Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 59
Tuy Giang Thứ cảm thấy Thẩm Phất nói vậy chỉ là để dỗ anh.
Nhưng Thẩm Phất có lòng dỗ anh thế, anh cũng nở gan nở ruột lắm rồi.
Giang Thứ đã nghĩ vậy, bốn người đàn ông kia càng nghĩ tương tự.
Bằng không thì giải thích tại sao Thẩm Phất phải diễn với bọn họ như thế nào?
Thẩm Phất…!chắc chắn là thích Giang Thứ, nên mới phủi sạch quan hệ với họ trước mặt Giang Thứ.
Nhưng dù là vậy, cũng đủ khiến lòng người ta nguội lạnh.
Hình như Thẩm Phất…!thật lòng với Giang Thứ.
Dẫu không muốn thừa nhận, nhưng sự thật luôn khiến con người uể oải, bọn họ thua trắng rồi.
Khán giả chỉ thấy các khách mời nam trong phòng ban nãy còn khí thế rồi bỗng nhiên dáng vẻ như bị xì hơi, nhao nhao suy đoán: [Cuối cùng họ đã biết Thẩm Phất và thái tử gia thích nhau rồi hả??]
[Má nó hài, show sắp hết tới nơi rồi, nên biết đi thôi.]
Trừ người hâm mộ, chẳng ai quan tâm họ nghĩ gì.
Khán giả sớm đã ship tới ship lui hết mấy ngày, mặc kệ trái tim của bốn người đàn ông nọ đã vỡ thành vụn, chỉ muốn giục tổ sản xuất mau bước vào khâu ghi âm.
[Căn cứ vào biểu cảm của khách mời, chắc vòng tỏ tình không khác gì tụi mình đoán, nhanh nhanh nhanh, nghe ghi âm liền đi.]
Ê-kíp vẫn tuân theo thể lệ, qua chừng nửa tiếng, mới tiến vào khâu kế tiếp.
Mỗi căn phòng khách sạn đều đặt một chiếc loa nhỏ.
Âm thanh của ê-kíp truyền tới: “Hiện tại, vòng Tự Do Bày Tỏ đã kết thúc, mời các vị khách bấm vào trang chủ trên màn hình điện thoại, chúng tôi sẽ gửi cho từng người một khung lệnh, mọi người hãy chọn một cái tên khác phái trên đó để nghe ghi âm của đối phương —— lưu ý chỉ có thể chọn một người.”
“Khi nghe xong, nếu đối phương có đề cập vấn đề gì liên quan tới bạn, bạn hãy trả lời câu hỏi của đối phương ngay tại chỗ.”
“Tương tự, tên ai được khách mời chọn nghe ghi âm sẽ công khai với khán giả.
Nhưng nội dung ghi âm, khách mời có thể chọn không công khai, đồng thời đeo tai nghe lên.”
[Đù đù đù.] Thoáng chốc ê-kíp bị chửi lên hot search.
[Sắp kết show rồi mà chưa làm người nữa à, tôi phải nghe ghi âm, tôi phải nghe ghi âm!!! Hu hu hu tối nay mà không nghe được ghi âm tôi sẽ rục xương mất!]
[Nghe đồn công ty chủ quản của Hướng Lăng Vân và Tả Mân gửi công hàm luật sư cho ê-kíp, ê-kíp mới trầm lại, thật tình, không chơi nổi thì đừng chơi.]
Giữa những người cùng phái thì có thể nghe tùy thích, nhưng chỉ có thể nghe ghi âm của một người khác phái.
Chắc chắn, mấy khách mời nam sẽ dồn dập chọn nghe của Thẩm Phất.
[Khách mời nữ sẽ chọn nghe ai nhỉ?]
[Ảnh hậu sẽ chọn ảnh đế ha? Gần kết show rồi, phải BE thế này thật sao làm ơn đi!]
Tả Mân không muốn nghe ghi âm của Ôn Tranh Hàn cho lắm, nếu nội dung ghi âm của anh ta là về Thẩm Phất, chị ta sợ rằng sẽ không kiểm soát được cơ mặt của mình.
