Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 59
Không khí trong phòng đọng lại trong khoảnh khắc này.
Hạt đậu phộng rớt xuống đỉnh đầu cậu bạn Lâm Dương, nó ngước đầu lên, hiển nhiên không dự trước được cảnh tượng này, nhưng nó không từ bỏ nhiệm vụ “đỡ lấy hạt đậu phộng”, lúc đậu phộng rơi vào đầu nó xong nảy ra, nó lại dùng tay vỗ lên đầu một cái.
Bép.
Bầu không khí trong phòng đang ngưng lại bị ba của cậu bạn nhỏ Lâm Dương phá vỡ.
“Ầy, biết ngay mà!” Anh rể ngồi bên cạnh cười phá lên, cười vào mặt con trai hắn, “Chắc chắn nó không đỡ nổi.”
“Con làm ba cái kiểu gì đấy!” Mẹ thấy hắn cười thì sửng sốt, sau đó trợn mắt nhìn hắn, “Cười con trai mình vui lắm hả?”
“Cũng có phải mình con cười nói đâu,” anh rể nhịn cười, “Bình thường mẹ nó cũng cười nó…. Con trai, đúng không?”
“Vâng,” Lâm Dương gật đầu cúi người tìm hạt đậu phộng kia, “Mẹ con cứ cười con suốt.”
“Đẻ con làm gì không biết!” Mẹ lại trừng mắt với anh rể, sau đó đó lại quay đầu nhìn Nguyên Ngọ, “Các cháu pha rượu mà như luyện công vậy?”
Lâm Thành Bộ cũng buồn cười nhưng vì không muốn mẹ trừng mắt nữa, hắn thò mặt chắn vào giữa mẹ và Nguyên Ngọ: “Thử độ phối hợp của tay và mắt thôi.”
“Nó không học được đâu.” Anh rể bên cạnh lại cười nói.
“Con mới không được ấy!” Mẹ không phục, cũng giơ tay lấy một hạt đậu phộng, ngẫm nghĩ lại buông xuống đổi thành một quả táo xanh, “Nào Dương Dương, bà ngoại ném cho con, con đỡ nhé.”
“Được.” Lâm Dương vui vẻ trả lời rõ to.
“…Ầy.” Lâm Thành Bộ nhìn thấy cuống lên, tài ném đồ của mẹ khó mà tả được, thường xuyên ném đồ về đằng trước nhưng toàn trúng người đứng bên cạnh.
Nhưng hắn còn chưa kịp cản thì mẹ đã ném quả táo xanh về phía cháu ngoại của mình.
Tiêu rồi.
Vậy nhưng lại ném cực kỳ chuẩn.
Quả táo xanh bay về phía Lâm Dương, nhìn quỹ đạo thì có lẽ sẽ rơi vào ngực, nhưng nếu như Lâm Dương bước thêm bước nữa thì chắc lại đập vào đầu rồi.
Ngay lúc Lâm Thành Bộ muốn nhoài người ra đỡ thì Nguyên Ngọ ngồi bên cạnh đột nhiên nghiêng ra phía trước, đưa tay ra đón lấy quả táo kia.
“Sẽ đập vào mặt,” Nguyên Ngọ nói, “Góc độ này nó không bắt nổi đâu.”
“Dương Dương à, bà ngoại con lấy táo ném con kìa,” anh rể ngồi bên cạnh lại cười phá lên, “Nguyên Ngọ phản ứng rất nhanh đấy.”
“Ầy,” ba cũng không nhịn được cười nữa, “Được rồi, Dương Dương không có năng khiếu mảng này rồi.”
“Hút bóng cười hả!” Mẹ lúng túng, không thể làm gì khác là trợn mắt với anh rể.
Trước giờ Lâm Thành Bộ vẫn cảm thấy anh rể rất trẻ con, nhưng hôm nay thật cảm ơn tính cách này của hắn vì tất cả mọi chuyện đều tập trung trên người con trai hắn.
