Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 69


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 69


Hai người họ cùng nhau dạo quanh siêu thị, từ một số chi tiết nhỏ có thể nhận thấy được sự khác biệt trong lối sinh hoạt của hai người.
Tiết Diệc Sâm bảo Tô Hoan Trạch đi lấy hai quả dưa chuột để làm món ăn kèm với gà Cung Bảo, nhưng Tô Hoan Trạch lại đem mấy quả được đóng gói trong túi hút chân không, vừa nhìn đã biết là hàng xịn về.

Cậu liếc nhìn rồi đặt lên lại, sau đó đi đến khu bày bán số lượng lớn lấy hai quả rồi đến quầy phục vụ thanh toán, rẻ hơn cái trước rất nhiều.
Sau đó lúc đi mua thịt, Tiết Diệc Sâm để Tô Hoan Trạch chọn thì cậu ta bày ra vẻ mặt ghét bỏ, cậu cũng đành tự mình ra tay.
Ngoài ra lúc dạo quanh siêu thị, thỉnh thoảng cậu phải để ý Tô Hoan Trạch nếu không chẳng biết trong giỏ hàng có thêm một túi kẹo sữa từ lúc nào, vừa quay đi quay lại thì mọc thêm một hộp chocolate.

Cậu vừa đi chọn gia vị về thì trong xe lại dôi ra mấy lốc sữa bổ sung canxi.
“Cậu muốn ăn cái gì thì bỏ hết vào một lần luôn đi.” Tiết Diệc Sâm nhìn Tô Hoan Trạch cẩn thận giấu kẹo dưới mớ rau dưa, không khỏi thở dài một hơi rồi bất lực nói.
Chẳng mấy chốc, cái xe đẩy đã chất đầy các loại đồ ăn vặt.

Cậu đẩy xe đi tính tiền, thanh toán xong xuôi Tô Hoan Trạch mới hỏi: “Sao cậu không dùng cái thẻ tôi đưa cho cậu?”
“Hiện tại tôi vẫn có thể nuôi nổi cậu mà, không cần dùng đến tiền của cậu đâu.” Tiết Diệc Sâm nói, bỏ đồ vào trong túi mua sắm.

Cậu cảm thấy với tư cách một người bạn trai thì đương nhiên là phải tiêu tiền cho người yêu của mình rồi.
“Tôi không cần cậu nuôi.”
“Đừng có lăn tăn nữa, tôi đang muốn chứng minh rằng mình hẹn hò với cậu không phải vì tiền đâu đấy.” Nói xong còn chỉ vào lồng ngực mình, “Tấm chân tình này, cậu phải biết quý trọng đó nha.”
Động tác thu dọn đồ đạc giúp cậu của Tô Hoan Trạch khựng lại, cậu ta nhíu mày.

Tô Hoan Trạch nhớ Tiết Diệc Sâm phải tích từng đồng một, có được năm mươi ngàn đã vui mừng đến mức hôn điện thoại chùn chụt rồi.

Bây giờ ở bên cạnh cậu ta, chưa được mấy ngày đã bay gần một nửa gia tài nhỏ bé của Tiết Diệc Sâm rồi ư?
Lúc xách đồ đi về, tâm trạng Tiết Diệc Sâm không tệ, cậu kể Tô Hoan Trạch nghe chuyện ghi hình: “Tôi cảm thấy mình phát huy không tồi chút nào, cho dù đạt hạng ba cũng có thể kiếm được tám mươi ngàn tiền thưởng, nếu như đạt hạng nhất thì tận một trăm năm mươi ngàn lận, hơn nữa còn có các phần thưởng hiện vật khác, hẳn có thể kiếm thêm được một ít.


Nếu như có thể đứng đầu thì tôi sẽ vay thêm một ít để mua nhà, chỉ sợ ngân hàng thấy tôi không có gì thế chấp nên không cho vay thôi.”
“Cậu…!không tra thử bên trong tấm thẻ đó có bao nhiêu tiền sao? Thật ra cậu không cần phải đi vay.”
“Cậu có bị ngốc không vậy, hiện tại rất nhiều người đều rất chú trọng đến tài sản trước hôn nhân đó, cái việc để ai đứng tên ngôi nhà cũng rất quan trọng.

