Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 53: Ngọt X8


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 53: Ngọt X8


Thấy Tô Hoan Trạch trở lại, ngay cả bản thân Tiết Diệc Sâm cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy hơi lúng túng.
Tô Hoan Trạch không hề hay biết Tiết Diệc Sâm còn đang livestream mà đổ dồn hết sự chú ý lên người cậu, bước đến bên cạnh rồi đặt bàn tay to lớn lên trán cậu và nói: “Vẫn chưa hạ sốt đâu, cơm nước xong thì về giường nghỉ ngơi đi.”
Cậu vội vàng tắt mic vì sợ để mọi người nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ, cũng không xem bình luận mới nhất trên màn đạn mà chỉ vờ tỏ ra bình tĩnh đáp lại cậu ta: “Tôi ngồi đây đọc sách.”
“Đọc sách ở đây với lên lớp đọc khác nhau chỗ nào?” Tô Hoan Trạch nói rồi lấy phần cơm trưa của mình trong túi ra và ngồi xuống bàn bên cạnh ăn.
Trong lớp có cậu còn ở đây không có đấy, không có cậu ta ở đây thì cậu cảm thấy tự do hơn nhiều.

Nếu không cái cảm giác chỉ có hai người họ ở riêng với nhau khiến cậu cảm thấy gượng gạo quá chừng.
Cậu nhìn sang phần thức ăn Tô Hoan Trạch mang về cho mình, quả đúng là những món mà cậu thích ăn, lại nhớ đến việc hai người từng ăn chung với nhau vài bữa nên hẳn Tô Hoan Trạch đã có lòng ghi nhớ lại.

Cậu mở nắp hộp ra, bỗng nhớ đến chuyện tiền nong nên xoay người cầm tiền và mấy cái thẻ trên bàn ném cho Tô Hoan Trạch rồi nói: “Sao cậu hay ra vẻ quá vậy, đưa thẻ mà chẳng chịu cho mật khẩu.”
“Mật khẩu là 484250.” Tô Hoan Trạch nói xong thì cầm lại thẻ và tiền của mình, sao đó chia ra rồi đưa lại cho Tiết Diệc Sâm, “Tiền khám của Que Kem.”
Tiết Diệc Sâm đưa tay lấy số tiền này một cách đương nhiên.
Tô Hoan Trạch ném cho cậu một tấm thẻ và nói tiếp: “Lúc cần gấp thì cứ xài.”
“Mật khẩu cũng hay ho đấy, có phải 250 (đồ ngốc) không, nhưng mà ông đây không cần thẻ của cậu đâu, tôi cũng đâu thiếu tiền.”
“Không phải cậu thích nhiều tiền sao?” Dứt lời lại bổ sung, “Coi như đây là món quà tôi tặng để xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu, phòng trường hợp khẩn cấp cần đến thì cứ dùng, cùng lắm dùng xong thì trả lại tôi sau cũng được.”
“Tôi chỉ thích con gái xinh xắn đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn và có nhiều tiền!”
“Nghe bảo cậu từ chối Kiều Hoan rồi à?”
Tiết Diệc Sâm hơi bất ngờ, không phải hai người này chẳng ưa nhau cho lắm à, sao Tô Hoan Trạch cũng biết chuyện? Nhưng nếu để lộ chuyện này ra thì làm mất mặt con gái nhà người ta quá, cậu không đáp lại mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm, coi như giữ lấy chút tự tôn cho Kiều Hoan.
Tô Hoan Trạch nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cậu rồi tiếp tục ăn cơm, ăn uống xong xuôi thì cầm điện thoại lên đặt báo thức, vừa bước đến bên giường vừa cởi áo khoác ra rồi leo lên giường của mình, chắc hẳn định đánh một giấc đây mà.
Tiết Diệc Sâm quay đầu nhìn cậu ta, định thăm dò nhưng lại nhớ ra Tô Hoan Trạch thường xuyên ngủ không đủ giấc nên đưa mắt nhìn vài lần rồi thôi, nhưng rồi lại mở plug-in lên định xem thử với độ thân thiên hiện tại thì có thể nhìn thêm tin tức gì của Tô Hoan Trạch.
Họ và Tên: Tô Hoan Trạch
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 04.08 (Chòm Sư Tử)

