Đọc truyện Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song – Chương 90: Anh đưa em về nhà
Edit: Dâu
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Phong Bắc vừa đến, Cao Nhiên đã tự giác tránh xa ra, cậu nghe không rõ quá trình hai cha con nói chuyện, chỉ có thể quan sát thôi.
Vừa nãy không để ý, giờ mới thấy bộ quần áo của bố Phong Bắc rất đắt tiền, vết tích tháng năm lưu trên gương mặt cũng không sâu, giữ gìn khá tốt, trông như người 45 tuổi, không nhìn ra đã sắp 60.
Không phải đến vì tiền, mà là vì chuyện khác.
Bố Phong khá luống cuống, mắt đỏ lên, cảm xúc cực kỳ kích động, Phong Bắc trước sau không tỏ vẻ gì.
Cao Nhiên bóp sống mũi, người cha nhiều năm không liên lạc đột nhiên đứng trước cửa đơn vị của mình, cảm giác đó hẳn không thể nói là vui vẻ được.
Chưa được một lát, Phong Bắc đã bỏ lại người cha trên danh nghĩa mà bước vào cục, Cao Nhiên nhanh chóng sải chân theo sau, “Sao thế ạ?”
Phong Bắc không dừng bước, “Vợ ông ta ung thư dạ dày.”
Cao Nhiên sững người, “Thiếu tiền phẫu thuật ạ?”
Phong Bắc vừa đi vừa rút bao thuốc lá trong túi quần, “Giai đoạn cuối, sống không tới cuối năm.”
Cao Nhiên khựng lại, cậu tăng nhanh bước chân vọt lên phía trước, đi lùi, “Thế bác ấy tìm anh để?”
Phong Bắc rút một điếu thuốc ra giắt bên mép, rũ mắt, giọng mơ hồ, “Bà ấy muốn gặp anh.”
Trong lòng Cao Nhiên nảy ra một suy đoán, cậu hoàn hồn, lập tức đuổi theo cản người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, người anh nói… đừng bảo là mẹ anh nhé?”
“Trên danh nghĩa thì đúng.” Phong Bắc xoay nắm cửa tiến vào phòng.
Cao Nhiên ngạc nhiên.
Cho nên là, mấy năm này hai vợ chồng ly hôn, tái hôn, rồi lại phục hôn, nhưng vẫn thờ ơ với con trai ruột ư?
Cứ bất thường thế nào ấy.
Cao Nhiên lòng vòng ngoài cửa một lát, cậu đẩy cửa vào, “Anh Tiểu Bắc, năm đó quyền nuôi anh thuộc về ai thế ạ?”
“Bố anh.” Phong Bắc ngồi trên ghế hút thuốc, hai chân tùy tiện gác lên trên bàn, lạnh lùng nhếch mép, “Thế nhưng ổng không quan tâm đến anh.”
Cao Nhiên hỏi dò, “Thế anh với bố anh nói chuyện thế nào rồi, đã xác định lúc nào đi thăm mẹ anh chưa?”
Giọng Phong Bắc lạnh băng, “Anh không định đi gặp bà ấy.”
Cao Nhiên nói, “Không gặp thật ạ?”
Phong Bắc ngoắc ngón tay, gọi cậu lại gần, “Gặp rồi cũng không có gì để nói hết.”
Cao Nhiên ngồi lên bàn làm việc, chống khuỷu tay lên chân nhìn người đàn ông, “Nói thật đi, có phải hồi còn bé anh hư lắm không?”
Phong Bắc híp mắt nhớ lại, “Hồi còn bé anh ngoan lắm, ngoan đến mức lúc nói giọng còn lí nhí như muỗi kêu, có khách đến nhà anh còn trốn biệt vào phòng mình, không dám ra ngoài, đến nhà họ hàng ăn cơm, anh núp ở cạnh cửa, em không tưởng tượng nổi nhát gan đến mức nào đâu.”
Cao Nhiên bật thốt lên, “Không thể nào, em hỏi bố anh rồi, bác nói hồi còn bé anh thích chơi với cát lắm, trên áo trên quần chỗ nào cũng có, hẳn phải nghịch lắm mới đúng chứ.”
Phong Bắc cách làn khói ngắm nghía thanh niên, cũng chẳng mấy tức giận, bất đắc dĩ là chính, “Em còn hỏi ổng cái gì nữa?”
Cao Nhiên dõi theo anh, “Bố anh nói anh căn bản cũng không thích uống nước.”
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Phong Bắc phản đối theo bản năng, “Bậy bạ!”
Phòng làm việc yên tĩnh lại, mùi thuốc lá tản ra, càng ngày càng nồng.
