Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 12
Quán bar của Giang Thừa Vũ gọi là Thanh Hợp Nhai số 18, địa chỉ nằm ngay ở số 18 trên đường Thanh Hợp, một con phố nhỏ tràn ngập cảm giác nghệ sĩ trong thành phố, đủ các loại thanh niên nghệ sĩ tụ tập, náo nhiệt cả con phố.
Lâm Thành Bộ lần nào tới đây cũng không dễ chịu gì, mỗi ngôi nhà hai bên phố, mỗi ô cửa sổ với hắn đều cảm thấy xa vời
Số 18 ở phía Nam, hơi khuất một chút bởi vậy không đến cửa sẽ không nhìn thấy được, nhưng một khi nhìn thấy được thì sẽ cảm thấy đây quả là một cái cửa không phải của thời đại này.
Cửa sơn tuyền một màu đen, đèn bên trên là những ô nhỏ màu đen, trên tường phun hai vệt sơn màu đỏ tươi chẳng hiểu có ý gì, nhìn qua vừa thấy dồn ép vừa thấy bất thường, Giang Thừa Vũ nói khẩu hiệu của quán bar là muốn những người vào đây có thể cởi bỏ lớp ngụy trang của bản thân để sống thật với con người mình.
Lúc Lâm Thành Bộ đi vào quán mới hơn chín giờ, người trong quán chưa có mấy. Tiếng nhạc blue phát ra sau tấm màn buông thấp ở một góc khuất ít người nhìn thấy.
Phía trước quầy bar đã có hai ba người ngồi, lúc nhìn qua hắn có cảm giác bản thân đang đến tìm Nguyên Ngọ, nhưng quầy bar mới chỉ có một nhân viên, vẫn chưa đến giờ.
Từ lúc Nguyên Ngọ xảy ra chuyện hắn không còn đến đây nữa, hôm nay trở lại cảm giác như đã qua một đời vậy.
Lâm Thành Bộ đi qua khu vực phục vụ bước về phía khu vực của nhân viên, một người phục vụ rất lễ phép chắn trước mặt hắn: “Chào anh, bên trong…”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn không nói gì, đoán người này chắc mới tới.
“Anh Lâm à, lâu lắm mới gặp,” một người phục khác tiến tới chào hỏi hắn, lúc Lâm Thành Bộ tiếp tục đi vào có dè dặt nhắc một câu: “Anh Thừa Vũ… đang ở phòng làm việc.”
Phòng làm việc của Giang Thừa Vũ ở trong cùng, Lâm Thành Bộ đứng ngoài kính mờ chuẩn bị gõ cửa mới biết vì sao cậu phục vụ kia lại dè dặt.
Cách một tấm kính hắn có thể nhìn thấy hai bóng người đang ngồi sát nhau, không nhìn ra đang làm chuyện gì nhưng nhìn bóng thì có thể thấy vẫn đang mặc quần áo.
Lâm Thành Bộ thở dài gõ cửa.
“Việc gì?” Giọng Giang Thừa Vũ từ trong truyền ra.
“Em đây.” Lâm Thành Bộ nói xong thì xoay người dựa vào tường bên cạnh.
Chỉ mười mấy giây sau cửa mở ra, một người ăn mặc rất chỉnh tề đi ra sang phòng khách bên cạnh, Lâm Thành Bộ không nhìn rõ mặt, chỉ biết người đó là nam, à dĩ nhiên không cần nhìn cũng biết.
Hắn đi vào trong phòng làm việc, Giang Thừa Vũ đang dựa vào cạnh bàn làm việc, áo sơ mi cởi mấy cúc.
“Ngại quá.” Lâm Thành Bộ hắng hắng giọng.
“Uống gì nhé.” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Không uống đâu, em lấy đồ xong rồi đi luôn,” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, “Em buồn ngủ lắm, muốn về ngủ.”
“Rượu? Cafe? Hay trà?” Giang Thừa Vũ tiếp tục hỏi.