“Con không đỡ được,” Lâm Dương không thèm để ý chuyện bà ngoại lấy táo ném nó với việc ba ruột cứ cười vào mặt nó, nhìn Nguyên Ngọ, “Có phải không đỡ được thì không học pha rượu được phải không?”
Lâm Thành Bộ cực kỳ cực kỳ không yên tâm với câu trả lời của Nguyên Ngọ.
Đúng rồi.
Ừ.
Không sai.
Lấy sự hiểu biết của hắn cộng với mức độ thẳng thắn của Nguyên Ngọ, ba câu trả lời này tỉ lệ xuất hiện của mỗi cái là ba mươi ba phần trăm, một phần trăm còn lại căn bản hắn không đoán được.
Vì vậy hắn nhéo đùi Nguyên Ngọ một cái.
Nguyên Ngọ bị giật mình, phản ứng nhanh đến nỗi đầu còn chưa quay sang đã vỗ một cái lên đùi hắn.
Lâm Thành Bộ ngây ra hai giây sau mới kêu một tiếng: “A…”
“Ừ.” Nguyên Ngọ gật đầu với Lâm Dương.
Giờ phút này đừng nói mẹ, ngay cả mặt Lâm Thành Bộ cũng méo xệch, đã gặp người EQ thấp rồi nhưng thấp đến mức này thì chưa thấy bao giờ!
“Vậy sao,” Lâm Dương không quá thất vọng, nhưng vẫn lấy quả táo xanh trong tay Nguyên Ngọ tung qua tung lại, “Có điều con vẫn có thể dạy chú Tiếng Anh.”
“Như này nhóc có thể đỡ được,” Nguyên Ngọ nói, lại cầm một quả táo xanh giơ lên, “Nhóc cảm thấy nó sẽ rơi xuống đâu?”
Lâm Dương ngẩng đầu nhìn tay y, giơ tay ra khoa khoa: “Chỗ này?”
Lệch rồi.
Lâm Thành Bộ phục sát đất năng lực về khoản này của bạn học sinh xuất sắc Lâm Dương, tay nó giơ ra cách vị trí quả táo chắc phải cả một bàn tay.
“Ừ,” Nguyên Ngọ dịch quả táo sang vị trí phía trên bàn tay nó, sau đó thả ra.
Táo rơi xuống lòng bàn tay Lâm Dương.
“A!” Lâm Dương hớn hở gào lên, “Con đỡ được rồi.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ gật đâu.
“Vậy con có thể học pha rượu rồi?” Lâm Dương hỏi.
“Được,” Nguyên Ngọ nói, “Nhưng phải đủ mười tám tuổi.”
“Tại sao?” Lâm Dương hỏi.
“Pha rượu thì phải thử, trẻ con không được uống rượu.” Nguyên Ngọ nói.
“À, vậy phải mười năm nữa,” Lâm Dương thở dài, “Lâu vậy, có khi đến lúc đấy con còn không muốn học pha rượu nữa.”
“Vậy con học cái khác,” Lâm Thành Bộ nói, “Dù gì con cũng là học sinh xuất sắc mà.”
“Cũng đúng,” Lâm Dương hớn hở cầm quả táo vừa cắn vừa mở quyển truyện tiếng anh kia ra.
Lâm Thành Bộ khó tin nhìn Nguyên Ngọ, đột nhiên không đoán được rốt cuộc người này EQ cao hay thấp vậy.
Tâm trạng của mẹ cũng vui vẻ lên, nhìn Nguyên Ngọ lúc lâu không nói gì.
“Uống trà hoa quả đi,” ba nói, “Trà hoa quả này còn có gừng xắt, ấm bụng.”
Lâm Thành Bộ cầm chén trà hoa quả đặt xuống trước mặt Nguyên Ngọ: “Ngon lắm, anh uống thử đi.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ cầm cốc lên uống một hớp.
