Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 14


Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 14


Phần bình luận đầy dấu chấm hỏi: [Anh ý mua hồi nào vậy? Té ra khoảng thời gian biến mất ban nãy là để đi mua cái này?]
[Đậu móa giờ khắc này tui muốn xuyên hồn vào Thẩm Phất, ai hiểu cho thấu?]
[Éc éc éc vậy những lời D nói trong xe là cố trêu Thẩm Phất đúng không, cơ bản anh ấy vốn tính đưa Thẩm Phất về rồi sẽ lên đường đi mua.]
Khán giả rú gào hâm mộ, đồng thời cảm thấy khó bề tưởng tượng đối với tình trạng trước mắt.
[Thế rốt cuộc trước đây hai người này xảy ra chuyện gì, lẽ nào mấy chục triệu khán giả xem livestream chúng ta không có một mống nào từng thân quen với họ ư??]
[Nếu như biết rốt cuộc từng có chuyện gì thì mau bước ra cho tui, đừng ép tui quỳ xuống van lạy bạn!]
Nhiều hơn hết chính là những lời gây cụt hứng: [Đám lầu trên kích động thế làm chi? Chưa xem show yêu đương bao giờ à? Lên show yêu đương thì ai cũng muốn thể hiện bản thân, ví dụ khách mời nữ nói muốn ăn gì đó mà khách mời nam lại mặc kệ thì đó mới là không đúng lẽ thường OK? Ảnh đế nghe thấy ảnh hậu muốn ăn là đi mua ngay kia kìa, chẳng qua ảnh hậu còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà chăm sóc anh ấy, khác với Thẩm Phất không cần face thôi = =]
[Hơn nữa còn mua về chính xác như vậy, 80% D đoán được có chuyện nhiệm vụ ẩn này.

Không ngờ ảnh thông minh ghê.]
Bị dòng bình luận đỏ chót này phân tích một cách lý trí đến vậy, khán giả qua đường suýt chèo thuyền ở lầu trên nhất thời tỉnh táo hơn nhiều.
Cũng phải ha, chưa kể đến đa phần chương trình truyền hình yêu đương đều có kịch bản, dù không có, những biểu hiện kia đều sẽ giảm bớt sau khi show hết.
Trước kia không biết có bao nhiêu khách mời đã bể mánh, phô bày sự thâm tình với ai đó ngay trong show, nhưng khi chương trình còn chưa kết thúc đã bị bóc phốt rằng đang có bạn gái chưa chia tay.
Thật tình cười chết.
Bên cạnh đó, trông Giang Thứ và Thẩm Phất chẳng hợp chút nào.
Thẩm Phất chỉ là một nghệ sĩ nhỏ vô danh tiểu tốt chuyên đóng phim thần tượng xàm, trước khi đi show còn ăn chửi triền miên.
Mà nhà họ Giang chẳng những là tài phiệt, còn là tài phiệt lạ thường khó dò, một công tử bột với cái loại tầm nhìn từng gặp qua vô vàn người đẹp đó, thật sự có thể ưng ý Thẩm Phất sao?
Nghĩ vậy, đoạn nhìn qua Thẩm Phất và thái tử gia đang đứng ở cửa phòng, nhìn tới đâu cảm thấy khách sáo tới đấy.
[Cơ mà dẫu nói sao thì vòng nhiệm vụ ẩn này lại là Thẩm Phất thắng! Bất ngờ vãi.]
[May ghê ta, mới debut đã được ký với công ty tầm trung, Lương Hiểu Xuân cũng tính là một người quản lý ổn, luôn nâng đỡ cô ấy.]
Thẩm Phất cốt sẽ không ngờ bình luận biến hóa nhiều như vậy, cô ôm cái hộp, tựa như ôm mười triệu, nhìn Giang Thứ bằng vẻ kinh hãi.
Có nên mau mau đem về phòng, thông báo cho nhân viên công tác tới kiểm tra xác nhận không? Nếu vượt quá thời gian rồi còn được tính điểm không?
Thẩm Phất bận rộn ôm hộp xoay người đi vào phòng.
Giang Thứ: ?
Giang Thứ rất sợ cô sẽ thuận tay đóng cửa, vội vàng níu cổ áo giữ cô lại: “Em không có gì muốn nói với tôi à?”
Tuy anh giả vờ thờ ơ nhưng đâu phải thờ ơ thật?
Anh không thèm ăn cơm tối mà lái xe chen chúc ở tám nơi mất bao nhiêu lâu, cô lại chẳng để ý đến cái áo sơ-mi nhăn nhúm của anh?
Thẩm Phất thoáng trầm tư, quay đầu nhìn anh.
Giang Thứ hơi hất cằm nhìn cô, như thể đang chờ đợi lời nịnh hót cuồng phong bão táp.
Thẩm Phất: “Quên nói với anh đây là nhiệm vụ ẩn, cảm ơn anh nhiều, có điều anh mua hai phần lận, anh nghĩ liệu ê-kíp có thể tính điểm hai phần luôn không?”

