Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 74
Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 13.
Cả lớp mười lăm xôn xao.
Trong một quãng thời gian rất dài tất cả chủ đề tám chuyện trong lớp đều xoay quanh hai người bọn họ.
Đương nhiên không có chuyện ông cụ muốn quay về, trò chơi gì đó chưa đóng cũng không tồn tại, hoàn toàn là Giang Thứ ghen ghét nên nói không lựa lời.
Giang Thứ thông báo chủ quyền xong thì chuyện này coi như giải quyết một nửa, một nửa khác là cậu ta vẫn không biết rốt cuộc người Thẩm Phất vẽ là ai.
Thẩm Phất dường như quyết tâm coi chuyện này làm bí mật của riêng mình, dự định nhấn chìm nó trong dòng sông thời gian, bất kể Giang Thứ gặng hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng, thậm chí có một lần còn đỏ mặt.
Cô càng tỏ ra lúng túng xấu hổ Giang Thứ càng tức tới phát cuồng.
Mặc dù đến nay vẫn chưa tóm được tên đó nhưng Giang Thứ đã nằm mơ thấy mình đánh tên đó tới mức mặt mũi bầm dập mấy đêm liền, cậu ta nghĩ trong lòng, tốt nhất đừng để cậu ta biết tên đó là ai, nếu không chắc chắn sẽ không cho tên đó sống yên ổn.
Sau vài ngày hoặc ít hoặc nhiều Giang Thứ cũng hơi tỉnh táo lại, lý trí cuối cùng cũng chậm rãi quay về, cướp lại bộ não đang bị ham muốn chiếm hữu chiếm lấy.
Cậu ta quyết định không truy cứu chuyện này nữa.
Thời niên thiếu thì bất kể là ai cũng đều có chút phản nghịch, giống như cậu ta, ông cụ càng không cho cậu ta đua xe thì cậu ta càng muốn nghĩ cách chuồn ra ngoài.
Nếu như lúc đầu Thẩm Phất chỉ có mười điểm thiện cảm với tên đó, bị cậu ta quậy tới mức long trời lở đất biến thành một trăm điểm thiện cảm, ghi nhớ cả đời, vậy thì xong đời.
Mặc dù quyết định cứ bỏ qua như vậy nhưng trong lòng Giang Thứ vẫn còn hơi khó chịu.
Loại cảm giác khó chịu này là một loại rầu rĩ, như là gãi không đúng chỗ ngứa, bởi vì không tìm thấy nguyên nhân cho nên không cách nào trị tận gốc.
Lại một mùa đông nữa đến, tuyết rơi nặng hạt ngoài cửa sổ, khắp chốn đều là một mảnh trắng xoá.
Hàng năm đều có tuyết rơi, nhưng tuyết rơi cùng một chỗ mỗi năm lại không phải là cùng một mảnh tuyết.
Thời gian đang không ngừng đi về phía trước, mọi người cũng lớn lên cực nhanh.
Trong trường học, Giang Thứ nghĩ đủ mọi cách xuất hiện tại chỗ Thẩm Phất xuất hiện, nhưng ở trong nhà thì cậu ta và Thẩm Phất còn chưa hết chiến tranh lạnh.
Đương nhiên, chiến tranh lạnh là do cậu ta đơn phương khởi xướng.
Thẩm Phất ngồi xổm trước cửa đổi giày, cậu ta xách theo cặp xasch lạnh mặt đi ngang qua cô.
Thẩm Phất đánh đàn dương cầm, cậu ta xem TV dưới lầu bật loa to rung trời.
Thoạt nhìn là chiến tranh lạnh, trên thực tế là tìm cảm giác tồn tại.
Sau khi tình trạng này duy trì hai ngày, Thẩm Phất cũng bắt đầu mặc kệ ánh mắt của cậu ta trên bàn ăn, xuống lầu lấy nước uống nhìn thấy cậu ta ở trong phòng khách sẽ trực tiếp xoay người quay về.
Chiến tranh lạnh của Thẩm Phất chính là chiến tranh lạnh chân chính.
