Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 67


Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 67


Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 6
Cuộc sống học hành dài đằng đẵng nhưng trôi qua rất nhanh, sáng sớm tập thể dục, lên lớp, tan tiết, kiểm tra, tan trường…!Chớp mắt đã tới cuối thu, lá ngô đồng ngoài trường trở thành màu vàng óng.
Thẩm Phất cứ một đường ba điểm đến, bệnh viện, nhà họ Giang, trường học.
Cô đang nỗ lực hòa nhập.
Học sinh trong trường này có vẻ không học tập nghiêm túc lắm, nhưng thành tích đều rất tốt, hầu như mọi người đều có năng khiếu, nhiều hơn cả là người phát triển toàn diện, nếu không mau bắt kịp thì tuy không đến mức bị chế giễu, nhưng khó tránh có phần không hòa nhập.
Sau hai tuần đi học, cuối cùng Thẩm Phất cũng hiểu tại sao lúc nhắc tới lớp số bảy, nam sinh nữ sinh trong lớp đều phấn khích đến thế.
“Giang Thứ ở lớp bảy đó!”
Nam sinh: “Hầu hết lớp họ đều là những người có tiền trong đám có tiền, nghe đồn Giang Thứ sưu tầm trọn bộ Gundam Warframe rồi, hâm mộ chết.”
Đối với các thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà nói, tiền bạc thì đứng sang một bên, thứ ngầu hơn vẫn là robot, giày, game, xe vân vân mây mây.
Nữ sinh: “Cậu ấy bảnh quá! Khí chất cũng sang nữa, đứng trong đám đông là sáng chói luôn, cậu không thấy thế à?”
Thẩm Phất: “…”
Bốn chữ đầu thì cô biết, nhưng từ khi chứng kiến thiếu niên ngồi ở bàn ăn, lười biếng chống đầu, khều từng hạt cơm chưa đầy đặn ra ngoài, bắt bẻ muốn chết, bộ lọc mông lung của cô đối với cậu ta đã bể tan tành.
Mọi người trong tiết học tán gẫu với nhau đa phần đều than phiền đủ đề tài như “Mẹ tao nhất quyết đăng ký thêm lớp bắn cung cho tao, tao đâu còn thời gian để đi”, “Cuối tuần này nhà tụi mày cắm trại ở chỗ nào”, “Ba tao phiền chết, tối qua lại bắt tao xóa hình xăm”.
Mặc dù rất muốn Thẩm Phất tham gia, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện gia đình, Thẩm Phất sẽ im lặng, dần dà, mọi người đều cảm thấy cô nàng xinh đẹp mới tới này quá chảnh, chủ đề nói với cô cũng vơi đi nhiều.
Cuối tuần tới là sinh nhật của lớp phó học tập, cô nàng có nhân duyên tốt, sinh nhật còn chưa đến, đám nữ sinh đã lập nhóm bắt đầu bàn bạc nên chúc mừng cô nàng như thế nào.
May thay Thẩm Phất cũng được kéo vào.
Nhìn các cô nhao nhao thảo luận định tặng cái gì, tuy ở trong nhóm Thẩm Phất rất kiệm lời, nhưng cũng tính chuẩn bị một món quà.

Lớp phó học tập là người đầu tiên trong lớp đi qua ngồi cạnh Thẩm Phất, chào hỏi Thẩm Phất, nếu không nhờ cô nàng, có lẽ những người khác sẽ không đón nhận Thẩm Phất nhanh đến thế.
Chuyển tới một nơi hoàn toàn xa lạ mà toàn bộ đều là con ông cháu cha, Thẩm Phất mười lăm mười sáu tuổi bối rối vô cùng, cô còn chưa hiểu rõ về cách đối nhân xử thế.
Nếu có mẹ ở bên như trước kia, cô sẽ trao đổi với mẹ về việc tặng cái gì mới không bất lịch sự.

Nhưng bây giờ, cô không biết mình nên hỏi ai.
Mặc dù trợ lý Chu nói gặp chuyện gì cũng có thể nhờ anh ta hỗ trợ, nhưng đi học hai tuần rồi vẫn chưa thật sự hòa nhập, quả thực có hơi bẽ mặt thảm hại.
Chẳng biết tại sao, từ một ít tâm tư nhạy cảm, Thẩm Phất không muốn để trợ lý Chu và Giang Thứ biết chuyện này.
Đặc biệt là Giang Thứ.
Cô lặng lẽ ghi nhớ những món mà người trong nhóm đề cập, sau đó tra giá cả, hầu như đều đắt kinh hồn.

