Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 3: Nam Thần


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 3: Nam Thần


Trong tương lai cậu sẽ trở thành một tên thái giám, điều này đả kích rất lớn tới cậu.
Từ trước đến nay cậu luôn cảm thấy hệ thống này rất hữu ích, nhưng tính tình có hơi tự phụ, vả lại còn cứng nhắc đến mức khiến người ta chán ghét.

Trước đó cậu cũng đã dò hỏi nguyên nhân, nó chỉ trả lời rằng bản thân trong tương lai hy vọng mình trở thành người tốt ngay từ lúc nhỏ thôi.
Cậu còn tưởng mình già rồi nên hiểu chuyện, không muốn làm chuyện xấu nữa, mua một thứ gọi là “hệ thống” với giá cao để tới cải tạo bản thân, không ngờ nguyên nhân lại đơn giản đến thế.
Chuyện này khiến cậu hoang mang hồi lâu, tâm trạng mấy ngày sau đấy cứ sa sút, không thèm quan tâm đến gì cả, thế nên huấn luyện quân sự còn chưa kịp kết thúc cậu đã trở thành người nổi tiếng trong trường, đặc biệt là đối với mấy cô bé bên lớp xã hội, ai ai cũng biết tên tuổi của cậu, trở thành “nam thần” trong miệng của không ít nữ sinh.
Mỗi ngày cậu chỉ lo huấn luyện quân sự, buổi tối lại nghĩ đến chuyện đời, cứ lặp đi lặp lại như thế, kiểu anh chàng đẹp trai lãnh đạm như thế này tất nhiên sẽ thu hút mấy cô bé.
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự thì có bốn ngày nghỉ, sau kì nghỉ sẽ vào học chính thức.
Chỗ cậu ở cách trường rất xa, sau khi xuống xe bus của trường, cậu phải bắt chuyến khác đến bến xe khách, sau đó lại ngồi xe bus đi đến vùng ngoại thành, phải đi thêm một đoạn nữa mới về đến nhà.
Cậu sinh ra ở một vùng quê phong kiến lạc hậu, cha cậu là một người nông dân có kha khá tiền, ông nhắm trúng cô nàng đẹp nhất trong thôn, đưa một trăm ngàn tệ để cưới được con gái nhà người ta.
Cái thời đó thì một trăm ngàn đã lễ hỏi không tệ chút nào.

Mà cô gái kia là mẹ của cậu.
Hai người ba Tiết và mẹ Tiết không phải tự do yêu đương nên chẳng có tình cảm gì với nhau cả.


Nếu cả hai sống một cuộc sống ổn định, hẳn giờ đã có thể cầm tay nhau nhảy quảng trường luôn rồi, mà Tiết Diệc Sâm cũng không nghèo khổ như bây giờ.
Tiếc thay ba Tiết chẳng phải loại tốt lành gì cho cam, ông ta có hơi háo sắc, ở trong thôn cũng coi như có chút tiền nên làm ra không ít chuyện hoang đường, đã cưới được cô vợ xinh mà còn chẳng biết đủ, hết đánh nhau lại đến cờ bạc, chơi bời lêu lổng suốt, đã vậy còn gạ gẫm mấy cô gái khác, nhà mẹ đẻ của mẹ Tiết cũng không thèm che chở cho bà, bà cũng đành nhịn.
Sau đó để bắt kịp cải cách, một nhóm người từ thành phố đến nông thôn để trải nghiệm cuộc sống, nhà họ Tiết là “nhà giàu” trong thôn nên cung cấp chỗ ở tốt hơn cho khách du lịch, còn có thể nhân đó mà kiếm được bộn tiền.
Mẹ Tiết cũng trở nên bận rộn với công việc, bà có cơ hội tiếp xúc với người từ nơi khác đến nên học hỏi được không ít kiến thức, ăn mặc ngày càng chỉn chu hơn, nét mộc mạc giản dị dần bị bào mòn, vốn đã xinh đẹp rồi càng trở nên xuất chúng hơn.
Sau khi thường xuyên qua lại với nhau, bà được một ông chủ lớn coi trọng, đã thế ông chủ kia còn đẹp trai và có giáo dưỡng hơn ba Tiết gấp mấy lần!
Mẹ Tiết và ông chủ kia có tình cảm với nhau, ông ta nguyện ý đưa mẹ Tiết rời đi nhưng chẳng muốn phí công nuôi dưỡng thằng con riêng của bà.

