Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 14: Không Thân


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 14: Không Thân


Bóng dáng của Tiết đến từ tương lai biến mất khỏi căn phòng không bao lâu thì Tiết Diệc Sâm cũng bị mời ra ngoài.
Giọng nói khiến cậu chán ghét của hệ thống lại vang lên trong đầu: “Bản thân cậu trong tương lai có khi sẽ thấy rất mất mát đó.”
“Hửm?! Lúc anh ta sờ chỗ đó của tôi trông cũng hưng phấn lắm.” Đầu óc Tiết Diệc Sâm rối bời, nhất là sau khi bản thân mình trong tương lai sờ trym nhỏ lại thấy kích động như vậy khiến cậu cảm thấy bị sỉ nhục quá đỗi, thế nên giọng điệu khó ở bỏ mẹ.

Chuyện này khiến cậu không thể không đối mặt với việc bản thân mình trong tương lai sẽ trở thành một lão thái giám.
“Plugin này có giới hạn số lần và thời gian, hơn nữa phải nạp rất nhiều tiền đó, một cước này của cậu có khi đã lãng phí mấy trăm triệu cơ.”
“Mấy…!trăm triệu?!” Không khủng khiếp vậy chứ?
“Đúng vậy, nếu như rẻ quá thì hệ thống sẽ phổ biến thế nào chứ.

Hơn nữa, bởi vì bản thân hắn là thương nhân buôn súng ống đạn dược nên mới có thể biết về thí nghiệm bí mật này, có cơ hội trải nghiệm hệ thống này đầu tiên.

Nhưng mà tiềm lực kinh tế cũng phải đuổi theo kịp.

Bản cập nhật hệ thống mới nhất cho thấy nó quá mức ảo diệu nên bị toàn cầu hạn chế, đình chỉ sản xuất rồi, có lẽ cậu là một trong những người duy nhất được sử dụng hệ thống đấy.”

“Sao tôi biết chỉ đạp một phát đã khiến anh ta tan vỡ luôn chứ?”
“Đây cũng là sơ suất trong nghiên cứu và phát triển, không ngờ mấy người lại nhào lên đánh thật.”
Tiết Diệc Sâm cũng trầm mặc, không biết trả lời thế nào mới phải.
Nói không chừng nếu plugin này hoạt động tốt, cậu có thể trao đổi thêm với Tiết đến từ tương lai vài câu, lỡ đâu cậu sẽ có khả năng dự đoán tương lai, dù Tiết đến từ tương lai không nhớ rõ mã số vé trúng nhưng cũng có thể nói cho cậu biết một số chuyện cậu muốn biết.
Ví dụ như về kẻ buôn bán tình báo quốc tế này, và cả chuyện cậu có thể gặp lại mẹ mình không.
Do bị chuyện này quấy rầy, cậu cũng không có tâm trạng viết văn nữa mà ngủ thẳng cẳng luôn.
Ngày hôm sau chính thức khai giảng, đa phần học sinh mới vào trường đều rất háo hức, có lẽ vì vừa tựu trường nên có cảm giác bước vào một môi trường mới hoàn toàn.
Nhưng mà lớp của Tiết Diệc Sâm thì lại hơi áp lực…
Mấy người Tiêu Ý Hàng, Cao Dương và Khúc Hoài đã không xuất hiện cả ngày, bị thầy Ngô dắt đi đâu mất.

Nghe nói sau đó còn bị gọi đến phòng giáo dục, mới ngày đầu tiên khải giảng đã náo loạn như vậy, nhà trường cũng đã để mắt đến, khiến nhiều người cũng cảm thấy lo lắng đề phòng theo, còn người không biết chuyện thì cứ bám theo hỏi đủ kiểu.
Trong tiết tự học buổi chiều, Tiết Diệc Sâm cũng bị gọi đến văn phòng của thầy Ngô.
Lúc cậu đi vào, một cậu trai khác bị bắt nạt trong phòng 217 còn đang kể lại mọi chuyện: “Đúng thật là một mình Tiêu Ý Hàng khơi mào mọi chuyện, nhưng Tô Hoan Trạch không kích động cũng chẳng ngăn cậu ta lại, không biết cậu ta nghĩ thế nào nữa.”
“Thật sự không liên quan tới Tô Hoan Trạch?” Thầy Ngô có vẻ không tin chuyện này lắm, liên tục xác nhận lại.

