Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 60
Khi cánh cửa bị đẩy ra thì âm thanh trong phòng cũng truyền đến bên ngoài, đó là bài mà Tiết Diệc Sâm thường hay hát trong livestream của mình: “Sợ nhất là bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, sợ nhất là bạn bè đột ngột quan tâm đến…” Ca từ ít nhiều gì cũng có chút ý tứ cợt nhả trong đó nhưng lúc này chỉ thấy nó đang trào phúng mình thôi.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy hơi xấu hổ nên ho khan rồi nói với những người khác một tiếng: “Tôi đi vệ sinh.” Nói xong bèn quay người rời đi, hoàn toàn phớt lờ đám người đang luyến tiếc.
Tô Hoan Trạch không hề rời mắt khỏi Tiết Diệc Sâm, cậu ta thản nhiên nói với Vu Hải Lang: “Tôi không tham gia đâu, lát nữa tôi có việc rồi.”
Vu Hải Lang cũng không mấy thân thiết với Tô Hoan Trạch, chỉ vô tình đụng mặt nên mời cho phải phép thôi chứ cũng không có ý định cưỡng cầu nên chỉ cười tủm tỉm và nói: “Được rồi! Cậu bận việc của mình đi!” Nói xong thì quay về phòng.
Tô Hoan Trạch vội vàng cất bước, nhanh chóng đuổi kịp Tiết Diệc Sâm đang đi đằng trước.
Cậu cảm giác có người theo sau mình nên bỗng đổi ý lùi lại, lập tức xoay người và cúi đầu trở về, không định đi vệ sinh nữa.
Ai ngờ vừa đi được vài bước đã bị Tô Hoan Trạch ngăn lại, một cậu trai to cao rất dễ dàng cản đường người khác, cậu ta vươn tay đẩy vai cậu khiến cậu không khỏi lùi về phía sau một bước.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Tô Hoan Trạch.
“Không phải cậu muốn đi vệ sinh à?” Tô Hoan Trạch hỏi.
“Bỗng dưng không muốn đi nữa, cậu đi đi.”
“Đi chung đi.”
“Cậu là bé gái à, đi vệ sinh phải rủ thêm bạn bè?”
“Cậu muốn trở lại chỗ đó à?”
“Ừm, nếu không thì?” Vu Hải Lang và Mạnh Hải còn ở đó nên tất nhiên cậu phải quay lại rồi, không thì đi đâu đây?
Tô Hoan Trạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng có cảm giác như cậu ta đang cố kiềm nén cơn giận.
Cậu cho rằng mọi chuyện đã ổn nên tiếp tục di chuyển, ngờ đâu lại bị Tô Hoan Trạch ôm chặt bả vai kéo về phía trước khiến cậu phải lui lại vài bước.
“Cậu làm gì đấy?!” Cậu đã hơi mất kiên nhẫn, nhịn không được gầm lên.
Thấy thái độ này của cậu, sắc mặt của Tô Hoan Trạch càng trở nên tối sầm.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu rồi hỏi: “Tôi mời cậu đi hát nhé?”
“Không đi!” Cậu từ chối không chút nghĩ ngợi, bụng dạ cảm thấy nôn nao.
Cậu và Tô Hoan Trạch đâu có quan hệ gì đặc biệt, vì sao cậu phải cảm thấy chột dạ khi ở gần những cô gái khác? Bây giờ cậu đi chơi với bạn bè của mình phải xem Tô Hoan Trạch có cho phép không à?
Họ là hai cá thể riêng biệt, mỗi người đều có thế giới, không gian riêng của chính mình.
Cớ sao phải can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương? Huống hồ, bọn họ chẳng phải là người yêu…! Kể từ lúc cậu nhận ra Tô Hoan Trạch thích mình, cậu cảm thấy bản thân mình ngày càng trở nên khó hiểu, đó là một dấu hiệu rất tệ.
Nhưng Tô Hoan Trạch không định buông tha cho cậu, cậu ta tiếp tục ôm vai cậu.
