Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 41: Ngọt X12
Sau khi gặp gỡ mối tình đầu định mệnh của mình, trái tim thiếu nam của Tiết Diệc Sâm bắt đầu rung rinh.
Buổi trưa lúc quay lại ký túc xá, cậu định chợp mắt một giấc nhưng trằn trọc trở mình suốt vẫn không ngủ được.
Chẳng bao lâu sau Tô Hoan Trạch cũng về phòng, xách theo mớ đồ trên tay, chắc mua bên ngoài rồi gửi đến trường.
Cậu ta cất vào trong tủ của mình rồi đi dọn cát mèo, xong xuôi hết mới ngồi vào bàn học mở máy tính lên chơi game.
Tiết Diệc Sâm lăn qua lật lại hồi lâu, cảm thấy có hơi buồn chán nên bèn lên tiếng: “Này Tô Hoan Trạch, sao cậu quen Kiều Hoan vậy?”
“…” Tô Hoan Trạch vẫn đang nhấp chuột, nghe cậu hỏi vậy thì tay cậu ta khựng lại nhưng rồi cũng chẳng trả lời.
“Chị ấy từng có bạn trai chứ?” Tiết Diệc Sâm hỏi xong mới nhớ Tiết đến từ tương lai từng bảo cả hai đều là mối tình đầu của nhau nên lẩm bẩm trong miệng, “Chắc là không rồi.”
Tình hình lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với những lần trước đây.
Vu Hải Lang và Mạnh Hải nói Bao Sảng có cảm tình với cậu thì cậu từ chối không chút do dự, Mạnh Hải tiếp tục thuyết phục thì thái độ của cậu lập lờ nước đôi kiểu không mấy hứng thú với chuyện này.
Nhưng lần này không giống như thế, Tiết Diệc Sâm rất để ý đến Kiều Hoan, còn chủ động hỏi thăm chuyện của cô nàng.
Phải biết dạo gần đây Tiết Diệc Sâm rất lạnh nhạt với Tô Hoan Trạch, ấy thế mà bây giờ lại tích cực tán gẫu với cậu ta vì Kiều Hoan.
Tô Hoan Trạch vẫn không nói gì, cũng không hề nhúc nhích tẹo nào mà chỉ ngồi trước máy tính với vẻ mặt u ám, chẳng nói chẳng rằng.
“Nhà Kiều Hoan kinh doanh gì vậy? Nhà chị ấy cũng có tiền có quyền lắm đúng không?” Tiết Diệc Sâm hỏi tiếp.
Tô Hoan Trạch càng lúc càng quạu, cậu ta biết Tiết Diệc Sâm là một tên nhóc ham tiền, hễ cứ thấy tiền là mắt sáng bừng lên.
Bấy giờ cậu ta mới nghe ra tiếng lòng của Tiết Diệc Sâm, hẳn cậu biết Kiều Hoan là tiểu thư nhà giàu nên mới có hứng thú với cô nàng đến vậy.
Cậu ta vẫn không trả lời, đưa tay ôm Que Kem vào lòng vuốt ve từng chút một, nhưng hình như Que Kem cảm thấy tư thế này không được thoải mái nên cứ giãy đành đạch.
Tiết Diệc Sâm thấy Tô Hoan Trạch một mực im lặng bèn hết hứng nói chuyện, nhưng cậu không cam lòng mà nhả ra một câu thiếu đòn: “Có phải mấy cô gái cậu thích chỉ ưng ý với người như tôi nên cậu mới âm thầm cảm thấy bất công và ghét tôi đến vậy không?”
“Gì cơ?” Tô Hoan Trạch chả hiểu Tiết Diệc Sâm đang nói cái gì, không khỏi cau mày hỏi ngược lại cậu.
“Ồ, tôi còn tưởng cậu bị câm cơ đấy.” Tiết Diệc Sâm trợn trắng mắt rồi trở mình, cứ thế nhắm mắt ngủ mà không thèm trả lời câu hỏi của Tô Hoan Trạch.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này là Tiết Diệc Sâm lại phát bực, tự dưng vô duyên vô cớ bị bạn cùng phòng ghét đến mức đó khiến cậu sầu quá trời quá đất, cậu cũng chẳng muốn hóng chuyện Tô Hoan Trạch thích Kiều Hoan hay Bao Sảng, có khi lúc nhỏ cậu ta thích Kiều Hoan còn bây giờ lại thích Bao Sảng.
