Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 23


Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 23


Hôm sau lúc bắt đầu phát trực tiếp ngoại trừ Giang Thứ thì tất cả bảy khách mời còn lại đều đã bước lên một chiếc máy bay tư nhân.
Vừa vào xem phát sóng trực tiếp người xem liền bị cảnh này làm cho chấn động.
[Ôi đệch trâu bò vãi, tổ chương trình thật là có tiền nha, đây là A320?]
[Đây là muốn đi đâu đây? Tôi còn tưởng rằng vòng này sẽ quay ở trong thành phố cơ.]
Không riêng người xem nghi hoặc mà ngay cả các khách mời đang ở trên máy bay tư nhân cũng vô cùng hoang mang.
Tả Mân lo lắng nhất, chị ta nhịn không được chạy đi hỏi tổ chương trình rốt cuộc là đang đi đâu.
Lại chỉ nhận được một đáp án mơ hồ.
Chương trình nói rằng tiếp theo sẽ phải bay mất năm tiếng đồng hồ, khách mời đặc biệt đã tới địa điểm quay trước, mời các khách mời ở trên máy bay nghỉ ngơi trước, tổ chương trình sẽ cung cấp cơm trưa.
[Đến cùng thì ai là khách mời đặc biệt? Chương trình giấu kỹ thật đấy.]
[Năm tiếng?? Trong nước có đường hàng không nào dài vậy sao? Chẳng lẽ là đi Cáp Nhĩ Tân? Hay là Tứ Xuyên-Tây Tạng?]
Hứa Điều Điều ngồi ở ghế gần cửa sổ vừa sơn móng tay vừa nhìn lướt qua Tả Mân: “Chị Tả Mân, chị đừng để tâm nữa, dù sao, bất kể đi chỗ nào thì có nhiều người của tổ chương trình đi theo như vậy, lo lắng gì chứ.”
“Điều Điều, quá bất cẩn cũng không phải là thói quen tốt.” Tả Mân khép lại quyển sách trong tay, trên mặt chị ta đang cười nhưng ý ngầm trong lời nói lại không nhịn được: “Đã tham gia chương trình thì phải cư xử nghiêm túc, em còn giữ trạng thái chơi bời như lúc em đóng phim à?”
Hứa Điều Điều bị móc một câu, cảm giác một mình cô nàng không thể đối phó với Tả Mân được.
“Không biết địa điểm mới rất kích thích nha.” Cô nàng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi phía sau ý đồ kéo người luôn luôn giữ im lặng là Thẩm Phất về cùng phe: “Đúng không Thẩm Phất?”
Thẩm Phất đeo bịt mắt, trực tiếp lấy áo che kín đầu ngẹo cổ sang một bên ngủ.
Hứa Điều Điều: “…”
Lúc chương trình mới bắt đầu giữa các khách mời còn rất khách sáo xa cách, nhưng sau một thời gian thì làm gì còn ai có thể giả vờ mãi được?
Đầu tiên là Chử Vi và Ôn Tranh Hàn bất hoà, ngay sau đó xích mích giữa các khách mời nữ cũng dần dần lộ ra.
Địa vị trong ngành của Tả Mân hơn xa Hứa Điều Điều nhưng sức chiến đấu của fan hâm mộ Hứa Điều Điều có tiếng trâu bò.
Hai nhà đánh nhau không phân cao thấp.
Thẩm Phất lại trực tiếp ẩn thân một cách thần kỳ.
Bình luận có chút dở khóc dở cười: [Trong lòng Thẩm Phất thật đúng là chỉ nghĩ đến kiếm tiền, ngoài kiếm tiền ra tất cả những việc khác đều giả chết ha.]
Chuyến bay kéo dài năm tiếng, số lượng camera trên máy bay lại không nhiều bằng trong biệt thự nên thực sự là một cơ hội tuyệt vời để nói chuyện riêng.
Chử Vi mất tập trung mở quyển sổ tay những việc cần chú ý trên máy bay ra, ánh mắt lại nhìn thoáng qua vị trí các khách mời nữ.
Vị trí gần Tả Mân còn trống.
Cậu ta cầm lấy sổ tuyên truyền trên máy bay làm ra vẻ hững hờ đi qua: “Chị, có muốn lấy một quyển nhìn xem không?”
Tả Mân không đoán được ý đồ của cậu ta đành nhận lấy: “Được.”
Chử Vi thừa dịp này ngồi xuống bên cạnh chị ta.
Bình luận bắt đầu nôn nóng: [Chử Vi làm gì thế, tui còn đang đợi ảnh đế qua bên này ngồi nói chuyện mà.]
Những người khác không đoán được Chử Vi định làm gì.
Hướng Lăng Vân cầm lấy mũ lưỡi chai che mặt nhìn liếc về phía bên đó, anh ta có thể đoán được hơn nửa rồi.
Nghĩ đường vòng cứu quốc, xúc tiến chuyện của Tả Mân và Ôn Tranh Hàn thành công thì thật sự sẽ không có người tranh Thẩm Phất với cậu ta?
Nhưng tên này đoán sai hoàn toàn việc mũi tên của Thẩm Phất hướng về phía ai.