“Lúc các cậu pha rượu cũng thỉnh thoảng có cho gừng phải không?” Anh rể nhìn Nguyên Ngọ rồi hỏi.
“Ừm, rất nhiều loại có thể cho gừng,” Nguyên Ngọ nói, “Nước cốt gừng, gừng thái lát đều có cả.”
“À cha,” anh rể lại hỏi ba, “Trước kia ba có kể bạn ba mời ba uống đồ uống gì có vị lạ lạ hình như cũng cho gừng phải không?”
“Đúng vậy, không chỉ vị lạ mà tên cũng lạ, tên gì nhỉ, để ba nghĩ…” Ba cầm cốc nhíu mày, “Tam… sáo… xa?”
“Còn có rượu tên…?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, quay đầu nhìn Nguyên Ngọ, mặc dù hắn không có hứng thú với rượu nhưng thân làm fanboy của Nguyên Ngọ không ít năm đúng là hắn chưa từng nghe qua cái tên này.
“Chắc là Moscow Mule,” Nguyên Ngọ nói, “Rượu đó thêm nước cốt gừng và bia.”
“Đúng đúng, con la con la, đúng cái tên này rồi.” Ba vỗ đùi đôm đốp.
“Nghe tên đã thấy một bầu trời chuồng ngựa.” Mẹ nói.
“La có phải ngựa đâu,” Lâm Thành Bộ bật cười, “Nếu thật có mùi chuồng ngựa thì cũng phải là…Cổ ngựa”
Mẹ ngẩn người: “Mã Cảnh Đào hả? Anh ta cũng pha rượu à?”
Anh rể ngồi bên cạnh lại cười: “Ông ấy mà pha rượu chắc phải gọi là Gào thét.”
“Cười cái gì mà cười!” Mẹ lại trợn mắt nhìn hắn.
“Cổ ngựa, chính là Cổ ngựa, Horse”s Neck.” Nguyên Ngọ cười.
“Món này uống ngon lắm, còn hơi ngọt.” Lâm Thành Bộ nói thêm.
“Biết nhiều gớm.” Mẹ liếc hắn.
“Là không ít thôi,” Lâm Thành Bộ nhấp một hớp trà, “Bao nhiêu năm rồi mà…”
Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi, rảnh rỗi lại chạy đến số 18 ngồi nhìn Nguyên Ngọ pha rượu, hắn thuộc nằm lòng rất nhiều bước pha rượu, hắn nhìn ra được đâu là động tác quen thuộc của Nguyên Ngọ, đâu là ngẫu hứng, huống chi tên mấy loại rượu.
Song hắn vừa nói câu này ra ba mẹ và anh rể có vẻ không biết nói tiếp thế nào, cả phòng lại lúng túng.
“Horse”s Neck! Cổ ngựa!” Lâm Dương ngồi bên cạnh đột nhiên chen vào, “Con đọc chuẩn chưa?”
“Chuẩn rồi.” Lâm Thành Bộ vội vàng gật đầu.
“Viết như thế nào?” Nó rất vui vẻ lấy cái bút và quyển sổ trong balo của mình chạy tới đưa ra trước mặt Lâm Thành Bộ.
“Cậu… không biết.” Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ.
“Hả? Cậu không đi học à?” Lâm Dương giật mình.
“Đúng vậy, không đi học, vì để cho mẹ con học đại học đấy, cậu đi lượm đồng nát, bán ve chai…” Mặt Lâm Thành Bộ đầy đau khổ, “Khổ vãi nồi.”
Lâm Dương nhìn hắn một lát mới nói: “Điêu, giả vờ chẳng giống tẹo nào.”
“Đúng vậy, âm điểm cút về chỗ.” Anh rể ở bên cạnh nói đế nào.
“Không được nói tục,” Lâm Dương nói, sau đó xoay người ngồi vào cạnh Nguyên Ngọ, “Chú Tiểu Ngọ chú biết viết không?”
