Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 3
Nguyên Ngọ tự hỏi có phải mấy năm nay y tiếp xúc quá ít với con người hay không, quả thật y không bao giờ nghĩ tới có loại bệnh tâm thần cứ nhật định nhận mình là quỷ như thế này, nhìn mặt hắn còn có vẻ như rất tin vào điều mình nói, còn nếu y không tin hả, anh mà nói anh không tin thì bây giờ tôi lấy dao rạch lồng ngực tôi ra cho anh xem.
“Cậu có tí kiến thức cơ bản nào về quỷ không vậy?” Nguyên Ngọ vẫn ép hắn lên tường không buông.
“Vậy anh có không?” Lâm Thành Bộ hỏi ngược lại, còn vặn vẹo cổ mình: “Thả lỏng tẹo đi, không thở được.”
“Quỷ cũng cần thở hả?” Nguyên Ngọ không hề nghe theo.
“Làm sao anh biết quỷ không cần thở chứ?” Lâm Thành Bộ nhìn y: “Anh gặp quỷ rồi? Anh tìm người nào có kiến thức về quỷ mà hỏi thử xem đã từng gặp quỷ chưa? Ai dám chắc chắn quỷ không cần thở?”
Nguyên Ngọ nhìn hắn, trong nháy mắt này y lại không biết phản biện thế nào.
“Quỷ chúng tôi nếu thở thì chỉ cần thở mạnh một chút thôi có thể khiến anh nổi da gà, cả người lạnh toát, anh từng cảm nhận bao giờ chưa?” Tay Lâm Thành Bộ kéo cánh tay y đang bóp cổ hắn cho lỏng ra một chút, “Loài người các anh, cứ nói quỷ không có bóng, quỷ không có cơ thể, quỷ không có chân, không có lồng ngực…”
“Thật sự không có,” Nguyên Ngọ cắt ngang hắn, “Ngực phẳng hay ngực cỡ D không ai quan tâm.”
“Các anh cứ gán cái định nghĩa đó cho quỷ,” Lâm Thành Bộ nhìn y, “Có từng nghĩ đến chúng tôi cảm thấy thế nào không?”
“Không.” Nguyên Ngọ đáp.
“Vậy…” Lâm Thành Bộ vẫn còn muốn nói nhưng Nguyên Ngọ lại không có hứng thú để nghe.
Y thả Lâm Thành Bộ, lùi ra sau hai bước rồi chỉ ngón tay vào y: “Tôi mặc kệ cậu muốn làm quỷ biết thở hay gì gì, đừng có đi theo tôi là được.”
Quỷ biết thở đứng im tại chỗ, Nguyên Ngọ lấy dây buộc đống đồ đã mua vào giá gỗ sau xe, cái giá gỗ này được chủ thuyền gắn thêm vào để bình thường chở cá đi bán.
Nguyên Ngọ thấy cái thứ này xấu đau xấu đớn nhưng tính về chất lượng và tác dụng thì cũng tàm tạm.
Y lên xe cúi đầu đạp mấy cái nổ máy, lúc nhìn về phía Lâm Thành Bộ thì đã không còn ai nữa rồi.
Y nhíu mày nhìn một lượt xung quanh, chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Lâm Thành Bộ biến mất tăm như một con quỷ thực sự.
Gương xe bị lệch, Nguyên Ngọ giơ tay ra chỉnh lại, tiện tay bỏ mũ ra chỉnh chỉnh lại tóc, nhưng lúc nhìn thấy mặt mình thì lại lướt vội qua.
Chắc chắn là vì đẹp trai quá nên bản thân cũng không dám nhìn nhiều.
Trời nóng như đổ lửa, bỏ cái mũ ra là cảm nhận được ánh mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu, để hạt đậu lên trên chắc có thể nổ ra thành bỏng luôn quá.
Lúc Nguyên Ngọ chuẩn bị đội mũ lên bỗng nhìn thấy một vật thể màu trắng rơi từ trên trời xuống qua gương chiếu hậu, đáp xuống đỉnh đầu y.
Cái tay đang cầm cũ căng cứng lại, một lúc sau mới kiềm chế cảm giác ghê tởm sờ lên đầu: “Mệ nó chứ…”
Nguyên Ngọ chưa từng vào tiệm cắt tóc ở trấn, y tự dùng cây kéo của mình mà mò mẫm cắt.
“Gội đầu hay cắt tóc?” Cái tiệm cắt tóc này chắc chẳng có ý định làm ăn, chỉ có một bà chị gái tầm ba mươi tuổi ngồi bên trong chơi điện thoại di động.