Hướng Lăng Vân lại đặt mũ lên mặt tiếp tục khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vui buồn của mỗi người mỗi khác, anh ta chỉ cảm thấy Chử Vi không chỉ ngu mà ánh mắt cũng có vấn đề.
[Cười chết mất thôi.

Chỉ có một mình tui phát hiện ra là từ sau khi D tham gia chương trình thì Hướng Lăng Vân hầu như chưa đeo kính râm lần nào à?]
[Có lẽ là ổng nhận ra nếu chỉ lộ nửa khuôn mặt sẽ hoàn toàn bị D đánh bại ==.]
Fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân nhanh chóng lao vào mắng người chế nhạo phía trên: [Một đám liếm cẩu của D, chỉ có D chúng mày là hơn người à.]
Ôn Tranh Hàn đi vào phòng nghỉ, anh ta vừa nhìn liếc qua liền phát hiện vị trí bên cạnh Thẩm Phất còn trống.
[Anh Tranh là muốn ngồi bên cạnh chị Mân đúng không? Tui đệch! Kích thích vãi, cá là anh ấy sẽ trực tiếp đi qua kêu Chử Vi nhường chỗ như thái tử gia.]
[Mị cũng cược cửa này.]
Hai câu này vừa mới xuất hiện trên màn hình thì mọi người lại thấy Ôn Tranh Hàn đi thẳng tới vị trí bên cạnh Thẩm Phất rồi ngồi xuống.
[…?]
Ban đầu lúc mới tham gia chương trình Ôn Tranh Hàn thực lòng tính toán giúp Tả Mân comeback nhưng mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, sự kiên nhẫn của anh ta hầu như sắp cạn sạch.
Ở trong lòng anh ta Chử Vi tựa như một tên hề nhảy nhót, không đáng nhắc tới.
Chuyện anh ta muốn biết rõ ràng là việc Thẩm Phất đem bán cúp của anh ta.
Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?
Giận dỗi đủ chưa?
“Ngủ rồi à?” Ôn Tranh Hàn nhận lấy đĩa xoài nhân viên công tác đưa cho, lạnh nhạt liếc qua Thẩm Phất.
Giọng của anh ta không nhỏ, Hứa Điều Điều ngồi ở hàng ghế trước quay đầu nhìn thoáng qua theo bản năng, Thẩm Phất muốn giả vờ ngủ tiếp cũng khó.
Thẩm Phất không thể không kéo quần áo đang che trên đầu xuống.
Trời đánh tránh giấc ngủ.
Quả nhiên vừa cho bậc thang thì bước xuống ngay lập tức.