Chiều cao: 1m88
Cân nặng: 75kg
Độ thân thiện:
Đối tượng yêu thích: Tiết Diệc Sâm
Mật khẩu thẻ ngân hàng: 484250
Tài sản hiện có: 53.000.954 NDT (Đã tặng Tiết Diệc Sâm 10.000.000 NDT)
Thông tin chi tiết >>
Vừa thấy thế Tiết Diệc Sâm suýt chút nữa đã phun cơm, Tô Hoan Trạch thẳng tay ném cho cậu một cái thẻ có mười triệu trong đó? Đã thế còn nói mật khẩu với cậu? Số tiền này đủ để cậu mua hai cái nhà trong thành phố và một cái xe chanh sả luôn đó, cậu còn livestream làm gì nữa?
Còn chín trăm tệ kia hẳn là số tiền mặt mà Tô Hoan Trạch đang có, lúc cậu ném lại cho cậu ta cũng không để ý trong đó có bao nhiêu nhưng chắc không nhầm đi đâu được.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trên tay mình, cảm thấy nhộn nhạo! Cậu là một tên mê tiền đến mức đặt chui gầm chạn là mục tiêu thành công đó, bây giờ được cầm tấm thẻ mười triệu trên tay mà không phấn khích mới là lạ.

Cậu đưa tay ra một cách dè chừng, nhưng thay vì trả lại thì lại nhét nó vào trong ngăn kéo của mình.
Dù sao Tô Hoan Trạch cũng đã nói cứ giữ mà dùng rồi…!Cậu bèn vứt hết liêm sỉ nhận nó, cậu cũng đâu phải hạng người không chịu trả tiền đâu.
Cậu tiếp tục xem thông tin chi tiết của Tô Hoan Trạch, có cả địa chỉ nhà, thành viên trong gia đình, trường từng theo học và khiến Tiết Diệc Sâm bất ngờ nhất là cậu có thể xem lịch trình của Tô Hoan Trạch trong ba ngày gần nhất, còn có nhật ký cuộc gọi, lịch sử tin nhắn trên điện thoại và lịch sử tin nhắn trên mạng xã hội, đây quả thực là một món vũ khí sắc bén để bắt ngoại tình đây mà!
Vì cậu quan tâm đến chuyện của Que Kem nên vẫn nhìn thử lịch trình của Tô Hoan Trạch mấy hôm nay.
Thứ sáu vừa rồi Tô Hoan Trạch chỉ về nhà đúng một ngày, thứ bảy thì đến nơi khác tham gia triển lãm.

Chiều chủ nhật không về nhà mà đến thẳng trường học, anh Vương đã sang nhà họ Tô đón Que Kem rồi đưa đến chỗ Tô Hoan Trạch.

Sau khi cậu ta trở lại ký túc xá thì ra ngoài mua đồ.
Nói cách khác, cuối tuần trước Tô Hoan Trạch không ở nhà nên đã có người nhân cơ hội này để hành hạ Que Kem.
Cậu lại nhìn sang lịch sử trò chuyện thì thấy Tô Hoan Trạch đã liên lạc với người nhà và anh Vương nhờ hỗ trợ điều tra chuyện này.
Cậu thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.


Tuy rằng Que Kem tình tình khó chiều và luôn phá phách nhưng Tiết Diệc Sâm cũng không thật sự ghét con mèo này, biết nó bị ngược đãi thì vẫn cảm thấy đau lòng.
Bỗng cậu khựng lại ngay lúc định đóng thông tin chi tiết, cau mày và nhìn thật kỹ thì thấy tên tài khoản mạng xã hội của Tô Hoan Trạch: Thất Tội.
*
Tiết Diệc Sâm chỉ nghỉ ngơi một ngày rồi hôm sau lại đến lớp như bình thường, tuy rằng vẫn còn ho khan và chảy mũi nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Tên to con kia cứ bám riết theo cậu, vừa hết tiết là không ngừng đưa nước ấm sang, trong lớp không có máy nước nóng nên cậu ta mặt dày mò đến văn phòng của thầy phụ trách lấy về, có lần còn ngâm lá trà cho cậu nữa cơ.
Tiết Diệc Sâm cũng chả thèm khách sáo với Tô Hoan Trạch, dù sao chính cậu ta là người đã khiến cậu bị cảm nên hầu hạ cậu vậy cũng đáng lắm, cậu lại bắt đầu gọi cậu ta là “Tiểu Tô Tử”, đúng là tự xem bản thân là hoàng thượng luôn rồi.
Trong giờ học, Tiết Diệc Sâm cảm thấy lạnh lẽo đến mức hai tay cứng còng, ghi chép bài vở thôi cũng vô cùng khó khăn.

