Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 61: Hoàn chính văn
Nguyên Ngọ dùng cách vừa đơn giản vừa cục súc như vậy đeo nhẫn cho cả hai, Lâm Thành Bộ mất lúc lâu với tỉnh táo lại được.
Sau đó phát hiện ra hình như nhẫn trên tay mình hơi chật.
Có khi nào Nguyên Ngọ không đo tay hắn, mua luôn theo cỡ của y.
Hắn ngồi bên cạnh vali ngẫm nghĩ không thể mặt dày đi hỏi được, dù sao chuyện Nguyên Ngọ mua nhẫn đã bất ngờ lắm rồi, không thể làm anh ấy cụt hứng.
“Chuẩn bị xong hết rồi.” Nguyên Ngọ ngồi xuống trước mặt hắn.
“Ừ,” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Bây giờ đi luôn?”
“Đợi đã.” Nguyên Ngọ do dự rồi nắm tay hắn, tháo chiếc nhẫn vừa mới đeo lên tay hắn xuống.
“Làm gì đấy!” Lâm Thành Bộ kêu lên.
“Đổi lại,” Nguyên Ngọ cúi đầu tháo cái nhẫn trên tay mình, “Cái của tôi…rộng, hai chiếc này không cùng cỡ.”
“…Không cùng một cỡ anh còn nhét vào sủi cảo làm gì?” Lâm Thành Bộ cạn lời nhưng rất cảm động, nhìn Nguyên Ngọ đeo chiếc nhẫn khác lên tay mình rồi vội vàng lấy chiếc nhẫn còn lại trên tay Nguyên Ngọ đeo giúp y, “Anh đo lúc nào đấy?”
“Lúc cậu ngủ,” Nguyên Ngọ nối, “Lấy dây chun đo.”
“À.” Lâm Thành Bộ bật cười, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Hành trình Nguyên Ngọ sắp xếp cũng đơn giản và cục súc y như cách y đeo nhẫn vậy, chỗ bọn họ đi ngắm tuyết là một khu trang trại rừng, theo như bình thường thì bay tới nơi có thể nghỉ ngơi nửa ngày, sáng hôm sau ngồi xe hơi đến là được.
Nhưng Nguyên Ngọ ngại phiền chẳng muốn nghỉ giữa đường, cộng thêm việc bọn họ ngày ba mươi mới lên đường cho nên y liên hệ với hãng xe, tài xế sẽ đến sân bay đón bọn họ rồi đi thẳng đến trang trại.
“Thú vui xa xỉ.” Lâm Thành Bộ ngồi trên máy bay nghe y nói xong hành trình.
“Muốn ở khách sạn đêm ba mươi sao.” Nguyên Ngọ đắp chăn nhắm mắt lại.
“Vậy bay từ hôm qua không được à?” Lâm Thành Bộ nói.
“Đặt vé máy bay tính nhầm ngày.” Nguyên Ngọ vẫn nhắm mắt.
Lâm Thành Bộ há miệng không biết nói gì, ngẫm nghĩ rồi cười, sờ sờ chiếc nhẫn cười ít nhất hai phút.
“Vui vậy sao?” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn.
“Ừ,” Lâm Thành Bộ quay mặt nhìn y, “Em không ngờ có một ngày chúng ta có thể đi du lịch với nhau.”
“Tôi cũng không ngờ” Nguyên Ngọ suy nghĩ một chút, “Tôi cũng chưa đi du lịch bao giờ, đi xa nhất là từ chỗ ba đến nhà ông bà nội, bay mất một tiếng.”
“Không sao,” Lâm Thành Bộ kéo tay y nắm lấy dưới chăn, “Sau này được nghỉ chúng ta sẽ đi du lịch, đi đâu cũng được, chỉ cần anh nói.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ niết niết ngón tay hắn.
