Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 63


Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 63


Ngoại truyện: Thời Thiên Thiếu 2.
Thẩm Phất lau khoai lang dính trên miệng rồi dùng túi nilon bọc phần còn dư bỏ vào trong túi hành lý, ngơ ngác đứng dậy kéo rương hành lý đi theo sau cậu ta.
Giang Thứ đẩy đám đông ra, đi được mấy bước mới quay đầu lại nhìn cô, thấy cô vẫn còn đứng tại chỗ cũ gần như không di chuyển được bao xa.
Một tay cô cầm chiếc dù đã bị gãy mất mấy nan, tay còn lại kéo theo rương hành lý, lúc đi qua vũng bùn cái rương bị kéo xiêu xiêu vẹo vẹo khiến bùn bắn tứ tung.

Thân hình cô gầy yếu, lại thêm bị gió thổi nên có vẻ rất lẻ loi, giống như một chú cún nhỏ đang bị gió thổi chạy.
Lại nhìn xuống đôi giày vải cô đang đi cũng dính đầy bùn.
Thẩm Phất chú ý tới thiếu niên phía trước dừng bước quay đầu trừng cô, bốn mắt chạm nhau, cô co quắp dừng bước theo, giật giật chiếc dù đã gãy mất mấy nan.
Là không biết nói chuyện cũng không biết nhờ người khác à?
Giang Thứ nhíu mày đi qua cầm lấy hành lý của cô: “Em đi lên xe trước đi.”
Thẩm Phất có thể nhận ra cậu ta không vui, rũ mắt không dám nói lời nào, sau khi leo lên xe cũng cố gắng ngồi trong góc không chiếm quá nhiều diện tích.
Cô nhìn ra bên ngoài xe, người đàn ông lái xe mặc vest đen mở cốp xe ra rồi mau chóng chạy qua nhận lấy cái rương hành lý trong tay thiếu niên cất vào trong.
Thiếu niên vẫn đang đứng ở xa nhíu mày nhìn cô.
Thẩm Phất rụt cổ, vội vàng thu hồi tầm mắt, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Giang Thứ: “…”
Cậu ta chỉ nhìn bâng quơ thôi mà.
Sao vừa chạm mắt đã vội tránh đi, cậu ta sẽ ăn thịt người à?
Trợ lý Chu lái xe, anh ta cố ý làm dịu bầu không khí nên cười nói với Thẩm Phất: “Ông cụ không tới, chẳng qua ông ấy đã dặn dò chúng tôi giúp cô làm xong thủ tục chuyển trường, bộ đồng phục cô đang mặc này sau khi chuyển sang trường học mới thì không thể mặc nữa…!Đồng phục mới, sách giáo khoa và văn phòng phẩm đã chuẩn bị hết cho cô rồi, chờ lát về tới nhà cô nhìn xem còn thiếu gì không, ngày mai tôi dẫn cô đi mua.

Đúng rồi, tôi họ Chu, cô gọi tôi là Anh Chu giống Giang thiếu hoặc gọi trợ lý Chu đều được.”
Trợ lý Chu biết tình huống của Thẩm Phất nên không hỏi cô nhiều về chuyện trước khi tới Cẩm Thành, miễn cho đụng tới chuyện đau lòng của người ta.
Nếu đã đổi hoàn cảnh, còn không phải là vì bắt đầu cuộc sống mới sao?
Thẩm Phất gật đầu với anh ta tỏ vẻ cảm kích.
Trợ lý Chu nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi nói: “Đương nhiên cô cũng không cần vội vã tới trường học, tôi đã xem qua thành tích của cô, rất tốt, không cần vội trong chốc lát này, trước tiên có thể nghỉ ngơi ít lâu, đọc sách đi dạo phố kết bạn linh tinh.”
Thẩm Phất lại gật đầu.
“Về tuyến đường đi học cô cũng không cần lo lắng, ông cụ đăng ký cho cô học cùng trường với thiếu gia, cứ ngồi chung xe với thiếu gia đi.”
Thẩm Phất trù trừ một lát, ánh mắt nhìn liếc qua cậu thiếu niên đang tỏ vẻ không kiên nhẫn bên cạnh.
Cảm giác có thể cậu ta sẽ rất bài xích.