Giang Thứ: “…”
Cuối cùng khán giả không nhịn được cười sặc: [Há há há há há mỗi ngày sắc mặt D nếu không đen thì là xanh.]
[Tiểu Thẩm là đại thẳng nữ nhiệt huyết gì đây?]
(*)Chú thích: thẳng nữ ý chỉ những cô nàng EQ thấp, không hiểu phong tình, cùng nghĩa đó mà ở phái nam sẽ là thẳng nam.

Thẳng nữ (nam) còn mang nghĩa là gái (trai) thẳng: ý chỉ những người có xu hướng tính dục là dị tính.
Cũng có người chất vấn: [Giờ tôi nghi không biết tin đồn cô nàng mượn Chử Vi để thăng tiến là thật hay giả nha, thú thật từ đầu show tới nay thấy Thẩm Phất không giống người sẽ làm loại chuyện đó.]
Fan của Chử Vi giận run tay: [Sẽ đấy, fan Thẩm Phất không thừa nhận chuyện đã làm đúng không? Mẹ nó scandal này chìm xuống tận ba năm rồi, giờ chúng mày nhảy ra đòi tẩy trắng?]
Cãi tới cãi lui, bình luận lại rùm beng.
Ôn Tranh Hàn cầm bình phun đang tưới hoa ngoài ban công, vừa giương mắt đã thấy Giang Thứ ở cửa phòng Thẩm Phất.
Thình lình tâm trạng anh ta hơi cáu gắt.
Vị thiếu gia nhà họ Giang ấy, trước đây cậu ta đâu có sức uy hiếp gì.
Chẳng phải Giang Thứ thiếu tư cách mà hoàn toàn ngược lại, hoàn cảnh của Giang Thứ quá tốt.
Ôn Tranh Hàn lăn lộn được đến địa vị hiện giờ vẫn thua kém những quyền lợi và lời ca tụng mà anh nhận được dựa vào cái bóng của cha ông để đầu tư bừa vài hạng mục.
Bởi lẽ đó, Ôn Tranh Hàn không cho rằng anh sẽ có lòng dạ lâu dài gì đối với Thẩm Phất.
Dẫu bị vẻ đẹp che mắt, nhưng cũng chỉ là nhất thời nổi hứng.
Nhưng hôm nay Thẩm Phất lại tương tác với anh nhiều quá.
Tại sao, cố ý à?
Ban công lầu ba là kiểu thiết kế trong suốt nửa mở, giữa hành lang các phòng chỉ ngăn cách bởi hai lớp kính.
Ánh mắt Ôn Tranh Hàn u ám ảm đạm, nhìn chòng chọc về phía kia.
Cứ tồn tại một ánh mắt nào đó tập trung trên người mình, hiển nhiên Thẩm Phất cảm nhận được.
Cô ngước mắt theo bản năng.
Đường nhìn của họ giao nhau, ánh mắt Ôn Tranh Hàn càng trở nên thâm trầm.
Thẩm Phất: Má ơi, sao trong biệt thự mà hầu như ngay cả tường cũng không có, toàn bộ là thiết kế thủy tinh trong suốt vậy.
Ôn Tranh Hàn: Quả nhiên là cố tình để anh ta thấy, cố ý để anh ta sinh lòng ghen tức.
Nếu tiếp tục thế nữa, sớm muộn gì cô cũng ảnh hưởng đến anh ta.
*
Lương Hiểu Xuân luôn cử người túc trực livestream chương trình, thấy sau khi vòng Cuộc Hẹn Ngày Xuân hôm nay kết thúc, bình luận về tin vịt của Thẩm Phất rốt cuộc đã cải thiện đôi chút, lúc này chị mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Phất tốt ở mọi mặt, xinh đẹp ngoan ngoãn chăm chỉ còn nỗ lực, chính xác là thể chất chiêu gọi anti.
Bao nghệ sĩ thành danh đã lâu còn không bị chửi nhiều bằng cô, nghĩ xem có tức không cơ chứ?
Lương Hiểu Xuân là một quản lý xuất sắc, chỉ cần xuất hiện một chút cơ hội là sẽ nắm lấy, thấy hôm nay độ hot của Thẩm Phất hơi tăng, chị nhanh chân liên lạc với tạp chí “CCSC”, thử xem có thể tranh thủ trang bìa tạp chí một kỳ cho Thẩm Phất hay không.