Đau đáu nhìn cậu hồi lâu rồi đè nén giọng nói: “Cậu muốn chơi hay ăn cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn cậu, đừng quay lại đó nữa có được không?”
“Không được! Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ?”
Tô Hoan Trạch cho rằng bản thân mình đã dễ nói chuyện và thương lượng lắm rồi, cậu ta là đại thiếu gia bao nhiêu năm trời, cho dù lúc phơi bày xu hướng tính dục thì cũng không cần phải nhịn bất kỳ ai, thái độ mềm mỏng như vậy phải nói là rất hiếm hoi.
Ngặt nỗi Tiết Diệc Sâm cứ phải tranh cãi với Tô Hoan Trạch mới chịu được, cậu cứng đầu cứng cổ và quyết không chịu nghe lời cậu ta.
Tô Hoan Trạch chau mày, thấy Tiết Diệc Sâm đẩy tay cậu ta ra và đang định cất bước thì lập tức duỗi tay vặn cổ tay Tiết Diệc Sâm, muốn khống chế cậu.
Không ngờ rằng Tiết Diệc Sâm đã rèn luyện thể lực từ sớm nên có thể né tránh rất dễ dàng, cậu xoay người đấm Tô Hoan Trạch một quyền rồi hét lên: “Sao đấy, cậu muốn đánh nhau hả?” Đừng tưởng cậu đánh không lại Tô Hoan Trạch thì không có sức gào lên với cậu ta.
Bả vai Tô Hoan Trạch bị đấm đau nhức, lửa giận bừng lên nên cũng gật đầu: “Ừ, muốn đánh đấy.”
Vừa trả lời xong thì thấy có người qua lại trên hành lang, thỉnh thoảng còn có người đưa mắt nhìn về phía họ nên duỗi tay kéo cậu đi vài bước, đẩy cửa phòng ra và thấy không có ai bên trong nên dứt khoát túm cậu vào.
Ngay lúc bước vào cậu đã hất tay Tô Hoan Trạch ra và thở hồng hộc hét lớn: “Cậu muốn kiếm chuyện phải không? Cuối tuần nên tôi ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè của mình, cậu nghĩ mình quản được sao? Cậu tưởng mình là ai chứ? Ba của tôi à?”
“Sao cậu không nghe lời chút nào vậy?” Tô Hoan Trạch cố nén lửa giận hỏi.
Câu hỏi này khiến cậu bật cười, còn lay người Tô Hoan Trạch rồi nghịch ngợm đáp lại: “Đúng vậy, từ bé tôi đã là tên đầu đường xó chợ, là một thằng lưu manh.
Đâu phải cậu không biết, thứ lưu manh vô lại như tôi không thể cứu vớt được đâu, kính xin công tử nhà giàu giơ cao đánh khẽ buông tha cho tên côn đồ này với.”
Dứt lời thì quay người định rời đi, nhưng Tô Hoan Trạch đâu chịu buông tha cho cậu.
Cậu cũng cáu tiết lên xoay người lại đánh nhau với Tô Hoan Trạch.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người họ đánh nhau.
Lần đầu tiên đánh nhau, cả hai người họ đều không biết chừng mực nên cứ đấm thẳng vào mặt của đối phương.
Nhưng bây giờ thì cậu đạp tôi một cước tôi đá cậu một phát, hồi trước Tiết Diệc Sâm đá đấm không ra thể thống gì, cứ nghĩ thế nào là đánh như vậy, toàn dùng mấy chiêu loạn xạ học được trong lúc đánh đấm với đám con nít trong thôn.
Nhưng lần này không phải vậy, Tiết Diệc Sâm đã học được vài kỹ năng của Tiết đến từ tương lai, tuy rằng được huấn luyện trong một khóa cấp tốc nhưng vì tố chất thân thể của cậu rất tốt, khả năng học hỏi cao và tiếp thu nhanh nên cũng coi như ra ngô ra khoai.