Quả nhiên Giang Thứ từ nãy đến giờ vẫn luôn đeo tai nghe nhìn bên ngoài nói: “Không được.”
Tuy Giang Thứ nhiều bạn bè nhưng đối thủ cũng nhiều, nếu như bị người bên ngoài biết cô ở tại nhà họ Giang thì sẽ không ít người muốn gây chuyện khi dễ cô, chỉ bằng dáng vẻ cô đứng lay lắt trong gió khóc tới mức mắt sưng như hạch đào thì sao có thể đối phó được?
Trợ lý Chu đành phải đổi giọng: “Vậy thì tôi điều thêm một chiếc xe nữa.”
Giang Thứ miễn cưỡng đồng ý, nhắm mắt lại tiếp tục nghe phát sóng trực tiếp thi đấu không nói thêm gì.
Từ đầu đến cuối Thẩm Phất vẫn luôn co quắp ngồi trên xe.
Rốt cục sau khi xe chạy một quãng đường trong mưa thì đã đến một dãy biệt thự.
Buổi sáng Giang Thứ và Vương Hiên Hoành chơi game trong phòng không để ý tới việc trợ lý Chu đã chuẩn bị xong phòng cho Thẩm Phất, chính là ở lầu ba.
Thi thoảng trợ lý Chu sẽ ở tại lầu một, anh ta có một phòng làm việc ở đây để xử lý các công việc trong sinh hoạt do ông cụ dặn dò.

Một mình Giang Thứ chiếm cả lầu hai, cha mẹ Giang Thứ đã sớm đi nước ngoài từ mấy năm trước, họ rất bận rộn, ông cụ thì có một biệt thự khác bên vườn hoa.

Bởi vậy bình thường chỉ có Giang Thứ và trợ lý Chu ở lại nơi này, cùng lắm là ngẫu nhiên thời tiết thay đổi đột ngột thì cộng thêm nhân viên quét dọn và tài xế.
Mặc dù lầu ba được quét tước sạch sẽ nhưng gần như tất cả đều là sách, ngày bình thường Giang Thứ cũng lười đi lên đó.
Sắp xếp cho cô ở lầu ba, ở một mình có sợ không nhỉ?
Giang Thứ đút hai tay trong túi đi tít đằng sau, không nhịn được nhìn Thẩm Phất.
Cô nhóc này sẽ không khóc đâu nhỉ.
Nhưng lập tức lại cảm thấy chẳng liên quan gì tới mình, mình quản làm quái gì.
Chẳng qua Giang Thứ cảm thấy mình vẫn phải làm gì đó để bù đắp cho hành vi không tốt của mình lúc mới gặp mặt.

Phải chứng tỏ mặc dù mình khó chịu với việc có người lạ tới trong nhà nhưng không tới mức muốn ném cô ra ngoài như vậy, cô vẫn có thể yên tâm ở lại nơi này.
Nói tóm lại là “bị ép hoan nghênh”.
Trợ lý Chu xách hành lý lên giúp Thẩm Phất.
Giang Thứ đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, tiện tay lấy một lọ nước có gas vị chanh mà mình thích ra rót vào trong lu thuỷ tinh, lại cho thêm hai viên đường vào.
Đường chìm nổi phập phềnh hoà tan dần trong nước có gas, nhìn trông như rượu nhưng lại không phải rượu.
Hương vị đỉnh của chóp.
Đây chính là bảo bối của Giang Thứ, ngay cả đám anh em như Vương Hiên Hoành đều chưa từng chia sẻ.
Sau khi cất hành lý xong trợ lý Chu dẫn Thẩm Phất xuống dưới, định giới thiệu cho Thẩm Phất những nơi khác.
Giang đại thiếu gia tựa vào lan can lầu hai, nhếch lông mày ra vẻ tự hào giơ ly thuỷ tinh về phía cô: “Cho em.”