Ôn Tranh Hàn nghĩ vậy thì nhẹ nhàng thở ra, chút cảm giác bực bội vô cớ trong khoảng thời gian này cũng biến mất một chút.
Đôi mắt của anh ta đựng đầy ý cười đem đĩa trái cây đưa cho Thẩm Phất.
Bình luận trên màn hình toàn là dấu chấm hỏi.
[Đệch, Ôn Tranh Hàn đang làm gì???]
[Anh ta và Thẩm Phất có quen biết gì? Sao phải bày vẽ thêm chuyện đi quan tâm Thẩm Phất?]
[Không phải lúc trước Cố Thanh Sương nói anh ta phê bình Thẩm Phất trong phòng chứa đồ à? Có thể sau đó lại cảm thấy bản thân quá đáng nên hiện tại sang bày tỏ chút sự quan tâm của đàn anh đối với đàn em chứ gì, nói thật ra con người Ôn Tranh Hàn rất tốt, anh ta có thể là người duy nhất quan tâm cảm xúc của tất cả mọi người trong chương trình này nhỉ.]
[Thẩm Phất hẳn nên được sủng ái mà lo sợ nhỉ.]
Bình luận này vừa xuất hiện liền thấy Thẩm Phất đứng dậy, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, cô không thèm quay đầu dùng đôi chân dài mặc quần jean vượt qua lưng ghế bước về phía một phòng nghỉ khác.
Tìm được một góc, cô dùng chăn lông quấn quanh người rồi lại trùm áo khoác lên đầu tiếp tục ngủ.
Ôn Tranh Hàn: “…”
Bình luận: […]

“Được sủng ái mà lo sợ.”
Thật sự là quá mức chấn động, trong một chốc không có ai bình luận.
[Kinh ngạc cả nhà tôi luôn! Thẩm Phất lại định làm gì???]
[Bả thật sự là không sợ làm mất lòng ai nhỉ.]
Sắc mặt Ôn Tranh Hàn có chút khó coi quay đầu nhìn Thẩm Phất.
Bình tĩnh một lát sau rốt cuộc anh ta cũng không đuổi qua đó.
Hiện tại không phải là thời điểm tốt để tìm cơ hội nói chuyện riêng, thôi thì chờ máy bay hạ cánh rồi tính.
Nhưng những người vốn nghĩ rằng Ôn Tranh Hàn sẽ mất hứng lại giống như bị vả vào mặt, giống như Ôn Tranh Hàn đã sớm dự đoán được rằng có thể Thẩm Phất sẽ làm vậy, mặc dù vẻ mặt của anh ta có chút không vui nhưng không có vẻ gì là bị bất ngờ.
Tóm lại là rất kỳ lạ, không giống phản ứng của một đàn anh bị đàn em cư xử không lễ phép mạo phạm.
Bình luận đều cảm thấy khó hiểu.
[Là tôi xem thiếu đoạn nào à? Vì sao lại có cảm giác chỗ nào cũng sai sai ý nhỉ?]
[Tôi cũng thấy thế, hơn nữa không có ai phát hiện ra là từ sau vụ nắm tay thì đã rất lâu rồi ảnh đế và ảnh hậu không đứng cùng nhau à?]
Vừa nhắc tới thì càng nhiều người bỗng nhận ra chuyện này.
[Tôi đã muốn nói từ sớm rồi nhưng sợ bị đánh á, vòng chọn quà tối hôm qua lúc chương trình tuyên bố ảnh hậu chọn trúng khách mời đặc biệt ảnh đế cũng không tỏ vẻ gì.