Thật ra hôm qua lúc Tiết Diệc Sâm bước vào thì cậu đã có cảm giác Tô Hoan Trạch mới là tên đầu sỏ, tên Tiêu Ý Hàng kia chẳng khác gì chó săn của Tô Hoan Trạch cả, còn làm người chịu tội thay cho Tô Hoan Trạch.
“Đúng vậy.” Người nọ đáp lại.
“Có phải bọn họ uy hiếp mấy trò không?”
“Không có, chuyện chỉ có vậy thôi.”
“Nói như vậy, đầu tiên Tiêu Ý Hàng đổi xuống giường dưới với người khác, sau đó ra lệnh cho Cao Dương đổi giường với Tô Hoan Trạch nhưng chân của Cao Dương không tốt nên từ chối rồi bị các cậu đánh?”
“Do Tiêu Ý Hàng nói chuyện khó nghe, đã vậy còn không khách sáo chút nào, y như rằng đang ra lệnh cho người ta đổi giường, chân của Cao Dương không tốt, có cả giấy chứng nhận tàn tật, việc này ai mà chẳng biết, tụi em vừa nói đỡ vài câu đã bị cậu ta gọi người đến dạy dỗ.”
Thầy Ngô khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, có vẻ như đang tự hỏi, nhìn thấy Tiết Diệc Sâm đến thì gọi cậu đến bên cạnh mình, hỏi cậu: “Chuyện hôm qua là sao?”
Tiết Diệc Sâm hầu như không tham dự vào nên kể rõ đầu đuôi những gì cậu thấy.
Thầy Ngô cau mày hỏi: “Trò mua trái cây cho trò ấy làm gì? Quan hệ của hai trò tốt vậy sao?”
“Không phải ạ, lần trước em cắt tóc cho cậu ấy bị lỗi nên muốn xin lỗi cậu ấy một tiếng.” Tiết Diệc Sâm không kể chuyện Tô Hoan Trạch cho người lái xe đến đón cậu, nếu không mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp.
“Lỗi cái gì mà lỗi, tôi còn thấy cắt chưa kỹ đấy, trò không bị Tô Hoan Trạch uy hiếp đấy chứ?”
“Không có chuyện này đâu ạ, thật ra em ít tiếp xúc với cậu ấy lắm.”
“Ừm, thế nào rồi, ngày đầu tiên đi học thấy ổn chứ?”
“Cũng khá ổn ạ.”

“Trò phải tiết kiệm tiền đó biết chưa? Tóc trò ấy là do tôi bảo trò cắt, trò không cần phải xin lỗi đâu, sau này cứ để tiền mua đồ cho bản thân.”
Đoán chừng thầy Ngô cũng biết ít chuyện của Tiết Diệc Sâm, biết điều kiện của cậu khó khăn mà còn chạy đi mua trái cây cho người khác nên mới nhắc nhở vài câu, không phải thầy Ngô có ý xấu gì nên cậu gật đầu đồng ý, nhận lấy tấm lòng của ông.
Một lúc sau, cậu và mấy cậu chàng trong văn phòng nối đuôi nhau về lớp, cả bốn mươi con người trong phòng đồng loạt tò mò nhìn mấy người họ khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Cậu quay về chỗ ngồi của mình, Vu Hải Lang khẽ nói với cậu một câu: “Tốt nhất ông đừng nên nhúng tay vào chuyện này, tôi nghe bảo gia đình của Tiêu Ý Hàng có hơi rắc rối đấy, còn gia đình Tô Hoan Trạch có chút thế lực, nếu không cũng chẳng làm loạn như vậy.”
“Ừm tôi không nhúng tay vào nên không có việc gì đâu.”
“Được, hôm nay không có bài tập về nhà chứ?”
Tiết Diệc Sâm lập tức khinh bỉ cái tên ngủ trong lớp ngay ngày đầu tiên đi học này, Vu Hải Lang cười há há cho qua chuyện.
Kết quả xử lý cụ thể của chuyện này cũng không công bố cho mọi người ngay trong ngày, bữa học đầu tiên cứ trôi qua như vậy.
Buổi tối lúc Tiết Diệc Sâm đang rửa mặt trong phòng nước thì có người đi đến, khoác tay lên vai cậu, tỏ vẻ thân mật nói: “Ầy, lớp trưởng ơi, hôm nay cậu không nói lung tung gì đó chứ?”
Tiết Diệc Sâm ngẩng đầu nhìn lướt qua tấm gương, thấy Tiêu Ý Hàng đang ôm cổ nhìn cậu bằng vẻ mặt u ám.
Tiêu Ý Hàng thấp hơn Tiết Diệc Sâm một khúc, chắc cũng khoảng 1m77, vóc dáng thuộc loại gầy gò, trên cánh tay không có bao nhiêu lạng thịt, da thịt non mềm nên trông y hệt tay của mấy cô gái.