Có món cô chưa từng thấy bao giờ, đồ trượt tuyết, CD bản giới hạn, còn cả cái đĩa gì đó mở đầu tên bằng một dãy tiếng Anh.
Nếu cô tặng gấu bông chẳng hạn, có khả năng sẽ bị cười nhạo.
Ai cũng có lòng hư vinh, nhưng sau khi Thẩm Phất suy xét, bèn quyết định cuối tuần này đến trung tâm thành phố dạo một vòng trước, xem thử có tìm được món quà nào thuộc nhãn hàng nhỏ, không cần tốn quá nhiều tiền mà khiến người ta vui mừng bất ngờ hay không, nếu không tìm được thì tặng sách được rồi.

Cô đâu thể tiêu tiền của nhà họ Giang như nước để thỏa mãn tâm tư muốn hòa nhập của mình.
Trong tương lai phải trả lại số tiền này mà.
Giang Thứ thấy cô đã bắt đầu nhắn tin WeChat với bạn học, hình như có bạn mới rồi, yên tâm hơn rất nhiều, lại bắt đầu dồn sự chú ý vào đấu trí đấu sức với ông cụ.

Cậu ta cũng có chuyện của mình, suốt ngày làm ra vẻ thiếu gia, kết bè kết phái, tụm năm tụm bảy, buổi tối Thẩm Phất mở đèn làm bài tập, cậu ta câu cá cùng đám bạn xong vừa mới quay về từ trên du thuyền, mặt mày hớn hở kêu dì Trương đem đi giết.
Nhoáng cái tới cuối tuần, Thẩm Phất không nhờ tài xế nhà họ Giang đưa đi, sau khi báo với trợ lý Chu một tiếng thì tự ngồi xe buýt đến phố thương mại dạo vòng vòng.
Lần trước tới phố thương mại là đi cùng trợ lý Chu đề mua quần áo, khi ấy giá của tất cả món đồ đều đắt khủng hoảng, nhưng Thẩm Phất nghĩ, chắc sẽ có vài món rẻ hơn một chút, thế là tới đây trước.
Song tuyệt đối không ngờ, dạo đến tận trưa, vẫn chưa thấy món quà nào có giá thấp hơn.
Toàn bộ đều là hàng giới hạn.
Thẩm Phất ăn mặc khác biệt, lúc bước vào tuy nhân viên bán hàng thấy cô vẫn là một cô nhóc, nhưng tất cả đều tiếp đãi một cách sốt sắng.
Nhưng cô vòng tới vòng lui, nửa ngày cũng chưa mua gì, trong tay còn không cầm một cái túi.
Dần dà, nhân viên nơi này cũng mất kiên nhẫn.
Thẩm Phất kiên trì rời đi dưới ánh mắt dị thường của các nhân viên, giữa trưa bèn vào KFC ăn bừa, bất đắc dĩ dùng điện thoại tìm xem ở đâu có quà giá ổn.
Có người trên diễn đàn học sinh nói gần mấy trường chuyên cấp ba rất đáng để mua sắm, sẽ có vài thứ mà con gái thích.
Thẩm Phất ăn xong, ngồi xe buýt tới gần mấy trường cấp ba ấy.
Trợ lý Chu thấy Thẩm Phất ra ngoài từ buổi sáng, buổi chiều vẫn chưa về, trong lòng lo lắng lắm, gọi điện thoại cho Giang Thứ: “Giang thiếu, Thẩm Phất nói đi mua quà cho bạn rồi.”
“Ờ.” Giang Thứ đang đánh bi-a với Vương Hiên Hoành và vài nam sinh trong lớp, thờ ơ nói: “Em ấy có bạn rồi, rất tốt mà…”
Dừng một chút, Giang Thứ bỗng hỏi một câu: “Nam hay nữ?”
Trợ lý Chu nói: “Chắc là nữ sinh, em ấy hỏi tôi ở đâu bán quà dễ thương.”
Chút cảnh giác tự dưng trỗi dậy trong lòng Giang Thứ thoáng buông xuống, không nhịn được nói: “Thì có sao? Anh gọi điện làm chi? Dù chúng ta là người giám hộ, nhưng cũng phải cho con gái người ta không gian riêng chứ, đừng suốt ngày điều tra hướng đi của người ta như kẻ cuồng bám đuôi…”
