Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 48: Em là chúa nhát gan


Đọc truyện Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song – Chương 48: Em là chúa nhát gan

Edit: Dâu

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Cách năm cũ hai ngày, Tưởng Tường rời khỏi thị trấn.

Cao Nhiên nghe tin từ chính miệng Phong Bắc, cậu im ỉm ăn mấy quả táo tàu.

Tưởng Tường đi, điều này nằm trong dự đoán của Cao Nhiên.

Cậu ta còn trẻ, mới sống có mười mấy năm, tương lai vẫn còn dài đằng đẵng, muốn đi thế nào, còn phải xem chính cậu ta.

Tốt hay xấu, đều do cậu ta quyết định, bất kể tạo thành hậu quả gì, cũng phải tự gánh lấy.

Dẫu có sống chết cũng không muốn đi nữa, sao có thể trốn tránh hiện thực đây, phải chấp nhận cả thôi.

Cao Nhiên nhét hết quả này đến quả khác vào miệng, đầu óc rối bời, toàn là những chuyện mới xảy ra gần đây.

Nhân tâm, nhân tính, đằng sau hai từ này trộn lẫn quá nhiều thứ tạp nham, khiến người ta cảm khái, rồi lại chẳng rét mà run.

Phong Bắc xòe tay ra, “Hạt đâu?”

Cao Nhiên nhè vào tay anh.

Phong Bắc cúi đầu nhìn, lười thành thói luôn rồi, thế mà lại ngậm năm cái, cơ mặt anh khẽ giật, chẳng sợ hóc nữa.

Cao Nhiên phản ứng lại, “Sao anh lại lấy tay? Bẩn lắm ấy.”

Phong Bắc tỏ vẻ ‘Đệt, nãy bị ma nhập’, “Bẩn thật, còn hôi nữa, anh đi rửa tay, có xà phòng không?”

“…”

Nói thì nói thôi, đỏ mặt gì chứ.

Cao Nhiên lật quyển sách bài tập trên bàn, hình như quên mất chuyện gì đấy.

Gì ấy nhỉ? Càng muốn nhớ, lại càng không nhớ ra nổi, đau đầu quá.

Phong Bắc bước ra khỏi phòng vệ sinh, “Mai anh phải vào thành phố.”

Cao Nhiên giương mắt ý hỏi.

Phong Bắc nói, “Ông bác ôm chắt trai, anh đi uống rượu mừng.”

Cao Nhiên chống cằm, “Ồ.”

Phong Bắc nhìn ra thiếu niên cụt hứng, “Muốn đi cùng anh không?”

Cao Nhiên thở dài, “Muốn chứ.”

Cậu không vui bĩu môi, “Mẹ em không đồng ý đâu.”

Phong Bắc nhíu mày, “Ba em thì sao?”

Cao Nhiên ha ha ha, “Trong nhà em, mẹ em là sếp, mẹ mà phản đối, ba em cũng chẳng còn cách nào.”

Phong Bắc nhún vai, “Thế thì chịu rồi.”

Cao Nhiên nằm úp lên bàn, uể oải.

Phong Bắc châm thuốc, “Thực ra trong thành phố cũng chả có gì hay ho, nhiều xe, nhiều người, chật chột, không khí kém, còn có bọn buôn người, chuyên trà trộn vào trong đám người, tìm cơ hội ra tay với trẻ con.”

Cao Nhiên giật mình, “Bọn buôn người?”

Phong Bắc ừ, “Đúng thế, bọn buôn người, lừa bán trẻ con, mới sinh cho đến mười mấy tuổi đều nằm trong tầm ngắm, bé trai còn dễ bị nhắm hơn bé gái, hai năm nay số lượng án mất tích trẻ em tăng gấp bội.”

Cao Nhiên chép miệng, “Hồi em ở quê có nghe nói, trước đây nếu nhà nào sinh con gái, điều kiện gia đình mà không tốt, sẽ vứt đứa bé đi, còn chẳng ai thèm tìm.”

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Cậu thở dài, “Hơn nữa bé gái sinh ra, ở nhà cũng chẳng ai quan tâm, còn cứ muốn sinh nữa, đến khi nào sinh con trai mới thôi, mẹ em cứ nói với em, may mà mẹ một phát sinh được em luôn, không thì còn bị khinh bỉ nữa đấy.”

Phong Bắc nhíu mày, “Trọng nam khinh nữ à…”

Cao Nhiên gật đầu, “Nhưng mà sau khi kế hoạch hóa gia đình, không dám tùy tiện siêu sinh nữa, sẽ bị phạt tiền.”