Ngược lại là Thẩm Phất chọn trúng anh ta thì nhìn anh ta lại có chút vui vẻ.]
Fan CP của đế hậu lập tức chửi mắng: [Lại ngồi đây tung tin đồn nhảm đấy à? Lại định nói ảnh đế là liếm cẩu của Thẩm Phất nhà chúng mày? Fan của Thẩm Phất có phải cầm kịch bản Mary Sue không thế?]
Một đám người qua đường lập tức im lặng không dám nói tiếp câu nào.
Nhưng mầm mống nghi ngờ lại bắt đầu mọc rễ nảy mầm trong lòng rất nhiều người.
Hiện tại bọn họ chỉ cảm thấy toàn bộ diễn biến của chương trình đều trở lên mơ hồ khó đoán.
Đã nói là địa vị của Thẩm Phất thấp nhất, tính cách khó ưa nhất, là khách mời nữ khó được người chọn nhất cơ mà?
Cô không chỉ có người chọn, còn lần nào cũng là nhiều người thi nhau chọn nhá!
Đã nói là Chử Vi vô cùng phiền chán Thẩm Phất cơ mà?
Cậu ta căn bản chính là liếm cẩu của Thẩm Phất nhá!
Đã nói ảnh hậu và ảnh đế tình chắc hơn vàng, không ai có thể phá huỷ cơ mà?
Thái độ của ảnh đế căn bản là càng ngày càng khiến mọi người cảm thấy có vấn đề nhá!
Tình hình vừa rồi rõ ràng là Thẩm Phất ngay cả nhìn ảnh đế một cái cũng không muốn mà?!
Thắc mắc kiểu này liên tục duy trì tới năm tiếng sau, A320 cuối cùng cũng hạ cánh.
Bởi vì địa chỉ bọn họ muốn đi đến là một thị trấn nhỏ tương đối vắng vẻ nên tổ chương trình để mọi người ngồi lên một chiếc máy bay trực thăng.
Suốt năm tiếng đồng hồ ngoại trừ lúc ăn cơm thì Thẩm Phất đều ngủ.
Thế mà Ôn Tranh Hàn lại quay đầu nhìn về phía cô rất nhiều lần, cả hành trình không có bất kỳ tương tác nào với Tả Mân.
Tả Mân cũng vì thái độ dần xảy ra biến hoá của Ôn Tranh Hàn mà tức giận.

Trong tâm chị ta đã nhận định chuyện này là do Thẩm Phất cản trở từ giữa nhưng xunh quanh có nhiều camera như vậy nên tạm thời chưa nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Máy bay trực thăng lại bay thêm một lúc.
“Các vị khách mời, chúng ta đến nơi rồi.” Tổ quay phim đứng ra cue quá trình, phá vỡ bầu không khí sóng ngầm cuồn cuộn.
“Đến nơi cái gì cơ? Máy bay còn chưa hạ xuống kìa.” Hứa Điều Điều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chử Vi cũng nhíu nhíu mày, bọn họ tham gia chương trình hẹn hò chứ không phải là cuộc đua kỳ thú, kế hoạch sản xuất của chương trình này rốt cuộc là tên đầu thủng nào nghĩ ra thế.
“Đây là một vòng nhỏ trong chương trình hôm nay, hiện tại máy bay trực thăng đang bay ở nơi cách mặt đất không xa, chương trình đã chuẩn bị sẵn các biện pháp phòng hộ cho khách mời, bên dưới còn có đệm giảm xóc, người đầu tiên có can đảm nhảy xuống sẽ được thưởng…”
Còn chưa kịp nói xong, Thẩm Phất đã mặc xong đồ cứu sinh và các biện pháp phòng hộ nhảy xuống!
Nhân viên công tác: “…Đệch!”
Những khách mời khác: “…”
Cố Thanh Sương che miệng lại, thiếu chút nữa thét ra tiếng.
Người xem trực tiếp cũng bị hoảng sợ một trận: [Vcl! Đỉnh của chóp!]
Nhưng đây chính là chỗ tốt của việc quay nhiều phim cổ trang, cơ bản là không sợ độ cao.