“Chú sợ chú viết nhóc không nhìn được.” Nguyên Ngọ nói, do dự rồi vẫn nhận lấy bút trên tay nó, viết chữ Horse”s neck xuống quyển sổ.
Lâm Thành Bộ ghé người qua nhìn, chữ la tinh của Nguyên Ngọ đẹp hơn nhiều so với chữ tượng hình.
Lâm Dương cầm quyển sổ sang một bên học viết tiếp, Lâm Thành Bộ đang muốn tìm một chủ đề không xoay quanh Nguyên Ngọ để nói thì điện thoại của mẹ vang lên.
“Chắc là chị anh về rồi đấy,” mẹ nhận điện thoại, “Hả? À, đến hết rồi, chờ mỗi chị thôi… Không cần mua nữa, mẹ mua rồi…”
“Chị em về rồi,” Lâm Thành Bộ thì thầm với Nguyên Ngọ, “Lát nữa…”
“Mày đi nấu cơm đi,” Mẹ để điện thoại xuống, “Chị đã về đến dưới nhà rồi.”
“Con…” Lâm Thành Bộ do dự, nếu như hắn vào bếp nấu cơm, phòng khách sẽ chỉ còn lại một mình Nguyên Ngọ đối mặt với ba mẹ chị gái anh rể, không biết Nguyên Ngọ có chịu được không, “Không muốn làm.”
“Hả?” Mẹ sửng sốt.
Cả ba và anh rể đều ngẩn ra nhìn hắn.
“Bảo Lâm Tuệ Ngữ nấu đi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Chị cậu vừa xuống máy bay, vất vả mấy hôm rồi.” Anh rể nói.
“Vậy anh đi nấu.” Lâm Thành Bộ nói.
“…Được,” anh rể gật đầu, “Anh nấu cậu ăn không?”
“Con không ăn.” Lâm Dương ở bên cạnh trả lời rất nhanh.
Lâm Thành Bộ bật cười: “Ầy.”
“Đi đi,” anh rể vỗ vai hắn lại nói thêm, “Anh nói chuyện với Nguyên Ngọ một lúc, vừa hay dạo này anh đang muốn học thêm mấy kỹ năng làm màu.”
Lâm Thành Bộ đứng dậy, những lời này chắc nói cho hắn nghe.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng mình không yên tâm về Nguyên Ngọ như vậy à?
Mẹ đi theo vào hắn vào phòng bếp: “Đồ ăn ở đây, trong tủ lạnh cũng có.”
“Mẹ phụ con sao?” Lâm Thành Bộ mở tủ lạnh xem có đồ gì không.
“Mẹ mày chỉ nói cho mày đồ ăn ở đâu rồi,” Mẹ tặc lười, “Ở nhà còn ra cái vẻ đầu bếp chuyện nghiệp, lại còn cần người phụ.”
“Bếp nhà mình cũng đâu có đứng được hai người,” Lâm Thành Bộ cười cười, lấy ra một hộp thịt, “Thịt này làm kho tàu ạ?”
“Ừ, làm một đĩa, thịt kho lần trước làm Dương Dương thích lắm.” mẹ nói, “Hôm nay vừa tới đã bảo là muốn ăn thịt kho cậu làm, cái khác thì nhìn đấy mà làm.”
“Được” Lâm Thành Bộ bỏ thịt lên bàn bếp, ngẫm nghĩ một chút rồi quay đầu nhỏ giọng nói với mẹ, “Mẹ này, mẹ thấy thế nào?”
“Thế nào là sao? Hơi đói rồi.” Mẹ nói.
“…Ý con là Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cậu ta hả,” Mẹ ôm cánh tay dựa vào tủ lạnh, “Chưa nói được, nhìn thì không có tật xấu gì… Tính nó có phải hơi…. Mẹ thấy nó hình như rất thẳng tính?”
