Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 8
Lâm Thành Bộ cảm thấy câu hỏi của Nguyên Ngọ rất khó trả lời.
Nói không quen Nguyên Ngọ sẽ càng cảm thấy hắn bị bệnh, mà nếu không quen thì làm sao mà tiếp tục? Vậy thì phải nói có quen… Tuy rằng trước mặt Nguyên Ngọ hắn luôn tỏ ra là hai người trước kia đã quen biết nhau, nhưng đến khi Nguyên Ngọ hỏi thẳng ra hắn lại không dám trả lời một cách tùy tiện.
Hôm qua Nguyên Ngọ không có biểu hiện nào đã đột nhiên bùng phát, hôm nay lại giống như nhảy sóng quay ngược về vậy….
Ai biết trả lời xong sẽ để lại hậu quả thế nào?
Hắn do dự lúc lâu, chậm rãi mở hộp giữ ấm ra để sang bên cạnh Nguyên Ngọ, lại chạy xuống đuôi thuyền cầm đũa tới, lúc này mới mở miệng: “Anh thấy sao?”
“Không nghĩ tới,” Nguyên Ngọ hít một hơi, ngửa cổ: “Cảm thấy…Ài, cái máy cảm biến làm sao vậy?”
“Máy cảm biến?” Lâm Thành Bộ liếc mắt theo hướng y nhìn, cái máy cảm biến bị hắn đập hỏng hôm đấy vẫn đang treo vắt vẻo bên cạnh cửa, ngượng ngùng cười: “Là tôi đập hỏng, ngày mai tôi thay cái mới cho anh.”
“Cậu đập hỏng?” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Lúc nào?”
Lâm Thành Bộ gần tuyệt vọng: “Là lần… đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Cậu cảm thấy đây là lần thứ mấy chúng ta gặp nhau?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
Lâm Thành Bộ và y liếc nhìn nhau, cảm thấy ánh mắt Nguyên Ngọ giống như của bác sĩ tâm lý đang nghe người bệnh kêu gào: “Lần thứ hai.”
“Ăn cơm đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi không ăn,” Nguyên Ngọ cầm đũa đưa cho y, “Tôi ăn đồ mình làm không thấy ngon miệng.”
Hôm nay chắc sẽ không có gì bất ngờ, Nguyên Ngọ yên ổn ăn cơm xong, thu dọn hộp cơm rồi quay về khoang thuyền, trước khi đi vào còn quay lại nói một câu: “Nếu cậu không có chỗ nào để đi thì có thể ở tạm ở lại đây, nhưng tốt nhất là ở cái thuyền bên kia, nếu muốn dùng nước hay gì gì đó thì có thể qua đây nhưng không được bước vào khoang thuyền.”
“…Ừ.” Lâm Thành Bộ lên tiếng, nhảy sang thuyền bên cạnh.
Nguyên Ngọ đóng cửa lại, chắc là bắt đầu viết truyện nên một mực không để ý đến hắn.
Mặt trời dần xuống núi, ở đây không nhiều người như ở trong thôn, mấy hộ dân xung quanh đã ăn xong cơm, lúc này đây cả bến tàu chìm trong yên lặng nhàn nhã.
Lâm Thành Bộ nằm trên boong thuyền bên cạnh, ngắm ánh hoàng hôn không còn chói mắt kia khuất dần, cuối cùng biến mất sau mặt nước xa xăm.
Nguyên Ngọ không còn nhớ chuyện ngày hôm qua, những chuyện trước nữa có vẻ cũng không nhớ hết.
Hoặc có thể nói rằng Nguyên Ngọ chọn ra những chuyện y muốn nhớ, mà những chuyện khác đã quên thật hay ép buộc bản thân không được nhớ lại thì Lâm Thành Bộ không thể chắc chắn.
Thế nhưng vừa nói không nhớ, lại vừa nói đến những chuyện liên quan, y sẽ coi như không thấy những lỗ hổng này, tựa hồ những chuyện vô lý đều trở thành hợp lý.
“Ngươi lại là ai, ngươi là ngươi mà ngươi biết, hay là ngươi ở trong mắt người khác… ngươi có biết không…
Tiếng vang vọng lặp đi lặp lại bên tai, giống như tiếng gọi và tâm tư của ma quỷ quấn lấy không tha không ngừng tra tấn hắn, đặc biệt trong đêm dài tĩnh lặng càng khiến hắn không thể vào giấc.