Mẹ Tiết hạ quyết tâm vứt bỏ Tiết Diệc Sâm, hẹn một ngày để ông chủ kia lái xe chở bà đi mất, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Vợ mình chạy theo thằng khác, hiển nhiên là ba Tiết cảm thấy rất mất mặt, chuyển dời hết thù hận lên đầu Tiết Diệc Sâm.
Lúc còn nhỏ cậu ăn đòn như cơm bữa, đã thế diện mạo cậu còn giống với mẹ mình, thế nên mỗi lần nhìn thấy cậu thì ba Tiết lại sôi máu, dứt khoát ném cậu cho bà nội chăm.
Sau đó ba Tiết cưới một bà vợ khác, lần này không tìm người xinh đẹp mà chỉ tìm một người phụ nữ tàm tạm, sinh con cho ông ta ngay năm ấy, gương mặt y hệt ba Tiết, lúc này ông ta mới hài lòng.
Vậy nên ba Tiết gặp ai cũng bảo không được tìm vợ đẹp, nếu không thì cuộc sống bấp bênh lắm, Tiết Diệc Sâm trông giống “con phò” kia nên sau này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Hồi ấy Tiết Diệc Sâm còn chưa khéo đưa đẩy, chỉ thẳng vào bà mẹ kế: “Đó là tại vợ mới của ông quá xấu, bà ấy có muốn ngoại tình cũng chả có ai thèm! Con ông lớn lên mà giống ông thì chắc cũng chẳng có tương lai hệt ông thôi!”
Mấy câu này đã làm ba Tiết tức điên, thiếu chút nữa đã đánh chết cậu, may là cậu có bà nội bảo vệ.
Khi cậu vừa đủ lông đủ cánh thì chạy biệt dạng, lúc đầu còn tính lên thành phố tìm mẹ của mình, nhưng lại nhận ra trong biển người mênh mông ấy, chẳng có một ai đoái hoài đến cậu, cậu liền đi làm ăn xin, sau đó còn làm ít việc vặt kiếm được ít tiền thì quay về tìm bà nội, lúc ấy mới được đến trường.