“À, em quên không hỏi anh,” Lâm Thành Bộ nắm tay giơ lên trước mặt, “Anh mua nhẫn lúc nào, em không phát hiện ra gì cả.”
“Lúc cậu đi làm,” Nguyên Ngọ nói, “Rảnh rỗi thì đi ra ngoài mua.”
“Nói như đi chợ mua củ cải không bằng,” Lâm Thành Bộ cười nói lại nhìn chiếc nhẫn, “Này là gợn sóng sao?”
“Gợn sóng cái khỉ gì,” Nguyên Ngọ cau mày, “Ký hiệu vô cực, không học đại học cũng chưa học hết tiểu học à?”
“…Trường tiểu học nào dạy ký hiệu vô cực vậy?” Lâm Thành Bộ tặc lưỡi, “Ký hiệu vô cực không phải là số 8 nằm ngang sao, nó đâu có phải số 8.”
“Trừu tượng,” lúc Lâm Thành Bộ muốn nói thêm Nguyên Ngọ lại bồi thêm một câu, “Trật tự.”
Lâm Thành Bộ không dám hé răng.
Sau khi Nguyên Ngọ chắc chắn hắn sẽ không mở miệng nữa mới nhắm mắt lại: “Hôm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay không ngủ đủ, giờ tranh thủ chợp mắt đây, nói nữa tôi đánh chết cậu.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ đáp, nghiêng đầu nhìn gò má Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ nói ngủ là ngủ thật, nhíu mày ôm chăn, tư thế còn thật ngang ngược, dựa vào cửa sổ một chân gác lên đùi Lâm Thành Bộ.
“Quý khách có uống gì không?” Nữ tiếp viên hàng đẩy xe đồ uống đi qua.
“Coca,” Lâm Thành Bộ ôm chân Nguyên Ngọ, “Cho anh ấy một cốc cafe.”
Sau khi nữ tiếp viên hàng không đi khỏi, Lâm Thành Bộ nhìn hai cốc nước trên bàn nhỏ của mình, cảm thấy đáng lẽ nên lấy hai cốc coca, dù sao Nguyên Ngọ chắc không dậy bây giờ.
Cuối cùng hắn uống hết cả hai cốc.
Hắn không có ý định ngủ, mặc dù tối qua hưng phấn cả đêm không ngủ được nhưng bây giờ vẫn không buồn ngủ, cái cảm giác hưng phấn này ba năm ngày nữa cũng không hết được.
Hắn luồn tay vào trong ống quần Nguyên Ngọ sờ soạng.
Tên này lại mặc quần giữ ấm thật dày… Lúc đang muốn nhét tay vào trong quần giữ nhiệt sờ chân thì nữ tiếp viên đi qua dọn cốc.
Lâm Thành Bộ vội vàng rút tay khỏi ống quần của Nguyên Ngọ, đưa cốc cho tiếp viên.
Nữ tiếp viên nhìn hắn rồi nhịn cười bước đi.
Chậc.
Nguyên Ngọ chợp mắt cực kỳ say, lúc máy bay hạ cánh Lâm Thành Bộ lay y mấy lần y mới mở mắt, mặc nhăn nhó khó chịu: “Đánh cậu đấy.”
“Ngồi yên,” Lâm Thành Bộ dựng y ngồi thẳng dậy, “Hạ cánh rồi.”
“À.” Nguyên Ngọ nhìn ra bên ngoài.
“Ngủ đủ chưa?” Lâm Thành Bộ ghé sát vào mặt y làm bộ nói chuyện rồi hôn một cái lên mặt y.
“Cũng tàm tạm,” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Dù sao cũng không buồn ngủ nữa rồi.”
Xuống khỏi máy bay, điện thoại Nguyên Ngọ vừa mở lên đã nhận được điện thoại của tài xế
“Sao anh ta còn vội hơn mình vậy.” Lâm Thành Bộ kéo vali đồ.