Phong Bắc nhả một hơi khói, “Hiện tại trình độ y học mỗi năm một tăng, người nhà có thể đi viện làm giám định giới tính, chuyện bé gái bị nạo hoặc vứt bỏ rất bình thường.”

“Trong thời gian ngắn, chính sách tương quan còn chưa ra được.”

Cao Nhiên há miệng, “Thế thì tiêu rồi, cứ như vậy, trong vòng mười năm nữa, tỉ lệ nam nữ sẽ bị mất cân bằng nghiêm trọng mất.”

Phong Bắc thở dài, “Chứ sao, đội ngũ ế sưng còn kéo dài nữa.”

Anh chà chà, “Sao mình lại bàn đến chuyện này nhỉ?”

Cao Nhiên lườm anh một cái, “Anh khơi mào trước còn gì.”

Phong Bắc xoa trán.

Cao Nhiên xé trang giấy gấp máy bay, ghé vào miệng thổi một hơn rồi ném vào không trung, máy bay chậm rãi nghiêng ngả bay đi.

“Thật chả hiểu nổi mẹ em, em không phải con gái, cũng gần mười tám rồi, đi xa nhà căn bản chẳng có vấn đề gì hết.”

Phong Bắc nhặt máy bay lên ném lần nữa, “Có vài người vì kiếm một món hời to, tìm một mục tiêu phù hợp, đánh thuốc mê rồi cắt những bộ phận quan trọng đi, không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần khỏe mạnh là được.”

Cao Nhiên nói, “Điêu, em không tin.”

Phong Bắc gảy tàn thuốc, “Điêu? Loại án kiểu đó giờ anh kể cho em ba, năm cái cũng được.”

Sắc mặt anh trầm trọng, “Các tổ chức buôn bán nội tạng bắt rồi lại có, không diệt tận gốc được, có cầu thì ắt có cung.”

Cao Nhiên thở dài một hơi.

Lòng người khó dò, kẻ xấu bày trò gian, khó lòng phòng bị ghê.

Chỉ có thể gắng sức trở nên mạnh mẽ, không cho kẻ xấu xuống tay được.


Phong Bắc xoa tóc thiếu niên, “Cho nên em vẫn làm bé ngoan đi, không quen nơi đó, đi một mình không an toàn.”

Cao Nhiên ngửa đầu ra sau, ngước mắt nhìn trần nhà, “Con người đều phải một mình đứng lên mà.”

Phong Bắc vỗ nhẹ đầu cậu, “Gấp gáp cái gì, anh hứa với em, mùng 1 tháng 6 sang năm anh dẫn em vào thành phố chơi.”

Cao Nhiên ngồi thẳng dậy hỏi, “Sao lại là mùng 1 tháng 6 sang năm?”

Phong Bắc đùa, “Đó là quốc tế thiếu nhi cuối cùng của em, qua sinh nhật mười tám tuổi, em chính là người lớn, người lớn làm gì có quốc tế thiếu nhi.”

Cao Nhiên giật khóe miệng.

Phong Bắc hào phóng nói, “Muốn quà gì nói sớm đi, anh em nghèo, phải để dành tiền sớm chút.”

Cao Nhiên nói, “Em muốn Ultraman.”

(*) Ultraman: nhân vật siêu anh hùng trong phim hoạt hình Nhật

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Phong Bắc, “…” Còn nói mình không phải trẻ con.

Ăn xong, Cao Nhiên sang gõ cửa nhà hàng xóm, mang một cặp lồng cơm rang.

Trương Quế Phương đang ở trong sân phơi giày.

Mặt trời hiếm khi xuất hiện, một lớp băng mỏng tinh tế dưới mái hiên được ánh mặt trời chiếu vào, rực rỡ sắc màu.

Cao Nhiên bẻ một đoạn gặm, giòn tan, răng lạnh buốt, “Cô ơi, Trương Nhung đâu ạ? Có nhà không?”

Trương Quế Phương nói có nhà, “Thi cuối kì thế nào?”

Cao Nhiên nhếch miệng, “Thứ 16 ạ.”

Trương Quế Phương ngẩng đầu, “Cả khối à?”

Cao Nhiên cười ha ha, “Sao có thể ạ, là thứ tự trong lớp.”

Trương Quế Phương hỏi, “Học phí học thêm của cháu là bao nhiêu?”

Cao Nhiên sững sờ, “Cô tính ghi tên cho Trương Nhung ạ? Bạn ấy không cần đâu.”

Trương Quế Phương vỗ lớp bụi trên giày, “Tiểu Nhung lần này thi không tốt.”