Đắn đo trong số các khách mời nam, chị ta bèn chọn Giang Thứ.
E rằng nội dung ghi âm sẽ liên quan đến lựa chọn cuối cùng vào ngày mai, chị ta phải nắm rõ liệu Thẩm Phất và Giang Thứ có thành đôi thật hay không.
Quả nhiên Cố Thanh Sương chọn nghe nội dung ghi âm của Giang Thứ.
Hứa Điều Điều khá tò mò về Thẩm Phất và Giang Thứ, cũng nhiều chuyện mà chọn nghe của Giang Thứ.
Bình luận: [Bà mịa nó cười chết, khách mời nam chọn Thẩm Phất, khách mời nữ chọn nghe Giang Thứ, rốt cuộc mấy người này sao thế, hóng hớt hơn tụi mình luôn?]
[Còn ai nhớ ban đầu Hứa Điều Điều và Chử Vi mới là một cặp…]
Thẩm Phất tiếp tục ngồi trên ghế sofa, đeo tai nghe trắng lên.
Ở một căn phòng khác cách mười mét, Giang Thứ cũng đeo tai nghe không dây màu đen lên.
Hai người đều chọn ẩn ghi âm của mình.
Vì vậy khách mời trong những phòng khác muốn nghe của họ, đều phải đeo tai nghe vào.
Thẩm Phất nghĩ đến nội dung hôm đó mình ghi âm, quả thực có hơi ngượng, nhưng loại chuyện xấu hổ này, xấu hổ riết thành quen là được.
Giang Thứ thì nín thở, không biết nội dung ghi âm của Thẩm Phất có mình hay không.
“Bắt đầu nào.” Tiếng thông báo của tổ sản xuất truyền ra từ chiếc loa.
“Ba ——”
“Hai ——”
“Một —— “
Sau khi kết thúc đếm ngược, trong cùng một lúc, hai người đồng thời nghe thấy giọng của đối phương từ trong tai nghe hơi ồn ào.
Và rồi, trong thanh âm đối phương, là tên của mình.
—— “Giang Thứ, lần này, liệu sẽ, thích tôi thật chứ?”
Giọng điệu của Thẩm Phất nghe có vẻ hồi hộp.
Như thể cô đang ngồi ở một góc sân nhà nào đó, thấp thoáng có tiếng côn trùng kêu.
—— “Hy vọng Thẩm Phất sẽ thích tôi.”
Sự yên lặng kéo dài.
Chất giọng trầm của Giang Thứ nom giả vờ ung dung: “Mà dù cuối cùng em ấy không chọn tôi, tôi vẫn chỉ thích mỗi em ấy…”
Ngay sau đó là âm thanh ù ù ầm ĩ, nghe như bên chỗ Giang Thứ có tiếng còi, anh đang hỏi ê-kíp.
“Đoạn ghi âm này sẽ được Thẩm Phất nghe chứ? Nếu tối hôm nghe ghi âm em ấy không chọn nghe của tôi, có phải nó sẽ vĩnh viễn không được nghe không?”
Không ngờ là về mình.
Hai người đeo tai nghe cùng có suy nghĩ giống nhau.
Thẩm Phất không khỏi cong môi.
Giang Thứ trong căn phòng cách mười mét cũng vội vàng quay lưng về phía ống kính, đeo kính râm lên làm bộ lạnh lùng, thật ra tim đã đập nhanh tới mức suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nội dung ghi âm của Thẩm Phất có liên quan đến mình!
Cảm giác này kỳ diệu quá đỗi.
Hai căn phòng, nhưng cứ như đang nhìn nhau say đắm.
Như thể cách thời gian lẫn không gian, vẫn cùng nghe thấy cõi lòng nhộn nhạo của đối phương vào vài ngày trước.
Trên điện thoại nhảy ra lời nhắc: “Nếu đã xác nhận băng ghi âm, có thể trả lời nội dung đã phát.”
Ở phía Thẩm Phất, câu trả lời của Giang Thứ nhảy lên.