“Nhà người ta ở trong cái khu đó,” Nguyên Ngọ nhìn đồng hồ, “Chắc vội chạy về ăn Tết.”
Lâm Thành Bộ không nói gì, kéo vali vừa đi vừa cười vui vẻ.
Nguyên Ngọ nhìn hắn chằm chằm: “Cậu mà bị bệnh thì chúng ta đi bệnh viện trước.”
“Không,” Lâm Thành Bộ vẫn cười,” Em đang vui, muốn hát.”
“Hát là tôi đánh cậu đấy.” Nguyên Ngọ nói.
Vừa ra khỏi sảnh sân bay, gió bắc đã cuốn theo tuyết tấp vào mặt.
“Ôi đệch, tuyết rơi.” Lâm Thành Bộ vội vàng sờ sờ áo khoác của Nguyên Ngọ, rất dày.
“Lạnh không?” Nguyên Ngọ đã quàng khăn đội mũ đeo khẩu trang sẵn sàng.
“Cũng được, ở chỗ mình buổi tối cũng thế này mà.” Lâm Thành Bộ kéo kéo khăn quàng.
“Cho cậu này.” Nguyên Ngọ đưa khẩu trang cho hắn.
Lâm Thành Bộ nhìn qua không thấy có bé ciu nào mới đeo, khẩu trang mang theo độ ấm từ người Nguyên Ngọ, nhắm mắt lại hít một hơi có thể ngửi được mùi quen thuộc.
Tài xế là một ông chú rất nhiệt tình, nói liến thoắng từ lúc lái xe ra khỏi sân bay chưa ngưng phút nào.
Nguyên Ngọ vẫn im lặng nhìn ra ngoài từ đầu đến cuối, tâm trạng Lâm Thành Bộ rất tốt, vẫn luôn mồm trò chuyện với ông chú lái xe.
“Các cậu là nhiếp ảnh gia à?” Ông chú hỏi.
“Đúng rồi,” Lâm Thành Bộ không cần nghĩ đã trả lời, dù sao hai người vẫn chém gió với nhau nãy giờ, “Chú nhìn ra được sao?”
“Được chứ,” ông chú gật đầu, “Nhìn bạn cậu là biết ngay.”
Lâm Thành Bộ cười cười nhìn Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ kéo khẩu trang xuống: “Cậu ta là trợ lý của tôi.”
“Đúng vậy.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Thật ra không nhìn cũng biết hai người đến đây chụp ảnh,” ông chú lại nói, “Tết nhất lại đi mò đến đó, nếu không phải vợ chồng trẻ, nếu không phải cả gia đình, hai cậu trai đi với nhau đến đây đều là nhiếp ảnh gia hết.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ vui vẻ.
Chúng tôi đi trăng mật đó!
Từ sân bay đến trang trại rừng đó không ngắn, đi mất bốn năm tiếng, dọc đường đi ngoại trừ xe khách thì không còn xe khác..
Bên ngoài là phong cảnh quạnh hiu, gió lạnh và tuyết rơi, cả thế giới phủ một màu trắng toát, trái ngược với bầu không khí ấm áp bên trong cùng với Lâm Thành Bộ đang cười nói nãy giờ với ông chú lái xe.
Nguyên Ngọ cảm thấy cảm giác này rất kỳ diệu.
Lúc sắp tới nơi rồi, điện thoại di động của Nguyên Ngọ vang lên, ông chủ nhà chỗ Nguyên Ngọ đặt phòng gọi tới hỏi mấy giờ đến nơi, muốn ăn tất niên cùng với bọn họ hay ăn riêng trong phòng.
“Sắp tới rồi, khoảng bốn mươi phút nữa,” Nguyên Ngọ nhanh chóng lặp lại lời của ông chú báo với ông chủ, “Ông chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi, chúng tôi ăn ở trong phòng được rồi.”
“Được.” ông chủ nói, “Chuẩn bị cho các cậu ít rượu, miễn phí, uống bao nhiêu cũng được.”