Lời còn chưa dứt, Vương Hiên Hoành đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, nói: “Giang Thứ, qua đây lẹ, kia chẳng phải là người ở lớp đối diện mà mày ngắm mỗi ngày à?”
Trợ lý Chu bên đầu kia điện thoại: “…?”
Giang Thứ nhanh chóng cúp máy, trong lòng kích động rất muốn nhấc dao làm thịt Vương Hiên Hoành.
Cậu ta cầm cây cơ, tức giận đi tới: “Ngắm mỗi ngày cái đầu mày, mỗi ngày tao nghiêm túc học hành, mong được nghe giảng đến bốn mươi tám tiếng, tao ngắm ai hả?”
Dưới phòng bi-a là phố ăn vặt, người đến người đi, hầu hết đều là học sinh cấp ba, nam sinh tụ tập vào quán net chơi game, chơi đua xe, nữ sinh thì tay khoác tay vừa dạo phố vừa ăn miến.
Từ cửa sổ nhìn xuống, đối diện xéo là tiệm đồ lưu niệm cửa gỗ, lúc này trong đó đang có một đám người tụ tập, Vương Hiên Hoành kéo cửa sổ ra, loáng thoáng nghe thấy mấy từ như “trộm đồ”, “học sinh trường cấp ba tư thục”.
“Đóng cửa sổ lại, ồn chết.” Giang Thứ chẳng thèm quan tâm, nhìn lướt qua rồi toan dời tầm mắt đi.
Nhưng bỗng thoáng thấy cách một lớp kính thủy tinh, bóng dáng thiếu nữ bên trong cửa hàng khá quen thuộc.
Tầm mắt cậu ta khựng lại, mắng thầm một tiếng, ném cây cơ, xoay người biến ba bước thành hai bước chạy như bay xuống lầu.
Vương Hiên Hoành và mấy nam sinh vừa mới nghe thấy câu đóng cửa sổ của cậu ta, xong lại thấy đại thiếu gia mất bóng ở đâu rồi?
“Má, không cho tụi mình hóng mà nó tự chạy xuống xem?” Vương Hiên Hoành không chịu thua bèn dẫn người xuống theo.
Thẩm Phất đang bị chủ tiệm chặn không cho đi.
Cô không hiểu tại sao sự tình phát triển đến bước này, gương mặt trắng bệch, cắn răng nói: “Không phải con, chú có thể xem camera.”
“Mày còn cãi là không trộm? Lấy ra từ trong nón của mày, lẽ nào có người cố ý hại mày à?” Ông chủ cầm một chiếc đĩa CD hùng hổ hăm dọa: “Sao xinh đẹp ăn mặc xịn thế mà tay chân không sạch sẽ vậy, lũ nhà giàu chúng mày đều có tật ăn trộm à?”
Thẩm Phất chưa từng gặp tình huống này, vừa tức vừa vội: “Chú, con không biết tại sao nó xuất hiện trong nón của con, phiền chú xem camera, nếu là con làm, sao con lại yêu cầu chú xem camera?”
“Quỷ mới biết lòng dạ mấy đứa như mày?” Mỗi tháng ông chủ đều mất vài món đồ, cũng rất căm tức, thầm nghĩ dứt khoát nhân cơ hội này lừa lọc một khoản: “Kêu phụ huynh của mày tới, gọi điện cho phụ huynh mày ngay, cha mẹ không dạy dỗ chứ gì?”
Ông ta nói xong lời này, thiếu nữ trước mặt bỗng cắn môi dưới, nhìn vào mắt ông ta chằm chằm như con thú nhỏ bị ép đến góc tường, sẽ dùng mạng đổi mạng với ông ta bất cứ lúc nào.
Ngoài cửa tiệm ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều đang hóng hớt.
Ba nam sinh của lớp số mười lăm đi ngang qua đây, nhận ra là người trong lớp mình: “Đó chẳng phải là Thẩm Phất à?”
“Có hiểu lầm gì phải không?”