Kiểm lại thành tích thực trong phần bình luận lúc phát sóng, trong số các nghệ sĩ khách mời chỉ có mình Thẩm Phất là gần như không có tài nguyên nào, nội tâm Lương Hiểu Xuân cảm thấy rất áy náy.
Ở phương diện tài nguyên này quả thực là công ty khá yếu kém, may mà trước kia Thẩm Phất dốc lòng kiếm tiền, không quan tâm mấy về mặt thanh danh.
“CCSC” là tạp chí hạng ba dành cho phái nữ.
Cấp bậc của các tạp chí thời trang quốc nội vô cùng nghiêm ngặt, hạng nhất có bốn tạp chí lớn dành cho nữ giới và ba tạp chí lớn cho nam giới, tạp chí hạng hai có tổng cộng tám đơn vị, tạp chí nữ hạng ba thì nhiều hơn một ít, cả thảy có mười mấy nhà.
Ngoài ra, xuống dưới nữa toàn là những tạp chí lá cải.
Nghệ sĩ trong giới giải trí quá nhiều, giới mốt thì kiêu ngạo, thà rằng để mấy ảnh đế ảnh hậu như Ôn Tranh Hàn tới tới lui lui trên tạp chí chứ chẳng sẵn lòng dành cơ hội cho các minh tinh nhỏ.
Thẩm Phất được tính là đỡ hơn một chút trong số những minh tinh nhỏ, năm ngoái lúc quay dòng phim tình yêu thời cổ đại cô đã được lên một tập san nữ xếp cuối danh sách tạp chí hạng ba.
“CCSC” chính là nhà đứng đầu trong mười mấy tạp chí hạng ba, gần kề hạng hai, Lương Hiểu Xuân muốn tranh thủ cho cô một chút.
Nhưng ngàn lần không ngờ, trợ lý vừa gọi điện thoại qua thì trưởng ban bên kia đã mượn cớ từ chối.
“Sao cơ? Cơ hội bàn bạc cũng không cho?” Sắc mặt Lương Hiểu Xuân kém hẳn: “Bộ hôm nay họ không thấy số lượng khán giả giữa livestream khi chuyển tới góc nhìn của Thẩm Phất ư? Có thể sánh bằng số người xem minh tinh tốp đầu luôn đấy.

