Đọc truyện Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái – Chương 67
Chương 67: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Hướng Vu Đồng đưa Bùi Oanh Oanh trở về trường học.
Cậu ta nhìn Bùi Oanh Oanh đi vào cửa ký túc xá rồi xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng gọi của người kia.
Hướng Vu Đồng quay lại, liền thấy Bùi Oanh Oanh chạy về phía mình như con chim nhỏ.
Cô chạy đến bên cạnh cậu ta thì dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao loé lên trên bầu trời.
“Chuyện hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn cậu.” Thiếu nữ cong môi mỉm cười, hai má đỏ ửng, không biết do xấu hổ hay do điều gì khác.
Hướng Vu Đồng cúi nhìn đối phương, hơi nghiêng đầu nói, “Không có gì.”
Câu không có gì này, hình như hai người bọn họ đã nói rất nhiều lần.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
***
Về đến phòng ký túc xá, tâm trạng Bùi Oanh Oanh vẫn còn rất tốt, cô mang hết giày ra giặt sạch, lại thay hết ga trải giường.
Thấy Bùi Oanh Oanh như con ong mật cần cù bay tới bay lui đến không màng nghỉ ngơi, Thường Đình không khỏi vuốt cằm, “Tìm được công việc mà vui vậy sao?”
Bành Ánh Chân ngẩng đầu khỏi trang sách, nhìn bóng dáng Bùi Oanh Oanh khom lưng thay ga trải giường rồi lại cúi đầu xuống, “Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp giặt chăn nệm.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, Bùi Oanh Oanh nhận được tin nhắn của Quý Đường.
“Chúc mừng em, đã thành công.”
Sáu chữ không đầu không đuôi, nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn hiểu được.
Hướng Vu Đồng đã chia tay với Quý Đường.
Biết được tin này, đột nhiên trái tim Bùi Oanh Oanh đập nhanh hơn, chính cô cũng không hiểu tại sao nhịp tim mình lại tăng tốc nữa.
Cô xoay người, nằm trong bóng tối đọc đi đọc lại tin nhắn mà Quý Đường gửi tới, chỉ có sáu chữ nhưng cô nhìn đến mấy phút đồng hồ, trong vòng mấy phút này, nhịp tim của cô cũng không hề chậm lại.
Hướng Vu Đồng chia tay với Quý Đường.
Tại sao cô lại cảm thấy vui vẻ chứ?
Bùi Oanh Oanh sờ mặt mình, hình như còn hơi nong nóng.
Tại sao có thể như vậy?
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh đến dạy học ở trung tâm dạy múa, học sinh của cô là lớp học sinh mới, đều là những cô bé khoảng năm, sáu tuổi.
Những cô bé kia gọi Bùi Oanh Oanh là cô Oanh Oanh, tiếng đồng thanh đáng yêu khiết trái tim cô mềm nhũn.
Sau khi dạy xong tiết học buổi tối, Bùi Oanh Oanh trông thấy Hướng Vu Đồng.
Cậu ta cố ý đứng chờ cô ở dưới tầng của trung tâm dạy múa.
Bùi Oanh Oanh nhận ra bóng lưng của cậu ta, bước chân nhất thời chậm hẳn, chờ khi cô sắp đi đến sau lưng đối phương, cậu ta như phát giác ra điều gì mà bất ngờ quay đầu lại.
Bùi Oanh Oanh lập tức dừng bước, mà Hướng Vu Đồng làm như không phát hiện ra sự khác thường của cô, cậu ta nói: “Đi thôi, mình đưa cậu về trường.”
Bây giờ là hơn chín giờ tối.
Bùi Oanh Oanh nhìn Hướng Vu Đồng, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay cậu cũng được nghỉ à?”
Theo như cô được biết thì Hướng Vu Đồng có rất ít kỳ nghỉ.
“Sau hôm nay sẽ không có ngày nghỉ nữa.” Hướng Vu Đồng nói nhỏ, “Lát nữa trở về sẽ phải nộp điện thoại di động, sau này mỗi tuần mình chỉ có thể dùng điện thoại nửa tiếng, một tháng chỉ có một ngày nghỉ.”
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, cô biết trường quân đội tương đối nghiêm khắc, nhưng không nghĩ lại nghiêm khắc đến mức này.
“Ồ.” Bùi Oanh Oanh không biết nói gì cả nên chỉ có thể ồ một tiếng.