Cao Nhiên cười hì hì, “Không tốt cũng còn tốt hơn cháu nhiều, ban tự nhiên ít nữ sinh, thành tích nhìn chung không cao, rất ít bạn có thể chen được vào top 10, Trương Nhung giỏi lắm ạ.”

Trên gương mặt Trương Quế Phương cuối cùng cũng có chút nét cười, không nhăn nhó như trước nữa.

“Cô chỉ sợ nó nông nổi, tụt xuống dưới.”

Cao Nhiên len lén đảo mắt, vậy cô cũng không thể ép nhỏ được chứ.

“Không đâu ạ, khả năng kiềm chế của Trương Nhung tốt lắm.”

Mặt Trương Quế Phương xụ xuống, “Cũng đã có quan hệ linh tinh với con trai rồi, không biết tự ái như thế, còn nói khả năng kiềm chế tốt?”

Cao Nhiên nghẹn.

Trương Quế Phương không nói tiếp chủ đề này nữa, “Nó ở trên gác làm bài.”

Cao Nhiên hiểu ý đi lên gác, không biết mẹ Trương Nhung xác định cho nhỏ mục tiêu gì, hẳn là cao lắm đây.

Trương Nhung biết Cao Nhiên đến từ sớm rồi, cô bé cất sách vở đi, lấy kẹo lạc mời cậu ăn.

Cao Nhiên dựa vào bàn nói chuyện với Trương Nhung, đều là cậu gợi chuyện.

“Cậu thấy người tuyết trên ban công nhà tớ chưa? Mũi không phải là cà rốt, mà là xúc xích, mũ là do trường phát.” “Nhà cậu mua pháo hoa à?” “Ba mươi có về quê cúng tổ tiên không?” “Đúng rồi nghe nói hàng năm có chợ đêm, ngay cổng phía đông.” “…”

Trương Nhung đáp lại từng vấn đề, nếp nhăn giữa hai chân mày thoáng thả lỏng, cô bé đứng dậy đóng cửa lại, khóa trái, ngay cả cửa sổ cũng đóng.

Cao Nhiên nhìn động tác của cô bé, biết ngay cô bé thường bị mẹ giám sát, thiếu hụt cảm giác an toàn.

Cái tuổi này mà đòi nói đến riêng tư với người lớn, họ chỉ coi như đang đánh rắm thôi.

Trương Nhung nói, “Cao Nhiên, tớ rất ghen tị với cậu.”

Cao Nhiên ngạc nhiên ngoái lại, “Ghen với tớ á?”

Trương Nhung khẽ ừ một tiếng, “Cậu lúc nào cũng chẳng sầu chẳng lo.”

Cao Nhiên cúi người, “Thực ra tớ có chứng mất ngủ nặng, tớ cũng sầu lo ghê lắm ấy.”

Nếu không có anh Tiểu Bắc, cậu không chết cũng tâm thần mất thôi.

Trương Nhung ngước mắt nhìn, trong mắt đong đày ba chữ ‘Cậu nói dối’.

Cao Nhiên nhe hàm răng trắng, “Đùa cậu chơi thôi.”

Nói thật chẳng ai tin, thôi thì chẳng nói nữa.

Giọng Trương Nhung nhỏ xíu, “Quan hệ trong lớp của cậu tốt, rất nhiều người thích chơi với cậu, chẳng bù cho tớ.”

Cô bé hé miệng, giọng có chút mất mát, “Tớ biết các cậu ấy sau lưng nói tớ kiêu căng, không coi ai ra gì, thực ra tớ rất muốn chơi với các cậu ấy, nhưng những chủ đề mà các cậu ấy hứng thú tớ lại không biết gì cả.”

Cao Nhiên thở dài, Trương Nhung ở trường bận học, về nhà cũng thế, không được chơi, ngay cả tivi cũng chẳng được xem.

Trương Nhung vén tóc ra sau tai, “Ngày nào về đến nhà, mẹ tớ cũng chỉ hỏi chuyện học, nếu tớ nói chuyện khác, mẹ sẽ ngắt lời, Cao Nhiên, cậu biết không? Như thế thực sự rất phiền.”

Cao Nhiên không ăn kẹo lạc, ăn mà chẳng thấy vị ngọt gì cả.

Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Trương Nhung ngửa đầu nhìn chuông gió treo trên đầu giường, “Có lúc tớ nghĩ, chết đi rồi có phải sẽ chẳng còn nhiều phiền não đến thế không.”

Cao Nhiên nhìn cô bé đầy khiếp sợ, “Sao cậu lại…”

Trương Nhung nháy mắt, “Tớ đùa thôi.”