“Gội.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Ngồi xuống đi.” Chị gái chỉ cái ghế trước gương.
“Gội đầu luôn,” Nguyên Ngọ không ngồi, “Trên đầu tôi có phân.”
“…Ờm.” Bà chị ngẩn người.
Gội đầu xong Nguyên Ngọ mới ngồi xuống ghế, bà chị cầm khăn xoa xoa đầu y: “Cậu không cắt bớt tóc đi chút sao? Dài rồi đấy, tóc xoăn tự nhiên thì phải tỉa lại chút chút.”
“Không cắt.” Nguyên Ngọ đáp.
“Không sửa lại một chút nhìn sẽ không sáng sủa đâu,” bà chị gái không có ý định buông tha, nói tiếp, “Cậu đẹp trai thế này, đầu tóc lại như vừa ngủ dậy…”
Nguyên Ngọ đứng dậy, lấy tiền bỏ lên bàn đi ra khỏi tiệm.
“Không sấy à?” Bà chị gái gọi với sau lưng y.
“Sấy cái méo gì.” Nguyên Ngọ lẩm bẩm.
Thời tiết như hôm nay thì đúng là không cần phải sấy làm gì cả, gió thổi suốt cả dọc đường cưỡi xe máy, lúc về đến Cầu Trầm tóc đã khô cong. Chẳng qua khói bụi mù mịt cả đoạn đường làm y thấy cái đầu này có gội cũng như không.
Cất xe lại vào phòng chưa củi ở trong thôn, Nguyên Ngọ xách bọc đồ trở về bến tàu cũ.
Phía trước bến tàu cũ là một con đường đất nhỏ, đường tắt đi tới thôn, bình thường xe gắn máy, máy cày với xe công nông đi qua khá nhiều, ô tô cho thuê không hay đi qua đây, dễ bị sa lầy, đây cũng là lí do vì sao khách du lịch không đi sang bến tàu cũ bên này.
Vậy mà hôm nay Nguyên Ngọ thấy phía xa xa đằng cánh rừng lộn xộn ngổn ngang có một con xe ô tô nhỏ màu trắng.
“Anh Tiểu Ngọ.” Đại Đầu đang đeo cái hồ lô to trên lưng nghịch nước ở bến tàu, vừa thấy y liền chạy lại ngay.
” Ai vậy?” Nguyên Ngọ hếch hếch cằm về phía bên kia.
“Không biết ạ.” Đại Đầu lắc lắc cái đầu, nhìn hướng ấy: “Không biết cái xe này.”
Nguyên Ngọ lấy một hộp rong biển từ trong bọc đồ ra cho nó: “Ăn không?”
“Có!” Đại Đầu cầm lấy, nhanh chóng mở ra rồi rút một miếng nhét vào miệng: “Mẹ nói cái này là rong bèo, ăn vào là thành quỷ nước.”
“Vậy trả cho chú đi.” Nguyên Ngọ chìa tay.
“Không có đâu” Đại Đầu vội vàng ôm chặt hộp rong biển: “Con làm quỷ nước cũng được.”
Nguyên Ngọ khinh bỉ: “Xùy.”
“Xùy xùy xùy.” Đại Đầu nghiêm túc học hỏi.
Nguyên Ngọ bước ra bến tàu nhảy lên thuyền: “Đừng có đi theo chú.”
“Tại sao?” Đại Đầu đang chuẩn bị nhảy theo y.
“Chúng ta không có tiếng nói chung.” Nguyên Ngọ đi về đằng trước.
“Có thể tìm mà, chúng ta thử tìm tiếng nói chung”, Đại Đầu không cam tâm đứng ở bến tàu: “Chú thích hiệp sĩ heo không?”.
Nguyên Ngọ không để ý tới lời của nó, nhanh chóng nhảy qua mấy cái thuyền đi mất.
Trước kia cảm thấy những người sống trên sông nước rất thú vị, nhưng đến khi thật sự sống ở trên nước rồi mới thấy không phải đâu cũng thú vị.
Nước ở bến tàu cũ này chảy chậm, nước trong vịnh đến giữa hè với mùa khô có thể ngửi được mùi tanh của rong bèo lẫn lộn, còn có mùi cá thối tôm thiu từ thượng nguồn đổ xuống… Nguyên Ngọ vẫn còn đang nghĩ xem liệu ngửi những bông hoa sen tươi tốt ở vịnh Đông kia có thấy mùi của người đã chết không.