Chẳng biết từ lúc nào Cao Nhiên cũng châm một điếu, trầm mặc nuốt mây nhả khói với Phong Bắc, mỗi người một ý, bầu không khí khó tả ấy mãi đến khi Triệu Tứ Hải bước vào mới bị phá vỡ.
Mấy ngày sau đó, ngày nào bố Phong cũng qua.
Các đồng nghiệp trong cục cũng không mù, nhìn đường nét khuôn mặt là biết ngay bố của Phong Bắc, chỉ là không biết giữa hai người có khúc mắc gì chưa được tháo gỡ, lúng túng vô cùng.
Một trận tuyết lớn giáng xuống, nhiệt độ giảm xuống vài độ, lạnh thấu xương.
Phong Bắc đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh đến gần một tiếng đồng hồ, chỗ này không tiện hút thuốc, anh lên cơn nghiện thuốc lá, bực bội trong lòng, đầu thì nặng trình trịch, bị cảm rồi.
Cao Nhiên cũng bị cảm, còn nặng hơn Phong Bắc nhiều, mũi khô, nóng hừng hực, cuống họng sưng lên đau đớn, vừa cất giọng là ho rũ rượi, cuống họng trào vị tanh ngọt, thế nhưng cậu vẫn không yên lòng đi theo.
Phong Bắc vuốt mặt, “Em tìm một chỗ ngồi chờ anh đi, anh đi vào một chút thôi.”
Cánh tay bị kéo lại, anh nghiêng đầu, “Hả?”
Cao Nhiên thấp giọng nói, “Anh Tiểu Bắc, bác bị bệnh nặng, nếu có thể thì gắng ôn hòa nhã nhặn một chút xíu nha.”
Cậu sợ người này mạnh miệng nhẹ dạ, hoặc nhất thời không kiềm được mà làm gì hoặc nói gì đó, về sau nhớ lại cảnh ngày hôm nay, sẽ có chút tiếc nuối.
Phong Bắc xoa xoa đầu thanh niên, gõ cửa đi vào.
Bố Phong nhìn thấy người bước vào, đôi mắt dày kín tơ máu trợn tròn đầy vẻ khó tin, đôi môi ngập ngừng mấy lần, có áy náy, có lúng túng, cuối cùng ông chỉ lẳng lặng đi ra ngoài.
Người phụ nữ trên giường là Phương Như Ý, mẹ của Phong Bắc trên danh nghĩa, giờ đây người chỉ còn da bọc xương, đôi mắt bị gương mặt nhọn hoắc phóng đại lên, hơi chút đáng sợ, anh lật lại ký ức, phát hiện mẹ trong trí nhớ chẳng có mảy may nào trùng với người trước mắt cả.
Quá đỗi xa lạ.
Phong Bắc dợm đi, chuyến này không cần thiết phải đến, họ nào có quen đâu.
Phương Như Ý nhìn ra ý định của anh, “Biết tại sao năm đó tôi không muốn anh không?”
Phong Bắc tiếp chuyện, “Tại sao?”
Vấn đề này chiếm một vị trí nhất định trong trí nhớ của anh, từ nhỏ anh đã rất để ý, muốn biết nguyên nhân.
Phương Như Ý nói, “Anh không phải con trai tôi.”
Phong Bắc trợn tròn mắt.
“Anh không phải nó.” Hơi thở Phương Như Ý rất yếu, ánh mắt lại bình thản, trần thuật một sự thật, “Cho nên tôi không muốn anh.”
Phong Bắc tựa như đang nghe một câu chuyện hết sức buồn cười, “Ung thư dạ dày còn ảnh hưởng tới đầu óc bà được sao?”
Phương Như Ý nói, “Tôi không bị tâm thần.”
Phong Bắc không nói gì.
“Con trai tôi chết rồi.” Phương Như Ý nói, “Anh chỉ dùng thân thể của nó, đoạt xác sống dậy, tôi không biết anh là ai, nhưng anh không phải con trai tôi.”
Bà chỉ lặp đi lặp lại những câu đó.
Phong Bắc dường như chỉ đang nghe một câu chuyện, làm người nghe, cảm xúc anh không mấy phập phồng.
Gương mặt tái nhợt của Phương Như Ý nở nụ cười, “Anh không phải con trai tôi, cho nên những năm này tôi chẳng hề quan tâm đến anh, nhưng tôi mắc bệnh nặng, sống không còn lâu, trước khi tôi chết, tôi muốn gặp anh một chút.”
“Tuy rằng anh không phải nó, nhưng anh dùng thân thể của nó, tôi gặp được anh, cũng coi như là sáng tỏ một nỗi lòng.”