“Xung quanh đều là người của trường chuyên, quê quá,” nam sinh dựng cổ áo lên, thỏ thẻ, “Nó đang làm gì vậy, trông không thiếu tiền mà, sao bị chủ tiệm bắt được?”
Đột nhiên ba người bị một bóng dáng cao ráo đụng phải.
Thiếu niên ỷ vào chiều cao vượt trội, vươn tay đẩy người ra ngoài tiệm, đá mở cửa kính nửa đóng rồi tiến vào.
“Giang Thứ?” Ba người kinh hoàng.
Còn có Vương Hiên Hoành và mấy nam sinh lớp bảy vội vã chen vào theo.
Ba người càng thêm khiếp sợ.
“Có cả người lớp bảy?”
“Em ấy nói xem camera thì phải xem camera.” Giang Thứ còn căm phẫn hơn Thẩm Phất, tức điên lên: “Loại CD rách này tôi có cho em ấy cũng không thèm, thích thú gì cái thứ trong tiệm ông?”
Dáng vóc của thiếu niên trước mắt cao lớn, mặt mũi khôi ngô tàn bạo, chưa kể đến cao hơn thiếu nữ bên cạnh một cái đầu, dù đứng trước ông chủ bụng bia, cũng tựa như một đám mây đen đè xuống, độc đoán quá đỗi.
Sau lưng cậu ta còn có bốn thiếu niên cao y hệt.
Huống chi ông chủ buôn bán ở đây, ít nhiều từng nghe nói về tiếng tăm nhà họ Giang.
Khí thế của ông chủ lập tức lép vế, cau mày nói: “Sao, sao các cậu lại bận tâm? Tôi đâu có nói gì, cũng đâu bắt nó ở lại, chỉ kêu nó xin lỗi thôi.”
“Xem camera, mau,” Giang Thứ không khỏi nắm cổ áo ông chủ, quả đấm đã siết chặt, “Đừng ép tôi ra tay.”
Ông chủ nuốt nước bọt, thưa: “Cậu thả ra trước đã.”
Giang Thứ buông ông ta, nói với Thẩm Phất: “Thẩm Phất, em ra sau lưng anh.”
Thẩm Phất cúi đầu, vô cùng khó chịu, nhỏ giọng nói với cậu ta: “Em không có…”
Giang Thứ kéo cô ra sau: “Nói nhảm, dĩ nhiên anh biết.”
Thẩm Phất ngẩng đầu, sửng sốt.
Câu “Dĩ nhiên anh biết” kia thốt ra khỏi miệng, như thể làn gió ấm thổi tan mặt băng, Thẩm Phất bỗng không kiềm được cảm xúc tích tụ, thứ gì đó trong lòng chợt vỡ đê, cô tiến tới sau lưng Giang Thứ, viền mắt luôn cố gắng nín nhịn thình lình đỏ lên.
Cô dụi mắt bằng mu bàn tay, Vương Hiên Hoành đằng sau nắm bắt thời cơ đưa một tờ khăn giấy qua.
Thẩm Phất nhận lấy, thỏ thẻ nói cảm ơn.
Giang Thứ: “…”
Ông chủ kiểm tra camera xong, trong khung hình, Thẩm Phất đang đứng trước kệ hàng chọn hộp nhạc, lúc một nam sinh trường chuyên sau lưng rút CD ra, một cái trong số đó vô tình rơi xuống, rơi vào cái mũ áo khoác của Thẩm Phất.
Cuối thu sắp vào đông, phải ăn mặc dày, Thẩm Phất không tài nào phát hiện, cầm hộp nhạc đi tính tiền.
Từ đầu chí cuối, cô chẳng hề biết trong cái mũ áo khoác của mình có một chiếc đĩa CD.
Bản thân ông chủ lúng túng trước, nói: “Hóa ra là hiểu lầm, tất cả giải tán đi.”
“Tôi giải tán mạng của ông trước đấy.” Giang Thứ nói một cách thâm độc: “Vừa nãy ông ép em ấy xin lỗi thế nào, ngay bây giờ cầm camera vừa đi đến trước mặt từng người xung quanh vừa xin lỗi em ấy.”
Thẩm Phất ngẩng đầu nhìn cậu ta, làn da của Giang Thứ vẫn trắng lạnh dưới ánh đèn vàng ố, nét mặt vẫn kiêu căng xấu xa.
Phải chăng do đôi mắt ngấn lệ của Thẩm Phất, trông cậu ta không giống lần đầu gặp vào ngày mưa như thác đổ ấy.
Tiếng bàn tán xa xa tựa nước thủy triều khiến người ta choáng váng như nhỏ dần, Thẩm Phất cúi đầu, chỉ mơ hồ nghe được con cún của cửa hàng thú cưng sát vách kêu ẳng ẳng.
Ông chủ chột dạ cực kỳ, nói: “Không được đâu, tôi cũng hiểu lầm thôi mà.”
“Vậy ban đầu em ấy kêu ông xem camera sao ông không xem? Định lừa người của trường chúng tôi chứ gì?” Nam sinh lớp mười lăm thấy có Giang Thứ lớp bảy làm chỗ dựa, cũng không nhịn được chui vào nói.
Thấy người hóng hớt ngày càng nhiều, ông chủ biết không thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không được.