Lâm Thành Bộ nhìn hắn, thấy cái biểu tình liên quan gì đến tôi trên mặt hắn đành trả lời một câu: “Nước lọc.”
“Đệch,” Giang Thừa Vũ đi tới cây nước lấy một cốc nước, nửa đặt nửa quăng xuống mặt bàn, “Đến nhờ vả thì thái độ cũng phải niềm nở chứ.”
“Cảm ơn anh Thừa Vũ,” Lâm Thành Bộ cầm lấy cốc uống một hớp, ngồi xuống ghế salon cong miệng cười, “Được chưa?”
“Cậu mà đi đóng phim thì chắc đến vai xác chết cũng không được nhận,” Giang Thừa Vũ tự rót cho bản thân một ít rượu, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Nói xem nào, sao tự nhiên lại nghĩ tới bộ cốc của cậu ta?”
“Không biết nữa, chỉ là muốn… Cho anh ấy tiếp xúc với quá khứ của mình,” Lâm Thành Bộ nhìn nước trong cốc, lần trước lấy moto ba bánh đi gặp Nguyên Ngọ cũng là muốn như thế, cho dù thất bại nhưng dáng vẻ hôm nay của Nguyên Ngọ khiến cho hắn cảm thấy không thể dừng lại nữa, “Em sợ nếu cứ thế này, anh ấy sẽ quên ngày càng nhiều.”
“Cậu ta quên không ít rồi,” Giang Thừa Vũ rút điếu thuốc, ném bao thuốc lá đến bên tay hắn, “Thật ra thì phải nói là cậu ta còn nhớ được những gì mới đúng.”
Đúng vậy, Giang Thừa Vũ nói không sai, Nguyên Ngọ còn nhớ được bao nhiêu chứ.
Nhiều khi còn có những suy nghĩ làm người khác lạnh gáy.
Hơn nữa lần này hắn phát hiện ra, vấn đề của Nguyên Ngọ không đơn giản chỉ là đã quên và trí nhớ bị đảo lộn.
“Thừa Vũ,” Lâm Thành Bộ nhìn Giang Thừa Vũ, “Anh… có biết gì về gia đình anh ấy không?”
“Ai biết,” Giang Thừa Vũ nói, “Anh có theo đuổi cậu ta đâu.”
“Hai người quen biết cũng đâu có ngắn? Không biết tí ti gì à?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Hai ta quen nhau cũng được kha khá này,” Giang Thừa Vũ ngậm điếu thuốc, “Cậu biết gia đình anh thế nào không? Bố mẹ còn sống khỏe mạnh không? Có anh chị em gì không? Anh bao tuổi rồi…”
“Cái này em biết, ba mươi mốt tuổi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Đệch mợ, tại vì anh đây với Nguyên Ngọ bằng tuổi nhau.” Giang Thừa Vũ nói.
“…Ừ.” Lâm Thành Bộ không nhịn được cười, “Ngại quá.”
“Lượn đi,” Giang Thừa Vũ đứng dậy, đi tới cái tủ cạnh bàn làm việc, “Anh không biết gì về nhà cậu ta thật, trước giờ cậu ta không kể, đến cả nhà có bao nhiêu người cũng không biết, chỉ biết cậu ta là người pha rượu đỉnh nhất ở quán bar này, sau khi cậu ta không đến nữa thì fangirl của cậu ta ngày ngày khóc than.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ khe khẽ thở dài, những gì hắn biết thực ra không nhiều, giống như Giang Thừa Vũ nói, Nguyên Ngọ sẽ không kể chuyện gia đình với người khác, bất kể là ai, mà có vẻ Nguyên Ngọ cũng không có bạn thân.
“Bộ này, cầm lấy đi,” Giang Thừa Vũ lấy một cái hộp trong tủ ra, “Vốn định giữ lại để sau này bán cho fan cậu ta.”
“Anh vừa phải thôi.” Lâm Thành Bộ cười cười, cầm lấy cái hộp mở ra.