Phía Giang Thứ, câu trả lời bằng giọng nói của Thẩm Phất cũng bật ra.
Tông giọng của Giang Thứ trầm lắng: “Ừ.
Nhưng không phải “lần này”, là từ lâu rồi.”
Thanh âm của Thẩm Phất rất nhẹ nhàng: “Chúc mừng anh, Giang Thứ năm 17 tuổi, chúc mừng cả anh Giang của hiện tại nữa, nguyện vọng trong câu đầu tiên của anh đã thành sự thật rồi.”
Nghe thấy đáp án của đối phương, hai người ngơ ngác, đồng loạt phì cười.
Cái cảm giác đến cả lồng ngực cũng sinh ra cộng hưởng ấy…
Bình luận: [Aaaaaaaa họ đang nói cái gì vậy?!]
[Rốt cuộc họ ghi âm cái gì!]
[Áuuuuuuu dù không biết ghi âm cái gì, nhưng tại sao vẫn làm người ta muốn hét vậy nè?!!]
[Đừng để họ ở hai phòng riêng nữa! Tối nay động phòng liền cho mị!]
Khán giả trước màn hình kêu la inh ỏi.
Rõ ràng không nghe được nội dung ghi âm, chỉ nghe thấy Thẩm Phất và Giang Thứ trả lời nhau, nhưng tại sao tâm trạng họ vẫn dâng trào đến thế?!
Những khách mời nghe được ghi âm, nhưng không nghe được câu trả lời: “…”
Phắc, hóa ra hai người này sớm đã lén lút bí mật đánh úp bất ngờ! Ngay cả yêu thầm nhau cũng làm luôn rồi?
[Phản ứng của khách mời á há há, mặt khách mời nam xanh lè kìa.]
[Hứa Điều Điều em đừng trưng điệu bộ xắn tay áo định viết tiểu thuyết mấy triệu chữ nha!]
[Sặc chết tui, cả nhà không thèm để ý ghi âm của các khách mời khác à? Họ chỉ nghe của Thẩm Phất và Giang Thứ, làm tụi mình không nghe được câu trả lời của các khách mời khác ó.]
…
Đêm nay, không ai ngủ được.
Nghĩ bừa cũng biết, vòng Tự Do Bày Tỏ này khẳng định sẽ lên hot search, song từ khóa chắc chắn sẽ là Thẩm Phất và Giang Thứ.
Qua đêm nay, chính là lựa chọn cuối cùng vào ngày mai.
Tuy ngày cuối vẫn chưa tới, nhưng chẳng khác gì đã tới rồi, còn khả năng sẽ xuất hiện biến cố nào ư? Chỉ có Thẩm Phất và Giang Thứ nắm tay nhau thành công thôi.
Đau khổ ghê gớm.
Mặc dù quy định của ê-kíp là các khách mời không được gặp nhau trước buổi lựa chọn cuối cùng, nhưng đó là khi ở trước ống kính.
Livestream mà hết thì đâu còn thể lệ gì nữa?
Chử Vi lăn qua lộn lại, không ngủ nổi, cầm di động đi ra ngoài tìm rượu uống.
Không tìm thấy rượu, cậu ta mua vài chai nước có ga ở máy bán nước tự động, một mình đi thang máy lên sân thượng của khách sạn, ngồi lên ghế sofa ngoài trời, mở điện thoại xem những tấm hình ngày xưa.
Xem xong hình lại kiềm lòng không đặng mà mò lên B trạm xem video cắt ghép quá khứ của cậu ta và Thẩm Phất.
Bây giờ ở trong đầu toàn là về Giang Thứ và Thẩm Phất.
Không chỉ có Chử Vi mất ngủ, Hướng Lăng Vân cũng chẳng tài nào vào giấc.
Anh ta lấy từ vali mình ra chai rượu vang, cầm ly thủy tinh, đi tới sân thượng.
Vừa đến nơi, thì thấy đã có một người ngồi.
Chử Vi đang ngồi ở đó, bả vai run run.