Ông ta giơ camera, ra ngoài đi một vòng, bởi vì cảm giác mất mặt sâu sắc, ông ta đi siêu nhanh.
Giang Thứ cau mày, Vương Hiên Hoành và hai nam sinh kia lập tức ra ngoài chỉnh ông ta, buộc ông ta giảm tốc độ, đi chậm rì rì để mỗi người qua đường thấy rõ.
Xong chuyện lôi ông ta về nói xin lỗi.
“Cô gái, tôi thành thật xin lỗi.” Ông chủ ngượng ngùng: “Là tôi mù.”
Thẩm Phất đi theo Giang Thứ rời cửa hàng đồ lưu niệm.
Xe đưa đón Giang Thứ đã đậu ở đường đối diện, Giang Thứ kéo Thẩm Phất lên xe.
Mấy nam sinh lớp mười lăm nhìn đến trố mắt nghẹn họng: “Thẩm Phất lớp chúng ta quen Giang thiếu bằng cách nào?”
“Chớ kể ra nha.” Vương Hiên Hoành làm động tác cắt cổ, uy hiếp: “Ba năm tới không muốn bị Giang Thứ bắt nạt đúng không? Không muốn thì cấm nói.”
Mấy nam sinh hấp tấp gật đầu.
Xe chạy đi.

Giang Thứ nhìn chằm chằm tờ khăn giấy Vương Hiên Hoành đưa cho Thẩm Phất trên tay cô, không biết tại sao lại rất để bụng, cố gắng ép mình dời tầm mắt, cậu ta hỏi: “Đi mua cái gì?”
Thẩm Phất thút thít: “Quà.”
Giang Thứ: “Tặng anh?”
Thẩm Phất: “…”
Giang Thứ cũng tự thấy ớn lạnh, ho khan một tiếng lảng sang chuyện khác, nói: “Vừa rồi ở trong tiệm thấy em đối đầu với ông chủ không khóc, sao giờ tự nhiên khóc?”
Thẩm Phất khá bối rối, nghẹn ngào hồi lâu, nói: “Tại sao em xui thế?”
Trước kia bất luận xảy ra cái gì trong lòng đều có sức mạnh, bởi vì biết ba mẹ sẽ là nơi hậu thuẫn và chiếc dù bảo vệ cô, nhưng bây giờ không còn ai chống đỡ sau lưng cô, bất kể thế nào cũng không ai tin cô.