Cô bé khảy chuông gió, tiếng nói hòa vào tiếng chuông leng keng, “Tớ sẽ không làm vậy đâu, chết rồi chẳng còn gì hết, tớ không muốn chết, tớ có ước mơ của tớ muốn thực hiện.”


“Huống chi tớ còn là đứa cực nhát gan.”

Dừng một chút, Trương Nhung nói, “Tớ viết một bức thư cho mẹ, định bỏ nhà ra đi, nhưng vừa nghĩ phải đến một thành phố xa lạ, không tiền, không chỗ ở, chẳng quen ai, sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề cũng rất khó chịu, lại sợ, nên tớ lại bỏ cuộc.”

Cao Nhiên nuốt nước bọt, “Hay cậu nói rõ với mẹ cậu đi.”

Trương Nhung lắc đầu, “Vô ích thôi.”

“Tớ đang đợi, đợi đến khi thi đại học xong, đợi tớ lớn lên, tớ sẽ rời ngay nơi này, cậu thì sao?”

Cô bé nghiêng đầu nhìn thiếu niên, “Cao Nhiên, cậu cũng sẽ rời đi chứ? Ba mẹ cậu bắt cậu học thêm, tịch thu truyện tranh của cậu, lục lọi ngăn kéo của cậu, ép cậu làm những chuyện cậu không thích làm, không theo ý muốn của cậu, chúng ta giống nhau.”

Cao Nhiên thầm nghĩ, cũng chẳng giống lắm đâu? Xem tivi lúc nào cũng được, cũng có thể ra ngoài chơi.

Nhưng cậu không nói ra.

Cao Nhiên ngồi trong phòng Trương Nhung chơi thêm nửa tiếng nữa, về lấy cặp lồng cơm rang mang đến nhà Soái Soái, tiện thể trả hai quyển tiểu thuyết, thuê thêm mấy quyển nữa đủ sang năm.

Người không ở đây.

Cao Nhiên hỏi bác của Soái Soái mới biết, cậu đến nhà ba ăn tết, đi hồi sáng.

Trước khi đi cũng chẳng gọi báo lấy một câu.

Cao Nhiên quăng cơm rang vào giỏ xe, nặng nề đạp xe rời đi.

Trong tiệm thuê sách đông lắm, ông chủ mới nhập hàng mới, còn có cả sách con heo nữa.

Cao Nhiên tìm tòi trong đó lâu lắc, lúc cầm mấy quyển tiểu thuyết ra đã hơn bốn giờ, trời tối đen.

“Bạn nhỏ, xin hỏi số 35 đường Vạn Phúc đi thế nào?”

Sau lưng truyền đến một giọng nói già nua, Cao Nhiên ngừng bước, cậu quay đầu, thấy một ông cụ tóc bạc trắng, “Ông à, ông đang nói chuyện với cháu ạ?”

Ông cụ chống gậy đến gần, “Đúng vậy.”

Cao Nhiên chỉ cho ông, “Đường Vạn Phúc ở bên kia, rẽ trái, qua ba ngã tư đi thêm đoạn nữa là số 35.”

Ông cụ nói, “Già rồi, trí nhớ không tốt, làm phiền cháu dẫn đường một chút được không?”

Cao Nhiên cũng không do dự, “Được ạ.”

Ông cụ cảm kích nói, “Cảm ơn.”

Cao Nhiên cười ngượng ngùng, “Không có chi đâu ạ.”

Ông cụ vừa đi vừa hỏi, “Cháu là người địa phương à?”

Cao Nhiên, “Vâng.”

Lông mày ông cụ cau chặt, “Nơi này vệ sinh kém, trị an cũng không tốt, ông chưa đi hết một đường, đã bắt gặp hai tên móc túi rồi.”

Cao Nhiên dắt xe đạp đi về phía trước, bánh xe cán qua rác thải ven đường, “Mới hai năm nay thôi, hồi xưa thì không thế đâu ạ.”

Ông cụ nói, “Tai hại mà kinh tế phát triển đem lại.”

Khóe mắt Cao Nhiên khẽ giật, chủ đề này khá là nặng nề, cũng hơi bị ảo diệu, phát triển kinh tế trước mắt còn không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu đâu.

Bầu không khí rất chi là vi diệu, Cao Nhiên có cảm giác như đang ứng phó với lãnh đạo quốc gia ấy.

“Ông đến thăm người nhà ạ?”

Ông cụ nói, “Thăm đứa cháu.”

Cao Nhiên “Ồ” một tiếng, phát hiện thân thể ông cụ cường tráng, bước chân theo kịp cậu, không thấy thở dốc, chẳng có chút vất vả nào cả.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Ông cụ than thở, “Cháu trai không nghe lời, cả năm chẳng thèm về nhà một chuyến, còn phải để ông già này từ xa đến thăm, chẳng biết nó ở đây bận rộn cái gì nữa.”