Hộp đựng rất đẹp, bên trong đựng đầy đủ một bộ công cụ pha chế rượu, mỗi thứ đều có khắc kí hiệu biểu tình (●—●) bên trên, toàn bộ đều là Nguyên Ngọ tìm người đặt riêng.
Lâm Thành Bộ mãi không hiểu một người tính tình lạnh lùng còn không tử tế gì như Nguyên Ngọ tại sao thích cái biểu tình này, người như y cho dù phải dùng biểu tình, nhiều lắm là cái mặt dài thượt này (-_-).
Hay biểu tượng này khức tạp quá, khó khắc?
“Em về đây.” Lâm Thành Bộ đóng nắp hộp lại, lấy một cái túi bên cạnh đựng vào.
“Về nhà à?” Giang Thừa Vũ thở dài.
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Sau đó đến Cầu Trầm điểm danh?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Hai ngày nữa em mới đến, đến nhiều quá sợ anh ấy phiền,” Lâm Thành Bộ mở cửa phòng làm việc ra, nghĩ nghĩ một chút quay lại, “Anh Thừa Vũ, cảm ơn.”
“Lấy thân báo đáp đi.” Giang Thừa Vũ nói.
“Anh đâu thiếu bạn chịch.” Lâm Thành Bộ đi ra ngoài.
“Tổ sư cậu.” Giang Thừa Vũ đóng cửa lại.
Khó khăn lắm mới có một ngày không mưa, Nguyên Ngọ ngồi dưới cái lán ở đuôi thuyền, chương mới hôm nay đăng rồi mà phản ứng của độc giả không có gì đặc biệt, vì vậy y có thể thoải mái ngồi ngây ngốc.
Câu chuyện này không dài, ngắn hơn nhiều so với những gì từng viết trước đây, chỉ bằng khoảng một nửa.
Quá ngắn, với tốc độ đăng chương mới như này chắc chỉ hơn một tháng nữa là viết xong.
Sau đó thì sao, viết xong bộ truyện này thì làm gì?
Viết mới à?
Viết về cái gì? Viết như thế nào?
Y nhíu nhíu lông mày, nhìn chằm chằm xuống mặt nước, cảm giác trong lòng bây giờ đang rất loạn, có một loại hoảng sợ không đè nén được đang dâng lên, cảm giác này không phải tới từ mặt nước mà tới từ những mờ mịt trước mắt.
Cái loại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng sắp không thể trốn tránh được nữa.
Y hút xong hai điếu thuốc thì đứng dậy bật cái máy cảm biến lên, nằm xuống.
Thôi cứ đi ngủ một lát đã, ngủ rồi thì không cần suy tính cái gì.
Nguyên Ngọ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, mỗi lần nằm xuống chẳng bao lâu sẽ mê man, nhưng loại mê man này không hay ho gì, không giống với cái kiểu đơn thuần mệt nhọc đặt lưng là ngủ mê man.
Đây là mê man, đơn giản là mê man.
Khiến người ta thở cũng khó khăn.
Phải nói là không hề thoải mái, nhưng không thoải mái chỗ nào chứ… Không rõ nữa.
“Con đã đủ may mắn rồi!”
“Có thể chúng ta chưa quan tâm con đầy đủ, nhưng mà…”
“Con hạnh phúc hơn nhiều so với nó, vậy sao còn chưa thấy đủ?”
…
Nguyên Ngọ thấy âm thanh này xa xôi lắm, không nghe rõ, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng nội dung.
Nghe quá nhiều lần rồi
Đúng thế, nghe quá nhiều lần rồi.
Mỗi câu mỗi chữ y thuộc như nằm lòng.
Nguyên Ngọ trở mình, ôm chặt chăn bên cạnh, co người lại.
Đã lâu lắm rồi không nghe thấy giọng nói này, đã bao đâu, không nhớ, tóm lại là rất lâu.
Có chút tưởng niệm nhưng sự hoảng hốt còn chiếm phần hơn.
Bà nội rất hiền từ, cười cũng hòa nhã nhưng y chỉ muốn né tránh.