Đủ loại cảm xúc từ sau khi Thẩm Phất đến nhà họ Giang, ăn nhờ ở đậu, không hòa nhập được với tập thể lớp mới kéo tới dồn dập, cô chẳng biết nên làm cái gì, hiện tại, tương lai, phải dựa vào cái gì để chống đỡ tiếp.
“Xui hồi nào?” Giang Thứ trưng bản mặt không đồng ý: “Em đang ở nhà anh, anh đẹp trai thế này cơ mà.”
Thẩm Phất: “…”
Thẩm Phất thút thít khiếp hơn.
Giang Thứ: “…”
Giang Thứ nhìn chằm chằm cô lau nước mắt, tầm mắt lại không khỏi rơi lên tờ khăn giấy bị cô vò nát, lập tức mất kiên nhẫn, làm ra một hành động đến chính mình cũng không hiểu lý do, rút hết giấy trong tay cô, ném vào thùng rác trong xe: “Đừng khóc nữa.”
Thẩm Phất: “…”
Nước mắt trên mặt Thẩm Phất càng nhiều hơn.
Thoáng chốc Giang Thứ không biết cô khóc vì chuyện mới vừa rồi, hay là bị mình làm cho khóc.
Lão Vương tài xế nhìn Giang Thứ qua kính chiếu hậu, ánh mắt ấy như đang nói, thiếu gia à, cậu sẽ cô độc hết quãng đời thật đấy.

Giang Thứ không khỏi thẹn quá hóa giận: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lão Vương vội vàng thu hồi tầm mắt.
Giang Thứ nói: “Thế này đi, ngày mai chủ nhật, anh dẫn em ra ngoài chơi.”
Thẩm Phất không có lòng dạ chơi bời, tiếng thút thít nhỏ dần, thỏ thẻ: “Nhưng em chưa làm xong bài tập.” Hôm nay đã lãng phí một ngày, ngày mai phải làm bài tập tuần này, sau đó phải soạn nội dung cho tuần tới.
Quả thực Giang Thứ không biết cách dỗ dành người ta, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, nói: “Em cưỡi ngựa bao giờ chưa?”
Trước khi gặp sự cố, gia đình còn lên kế hoạch đi du lịch thảo nguyên, trước đó, ngoại trừ ở vườn thú, Thẩm Phất chưa từng thấy con ngựa sống nào có thể cưỡi, cô nhìn Giang Thứ, mờ mịt lắc đầu nguầy nguậy.
Giang Thứ đắc ý nói: “Cho em một cơ hội, lát nữa xuống xe anh Giang Thứ cõng em.” Chẳng phải cô nhớ nhà nhớ ba mẹ sao? Cậu ta sẽ cho cô cơ hội trải nghiệm tình cha.
Thẩm Phất: “…”
Thẩm Phất chẳng hứng thú mấy, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em muốn yên tĩnh một chút, cảm ơn anh.”
Giang Thứ: “…”
Giang Thứ giận tới mức khuôn mặt hơi đỏ, cái quái gì đây, cám dỗ lớn vậy mà cô không có hứng thú? Thế thì cô hứng thú với cái gì? Cậu ta sống trên đời bao lâu nay nhưng chưa từng cõng ai hết đó.

Cậu ta không nói gì nữa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Lúc trở về Thẩm Phất đi ngang qua lầu một, bước chân rất nhanh, không chào hỏi trợ lý Chu, Giang Thứ hai tay đút túi theo sau, nhìn ra cô không muốn để người khác biết mình đã khóc, quay đầu dặn dò tài xế một câu, lúc này mới lên lầu theo.
Dì Trương đang quét dọn vệ sinh lầu ba, Thẩm Phất đeo cặp sách lên lầu ba, đoạn xoay bước chân đi xuống lại.
Trẻ con sĩ diện gớm.
Giang Thứ dựa vào lan can lầu hai, buồn cười nhìn cô: “Đi với anh.”
Lầu hai trừ ban công bên cạnh cầu thang, còn có một nhà kính theo kiểu bán mở chuyên để trồng hoa, tất nhiên, xưa nay Giang Thứ không hề thích thú mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, tất cả đều do dì Trương chăm sóc.