Phong Bắc nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, “Bà cố ý.”
Phương Như Ý thừa nhận, “Đúng vậy, tôi cố ý, tôi muốn trước khi chết nói tất cả cho anh, nhịn cả đời rồi, tôi cũng không muốn mang nó xuống mồ.”
Đây là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là bà hận linh hồn ở trong thân thể con trai ruột mình, dẫu cho bà biết cái chết của con trai là bất ngờ, chẳng liên quan gì tới anh cả, nhưng bà vẫn hận.
Bởi vậy bà cố ý nói những câu đó, không cho anh dễ chịu.
Phong Bắc cảm thấy vừa hoang đường, vừa trào phúng, mẹ ruột nói con trai không phải con mình, không những bỏ rơi không đếm xỉa đến nữa, mà còn hận, thật khôi hài làm sao.
Một phút cũng không muốn ở thêm nữa, Phong Bắc quay người đi ra ngoài.
Tiếng của Phương Như Ý cất lên, “Đội trưởng Phong, con trai tôi thích cát, không thích uống nước, mà anh lại sợ hạt cát, có mỗi nỗi khát cầu không bình thường với nước, lại không có ký ức liên quan, anh đã nghi ngờ từ lâu, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.”
Lưng Phong Bắc cứng đờ, anh mở cửa, chẳng hề ngoái lại rời đi.
Cao Nhiên đi cùng Phong Bắc ra khỏi bệnh viện, muốn hỏi, nhưng sắc mặt anh thật sự rất tệ, một từ cũng không hỏi ra, ngẫm lại vẫn thôi.
Phong Bắc ngỡ rằng cuộc trò chuyện trong phòng bệnh sẽ chẳng ảnh hưởng to tát gì đến mình, chỉ là một câu chuyện mà thôi, ngờ đâu đêm đó lại mất ngủ.
Cao Nhiên tìm được người trong phòng khách, cậu đá dép bông ra ngồi lên ghế sô-pha, hai chân nhét vào trong áo ngủ người đàn ông, “Hút bao nhiêu điếu rồi?”
Giọng Phong Bắc khàn khàn, “Hơn nửa bao.”
Cao Nhiên hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, chậm rãi nói, “Sức khỏe anh không tốt, em liền tìm một người trẻ tuổi hơn.”
“…”
Phong Bắc dập điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay, tay gãi gãi mái đầu đinh, “Bà ấy nói anh không phải con trai bà ấy.” Thế anh là ai?
Cao Nhiên giật nảy mình, suýt nữa rơi từ trên ghế sô-pha xuống, “Còn nói gì nữa không?”
Phong Bắc cười tự giễu, “Cứ mãi nhấn mạnh anh không phải con trai bà ấy, con trai bà ấy chết rồi, còn anh là đoạt xác sống lại.”
Cao Nhiên nâng mặt người đàn ông lên, ngón tay nhấn lên khóe mắt anh, hơi ươn ướt một chút, “Nghe này, Phong Bắc, có khả năng mẹ anh nói đúng đấy.”
Phong Bắc hất tay cậu ra, ngửa ra sau dựa lên ghế sô-pha, bầu không khí quanh anh lặng ngắt.
Cao Nhiên với lấy bật lửa châm điếu thuốc, cậu biết Phong Bắc nghe vào, nếu không đã chẳng nửa đêm nửa hôm không ngủ mà ra phòng khách hút nhiều thuốc đến vậy rồi.
Ba mẹ cậu trong thế giới này không phát hiện cậu có vấn đề.
Bất quá cũng chẳng lạ lùng gì cho cam, họ đến cả việc cậu có chứng mất ngủ còn chẳng biết, dù sao chuyện như vậy dẫu cho cậu không nói, mắt cũng có thể nhìn thấy được một chút, sau một quãng thời gian, trong lòng ít nhiều gì cũng có phán đoán, không có chuyện hoàn toàn không biết được.
Người với người có khác nhau, có người tương đối nhạy cảm.
Cao Nhiên không nghĩ tới, nếu một ngày nào đó ba mẹ phát hiện cậu không phải là con trai vốn dĩ của họ sẽ là tình cảnh gì, không tưởng tượng ra nổi, phiền não đã đủ nhiều rồi, đừng tự tăng thêm cho mình thì hơn, đến lúc đó thật thì nói sau.
Hôm sau, Phong Bắc hẹn bác sĩ, giống như ngày đó trong bệnh viện, Cao Nhiên cũng đi cùng Phong Bắc.
Cao Nhiên chờ ở ngoài chưa được bao lâu, Phong Bắc đã đi ra rồi, cậu vội vã hỏi, “Nhanh thế? Có kết quả chưa?”
