còn nhìn rõ từng cái vảy màu bạc.
Bùi Oanh Oanh đeo vòng tay đi làm đã thu hút sự chú ý của một đồng nghiệp nữ.
“Woa, vòng tay này của cô đẹp quá đi, có link mua không? Tôi cũng muốn mua một chiếc, đẹp thật đấy.” Đồng nghiệp nữ vừa nói vừa muốn sờ thử, Bùi Oanh Oanh nhanh mắt phát hiện thấy đầu rắn hơi cử động, cô vội vàng né sang một bên.
Quý Đường ghét người lạ, càng đừng nói đến chuyện bị người lạ chạm vào, cô không muốn người đồng nghiệp này bị cắn.
“Chiếc vòng này của tôi…!mua ở sạp hàng rong.” Bùi Oanh Oanh vừa dứt lời thì cảm giác được cổ tay mình bị thứ gì đó khẽ quét một cái, tựa hồ là đuôi rắn trên vòng tay.
Xem ra Quý Đường không hài lòng lắm với lời giải thích này của cô.
“Sạp hàng rong? Nhìn không giống lắm.” Đồng nghiệp nữ thấy Bùi Oanh Oanh có vẻ tránh né mình thì sắc mặt hơi thay đổi, thái độ cũng lạnh nhạt hơn hẳn, “Cô Bùi à, cô không muốn nói cho tôi thì thôi, sao còn phải nói dối?”
Bùi Oanh Oanh chỉ cười không đáp, đồng nghiệp nữ kia hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Đợi đối phương đi xa, Bùi Oanh Oanh mới nâng tay lên nhìn vòng tay, chỉ thấy vừa rồi đầu rắn vẫn nối vào đuôi rắn, bây giờ đã chuyển sang gác hẳn đầu lên đuôi, hơn nữa vòng tay còn đổi từ màu bạc sang màu hồng.
***
Buổi tối về nhà, Bùi Oanh Oanh nhận được một email từ thầy giáo Chung Kỳ Uẩn của mình.
Từ sau khi công bố giáo viên hướng dẫn, cô liền gửi một email vào địa chỉ email mà Chung Kỳ Uẩn để công khai trên mạng.
Nhưng đối phương không trả lời cô, thậm chí còn không hề đọc.
Hiện giờ thấy thầy gửi email tới, Bùi Oanh Oanh vội vàng mở ra, vừa ấn mở, một cái đầu chợt gác lên vai cô.
“Gì vậy?”
Bùi Oanh Oanh hơi tránh sang bên cạnh, tầm mắt vẫn nhìn vào máy tính, “Thầy tôi gửi, nói tôi phải đọc xong toàn bộ list sách mà thầy liệt kê trước khai giảng.”
Đầu Quý Đường cũng dịch sang bên cạnh, tiếp tục gác lên vai Bùi Oanh Oanh.
Nhìn thấy tên người gửi email, ánh mắt anh khẽ thay đổi, “Chung Kỳ Uẩn?”
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên, “Hả? Anh biết sao?”
Cô cảm giác giọng Quý Đường hơi kỳ quái.
Quý Đường đứng thẳng dậy, một lát sau anh mới nói: “Biết, anh ta chính là người kế tiếp.”
Đến ngày hôm nay Bùi Oanh Oanh mới biết, bạn trai của Quý Đường đều đã được định sẵn từ trước, chỉ cần nhìn thấy tên hoặc gặp đối phương, anh liền có thể nhận ra người kia.
Nhưng cô không ngờ lần này lại trùng hợp đến thế, là thầy giáo của cô.
Bùi Oanh Oanh đau đầu, không biết có được đổi giáo viên hướng dẫn không nhỉ, nếu không đổi giáo viên thì cô phải làm sao đây, vừa học vừa dụ dỗ thầy giáo của mình chăng?
Haizz.
Cô không nhịn được mà thở dài.
So với nỗi buồn của Bùi Oanh Oanh, dường như Quý Đường càng buồn bực hơn, từ lúc nhìn thấy tên của Chung Kỳ Uẩn, mặt anh cứ luôn sa sầm lại.
Tối cũng không thèm ôm cô ngủ nữa mà tự động biến thành nguyên hình, nằm cuộn tròn một góc ngủ, phảng phất như đang giận dỗi.
Hết chương 86.