Nói đi nói lại, vị trí con thuyền của y đậu không tệ, neo ở ngoài cùng những con tàu đỗ san sát tầng tầng tầng lớp lớp, buổi sáng hóng chút gió ngắm chút nước cũng ổn, thỉnh thoảng hứng lên còn ngồi câu cá ở đuôi thuyền.
Cho nên Đại Đầu cứ nhất quyết mò sang chỗ của y, ngay cả…người tâm thần với quỷ biết thở cũng muốn tới.
Cách hai chiếc thuyền, Nguyên Ngọ nhìn thấy Lâm Thành Bộ đang ngồi ở mũi thuyền thong dong đắc ý ngâm chân dưới nước.
Bực bội dâng lên trong nháy mắt khiến y muốn dùng hết sức mình lật một phát úp ngược con thuyền kia.
“Anh chậm quá đấy, con người à.” Lâm Thành Bộ vẫy vẫy tay về phía y vừa cười vừa nói.
Nguyên Ngọ không lên tiếng, đặt miếng gỗ rút đi lần trước lại cẩn thận, vào khoang thuyền đóng cửa lại.
“Bây giờ anh tin tôi là quỷ chưa?” Lâm Thành Bộ bước tới bên cạnh khe cửa, “Tôi đi bộ còn nhanh hơn anh đi xe máy đấy”.
“Giống quỷ các cậu có phải ngầm truyền tai nhau là giống người chúng tôi bị mù không?” Nguyên Ngọ bất ngờ mở cửa ra, chóp mũi dính sát rạt với với chóp mũi hắn, nói rõ từng chữ, “Xe cậu đậu ngay bên trong rừng kia kìa”.
“Đấy không phải là xe của tôi.” Lâm Thành Bộ đáp.
“Cậu biến ngay cho tôi.” Nguyên Ngọ chỉ vào mũi hắn nói.
“Đây là đất của anh à?” Lâm Thành Bộ lui về phía sau một bước.
“Cái thuyền này thì đúng.” Nguyên Ngọ chỉ chỉ xuống.
“Được.” Lâm Thành Bộ gật đầu, xoay người rời khỏi thuyền của y, ngồi xuống mũi thuyền của chiếc bên cạnh tiếp tục ngâm chân dưới nước.
Nguyên Ngọ không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến hắn nữa, ảnh đại diện của biên tập đã nhảy lên trên màn hình máy tính.
Cầm dao đợi chương mới: “Anh quên nhắc cậu, ngày mai là ngày cuối cùng của tuần này rồi nhaaa~~~”
Nguyên Ngọ ngẩn ngơ, đã rất lâu rồi, chỉ cần không để ý một chút là y sẽ ném cuộc sống qua một bên, không quan tâm thứ mấy không quan tâm ngày nào tháng nào, mỗi tháng chỉ có hai ngày y có thể nhớ được, chính là hai ngày cha mẹ Đại Đầu lên trên trấn để đi chợ, hai ngày này Đại Đầu sẽ ăn cơm trưa ở nhà y.
Y mở lịch ra xem, thứ sáu rồi…
Cười hết một chén rượu: Thứ sáu rồi à, mai là thứ bảy, hai ngày nữa mới gọi là hết tuần.
Cầm dao đợi chương mới: Mỗi tuần bắt đầu từ chủ nhật nhé, yêu thương nhiều [Cạn ly.jpg]
Cười hết một chén rượu:…
Nguyên Ngọ thở dài, mở máy vi tính lên nhìn vào bản thảo rách nát mới được vài chữ rồi thở dài.
Thôi thì kiếm cái gì ăn uống trước vậy.
Gần trưa rồi phải ăn cơm trước… Hay uống cafe trước? Ăn cơm trước đi, vớ vẩn bụng rỗng uống cafe vào lại đau dạ dày…
Cơ mà bữa trưa trong miệng y chính là mỳ ăn liền, hoặc là cơm hộp, nếu như y hứng lên sẽ nấu một nồi cơm, làm thêm một đĩa trứng chưng cà chua, cơm hộp rất tốt nha, cơm thừa còn dùng làm cơm rang được.
Nhưng mà có khi nào y có hứng chứ.
Hôm nay có thể không ăn mỳ, y có mua mỳ tươi.
Nấu mì với xúc xích có vẻ được đấy, một tháng cũng nên đối xử tử tế với bản thân hai ba buổi.