Phong Bắc lắc đầu.
Cao Nhiên nghiêm mặt, “Lắc đầu nghĩa là sao?”
Phong Bắc bóp trán, “Trí nhớ của anh không có vấn đề, anh cũng không mắc bệnh tâm lý gì hết.”
Cao Nhiên nhíu mày, không có vấn đề ư? Cậu nhớ đến chứng nhức đầu của mình, cũng là kiểm tra không ra vấn đề gì, “Anh Tiểu Bắc, anh có chỗ nào không thoải mái không?”
Phong Bắc nói, “Không có.”
Cao Nhiên nghẹn một bụng về đến nhà, đóng cửa vùi mặt vào ngực người đàn ông hít một hơi sâu, “Nếu có, anh đừng lừa em nhá, không là em giận đấy.”
Phong Bắc ôm lấy eo cậu, “Được.”
Cao Nhiên ngẩng phắt đầu lên, va thẳng vào cằm Phong Bắc, hai người đều kêu lên một tiếng vì đau.
Phong Bắc không xem cằm của mình, mà đi sờ trán thanh niên, “Hấp ta hấp tấp, em làm gì…”
Anh im bặt đi sau khi nhìn vào đôi mắt đen lay láy của thanh niên, ánh mắt này anh khá là quen thuộc, nhiệt độ trong cơ thể lập tức bùng lên.
Cao Nhiên liếm môi, cười rất đỗi đơn thuần, cũng rất chi quyến rũ.
Phong Bắc hít một hơi khí lạnh, cái đứa ngốc này thật chết người mà, anh bám víu lấy chút lý trí ít ỏi còn sót lại, “Giờ thì không được.”
“Sao lại không được chứ? Nhanh một chút,” Cao Nhiên ghé vào tai người đàn ông, nhẹ giọng nhấn nhá, “Anh à, anh giết em được không?”
Phong Bắc cắn răng đẩy người ra, được cái quần què! Chẳng có gì được hết! Cái đồ chỉ biết hưởng thụ, nhúc nhích tay chân thôi đã rên nửa ngày! Trước khi giết cậu, tự mình chết trước cho lành, quá phiền.
Cao Nhiên híp mắt, mặt tiu nghỉu bĩu môi, “Thôi vậy, không làm nữa.”
Phong Bắc đỡ trán, lại nữa rồi lại nữa rồi.
Anh ở ngoài mệt sống dở chết dở, về nhà còn phải chặt cái đầu chó xuống tát máu chó diễn cùng với vợ bé nhỏ nhà mình nữa.
“Em chỉ muốn ăn anh mà thôi.” Cao Nhiên thở dài, càng nói càng đau lòng, tội nghiệp làm sao, “Gần đây nhiều việc quá, em cứ thấy hoảng hốt trong lòng ấy, anh cho em ăn, em mới có thể yên tâm được.”
Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng, vác người lên vai nhanh chân bước về phòng.
Cao Hưng có bạn gái mới, chưa được nửa tháng lại chia tay.
Cao Nhiên hỏi tại sao chia tay, có phải cô bé kia không chịu nổi tính ưa sạch của cậu chàng không.
Cao Hưng nói, “Cô ấy không hài lòng với mặt của mình, muốn đi phẫu thuật, chỉnh thành Kim Hee Sun nào ấy, giờ đang trên máy bay rồi.”
(*) Kim Hee Sun đóng trong Thần Thoại với Thành Long năm 2005 ấy =))
Cao Nhiên, “…”
Cao Hưng châm biếm, “Cô ấy hỏi em có thích mặt cô ấy hay không, em bảo cũng được, cô ấy nghĩ là nói dối, càng muốn sửa thành người khác, em thật chả hiểu nổi.”
Cao Nhiên nghe ra, Cao Hưng đối với cô bé kia chân thành hơn những lần trước, đã nghĩ kỹ muốn yêu đương đàng hoàng một phen, nhưng tiếc thay hai người lại chẳng có duyên.
Cao Hưng đột nhiên hỏi, “Anh này, tình yêu là gì thế?”
Cao Nhiên cũng đột nhiên trả lời đầy nghiêm túc, “Là thứ điều hòa cuộc sống, sinh mệnh, đường, cà phê, trà, người khác nhau, tình yêu khác nhau, định nghĩa cũng khác nhau.”
Cao Hưng nói, “Em không muốn.”
Cao Nhiên im lặng một lúc, đưa cho cậu một lon bia, “Không muốn thì thôi, chờ lúc nào em muốn rồi tính, dù sao em cũng còn trẻ mà.”