Hai người tản bộ trở về trường của Bùi Oanh Oanh, trước khi cô vào ký túc xá, Hướng Vu Đồng nói với cô rằng sau này thứ sáu mỗi tuần từ 8 giờ đến 8 rưỡi có thể được dùng di động, còn ngày nghỉ thì không xác định, nhưng cậu ta sẽ cố gắng xin nghỉ vào cuối tuần.
Thấy Hướng Vu Đồng nói với mình chuyện này, không hiểu sao Bùi Oanh Oanh lại thầm giật mình.
Cô ngẩng đầu nhìn đối phương rồi lại quay mặt đi, “Mình biết rồi, cậu mau về đi thôi.”
“Cậu vào trước đi, lát nữa mình về.” Hướng Vu Đồng nói.
Bùi Oanh Oanh hơi đảo mắt, chỉ có thể xoay người rời đi trước, cô đi tới cửa ký túc xá rồi quay lại nhìn, dường như Hướng Vu Đồng vẫn còn đứng ở bên ngoài.
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh nhận được tin mình đã vượt qua vòng phỏng vấn của câu lạc bộ nghệ thuật, Lâm Thư Đồng cũng được gia nhập như cô.
Thời gian tập luyện của câu lạc bộ nghệ thuật là trưa thứ hai và thứ tư, cùng với tối thứ sáu, nếu như có tiết mục thì cuối tuần cũng phải tập.
Sau khi biết thời gian biểu, Bùi Oanh Oanh liền đi tìm nam sinh phỏng vấn cô hôm ấy.
Đó là đội trưởng của câu lạc bộ nghệ thuật.
“Đội trưởng, buổi chiều và buổi tối hai ngày cuối tuần em phải đi làm thêm.” Khi nói chuyện Bùi Oanh Oanh thấy đặc biệt áy náy, “Cuối tuần em không tham gia có được không?”
Đội trưởng nghe xong thì nhíu mày, anh ta nhìn chằm chằm Bùi Oanh Oanh hồi lâu mới nói: “Vậy thế này đi, anh cũng không thể vì em mà trì hoãn tiến độ của tập thể, sau này em phụ trách riêng mảng múa đơn và múa đôi được không? Anh sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp thời gian tập luyện sao cho không trùng với giờ làm thêm của em, anh sẽ xin với giáo viên.”
Câu lạc bộ nghệ thuật có một giáo viên phụ trách riêng, nhưng vị giáo viên kia gần như trao mọi quyền quyết định cho đội trưởng đội múa, bởi bình thường thì nhiệm vụ của đội múa là nặng nhất, mà giáo viên cũng tín nhiệm người đội trưởng này nhất.
“Cảm ơn đội trưởng.” Bùi Oanh Oanh mỉm cười, cô vốn đã chuẩn bị xin rút khỏi câu lạc bộ nghệ thuật, không ngờ đối phương lại đồng ý.
Đội trưởng cúi đầu xuống, “Không có gì, em múa rất đẹp, sau này ở câu lạc bộ thì cố gắng múa thật tốt là được.”
Sắp tới câu lạc bộ nghệ thuật có mấy bài biểu diễn lớn, một bài là múa tập thể – “Ngọc Môn Quan”, một bài là bài múa đôi – “Ly Biệt”, còn có cả một vở nhạc kịch.
Bùi Oanh Oanh được phân cho bài múa đôi, người hợp tác với cô lại vừa hay là đội trưởng.
***
Buổi tối thứ sáu, ban đầu Bùi Oanh Oanh ngồi bên dưới nhìn đội trưởng múa, anh ta đã tập qua điệu múa này nên bây giờ chỉ đơn thuần là dạy cô nhảy thôi, sau đó hai người cùng phối hợp, anh ta nhảy động tác của nam trước, nhưng khi nhảy được một nửa, anh ta lại phát hiện Bùi Oanh Oanh ngồi bên dưới đang nghe điện thoại.
Đội trưởng lập tức ngừng lại, nhìn Bùi Oanh Oanh bằng vẻ mặt không vui.
Bùi Oanh Oanh nhìn đội trưởng, làm động tác xin lỗi rồi rón rén cầm điện thoại ra khỏi phòng tập.
“A lô.” Cô nói khẽ.
Hướng Vu Đồng ở bên kia yên lặng giây lát mới lên tiếng: “Vừa rồi đang múa sao?”
Cậu ta nghe thấy tiếng nhạc.
“Ừ, trường mình có một tiết mục, một thời gian ngắn nữa phải biểu diễn.”
“Vậy mình có quấy rầy cậu không?”
“Cũng không phải, ừm…!còn chưa bắt đầu.” Bùi Oanh Oanh nói dối, cô thấy hơi có lỗi với đội trưởng, nhưng trong lòng lại không muốn cắt đứt cuộc điện thoại này.