“Anh bảo… em là ai? Em là anh hay là em… Còn anh? Anh là em hay là anh?”
“Anh có từng nghĩ đến, có lẽ em không nên tồn tại… Rốt cuộc em là ai?”
Nguyên Ngọ nhìn gương.
Tấm mắt cố gắng muốn tránh đi nhưng lại bị thứ gì đó ép buộc giam chân mình trước gương, ngay cả con ngươi không thể chuyển động.
Y không thể không trợn trừng mắt nhìn gương.
Trong gương là khuôn mặt y vừa quen thuộc vừa xa lạ, bản thân y.
Cười rất xán lạn.
Kiểu cười trước nay chưa từng xuất hiện trên mặt y.
“Mình là ai vậy?” Y ở trong gương cười khẽ.
“Đứng lại! Làm gì đấy! Biến đi!”
Tiếng Lâm Thành Bộ dũng mãnh vang lên, Nguyên Ngọ bừng tỉnh khỏi những hỗn loạn ngổn ngang, ngẩn người một lúc mới sợ hết hồn.
“Lùi nữa! Lùi nữa!”
Nguyên Ngọ cau mày bóp trán, Lâm Thành Bộ sao lại đến nữa rồi! Một người đi làm một tuần bốn buổi, sao y lại thấy hắn rảnh đến độ có thể ngồi đếm lông chó cơ chứ.
“Xin hỏi có ai không?” Bên ngoài truyền vào trọng một người phụ nữ trung niên
Nguyên Ngọ đang chống tay muốn ngồi dậy, nghe được âm thanh này y bỗng khựng lại.
“Tôi là người của ủy ban thôn, trên trấn đang làm điều tra tạm trú,” người phụ nữ nói thêm, “Có ai trong này không?”
Mồ hôi lạnh trên người Nguyên Ngọ giống như bị ép ra cùng một lúc, y yên lặng không đáp
Cửa khoang bị gõ.
“Đứng lại! Làm gì đấy! Biến đi!”
Nghe được tiếng bước chân đang tiến về phía cửa sổ khoang thuyền, Nguyên Ngọ mới cắn răng đứng dậy, bước đến tắt cái máy cảm biến.
“Chào cậu,” một người phụ nữ xuất hiện ở cửa sổ, “Đang ngủ sao?”
“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp, không quay sang nhìn cô.
“Vậy phiền cậu một chút,” người phụ nữ lấy ra quyển sổ, “Cho tôi xem thẻ căn cước của cậu, tôi hỏi mấy câu cậu trả lời là xong.”
Nguyên Ngọ không lên tiếng.
“Cậu tên gì?” Người phụ nữ hỏi.
Tim Nguyên Ngọ đập thình thình, mang tai cũng cảm nhận được cảm giác tim đang nhảy bình bịch, y im lặng xoay người lật tìm trong đống quần áo lấy ra một cái thẻ nhỏ vứt lẫn trong góc.
Thẻ căn cước.
Y không nói gì, cứ thế đưa ra.
“Nguyên Thân,” người phụ nữ nhìn y, y phối hợp quay sang phía người phụ nữ hai giây, cô gật đầu, ” Cậu mua thuyền này của Lý Quân sau đó vẫn ở trên đây phải không?”
“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.
“Bình thường làm những việc gì?” Người phụ nữ hỏi tiếp.
“Ngủ,” Nguyên Ngọ trả lời, sau khi cảm giác được ánh mắt của người phụ nữ, y bồi thêm một câu, “Viết tiểu thuyết.”
“Ồ, nhà văn à?” Người phụ nữ cười cười, trả thẻ căn cước cho y, “Điều kiện cảnh vật chỗ chúng tôi tốt, chắc là có nhiều linh cảm.”
“Ừ.” Nguyên Ngọn nhận lấy bỏ vào trong một hộp bánh quy nhỏ.
Người phụ nữ hỏi thêm mấy câu, không có gì đặc biệt, Nguyên Ngọ chỉ thấy đầu đau điếng, đau đến mức y không nhớ nổi câu hỏi như thế nào, không nhớ nổi mình trả lời ra sao.