Thẩm Phất đứng lên từ đệm giảm xóc, cô vỗ vỗ ống quần, ngửa đầu chờ mong nhìn tổ chương trình nói xong phần thưởng.
Nhân viên công tác nơm nớp lo sợ nói tiếp: “Sẽ thưởng một tấm bản đồ.”
Thẩm Phất: “.”
Không nói sớm, cô còn tưởng rằng sẽ được thưởng một ngàn vạn cơ.
Sau khi Thẩm Phất nhảy xuống, ba khách mời nam cũng không thể không nhảy, nếu không thì mất mặt cả lũ à?
Hướng Lăng Vân và Ôn Tranh Hàn còn đỡ, rốt cuộc đã quay phim lâu rồi nên cơ thể có chút độ dẻo và kỹ thuật cơ sở nên khẽ cắn răng nhảy xuống.
Sắc mặt Chử Vi thì trắng như tờ giấy.
“Thôi hạ cánh đi.” Cố Thanh Sương nhìn xuống một cái mà hai chân sắp nhũn ra.
Chỉ có người nhảy xuống đầu tiên có thưởng, những người nhảy sau lại không có gì.

Khách mời nam nhảy xuống là vì lòng hiếu thắng, các cô có thể không nhảy.
Thế là tổ chương trình hạ cánh dưới yêu cầu của Tả Mân và Cố Thanh Sương.
Bình luận nhìn Thẩm Phất lấy bản đồ từ trong tay tổ chương trình còn chưa tỉnh táo lại: [ Thẩm Phất rốt cuộc là cái…]
Định nói “cái giống kỳ lạ gì” nhưng lại có cảm giác câu này mang nghĩa xấu, thế là mắc kẹt ở đây.
Dù sao thì cũng rất trâu bò.
Cô làm việc gần như không dựa theo mong muốn của bình luận, luôn có thể mang đến cho người xem kích thích ngoài ý muốn.
Xem chương trình đến giờ mà không bị cô hấp dẫn ánh mắt cũng khó.
Các khách quý đi từ trên trực thăng xuống, hòa hoãn nửa ngày mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
Bình luận cuồi cùng đã phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng: [Rốt cuộc thì đây là chỗ nào hả? Vì sao lại cần cả bản đồ?]
[Với lại nhìn bọn họ lạnh quá, Hứa Điều Điều còn thở ra khói trắng luôn.]
Chương trình bắt đầu phát cho mỗi người một áo khoác quân đội và ủng cao rồi nói: “Nơi chúng ta đang đứng hiện tại là một trấn nhỏ ở Chuvasia, chúng tôi đã trao đổi và lấy được giấy thông hành du lịch nên mọi người yên tâm, vòng này chúng ta trực tiếp ở lại nơi này, bốn đội khách mời đồng thời trở thành người bình thường kiếm tiền ở đây.

Sau khi kết thúc thời gian hẹn hò vào đêm mai chương trình sẽ thống kê thứ hạng pk trước khi quay về biệt thự.

Hơn nữa bởi vì hoạt động lần này tương đối khó khăn nên đội xếp thứ nhất sẽ được thưởng ba điểm, cũng chính là ba ngàn vạn.”
Ba ngàn vạn?