Họ tưởng chúng ta đang xin lên trang bìa à?”
Trợ lý nhỏ giọng: “Đối phương nói hiện độ hot của Thẩm Phất là đủ rồi, nhưng show chiếu chưa bao lâu, không ai lường trước được sau này, nhỡ Thẩm Phất gây ra chuyện gì rồi bị mọi người chế giễu thì sao, họ không thể mạo hiểm.”
“Không có tí tình cảm nào.” Lương Hiểu Xuân mắng.
“Cơ mà có hai chương trình truyền hình chủ động gửi lời mời ạ.” Trợ lý lật ghi chép trong điện thoại, nói: “Một là show đi biển không khác cái hiện giờ lắm, cái còn lại là show thi tài năng.”
“Cứ từ chối cái đầu đi.” Lương Hiểu Xuân cau mày: “Chương trình của nhà đấy có xem nghệ sĩ là con người đâu, hồi trước từng xảy ra chuyện bắt nghệ sĩ ăn hải sản sống rồi, còn nhà kia…”
Lương Hiểu Xuân nhận lấy tài liệu đọc thử, bỗng dưng cảm thấy hứng thú mà nhướng mày.
*
Bấy giờ Lương Hiểu Xuân không xem truyền hình trực tiếp, Ôn Tranh Hàn thừa dịp Thẩm Phất đang nghỉ giữa giờ để đi tìm nhân viên công tác tính điểm, bèn kéo cô vào phòng trữ đồ.
“Rốt cuộc em muốn nghịch đến khi nào?” Xưa nay Ôn Tranh Hàn là kiểu người không hay biểu hiện cảm xúc, giọng nói có phần trầm đi.
Thẩm Phất phản xạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn máy quay phim.
“Khỏi nhìn, trong đây không có máy quay, nhưng không thể ở quá lâu, bằng không sẽ dễ bị khán giả phát hiện.”
Ôn Tranh Hàn nhíu mày: “Anh có bảo em đừng đi tham gia chương trình này không? Em nhất định phải nhỏ nhen vậy à?”
Thẩm Phất cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa mình với anh ta, ngước đầu lên nhìn, nói một cách thành khẩn: “Tôi có thể rút lui ngay.”
Loại thái độ nhượng bộ trong tích tắc này lấy lòng Ôn Tranh Hàn rất tốt.
Chỉ chốc lát như thế, anh ta gần như muốn kể hết vài sự thật cho Thẩm Phất, rằng lên chương trình này giữa anh ta và Tả Mân chỉ là diễn xuất, chỉ vì niệm tình cũ, vì giúp đỡ chị ta trở lại thời kỳ như xưa mà thôi.
Nhưng anh ta lại tự nhủ rằng mình không cần nói quá nhiều với Thẩm Phất, từ ban đầu là do Thẩm Phất chẳng nói chẳng rằng rồi tách khỏi anh ta.
Vẫn rất biết điều.
Ôn Tranh Hàn nghĩ thầm.