Những nỗi sợ hãi ban sơ đã dung hòa thành một phần của ý thức, mà gốc rễ của nỗi sợ cũng mơ hồ không rõ nữa rồi…
Hắn không hề sợ hãi chính bản thân mình, ngược lại bắt đầu sợ hãi nếu có một ngày hắn không sợ hãi nữa, thì ý nghĩa tồn tại của hắn…
Hắn trầm mình xuống, nằm trong bồn tắm ngập nước, mở mắt im lặng nhìn ánh nước dập dềnh.”
Nguyên Ngọ bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà tay vẫn còn đặt trên bàn phím, tình tiết dừng lại ở cảnh cuối cùng trong giấc mộng, làm cho y mờ mịt không rõ bản thân vẫn đang ngủ hay vẫn đang viết.
Thế nhưng cảm giác không thở nổi vẫn hiện hữu rõ mồn một trong cơ thể y, y nhắm mắt hít sâu mấy lần mới cầm lấy cốc nước uống một ngụm.
Bên ngoài truyền vào tiếng nước chảy rất nhẹ, giống như sóng nước vỗ vào mạn thuyền, nhưng nước ở bến tàu này không thể tạo được thành sóng trừ khi có mưa lớn.
Lâm Thành Bộ?
Y thả cốc xuống, đứng dậy đi tới cạnh khoang cửa ghé mắt nhìn qua khe cửa ra ngoài.
Chiếc thuyền neo bên cạnh kia đã không còn bóng người nhưng hộp cơm thì vẫn còn đó, y nhíu mày đảo mắt nhìn xuống mặt nước.
Trên mặt nước không có thứ gì, nhưng từ gợn sóng có thể nhìn ra được có người dưới nước.
Cánh tay bám trên cửa của Nguyên Ngọ khẽ run, y biết người dưới nước kia hẳn là Lâm Thành Bộ, hơn nữa y còn biết Lâm Thành Bộ biết bơi… Làm sao y biết chuyện này?
Nhưng phán đoán “cậu ấy đang ở dưới nước” giống như cuồng phong quét qua.
Hoảng sợ.
Nôn nóng.
Kinh hãi.
Cộng thêm cảm giác dập dềnh của nước cuốn chung với nhau mà y trải nghiệm vô số lần trong mơ.
“Lên đi!” Nguyên Ngọc chạy vụt tới mũi thuyền gào lên, lại chạy lại về phía đuôi thuyền cầm cây sào tre khuấy xuống nước, “Lên đi!”
Gió bắt đầu thổi qua mặt nước, lúc gió thổi qua Nguyên Ngọ mới phát hiện ra chưa tới một phút đồng hồ mà cả người y đã đẫm mồ hôi.
Cây sào trúc y khùa xuống nước không đụng được vào người.
“Lâm Thành Bộ!” Y gào lên, “Cậu ở đâu?”
Gió như mạnh lên theo tiếng gọi của y, y nhảy sang chiếc thuyền bên cạnh dùng sào tre khua thật mạnh trong nước: “Trời sắp mưa rồi cậu lên đi!”
Cây sào trúc bị giữ lại dưới nước, tiếp đó gương mặt Lâm Thành Bộ ngoi lên khỏi mặt sông kinh ngạc nhìn y: “Sao anh lại ra ngoài?”
“Cậu đang làm cái gì đấy!” Nguyên Ngọ hung hăng giật lại cây sào tre, “Đi lên ngay!”
Lâm Thành Bộ vội trèo lên thuyền: “Không phải anh đang viết truyện à? Sao tự nhiên lại ra ngoài?”
“Cậu xuống nước làm gì?” Nguyên Ngọ trừng mắt nhìn y, miệng thở hổn hển.
“Tôi…” Lâm Thành Bộ nhíu mày, do dự một lúc mới nhẹ giọng đáp, “Tìm đồng hồ của tôi.”
“Tìm thấy chưa? Đã tìm thấy chưa?” Nguyên Ngọ vẫn trừng mắt với hắn, “Đã tìm thấy chưa?”
“… Không thấy.” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Không tìm thấy thì xuống làm gì?” Nguyên Ngọ quát.
Lâm Thành Bộ há miệng không nói được gì, cái suy luận này quả là khó mà cãi được.