Nhưng từ nhỏ Tô Hoan Trạch đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp và nghiêm khắc, hơn nữa thân thể còn cao lớn hơn nên mặt sức lực cũng chiếm thế thượng phong, sau một lượt so chiêu thì Tiết Diệc Sâm đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Cậu chỉ muốn rời đi nhưng Tô Hoan Trạch cứ một hai ngăn lại nên khiến cậu đánh đến mức máu dồn hết lên não, đòn đánh mỗi lúc một mạnh bạo hơn.
Tô Hoan Trạch cũng không hề thua kém, mới đầu cậu ta chỉ định ngăn Tiết Diệc Sâm lại để cậu chịu an phận, hai người họ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng và cậu không quay về căn phòng kia là được.
Nhưng mà thái độ của Tiết Diệc Sâm đã khiến cậu ta thực sự tức giận, cậu hoàn toàn coi Tô Hoan Trạch như kẻ thù mà đánh, bị đánh kiểu đó sao mà không bực cho được nên hai người họ đều bùng nổ, cậu một đấm tôi một cước khiến căn phòng cũng trở nên hỗn loạn.
Tiết Diệc Sâm cáu giận đến mức văng tục chửi thề nhưng phần lớn đều bị tắt tiếng, chỉ còn lại mấy chữ “Đệch mịa cậu” vô cùng vang dội.
Trong lúc Tiết Diệc Sâm còn đang do dự, Tô Hoan Trạch vội vàng bẻ hai tay cậu ra đằng sau rồi đè cậu lên ghế sô pha, thở hổn hển hỏi: “Cậu bình tĩnh lại chưa?”
“Chưa!” Cậu không phục! Cậu có thể tái chiến thêm một trăm lần nữa! Anh hùng bất khuất! Để cậu chiến với cậu ta tiếp!
Thế mà Tô Hoan Trạch tiếp tục đè cơ thể cậu lại, quỳ gối trên người cậu thở hổn hển.
Chợt, cậu ta cúi xuống cắn vai cậu một phát, không dùng bao nhiêu sức mà chỉ muốn xả hết nỗi uất ức trong lòng.
“Cậu mà còn ầm ĩ nữa tôi đánh cậu thành người thực vật rồi đem về nhà nuôi bây giờ, tôi hầu hạ cậu cả đời cũng được.” Cậu ta cắn xong thì cúi người, ghé sát vào tai cậu nói một câu như vậy.
“Tô Hoan Trạch cậu bị bệnh à?!”
“Tôi bị thích cậu đấy.”
Tiết Diệc Sâm nghe cậu ta đáp vậy thì cạn cmn lời, nằm vật trên sô pha, bị Tô Hoan Trạch đè nặng đến mức thở không đều.
Cậu cố gắng giãy giụa lần nữa nhưng vẫn không thể thoát ra.
Bỗng một nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, dường như đang định dẫn khách vào, vừa thấy hai người bọn họ với một đống lộn xộn trên mặt đất thì vội vàng lui ra ngoài giải thích với mấy vị khách nọ gì đó rồi mới quay trở lại.
Tiết Diệc Sâm thấy ánh bình minh le lói, bèn hét lên ngay: “Cứu tôi với, cậu ta định giết tôi!”
Ngặt nỗi nhân viên phục vụ nọ không thèm để ý đến cậu mà chỉ hỏi Tô Hoan Trạch: “Cậu hai cần giúp không?”
Cậu nghe vậy, không khỏi trợn tròn mắt.
Lại là người quen biết Tô Hoan Trạch, cậu bắt đầu cảm thấy chán ghét cái thế giới có tiền là có tất cả này rồi đấy.
“Anh ra ngoài trước đi.” Tô Hoan Trạch trả lời.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Tô Hoan Trạch điều chỉnh tâm trạng rồi hỏi cậu: “Cậu đừng ầm ĩ nữa được không? Cậu đừng quay lại đó, tôi có thể mời cậu mà, cậu muốn gì tôi cũng có thể thỏa mãn cậu cả.”