Hướng Lăng Vân tiến tới.
Chử Vi lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu lên: “Sao anh cũng tới đây?”
Hướng Lăng Vân: “…”
Hướng Lăng Vân thầm nhủ mình mới phải hỏi câu này ấy chứ, nửa đêm muốn hóng gió sao lại đụng trúng đồ đần nhà cậu?
Có điều cùng là kẻ lưu lạc nơi chân trời, Hướng Lăng Vân gắng nhịn khao khát muốn mắng chửi xuống.
Anh ta rót ly rượu, ngồi xuống cạnh Chử Vi, thấy Chử Vi cầm di động bèn hỏi: “Cậu xem gì đấy?”
Chử Vi đưa cho anh ta nhìn: “Vài video thôi.”
Hướng Lăng Vân: “…” Thằng ngu này sao lại xem video của Thẩm Phất và Giang Thứ!
Video để loa ngoài, dù Hướng Lăng Vân không muốn xem, âm thanh vẫn truyền vào tai anh ta.
Lượt xem video này nhiều vô kể, đã năm sáu triệu rồi, BGM là “Ám Hiệu”.
(*)Chú thích: BGM là viết tắt của Background Music, có nghĩa là nhạc nền.
“Những thứ anh muốn, thứ anh làm, em đều hiểu hơn ai hết.”
Phối với cảnh quay là hôm lần đầu gặp, Giang Thứ kéo ghế ra, mặt không cảm xúc ngồi cạnh Thẩm Phất.
Cảnh này lặp lại hai lần, lần thứ hai tua chậm hơn, toát lên sự rung rinh tuôn trào mạch nước ngầm.
“Chẳng có ai đoán được, đây là ám hiệu của chúng ta.”
Phối hợp là cảnh tấm hình chậm rãi rơi khỏi vali của Thẩm Phất.
Cùng với vài cảnh cắt nhanh, Giang Thứ luôn đứng cuối đoàn khách mời lặng lẽ quan sát Thẩm Phất, nhanh chân đi giúp Thẩm Phất rửa chén, hoặc là đưa miếng dán chống say xe.
“Có quá nhiều người quá nhiều chuyện, kẹp chúng ta giữa những ồn ào.”
Là cảnh mấy người bọn họ cản trở Thẩm Phất và Giang Thứ.
Trong đó lúc chụp tạp chí Hướng Lăng Vân định kéo lấy Thẩm Phất từ tay Giang Thứ, gương mặt nhăn nhó của anh ta thoáng qua giây lát.
Hướng Lăng Vân: “…”
…
“Muốn hóng gió, muốn tự do.”
Cuộc Hẹn Ngày Xuân, Thẩm Phất cùng Giang Thứ đi về phía bờ biển, mái tóc dài của Thẩm Phất bay phất phơ.
“Rốt cuộc tần số cũng kết nối với nhau.”
Là nụ hôn đêm say rượu, là sự thấu hiểu khi nghe ghi âm cả hai đồng thời đeo tai nghe.
Là vô số khoảnh khắc Giang Thứ và Thẩm Phất đi bên nhau, trao đổi ánh mắt.
Video thưa dần.
Đọng lại thanh âm của Thẩm Phất và Giang Thứ.
—— “Bởi vì anh thích Thẩm Phất.”
—— “Mối tình đầu của em là anh.”
Trên màn hình hiện lên một dòng chữ: “Dành tặng cho hai con người tôi yêu, mong tình yêu của anh chị không bao giờ phai nhòa.”
Hướng Lăng Vân: “…”
Khoan, nụ hôn này, là hồi nào?!
Còn hai câu này nữa, má nó họ từng nói bao giờ? Biên tập chứ gì?!
Chử Vi ôm điện thoại nước mắt rơi lã chã.
Hướng Lăng Vân cáu kỉnh nói: “Cậu lại khóc cái gì?!”
Chử Vi lắc đầu: “Hai người đó, thật quá à! Họ đúng là thật hơn chúng ta!!!”
Hướng Lăng Vân: “…”
Mọe, dốt nát.