“Cảm ơn.” Nguyên Ngọ cười cười.
Hơn năm giờ xe lái đến khu rừng, vừa vào đến đầu thôn, Lâm Thành Bộ ngạc nhiên ngây người, không để ý đến cái mác “nhiếp ảnh gia” của mình, rút điện thoại di động hướng về phía bên ngoài nhấn nhấn.
Thật ra thì cả quãng đường đến đây, tuyết hai bên đường dày đặc cùng với với chạc cây bị cuốn tuyết như gậy bông đã khiến hắn cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng cảnh những căn nhà nông bị bao phủ bởi lớp tuyết dày một hai thước, trên nóc nhà, trên đống củi trong sân, trên hàng rào gỗ, tuyết chất đống vừa dày vừa xốp nhìn giống như cả tảng bông lớn, vẫn mang đến cảm giác ngạc nhiên lóa mắt chưa từng được trải qua.
“Đẹp thật đấy.” Lâm Thành Bộ ghé vào tai Nguyên Ngọ thì thầm.
“Ừ,” Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm cái cọc gỗ hình cung bị tuyết phủ kín, “Giống như bánh trôi vậy, tôi đói.”
“Đến rồi, là chỗ này,” ông chú dừng xe lại, chỉ một con đường mòn phủ đầy tuyết, “Xe không đi vào trong đấy được, nếu không sẽ phá mất cảnh ở đây, các cậu đi thẳng vào trong kia, ở bên tay trái, nhà Ngày Lành Tháng Tốt.”
“Cảm ơn chú nhiều.” Lâm Thành Bộ nói.
Sau khi xuống xe, không khí trở nên lạnh như băng, Lâm Thành Bộ đứng tại chỗ nhảy nhảy: “Má ơi, một cái quần giữ nhiệt không đủ.”
“Tôi có mang theo quần lông với quần len.” Nguyên Ngọ nói.
“…Vậy còn em?” Lâm Thành Bộ ngẩn ngơ.
“Cậu mặc của tôi,” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Dạo này gầy thế này rồi mà.”
“Cũng đúng,” Lâm Thành Bộ bật cười hớn hở khoác vai y, “Với cả hai chúng ta không cần phân chia rạch ròi, của anh là của em, của em là của anh…”
“Không không không,” Nguyên Ngọ xua xua tay, “Quần áo của cậu vẫn của cậu.”
“Đệch,” Lâm Thành Bộ cười cười bóp cổ y, “Không thì bao giờ về anh chọn quần áo cho em, theo phong cách của anh là được, vậy thì của anh là của em, của em chính là của anh.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ kéo kéo khẩu trang.
Lâm Thành Bộ không có cảm giác với tuyết rơi, dù sao năm nào cũng đến mùa là rơi, nhưng lúc hắn giẫm chân một cái tuyết ngập đến tận bắp chân vẫn không nhịn được phải thốt lên: “Phê!”
Nguyên Ngọ ngồi xuống, đeo găng tay sục vào tuyết: “Ầy—-”
“Ầy cái gì?” Lâm Thành Bộ lập tức lao tới học y thọc tay vào trong tuyết: “Ầy—–Thích quá”
“Trẻ con,” Nguyên Ngọ đứng dậy, “Đi thôi, nhanh lên, đói rồi.”
Sắc trời đã sâm sẩm tối, tuyết phủ trong thôn phản chiếu ánh sáng lấp lánh màu bạc, sân nào cũng treo đèn lồng đỏ, nhìn qua sẽ có cảm giác rời xa khỏi thế giới quen thuộc vẫn sống.
Nhà dân mà Nguyên Ngọ chọn để ở lại có tên Ngày Lành Tháng Tốt, ở cửa treo hai chùm đèn lồng, dây ngô to treo bên ngoài đã bị phủ kín bởi tuyết, Lâm Thành Bộ dùng ngón tay chọc chọc: “A, vẫn còn mềm này.”