Chính giữa nhà kính đặt một chiếc bàn dài khổng lồ màu gỗ thô, kế bên là vài cái ghế treo và ghế sofa.
Khi trước ở dưới lầu Thẩm Phất đã trông thấy, nhưng chỉ tưởng rằng nó để trồng mấy chậu hoa nguyệt quý và cây leo, không ngờ diện tích bên trong lớn nhường này, trên nóc còn treo màn trắng, đây đúng là ngôi nhà lý tưởng mà thuở bé cô từng viết trong bài làm văn.
Giang Thứ tiến tới vách tường, bật đèn đến mức tối đa.
Trong lúc nhất thời, đèn của cả phòng kính sáng lên, đèn treo lộng lẫy rực rỡ, đèn bàn cũng bật lên.
Thẩm Phất nhìn Giang Thứ, bỗng hơi hiểu từ “tỏa sáng chói lóa” mà nữ sinh trong lớp nói với mình, thiếu niên khôi ngô ở trong khung cảnh này, vẫn có thể biến khung cảnh thành phông nền.
Giang Thứ lại không chú ý tới ánh mắt của Thẩm Phất, bằng không cái đuôi đã vểnh lên rồi, cậu ta tiện tay ném cặp xuống đất, nói: “Ngồi đi, em có thể làm bài ở đây.”
Dứt lời, cậu ta tìm một cái ghế dựa lười biếng nằm lên, đeo tai nghe, mở nhạc, móc máy game của mình ra bắt đầu ngáp.
Thẩm Phất gật đầu, để cặp của mình sang một bên, lấy vở và bút ra.
Cô dè dặt liếc nhìn Giang Thứ, suy tư chốc lát, cũng lặng lẽ cầm tai nghe của mình ra, cắm vào điện thoại, bật âm lượng nho nhỏ, cúi đầu chọn bài hát yêu thích, rồi bắt đầu làm bài tập.
Giang Thứ nhắm mắt, tưởng chừng đang ngủ, khóe miệng lại nhếch lên.
Tới nhà này một tháng nay, cuối cùng cũng dễ chịu hơn rồi à?
Giang Thứ thầm nghĩ Thẩm Phất hiện tại hẳn là cần người bầu bạn, nhưng nếu mình tỉnh thì có lẽ cô sẽ mất tự nhiên.

Vì vậy Giang Thứ dứt khoát ngoẹo đầu, giả bộ như ngủ rồi.
Cuối thu sắp kết thúc, gió bên ngoài thổi qua, lá cây bị cuốn đi rơi xào xạc, mùa hè mưa xối xả trước đó như thể rất xa xôi, mùa hè kế tiếp lại như rất gần.
Trong lỗ tai Thẩm Phất là giọng ca nữ nhẹ nhàng, thanh âm bên phía Giang Thứ thì khá lớn, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nhạc điện tử xập xình trong tai nghe của cậu ta.
Thẩm Phất làm xong một bài kiểm tra, xoa xoa cổ tay ê ẩm, ngẩng đầu lên.
Hình như thiếu niên đối diện đã ngủ.
Nhà kính bán mở, xung quanh đẹp đẽ tĩnh mịch, nhưng không thiếu được vài con côn trùng.
Một con bướm đụng cái “phịch” vào đèn bàn, rơi lên áo Giang Thứ, con bướm bò lên trên một chút, lại cất cánh.
Lần này, lại rơi lên ấn đường của Giang Thứ.
Thẩm Phất nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu, nhớ tới giáo viên tiết sinh học nói phấn của vài loại bướm chứa độc, nếu rơi lên da phải dùng nước sạch tẩy rửa.
Xuất phát từ lòng tốt, Thẩm Phất không nhịn được đứng lên, nâng tay huơ huơ.
Cái huơ này khiến con bướm bị dọa bay đi.
Nhưng ngón tay lành lạnh của cô đã rơi lên ấn đường Giang Thứ.
Cô mất thăng bằng, một tay chống bàn, tay còn lại đang vỗ lên mặt Giang Thứ.
Trái tim Thẩm Phất hoảng hốt suýt nhảy ra ngoài.
Tuy hôm nay thiếu gia này đối xử với mình không tệ, nhưng tính tình anh kỳ lạ, mình thừa dịp anh ngủ mà tát anh, ai biết liệu anh có nổi cáu đuổi mình ra ngoài hay không!
Cô vội vàng rụt tay về, ôm lấy sách vở và giấy bút nháp của mình, nhặt cặp lên, chạy biến như một làn khói.
Giang Thứ chưa hề ngủ: “?”
Cậu ta kinh ngạc chậm rãi mở mắt ra, chỗ ngồi đối diện trống trơn, người ta chạy rồi.
Có ý gì?
Lén sờ má và ấn đường của cậu ta nhân lúc cậu ta ngủ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.