Trợ lý Chu nhìn cái cốc xanh xanh đỏ đỏ không biết là nước gì kia, không nhịn được nhíu mày.
Người ta vừa tới đã bắt nạt người ta? Bình thường vị thiếu gia này tỏ ra xấu tính thì thôi đi, hiện tại biết tình cảnh của cô nhóc còn làm thế này thì thật là không còn cứu chữa được.
Trợ lý Chu thật sự muốn gọi điện thoại cho ông cụ, bằng không sắp xếp cho cô bé này đến một biệt thứ khác ở thôi?
Anh ta mở miệng định khuyên can: “Giang thiếu…”
Giang Thứ nghĩ là anh ta cũng muốn uống, cười lạnh liếc xéo anh ta rồi đi về phía ghế sopha thả người ngồi xuống, bắt đầu chơi điện thoại: “Đừng hòng.”
Trợ lý Chu: “…”
Thẩm Phất cầm ly pha lê, sợ tới mức dạ dày muốn xoắn vào với nhau.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mặc dù biết có thể là thiếu niên muốn ra oai phủ đầu với cô, nhưng vì tránh khiến cho trợ lý Chu tốt bụng xảy ra tranh chấp với vị thiếu gia này nên cô vẫn cầm ly bằng hai tay kiên trì cho nên miệng ừng ực nuốt hết.
Thích thế cơ à? Giang Thứ lướt điện thoại, giương mắt nhìn cô, đôi mắt loé sáng: “Thế nào?”
Hương vị một lời khó nói hết, sắc mặt Thẩm Phất rất kỳ quái, vô cùng lo lắng ban đêm mình sẽ bị tiêu chảy.
Nhưng cô không dám nói.
Cô cố gắng nhếch miệng, gật đầu rất nhẹ.
Giang Thứ bỗng cảm thấy cô nhóc này vừa mắt hơn nhiều.
Yên tĩnh, không gây sự, còn có thể thưởng thức sở thích của mình.
Nhưng vì sao cô nhóc này vẫn luôn không mở miệng nói chuyện?
Giang Thứ thấy Thẩm Phất đi vào toilet, đột nhiên phát hiện một chuyện, hỏi: “Sao tôi thấy đón nhỏ này về lâu vậy rồi mà vẫn không nghe thấy nó phát ra tiếng nào thế?”
Trợ lý Chu nghe Giang Thứ nói vậy cũng đột nhiên ngừng một lát, không sai, Thẩm Phất không trả lời câu hỏi của anh ta, đều là gật đầu hoặc là lắc đầu.

Ban nãy ở quán khoai nướng đúng là có thấy cô có mở miệng lúc mua khoai lang, nhưng khi đó anh ta và Giang Thứ đều ở trong xe phía xa, sao biết được cô có phát ra tiếng hay không?
Giang Thứ nhìn về phía trợ lý Chu: “Trên tư liệu nói cô nhóc này có thương tích sau tai nạn xe cộ ở một mức độ nhất định, không phải là chứng mất tiếng đi?”
“Không rõ lắm, tư liệu là ông cụ chuyển trực tiếp từ bên kia qua cho tôi, tôi còn chưa kịp liên hệ bên đó, chờ đêm nay gọi điện thoại hỏi xem là tình huống như thế nào…” Thấy Thẩm Phất đi ra, âm lượng của trợ lý Chu nhỏ xuống, nói: “Chẳng qua thiếu gia à, cậu xem như thương xót, không thể chế giễu cô bé nhà người ta vì chuyện này.”
“Tôi có bệnh chắc?” Giang Thứ tức giận nói.
Đám người này rốt cuộc có hiểu lầm gì về cậu ta hả?
Mặc dù đúng là cậu ta không phải loại người đi trên đường sẽ giúp đỡ dắt người già qua đường, nhưng bọn họ cũng chưa từng thấy cậu ta đạp người già yếu bệnh tật gì xuống giếng mà, sao lại luôn cảm thấy cậu ta tồi tệ tới mức hết thuốc chữa vậy?
Thẩm Phất đi từ toilet ra, bởi vì rửa mặt hơn nữa da mặt cô cũng mỏng nên quanh vành mắt hơi đỏ lên một chút.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, ban đầu Thẩm Phất quả thực cảm thấy gian nan nhưng đã qua ba tháng, ngoại trừ ngẫu nhiên trốn vào một chỗ khóc thì đa số thời gian cảm xúc của cô đã ổn định lại.
Nhưng rơi vào trong mắt Giang Thứ nãy giờ vẫn nhìn cô chằm chằm thì bây giờ cô giống như một chú cún nhỏ tan cửa nát nhà không có chỗ nào để đi, không biết sau khi cha mẹ cô gặp tai nạn xe cộ thì cô sinh hoạt thế nào, lúc mới gặp mặt còn gặm hai củ khoai lang như hổ đói, chẳng lẽ họ hàng nhà cô không cho cô ăn cơm no à? Lúc vừa mới gặp đã khóc…!Hiện tại không biết làm sao vào toilet một hồi mà vành mắt lại đỏ nữa, là cảm thấy không thích ứng do tới chỗ xa lạ…?
Giang Thứ cứ thế mà bị tưởng tượng của bản thân khiến cho sinh ra chút cảm giác thương hại.