Cao Hưng uống một ngụm bia mát lạnh cả bụng, “Nếu như cả đời này em cũng không muốn yêu, anh có mắng em không?”
“Không đâu,” Cao Nhiên cười nói, “Cuộc đời của em mà, anh chỉ có thể cho em chút ý kiến, người quyết định cuối cùng vẫn là em.”
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Lúc này Cao Hưng quyết định, không cần tình yêu, cũng chẳng cần hôn nhân, cậu sẽ dùng số tiền kiếm được giúp đỡ những đứa trẻ bị vứt bỏ giống như cậu vậy, có lẽ là một, có lẽ là cả trăm, cả ngàn đứa, và cũng sẽ không sinh con cùng ai cả, phiền phức, chán chết, đó không phải là cuộc sống mà cậu muốn.
Như giờ là tốt rồi, tự do.
Cao Nhiên đi ngang qua trường của Giả Soái, đi cách một quãng xa rồi lại quay lại, tìm ký túc xá đi lên.
“Giả Soái, có người tìm này.”
“Nói tôi không ở đây.”
“Con trai.”
“Cũng nói tôi không ở đây.”
“Cậu ta bảo tên là Cao Nhiên.”
Giả Soái để sách xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Thế nên người trong ký túc xá biết, Giả Soái có một người anh em cực kỳ tốt, người đó có một cái tên rất dễ nghe, là Cao Nhiên.
Giả Soái dẫn Cao Nhiên đến căng-tin, mua cơm canh với bánh màn thầu cho cậu.
Cao Nhiên nhìn bạn thân, mặt gầy đi trông thấy, dưới mắt có quầng thâm, nhìn là biết không nghỉ ngơi tốt, “Ông đang bận cái gì thế?”
Giả Soái bóc vỏ bánh màn thầu ra ném vào trong khay Cao Nhiên, “Học.”
Cao Nhiên nói, “Ông sợ không lấy được học bổng loại I à?”
“Không phải, học bổng không thành vấn đề.” Giả Soái hời hợt nói, “Tôi làm thêm ở bốn chỗ, thời gian học chỉ có thể dịch đến sáng sớm thôi.”
Cao Nhiên cao giọng, “Bốn chỗ làm thêm?”
Các bạn học ở xung quanh dồn dập nghiêng đầu, xì xào bàn tán.
Giả Soái ở trong trường là người nổi tiếng, vóc người cao ráo, gương mặt tuấn tú, có một hơi thở u buồn, lại còn rất chăm chỉ, vừa đi làm vừa đi học, hoa khôi trường theo đuổi thế nào cũng không được, những câu chuyện liên quan đến cậu chưa từng bao giờ ngừng lại.
Cao Nhiên vừa thốt lên câu đó, nhờ phúc của Giả Soái, cậu nhất thời trở thành tiêu điểm.
Kỳ thực là do Cao Nhiên thiếu tập trung, không nhận ra lúc Giả Soái lấy cơm, xé vỏ bánh màn thầu cho cậu, cũng đã có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn về phía này rồi.
Giả Soái làm ngơ, “Thời gian đều phải tranh thủ nên hơi mệt một chút, sang năm tôi tìm công việc gia sư, bỏ việc bưng bê đi, sẽ thoải mái hơn một chút.”
Cao Nhiên đau đầu, cậu ăn vỏ bánh màn thầu, tỉnh táo không ít, “Tết ông lại sang chỗ ba ông à?”
Giả Soái lắc đầu, “Không, tôi đi làm thêm.”
Cao Nhiên buông đũa xuống, “Soái Soái, có phải ông đang tiết kiệm tiền không?”
Giả Soái nói, “Ừm.”
Cao Nhiên hỏi, “Nghiên cứu của ba ông có vấn đề gì à?”
Giả Soái nói không có.
Cao Nhiên lại hỏi, “Chú ấy có người yêu rồi, chuẩn bị kết hôn, không quan tâm đến ông nữa?”
Giả Soái cũng nói không phải.
Cao Nhiên nghĩ không ra, “Thế sao ông phải liều mạng thế?”
Giả Soái không đáp.
Cao Nhiên vẫn luôn đoán không ra tâm tư của người bạn thân, giấu quá sâu, gần như kín đến không có lỗ hổng nào, những tri thức về tâm lý học và vi biểu cảm mà cậu nắm được đều không tài nào áp dụng nổi.
“Có người yêu chưa?”
“Không có thời gian.”
Giả Soái đưa đũa vào khay của Cao Nhiên, gắp một đũa cơm nhỏ lên ăn, nhíu mày lại nói, “Ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”
Sau khi ăn xong, Cao Nhiên đến trung tâm thương mại đối diện cổng sau của trường mua cho Giả Soái cái đèn bàn, chọn loại đắt tiền, các cụ đã bảo rồi, tiền nào của nấy, đắt một chút hẳn sẽ dùng được bền hơn.