Sau đó lại nghe Thẩm Phất tiếp lời: “Miễn là anh đưa tôi ba trăm triệu.”
Vẻ lạnh lùng băng giá trên mặt Ôn Tranh Hàn suýt nứt toạc: “…”
Thẩm Phất nói xong cảm thấy hơi sai sai, gập ngón tay tính toán thử.
Phí thông báo của chương trình là ba chục triệu, ba mươi ngày tổng cộng có chín vòng, nếu như mỗi vòng đều có thể lấy được bốn điểm, tức là bốn nhân chín bằng 36 cộng thêm 30 triệu, cả thảy 390 triệu.
Thẩm Phất: “Không đúng, hơi ít rồi, 390 triệu, cấm trả giá, không bớt nha.”
Ôn Tranh Hàn: “…”
Thấy Ôn Tranh Hàn trưng biểu tình khó ở, Thẩm Phất nhìn anh ta thật sâu xa: “Ra xã hội đi làm ngần ấy năm rồi mà, 390 triệu cũng không có?”
Ôn Tranh Hàn: “…”
Giả như không phải đi theo mình tới show này, thế tại sao sau khi phát sóng hễ vòng nào cũng chĩa mũi nhọn vào Tả Mân?
Đâu phải anh ta chưa nghe nói qua về màn PK hôm nay, Tả Mân bị dập tới mức thảm hại không tả nổi.
Gương mặt Ôn Tranh Hàn vẫn nhất quán giữ một biểu cảm không hề hấn gì, nhưng trong lòng lại vừa bực bội vừa buồn cười, sao trước kia anh không phát hiện vật nhỏ Thẩm Phất này miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo vậy nhỉ?
Còn có vẻ thú vị hơn nét đẹp đơ như khúc gỗ ngày trước.
Ôn Tranh Hàn điều chỉnh ngữ khí, cất tiếng một cách nhàn nhạt: “Không rút khỏi show cũng được, nhưng về sau em hãy tránh Tả Mân chút đi, cô ấy muốn quay lại với sự nghiệp, cực chẳng đã anh chỉ tiện tay hỗ trợ, em khăng khăng phải để tâm vào chuyện vụn vặt à?”
Thẩm Phất chỉ thiếu điều viết dòng “Không móc tiền thì thất vọng thật đó” lên mặt, tiếc rằng ánh sáng ở phòng trữ đồ lờ mờ, Ôn Tranh Hàn không nhìn thấy.
Cô suy tư chốc lát: “Vậy tôi chúc hai người trăm năm hòa hợp nhé?”
Ôn Tranh Hàn: “…”
Anh ta xoay người nhìn bóng lưng Thẩm Phất rời phòng trữ đồ, đáy mắt u ám.
Trong lòng anh ta khó chịu chẳng rõ nguyên nhân, có lòng hiếu thắng bị Giang Thứ khiêu khích, nhưng càng nhiều hơn chính là sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Em ấy vẫn đang nói lẫy đây mà.
Về việc phòng trữ đồ không có máy quay, ngày đầu tiên thì chẳng bao nhiêu khách mời hay biết, nhưng hôm nay hầu như toàn bộ đều đã biết, dần dần biến thành nơi trò chuyện riêng tư.
Chử Vi đang ở phòng khách tán gẫu đùa giỡn cùng Cố Thanh Sương, nhưng sự chú ý lại mải đặt tại căn phòng bên phía hành lang kia.
Ấy mà ngàn lần không nghĩ tới, sau khi Thẩm Phất xuất hiện từ phía hành lang đó, lại bị Ôn Tranh Hàn dẫn đến phòng trữ đồ.
Nếu không phải xung quanh còn có người, suýt thì Chử Vi đã nhảy phắt lên.
Sao Thẩm Phất lại quen Ôn Tranh Hàn?!
Sao biểu cảm lúc Ôn Tranh Hàn kêu Thẩm Phất đi một chuyến lại quen thuộc thế?
Rồi liên tưởng tới lần trước mình từng nói với Ôn Tranh Hàn rằng Thẩm Phất đến đây là vì mình, nét mặt của ảnh đế nọ cũng bí hiểm khó dò.
Chử Vi càng nghĩ càng cảm thấy liệu có chuyện gì đó mình không biết hay chăng.
Tâm trạng cậu ta trở nên vô cùng tệ hại.
Cố Thanh Sương nở nụ cười nhắc nhở cậu: “Chử Vi, rốt cuộc cậu có muốn ở đây không?”
Hai người đang chơi cờ phi hành gia, Cố Thanh Sương luôn cúi gằm mặt, nhưng chẳng biết tại sao thỉnh thoảng Chử Vi cứ ngẩng đầu nhìn cô ấy, mỗi lần nhìn rất ư là lâu.
Cố Thanh Sương chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, càng thêm ngại ngẩng đầu.
Cô ấy tạo hình mất cả buổi chiều, cắt tỉa mái tóc đen thẳng kiểu công chúa, cả người đều trở nên lộng lẫy hơn, lúc mới quay về biệt thự đã khiến Hứa Điều Điều và Tả Mân ngắm nghía một lúc lâu.
Cố Thanh Sương vẫn muốn thử với Giang Thứ một lần, nhưng giả sử không thể thành công nắm tay cùng Giang Thứ thì có quan hệ yêu đương với ba khách mời nam còn lại cũng không tệ.
Nghĩ vậy, cô dứt khoát thay đổi sự cẩn trọng của ngày thứ nhất, nói cười với mọi người thường xuyên hơn, nỗ lực tìm điểm chung giữa mình với từng người.
Phần bình luận mặc dù ship Chử Vi và Hứa Điều Điều nhiều hơn, nhưng khi trông thấy Chử Vi và Cố Thanh Sương cùng chơi cờ phi hành gia, vẫn có người khen đôi câu: [Họ ở cạnh nhau nom thoải mái quá ha, quan hệ bạn bè nhỉ.]
[Cơ mà anh tui cứ hay ngóc đầu lên nhìn đâu đó? Cuối cùng hướng kia là chỗ nào? Có đại thần nào soi ra sơ đồ địa hình của ngôi biệt thự chưa ạ?]