Tôi dùng tiền của cậu để mua nhà thì cuối cùng cái nhà đó của ai?”
“Của cậu, tôi đâu cần.”
“Chúng ta mới ở bên nhau được mấy ngày mà cậu đã tặng tôi một cái nhà?”
“Tôi bằng lòng.”
“Vậy đợi đến khi nào tôi cảm thấy việc tiêu tiền của cậu là chuyện tất nhiên rồi hẵng tính tiếp.”
Tô Hoan Trạch đột nhiên nhắc đến một chuyện: “Nếu không cậu ghi hình xong thì đến nhà tôi ăn tết nhé.”
“Cậu đừng làm rộn nữa, tôi chưa chuẩn bị tâm lý để đi gặp phụ huynh của cậu đâu, lúc gặp em gái cậu tôi còn khá bình tĩnh vì khi ấy chúng ta vẫn chưa yêu nhau, bây giờ nghĩ lại thì thấy hơi chột dạ đây này.” Tiết Diệc Sâm chưa thể đến nhà Tô Hoan Trạch được, chưa cần nói đến việc còn nhỏ như vậy đã đi gặp cha mẹ người yêu thì người yêu mình là con trai mà mình cũng là con trai nốt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khó xử.
“Nhà tôi ăn tết có cho tiền mừng tuổi.”
“Hình như nhà nào cũng cho?”
“Nhưng mà nhà tôi cho nhiều lắm, nhất là con dâu như cậu.”
“Cút đi! Tôi là chồng cậu đấy!” Tiết Diệc Sâm nói xong thì nhấc chân đạp Tô Hoan Trạch một cước, nhưng vì mùa đông mặc đồ rất dày với cả cậu không dùng lực nên chẳng khác gì đánh yêu.

Cậu đá xong, không nhịn được lại hỏi: “Cho bao nhiêu á?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng lần nào cũng đưa cho tôi một cái thẻ kim cương, cho con dâu nhiều hơn chứ không thể ít hơn được.”
Tiết Diệc Sâm cảm thấy rung rinh.
Một tấm thẻ kim cương phải có hơn năm triệu, nói cách khác thì tiền mừng tuổi chắc chắn không thể ít hơn năm triệu? Có phải số tiền trong tay Tô Hoan Trạch toàn dành dụm từ tiền lì xì không?
Việc gì cậu phải bứt rứt khi nhận tiền mừng tuổi chứ! Cậu là người yêu của Tô Hoan Trạch thật mà, cũng đâu phải cậu bẻ cong Tô Hoan Trạch.


Nói đi nói lại thì Tô Hoan Trạch còn bẻ cong cậu đấy, về tình về lý thì có nhận một khoản bồi thường tổn thất tinh thần như tiền mừng tuổi cũng không hề quá đáng chút nào!
Cậu nhìn sang Tô Hoan Trạch, thấy cậu ta cố gắng tỏ vẻ thành khẩn thì thay đổi câu trả lời: “Vậy tôi sẽ cân nhắc.”
*
Bọn con trai mà yêu vào rồi kiểu gì cũng chẳng chịu ngoan ngoãn, cho dù ban đầu có kiêng dè thì trong bụng cũng đầy ý định rục rịch.
Lúc Tiết Diệc Sâm nấu ăn thì Tô Hoan Trạch vẫn rất ngay thẳng.
Lý do đầu tiên phải kể đến là lúc Tiết Diệc Sâm nấu ăn thỉnh thoảng sẽ cầm con dao trong tay khiến Tiết Diệc Sâm phải e dè, lúc Tiết Diệc Sâm xào rau thì cậu ta lại sợ dầu bắn vào người.