Cậu ta nhìn cũng điển trai đó, mắt một mí, sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng kèm với biểu tình bất cần đời ấy thoạt không khác tên lưu manh tí nào, còn khiến người ta cảm thấy “nhức nhức cái đầu”.
“Tôi có thể nói gì được nữa, ăn ngay nói thật thôi.” Tiết Diệc Sâm đáp lại một cách lạnh lùng, sau đó nhích người né tránh cánh tay của cậu ta, cậu không thích tiếp xúc thân mật với những người khác, có lẽ vì từ nhỏ cậu đã tràn đầy ác ý với những người xung quanh.
Vậy mà Tiêu Ý Hàng không có ý định buông tha, đứng bên cạnh cậu khẽ hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, sao cậu có thể thân với Tô Hoan Trạch thế? Hình như cậu ta đối xử với cậu không tệ.”
“Không thân lắm.”

“Vậy ư?” Tiêu Ý Hàng trợn tròn mắt, đang tính nói gì đó nhưng đột nhiên lại ngậm miệng lại.
Tiết Diệc Sâm nhìn lướt qua gương, phát hiện lúc này Tô Hoan Trạch đang bước vào phòng nước, đi thẳng về phía bọn họ, nhìn Tiêu Ý Hàng một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Cậu một vừa hai phải thôi.”
“Chậc, sao thế, cậu chê tôi phiền à?” Tiêu Ý Hàng như con báo bị châm điện, quay sang chất vấn Tô Hoan Trạch.
“Tôi chưa từng vui vẻ vì mấy chuyện này.”
“Không phải tôi muốn tốt cho cậu thôi à?!”
“Không cần thiết.”
“Vậy do tôi xen vào chuyện của người khác nhỉ?!” Tiêu Ý Hàng nói xong thì sải bước ra khỏi phòng nước, dường như có hơi cáu bẳn.
Tô Hoan Trạch lẳng lặng nhìn, không hề đuổi theo, chỉ đến đứng cạnh Tiết Diệc Sâm, nghiêng đầu nhìn cậu rửa mặt.
“Hai người rất thú vị, cứ như cặp vợ chồng cãi nhau vậy.” Tiết Diệc Sâm nhịn không được cảm thán một câu, sau đó dùng khăn lau mặt, vừa quay đầu sang thì thấy Tô Hoan Trạch vẫn đang nhìn mình, chỉ cảm thấy khó hiểu.
“Không phải vậy.”
“Ò…” Tiết Diệc Sâm cũng không định hỏi kỹ nên chỉ đáp cho có, sau đó vòng qua người Tô Hoan Trạch trở về phòng ngủ.
Cậu không có hứng thú với chuyện của người khác, cũng không thích lo chuyện bao đồng, chỉ là không muốn nợ ân tình của người khác, Tô Hoan Trạch mời cậu ăn cơm, còn cho xe đến đón cậu, cậu chỉ muốn dùng hết khả năng để trả vậy thôi, vả lại ấn tượng về người này cũng không tồi lắm.

Nhưng cậu nhận ra cậu ta không phải là một người chịu an phận, có thái độ không rõ ràng với cậu nên cậu cũng không muốn tiếp tục qua lại với cậu ta nữa.
Tiết Diệc Sâm là một người không biết chủ động, không ân cần, không bị bắt nạt và cũng không để bản thân mình chịu oan ức, nếu có thể thì một điều nhịn chín điều lành là tốt nhất, nhưng mà đã chọc cậu điên lên thì cậu cũng chả phải người tốt gì hết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.