“Ông đây đếch cần cậu mời! Cậu buông tôi ra là được!”
“Coi như tôi xin cậu đấy? Được không?”
“Vô ích thôi.”
Vì phải đấu tranh nội tâm nên Tô Hoan Trạch chần chờ hồi lâu, con ngươi khẽ dao động.
Bản thân cậu ta cũng hiểu mình đã đi quá xa, đâu thể vì bản thân mình thích Tiết Diệc Sâm mà có quyền ép buộc cậu.
Thế nhưng sâu tận đáy lòng cậu ta có âm thanh kêu gào dữ dội, không muốn để cậu ấy rời khỏi mình và không muốn cậu tiếp xúc với những cô gái đó.
Thấy cậu ở cùng một đám con gái khiến cậu ta cảm thấy bứt rứt đến mức không tài nào thở nổi.
Cậu ta thầm đưa ra quyết định rồi gọi nhân viên phục vụ đến: “Đem dây thừng đến đây và giúp tôi trói cậu ấy lại, nhẹ nhàng chút.”
“Vâng, được.” Nhân viên phục vụ nói xong thì liên lạc qua bộ đàm, “Bảo hai người sang 304 và mang dây thừng lên đây, có người gây sự nên cậu hai đang gặp nguy hiểm.”
Nghe đến đây, cậu hận không thể dẫm chết tên nhân viên phục vụ kia.
Người đang bị đè là cậu, người ăn đòn thảm thương hơn cũng là cậu nốt, cậu hai gặp nguy hiểm cái quái gì? Cái tên Tô Hoan Trạch vẫn bày ra tư thế Võ Tòng đả hổ này đang khỏe như vâm kìa?!
Chẳng mấy chốc đã có vài người bước vào phòng, người thì dẫn khách ngoài cửa đi còn có người thì đi đến hỗ trợ trói tay Tiết Diệc Sâm lại.
Cậu là người rất thức thời, vừa thấy đối phương đông người nên lập tức ngoan ngoãn.
Một lúc sau, cậu được đưa ra khỏi phòng.
Tô Hoan Trạch dắt cậu đi về phía thang máy, không biết do cậu bị ảo giác hay dọc đường đi không hề có một vị khách nào thật, hẳn là đã được xử lý trước rồi nên bây giờ cậu mới có thể tự tại đôi chút.
Tiết Diệc Sâm – Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
jpg
Cậu chỉ đồng ý đi chung với người anh em bị thất tình của mình, đâu ngờ vừa tới mới biết đây là tiệc giao lưu.
Cậu còn chưa kịp làm gì, ngay cả tên con gái nhà người ta còn chưa nhớ cơ đấy! Cậu chỉ định đối phó qua loa rồi rời đi chứ đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đâu, thế mà lại bị người ta trói lại kéo đi, chuyện quái gì vậy không biết?!
Thang máy di chuyển thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cậu đến trước xe Tô Hoan Trạch thì không giãy giụa nữa.
Hảo hán phải tránh cái thiệt trước mắt nên cậu ngoan ngoãn đứng chờ.
Một lúc sau, anh Vương vừa đung đưa chìa khóa vừa huýt sáo bước ra khỏi tòa nhà, thấy dáng vẻ của Tiết Diệc Sâm thì không khỏi trầm trồ: “Yo, hôm nay Tiết tiểu ca tình thú quá vậy ta!” Cảm thán xong thì mở cửa xe ra, Tiết Diệc Sâm bị đẩy vào trong xe, ngay sau đó Tô Hoan Trạch cũng chui vào.
“Anh Vương, anh cởi trói giúp em với, em không chạy đâu.” Tiết Diệc Sâm khéo đưa đẩy nên lôi kéo anh Vương, thật sự mà nói thì bị trói như vậy rất khó chịu.
Cậu không định chạy vì biết đánh với Tô Hoan Trạch thì vẫn có thể mang tâm lý may mắn, chứ mà đánh với anh Vương thì chịu chết.
Cậu biết anh Vương là vệ sĩ của Tô Hoan Trạch, có ngon cũng không dám bá vô mà núc.