Cao Nhiên nhìn nhìn ví da, còn tiền, cậu lại mua cho Giả Soái mấy cây bút máy, chọn màu cậu ta thích là màu xanh dương đậm.
Mua những cái khác Giả Soái sẽ không cần, đèn bàn bút máy thì không thành vấn đề, Cao Nhiên lớn lên cùng cậu, một chút tự tin này vẫn có.
Cao Nhiên chào tạm biệt Giả Soái, một mình cậu đi trên đường, vẻ mặt trĩu nặng tâm sự.
Kể từ khi Phong Bắc từ bệnh viện trở về, nửa đêm sẽ tỉnh giấc, lần nào cũng toát hết mồ hôi, tay chân run rẩy, con ngươi giãn ra, trên mặt không có nước mắt nhưng lại có vẻ đau thương tột cùng, dường như đã trải qua chuyện gì rất đáng sợ ở trong mơ.
Cao Nhiên hỏi Phong Bắc mơ thấy cái gì.
Phong Bắc nói là một vùng sa mạc, tối nào cũng là một giấc mơ ấy, một vùng sa mạc rộng lớn vô ngần.
Sa mạc thì có cái gì mà sợ, Cao Nhiên không hiểu, Phong Bắc cũng không hiểu nốt.
Cao Nhiên hết cách rồi, chỉ có thể ôm Phong Bắc dỗ anh vào giấc, mà hoàn toàn chẳng có hiệu quả gì cả, một khi anh tỉnh rồi, sẽ mở mắt trừng trừng đến sáng.
Một người bị chứng mất ngủ dỗ một người bị chứng mất ngủ khác, thật oái oăm làm sao.
Cao Nhiên cảm thấy cuối năm nay hoặc đầu năm sau, Phong Bắc sẽ xảy ra một chuyện, mơ hồ có liên quan đến cậu, có điều, việc đó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của họ, trái lại sẽ khiến họ càng thêm quý trọng lẫn nhau.
Đây là trực giác của Cao Nhiên, trước giờ chưa từng sai.
Cho nên Cao Nhiên lo thì có lo, nhưng không sợ hãi, cậu chỉ hy vọng Phong Bắc đừng gạt cậu đi, cậu rất vui lòng cùng gánh chịu với anh.
Không lâu sau, Cao Nhiên ngoái lại nhìn cửa sổ thủy tinh của một tiệm quần áo, chiếc xe đằng sau đã đi theo sau cậu được một lúc rồi, treo biển quân đội, chói lóa thể hiện một thế lực không thể khinh nhờn ra ngoài, khiến người ta vừa kính vừa sợ.
Cao Nhiên dừng lại không đi nữa, xe cũng dừng lại.
Ông cụ Tào được vệ sĩ đỡ đến trước mặt Cao Nhiên, gương mặt đầy hiền lành, “Cậu bạn nhỏ, đã lâu không gặp.”
Cao Nhiên cười, nhưng ý cười chẳng chạm tới đáy mắt, “Ông cụ, ông theo cháu lâu như vậy rồi, có việc gì không?”
Ông cụ Tào để vệ sĩ đứng xa ra một chút, vẻ mặt hơi thay đổi, người thoạt trông cũng già nua đi nhiều, “Tôi đến là vì đứa cháu Thế Nguyên.”
Cao Nhiên ngạc nhiên hỏi, “Anh ấy về rồi ạ?”
“Về rồi.” Ông cụ Tào nói, “Cậu bạn nhỏ, tôi biết nghề này của các cậu bận rộn, vì dân vì nước cũng chẳng dễ gì, làm một người dân, tôi cũng không muốn khiến cậu thêm phiền, cả một đoạn đường này tôi ở trong xe nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra người khác, chỉ có thể là cậu thôi, xin lỗi.”
Lời này nói đến là hay, khiến người khác chẳng cách nào phản bác.
Cao Nhiên chờ đoạn sau.
Ông cụ Tào muốn Cao Nhiên đi gặp Tào Thế Nguyên, dù thế nào đi nữa cũng phải gặp một lần, cậu từ chối, “Chiều nay cháu còn có việc, không thể rời khỏi thành phố A được.”
Ông cụ Tào nói, “Bên phía cục trưởng Lưu hãy để tôi xử lý, còn vị đội trưởng Phong kia, tôi sẽ cho người đánh tiếng với anh ta, có lẽ trước khi trời tối là cậu về đến nơi rồi.” Cũng có lẽ không.