Nhưng chuyện này cũng đếch liên quan gì đến cậu, chỉ cần yên ổn vượt qua ba năm này thôi, đâu thiết gì phải xây dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng.
Tô Hoan Trạch xoay người lại thì thấy Tiết Diệc Sâm ngủ mất rồi, cậu ta bày ra vẻ mặt hoang mang, tên nhóc này lên cơn gì vậy trời.
Hết cáu bẳn suốt mấy ngày liền, đến hôm nay còn nghi ngờ mình ghét cậu ấy nữa chứ? Có phải cậu ta đã làm sai gì khiến cậu nhóc này hiểu lầm mình rồi không?
Băn khoăn hồi lâu, Tô Hoan Trạch đành thở dài rồi lấy mấy thứ anh Vương gửi đến ở trong tủ ra, bên trong có chậu hoa, dung dịch dinh dưỡng, xẻng nhỏ và cả bình tưới, cậu ta ngồi ra đó đọc hướng dẫn sử dụng dung dịch dinh dưỡng, phải bỏ một lượng bao nhiêu rồi tưới nhiều ít nước, sau đó lại đến phòng nước lấy nước về, dáng vẻ tỉ mỉ hệt như đang làm thí nghiệm hóa học.
Sau khi tìm thấy video hướng dẫn trên mạng, Tô Hoan Trạch bứng mấy cây mọng nước trong túi cấy vào chậu hoa, xử lý xong xuôi thì đặt chậu lên tầng trên cùng của kệ sách, sau đó lấy một cái cửa cùng kích thước với giá sách chuẩn bị lắp đặt.
Vốn đây cũng chẳng phải chuyện khó nhằn gì, tiếc thay Tô Hoan Trạch còn chẳng biết phải vặn ốc vít như thế nào nên thô bạo đóng đinh khiến vụn gỗ vương vãi khắp nơi, cảnh tượng trông tàn bạo lắm.
Tiết Diệc Sâm bị đánh thức, cậu ngồi dậy thì thấy Tô Hoan Trạch đang phá tung cái bàn của mình khiến cậu ngẩn người ra, sau khi hiểu ra thì hạn hán lời, cái tên to xác ngốc nghếch này đang diễn trò nữa rồi đấy phải không?
Thừa dịp Tô Hoan Trạch vào nhà vệ sinh tắm rửa, cậu xuống giường và chạy đến trước bàn học nhanh như chớp, lấy mấy chậu cây bên trong ra xem Tô Hoan Trạch đã làm cái quái gì.
Nhận ra cậu ta còn cắm thêm mấy cây nấm bé tí bên trong, còn đặt con Toroto bằng gốm bên cạnh để trang trí.
Không biết cậu ta đang làm trò gì nữa, tâm tư có khác gì mấy đứa con gái không chứ.
Cậu nhớ đến dáng vẻ bặm trợn của Tô Hoan Trạch, lại nhìn sang mấy chậu cây đầy vẻ nghệ thuật như của bọn con gái này, bỗng nhiên cậu cảm thấy…!khó lòng tin nổi.
Từ ngày hôm sau, bắt đầu đi học lại như bình thường.
Không biết có phải do ghi hình chương trình lần trước hay không mà giáo viên nào cũng thích gọi Tiết Diệc Sâm trả lời câu hỏi của mình, vừa trải nghiệm cảm giác được làm người dẫn chương trình vừa chăm sóc đặc biệt cho cậu.
Trước đây Tiết Diệc Sâm hay lén lút làm việc riêng trong giờ học, nhưng cả sáng ngày hôm nay cậu hận không thể dứt khoát đứng học luôn cho rồi, đỡ tốn công ngồi xuống rồi lại phải đứng lên.
Vừa hết tiết cậu đã nằm sấp ra bàn, định nghỉ ngơi một lát.
Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh cứ đung đưa ghế suốt, trên tay còn cầm điện thoại đọc tiểu thuyết.