Gió chỉ nổi lên chốc lát, những hạt mưa lớn đã rơi xuống.
Nguyên Ngọ nhảy về thuyền của mình vào khoang đóng cửa lại.
Lâm Thành Bộ đứng im, ngây ngốc nhìn khung cảnh Nguyên Ngọ lưu lại một lúc lâu rồi cứ vậy dầm mình trong mưa.
Trong thời gian ngắn như vậy sao Nguyên Ngọ lại ra đúng lúc thế.
Sao mình lại nhảy xuống nước tìm đồng hồ đúng lúc này chứ, dù sao nước vào rồi cũng không sửa được, kể cả mới ngâm một tiếng hay ngâm đến sáng mai.
Mưa nặng hạt, mỗi giọt mưa giống như một viên đạn rơi xuống, dường như muốn đập bẹp cả cái thế giới này vào một bức ảnh, ánh đèn nơi lồng bè cá xa xa chợt ẩn chợt hiện, những con thuyền bên cạnh Nguyên Ngọ cũng biến thành những khối vàng nhạt mơ hồ trong mưa.
Lâm Thành Bộ không mặc quần áo, đúng ra là đâu có quần áo mà mặc, quấn áo vừa phơi khô, cả đôi giày nữa đã bị nước mưa dầm cho không khác gì miếng giẻ trên boong thuyền.
Hạt mưa vỗ vào người đau nhói, mắt chẳng mở ra được, trong trí nhớ của mình, Lâm Thành Bộ chưa từng dầm mình trong trận mưa nào như thế này, giống như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài kèm theo cảm giác cô đơn không tả được.
Cửa khoang thuyền Nguyên Ngọ mở ra, một luồn sáng sáng rọi tới.
Lâm Thành Bộ nghiêng mặt sang, ánh đèn hắt lên gương mặt, vừa đúng lúc hắn mở nửa con mắt, vẻ mặt này chắc không dễ nhìn chút nào, hắn sợ dọa Nguyên Ngọ sợ.
Lúc muốn nặn ra một cụ cười, Nguyên Ngọ ở phía bên kia gọi với sang: “Lại đây!”
Ánh sáng kia chúc xuống, chiếu vào hai cái mũi thuyền.
Lâm Thành Bộ cảm thấy bản thân sắp điên rồi, hắn bắt đầu cười, không biết sao lại cười, lúc nhảy qua hắn còn loạng choạng suýt chút nữa vồ ếch.
“Lau khô rồi hẵng vào.” Nguyên Ngọ ném một cái khăn ra.
“Ừ.” Lâm Thành Bộ nhận lấy cái khăn vui vẻ lau người, lát sau y gõ cửa khoang: “Tôi đứng đây lau thì đến sáng mai cũng không khô được.”
“Đuôi thuyền có cái lán, không biết đường mà ra đấy lau à?” Giọng nói cáu kỉnh của Nguyên Ngọ truyền từ trong khoang thuyền ra, “Não của cậu chắc xuống nước mò đồng hồ luôn rồi.”
Lâm Thành Bộ vui mừng hớn hở chạy đến cái lán ở đuôi thuyền lau khô mình: “Tôi vào nhé?”
“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.
Lâm Thành Bộ đẩy cửa bước vào, ngồi xuống sàn thuyền lau chân, lau xong mới nhớ ra cẩn thận hỏi lại: “Cái khăn này chắc không phải khăn rửa mặt nhỉ, tôi dùng… lau chân rồi.”
“Giẻ lau thuyền.” Nguyên Ngọ nói.
“… Hể.” Lâm Thành Bộ nhìn cái khăn trong tay, đèn sáng giúp y nhìn rõ cái khăn này, mặc dù mới nhưng ít nhất đã dùng qua rồi.
“Dầm mưa có tí mà vui vẻ vậy?” Nguyên Ngọ nhìn hắn vẫn còn đang cười, “Chưa đủ thì ra ngoài dầm thêm lúc nữa, đừng hoãn cái sự sung sướng đấy lại.”
“Không,” Lâm Thành Bộ cầm giẻ lau ném ra ngoài, nhỏ giọng nói, “Là… Là khó có khi nào anh nhẹ nhàng với tôi như vậy.”