Giang Thứ: “…”
Cậu ta không rõ, vì sao người liên tục bại lui luôn là cậu ta.
Ngọn lửa chiến tranh đã lan ra ngoài biệt thự.
Ngày đầu tiên nghỉ đông, Vương Hiên Hoành tổ chức cuộc hẹn, gọi hai người đến nhà mình chơi.
Hai người đều nói chuyện với cậu ta, nhưng với nhau lại tuyệt đối không nhiều lời một chữ, tuyệt đối không đối diện một lần.
Giang Thứ nói với Vương Hiên Hoành: “Mày nói với Thẩm Phất, cầm Đông Hoàng support đi sang rừng địch lấy bùa đỏ trước.”
Thẩm Phất nói với Vương Hiên Hoành: “Anh nói với Giang Thứ, chân anh ta duỗi dài quá, đá trúng em rồi.”
Giang Thứ lạnh lùng nói với Vương Hiên Hoành: “Mày nói với Thẩm Phất, người lớn lên cao ráo đẹp trai chân lại dài thật đúng là không có cách nào khác, thông cảm chút đi.”
Thẩm Phất đứng dậy: “Vương Hiên Hoành, anh nói với Giang Thứ, anh ta đi mà đẹp trai của anh ta, em đi về trước.”
Giang Thứ: “…”
Vương Hiên Hoành: “Đệch.”
Cậu ta gọi hai người này tới đúng là một sai lầm, thật vất vả mới được nghỉ đông, vì sao cậu ta không thể đi phát triển tình yêu sớm của bản thân? Thực sự không được thì cậu ta tuỳ tiện lên mạng kết bạn với một em gái, không vui hơn là tìm kẽ hở sinh tồn trong bầu không khí áp lực giữa hai người này à?
Sau khi Thẩm Phất rời đi, khuôn mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh của Giang Thứ cuối cùng cũng không kiềm được, cậu ta quăng điện thoại, ngửa mặt nằm ra thảm, vò mái tóc ngắn đen nhánh, bực bội không chịu được.
Vương Hiên Hoành kêu rên: “Vụ này cũng bao nhiêu ngày rồi, hai đứa mày còn không làm hoà?”
Lại không làm hoà cậu ta sẽ ngủ không yên mất.
Giang Thứ cả giận nói: “Là nhỏ đó vẽ người khác trước, còn không cho phép tao tức giận?”
Vương Hiên Hoành ngừng đôi tay đang đổi trò chơi, run run: “Tao tưởng chuyện này đã trôi qua rồi, mày còn đang canh cánh trong lòng à.
Có gì đâu mà mày tức lâu thế? Thời gian ngài tức giận này đủ để con khỉ tiến hoá thành người rồi đấy.”
Giang Thứ ngồi xuống: “Ý mày nói là tao lòng dạ hẹp hòi?”
“Không dám.” Vương Hiên Hoành vội chân chó nói: “Nhưng mày quậy một trận trong lớp mười lăm xong, cho dù có người muốn theo đuổi ẻm thì chỉ sợ cũng không dám ý chứ, mày còn tức cái gì.”
Giang Thứ tức giận nói: “Không phải người nhà mày đương nhiên mày đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nhỏ đó là vẽ người khác trong lúc thi, nhỡ chẳng may ảnh hưởng tới học tập làm sao bây giờ?!”
Chuyện này không đáng tức giận à? Cậu ta làm phụ huynh nên tức điên lên có được không hả?!
Vương Hiên Hoành nói thầm: “Vậy thì mày nói cho ông cụ nhà mày hoặc là chủ nhiệm lớp của em ý là em ý không tập trung, không đúng à? Còn cần phải nghĩ đủ mọi cách tìm ra tên đó là ai sao?”
Giang Thứ: “…”
Vương Hiên Hoành lại nói: “Tao cảm thấy, có phải mày…”
Giang Thứ “xoạt” một cái đứng dậy, túm áo khoác lên đã muốn đi ra ngoài, mắng: “Tao không phải, tao không có, con mẹ nó mày đừng nói bừa.”