Tô Hoan Trạch thấy vậy bèn túm lấy và nắm chặt tay Tiết Diệc Sâm trong lòng bàn tay mình để ủ ấm giúp cậu.

Nếu là trước kia thì cậu sẽ không giãy dụa mà còn đưa cả hai tay sang, nhưng bây giờ lại lẩn tránh trong vô thức, Tô Hoan Trạch chẳng những không buông ra mà còn đan mười ngón tay lại với nhau rồi nhét tay cậu vào trong túi áo khoác của của mình.
Phải đấm nhau với Tô Hoan Trạch trong giờ học thì không hay ho lắm, cậu cố gắng giãy dụa đôi lần rồi bỏ cuộc, mặc kệ nó và tiếp tục nghe giảng.

Chờ lúc tay ấm lên mới ghi chép lại nội dung trong tiết học.
Chuông báo nghỉ trưa vừa vang lên, cậu bèn chạy sang văn phòng của thầy Ngô ngồi mãi không chịu đi: “Thầy, em muốn đổi chỗ ngồi, điều hòa không đến chỗ em làm em lạnh muốn chết, thầy xem tay em đẹp thế này mà suýt chút nữa đã đông đá luôn rồi đấy.”
Thầy Ngô nóng lòng đi ăn nên thuận miệng đồng ý với cậu: “Được được được, bao giờ tôi quay lại thì giải quyết cho trò, mau đi ăn đi.”
“Vâng ạ, không thì em mời thầy một bữa nhé? Em kiếm được tiền từ việc livestream đó.”
“Trò để dành đi, dù kiếm được bao nhiêu cũng phải tiết kiệm đó biết không? Trò là con trai, với hoàn cảnh gia đình như vậy thì chỉ có thể tự mình kiếm tiền mua nhà mua xe thôi, nếu không sẽ chẳng có cô gái nào bằng lòng gả cho trò cả, tiền thách cưới gần đây toàn trên trời nên tôi cũng không dám đi xem mắt đây này.”
Cậu chợt nhớ ra mấy hôm trước Tô Hoan Trạch đã thản nhiên ném cho cậu số tiền đủ để mua cả nhà lẫn xe bèn cảm thấy ngán ngẩm, người so với người quả là tức chết mà, cậu thở dài một hơi rồi bám theo thầy Ngô.
Thầy Ngô còn tưởng rằng mình đã khiến Tiết Diệc Sâm cảm thấy tổn thương nên đi cạnh cậu an ủi: “Cũng không phải chuyện to tát gì, vẫn có những cô gái chỉ để ý đến nhân phẩm chứ không quan tâm đến mấy thứ đó mà.”
“Vậy mới toang đấy ạ.” Tiết Diệc Sâm thở dài.
“Gì cơ?”

“Trông em có giống người tốt không chứ, không phải hôm khai giảng thầy đã hiểu lầm em đó sao?”
“Ai bảo trò gặp ai cũng cười, còn cười xuề xòa như thế nên tôi mới tưởng trò được nuông chiều từ nhỏ đến lớn nên định mài giũa tâm tính cho trò đấy.

May là tính nết của trò không giống người nhà của mình, nếu không uổng phí đầu óc thông minh này quá rồi.”
Ý thầy Ngô muốn nói là Tiết Diệc Sâm không hề giống với cha Tiết khốn nạn và bà mẹ kế kia, lúc hai người họ đến đây thì dáng vẻ không khác gì dân nhà quê, đã thế còn như phường vô lại.

Nhưng Tiết Diệc Sâm không hề giống vậy, ngược lại còn rộng lượng hệt đám con nhà giàu ăn chơi đua đòi.
“Em sẽ coi như đó là một lời khen.”
Hai người họ cùng nhau đến căng tin ăn cơm nên Tô Hoan Trạch không muốn lại gần.

Tuy bây giờ thầy Ngô không còn hiểu lầm Tiết Diệc Sâm nữa nhưng vẫn không chịu tha cho Tô Hoan Trạch, nếu bắt gặp phải quở trách cậu ta mấy câu mới chịu được.

Tô Hoan Trạch tuổi gì dám mò đến, khiến Tiết Diệc Sâm mừng thầm.
Vào ca chiều, thầy Ngô không đổi chỗ ngồi cho cậu mà để hai bàn trước nhích lên phía trên, cuối cùng hai bàn cuối lớp cũng không còn tách biệt nữa mà đã hòa nhập vào tập thể, tạo thành một dãy bốn bàn.