“Lưng cậu bị sao đấy?” Lâm Thành Bộ với tay ra sau lưng sờ sờ, lúc nãy lau nước mưa trên người không để ý, bây giờ sờ lại mới thấy rất rát, “Tôi không nhìn thấy, có gương không?”
“Không có,” Nguyên Ngọ rút trong đống quần áo ra một cái hòm thuốc nhỏ, lấy chai rượu cồn, “Trước giờ tôi không soi gương… Trên lưng cậu có vết xước.”
“Sao lại xước…” Lâm Thành Bộ ngẩn ra mới đáp lại, “Ban nãy anh dùng sào tre chọc tôi…”
“Làm gì có chuyện đấy,” Nguyên Ngọ ném chai rượu cồn tới bên chân hắn, “Tự xoa đi.”
“Là anh chọc mà.” Lâm Thành Bộ cầm lấy chai rượu cồn.
“Rồi rồi rồi, là tôi chọc,” Nguyên Ngọ không nhịn nổi nữa, “Tôi chọc thì làm sao, cậu mà còn không ngoi lên tôi chọc cho cậu thành cái đài sen đem trồng ở Vịnh Đông…”
Nguyên Ngọ nói đến đây đột nhiên ngừng lại, sau đó cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm bàn phím cành cạch gõ.
Lâm Thành Bộ với tay ra sau lưng, không nhìn được vết thương ở đây nên uốn éo bốn năm tư thế vẫn không xoa được rượu cồn vào đúng vết thương, chẳng qua lúc thay đổi tư thế thì cảm nhận được vết thương của mình không nhỏ.
“Đừng ưỡn ẹo nữa,” Nguyên Ngọ khép máy tính lại, “Để tôi.”
Lâm Thành Bộ đưa chai rượu cồn ra ngạc nhiên nhìn y, không nhớ được cái lần hắn kéo tay Nguyên Ngọ thôi đã bị đánh cho chảy máu mũi là từ bao giờ, chuyện đó hắn vẫn chưa quên đâu.
“Anh giúp tôi?” Hắn không tin được hỏi lại.
“Ừ,” Nguyên Ngọ vặn nắp chai ra, “Xoay người.”
“Cảm ơn.” Lâm Thành Bộ xoay người, mong đợi cùng xúc động đột nhiên tràn lên khiến y không biết phải nói gì, chỉ biết nghiêng đầu nhìn Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ sau khi mở nắp chai rượu cồn, giơ tay lên đổ rượu cồn thẳng vào vết thương của Lâm Thành Bộ không chút do dự.
“A!” Lâm Thành Bộ kêu lên, giật thót nhảy cẫng về phía trước.
“Mạnh mẽ lên nào.” Nguyên Ngọ nói.
Sau khi cất hòm thuốc, y cầm lon coca ném cho Lâm Thành Bộ, lại châm một điếu thuốc: “Hút không?”
“Có.” Lâm Thành Bộ đưa tay cầm lấy bao thuốc.
Nguyên Ngọ rít một hơi thuốc lá nhìn hắn: “Đắt lắm à?”
“Hửm?” Lâm Thành Bộ ngồi xuống cố gắng cách xa Nguyên Ngọ một khoảng. Nguyên Ngọ luôn có sự kháng cự với “người lạ”.
“Cái đồng hồ kia.” Nguyên Ngọ hỏi.
“… Không đắt,” Lâm Thành Bộ cúi đầu châm thuốc, nhìn ván thuyền, “Rẻ thôi.”
“Mới hả?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
“Không mới, đeo mấy năm rồi, có lúc còn không chạy nữa cơ.” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Vậy còn tìm làm gì?” Nguyên Ngọ ném cái lon rỗng sang trước mặt hắn, “Hay là cái đồng hồ đấy quan trọng? Có ý nghĩa đặc biệt?”
Lâm Thành Bộ cầm lấy cái lon gảy tàn thuốc vào, im lặng lúc lâu: “Cũng không phải, thói quen thôi.”
Vốn dĩ rất có ý nghĩa, nhưng không dám nói.
Nghĩ kĩ lại thì chưa chắc có ý nghĩa gì, ý nghĩa duy nhất có lẽ là bằng chứng nói lên rằng giữa hắn và Nguyên Ngọ có quan hệ.
Thế bây giờ hắn và Nguyên Ngọ không có quan hệ sao?
Vẫn có.