Ngay cả chuyện người phụ nữ này rời đi lúc nào y cũng không biết.
Đại Đầu nằm bò ra cửa sổ gọi y mấy lần y mới hoàn hồn.
“Anh Tiểu Ngọ,” Đại Đầu ngậm một cái kẹo mút, cái còn lại cầm trong tay, “Cái này cho anh này.”
“Cảm ơn.” Nguyên Ngọ cầm lấy cây kẹo mút, xé vỏ bỏ vào miệng.
“Chúng ta đi trồng hoa được không?” Đại đầu lại chìa tay ra, trong lòng bàn tay béo múp míp là mấy hạt giống nho nhỏ, “Đây là hoa năm sao, leo giàn được đó.”
“…Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.
Y cần kiếm chuyện gì đó để làm, cho những hỗn loạn trong đầu mình nhanh chóng tan biến, để cho sự chú ý không còn tập trung vào chuyện ban nãy.
Y đi theo Đại Đầu lên bến tàu, vào trong rừng cây trồng hoa.
Lâm Thành Bộ đứng ở cửa sau trung tâm thương mại đợi Tiếu Ny đi ra, hắn gọi hai cuộc điện thoại Tiếu Ny đều không nghe, đoán chừng nếu đi thẳng vào phòng làm việc sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài, hắn chỉ đành biết đợi ở chỗ này.
Có một số việc hắn cần phải hỏi, mặc dù cảm thấy Tiếu Ny có thể không biết, hoặc chỉ không muốn nói nhiều cho hắn, nhưng hắn thật sự không còn ai để nỏi nữa.
Đợi khoảng nửa tiếng, rốt cuộc hắn thấy được Tiếu Ny đi ra từ cửa sau cửa bách hóa, nhưng hắn vừa bước tới, Tiếu Ny đã thấy hắn, xoay người bước thẳng sang hướng khác.
“Ny Nhi!” Lâm Thành Bộ đuổi theo, “Chỉ năm phút thôi! Không, một phút.”
“Phiền quá là phiền,” Tiếu Ny quay người nhìn hắn, “Lâm Thành Bộ anh đi khám bệnh đi được không? Em còn biết nói gì với anh nữa? Em phục anh sát đất luôn đấy, em là bạn gái cũ của Nguyên Thân! Anh hiểu thế nào là bạn gái cũ không? Em chia tay với anh ấy từ bao giờ rồi anh biết không? Anh làm cái gì mà cứ bám lấy em không tha vậy? Anh có việc thì tìm người khác được không?”
“Tìm người khác cũng vô ích,” Lâm Thành Bộ chặn trước mặt cô, “Anh chỉ hỏi một câu thôi… Anh ấy bây giờ ở đâu?”
“Em không biết!” Tiếu Ny gào lên, “Làm sao em biết anh ta ở đâu!”
“Thật là không biết à?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Không! Hề! Biết!” Tiếu Ny trợn trừng mắt nhìn hắn, “Em không biết đâu, em xin anh đấy, đừng đến tìm em nữa mà! Phiền chết được, em không muốn dính dáng gì đến mấy chuyện như này nữa, hai chúng ta cũng đâu có quen thân lắm đúng không? Chỉ là em đến quán bar đưa đồ gặp nhau mấy lần rồi ăn thịt bò khô hai lần đúng không?”
“Xin lỗi.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng.
“Đủ rồi đừng xin lỗi,” Tiếu Ny khoát khoát tay thở dài, “Đừng đến tìm em nữa là được.”
Lâm Thành Bộ trở lại vào xe, đầu hắn rất loạn, hạ ghế xuống nhìn trần xe.
Tiếu Ny không biết nhiều gì hơn, còn ai để mà hỏi chứ?
Người hắn có thể hỏi chỉ có ba người, Dương Huy, Giang Thừa Vũ và Tiếu Ny, Giang Thừa Vũ chẳng biết cái gì, Tiếu Ny không biết, ban nãy hắn gọi cho Dương Huy, cũng không biết.