Chỉ khổ cho hai bàn đầu dãy đầu, thiếu điều ngồi ngay dưới bục giảng nên trở thành chỗ ngồi được thầy cô để mắt đến.
Nhưng mà Tiết Diệc Sâm vẫn chưa hết lạnh.
Cậu không muốn tay trong tay với Tô Hoan Trạch nên muối mặt chạy đến cửa lớp ba lắc lư, còn mượn về hai cái máy sưởi tay, một cái thỏ trắng và một cái mèo mướp Garfield trông cực kỳ đáng yêu, độ ấm cũng ổn áp nên cậu hí hửng hai tay hai em.
Tô Hoan Trạch lại xem hai cái máy sưởi tay này như cái gai trong mắt, thấy Tiết Diệc Sâm cười tươi rói thì càng ngứa mắt hơn.
Mấy hôm nay cứ về đến ký túc xá là Tiết Diệc Sâm lại chạy vào phòng phát sóng trực tiếp của Tháng Hai Đen Tối nối mic, thậm chí còn mở cam để tăng độ phổ biến giúp Tháng Hai Đen Tối.

Làm người phải biết nhớ ơn, dù cậu không hề thích xuất đầu lộ diện, ngay cả lúc mình livestream cũng không chịu bật cam nhưng vì anh em nên cậu cũng vứt bỏ mặt mũi của mình.
Tháng Hai Đen Tối là người hiểu chuyện, chia một nửa thu nhập từ quà tặng ngày hôm đó cho Tiết Diệc Sâm.
Tháng Hai Đen Tối: “Mặc dù Bác Sĩ của chúng ta không đáng tin cậy lắm, nhưng mọi người cứ chọn thỏa thích đi, tôi sẽ bảo cậu ấy làm hài lòng mọi người.”
Đổi Đầu Óc Không Đổi ID: Muốn xem Bác Sĩ đánh Thái Cực Quyền.
Ranh Giới Ngày Hè: Muốn nghe Bác Sĩ hát bài “Tinh Trung Báo Quốc” khiến cậu ấy lạc điệu lần trước, tui muốn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngịu của cậu ấy cơ (ω).!
Hướng bình luận cua khét thật sự, một đám người bắt đầu đóng vai MC đặt câu hỏi cho Tiết Diệc Sâm:
Sào Hồ: Xin vui lòng giải thích chính xác câu Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.

Tiết Diệc Sâm: “À tôi biết câu này, Mạnh Tử đã nói bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.

Thuấn bất cáo nhi thú, vị vô hậu dã.

Quân tử di vi do cáo dã.

Có nghĩa là: Tội bất hiếu có ba điều, mà không có con nói dõi là lớn nhất*, nhưng đâu có nghĩa chỉ không sinh con mới là bất hiếu đúng chứ?”
(*cre: http://tuancongthuphong.blogspot.com/
Mạnh tử nói rằng: “Tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là lớn nhất.
Vua Thuấn lấy vợ mà không thưa trình, xin phép cha mẹ, cũng vì sợ tội không con nối dõi.

Vì thế đối với người quân tử kể như ngài đã thưa trình”.
Thông thường lấy vợ mà không xin phép cha mẹ là thất lễ.

Nhưng ở hoàn cảnh vua Thuấn, cha thì đần độn, mẹ ghẻ độc ác, nếu xin phép cha mẹ thì sợ có sự ngăn trở, mà không lấy vợ thì không có người nối dõi.

Ông tránh được tội bất hiếu lớn nhất nên lấy vợ không thưa với cha mẹ nhưng không ai trách móc.)
T: Hiểu rõ vậy à, có phải đã sớm nghĩ ra lý do để come out hông vậy Tiết GAY!
Tiết Diệc Sâm tức giận đến mức đập bàn: “Mấy người hỏi nên tôi mới trả lời, còn muốn thế nào nữa?!”
Bỗng nhiên Tháng Hai Đen Tối chen vào một câu: “Bác Sĩ, Thất gia nhà cậu đến rồi kìa.”
Nào ngờ cậu chẳng những không hào hứng mà trái lại còn đảo mắt và để lộ vẻ khinh bỉ: “Chê nha!”
Đứa Cmt Sau Ăn Gậy Của Tao Nè: Đanh đá vỡi.
Mèo Tháng Bảy: Này là giận hờn vu vơ hửm?
Tô Tô Không Ăn Cơm Chó: Kịp cap màn hình đoạn ẻm trợn mắt rồi này, có meme mới ra lò.

o(*≧▽≦)ツ┏━┓.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.