Lúc ăn Tô Hoan Trạch cũng nghiêm chỉnh lắm, vì cậu ta đang rất đói bụng và những món Tiết Diệc Sâm làm thì lại ngon quá chừng.
Chờ khi cơm nước xong xuôi, Tô Hoan Trạch lại giở chứng bám dính vào cậu hệt như một miếng keo dán, cậu đi đến đâu thì cái tên này phải dính chặt vào mới được.
Cậu thu dọn bàn ăn xong, Tô Hoan Trạch ôm eo cậu theo vào phòng bếp.

Cậu đặt chén dĩa vào trong bồn và quay lại hôn Tô Hoan Trạch một cái rồi ra lệnh cho cậu ta: “Cậu rửa chén đi.”
Tô Hoan Trạch bị bỏ rơi trước bồn nước bày ra vẻ mặt hoang mang.
Cậu nhân cơ hội này dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.

Nói thật thì đa số thời gian cậu phải ở lại trường nên cũng rất ít khi về nhà, từ khi chuyển đến đây không có bao nhiêu cơ hội quét tước.

Cậu vào trong phòng ngủ tìm một cái áo phông cũ và một cái quần đùi rộng thùng thình mặc vào rồi bắt tay vào dọn dẹp.
Lúc cậu dọn bàn, Tô Hoan Trạch đang rửa chén.
Lúc cậu dùng cây lau sàn lau chùi quanh nhà, Tô Hoan Trạch đang rửa chén.
Cậu lau sạch gương và vách tường trong nhà tắm, cọ cả bồn tắm và bồn cầu xong xuôi thì Tô Hoan Trạch vẫn còn đang rửa chén.
“Cậu đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật một cách thật tỉ mỉ đấy à?” Tiết Diệc Sâm không khỏi tiến lại gần hỏi cậu ta.

“Bám dầu nên không rửa sạch được.”
“Cậu có dùng nước rửa chén không?”
Tô Hoan Trạch ngơ ngác nhìn cậu, chỉ cần nhìn biểu cảm của cậu ta thì đã rõ hết thảy.

Cậu nhìn sang thì thấy chẳng những Tô Hoan Trạch không dùng nước rửa chén mà còn dùng nước lạnh để rửa đống chén dĩa.

Mùa đông nên nước lạnh ngắt, vết dầu mỡ gần như đã đông thành cục rồi.

Tô Hoan Trạch chỉ rửa bằng nước, bảo sao lâu vậy vẫn không xong cho được.
Đúng là làm khó cậu thiếu gia này quá mà…
Cậu nhìn một lúc rồi cười cười, vươn tay nắm lấy tay Tô Hoan Trạch mới phát hiện cái tên này dùng nước lạnh rửa chén lâu như vậy nên hai tay cũng đã lạnh cóng luôn rồi.
Cậu bóp ra một ít nước rửa chén, sau đó bôi lên tay Tô Hoan Trạch.

Tay của hai người họ ma sát lung tung khiến bọt xà phòng nổi lên.

Cậu mở vòi nước lên rửa sạch tay của cả hai, sau đó nắm chặt tay của Tô Hoan Trạch rồi hà một hơi và áp hai tay của Tô Hoan Trạch dán vào gò má của mình: “Được rồi, không lạnh nữa đâu.” Giọng điệu hệt như đang dỗ dành một đứa nhỏ vậy.
Tô Hoan Trạch ôm mặt Tiết Diệc Sâm, vì cười nên đôi mắt ấy cong lên, bèn cúi người hôn lên môi cậu.
Cậu không giãy giụa, để bị hôn đến mức dựa vào tủ bếp, mặc cho người kia càn quét, Cậu buông tay Tô Hoan Trạch ra, giơ tay ôm cổ Tô Hoan Trạch và luồn một tay vào mái tóc của cậu ta, cử chỉ nhẹ nhàng như đang vỗ về.
Cái áo phông cũ kỹ rộng thùng thình nên lúc cậu mặc lên người rất ư xộc xệch, chẳng mấy chốc đã có như không có.
Một nụ hôn thoáng qua ấy đã dần bén lửa, cháy lan trên đồng cỏ hoang.
[Đường phân cách há há há]
__Đoạn này đã trải qua trận thanh trừng tận gốc của Tấn Giang__
Khi tiến vào bồn tắm, dòng nước mềm mại bao bọc lấy cậu.

Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh, đưa tay ra giúp cậu cởi áo rồi vứt nó sang một bên và tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Lần đầu tiên…!trước mặt Tô Hoan Trạch khiến cậu có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi Tô Hoan Trạch: “Dáng người chồng cậu đẹp quá nhỉ?”
“Ừm, da dẻ rất mịn màng.”

“Có cần tôi giúp cậu không?” Cậu nói xong thì mon men đến mép bồn tắm, đặt tay cạnh người Tô Hoan Trạch và khẽ nói, “Tôi có thể thử xem sao, tuy rằng tôi chưa có kinh nghiệm làm với con trai như thế nào nhưng tôi có thể nghiên cứu nó, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm đau cậu đâu.”
Tô Hoan Trạch đưa mắt nhìn cậu, đáp lại một cách cực kỳ bình thản: “Chuyện này không cần cậu phải nhọc lòng.”
“Không cần tôi nhọc lòng là sao chứ?”
“Giao hết cho tôi là được rồi.”
“Cậu tự nhún?”
Tô Hoan Trạch mím môi, lảng tránh câu hỏi này, chỉ nói: “Tính sau đi.”
“Được, cậu cứ chuẩn bị tâm lý trước đã.” Cậu không hề sốt ruột, chỉ nghĩ Tô Hoan Trạch vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Bản thân cậu cũng có thể hiểu được, dù sao cậu cũng không thể nào chấp nhận việc mình đang là một tên trai thẳng lại trở thành 0.
Sau khi Tô Hoan Trạch tắm rửa sạch sẽ giúp cậu thì lấy khăn tắm để cậu lau khô, nhưng lại không lấy đồ ngủ cho cậu mà chờ cậu đứng dậy, nhìn cậu không chịu chớp mắt.
“Lấy đồ ngủ cho tôi đi, trong tủ quần áo ở phòng ngủ ấy.” Cậu không thể nhìn nổi nữa, chỉ vào cửa nói với Tô Hoan Trạch.
“Tôi bế cậu lên giường nhé?”
“Nhanh lên! Không tôi đuổi cậu ra ngoài bây giờ!”
Lúc này Tô Hoan Trạch mới chịu nghe lời đi lấy đồ ngủ cho cậu, cậu lau khô rồi mặc nó vào.

Vào phòng khách cầm điện thoại lên nhìn thì thấy tin nhắn do biên tập viên của trang văn học mạng Tấn Giang gửi đến, hỏi cậu có mức giá mong muốn nào với bản quyền tiểu thuyết không.
Cậu không rõ giá cả lắm, chỉ biết bán bản quyền sẽ kiếm được tiền chứ nào hay bán được bao nhiêu đâu, vì thế cậu trả lời: Tôi không có ý kiến, tất nhiên càng nhiều càng tốt rồi.
Biên tập: Chúng tôi đang thương lượng bản quyền hai tiểu thuyết của cậu, một quyển chuyển thể thành phim còn một quyển làm game.
Cậu trò chuyện kỹ càng hơn với biên tập, biết trước mắt biên tập đang đề ra bảy con số cho tiểu thuyết của cậu, nhưng vẫn chưa chốt cái giá cuối cùng.
Cậu không khỏi nhướng mày, có thể bán được là chuyện rất đáng ngạc nhiên và vui mừng, nếu không bán được thì cũng chẳng sao, cậu không đặt nặng vấn đề này lắm.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tô Hoan Trạch cũng đang bấm điện thoại di động, cậu chỉ cần mở plug-in lên là có thể đọc được lịch sử trò chuyện của Tô Hoan Trạch ngay lúc này.
Thất Tội: Buổi tối đừng cho Que Kem ăn nhiều đồ ăn vặt quá.
Tô Hoan Dao: Em biết rồi! Anh với anh dâu ở chung thế nào?
Thất Tội: Tốt lắm.
Tô Hoan Dao: Ầy, có vợ là quên nhà luôn mà.
Thất Tội: Cưới về là được rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.