Cao Nhiên nói đùa, “Ông à, tục ngữ nói, con cháu tự có phúc của con cháu mà.”

Ông cụ trầm ngâm, “Cũng đúng.”

Nói thì nói thế, nhưng vẻ mặt thì lại hoàn toàn không giống vậy.

Lúc chờ đèn đỏ, Cao Nhiên nghiêng đầu đánh giá ông cụ, đánh giá một hồi mà cậu giật cả mình.

Cái đệt, đôi mắt nom y như Tào hồ ly vậy, dáng vẻ trầm tư cũng khá giống, đừng bảo chính là ông nội trong truyền thuyết đây nhé?

Cao Nhiên lập tức kéo dài khoảng cách với ông cụ.

Gương mặt đầy nếp nhăn của ông Tào lộ ra vài phần tán thưởng, “Không tệ, cháu rất thông minh, ông còn tưởng rằng đến đích rồi cháu vẫn chưa phát hiện chứ.”

Cao Nhiên chẳng nói chẳng rằng bỏ đi.

Ông Tào giơ tay lên, hai người đàn ông từ đằng sau tiến lại.

Cao Nhiên bị cản lại, cậu ngoái về sau, cố nén không giơ chân, mà ôn hòa nhã nhặn nói, “Ông cụ này, trên đường cái, rất nhiều người nhìn, ông làm như vậy, không hay lắm đâu?”

Ông Tào hiền từ nói, “Chỉ uống chén trà thôi.”

Cao Nhiên nhìn hai gã cao to mặt không cảm xúc, rồi lại nhìn ông cụ, cậu ngẫm nghĩ khoảng một phút, đồng ý.

Không đồng ý cũng không được, địa chỉ và tình hình gia đình đều là vật chết, tra một cái ra ngay, chạy không thoát.

Chẳng bằng đi sớm về sớm.

Nói là uống chén trà, cũng thực sự là như vậy.

Một chén trà thấy đáy, ông Tào cho người đưa Cao Nhiên về nhà.

Cao Nhiên không đồng ý.


Anh Tiểu Bắc nói ông của Tào hồ ly lại bậc thầy thôi miên, ngay từ giây phút cậu ngồi xuống, đã đề phòng cực cao, đầu dây thần kinh căng lên từ đầu chí cuối.

Lúc uống trà, ý thức của Cao Nhiên có một khoảnh khắc mơ hồ ngắn ngủi, khoảng chừng chưa tới năm giây, cậu đã giãy tỉnh rồi.

Ông cụ dùng phép thôi miên với cậu, chẳng hề bất ngờ, cậu có chuẩn bị tâm lý rồi.

Thật chẳng biết hai ông cháu này đang bày trò gì.

Người ta đã lớn tuổi vậy rồi, Cao Nhiên cũng không tiện nổi nóng, sợ khiến người ta giận quá hóa chuyện.

Cao Nhiên phát hiện một hiện tượng.

Ban đầu ngủ trong xe Tào hồ ly, là do cậu không đề phòng mới xảy ra.

Lần thứ hai ở trong văn phòng với Tào hồ ly, cậu có thêm tâm nhãn, nên không ngủ.

Thôi miên không phải cứ muốn là thành công, cũng chẳng đáng sợ gì cho cam.

Ông Tào đặt chén trà xuống, “Bạn nhỏ, sau này còn gặp lại.”

Cao Nhiên chẳng buồn ngoái lại mà đi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt ông Tào vụt tắt, thay vào đó là vẻ khó nói thành lời.

Ngọc vậy mà cũng đưa đi rồi, tự ý hành động.

Ông Tào gõ bàn, khép mắt trầm tư.

Chẳng bao lâu sau, có một người cung kính lại gần báo cáo, “Tiểu thiếu gia nghe tin, đã đến rồi.”

Ông Tào hừ lạnh, “Đến thì đến chứ, chẳng lẽ ta còn sợ nó?”

“Đi, đi xem trò vui.”

Cao Nhiên trên đường đụng phải Tào hồ ly, áo khoác cài sai hai nút, tóc tai cũng chẳng chải chuốt gì, lòa xòa trước trán, nào có nét thong dong bình tĩnh ngày thường, hoảng hốt cực kì.

Tào Thế Nguyên quét qua người thiếu niên từ trên xuống dưới, sau khi xác định được gì rồi, anh rũ mắt bóc kẹo ăn.

Cao Nhiên dựng xe đạp ở bên cạnh, “Ông của anh thôi miên tui.”