Khoảng chín giờ rưỡi, rốt cuộc bữa tối đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Giang Thứ trở lại biệt thự muộn nhất, vừa lau tóc vừa bước ra, những người khác đã yên vị trước bàn ăn.
Chử Vi ngồi chỗ của anh, anh tiến tới, đằng thì lau tóc đằng thì cau mày trừng người ta.
Chử Vi vội vã đổi vị trí.
Giang Thứ toại nguyện ngồi xuống vị trí của ngày hôm qua.
Khán giả cười suýt tắt thở: [Sao thái tử gia vẫn chọn chỗ đó nhể?]
[Cầu đồ ngủ đôi giống Giang Thứ!]
[Mị mới xem rồi, một món chừng mấy chục nghìn, lầu trên còn muốn không khà khà khà.]
[Sao cảm giác thái tử gia có lòng thù địch vô hình với Chử Vi nhỉ? Ổng làm người ta bối rối đâu chỉ một lần đúng không?]
Người hâm mộ Chử Vi cũng thấy đáy lòng khá khó chịu, nhưng vẫn gắng sức tỏ ra tôn trọng: [D quen làm con cưng của trời rồi, không hiểu cách đối nhân xử thế, anh tui sẽ không so đo đâu.]
Trong lúc các khách mời ăn bữa tối, tổ sản xuất đã tuyên bố thể lệ gửi tin nhắn tâm ý vào tối nay.
“Có hai quy tắc, mọi người hãy nghe cho kỹ.

Thứ nhất mọi người đều sẽ gửi ẩn danh, nhận ẩn danh, chỉ có khán giả thấy được các bạn gửi cho ai, sau khi gửi xong sẽ không thể trao đổi nội dung tin nhắn.”
“Thứ hai, khác với những show yêu đương khác, “Thời Hạn Rung Động” của chúng tôi luôn cố gắng làm mới chương trình, bởi vậy mũi tên một chiều* sẽ có thưởng, phần thưởng là chọn một trong ba, được tích một điểm, bắt buộc nắm tay cả ngày hoặc bắt buộc cùng nhau tản bộ, phần thưởng dựa trên sự lựa chọn của khách mời nữ; thay vào đó cũng sẽ có hình phạt, hình phạt là chọn một trong ba, nhảy cóc, quét tước toàn bộ biệt thự hoặc cả ngày mặc trang phục gấu bông nhưng không bị quay phim.”
*Mũi tên một chiều hay “单箭头” chỉ việc thích một người, có ý với một người nào đó, tất nhiên, là 1 chiều, đơn phương
Vừa phổ biến xong quy tắc, phần bình luận sững sờ hết một thể.
[Đờ mờ há há cái show thất đức này!]
Có đại thần đứng ra giải thích: [Tức là bây giờ họ gửi tin nhắn, chẳng những phải cân nhắc nên gửi cho ai, còn phải cân nhắc liệu đối phương có gửi cho mình hay không.

Nếu như họ chọn nhau, cùng nhau chịu phạt thì cũng lãng mạn lắm, nhưng vấn đề là có khả năng trong đó sẽ có một phía không muốn bị phạt, nảy sinh ý định “phản bội”, sẽ xảy ra nhiều kết quả hơn đấy.]
Nói cách khác, vốn dĩ đang suy đoán ai sẽ gửi cho ai, hiện tại hoàn toàn không đoán nổi hướng đi của chương trình.
[Rồi cả bắt buộc nắm tay là cái quần què gì! Dù hai người không có cảm giác mà bắt nắm suốt một ngày cũng sẽ sinh ra cảm giác thôi, đậu xanh rau má.]
Nội quy vừa xuất hiện, lòng dạ các khách mời càng thêm lung lay.
Thẩm Phất vốn đang nhức đầu xem phải gửi cho ai, lần này dứt khoát không nhức nữa.
Khẳng định phải gửi cho người sẽ không chọn mình, như thế mới có xác suất nắm được phần thưởng một điểm.
Tỉ lệ Chử Vi và Giang Thứ chọn mình không phải bằng 0.
Vậy thì ——
Tầm mắt Thẩm Phất đảo một vòng lên người Hướng Lăng Vân và Ôn Tranh Hàn.
Đảo xong trở về thì đối diện với ánh mắt của Giang Thứ đang nghiêng đầu nhìn mình lom lom.
Thẩm Phất: “…”
Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được giờ phút này Thẩm Phất đang có ý định gì.
Khuôn mặt Giang Thứ sắp hóa xanh lá tới nơi.
Hủy diệt thôi nào, đám cặn bã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.