Y mang mì ra sau đuôi thuyền, với tay để lấy nước mới phát hiện đã chẳng còn giọt nào, vì vậy đành đi về phía mũi thuyền.
Lâm Thành Bộ vẫn còn đang ngồi ở trên chiếc thuyền bên cạnh ngẩn ngơ nhìn mặt nước, có vẻ không để ý thấy y đi tới.
“Đại Đầu ——–” Nguyên Ngọ hướng về phía bến tàu gọi to.
“Ái ui.” Lâm Thành Bộ giật mình.
“Đại Đầu ————-” Nguyên Ngọ không thèm quan tâm, tiếp tục gọi.
“Gọi ai thế? Có chuyện gì?” Lâm Thành Bộ vẫn giữ cái thái độ quen thân như cũ.
“Gọi điện thoại di động của tôi.” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
Sau khi điện thoại di động không còn nhận được tín hiệu gì nữa, y muốn gọi người mang nước tới phải gọi Đại Đầu, bảo Đại Đầu lấy điện thoại di động của mẹ nó gọi hộ.
“Tôi biến cho anh một cái,” Lâm Thành Bộ nói, “Tộc quỷ chúng tôi….”
“Quỷ với tộc quỷ hình như không cùng loài.” Nguyên Ngọ đáp.
“Cho anh.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, móc trong túi quần ra một cái điện thoại di động.
Nguyên Ngọ không nhận lấy, yên lặng nhìn hắn.
“Điện thoại của anh,” Lâm Thành Bộ nói, “Thật đấy, không tin thì anh thử xem.”
Nguyên Ngọ xoay người quay về khoang thuyền, lấy cái di động đã tắt máy một tháng ra huơ huơ cho Lâm Thành Bộ thấy: “Có bệnh thì phải chữa, không được sợ thầy giấu bệnh”.
“Cái điện thoại kia không phải của anh,” Lâm Thành Bộ đi tới: “Cái này mới là của anh.”
Không đợi đến lúc Nguyên Ngọ nổi cáu, hắn nắm lấy tay Nguyên Ngọ cưỡng ép nhét cái di động vào lòng bàn tay y: “Không tin anh nhìn thử xem, trong này lưu những gì.”
Nguyên Ngọ trợn mắt nhìn hắn một lúc lâu.
“Mang giúp tôi một bình nước tới, ừ, ở bến tàu cũ, số thẻ của tôi là…” Nguyên Ngọ gọi cho bên giao nước, “Cảm ơn.”
Sau khi cúp điện thoại y không trả lại điện thoại cho Lâm Thành Bộ ngay mà nhìn lại màn hình di động thừ ra.
Ảnh nền thuần một màu trắng, bên trên có một hàng chữ.
Cười hết một chén rượu, sát nhân giữa thành phố.
“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Nguyên Ngọ cầm điện thoại xoay xoay.
“Làm bạn.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cậu có biết người quỷ không chung đường không?” Nguyên Ngọ nói vô cùng chân thành: “Tôi còn muốn sống, không muốn kết bạn với quỷ.”
“Thật vậy sao?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Thật đấy,” Nguyên Ngọ gật đầu, “Cậu đi đầu thai đi được không?”
Lâm Thành Bộ nhíu mày giống như đang do dự, biểu cảm như vậy Nguyên Ngọ đã nhìn thấy tối hôm qua, lúc hắn nói muốn mượn bật lửa.
“Tôi có hai cái bật lửa, cho cậu thêm một cái nữa là tôi không có cái để dùng đâu.” Nguyên Ngọ cố giấu đi phiền não trong lòng: “Đi đi, cát bụi lại về cát bụi, bùn đất lại về với bùn đất…”
Lâm Thành Bộ ngẩng đầu nhìn y: “Vậy trước khi tôi đầu thai có thể hỏi anh chuyện này không?”
“Không thể.” Nguyên Ngọ dường như không đợi hắn nói hết đã trả lời.
Không thể.
Không thể.
Tại sao không thể, y không biết.
Y cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy.
“Anh biết Nguyên…” Lâm Thành Bộ không để ý đến sự từ chối của y, vẫn cương quyết mở miệng.
Có điều còn chưa nói xong Nguyên Ngọ đã nhấc chân đạp một cái vào bụng hắn, hắn không vùng vẫy gì đã ngã thẳng xuống nước.
Nước ở bên này sâu hơn bến tàu đằng kia, sau khi Lâm Thành Bộ té xuống quẫy hai ba cái, dần dần trồi lên rồi đứng hẳn dậy, nước chỉ đến cổ y.