Nhưng mà Vương Hiên Hoành vẫn không nhịn được hỏi ra thắc mắc quấn quanh trong lòng hơn một năm: “Thích người ta rồi không?”
Giang Thứ: “…”
Trong phòng trở nên yên tĩnh trong chớp mắt.
Cơn tức của Giang Thứ xì hết, nửa xoay người lại, tay còn đang đặt trên chốt cửa, ngỡ ngàng nhìn Vương Hiên Hoành.
Ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi, rơi mênh mông đầy trời, tia sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt đẹp đẽ kia.
Ánh mắt cậu ta chỉ dừng lại trên mặt bạn thân của mình trong chớp mắt, lại giương mắt xem tuyết bên ngoài, thật lâu, phảng phất còn chưa tỉnh lại từ trong trạng thái bị sét đánh.
Vương Hiên Hoành: “…Mày ngu rồi à?”
Giang Thứ vẫn sững sờ.
Chữ “thích” này giống như một ngọn đuốc nơi đích đến cuối cùng trong hành trình dài đằng đẵng, lập tức thiêu đốt hết những vướng mắc mông lung mơ hồ không rõ phủ kín trong lòng cậu ta, chỉ còn lại có mồi lửa ở chính giữa nhất kia.
Mồi lửa kia đang nhảy nhót một cách rõ rệt, mạnh mẽ, kiên cố.
Ngay tại trong chớp mắt đó, ngón tay đang đặt bên người của Giang Thứ bỗng giật giật, cảm giác ấm áp lúc đụng vào đỉnh đầu Thẩm Phất như chỉ mới xảy ra vài giây trước, lúc ấy cậu ta ôm Thẩm Phất vào lòng vò đầu cô, mặc dù chỉ là ý định chợt nảy lên trong lòng vì đố kỵ, nhưng trái tim cậu ta đúng thật là đã nhảy lên một cách điên cuồng.
Trong lòng mỗi người đều có dục vọng nguyên thủy nhất.
Nhìn bên ngoài thì dục vọng của cậu ta là hi vọng Thẩm Phất vui vẻ sung sướng.
Nhưng trên thực tế chỉ có chính cậu ta rõ ràng chỗ sâu âm u nhất trong lòng mình: Không muốn chia xa, không muốn cô nhìn người khác, không muốn cô có ấn tượng tốt với bất kỳ ai ngoại trừ mình.
Cho nên, người thầm mến cô, là cậu ta?
Cậu ta giơ tay, nắn vuốt ngón tay, lẩm bẩm nói: “Hoá ra là vậy?”
Vương Hiên Hoành: “…” Tao đệch cụ mày.
Cậu ta tưởng là Giang Thứ đã thích Thẩm Phất một năm rưỡi, bằng không thì vì sao vừa khai giảng lớp mười cậu ta nhìn lén Thẩm Phất, Giang Thứ đã đạp cậu ta?
Hóa ra cái tên này tới bây giờ mới muộn màng ý thức được?
Vậy rốt cuộc thì vì sao cậu ta lại bị đạp hả?
Giang Thứ cảm giác có gì đó đang mọc lên trong lòng.
Làm cậu ta cảm thấy sung sướng, nhưng lại khiến cho cậu ta thẫn thờ và mất mát.
Sung sướng là vì người cậu ta thích đang ở bên cạnh cậu ta, có thể chạm tới.
Mất mát là vì những bức tranh kia.
Người Thẩm Phất thích, hình như không phải cậu ta.
Ngay tại lúc cậu ta đang nhìn tuyết ngoài cửa sổ sững sờ, điện thoại di động trong túi áo khoác của cậu ta bỗng nhiên vang lên, Giang Thứ nhìn qua, lau mặt, tỉnh táo hơn chút mới quay người đi ra ngoài nghe máy.
Vương Hiên Hoành nói: “Thế nào?”
Giang Thứ không quay đầu lại, dùng tay ra dấu.
Vương Hiên Hoành biết ý này là ông cụ gọi tới, tức khắc không dám nói tiếp nữa.