Cao Nhiên còn muốn nói thêm gì nữa.
Ông cụ Tào phất tay, có ba người vệ sĩ áo đen tiến lên, nửa bắt cóc Cao Nhiên đưa lên máy bay tư nhân, đích đến là một hòn đảo nhỏ.
Từ trên máy bay xuống, Cao Nhiên không lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp trên đảo, trong lòng trùng trùng những nghi ngờ.
Cao Nhiên được đưa tới một căn biệt thự, nhìn thấy gì đó, mắt cậu trợn tròn lên.
Tào Thế Nguyên đang trồng hoa.
Mặt Cao Nhiên giật giật, ông cụ trông nghiêm túc là thế, còn già nua hơn lần trước nhiều lắm, cậu còn tưởng rằng Tào Thế Nguyên làm nhiệm vụ bị thương nặng chứ, hóa ra không phải, còn đang rất khỏe mạnh đây này.
Phía tây vườn hoa có một mảnh đất trồng rất nhiều cây con, Tào Thế Nguyên ngồi xổm ở một chỗ, chẳng buồn ngẩng đầu lên nói, “Xẻng.”
Cao Nhiên nhìn hai bên một chút, cầm xẻng đưa qua, hồ ly biết cậu sẽ đến, cậu đảm bảo điều đó.
Tào Thế Nguyên đào hố trồng cây con xuống, lấp đất, động tác rất chi thành thạo, tư thế trầm ổn, không bận tâm đến ống quần và đôi dép dính đầy bùn đất.
Cao Nhiên tò mò hỏi, “Anh trồng gì thế?”
Tào Thế Nguyên nói, “Cây táo.”
Cao Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, “Toàn bộ luôn à?”
Tào Thế Nguyên tiếp tục đào hố, “Không khí, thổ nhưỡng, nhiệt độ nơi này đều hợp để trồng táo.”
Cao Nhiên nuốt nước bọt, chẳng biết bao giờ cây táo kia mới lớn lên, chi chít những quả táo xanh vàng treo trên ngọn cây nhỉ, cậu quẹt mũi nói, “Em thích ăn táo.”
Tào Thế Nguyên không nói gì.
Cao Nhiên đứng dậy nhìn xung quanh, phong cảnh cũng không tệ nhỉ, rất hợp để dưỡng lão, trong khoảng thời gian này hồ ly đều ở đây ư?
Tào Thế Nguyên vuốt lại bùn đất trên cây con, “Không phải, tuần trước anh mới đến đây.”
Suy nghĩ của Cao Nhiên bị nhìn thấu, riết rồi cậu cũng quen, “Em gọi điện cho anh, không liên lạc được.”
Tào Thế Nguyên ngẩng phắt đầu, ánh mắt tối tăm, “Sao lại gọi cho anh?”
Cao Nhiên nói, “Mấy tháng trước em come-out với nhà, cặp giò vẫn còn, không thiếu.”
Tào Thế Nguyên rũ mắt, nửa ngày sau anh mới bật cười, cười một lúc, lại lắc đầu, “Cả hòn đảo này là nhà anh, anh vốn muốn đưa em tới, để em sống trọn một đời ở nơi này, anh cùng em già đi, đến tận khi chết.”
Cao Nhiên nghe xong ngẩn ra, lùi về sau hai bước nhìn anh, muốn nhìn ra chút gì đó, lại chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen, bờ vai rộng lớn, đôi mày tuấn tú trí thức mà thôi.
Tào Thế Nguyên đứng lên, nhìn thanh niên sắp cao ngang ngửa mình, chầm chậm thở dài, “Cao Nhiên, em vẫn khiến cho anh thất vọng rồi.”
Cao Nhiên ngừng thở.
Ánh mắt này, cậu đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ, tại sao lại quen biết đến thế?
Cậu không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, “Em có từng quen anh hay không?”
Tào Thế Nguyên cúi đầu, nhìn xoáy vào mắt thanh niên, “Em muốn nghe được đáp án như thế nào? Nếu anh nói cho em biết, đúng vậy, chúng ta từng quen, quen từ cách đây lâu lắm rồi, em có tin không?”
Cao Nhiên nghẹn lời.
Câu mới vừa thốt lên đã khó hiểu, câu này của hồ ly lại càng khó hiểu hơn.
Từ cách đây lâu lắm rồi, đó là lúc nào chứ? Đời này lần đầu tiên gặp nhau là buổi sáng kỳ nghỉ hè năm ấy, cậu nhớ mà, trước đó họ chưa từng gặp nhau bao giờ.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Cao Nhiên thậm chí còn dám mạnh dạn phỏng đoán hồ ly cũng giống cậu, cũng đến từ thế giới song song, nhưng dẫu vậy đi nữa, họ cũng có quen nhau đâu.
