Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 76
Trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, tiềm năng của con người là vô hạn.
Bình thường lúc đánh nhau vì vẫn luôn thua thiệt về thể lực và kỹ năng nên Tiết Diệc Sâm chưa bao giờ là đối thủ của Tô Hoan Trạch.
Nhưng lúc này đây, cậu chỉ cần dùng sức là đã đá văng được Tô Hoan Trạch ra ngoài, khiến cậu trai to cao kia trực tiếp rơi bịch từ trên quầy bar xuống dưới đất và đụng ngã một dãy ghế, chỉ cần nghe âm thanh này thôi cũng đủ để tưởng tượng ra cậu ta chật vật như thế nào.
Cậu gian nan bò dậy, cảm thấy cúc hoa đau đớn.
Tuy rằng chỉ mới tiến vào có một chút, còn chưa được nửa đường thôi đã khiến cậu có cảm giác sỉ nhục như bị bạo cúc đến nơi.
Cảm giác chỗ đó nhói đau làm cậu hận không thể lập tức vọt xuống và liên tục nhảy trên thân người kia để giẫm chết cậu ta cho rồi.
Mẹ nó…!quả thật là đã bị nhét vào…
Cuối cùng Tô Hoan Trạch cũng chịu nhúc nhích, cậu ta hít sâu một hơi rồi đỡ quầy bar đứng lên và phủi phủi quần áo.
Cậu ta nhìn Tiết Diệc Sâm đang ngả người tựa vào quầy bar thì không khỏi hoang mang, vốn cũng không say bao nhiêu nên đã tỉnh rượu đôi phần.
Tiết Diệc Sâm thẳng thừng đưa chân đạp vào mặt Tô Hoan Trạch, liên tục giẫm: “Cậu muốn chết đấy à? Cậu to gan quá nhỉ?! Có phải cậu đã sớm hạ quyết tâm cưỡi trên người ông đây rồi không?”
Tô Hoan Trạch lùi về sau né tránh, làm ra vẻ mặt như oan ức lắm vậy.
Cậu ta bị dọa mềm nhũn nên suýt chút nữa đã để lại bóng ma tâm lý đây này.
Đã vậy còn bị cậu đạp lên mặt nên bần thần khó tả.
Cậu ta sang một bên mặc quần vào và sửa sang quần áo chỉnh tề, thuận tay rót thứ gì đó uống một ngụm để giải khát, ai ngờ vị cay xộc vào nên thiếu chút nữa là nôn ra.
Cậu ta đưa cái chai lên nhìn, nhận ra mình ngu tiếng Anh nên hoàn toàn không hiểu mấy chữ trên đó.
Tiết Diệc Sâm ngây ra một lúc rồi nhảy dựng lên như một chú thỏ, đứng trên quầy bar túm quần mặc vào, quần áo ướt sũng dính sát vào người khiến cậu cảm thấy khó chịu quá chừng.
Cậu chau mày, đi đến bên cạnh Tô Hoan Trạch, ngồi xổm xuống và trừng mắt nhìn cậu ta, chờ cậu ta giải thích.
Ai ngờ Tô Hoan Trạch lại nhăn nhúm mặt và le lưỡi, đặt chai rượu trên tay lên quầy bar rồi càu nhàu: “Khó uống muốn chết.”
“Không tồi nhỉ…!Whisky, cậu rất dũng cảm khi khiêu chiến giới hạn của bản thân đó, lần sau tôi cho cậu thử uống Ergoutou luôn nhé?”
(Ergoutou: Rượu TQ, 44-56 độ)
“Khó uống quá.”
“Cậu không nghe tôi hỏi cái gì à? Có phải trước giờ cậu chưa từng có ý định ở phía dưới nên mọi khi chỉ giúp tôi chứ không cần tôi giúp lại đấy phải không?”
“Ừm…!tôi cưới cậu.”
“…” Nói cái quái gì thế không biết!
“Nuôi cậu.”
“…” Vẻ mặt của Tiết Diệc Sâm đã rất nguy hiểm.
“Chịch cậu.” Tô Hoan Trạch nói tiếp.
Cậu lập tức vỗ vào đầu Tô Hoan Trạch, cái tát này không nhẹ chút nào.