Tào Thế Nguyên thả kẹo vào miệng, dùng đầu lưỡi cuốn lấy, hơi thở sực nức hương chanh, “Tôi thay mặt ông xin lỗi cậu.”

Cao Nhiên hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, “Anh đến giờ vẫn chưa chịu thừa nhận.”

Tào Thế Nguyên nhướn mi, “Nếu cậu vẫn kiên quyết cho là tôi từng thôi miên cậu, vậy tùy cậu, tôi xin lỗi.”

Vẻ như ‘cậu cố tình gây sự, tôi chẳng biết làm thế nào với cậu nữa’ đầy bất đắc dĩ.

Cao Nhiên cạn lời.

Tào Thế Nguyên xòe tay, trên đó đặt một viên kẹo lóng lánh sắc màu, “Mang từ nơi khác về, ăn thử không?”

Cao Nhiên từ chối, “Tui không thích ăn kẹo.”

Tào Thế Nguyên bảo thế à, “Cậu thích ăn đồ ngọt, sao lại cứ chẳng chịu ăn kẹo tôi cho?”

Cao Nhiên nói, “Tui thích ăn ngọt, không có nghĩa là thích ăn kẹo.”

Đặc biệt là kẹo hương chanh, cậu ghét nhất luôn.

Không đúng.

Sắc mặt Cao Nhiên chẳng mấy đẹp đẽ, “Sao anh biết tui thích ăn ngọt?”

Tào Thế Nguyên lảng, “Ông không có ác ý.”

Cao Nhiên cứ như nghe được chuyện cười vậy, “Lần đầu gặp đã thôi miên tui, thế mà còn không có ác ý?”

Tào Thế Nguyên mím môi, “Thực sự không có.”

Cao Nhiên phất tay, “Xem như tui nhìn ra rồi, đen anh cũng nói thành trắng được, tui nói không lại anh.”

Tào Thế Nguyên đột nhiên vươn tay tóm gáy thiếu niên.

Cao Nhiên không chuẩn bị, dùng sức giãy ra, chỉnh lại cổ áo, “Anh làm gì thế?”

Tào Thế Nguyên nở nụ cười.

Nụ cười ấy chẳng biết là sung sướng, cảm thán, hay là gì nữa, kì quái, lại cũng vẩn đục, xen lẫn quá nhiều tạp chất trong đấy.

Cao Nhiên liếc anh một cái như nhìn đồ thần kinh, quay người đạp xe đi.

Tào Thế Nguyên nhìn theo thiếu niên rời đi, mãi đến khi bóng dáng biến mất ở đầu đường, không nhìn thấy nữa mới thu tầm mắt về.

Ngồi vào xe, Tào Thế Nguyên lấy điện thoại ra bấm một dãy số, “Nhiều chuyện.”

Ông Tào ở đầu kia nói, “Tao là ông mày, chuyện của mày ông không thể hỏi đến sao?”

Tào Thế Nguyên lạnh lùng nói, “Chuyện của cháu, cháu tự xử lý.”

Nói đặng, chẳng đợi bên kia nói gì nữa, liền cúp điện thoại.

Ông Tào vỗ tay vịn ghế tựa, sẽ xử lý? Tự tin hơi quá rồi đấy, ông xem cháu tự xử lý như thế nào.

Tâm trạng Cao Nhiên không tốt.

Soái Soái chẳng đánh tiếng đã đi, nửa đường gặp Tào hồ ly với ông nội ổng, hai ông cháu đều lắm tâm tư, nhìn không thấu.

Loại người đó cậu không đối phó nổi.

Vẫn là anh Tiểu Bắc tốt, sẽ không để cho cậu có cảm giác bất cứ lúc nào cũng bị bẫy như thế.

Cao Nhiên đi qua ngõ chính, rẽ vào hẻm, đã muộn thế này rồi, vốn còn định về nhà trước khi tối trời.

Kết quả lại ngược lại, bụng dạ đói meo.

Ngõ tối đen, Cao Nhiên gặp gió lạnh, hơi rét buốt trườn lên lưng cậu, cậu run cầm cập, dáo dác quay đầu ra sau.

Đằng sau nào có ai.

Cao Nhiên lại quay đầu về, thấy đằng trước có bóng người, cách cực gần, cậu nhận ra đó chính là cô nấu cơm nhà Tưởng Tường.

Anh Tiểu Bắc tìm không ra, chẳng ngờ cậu lại gặp phải.

Cao Nhiên lập tức chống một chân xuống đất, “Cô ơi, cô còn nhớ cháu không? Cháu là…”

Lời của cậu bị giọng của người phụ nữ cắt ngang.