Cửa sau mở ra, có người đứng cạnh cửa, cậu bất giác quay qua nhìn thì thấy Kiều Hoan xách theo một cái túi đang cất bước qua đây, cô nàng đứng ngay cửa sau thò đầu vào trong nhìn quanh, vừa đưa mắt thì đụng phải Tô Hoan Trạch.
Tô Hoan Trạch đứng dậy không chút do dự, dịch ghế sang một bên rồi thẳng thừng đóng cửa sau lại.
Tính tình Kiều Hoan nóng nảy, tức giận đến mức đập cửa, đứng bên ngoài rít gào: “Tô Hoan Trạch, cậu mở cửa cho tôi nhanh!”
Tô Hoan Trạch hoàn toàn không thèm để ý, ngồi xuống tiếp tục ôm điện thoại.
Tiết Diệc Sâm bị đánh thức, hoang mang nhìn Tô Hoan Trạch.
Vừa nghe thấy giọng của Kiều Hoan thì vô thức đứng lên, nhoài người trước mặt Tô Hoan Trạch mở cửa sau ra.
Ai ngờ vừa mở cửa sau ra thì Kiều Hoan đã đi đường quyền với người bên trong.
Cú đấm này rất mạnh, do vấn đề chiều cao nên dính ngay chỗ bụng Tiết Diệc Sâm khiến cậu muốn trào ngược dạ dày, đau đến mức cong người ngồi phịch xuống chỗ của mình, cậu vừa ôm bụng vừa nhăn nhó.
Kiều Hoan thấy người mở cửa là Tiết Diệc Sâm thì hoảng hốt đến mức trợn tròn mắt, đang vội vàng giải thích thì bỗng nhiên thấy Tô Hoan Trạch đứng dậy chắn trước người cô nàng, sau đó không thèm giải thích gì mà túm cổ áo xách cô nàng đến chỗ cầu thang.
“Này! Cậu buông tôi ra coi, sao cậu phiền phức quá vậy?! Tôi phải xem Tiết Diệc Sâm sao rồi!” Kiều Hoan ra sức giãy dụa.
“Không cần cô xem đâu.”
“Sao cậu quản lắm chuyện thế?” Cô nàng vừa nói vừa vùng vẫy, liên tục đấm đá người Tô Hoan Trạch nhưng cậu ta chẳng hề để bụng, thả cô nàng ngay lối lên xuống cầu thang rồi phớt lờ và một mình quay lại.
Mới đi được vài bước thì nhận ra Kiều Hoan bám theo, cậu ta không khỏi dừng chân nhìn Kiều Hoan, nét mất kiên nhẫn bao trùm trên gương mặt.
“Tô Hoan Trạch, tôi chẳng gây thù chuốc oán gì với cậu cả, cậu đừng làm phiền tôi nữa được không?” Kiều Hoan đã hơi mất bình tĩnh, mặt đỏ gay, trừng mắt nhìn cậu ta.
Tuy rằng cô nàng không cao nhưng vẫn khí phách lắm.
Tô Hoan Trạch khó ở muốn chết.
Trước đây Tiết Diệc Sâm cũng trêu hoa ghẹo nguyệt suốt, chỉ cần cậu ta dọa một chút thì mấy cô nàng đó chạy mất dép.
Nhưng Kiều Hoan thì khác, cô nàng không sợ, còn ngang ngược không kém gì cậu ta.
Điểm mấu chốt là phong cách của cô nàng kiểu càng không có được thì càng phải dốc hết lòng.
Nói không chừng ban đầu cô nàng chỉ cảm thấy Tiết Diệc Sâm điển trai nên mới định làm quen với cậu, nhưng bây giờ cậu ta lại chen chân vào, nói không chừng cô nàng lại thay đổi ý định, quyết tâm cưa đổ Tiết Diệc Sâm cho bằng được.
Càng không thể để mặc cho bọn họ tiến tới, dù sao Tiết Diệc Sâm cũng hơi rung rinh rồi, lỡ đâu hai người họ đến với nhau thật thì cậu ta phải trơ mắt nhìn bọn họ rải cơm chó ư.
Phiền quá đi mất!
“Bớt xuất hiện trước mặt tôi đi, tôi ghét sinh vật lùn tịt lắm.” Tô Hoan Trạch chỉ có thể trả lời như vậy, hoàn toàn quên mất con mèo của mình cũng là một nhóc con bé xíu.