Khẳng định không phải mình khiến cho cô nhóc không được tự nhiên, vậy thì quá nửa là do trợ lý Chu.
Giang Thứ lại trừng qua trợ lý Chu.
Trợ lý Chu: “…?”
Trợ lý Chu dẫn Thẩm Phất đi loanh quanh, giới thiệu con đường đi từ biệt thự tới chợ trung tâm, lại nói về thời gian biểu của tài xế và nhân viên quét dọn, cùng với thói quen tính tình của thiếu gia vân vân.
Thẩm Phất nghe rất rõ ràng, nói gần nói xa chỉ có một ý là…!những thứ khác đều ổn, chỉ riêng mình Giang thiếu…!Có thể đi đường vòng thì nhớ đi đường vòng.
Chớ chọc cậu ta.
Thẩm Phất gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ lời này.
Trợ lý Chu thấy anh nói chuyện với cô lâu như vậy nhưng suốt hành trình cô đều chưa từng mở miệng, trong lòng càng nghi ngờ có phải cô bị chứng mất tiếng hay không.
Nhưng sợ hỏi xong sẽ khiến cô buồn lòng và ngượng nghịu nên vẫn luôn nhịn trong lòng không hỏi ra.
Sau khi đưa Thẩm Phất về phòng Trợ lý Chu quay sang nói với Giang Thứ: “Chỉ sợ thật là…”
Giang đại thiếu buông điện thoại đang chơi game xuống, cặp lông mày xoắn vào nhau treo chút buồn phiền, anh cảm giác hiện tại mình đã giống như phụ huynh sợ con nhà mình đi học sẽ bị bắt nạn, quan tâm lo lắng khủng khiếp.
“Học sinh trong trường tôi cũng không phải người dễ ở chung, nếu biết nhỏ đó là người câm thì sao có thể làm bạn bè với nhỏ đó?”
Trường tư học phí đắt đỏ nên khó tránh khỏi xảy ra tương đối nhiều chuyện, trợ lý Chu rất rõ ràng điểm này, anh ta nói: “Không thì đổi trường học khác cho cô bé?”
Giang Thứ cảm thấy phương án này càng chả ra gì, học cùng trường với anh thì anh và đám Vương Hiên Hoành còn có thể bảo kê cho cô, học trường khác nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì ai giúp được cô?
“Vẫn học ở đây đi.” Giang Thứ nhíu mày: “Tôi sẽ để cho mấy đứa lớp dưới để ý tới nhỏ đó.”
“Đúng rồi, có phải nhỏ đó còn chưa học thủ ngữ đúng không?” Giang Thứ không thấy cô khoa tay múa chân gì cả…!không đúng, lúc mua khoai lang có khoa tay mấy lần với chủ quán.
Trợ lý Chu nói: “Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ nhất định là có thể nói chuyện, hiện tại không nói được đoán chừng cũng chỉ mới một thời gian thôi, cần phải điều trị.” Ý tứ là trong khoảng thời gian ngắn như vậy chắc chắn chưa kịp học thủ ngữ.”
“Về phía bệnh viện nhớ an bài.” Giang Thứ nói.
Nửa giờ sau.
Thẩm Phất ngồi trong phòng do trợ lý Chu sắp xếp, đang dọn dẹp hành lý của bản thân thì nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên hai tiếng.
Thiếu niên cao gầy tuấn tú đứng ở ngoài cửa nhìn cô.
“Em đi theo anh.” Giang Thứ nói.
Cậu ta nói xong thì hai tay đút túi quay người đi xuống lầu.
Thẩm Phất không dám không nghe, đành đi theo sau cậu ta.
Nhóc câm không thể nói chuyện nhưng kiểu gì cũng phải biết chữ chứ.
Giang Thứ tìm giấy bút khắp nơi nhưng nửa ngày vẫn không tìm thấy.
Cậu ta không phải người thích học tập, thi thử còn có thể vắng mặt, trong nhà ngoại trừ máy chơi game thì là mô hình xe, moi đâu ra mấy món như sổ ghi chú linh tinh?
Giang Thứ tìm phát phiền…!đương nhiên, chủ yếu là Thẩm Phất đi theo cậu ta, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cậu ta.
Giang Thứ bị đôi mắt sương mù mông lung của cô nhìn chằm chằm, tự dưng lại cảm thấy khẩn trương.
Cậu ta dứt khoát kéo cô vào phòng mình, nhặt vở bài tập về nhà bị ném trong góc rồi xé một tờ xuống, cầm bút đưa hết cho cô.
Thẩm Phất không biết cậu ta muốn làm gì…
Vừa mới tới đã muốn cô làm bài tập cho cậu ta?