Trong khoảng thời gian đó họ cứ mâu thuẫn với nhau mãi, cậu cũng bỏ đi vài lần nhưng đều quay về một cách an toàn, sau đó cậu lại tiếp tục bỏ nhà đi bụi, bà nội cũng đã già yếu nên chả thèm tìm cậu về nữa, để cho cậu tự sinh tự diệt.
Khi cậu học cấp hai thì bà nội qua đời, bà lén giấu ít tiền dành dụm được cho cậu để trang trải cuộc sống sau này.
Nhưng mà vài đồng bạc vụn ấy cũng chẳng đủ làm gì cả, số tiền lớn đều nằm trong tay mẹ kế, nhà cũng bị bà ta chiếm nốt, thẳng tay đuổi cậu ra khỏi nhà.
Cậu chỉ có thể tự tìm việc làm thêm để kiếm chút tiền rồi tiếp tục đi học, cũng lúc này đây, cái hệ thống này xuất hiện giúp cậu bày mưu tính kế, giải quyết được mấy chuyện cấp bách, cậu cũng đâu thể dò hòi nhiều quá được, sợ sẽ khiến cái “tool hack” này chạy mất.
Hệ thống cho cậu biết những chủ đề tiểu thuyết sẽ thịnh hành trong mấy năm đến, để cậu bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng kiếm tiền, sau đó lại tận dụng giọng nói của mình để trở thành streamer phát sóng trực tiếp game, vừa có thể chơi vừa có thể kiếm tiền, dần dần cuộc sống cũng trở nên thoải mái hơn.
Dù có thoải mái kiểu gì thì vẫn phải tiếp tục đi học, cậu phải tự gánh vác mọi khoản học phí và sinh hoạt, tài chính có hơi eo hẹp, nên cậu chỉ có thể thuê một căn trọ ở vùng ngoại ô thành phố, làm nơi trú chân tạm thời, cậu viết tiểu thuyết ở đây, còn có thể phát sóng trực tiếp, quanh đây cũng khá yên tĩnh, giá cả cũng không cao, cuộc sống của cậu cũng không đến nỗi nào.
Sau khi mua vé xe bus, cậu vác cái ba lô lớn lên xe, cất đồ đạc xong xuôi thì cầm điện thoại ra đeo tai nghe vào, nhắm mắt nghe nhạc để nghỉ ngơi một lát, phải mất một tiếng rưỡi để đi từ đây đến chỗ cậu xuống xe.
Chưa được bao lâu, bỗng nhiên có người đẩy vai cậu khiến cậu bừng tỉnh, chuyện này khiến cậu mất vui, nhíu mày nhìn sang thì thấy một anh chàng có vóc dáng cường tráng đang dùng giọng điệu hách dịch hỏi: “Cậu em này, tôi với bạn gái cũng ngồi trên chuyến xe này nhưng không mua được ghế ngồi cùng, hai ta đổi chỗ với nhau được không?”
“Anh ngồi chỗ nào?” Cậu mở miệng hỏi một câu, ngẩng đầu lên nhìn dãy số trên đầu.
“Giữa cái hàng ghế kia, cậu có muốn qua đó không?”
Tiết Diệc Sâm nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy có hơi khó chịu, vị trí cậu đang ngồi không tồi lắm, ở giữa xe, còn sát bên cửa sổ, thoải mái biết nhường nào, còn ghế của hai người kia là dãy ghế hàng cuối cùng, cũng là ngồi giữa đấy, nhưng cậu chẳng thích trải nghiệm cảm giác “Quân lâm thiên hạ” khi ngồi chỗ đó đâu.
“Tôi không muốn di chuyển, anh đổi với người khác đi.”
“Bạn gái tôi bị say xe nên mới nhìn trúng chỗ ngồi này, cái cậu học sinh này sao chả biết thấu tình đạt lý gì cả vậy?”
“Cô ta là bạn gái anh chứ có phải bạn gái tôi đâu, sao thế, anh muốn chỗ này thì tôi phải nhường cho anh hả? Tôi nhìn trúng bạn gái anh anh có cho tôi ngủ với cô ta không?” Tiết Diệc Sâm dứt lời, không muốn quan tâm đến nữa, đeo tai nghe tiếp tục ngủ, đáng tiếc là dù có mang tai nghe lên vẫn có thể nghe được mấy lời chửi tục của người đàn ông nọ.

Thích mắng thì cứ mắng đi, cũng có dám động tay động chân đâu, cứ thích ra vẻ thôi, hắn ta rời đi không bao lâu thì có người bước đến, để túi xách lên giá đỡ sau đấy ngồi bên cạnh Tiết Diệc Sâm.
Tiết Diệc Sâm híp mắt lại, vừa liếc mắt một cái đã va phải đôi giày của người này, là phiên bản giới hạn khó mà mua được bằng tiền.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn người ngồi bên cạnh, nhưng không thể thấy được mặt của người ta.
Kiểu tóc của nam sinh này rất thời thượng, đây là kiểu tóc đầu tiên có thể lọt vào tầm mắt của người từng học việc ở tiệm cắt tóc như cậu, tóc trên đỉnh đầu khá dài, hai bên mép và sau gáy dùng tông đơ cạo trọc.

Chỉ cần nhìn sườn mặt thì đã thấy cực kỳ góc cạnh, lông mi có hơi kỳ dị, nhưng mặt đã bị khẩu trang xanh dùng một lần che hơn phân nửa.
Chỉ cần nhìn phần trên thôi cũng đủ biết là nam sinh này rất đẹp trai rồi.
Lúc Tiết Diệc Sâm nhìn cậu ta thì cậu ta đang chơi trò chơi trong điện thoại, có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của cậu nên quay lại nhìn Tiết Diệc Sâm ngay, hai người bốn mắt nhìn nhau, tự dưng cậu thấy hơi xấu hổ nên dời tầm mắt đi.
Xe chạy gập ghềnh, nhiều lần dừng lại để đón khách, đến trạm cuối, tất cả mọi người đều xuống xe.