“Cậu,” Nguyên Ngọ quỳ một chân chống tay xuống thuyền, chỉ thẳng vào mặt Lâm Thành Bộ: “Biến ngay cho tôi.”
Lâm Thành Bộ không trả lời, ngước khuôn mặt ướt đẫm nhỏ nước lên nhìn y.
“Tôi không biết cậu là ai, cậu muốn làm gì,” ngón tay Nguyên Ngọ sắp chạm đến tận sống mũi của hắn, “Còn tới làm phiền tôi nữa, tôi giết chết cậu đấy!”
“Giết chết như thế nào?”
Nguyên Ngọ im lặng mấy giây, bất ngờ đưa tay ra túm lấy tóc hắn, dồn sức nhấn đầu hắn vào trong nước.
Lâm Thành Bộ không hề giãy dụa để mặc cho y nhấn.
Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Vì dùng sức mà tay y trắng bệch, ngâm dưới nước lại càng không có chút hồng hào nào nữa.
Tóc Lâm Thành Bộ dập dềnh bên tay y, theo dòng nước lập lờ trôi, y có thể cảm nhận được sự mềm mại khi nó chạm vào tay mình, cả một chút… sợ hãi khó mà hình dung.
Y nhìm chăm chú vào mái tóc của Lâm Thành Bộ.
Chẳng biết qua bao lâu, có một cái bong bóng nước nổi lên.
Một cái, hai cái, từ nhỏ đến lớn tạo thành một chuỗi.
Không hiểu là do ánh mặt trời buổi trưa quá gay gắt hay bởi vì kích động, trên người y bắt đầu xuất hiện mồ hôi lấm tấm, đáng lẽ y phải cảm thấy nóng nhưng không hề, y đang lạnh run cả người, từng đợt từng đợt ớn lạnh theo tay y truyền lên từ dưới nước.
Nhìn chuỗi bọt nước từ to thành nhỏ rồi dần dần biến mất, cảm giác ớn lạnh cùng sự sợ hãi đang dồn dập dấy lên trong lòng, y thậm chí còn nghe được tiếng hít thở kinh hãi của mình.
Vừa nặng nề vừa gấp gáp, không biết có phải là bị dọa cho chảy nước mũi luôn rồi không, y nghe được tiếng thổi bong bóng từ phía mũi.
Y buông lỏng tay, bật người lui về sau mấy bước, giống như đang sợ hãi sẽ có thứ gì đó bất ngờ chui ra từ trong nước và giữa đám rong bèo kia.
Một lát sau Lâm Thành Bộ mới trồi lên khỏi mặt nước, lúc hắn trèo lên thuyền Nguyên Ngọ đã dựa vào khoang châm thuốc có vẻ bất lực.
“Anh không sợ dìm chết tôi à?” Lâm Thành Bộ ngồi lên mũi thuyền ho khan.
“Cậu không phải quỷ à?” Nguyên Ngọ nói.
“Cũng đúng,” Lâm Thành Bộ lắc mạnh đầu vẩy nước trên tóc: “Tí nữa thì quên”.
Sau đó hai người không nói gì thêm, Lâm Thành Bộ nhắm mắt lại nằm phơi mình dưới cái nắng ở mũi thuyền, không biết là ngủ hay thả hồn bay đi rồi.
Nguyên Ngọ ngậm điếu thuốc lá không rời, tàn thuốc lá đã đọng lại ở đầu điếu thuốc một đoạn dài, rủ xuống bên miệng y.
“Giao nước đây!” Trên bờ có người gọi.
Tàn thuốc rơi xuống tay Nguyên Ngọ.
“Để ở bến tàu.” Nguyên Ngọ hô lên.
Lâm Thành Bộ mở mắt nghiêng đầu nhìn y: “Ban nãy anh sợ à?”
“Ừ,” Nguyên Ngọ đáp một tiếng, “Dù sao cũng chưa giết quỷ bao giờ.”
Lâm Thành Bộ cười: “Anh không tin tôi là quỷ phải không?”
Nguyên Ngọ thở dài: “Giống quỷ các cậu có chia thành loại bình thường với loại sấn đến làm phiền người khác không?”.
“Chẳng qua tôi thấy cô đơn thôi.” Lâm Thành Bộ đáp.
“Hàng mới à?” Nguyên Ngọ châm một điếu thuốc nữa, rít một hơi, y cảm giác bản thân đã không còn tiếp tục nghĩ theo hướng người kia bị bênh tâm thần nữa, thôi kệ đi.