Giọng của người phụ nữ đó rất đỗi nhẹ nhàng, “Cao Nhiên, cháu là Cao Nhiên, là bạn cùng bàn của Tưởng Tường, cô biết tên của cháu.”

Cao Nhiên thở ra hơi trắng, hỏi thẳng, “Cô ơi, khung ảnh đó là cô bỏ vào đúng không?”

Người phụ nữ cũng không giấu, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng, là cô bỏ vào.”

Cao Nhiên thở ra một hơi, điều này giống với suy đoán của cậu, không phải ma là tốt rồi.


“Cô cũng biết đội trưởng Phong là hàng xóm của cháu, muốn thu hút sự chú ý của cháu, qua đó tìm tới anh ấy đúng không? Cô ơi, sao cô không trực tiếp báo án luôn?”

Giọng người phụ nữ đầy bi thương, “Không có chứng cứ.”

Cao Nhiên kéo mũ áo khoác xuống, “Cô ơi, cô và cha mẹ của Tưởng Tường là?”

Người phụ nữ chỉ nói ba chữ, “Người quen cũ.”

Cao Nhiên đạp bàn đạp cách gần hơn một chút, nương theo ánh trăng nhìn người phụ nữ, mái tóc ngang vai, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm đến nấu cơm, trên cổ quàng chiếc khăn len sợi thô, tay đeo cái túi cũ mèm.

Xem chừng là vừa đi làm xong, đang tính về nhà.

“Cô à, cô của Tưởng Tường bị bắt, chú thì bị bắn chết lúc truy bắt rồi.”

Người phụ nữ nở nụ cười lạnh lùng, “Quả báo.”

Cao Nhiên ngứa họng, cậu ho khan hai tiếng, càng ho càng ngứa, ho đỏ cả mặt, ứa hết nước mắt.

Người phụ nữ hỏi đầy quan tâm, “Cháu có muốn uống nước không, trong túi cô có bình nước đấy.”

Cao Nhiên nói không cần, cậu ho xong, hít vài hơi thật sâu, hổn hển nói, “Hôm nay Tưởng Tường rời khỏi trấn, chắc là không trở lại nữa đâu.”

Nửa ngày sau người phụ nữ mới nói, “Đứa bé kia không kế thừa ưu điểm của cha mẹ, tương lai không có thành tựu gì lớn cả.”

Giọng điệu hết sức lạnh lùng, tựa như bình luận một người dưng chẳng chút nào liên quan đến mình.

Cao Nhiên không phải người trong cuộc, chẳng đánh giá gì được, cậu cười khổ, “Cô ơi, vụ khung ảnh cô thật sự làm cháu sợ đấy, cháu còn tưởng là có ma cơ.”

“Xin lỗi.”

Người phụ nữ xấu hổ khóc òa lên, “Cô chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tìm cháu… Cô chỉ có thể tìm cháu…”

Sao đang yên đang lành lại khóc thế này? Cao Nhiên nhanh chóng bước xuống xe, luống cuống tay chân, “Cô ơi, cô đừng khóc mà.”

Cậu lục lọi trong túi, không thấy khăn giấy, ra ngoài quên mang theo rồi.

Người phụ nữ vẫn khóc mãi, lặp đi lặp lại, “Cô chỉ có thể tìm cháu… Cô chỉ có thể tìm cháu…”

Cao Nhiên nghe không hiểu, tim đập loạn tùng phèo, thế nào là chỉ có thể tìm cậu cơ chứ? “Cô ơi cô đừng khóc, cháu không có ý trách cô đâu, chỉ là lúc đó cháu không hiểu thôi.”

Cậu thầm bổ sung trong lòng, về nhà mở cặp ra thấy khung ảnh, cũng bị sợ hết hồn hết vía đấy.

“Cảm ơn, cảm ơn cháu.” Người phụ nữ càng khóc càng đau khổ, khàn cả giọng, “Cô chỉ có thể tìm cháu, cô chỉ có thể tìm cháu.”

Cao Nhiên hoàn hồn lại, đã chẳng thấy bóng dáng người đó đâu.

Cậu thở dài, “Quên hỏi cô ấy đang đi đâu, chưa biết chừng còn đưa cô về được.”

“Hắt xì ——”

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Một cơn gió thổi qua, Cao Nhiên lạnh run người, cậu hắt hơi một cái, không ở lại lâu nữa mà đạp xe ra khỏi ngõ, rẽ trái quẹo phải, lúc về đến nhà lông mày cũng sắp đóng băng.