Tiết Diệc Sâm ngủ đến mức rút cả chân, cậu vận động thân thể một lát mới vác ba lô xuống xe, lúc cậu đang bóp chân thì đôi tình nhân kia cũng đi xuống, thanh niên kia nhìn Tiết Diệc Sâm, phun một ngụm nước miếng.
Tiết Diệc Sâm nhét tay vào trong túi quần, nhếch mép cười lạnh với anh ta, đứng như thế này mới nhận ra vóc người của anh ta hơi đô con vậy thôi chứ còn lùn hơn cả cậu, còn thấp hơn tận mười mấy cm.
Đang lúc cậu cười lạnh thì nghe được tiếng vang thanh thúy, hình như là tiếng cửa trập của máy ảnh.
Cậu quay đầu lại, thấy cậu bạn ngồi bên cạnh mình trước đó buông cái máy ảnh kỹ thuật số trong tay xuống, điều chỉnh gì đấy, tuy rằng cậu nghi anh bạn này chụp lén mình nhưng cũng đâu thể đến đó hỏi được, lập tức rời đi ngay.
Vừa về đến nhà cậu đã lao vào tắm rửa sạch sẽ, nửa thân trên để trần, còn khoác một cái khăn lên người, đến cạnh bàn làm việc mở máy tính lên, đăng nhập vào phần mềm chat onl của mình, thấy một loạt tin nhắn chưa đọc.
Cậu nhìn sơ qua một lượt, tính chọn vài người rep lại nhưng sau đấy tiện thể rep hết mấy người khác luôn.
Cậu là streamer trực tiếp game, sẽ có “ông chủ” tìm đến nhờ cậu cày acc giúp, cậu sẽ live giúp đỡ cày trang bị, vượt phó bản, cũng hướng dẫn cách chơi cho người mới.


Tuy rằng mấy hôm huấn luyện quân sự cậu đã chỉnh lại bio, nhưng vẫn có không ít ông chủ đến tìm cậu.
Tháng Hai Đen Tối: Cái đệt, Tiết đại ca, cuối cùng ông cũng sống lại rồi à!
Tiết Diệc Sâm lôi một chai nước khoáng trong cặp vặn nắp ra, uống một ngụm rồi mới gõ chữ trả lời: “Khách sáo quá, gọi ba đi.
Tháng Hai Đen Tối: Lăn!
Bác Sĩ Tiết: Được thôi!
Tháng Hai Đen Tối: Quay lại đây!
Bác Sĩ Tiết: Lăn đến đường cao tốc rồi, ngừng trên đường cao tốc là bị 6 điểm đấy?
(Hình như bên Trung không thu bằng mà nó trừ điểm hay sao í.)
Tháng Hai Đen Tối: Cho ông 200, quay lại đây.
Bác Sĩ Tiết: Được thôi!
Tháng Hai Đen Tối: Không nói nhảm với ông nữa, ông biết chuyện của Thỏ Hồng Phấn chưa?
Bác Sĩ Tiết: Chị Thỏ bị gì cơ?
Tháng Hai Đen Tối: Cô ta quay lại với Nguyệt Phong rồi.
Thân thể của Tiết Diệc Sâm cứng đờ, vẻ mặt trở nên suy sụp ngay tức khắc, nắm bình nước khoáng trong tay, giơ lên cả buổi vẫn không uống, hơi do dự một lúc mới đặt chai nước lên bàn, cúi đầu suy tư hồi lâu, vẫn gõ chữ dò hỏi: Chuyện xảy ra lúc nào?
Tháng Hai Đen Tối: Cũng mới mấy hôm thôi, giờ ông xấu hổ đi được rồi đấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.