“Là cực kì thẳng,” Lâm Thành Bộ nói, “Nói chuyện với người khác còn thẳng nữa.”
“Thẳng cũng tốt, không tính toán,” mẹ nói, “Cơ mà đừng có như chồng chị mày, đã không tính toán thì chớ, đầu óc cũng không có nốt.”
“Mẹ đừng nói linh tinh,” Lâm Thành Bộ bật cười, “Anh rể con mà không có đầu óc thật thì làm sao làm đến trưởng phòng marketing.”
“Mẹ mày cũng đang lo lắm đây,” mẹ nhíu mày, “Công ty chúng nó chắc phá sản sớm thôi.”
Lâm Thành Bộ còn muốn nói nữa thì nghe thấy cửa nhà cạch một tiếng, theo sau đó là tiếng Lâm Dương vui vẻ kêu: “Mẹ—-”
Hắn vứt hết đồ ăn lại bếp rồi chạy thẳng về phòng khách.
“Chị em,” hắn vọt vào bên cạnh Nguyên Ngọ, “Anh có ấn tượng gì không?”
“Không có,” Nguyên Ngọ trả lời thành thật, lại gật đầu với Lâm Tuệ Ngữ, “Chào chị.”
“Không có ấn tượng cũng bình thường,” Lâm Tuệ Ngữ cười, “Cũng chưa nói chuyện bao giờ.”
“Mẹ! Mẹ nhìn này.” Lâm Dương cầm quả táo tới, ném lên, đến khi quả táo rơi xuống đất lại nhặt lên.
“Nhìn gì?” Lâm Tuệ Ngữ hỏi.
“Nhìn con đỡ táo,” Lâm Dương lại ném quả táo lần nữa, lần này thì đỡ được, “Chú Tiểu Ngọ bảo đợi con mười tám tuổi uống được rượu rồi sẽ dạy con pha rượu, con qua bài kiểm tra của chú ấy rồi.”
“Giỏi vậy sao?” Lâm Tuệ Ngữ xoa xoa đầu nó, “Vậy con ngồi sang kia luyện tập tiếp đi.”
Sau khi Lâm Dương đi ra cô nhìn Nguyên Ngọ: “Kiểm tra gì vậy? Nó định theo nghề thật đấy à?”
“Chắc chắn không,” Nguyên Ngọ nói, “Hai ngày nữa là quên.”
Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình thì Lâm Thành Bộ đi về phòng bếp, lại quay lại nhìn Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ liếc qua hắn, đột nhiên nhếch nhếch khóe miệng với hắn.
Ý Nguyên Ngọ là không sao cả, nhưng cách biểu đạt này của Nguyên Ngọ đối với Lâm Thành Bộ thật bất ngờ, lại còn trước mặt người nhà nữa, có cảm giác gãi gãi dưới lòng bàn chân rất kích thích.
Hắn lập tức làm một động tác hôn gió đáp lại Nguyên Ngọ.
Nhưng động tác này bị Lâm Tuệ Ngữ nhìn thấy, mặt buồn nôn liếc hắn: “Đầu bếp Lâm cũng đáng yêu nhỉ.”
“Cảm ơn lời khen.” Lâm Thành Bộ uốn tay thành hoa lan chỉ gửi cho cô một cái hôn gió, quay người về lại phòng bếp.
Lâm Tuệ Ngữ không hoàn toàn hài lòng với Nguyên Ngọ, cô không ý kiến gì với nghề pha rượu nhưng trước giờ không chấp nhận được vấn đề về tâm lý của Nguyên Ngọ.
Nhưng Lâm Thành Bộ biết cho dù cô bất mãn cũng không thể hiện ra trước mặt Nguyên Ngọ.
Hắn vừa trong bếp bận bịu nấu nướng vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nguyên Ngọ vẫn nói rất ít, cơ bản là không lên tiếng, anh rể hỏi y cái gì y mới trả lời một câu, sau đó Lâm Tuệ Ngữ kể chuyện đợt này đi công tác đụng ngay phải một ông lái taxi dở hơi.