“Người ta cố ý giữ lại đấy,” Nguyên Ngọ đẩy cửa ra, “Đừng có làm rụng của người ta.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ lại bóp một nắm tuyết xát xát lên tay.
Ông chủ đã đặt cơm tất niên của hai người vào trong phòng, còn có một cái nồi lớn nóng hổi treo trên bếp, thức ăn kèm rất nhiều, khay đĩa bày chật cả một bàn, vừa bước vào đã được bao trùm bởi mùi thức ăn thơm phức.
“Phòng này các cậu nhìn ra phía sân sau, yên tĩnh,” ông chủ nói, “Giường đất tôi đã đốt sưởi ấm rồi, cũng có cả nước nóng nữa.”
“Cảm ơn,” Lâm Thành Bộ cởi áo khoác ra nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tuyết ở sân sau có thể giẫm được không?”
“Giẫm được, cứ giẫm đi,” ông chủ nói, “Muốn xem chỗ nào không có dấu chân thì ngày mai các cậu qua bên kia, có mấy cái sân để không, có thể chụp ảnh, muốn chụp mặt trời mọc không cần dậy sớm, ở đây phải sau tám rưỡi mặt trời mới mọc.”
“Được rồi,” Nguyên Ngọ đứng bên cạnh cái nồi, “Đói chết tôi rồi.”
“Vậy nhanh ăn đi,” ông chủ cười, “Muốn ăn thêm gì thì bảo, trong bếp vẫn còn đồ.”
“Cảm ơn nhiều.” Lâm Thành Bộ đáp.
Ông chủ rất nhiệt tình tư vấn cho bọn họ những chỗ đi chơi, những chỗ chụp ảnh thu phí ra sao, sau đó nói chúc mừng năm mới rồi mới rời đi.
“Ầy,” Nguyên Ngọ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nồi, “Ông chủ này nhiệt tình quá, tôi muốn đuổi ổng đi nhanh nhanh cho rồi.”
“Đợi đã.” Lâm Thành Bộ đè tay y đang với lấy đôi đũa xuống.
“Đợi gì nữa?” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Cậu đừng nói bây giờ cậu muốn lăn thử giường đất nhé, tôi không lăn đâu, tôi muốn ăn cơm.”
“…Trong lòng chú con là loại người như vậy à?” Lâm Thành Bộ cười.
“Không thì cậu nghĩ cậu là loại gì hả ông trẻ,” Lâm Thành Bộ bất đắc dĩ nhét tay vào trong túi áo, “Nói đi, muốn làm gì?”
“Anh uống ít canh trước đã,” Lâm Thành Bộ nói, “Em ra ngoài làm cái này, nhanh thôi.”
“Làm gì đấy?” Nguyên Ngọ bất ngờ.
“Em tìm ông chủ hỏi mấy thứ,” Lâm Thành Bộ múc cho y một bát canh, “Anh chờ em một lúc được không?”
“Cái giọng,” Nguyên Ngọ xoa xoa mặt hắn, “Sao lại đáng thương như vậy chứ.”
“Anh,” Lâm Thành Bộ ngồi xuống bên cạnh y, tay trái chống đầu gối, tay phải chỉ vào y gằn giọng, “Ngồi đây chờ tôi, bảo anh đợi thì đợi đi.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn không đáp, lát sau mới cầm bát canh lên uống một hớp: “Tổng tài não tàn.”
“Đợi em đấy,” Lâm Thành Bộ đứng dậy ôm y hôn một cái, “Nhiều nhất mười phút em sẽ quay lại.”
“Ừ,” Nguyên Ngọ gật đầu, “Quá mười phút không thấy cậu là tôi ăn đấy.”
“Chắc chắn sẽ về,” Lâm Thành Bộ nói, “Đợi em.”