Thiếu niên trước mặt cao hơn cô gần một cái đầu, khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Thẩm Phất im lặng nhận lấy giấy và bút, đi đến trước một cái bàn có đặt mấy cái CD.
“Em viết…” Giang Thứ tính toán bảo cô viết size quần áo và giày của mình ra, cùng với mấy món ăn không thích hay không ăn được, định để Trợ lý Chu đi mua mấy bộ quần áo cho cô.
Nhưng còn chưa nói dứt lời đã thấy Thẩm Phất xoẹt xoẹt xoẹt mấy cái đã điền xong chỗ trống trong bài thi của cậu ta.
Giang Thứ: “…”
Thẩm Phất viết xong thì buông giấy và bút dè dặt nhìn về phía Giang Thứ, lại kiểm tra đáp án một lần, sau khi thấy không có vấn đề mới đi ra khỏi phòng.
Cô ra khỏi phòng, Giang đại thiếu còn đang ngổn ngang trong gió.
Không phải, mạch não của nhóc câm này là kiểu gì thế?
“Em ở trong phòng chờ anh một lát.” Giang Thứ đi ra theo rồi nói với cô.
Còn chuyện gì nữa?
Thẩm Phất cũng không phải là không bằng lòng, đã tới nhà họ Giang thì làm chút chuyện thay vị thiếu gia này là đương nhiên, nhưng nếu cậu ta đưa hết bài tập của mình cho cô làm thì thành tích của cậu ta phải làm thế nào?
Không đợi Thẩm Phất nghĩ ra cách ứng phó thiếu niên đã hùng hùng hổ hổ nhanh như chớp chạy ra cửa.
Nửa giờ sau, lầu ba, cửa phòng Thẩm Phất lại lần nữa vang lên.
Thẩm Phất mở cửa, Giang Thứ ném một cái thẻ cho cô rồi mới nói: “Thẻ này là ông già đưa cho em làm tiền tiêu vặt, mật mã viết đằng sau.”
Sau đó lại ném cho cô một cái điện thoại mới: “Cái cũ rơi hỏng rồi thì đổi đi, nếu bên trong có ảnh chụp cần sao lưu thì bảo trợ lý Chu mang đi sửa cho em.”
Ngay lúc Thẩm Phất nghĩ đây là tất cả bỗng nhiên Giang đại thiếu gia lại moi từ sau lưng ra một cái túi đựng vài quyển sổ nhỏ và bút.
Cậu ta nhét hết tất cả vào tay cô: “Về sau nhớ phải mang theo mấy cái này trên người.”
Thẩm Phất xém chút nữa bị nguyên một túi vở trong ngực đè sấp mặt: “…”
Vì sao chứ?
“Còn nữa.” Giang Thứ cướp điện thoại trong tay cô, vuốt vuốt tay áo ra hiệu cho cô nhìn kỹ: “Sau này nếu anh gọi điện thoại cho em ấy, nếu muốn tỏ vẻ đang nghe thì dùng ngón tay gõ điện thoại một cái, tỏ vẻ đang bị bắt nạt thì gõ mười lần…”
Mười lần có phải nhiều quá không nhỉ? Chờ tới lúc đó còn chưa gõ điện thoại xong đã bị đứa bắt nạt cô nhóc cướp mất!
Giang Thứ lại đổi giọng: “Chỉ gõ hai lần.”
Còn về những ám hiệu khác Giang Thứ còn chưa nghĩ ra, chờ lúc nào cần rồi nói sau.
Làm xong những chuyện này Giang Thứ cảm giác bản thân đẹp trai ngời ngời, không đợi Thẩm Phất kịp phản ứng rồi cảm động tới mức ôm cậu ta khóc hu hu đã xoay người xuống lầu đi chơi game tiếp.
Cậu ta mới không muốn nhìn con gái khóc lóc.
Len lén trốn vào chỗ nào đó cảm động là được rồi.
Mà Thẩm Phất ôm một đống đồ cậu ta đưa cho quay người về phòng mà không hiểu ra sao, cô bày tất cả đồ cậu ta cho lên bàn.
Nhìn cái điện thoại chỉ cần gõ mấy lần kia, cùng với một cái túi đầy vở và bút, biểu cảm trên mặt cô bé Thẩm Phất mười lăm tuổi…!Vô cùng phức tạp.
Vì sao cậu ta lớn hơn cô một tuổi mà vẫn còn trẻ trâu thích làm ám hiệu các thứ?
Về sau gọi điện thoại cho cậu ta không thể nói thẳng chỉ có thể gõ điện thoại sao?
Đầu óc dưới vẻ ngoài đẹp đẽ hơn người của vị thiếu gia này.
Giống như…!có vấn đề.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.