Muốn nói vì sao cậu ta lại khâm phục Giang Thứ chứ, đối mặt người hô mưa gọi gió như ông cụ, còn có thể nhảy trên tránh dưới chống lại quyền uy, đổi là cậu ta thì cậu ta hận không thể quỳ xuống ngay lập tức.
Lão gia tử đánh người là đánh thật đấy, có một lần Vương Hiên Hoành chính mắt thấy ông cụ dạy dỗ Giang Thứ, từ đó trước khi đi qua nhà Giang Thứ cậu ta đều phải hỏi trước xem ông cụ nhà thằng bạn mình có nhà hay không.
Ngoài cửa truyền tới hai tiếng tranh chấp.
Vương Hiên Hoành vội vàng tắt trò chơi, thở mạnh cũng không dám.
Sau một lát Giang Thứ mới đi vào, ném điện thoại đi, sắc mặt nhìn rất ủ dột.
Vương Hiên Hoành đoán được một vài: “Chuyện đi nước ngoài đó hả?”
Những người trong giới bọn họ thật ra có ra nước ngoài hay không cũng không có gì đáng kể, phần lớn mọi người xuất ngoại là vì mạ vàng, nhưng bản thân bọn họ tồn tại đã là vàng, căn bản không có chuyện trường học nước ngoài thì tốt hơn trường học trong nước.
Nhưng lúc lên cấp ba, Giang Thứ từng nhắc tới một lần, nói trong kế hoạch của cụ Giang thì lớp mười là năm duy nhất cậu ta có thể buông thả, đến lớp mười một, cậu ta sẽ phải chuyển ra nước ngoài sống cùng cụ Giang, vừa học vừa bắt đầu tiếp xúc gia nghiệp.
Trên Vương Hiên Hoành còn có một ông anh, không có áp lực lớn như vậy.
Nhưng nhà họ Giang chỉ có một đứa cháu nội duy nhất là Giang Thứ.
Thẩm Phất và Vương Hiên Hoành còn có thể tùy tâm lựa chọn tương lai của mình, nhưng thời gian Giang Thứ có thể tự do cũng chỉ có mấy năm thời niên thiếu.
“Lúc nào ông cụ về đón mày đi? Cho mày thực tiễn?” Vương Hiên Hoành nắm chặt tay cầm trò chơi, đã bắt đầu phiền muộn, mặc dù tên Giang Thứ này trái tính trái nết muốn chết, nhưng cũng là bạn thân nhất của cậu ta, cậu ta còn có chút không nỡ.
“Đi cái đầu mày ấy.” Giang Thứ nói: “Tao không có ý định đi.”
Vương Hiên Hoành: ?
Trước kia nhắc tới chuyện này, mặc dù Giang Thứ cảm thấy hơi phiền lòng, nhưng không để ý lắm, dù sao từ nhỏ bọn họ đã bay qua mấy quốc gia, cha mẹ của cậu ta đều đang ở nước ngoài, chút khoảng cách ấy chỉ là một chuyến bay thôi, điều khiến cậu ta phiền chủ yếu là cần tiếp nhận sự nghiệp nhà họ Giang.
Lần này cậu ta quyết định cự tuyệt rõ ràng dứt khoát.
“Không nghe lời của ông cụ, cụ ấy còn không bay về dạy cho mày bài học à?” Vương Hiên Hoành sờ lên cánh tay, đã sớm sợ tới nổi da gà.
Giang Thứ lơ đễnh: “Nhà tao chỉ thừa mình tao, hẳn là không tới mức đánh chết tao.”
Sau khi quyết định.
Thiếu niên chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai con ngươi đen nhánh sáng ngời có thần, phản chiếu ánh tuyết, thần thái sáng láng.
Cậu ta có thứ rất muốn rất muốn.
Cũng có người rất muốn làm bạn rất muốn bảo vệ.
Nhưng cậu ta phải cẩn thận ngẫm lại, làm thế nào để phòng ngừa ông già biết lí do cậu ta không muốn ra nước ngoài là vì Thẩm Phất.
Nếu như ông già biết…!có thể sẽ cành mẹ đẻ cành con.