Tô Hoan Trạch vừa uống một ngụm Whisky nên còn đang choáng váng, bị đánh một phát thiếu điều đầu óc mọc đầy sao.
“Chẳng nói được mấy câu nên hồn mà lại để đầu óc đi chơi hơi xa đấy.” Tiết Diệc Sâm mắng, sau đó chỉ vào đôi giày ở đằng xa ra lệnh, “Lấy giày lại đây cho tôi.”
Tô Hoan Trạch ngẩn ngơ gật đầu, nghiêng ngả đi nhặt giày rồi lững thững quay lại, thấy Tiết Diệc Sâm ngồi trên quầy bar giơ chân chỉ huy: “Mang vào cho tôi.”
Tô Hoan Trạch chưa từng hầu hạ người khác, trước giờ chỉ tự mang cho mình nên tay chân luống cuống.
Nhưng cậu ta lại làm việc này một cách thật nghiêm túc, đầu tiên nới lỏng dây giày ra để đeo vào cho cậu, sau đó thắt dây và buộc chúng lại.
Cậu vẫn luôn dõi mắt quan sát Tô Hoan Trạch, dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ta khiến cậu không tài nào giận nổi.
Có gì đáng để giận đâu, cậu vẫn luôn tự thuyết phục bản thân như vậy.
Cậu hẹn hò với Tô Hoan Trạch, chuyện cậu ta là một thằng con trai không thể nào xoay chuyển được.
Ngay cả cậu cũng biết mình đang tự lừa dối bản thân, người như Tô Hoan Trạch đời nào bằng lòng ở dưới cho được chứ?
Cho nên vì yêu nên cậu phải để đối phương lấn tới à?
Chuyện đó…!có đau lắm không? Nhưng ngẫm lại cậu em của Tô Hoan Trạch quả là không phải dạng vừa đâu.
Suy đi nghĩ lại, cậu đành bất đắc dĩ, thôi để sau này hẵng tính vậy.
Cậu lấy điện thoại của Tô Hoan Trạch gọi cho anh Vương để anh ta đến đây đón bọn họ, hai người mặc áo khoác vào rồi cùng nhau ra khỏi quán bar.
Bước chân của Tô Hoan Trạch vẫn đang loạng choạng, lúc đứng đợi, Tô Hoan Trạch bỗng nhiên chỉ vào rào chắn phân làn ở đối diện và hỏi Tiết Diệc Sâm: “Chúng ta so ai nhảy cao hơn không?”
Cậu còn rỗi hơi đáp lại cậu ta: “Nhảy kiểu gì?”
“Chạy lấy đà rồi nhảy qua.”
“Hơi cao nhỉ, dù hai chúng ta có cao cũng khá vất vả đấy.”
“Vậy chống sào nhảy qua nhé?”
“Nhảy ông bác (đại gia) cậu ấy.”
“Bác tôi mất rồi…”
“…” Cậu chợt nhớ tới chuyện Kiều Hoan đã kể, quả thật bác của Tô Hoan Trạch đã mất rồi, con của ông bác đó còn đang là anh trai của cậu ta.
Mọi hôm cậu chỉ bạ đâu mắng đó, ai ngờ áp dụng lên người Tô Hoan Trạch lại thấy hơi khó xử.
Hai người họ rơi vào im lặng, khoảng chừng bảy tám phút sau thì anh Vương lái xe đến, dừng xe bên ven đường rồi bước xuống.
Mặc kệ hai người bọn họ mà đến xem quán bar đã đóng cửa xong hết chưa, xác định bảo vệ đã hoàn thành việc đó rồi mới ra hiệu cả hai lên xe.
“Tiết tiểu ca, đến chỗ cậu như trước nhé.
Thường thì cậu hai say sẽ không về nhà.” Anh Vương vừa leo lên xe vừa hỏi Tiết Diệc Sâm, đồng thời khởi động xe.
“Được thôi.”
*
Về đến nhà, Tiết Diệc Sâm tắm rửa sạch sẽ xong mới đi ra.
Lúc ra ngoài thì thấy Tô Hoan Trạch đã cuộn mình trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Cậu mon men qua đó quan sát, không muốn đánh thức Tô Hoan Trạch nên lấy chăn đắp cho cậu ta.
Cậu vươn vai duỗi người rồi đi vào phòng ngủ, cậu cũng đã thấm mệt sau một ngày dài.