Cả hai người đều cảm thấy đối phương có vấn đề về tinh thần, không ngừng dò hỏi lẫn nhau, rốt cuộc trong lòng Nguyên Ngọ nghĩ thế nào hắn không biết, chỉ biết quanh co hỏi ngược vậy thôi.
“Cho cậu.” Nguyên Ngọ tháo đồng hồ trên nay xuống.
“Cho tôi?” Lâm Thành Bộ ngây ra.
“Ừ, đừng xuống nước nữa,” Nguyên Ngọ nói, “Nước có sức mạnh mà cậu không ngờ được, đừng tưởng nó trong suốt mà nghĩ nhìn thấu được nó, thật ra thì…”
“Thật ra từ giây phút cậu thấy nó trong suốt là cậu đã rơi vào bẫy của nó rồi.” Lâm Thành Bộ nhận lấy cái đồng hồ, nắm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve nhỏ giọng nói.
Tay của Nguyên Ngọ khựng lại giữa không trung một lúc rồi mới thu về, không nói thêm câu nào.
Lâm Thành Bộ cúi đầu ngắm cái đồng hồ, giống như đang ngủ nhưng ngón tay vẫn luôn cử động, chầm chậm xoa từng vòng lên đồng hồ.
Tầm mắt Nguyên Ngọ trở lại trên màn hình, những lời Lâm Thành Bộ nói là những câu trong bản thảo hôm nay, đoạn thứ tư từ dưới lên, viết xong mấy phút trước khi hắn gọi Lâm Thành Bộ đi vào.
Y không quay đầu để xem xem khe hẹp trên cửa khoang thuyền có thể nhìn thấy chữ trên màn hình không, trên lý thuyết là không thể, nhưng ai mà biết được.
Những lời này Nguyên Ngọ rất quen, quen đến nỗi có thể bật thốt ra, quen đến nỗi lúc nói ra có thể thấy lạnh cả sống lưng, quen đến nỗi không giống như là thứ mình tự nghĩ ra mà là nghe được rất nhiều lần từ bên ngoài, cho nên Lâm Thành Bộ biết cũng không có gì kỳ lạ.
Chẳng qua là bản thân y không nhớ.
Ngoài trời mưa xối xả không dứt, sấm nổ ầm ầm, tiếng mưa rơi từ nãy đến giờ chưa hề thay đổi, không có ngớt rồi nặng hạt, không có lên bổng xuống trầm, cứ duy trì dồn dập vang vọng như vậy.
Tay Nguyên Ngọ gõ liên tục trên bàn phím, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, thỉnh thoảng sẽ dựa vào tấm đệm nhìn màn hình ngây ra.
Lâm Thành Bộ vẫn nhìn y nhưng ánh mắt y chưa từng đảo qua hắn.
Đến tận khi y dừng tay rồi ánh mắt mới bắt đầu thả lỏng.
Lâm Thành Bộ hắng giọng, âm thanh này bị dìm giữa tiếng mưa xối xả, Nguyên Ngọ khó mà nghe thấy.
Lâm Thành Bộ lại ho thêm cái nữa, Nguyên Ngọ giật mình mờ mịt liếc sang hắn, ánh mắt dừng mấy giây mới mất đi vẻ mê mang, y khép máy tính lại.
“Tôi buồn ngủ rồi.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừ,” Lâm Thành Bộ vội vàng đứng dậy, “Vậy tôi… đi đây.”
“Cậu cứ nán lại đây đã,” Nguyên Ngọ nói, y đứng dậy đi về đuôi thuyền rửa mặt, sau đó dầm cả mặt nước mưa trở về khoang thuyền, “Đệch, mưa quá.”
“Mọi khi anh tắm như nào?” Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ.
“Cậu muốn tắm à,” Nguyên Ngọ chỉ ra bên ngoài, “Có vòi sen, lấy nước từ trong thùng đấy.”
“Không tắm, tôi hỏi vậy thôi.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Nguyên Ngọ dọn dẹp máy tính cùng với cái bàn nhỏ gọn qua một bên, để chừa ra một khoảng sàn trống khá rộng làm giường, hơn nữa Lâm Thành Bộ nhìn thì chắc ngủ cũng thoải mái.