“Quà Tết đây sao? Bọn trẻ thời này…”
“Anh tưởng em bằng lòng bị trói như vậy ư? Nhân viên phục vụ ở đây nể mặt mũi mấy người các anh quá ha, chuyện thiếu đạo đức như vậy cũng dám giúp đỡ.”
“Anh làm gì có tài cán đó đâu chứ, tên ngồi bên cạnh cậu là người trả lương cho anh đấy, anh chỉ là tài xế quèn thôi.
Hơn nữa quán karaoke này do nhà cậu hai mở, tất nhiên phải nể mặt rồi.” Anh ta ngồi vào ghế lái và mở bài “Tài xế già” lên, sau đó không để ý đến cậu nữa.
Tiết Diệc Sâm bó tay, đành để bị trói như vậy.
Xe chạy thẳng đến vùng ngoại thành rồi tấp vào một cái khu biệt thự.
Tiết Diệc Sâm chưa từng đến nơi này nên không biết lúc muốn trốn phải chạy kiểu gì, chỗ này có bắt xe được không nhỉ? Không phải Tô Hoan Trạch ở trung tâm thành phố à? Sao lại chạy đến vùng ngoại thành vậy?
Xe dừng lại trong sân khu biệt thự nọ, Tô Hoan Trạch xuống xe trước.
Anh Vương bước xuống xe thì cùng cậu ta đỡ Tiết Diệc Sâm ra ngoài và nói: “Cậu hai dẫn cậu đến đây nghĩ dưỡng, chúc hai cậu năm mới vui vẻ.”
Dứt lời thì đứng bên cạnh xe chứ không theo vào, Tô Hoan Trạch kéo dây thừng dắt cậu đi.
“Cậu dắt quen tay quá nhỉ? Có muốn tôi hát bài “Tình yêu người lái đò” cho cậu nghe không?” Tiết Diệc Sâm không vui bèn vừa đi vừa hỏi.
“Cậu muốn hát thì cứ hát đi, chỗ này không có người nên chẳng ai quấy rầy cậu đâu.”
Tiết Diệc Sâm cũng nhận ra nơi này rất vắng vẻ, hẳn không phải là nơi có người thường xuyên đến ở.
Tô Hoan Trạch dùng vân tay mở cửa bước vào, lúc cậu ta bật đèn lên thì điều hòa trong nhà mới bắt đầu khởi động, mùa đông năm nay có vẻ lạnh thật đấy.
Biệt thự được trang trí một cách cầu kỳ, nhưng xem ra mang đậm phong cách lưu hành lúc vừa được xây, ước chừng biệt thự này cũng đã có tuổi.
Tô Hoan Trạch đưa cậu đến một căn phòng ngủ trên tầng hai, vừa vào thì bật đèn lên và để cậu nghỉ ngơi trong phòng, còn cậu ta thì ra ngoài gọi điện thoại liên lạc với ai đó.
Tiết Diệc Sâm đứng trong phòng nghe lỏm, hẳn cậu ta đang liên lạc với người giúp việc bảo họ đến đây nấu bữa tối.
Một lúc sau, Tô Hoan Trạch bưng đồ uống đến và nhét ống hút vào, đưa đến trước mặt và ra hiệu cậu có thể uống nó.
“Tôi nói chứ, có phải bây giờ cậu đã bắt đầu hầu hạ tôi như người thực vật rồi đúng không? Cởi trói cho tôi nhanh lên!” Cậu hằn học từ chối đồ uống và bắt đầu chửi rủa.
“Cởi cho cậu xong lại phải đánh nhau.”
“Tất nhiên phải đánh!”
“Cậu không đánh thắng tôi.”
“Cậu kiêu ngạo quá nhỉ, hai ta tái chiến đi!”
Chẳng ngờ Tô Hoan Trạch xáp lại, đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi khẽ nói một câu: “Ngoan nào, đừng rộn.”
Cậu càng muốn đánh nhau hơn..