Cậu có thể chắc chắn rằng, mười bảy năm ở thế giới cũ đều chưa một lần gặp Tào Thế Nguyên, cũng không nghe ai nhắc đến cái tên này cả.
Tào Thế Nguyên đã biết đáp án rồi, cũng trong dự liệu của anh thôi, và cũng hợp tình hợp lý thôi mà, có đồ ngu mới tin, anh cười như không, “Anh đã nghĩ rằng việc em đối xử với Phong Bắc sẽ đem lại cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng em lại không.”
Cao Nhiên nhíu mày nhìn sang, không tiếp lời, mà hỏi, “Phong Bắc đối với em có tình cảm khác, là tại vì anh sờ soạng em, nói lung tung với em đấy chứ, nhắc mới nhớ, cũng chính là anh mở ra cho anh ấy một cánh cửa khác, cho anh biết hóa ra đàn ông cũng có thể đến với đàn ông, anh ấy cũng từ từ phát hiện ra em khác với những người khác.”
Tào Thế Nguyên nhắm mắt lại, cay đắng nói, “Là lỗi của anh.” Đi nhầm một nước cờ, bàn cờ lập tức rối lên, khó mà cứu chữa được.
Cao Nhiên đi vào sảnh cùng anh, không đánh giá xung quanh, mà đặt mắt lên sau gáy anh, “Ông anh dẫn em đến đây, là bởi anh muốn gặp em sao?”
Tào Thế Nguyên đến chỗ bồn nước rửa tay, “Anh không muốn gặp em.”
Cao Nhiên nói, “Em đi đây.”
Tào Thế Nguyên vẩy nước trên tay, khẽ cười, “Em bơi lên bờ à?”
Cao Nhiên bối rối ra mặt, cậu đi tới cạnh bồn rửa, “Hồ ly, anh đi tìm ông anh, bảo ông ấy cho em về đi.”
Tào Thế Nguyên nói, “Anh không quen ông ấy.”
“…” Cao Nhiên quan sát vẻ mặt anh, “Không phải ông của anh à?”
Tào Thế Nguyên nói, “Đúng, nhưng anh đúng thật không quen ông ấy.”
Cao Nhiên không hiểu nổi logic trong câu đó.
Tào Thế Nguyên đi về phía cầu thang, “Lên gác với anh.”
Cao Nhiên đi theo sau anh, “Hồ ly, có đôi khi em cảm thấy anh rất ghét em.” Còn muốn đánh chết em nữa, cậu tự nhủ trong lòng.
Tào Thế Nguyên dường như đang cười, “Không phải ghét, là tại em không phấn đấu.”
Cao Nhiên chép miệng, cái giọng điệu này cậu quen lắm, sao ai cũng muốn làm ba cậu là thế nào nhỉ?
Tầng 2 còn vắng lặng hơn cả tầng 1 nữa, Tào Thế Nguyên đưa Cao Nhiên vào phòng đọc, anh lấy xuống từ trên giá một cái lọ, đổ ra một đống kẹo bày trên bàn, đủ mọi màu sắc vỏ kẹo chất chồng lên nhau, rất đẹp mắt.
Cao Nhiên càng cảm thấy có gì không đúng, “Anh làm sao thế?”
Tào Thế Nguyên không đáp, ném cho cậu một viên kẹo.
Cao Nhiên nói, “Em không ăn.”
Tào Thế Nguyên nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nói như thể đương nhiên, “Bóc cho anh.”
Cao Nhiên lườm anh một cái, “Tự bóc đi.”
Tào Thế Nguyên gõ lên mặt bàn, khóe miệng mỉm cười, “Không muốn lấy viên đá nữa à?”
Gân xanh trên thái dương giật phừn phựt, cậu cầm vội một viên kẹo, hai ba động tác đã bóc xong vỏ, “Cầm lấy!”
Tào Thế Nguyên không nhận, mà nắm lấy tay Cao Nhiên, cho kẹo vào miệng, “Cao Nhiên, thời gian của anh không còn nhiều.”
Cao Nhiên đang muốn nổi cáu, nghe thấy câu đó thì chợt ngưng ngang, người đang yên đang lành, sao lại không còn nhiều thời gian, “Tức là sao?”
Tào Thế Nguyên đổi một lời giải thích khác, “Anh phải về nhà.”
Anh hơi nghiêng người về trước, ánh mắt chân thành cũng rất đỗi nhu hòa, “Cao Nhiên, anh dẫn em về nhà nhé.”