Ngày hôm sau, hiếm khi Tiết Diệc Sâm ngủ nướng.
Lúc cậu vừa mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao rồi.
Cậu ngồi dậy thì nghe thấy có âm thanh sột soạt từ bên ngoài truyền vào, có lẽ Tô Hoan Trạch cũng đã dậy.
Cậu cầm điện thoại lên xem thì thấy mười giờ rồi.
“Tô Hoan Trạch?” Cậu gọi.
Một lúc sau Tô Hoan Trạch mới đi vào, còn xách theo một cái hộp trên tay.
Cậu ta đi đến cạnh giường và đặt nó lên tủ đầu giường rồi ngồi bệt xuống đất, mở bao nilon ra bóc vỏ tôm hùm đất.
Chất từng con một thành ngọn núi nhỏ trước mặt Tiết Diệc Sâm.
Lúc Tô Hoan Trạch làm những việc này không mảy may nhìn cậu, chỉ lẳng lặng bóc vỏ với vẻ mặt rất nghiêm túc pha lẫn gì đó căng thẳng, cử chỉ có hơi ngập ngừng.
Cậu không hề hoang mang, nằm xuống và lấy một tay chống đầu, thảnh thơi nhìn Tô Hoan Trạch.
Cậu cố tình trêu chọc Tô Hoan Trạch, hỏi cậu ta: “Hôm qua suýt chút nữa cậu đã bạo cúc tôi rồi, còn thiếu điều xé toạc hậu môn.
Hôm nay cậu lại cho tôi ăn tôm hùm đất xào cay, có phải định để lúc tôi đi nặng như đập thủy điện xả lũ luôn đúng không?”
Động tác của Tô Hoan Trạch khựng lại, nhìn cậu đầy hoảng loạn, chần chờ hồi lâu mới nói: “Tôi tưởng cậu thích ăn.”
“Có thích cũng phải chọn thời điểm chứ.”
“Xin lỗi.”
“Thôi thôi, tiếp tục bóc đi.”
“Vậy…!lỡ đâu như đập thủy điện xả lũ thì sao?”
“Không biết nữa, chưa thử bao giờ.” Cậu nói xong thì đắp chăn lên lại, bắt đầu thở than như đang đau ốm thật.
Tô Hoan Trạch vẫn không nói gì, nhưng tiếng hít thở đã trở nên dè chừng hơn nhiều.
Cậu thở dài, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cái tên ngốc to con này cũng biết mình đã làm sai nên bây giờ đang cố gắng vớt vát đây mà, nhưng một Tô Hoan Trạch giỏi ăn nói hôm qua đã đi đâu mất rồi không biết, chỉ còn lại con hàng ngớ ngẩn này.
Cậu cười cười, xoay người chống tay dựa vào Tô Hoan Trạch và hỏi: “Tô Hoan Trạch, cậu là đồ ngốc à?”
“Cũng thường thôi.”
“Thường cái gì mà thường, đút tôi coi.”
Tô Hoan Trạch gật đầu, bốc một con tôm hùm đất đã lột vỏ cho vào miệng cậu.
Chưa kịp thu tay lại thì đầu ngón tay cậu ta đã bị Tiết Diệc Sâm cắn một cái.
Ngước lên nhìn thì thấy cậu đang vui vẻ thưởng thức tôm hùm đất và nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt cong cong như đang trêu chọc cậu ta vậy.
“Cậu kể về tôi với người trong nhà rồi ư?” Cậu hỏi.
“Em gái tôi kể, con bé còn cho mọi người xem ảnh chụp chung của chúng ta.”
Cậu nhớ lần đó Tô Hoan Dao thấy Tô Hoan Trạch đeo cái kẹp tóc này thì thích thú quá nên lúc ăn cơm một hai đòi phải chụp chung một tấm.
Trong bức ảnh đó, cậu cười một cách gian manh, nếu để người lớn thấy bức ảnh ấy thì…!có hơi khó lòng tưởng tượng được…”
Lúc này Tô Hoan Trạch lấy điện thoại từ trong túi ra cho cậu nghe một đoạn chat voice: Anh ơi, năm nay đưa anh dâu về nhà ăn Tết nhé, em muốn chơi với anh dâu.