“Biết rồi…” Nguyên Ngọ nhấp một ngụm canh.
Lâm Thành Bộ sải bước ra bên ngoài.
Tên đầu bếp này chắc lại chuẩn bị điều gì bất ngờ đây.
Nguyên Ngọ cầm cái muôi lớn, khuấy khuấy canh trong nồi, mùi thơm tỏa ra làm bụng hắn kêu rột rột.
Mười phút?
Nguyên Ngọ cảm thấy một đầu bếp mà muốn làm cho người khác bất ngờ chắc là làm món ăn gì đó rồi.
Nhưng món gì làm mười phút làđã xong.
Nghĩ đến vẫn còn một món ngon nữa, bụng Nguyên Ngọ lại réo lên.
Y rút điện thoại ra đặt đồng hồ đếm ngược mười phút, vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn bàn đồ ăn luyện sức chịu đựng.
Lúc đồng hồ đếm ngược còn hai phút, Nguyên Ngọ nghe được cửa sổ hướng về phía sân sau vang lên mấy tiếng.
Hắn quay đầu, sau khi kéo rèm ra thì thấy được mặt Lâm Thành Bộ.
“Gì thế?” Y hỏi.
Kính cửa sổ rất dày, y nói gì chắc Lâm Thành Bộ chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng để đoán.
“Ra đây.” Lâm Thành Bộ vẫy vẫy tay gọi y.
Nguyên Ngọ do dự một chút đứng lên đi qua, cái nhiệt độ này, đồ ăn để ở sân sau?
Thịt đông?
Y đi tới sát bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sân sau có treo đèn lồng nhưng không có đèn sáng, ngoại trừ ánh bạc phản chiếu từ mặt tuyết ra thì không thấy rõ gì nữa.
Lâm Thành Bộ lấy ra một cái đèn khẩn cấp, lại gõ gõ cửa sổ gọi: “Mở cửa ra!”
“Không,” Nguyên Ngọ quả quyết từ chối, “Tôi lạnh”
“Đệch, em mới là người lạnh đây này!” Lâm Thành Bộ lại gõ cửa sổ, “Mở ra đi!”
Nguyên Ngọ mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh tấp vào, y với lấy cái áo khoác bên cạnh mặc vào: “Cậu bị thần kinh à?”
“Lại đây, cầm lấy,” Lâm Thành Bộ bật đèn chiếu sáng lên, “Nhìn xem trên mặt đất có gì?”
Nguyên Ngọ cầm đèn chiếu lên tuyết trên mặt sân sau.
Dấu chân, thật nhiều dấu chân.
Giữa các dấu chân còn có những vết kéo dài như dùng cành cây vẽ ra.
Nguyên Ngọ cẩn thận chiếu đèn nhìn cho rõ, ngây ngẩn.
Là tranh?
… Thánh phụ à?
Đương nhiên không phải, Nguyên Ngọ rất nhanh nhìn rõ được.
Tranh này là hình hai gương mặt nghiêng đang… hôn nhau.
Nguyên Ngọ thật bất ngờ, hình vẽ này rất cẩu thả chỉ có mấy nét đơn giản, nhưng lại có những đặc điểm đặc trưng, liếc mắt cũng nhìn ra được là mình và Lâm Thành Bộ.
Bên trái là Lâm Thành Bộ… không có gì đặc biệt, chủ yếu là bên phải, tóc rũ xuống trước trán và túm tóc nhỏ sau đầu, đây là y.
“Cậu vẽ?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Anh nhìn kỹ đi mà!”
“Ừ.” Nguyên Ngọ kéo cổ áo, dùng ánh đèn quét qua nhìn cẩn thận một lượt.
LOVE.
Dưới hai gương mặt viết bốn chữ cái đơn giản.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nguyên Ngọ là quả nhiên cái tên mù chữ này đến ba chữ I LOVE YOU cũng không viết được hết.