“Mới thật mà,” Lâm Thành Bộ ngồi dậy, “Cho tôi một điếu thuốc được không?”
Nguyên Ngọ ném bao thuốc về phía tay hắn.
Lâm Thành Bộ lấy bật lửa ra châm: “Anh có cô đơn không?”
“Không,” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Tôi thấy thêm một người nữa rất phiền”.
“Cũng may, anh sẽ không thấy cô đơn,” Lâm Thành Bộ nhả ra một vòng khói, rồi lại nhả tiếp một vòng khói nữa, “Chắc anh biết nhỉ, những người viết truyện ấy.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Mỗi một chữ quỷ được viết xuống”, Lâm Thành Bộ nheo mắt dưới ánh mặt trời, “Con quỷ trong truyện sẽ bước ra, bám theo sau người ấy.”
Nguyên Ngọ không trả lời.
Những lời này cực kì quen tai, y không nhớ được là ai đã từng nói như vậy với ai hay là đọc được nó ở đâu.
“Anh viết về quỷ nhiều như vậy,” Lâm Thành Bộ tiếp tục nhả khói, xuyên qua vòng khói nhìn về phía y, “Sau lưng không còn chỗ đứng nữa rồi”.
“Cho nên cậu bị ép chạy về đằng trước hiện nguyên hình hả?” Nguyên Ngọ đáp.
Lâm Thành Bộ cười rộ lên.
“Đầu thai đi mà, xin cậu đấy,” Nguyên Ngọ dụi thuốc: “Chừa chỗ cho con quỷ tiếp theo của tôi đi, không phải hết chỗ rồi sao?”
“Không cần đâu,” Lâm Thành Bộ nói: “Tôi chính là con quỷ tiếp theo đó, là cái con đong đưa trong đám bèo rong ấy.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn: “Con quỷ đấy là nữ.”
“Hể, nữ quỷ à,” Lâm Thành Bộ dường như hơi lúng túng, nhưng sau khi cúi đầu ngẫm nghĩ hắn lại nói: “Vậy tôi là người bị nữ quỷ đưa đi sau đó.”
Nguyên Ngọ xoay người đi vào khoang thuyền.
“Anh không hỏi làm sao tôi biết à?” Lâm Thành Bộ cao giọng hỏi.
“Có bài cả rồi.” Nguyên Ngọ lấy chân đá cửa khoang.
Hai giây sau y lại mò ra, bình nước vẫn còn để trên bến tàu.
“Muốn đi bê nước hả?” Lâm Thành Bộ lập tức hỏi: “Tôi lấy giúp anh”
Không đợi Nguyên Ngọ mở miệng, hắn đã xoay người chạy một mạch đến bến tàu khiêng bình nước về.
“Chuẩn bị nấu mì à?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Ừ.” Nguyên Ngọ đổ nước vào trong xoong.
“Đun nước sôi lên sau đó bỏ mì bỏ rau vào? Sau đó đổ ra ăn đúng không?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
“Ừ.” Nguyên Ngọ mờ mịt trả lời.
“Cho nên ăn chán lắm phải không?” Lâm Thành Bộ vẫn tiếp tục hỏi.
Bây giờ đến ừ Nguyên Ngọ cũng không muốn ừ nữa.
Có điều mỳ y nấu đúng là khó ăn muốn chết, đây chính là lí do vì sao y thà ăn mì ăn liền còn hơn.
“Chúng ta thỏa thuận đi.” sau một lúc yên lặng Lâm Thành Bộ lên tiếng.
“Hử?” Nguyên Ngọ cứng nhắc đáp lại, y nghĩ tới những lúc Đại Đầu đến cũng không làm y chán nản đến vậy.
“Tôi giúp anh nấu một nồi mì thật ngon, anh giúp tôi đầu thai,” Lâm Thành Bộ nói, “Nếu tôi không có chỗ đi sẽ lượn qua lượn lại ở chỗ này mãi đấy.”
Trong lòng Nguyên Ngọ dấy lên một sự tuyệt vọng mờ mịt, y ôm đầu ngồi phịch xuống boong thuyền: “Ôi giời ơi.”
“Cân nhắc thử xem.” Lâm Thành Bộ bước lại ngồi xuống bên cạnh y.
“Cậu đầu thai rồi sẽ biến mất hả?” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn.
“Đúng vậy.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Được.” Nguyên Ngọ đáp.