Cậu ta ghét chỉ vì Tiết Diệc Sâm thích đấy.
“Cậu nghĩ tôi muốn thấy cậu lắm à? Tôi đến tìm Tiết Diệc Sâm.”
“Cậu ấy là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng của tôi, chị xuất hiện trước mặt cậu ấy chẳng khác gì đang xuất hiện trước mặt tôi hết.
Kiều Hoan nghe cậu ta nói vậy không khỏi ngẩn người, sau đó không nhịn được lầm bầm: “Tiết Diệc Sâm xui thấy bà, sao lại bị cậu ăn vạ cơ chứ?”
“Cút đi!”
Kiều Hoan tức giận nhảy dựng lên đánh vào đầu cậu ta, mắng: “Tôn trọng chị đây coi! Cậu đúng là cái tên biến thái chết tiệt!” Nói xong co giò lên chạy như con thỏ, vừa đến cửa sau lớp 9 thì dòm quanh khắp nơi.
Tiết Diệc Sâm bị ăn đấm oan, bây giờ bụng cậu vẫn đang co giật đây này, vừa thấy Kiều Hoan đến thì rén cực mạnh.
“Cậu không sao chứ?” Kiều Hoan hỏi cậu.
“Tôi bảo không sao chị có tin được không?” Tiết Diệc Sâm vừa dùng tay ôm bụng vừa yếu ớt hỏi vặn lại.
Kiều Hoan nghe vậy thì thè lưỡi, đưa cái túi mình đang cầm lên bàn Tiết Diệc Sâm, nói: “Ầy, cái này coi như đền bù tổn thất tinh thần cho cậu được không?”
“Không được, chị xoa giúp tôi đi.” Tiết Diệc Sâm cự tuyệt ngay, nhưng cũng không quên trêu chọc cô nàng.
Kiều Hoan không giống mấy cô gái khác, nghe vậy thì đi thẳng vào lớp cậu.
Nhưng lại bị Tô Hoan Trạch cản lại, tiếp tục xách cô nàng ra ngoài rồi đóng sầm cửa sau lại.
Cùng lúc đó tiếng chuông vào lớp vang lên, Kiều Hoan không làm ầm ĩ lên nữa mà chửi một câu rồi phì phò bỏ đi.
Tô Hoan Trạch liếc nhìn cái túi trên bàn Tiết Diệc Sâm, cầm lên không chút do dự và ném nó sang một bên.
“Sao cậu lại ném đồ của tôi?” Tiết Diệc Sâm khó chịu hỏi.
“Khó ở.”
“Cậu khó hiểu thật đấy.”
“…”
Lúc này thầy Ngô cầm sách giáo khoa bước vào lớp, Tô Hoan Trạch lập tức giơ tay lên: “Thầy ơi, em ngồi đây suốt nên sắp lé đến nơi rồi này, thầy đổi chỗ giúp em!”
Sau khi thầy Ngô đi vào thì quan sát quanh một vòng, quả thật từ lúc xếp chỗ xong đến giờ vẫn chưa điều chỉnh vị trí lại, đúng là nên đổi dãy mới phải.
Tô Hoan Trạch và Tiết Diệc Sâm bị đổi đến góc trong cùng của phòng học, ngay bên cạnh thùng rác, những lần này cũng được ngồi sát bên cạnh cửa sổ rồi.
Tô Hoan Trạch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bao Sảng ngồi ngay bàn trước nên cạn lời đảo mắt.
Quay sang lại thấy Tiết Diệc Sâm hí hửng nhặt cái túi về, đang mò mẫm cái điện thoại Kiều Hoan tặng cho cậu.
Sao không để cậu ta bớt lo tẹo nào vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Tui xem lại cốt truyện á, thấy phần tóm tắt nội dung đã bị thay đổi từ sớm rồi…!Nhưng mà ráng mà xài tạm đê, dù sao Bệnh Nhân của chúng ta ghen tuông cũng ngọt ngào lắm phải hông.
(cái tiêu đề ngọt xn á bà con)
[Hiện tại Bác Sĩ Tiết vẫn còn thẳng lắm, tâm tư thiếu nam đã hơi rung rinh rồi đấy, nhưng sau này nhất định sẽ…!mấy người cũng biết rồi đấy.].