Rốt cuộc nên làm gì bây giờ
Hắn buồn phiền cau mày nhắm mắt lại.
Điện thoại trong túi quần vang lên, một lúc sau Lâm Thành Bộ mới mở mắt rút điện thoại di động ra
Điện thoại của Dương Huy gọi tới, hắn nghe máy: “A lô?”
“Tiểu Bộ,” Dương Huy bên kia nói: “Anh vừa nghĩ lại, nếu không thì cậu đến mấy câu lạc bộ chụp ảnh ở bản địa hoặc nhóm nào đó hỏi thăm xem sao? Trước kia anh nghe thấy cậu ấy từng nhắc đến việc chụp ảnh, nhưng chỉ thế thôi, không có gì hơn.”
“Thật không?” Lâm Thành Bộ ngồi dậy, “Anh ấy sẽ đi mấy cái hội nhóm đó hả?”
“Chắc là sẽ đi đấy, hỏi thăm thử xem,” Dương Huy nói, “Có điều anh hỏi cái này, sao cậu đột nhiên chuyển hướng vậy?”
“Không nói rõ được,” Lâm Thành Bộ nhíu mày, “Chỉ là.. tự nhiên cảm thấy, anh ấy không chỉ đơn giản quên mất chuyện trước đây, cũng không phải chỉ có ý định viết xong cuốn truyện kia..”
“Hả?” Dương Huy ngẩn người.
“Lần trước em gọi tên anh ấy không phải là bị đánh à,” Lâm Thành Bộ nói, “Sau đó không dám gọi nữa, em vẫn cảm thấy anh ấy tự ép mình không nhớ lại những chuyện trước kia…”
“Không phải chứ? Trong tiềm thức anh ấy biết cậu là người biết anh ấy, sau đó không muốn để cậu lật tẩy?” Dương Huy nói.
“Nhưng bây giờ em thấy không chỉ có vậy,” Lâm Thành Bộ bóp trán, “Sao em lại có cảm giác, anh ấy không chỉ là không nhớ ra…”
“Hửm?” Dương Huy không hiểu.
“Trước kia có người từng nói, anh ấy bây giờ thay đổi không còn là anh ấy, bây giờ em thấy câu này có vẻ đúng,” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng, “Sao em lại có cảm giác, anh ấy không phải là anh ấy thật.”
“Trồng ở đây được không?” Đại Đầu chỉ một lùm cây bên cạnh đất bùn.
“Không được.” Nguyên Ngọ ngồi dựa vào một thân cây, nhìn Đại Đầu làm việc.
“Tại sao?” Đại Đầu hỏi.
“Ánh nắng bị che hết rồi.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Bị nó che hả?” Đại Đầu chỉ lùm cây bên cạnh.
Nguyên Ngọ gật đầu.
“Con còn tưởng trồng ở đây nó sẽ có bạn lớn cùng cơ,” Đại Đầu hơi thất vọng.
“Vậy trồng ở đâu ạ?”
“Chỗ nào không có cây mọc,” Nguyên Ngọ nói, “Nhóc nhìn mấy cây kia trồng chung với nhau, cái bị che mất ánh nắng đều không lớn nổi.”
“Vâng,” Đại Đầu chỗ hiểu chỗ không gật gật, lại loanh quanh mấy vòng, “Vậy con trồng vài hạt, trồng chỗ này đi, chỗ này không có cây, cho nó lớn một mình một chỗ.”
“Được.” Nguyên Ngọ đáp.
Đại Đầu cầm cái xẻng nhỏ bận rộn hì hục đào một lúc lâu cũng đào ra được một cái hố nhỏ, bỏ mấy hạt giống vào, vừa lấp đất vừa quay lại hỏi y: “Anh Tiểu Ngọ, hạt giống trồng trong hố nếu mọc ra cùng lúc thì sao, có che mất ánh sáng của nhau không?”
“Bọn chúng sẽ tự điều chỉnh.” Nguyên Ngọ nói.