Thế mà Hướng Vu Đồng vẫn phát hiện ra.
“Ngày mai mình xin giảng viên chuyển sang cuối tuần dùng điện thoại là được, chín giờ cậu tan làm thì chín giờ mình gọi điện cho cậu.” Hướng Vu Đồng thấp giọng nói, “Cậu thấy thế nào?”
Bùi Oanh Oanh nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang, bên ngoài bóng đêm như nước, có rất nhiều sinh viên đi dạo ở sân vận động, trong đó có không ít các cặp đôi, bọn họ nắm tay, ôm nhau bước đi, bóng dáng thân mật dựa vào chung một chỗ.
“Được.” Cô mỉm cười, nhưng sợ đối phương phát hiện nên lại vội vàng thu lại nụ cười.
“Vậy cậu đi tập trước đi, đừng để người khác phải chờ.”
“Khoan khoan.” Bùi Oanh Oanh sợ Hướng Vu Đồng cúp điện thoại nên vội vàng kêu lên, đợi khi kêu xong, mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng cũng may là đang gọi điện thoại nên người kia không thể nhìn thấy cô đỏ mặt, “Ngày 18 tháng sau cậu có xin nghỉ được không? Hôm đó là lần đầu tiên câu lạc bộ nghệ thuật của bọn mình biểu diễn công khai, nếu cậu được nghỉ thì mình sẽ giữ vé cho cậu.”
Nói xong, cô cảm thấy như mình có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân.
Tiếng hít thở dồn dập.
Giống như đang chờ mong điều gì.
Nhưng cô lại lập tức cảm thấy ảo não, chuyện của tận tháng sau mà bây giờ cô đã hỏi đối phương, liệu có phải quá sớm không?
“Có, cậu giữ vé cho mình đi.” Hướng Vu Đồng còn bồi thêm một câu, “Nhất định mình sẽ tới.”
Bùi Oanh Oanh cúp điện thoại rồi mới đi vào phòng tập, cô gọi điện thoại mất năm phút, cho nên vừa vào liền xin lỗi đội trưởng.
“Em xin lỗi, đội trưởng.”
Đội trưởng đứng dậy, lẳng lặng nhìn Bùi Oanh Oanh rồi đột nhiên hỏi: “Bạn trai à?”
“Không, không phải.” Bùi Oanh Oanh hơi hốt hoảng, cô không ngờ đội trưởng lại hỏi cô vấn đề này, vì bình thường đội trưởng luôn lạnh nhạt, lúc cả câu lạc bộ tập luyện, anh ta đều rất kiệm lời, hiếm khi hỏi việc riêng của người khác.
Lẽ nào cô rất quá đáng khi nghe cuộc điện thoại này?
“Không phải thì tốt, em mới học năm nhất Đại học, nếu vừa nhập học đã nói chuyện yêu đương thì chắc chắn sẽ bị phân tâm.” Đội trưởng vỗ vỗ tay, “Lần này nghiêm túc nhìn, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng đi.”
“Vâng.”
***
Vì gia nhập câu lạc bộ nghệ thuật, cuối tuần lại phải làm thêm nên ngày nào Bùi Oanh Oanh cũng cảm thấy mình rất bận rộn, những lần Quý Đường gọi điện thoại cho cô, cô đều chỉ nói được vài câu là cúp máy.
Có lần mới nói được hai câu cô đã ngủ mất, chờ khi cô tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, mà điện thoại của cô thì đã sớm hết pin tắt máy.
Cuối tháng mười, Hạ Già Vinh gửi cho Bùi Oanh Oanh một bức ảnh qua WeChat.
Là ảnh chụp cậu ta ở sân bay, trong ảnh, nụ cười của cậu ra như ánh mặt trời, còn giơ tay chữ V với ống kính.
Bùi Oanh Oanh nhận được bức ảnh này đúng vào giờ nghỉ của buổi học.
Trông thấy ảnh, cô liền nhắn lại: “Hôm nay đi sao?”
Hạ Già Vinh trả lời gần như ngay lập tức, “Ừ, cuối cùng cũng phải đi rồi, không biết đến Tết có về được hay không.”
Bùi Oanh Oanh suy nghĩ giây lát rồi mới gõ một câu, “Chúc cậu tương lai rực rỡ.”
“Mượn lời chúc may mắn của cậu.” Hạ Già Vinh nhắn một nụ cười.
Một lát sau, cậu ta lại gửi thêm một bức ảnh nữa đến, nhưng bức ảnh này là ảnh chụp chung của cậu ta với Hạ Anh Mạc.