“Muốn ngủ thì lấy cái chăn nhỏ kia,” Nguyên Ngọ gối đầu lên gối, “Tự lấy đi, đừng gọi tôi.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
Hắn không buồn ngủ, hoặc có thể nói hắn rất buồn ngủ nhưng không muốn ngủ, sự kích động khó kiềm chế được trong nội tâm y sắp trào ra khỏi các lỗ chân lông rồi.
Đã bao lâu? Ba tháng, năm tháng, một năm hay hai năm, cảm giác yên hổn hòa bình với Nguyên Ngọ thế này giống như giấc mộng xa vời.
“Cậu như thế này bao lâu rồi?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Như thế này?” Lâm Thành Bộ nhìn y.
“Thì là… Kiểu kiểu cho rằng mình quen ai đó.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi tự cho rằng tôi quen biết anh?” Trong lòng Lâm Thành Bộ thở dài nặng nề.
“Ừ, cậu có nhận thức được không? Thế này bao lâu rồi?” Nguyên Ngọ nhẹ nhàng hỏi.
“Cũng… Cũng khá lâu đi, tầm một năm, gần hai năm gì đó,” Lâm Thành Bộ trả lời, “Anh thì sao?”
“Tôi?” Nguyên Ngọ khó hiểu nhìn y.
“Anh… Như thế này,” Lâm Thành Bộ nhìn quanh khoang thuyền, “Ở trên thuyền mông lung bao lâu rồi?”
“Vẫn cứ thế này.” Nguyên Ngọ đáp.
Lâm Thành Bộ không hiểu được “Vẫn cứ thế này” là có ý gì.
Vẫn cứ mông lung như thế, vẫn cứ ở trên thuyền như thế, hay là vẫn cứ không biết gì như thế.
“Cậu khám bác sĩ chưa?” Nguyên Ngọ trượt mình nằm xuống, đưa tay với cái chăn nhỏ vắt ngang bụng.
“Khám rồi,” Lâm Thành Bộ do dự ngước lên, “Bác sĩ bảo nếu tìm được gốc rễ thì sẽ khỏi.”
“Gốc rễ?” mắt Nguyên Ngọ vốn đã nhắm vào lại mở ra, nhìn lướt qua phía bên dưới hắn.
“Cậu không có gốc rễ hả?”
“Tôi…” Lâm Thành Bộ ngây ngẩn, hắn nói chuyện với Nguyên Ngọ vô cùng cẩn thận, nói câu nào cũng phải uốn lưỡi bảy lần mới cất ra được, bây giờ cũng căng thẳng toát cả mồ hôi rồi, suy sét đủ thứ, thậm chí đã nghĩ đến chuyện nếu không có cách nào nói ra chuyện đưa tiễn mấy con quỷ nhảm nhí kia thì làm thế nào.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được Nguyên Ngọ sẽ nói ra câu đó.
Hắn theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Nguyên Ngọ xuống đũng quần mình: “Có mà.”
Nguyên Ngọ đột nhiên bật cười, cười một lúc lâu cũng không dừng được.
“Ầy!” Lâm Thành Bộ dở khóc dở cười thở dài, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy!”
“Thế ông trẻ bao nhiêu tuồi rồi?” Nguyên Ngọ quay sang nhìn hắn.
“Hai lăm rồi chú ơi.” Lâm Thành Bộ trả lời theo phản xạ.
“Ờ.” Nguyên Ngọ cười cười, nhắm mắt lại đưa tay sang bên cạnh tắt đèn trong khoang, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở đuôi thuyền.
Lâm Thành Bộ ngây ra trong bóng tối một lúc lâu.
Hắn biết Nguyên Ngọ không phải giả vờ quên hết mọi thứ, không ai có thể giả vờ lâu đến như vậy, giả vờ tự nhiên như vậy, ngay cả những thứ bất ngờ xuất hiện lại bất ngờ biến mất trong trí nhớ cũng xoay chuyển mượt mà dường ấy.
Nhưng y căn bản đâu có những ký ức ấy, nhưng sao lại cứ không che giấu sự tồn tại của nó như vậy.
Thế ông trẻ bao nhiêu tuồi rồi?
Hai lăm rồi chú ơi.
Lâm Thành Bộ cúi đầu day day trán, tiện tay gạt cả giọt nước mắt vừa rơi ra khỏi khóe mắt.
Hắn thở dài, cảm thấy bất lực, và còn có cả tủi thân nữa.