Cảm nhận tiếp theo là sự ấm áp trong lòng đột nhiên dâng tràn lan tỏa cả người, đầu mũi hơi cay cay.
“Xem kỹ đi mà.” Lâm Thành Bộ lại nhắc tiếp.
Nguyên Ngọ cầm đèn quét qua bức tranh lần thứ ba.
Lúc ánh đèn lướt qua con mắt của hai người trên nền đất, có một ánh sáng lấp lóe hiện lên.
Nguyên Ngọ dừng lại, quay đèn chiếu lại.
Cả hai con mắt đều có ánh sáng lấp lánh, cực kỳ sáng, khác hẳn với ánh sáng phản chiếu của tuyết, y nhìn chằm chằm mấy lần: “Ở kia có gì?”
“Muốn ra xem không?” Lâm Thành Bộ quay đầu cười hỏi.
Nguyên Ngọ mở hai cánh cửa sổ, bám vào bệ cửa nhảy ra ngoài.
Lúc đi với tên cạnh bức tranh, ánh sáng trong mắt rất rõ ràng, Nguyên Ngọ cũng nhìn ra đây là cái gì.
Y cúi người chiếu đèn về phía tuyết, trong giọng nói có hơi run run: “Nhẫn sao?”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ bước tới đối diện y, bới trong tuyết ra một chiếc nhẫn, kéo tay y sang cười nói, “Em cũng mua, vốn tính đến đây sẽ đưa cho anh.”
“A.” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Em không chọn mẫu cho người già,” Lâm Thành Bộ nhìn ngón tay y, đeo nhẫn vào xếp song song với cái trước đó, “Anh nhất định sẽ thích.”
Nguyên Ngọ thu tay về cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay không nói gì.
“Thích chứ?” Lâm Thành Bộ thì thầm hỏi.
“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.
Lâm Thành Bộ cười không đáp chỉ nhìn Nguyên Ngọ, đợi mãi mà Nguyên Ngọ chẳng nhúc nhích gì chỉ cúi đầu ngắm chiếc nhẫn, hắn không thể không hắng giọng: “Này, chú à.”
“Hả?” Nguyên Ngọ ngước mắt nhìn hắn.
“Của em,” Lâm Thành Bộ chỉ chỉ mặt đất, “Còn ở kia kìa.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ nhặt chiếc nhẫn từ trong tuyết ra.
Hắn đưa tay đến trước mặt Nguyên Ngọ: “Em vẫn nghĩ anh là một người rất lãng mạn, sao đến lúc quan trọng anh lại đơ ra vậy.”
“Im miệng.” Nguyên Ngọ nói, kéo tay hắn qua đeo chiếc nhẫn lên tay hắn, cũng song song với cái trước đó.
“Em không có gì để nói nữa,” Lâm Thành Bộ nói, “Vốn cảm thấy sẽ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, theo đuổi anh lâu như vậy đâu cần nói gì nữa đúng không.”
“Ừ,” Nguyên Ngọ nắm tay hắn đặt bên cạnh tay mình, “Trong đầu tôi có một trăm câu tỏ tình của Tiểu Bộ Bộ rồi.”
“Em yêu anh,” Lâm Thành Bộ nói, “Em cũng biết anh yêu em.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Có phải sến lắm không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Vẫn ổn.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừ,” Lâm Thành Bộ cười, lúc này mới cảm giác hơi lạnh, chắc là đói rồi, “Về ăn cơm nhé.”
“Ừ,” Nguyên Ngọ đáp nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Nếm thử rượu ông chủ…” Lâm Thành Bộ rút tay muốn đứng dậy nhưng Nguyên Ngọ không buông tay, hắn đành tiếp tục ngồi xuống, “Sao rồi? Đông cứng rồi à?”
Nguyên Ngọ kéo khẩu trang xuống khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ một cái xuống ngón tay hắn.
Hoàn