Bạn nhỏ Lâm Dương ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại chen vào một câu.
Bầu không khí không tệ lắm, Lâm Thành Bộ thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi yên tâm dược một chút hắn mới có thể trổ hết tài nghệ nấu nướng, tập trung làm việc trong bếp.
Cắm cúi làm được khoảng nửa tiếng thì cửa phòng bếp mở ra.
“Còn một lúc nữa,” Lâm Thành Bộ vừa mở nồi nhìn đồ ăn vừa nói, “Có rượu không? Không phải rượu nấu, lấy cho con một ít rượu nặng của ba.”
“Không biết để ở đâu.” Tiếng Nguyên Ngọ truyền đến từ sau lưng.
“Lâm Thành Bộ quăng cái xẻng quay người, thấy Nguyên Ngọ ở sau lưng mình đột nhiên dâng lên cảm giác mừng rỡ gặp lại sau xa cách: “Sao anh vào đây?”
“Đi vệ sinh.” Nguyên Ngọ nói.
“Rẽ chỗ kia có cái cửa.” Lâm Thành Bộ chỉ đường cho y, đây là kiểu nhà truyền thống muốn đi vệ sinh phải đi qua bếp.
“Thơm lắm.” Nguyên Ngọ vừa nói vừa đi về phía kia.
“Đợi một chút,” Lâm Thành Bộ bước tới cửa bếp ngó quanh quất bên ngoài, mọi người đang trò chuyện, hắn bước vội về phía Nguyên Ngọ ôm chặt lấy y hôn mấy cái, “Ầy, em nhớ anh.”
“Kiềm chế một chút đi,” Nguyên Ngọ đẩy hắn, “Có người đi vào thì thu vé tham quan hay không thu đây? Toàn là người nhà của cậu.”
“Đệch,” Lâm Thành Bộ bật cười, thò tay vào trong áo hắn sờ soạng mấy cái sau đó mới đứng ngay ngắn thì thầm, “Sao rồi? Ổn chứ?”
“Không ổn lắm, thật sự rất mệt, tôi không biết nên nói gì cả,” Nguyên Ngọ nói, “Ăn cơm xong sớm rồi về nhé.”
“Được,” Lâm Thành Bộ nói, “Cố thêm một lúc nữa.”
“Cũng không đến mức phải số gắng,” Nguyên Ngọ cười cười, “Chỉ là khó tiếp chuyện, anh rể cậu thì dễ nói chuyện, mẹ cậu với chị cậu nói chuyện thấy tốn sức lắm, phải tìm cách đáp lời.”
Không có chuyện để nói cũng phải nặn ra chuyện để nói quả là một chuyện rất khó khăn với Nguyên Ngọ, trước giờ y đều không có gì nói thì không nói, cho dù sân khấu không không có ai cũng chả sao, nhưng đối mặt với người nhà mình thì Nguyên Ngọ không thể làm như vậy.
“Vậy anh phụ em đi,” Lâm Thành Bộ nói, “Đang lúc em cần… A tí cháy.”
Hắn vội chạy đến vặn nhỏ bếp lại: “Anh phụ với em, hôm nay làm hơi nhiều đồ ăn, em làm một mình phiền lắm.
“Được.” Nguyên Ngọ đáp.
Có lẽ lâu rồi cả nhà mới ngồi đông đủ với nhau nên tâm trạng ba mẹ đều tốt, trò chuyện khí thế ngất trời, tận đến lúc làm xong đồ ăn Nguyên Ngọ bê đồ ra mẹ mới phát hiện Nguyên Ngọ biến mất khỏi phòng khách từ lúc nào.
“Sao cháu lại vào giúp nó?” Mẹ giật mình, “Bảo sao cứ thấy sai sai.”
“Đầu bếp bảo bận quá.” Nguyên Ngọ đặt thức ăn lên bàn.