Hai mắt Thẩm Phất loé sáng.
Chuvasia?
Mắt Tả Mân tối sầm lại.
Cái quỷ gì vậy? Thế mà đã ra hẳn nước ngoài rồi?! Thế thì độ nổi tiếng trong nước của mình còn có cái tác dụng quái gì! Đầu tên nhân viên kế hoạch của chương trình này có phải bị úng rồi không?
Cố Thanh Sương và Hứa Điều Điều cũng cạn lời nhìn về phía tổ chương trình: “Chương trình này gọi là “Thời Hạn Rung Động” chứ không phải “thời hạn la hét” thật à?”
Chử Vi và Hướng Lăng Vân ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù bọn họ không quan tâm lắm về việc có thể hẹn hò một cách bình thường hay không nhưng cũng không nghĩ tới phải trải nghiệm một ngày kiếm tiền tại nước ngoài.
Bất kể ở trong nước có bao nhiêu fan hâm mộ đều vô dụng.
Nơi này ai biết bọn họ?
Lại còn Chuvasia? Chỗ quỷ gì chưa nghe thấy bao giờ.
Không trách được tổ chương trình giữ kín như bưng, nếu thông báo hành trình hôm nay từ tối hôm qua thì bảy khách mời chắc sẽ có tám người xin nghỉ.
“Là một thành phố du lịch ở gần biên giới nước Nga.” Tổ chương trình nói: “Mọi người không cần lo lắng về vấn đề ngôn ngữ, chúng tôi chuẩn bị cho mỗi đội một hướng dẫn viên đi theo, bất kể cần giúp đỡ gì để có thể để người đó hỗ trợ liên lạc.”
Chỉ có sắc mặt Ôn Tranh Hàn tốt hơn một chút.
Vừa rồi Thẩm Phất lấy được bản đồ nên tiếp theo bọn họ xem như dẫn trước ba đội khác một bước.
Các khách mời khó chịu, người xem nhìn qua lại chờ mong muốn chết: [Trước đây trong nước có chương trình nào cùng kiểu với vòng này không? Hình như rất ít thấy ấy.]
[Ở loại địa phương nghèo như Chuvashia có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một ngày? Không lẽ muốn bọn họ đi rửa bát thuê? Đừng nói có thể tìm được việc trong một ngày hay không, coi như có tìm được thì cũng không kiếm được mấy đồng ý chứ.

Cho nên kế tiếp không phải dựa vào số lượng fan hâm mộ và độ nhận biết của người qua đường mà hoàn toàn là dựa vào trí thông minh?]
[Dựa vào trí thông minh à, tôi hơi coi trọng Thẩm Phất đó.]
[+1, bả hay đi đường riêng lắm.]
Fan hâm mộ của những nhà khác nhìn thấy bình luận kiểu này đều rất khó chịu: [Cười chết tôi, nhà Thẩm Phất lần trước ra biển mò hải sản thắng xong đã nở hết mũi rồi.

Lần này không phải là chỉ so với một mình ảnh hậu, còn có hai đội khác nữa kìa.]
[Hơn nữa Thẩm Phất cùng một đội với ảnh đế, coi như cô ta thắng thì phần lớn cũng là nhờ công của ảnh đế chứ?]
Nãy giờ Thẩm Phất vẫn luôn giữ im lặng cầm hai tấm bản đồ, cô bỗng nhiên nhấc tay: “Tôi có một câu hỏi.”
Đạo diễn nói: “Cô Thẩm Phất nói đi.”
Thẩm Phất nói: “Tôi chia cho Ôn Tranh Hàn một tấm bản đồ thì có thể tách ra hành động không? Coi như là có năm đội người chơi.”
Tận ba ngàn vạn đấy, lần trước bị Giang Thứ lấy đi một phần thì thôi đi, nếu như lần này lại phải chia cho Ôn Tranh Hàn một ngàn năm trăm vạn thì cô cảm thấy cả cuộc đời, cả đức hạnh và chí hướng của cô đều phá huỷ.
Ôn Tranh Hàn: “…”
Bình luận: […]
Mặt Ôn Tranh Hàn chậm rãi chuyển đen.
Fan hâm mộ của Ôn Tranh Hàn từ trước đến nay quen được tâng bốc rồi nên nghe được câu này cũng xanh cả mặt.
Thế mà trên thế giới này vẫn có người không muốn cùng một đội với anh Tranh của bọn họ?
Chỉ có Chử Vi nhịn không được bật cười: “Phụt.”
Những người khác: “…”
Bình luận: […]
“Ờm, tôi không nên cười, đúng không?”
Chử Vi vuốt vuốt mặt, cố gắng không cười trên nỗi đau của người khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.