Hạ Anh Mạc ở đứng cạnh mặc áo sơ mi xanh sọc trắng, bên dưới mặc quần chín phân rộng rãi, để lộ mắt cá chân, mà điều khiến Bùi Oanh Oanh cảm thấy kinh ngạc chính là, anh ta có tóc.
Tóc anh ta mọc ngắn ngủn như mạ non.
Hạ Anh Mạc chỉ khẽ nhếch môi, cười rất nhạt trước ống kính.
***
Cuộc sống vội vã như vậy cứ tiếp tục cho đến ngày mười tám tháng mười một.
Bùi Oanh Oanh đã trang điểm thay đồ xong từ buổi chiều, bọn họ tập lại một lần, lại khớp nhạc và ánh đèn thêm một lần rồi ngồi chờ đến tối.
Câu lạc bộ nghệ thuật biểu diễn trong hội trường lớn của nhà trường, ngoại trừ tiết mục của câu lạc bộ nghệ thuật trường bọn họ ra thì tối nay câu lạc bộ nghệ thuật của các trường khác cũng biểu diễn.
Đây là buổi tiệc tối mà mấy trường Đại học nổi danh cùng tổ chức, nghe nói nhà tài trợ của lần này không giống với trước đây, trước đây nhà tài trợ đều là ngân hàng hoặc trung tâm thương mại, nhưng hình như lần này lại được một cá nhân tài trợ, cả bữa tiệc sẽ không có quảng cáo, thậm chí nhà tài trợ còn không xuất hiện đọc diễn văn.
Trong khi những nhà tài trợ trước đây đều phái người đại diện đến đọc diễn văn.
Đến gần sáu giờ, Bùi Oanh Oanh cùng Lâm Thư Đồng đi ăn tối, tiết mục hôm nay của Lâm Thư Đồng là vở nhạc kịch đã tập trước đây, cô ấy phụ trách việc kéo đàn violon.
Vì sợ muộn giờ nên hai người đã ăn luôn tại căng tin trường, cũng bởi vì quần áo và cách trang điểm quá rực rỡ nên hai người luôn bị nhìn chằm chằm.
Lâm Thư Đồng không chịu nổi những ánh mắt chăm chú kia, cô ấy cúi thấp đầu nói với Bùi Oanh Oanh: “Oanh Oanh, hay là bọn mình đi đi, người đến người đi thế này làm mình căng thẳng quá.”
Bùi Oanh Oanh cắn một ngụm bánh bao, lát nữa nhất định cô phải về tô lại son.
“Đi thôi.”
Chờ khi hai người các cô về đến hội trường lớn thì đã sắp sáu rưỡi, trong thời gian đợi trang điểm lại, Bùi Oanh Oanh vẫn một mực chờ Hướng Vu Đồng, bảy giờ là cấm người vào trong, bây giờ đã sắp sáu rưỡi mà cậu ta còn chưa tới, bên dưới có rất nhiều người ngồi rồi.
Vé vào cửa buổi biểu diễn lần này của bọn họ gần như là của hiếm, ngày đầu tiên phát vé đã bị cướp sạch, may mà Bùi Oanh Oanh đã sớm giữ lại một vé.
Sáu giờ năm mươi phút, rốt cuộc chuông điện thoại của Bùi Oanh Oanh cũng reo vang.
Suýt chút nữa cô đã nhảy cẫng lên, nhìn thấy tên Hướng Vu Đồng trên màn hình, Bùi Oanh Oanh lập tức nhấc máy, “Cậu đến rồi à?”
Ngay cả câu chào hỏi cũng không có mà trực tiếp hỏi cậu ta đã đến chưa.
Tựa hồ Hướng Vu Đồng bị Bùi Oanh Oanh hỏi đến hơi sững sờ, sau đó cô nghe thấy cậu ta cười một tiếng ở đầu dây bên kia, tiếng cười rất nhẹ, “Ừ, mình đến rồi, cậu có muốn ra đưa vé cho mình không?”
Cuối tháng 11, thời tiết đã hơi lạnh.
Bùi Oanh Oanh choàng một cái áo khoác lên người, lấy vé ra khỏi túi áo rồi vui vẻ đi ra ngoài.
Nhưng hành động của cô đúng lúc bị đội trưởng vừa mới vào cánh gà nhìn thấy.
Đội trưởng vừa mới đi lên sân khấu bên kia, trông thấy bùi Oanh Oanh, anh ta lạnh mặt, “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi mà em còn đi đâu?”
Hết chương 67.