Cậu ghé mắt lại nhìn, thấy Tô Hoan Trạch còn gõ chữ rep lại: Tại sao?
Cậu ta bấm vào đoạn voice tiếp theo, Tô Hoan Dao trả lời: Bởi vì anh dâu đẹp trai.
Lúc này Tô Hoan Trạch mới nói: “Về nhà với tôi nhé, tôi giới thiệu cậu với mọi người trong nhà tôi.”
Cậu nằm sấp trên giường, nghĩ ngợi một lúc mới đồng ý với cậu ta.
Hai người thống nhất thời gian, hai ngày tới vẫn ở lại chỗ của Tiết Diệc Sâm, để Tiết Diệc Sâm chuẩn bị hai bộ quần áo và quà cáp đến thăm nhà.
Hơn nữa dịp Tết này hai người họ còn phải cùng nhau đến nhà thầy Ngô chúc tết.
Sau khi xác định những chuyện cần phải làm, bọn họ bắt đầu hành động theo kế hoạch, đầu tiên là đến trung tâm mua sắm.
Tô Hoan Trạch mua cho cậu một đống quần áo, quà cáp cũng chính tay Tô Hoan Trạch lựa chọn nên cậu không cần phải nhọc lòng.
Ngày 19 tháng 1, hai người đến nhà họ Tô.
Lần này ba Tô phái người lái một chiếc Maybach sang chảnh đón bọn họ, tỏ vẻ rất coi trọng Tiết Diệc Sâm.
Anh Vương không đi theo mà tiễn bọn họ một đoạn đường dưới lầu.
“Anh Vương đón Tết một mình à?” Tiết Diệc Sâm không nhịn được hỏi anh Vương.
“Ừm, một mình.
Hai người các cậu có đôi có cặp còn anh đây thì phải lẻ loi một mình.”
“Không thì em cho anh trải nghiệm hương vị ngày tết nhé?”
“Hương vị ngày tết gì cơ?”
“Anh Vương này, anh đã có người yêu chưa? Anh đã mua nhà chưa? Trả góp hay trả hết một lần? Tiền lương mỗi tháng bao nhiêu? Đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền?” Tiết Diệc Sâm hỏi hết câu này đến câu khác bằng giọng điệu ngả ngớn.
“Đệt, không phải cậu cũng thường xuyên một mình đón năm mới à, sao hiểu rõ mấy thứ tạp nham này vậy?”
“Trước đây em từng đón năm mới với bà nội mà, bà em là một bà lão khiến người ta phiền lòng vậy đó, ha ha ha.”
“Cậu đi nhanh lên, đúng ra tôi không nên tốt bụng đưa mấy cậu tới tận đây mà.” Anh Vương nói xong thì lấy một điếu thuốc trong túi ra, châm lửa rồi rời đi.
Tiết Diệc Sâm không khách sáo, khi lên xe thì thấy người lái xe vô cùng nghiêm túc nên không dám chào hỏi, ngồi khép nép chờ đến nhà họ Tô.
Ai ngờ ngay lúc này trong đầu hiện lên âm thanh thông báo của hệ thống: “Cậu ở tương lai đã nạp tiền thêm plug-in.”
Cậu lập tức hỏi trong đầu: “Nhận được plug-in gì nữa vậy?”
“Cậu ở tương lai muốn tận mắt thấy người yêu của cậu nên sẽ tự mình đến xem.”
“Tự mình đến xem là sao cơ?”
Hệ thống còn chưa trả lời Tiết Diệc Sâm thì cậu đã thấy choáng váng, ý thức của cậu buộc phải tiến vào hệ thống.
Tô Hoan Trạch cảm thấy người bên cạnh nghiêng ngả như sắp té xỉu đến nơi nên vội vàng đưa tay ra đỡ, không ngờ khi người yêu mình mở mắt ra thì lập tức quay lại nhìn cậu ta.
Sau đó bày ra vẻ mặt chán ghét và hất tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Cút ngay.”
Tiết – thái độ đột ngột thay đổi – Sâm co duỗi chân tay và nhìn thoáng qua bộ quần áo trên người mình, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi thuận miệng hỏi một câu: “Đang đi đâu đây?”
Tô Hoan Trạch sững sờ hồi lâu mới đáp lại: “Đến nhà tôi.”.