Lưu Tú bảo cậu đi bưng thức ăn, cằn nhà cằn nhằn, “Đi đưa mỗi tí cơm rang cũng đến tận bây giờ.”

Cao Nhiên vào bếp, “Soái Soái không có nhà, sang nhà ba nó rồi.”

Lưu Tú đập cánh tay thằng con, “Thế sao đến giờ này mày mới về? Có phải lại đi lang thang đâu không?”

Cao Nhiên nhớ trong ngực còn giấu tiểu thuyết, lập tức cuống lên, “Ơ mẹ ơi, con buồn tè.”

Lưu Tú trợn mắt gọi với theo bóng lưng thằng con, “Chạy cái gì mà chạy, dưới nhà có buồng vệ sinh!”

Cao Nhiên chạy thẳng một mạch lên gác.

Lưu Tú lấy muôi xới cơm, “Tiểu Nhiên chắc chắn lại đi thuê truyện rồi.”

Cao Kiến Quân nói, “Kì này nó học tiến bộ ghê lắm, biểu hiện không tệ, cho nó đọc mấy quyển đi.”

Lưu Tú ngạc nhiên quay đầu, “Cao Kiến Quân, từ lúc nào mà lập trường của ông bắt đầu thay đổi thế hả?”

Cao Kiến Quân chẳng nói chẳng rằng bưng bát cơm đi ra ngoài.

Lưu Tú ném muôi vào nồi cơm, giật tạp dề ném lên bệ bếp, ngày nào cũng có chuyện, khiến cô bực hết cả mình.

Nhà chính vọng đến tiếng gọi, “Mẹ ơi, ăn cơm thôi!”

Sắc mặt Lưu Tú đỡ hơn chút.

Nuôi con dưỡng lão, xem ra sau này cô chỉ có thể dựa vào con trai thôi.

Bầu không khí trên bàn cơm rất khó tả.

Già trẻ đều đang dùng cơm, hai vợ chồng chẳng ai thèm ngó ngàng tới ai.

Cao Nhiên gắp cơm rau, “Mẹ, lúc nào rảnh mẹ nói chuyện với mẹ Trương Nhung đi.”

Lưu Tú hiểu ý con trai, “Chiêu này không dùng được đâu, mẹ con bé còn cố chấp hơn mẹ mày nữa.”

Giọng Cao Nhiên lúng búng, “Thế phải làm sao giờ? Thật sự không quan tâm không hỏi han gì sao?”

Lưu Tú gắp miếng thịt gà vào bát con trai, “Lo ăn cơm của con đi.”

Cao Nhiên không thích ăn thịt gà, cứng, mắc răng, cậu gắp cho ba cậu.

Sau đó lại gắp một đũa ớt xanh xào thịt cho mẹ, lấy thìa múc chút khoai tây luộc nhừ cho bà.

Ai cũng có phần, lại còn toàn là món mỗi người họ thích ăn nữa chứ.

Đồng chí Cao Kiến Quân nói, “Phương pháp giáo dục của Trương Quế Phương đúng thật là có vấn đề.”

Chú vừa mở miệng, chủ đề liền kết thúc, chẳng ai nói tiếp nữa.

Đến tối Cao Nhiên ngồi dưới nhà xem thời sự cùng ba mẹ và bà nội, tập phim truyền hình thứ nhất phát sóng, cậu kiên trì năm phút liền không chịu nổi nữa, mẹ chồng con dâu bà cô ba người phụ nữ lên đài.

Cao Nhiên tắm xong rúc vào chăn đọc tiểu thuyết.

Lúc Phong Bắc đến, quyển tiểu thuyết của Cao Nhiên đã lật được hơn nửa rồi.

“Mang hồng cho em này, dậy ăn đi.”

Cao Nhiên từ trong chăn thò đầu ra, bảo người đàn ông nhấc giỏ rác lên để bên cạnh giường.

Mặt Phong Bắc đen xì, “Em lười vừa thôi.”

Cao Nhiên lột vỏ hồng cho vào thùng rác, “Anh Tiểu Bắc, em nói với anh rồi đó, cô nấu cơm nhà Tưởng Tường…”

Phong Bắc ngắt lời thiếu niên, “Anh cũng đang tính nói với em chuyện này.”

“Thi thể của người phụ nữ kia được phát hiện trong xưởng máy bỏ hoang, chết được vài ngày rồi.”

Anh cởi giày ngồi lên giường, “Sao không ăn hồng nữa? Phải rồi, mới nãy em định nói gì với anh?”

Mặt Cao Nhiên tái mét, lập cập mở miệng, “Em tính nói, em gặp cô ấy trong hẻm, còn nói chuyện với cô ấy một lát.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.