“Con đi giúp!” Lâm Dương lập tức nhảy khỏi ghế salon chạy vào phòng bếp giúp bưng đồ ăn.
“Cậu ngồi đi,” Lâm Tuệ Ngữ cười với Nguyên Ngọ, “Dù gì hôm nay cũng là khách.”
Nguyên Ngọ không khách khí gật đầu rồi ngồi xuống.
Chỉ ngửi bàn thức ăn Lâm Thành Bộ làm hôm nay thôi đã thấy mê người, Nguyên Ngọ nhìn thức ăn trên bàn, cảm giác nếu như mình cứ ở bên cạnh Lâm Thành Bộ thì nửa đời sau không cần lo cơm ăn nữa rồi.
“Nào, cạn ly.” Mẹ giơ cốc coca lên.
Nguyên Ngọ ngẩn người, cùng giơ cốc lên với mọi người, sau đó là một tràng leng keng cụng cốc.
“Ăn đi, không ai nói gì nữa đúng không?” Anh rể nói, “Chắc con không đợi mấy câu tổng kết nữa đâu.”
“Ăn đi ăn đi.” Mẹ nhắc.
Nguyên Ngọ thở phào nhẹ nhõm gắp một miếng thịt kho.
“Nhà em lúc ăn Tết đông đủ lắm, phải để cho ông nội phát biểu,” Lâm Thành Bộ ngồi bên cạnh kể với y, “Tổng kết chuyện năm cũ, mong muốn cho năm mới.”
“À.” Nguyên Ngọ có hơi mờ mịt.
“Còn mấy ngày nữa là ăn tết rồi,” Lâm Tuệ Ngữ nói, “Lúc đó cậu đến nhà bọn chị ăn tết đi, tết đông vui náo nhiệt lắm, thuận tiện xem xem ông nội chị phát biểu thế nào.”
“Anh còn đọc thuộc được nữa là, năm nào cũng như năm nào,” anh rể cười nói, “Cả giọng điệu từ ngữ đều y hệt.”
Đến nhà bọn chị ăn Tết đi.
Phản ứng đầu tiên của Nguyên Ngọ khi nghe được câu này không phải là thái độ của mẹ Lâm Thành Bộ có lẽ không sao rồi, mà là… Không.
Không muốn đến ăn Tết.
Không có thói quen ở với đông người như vậy, thậm chí túm tụm chung với những người không thân thậm chí xa lạ.
Nguyên Ngọ vừa nghĩ đến cảnh đấy đã thấy phiền rồi.
Người nhà Lâm Thành Bộ đã bắt đầu bàn chuyện ăn Tết, Nguyên Ngọ không muốn dập tắt sự vui vẻ của Lâm Thành Bộ, nhưng y sợ Lâm Thành Bộ sẽ đồng ý.
“Tiểu Bộ Bộ,” hắn ghé sát lại gần tai Lâm Thành Bộ, nói cực kỳ nhỏ, “Tôi… có thể không đến nhà cậu ăn Tết không?”
Lâm Thành Bộ ngẩn người nhìn y nhưng gật đầu rất nhanh nhỏ giọng nói, “Ừ, theo ý anh, không sao đâu.”
Nguyên Ngọ rốt cuộc thả lỏng dựa vào ghế.
Nhưng đồng thời lại thấy đau lòng, y đau lòng cho Lâm Thành Bộ.
Lại phải nhường nhịn tình tính kỳ quái của y.
“Nhưng có điều kiện,” Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn y, bàn tay xoa xoa chân y bên dưới thì thầm, “Vậy phải để em ăn Tết với anh, em muốn ăn giao thừa với anh.”
“Hả?” Nguyên Ngọ ngẩn người.
“À, không thì…” Lâm Thành Bộ đột nhiên nháy nháy mắt, “Hai chúng ta đi du lịch nhé? Du lịch kết… ăn Tết.”