Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 10
“Không thì hôm nay không làm đậu phụ nữa,” lúc Lâm Thành Bộ bước vào đến phòng bếp đã là hơn bốn giờ, đừng nói đến đậu phụ phải làm trước, ngay cả những nguyên liệu khác cũng không kịp chuẩn bị nữa rồi, “Hôm nay em…”
“Không sao, buổi sáng chị gọi cho cậu thấy tắt máy, nên gọi điện nhờ thầy Lương qua làm đậu phụ rồi,” bà chủ nhìn hắn, “Cậu ốm à? Sắc mặt xấu vậy.”
“Chắc bị cảm lạnh,” Lâm Thành Bộ xoa xoa mặt, “Buổi sáng uống thuốc xong em ngủ quên mất.”
“Cậu nghỉ ngơi hai ba ngày đi, mấy hôm nay thầy cậu rảnh,” bà chủ vỗ vỗ hắn, “Đến bệnh viện khám xem sao? Đừng cậy còn trẻ mà chủ quan.”
“Chị còn nói nhiều hơn cả mẹ em,” Lâm Thành Bộ cười cười, “Em không sao thật mà.”
“Chị mà là mẹ cậu đã tóm cậu đến thẳng bệnh viện luôn rồi, thừa hơi đứng đây phí lời với cậu à.” Cô thở dài.
Bà chủ tên Tôn Ánh Xuân tính tình rất tốt, nếu như không phải con gái cô mới bốn tuổi thì Lâm Thành Bộ còn muốn nhận cô làm mẹ nuôi.
Nhà hàng phòng riêng tên Tiểu Quán Xuân Trĩ này do một tay ông nội cô gây dựng nên, sau khi có tuổi rồi thì giao lại cho cô, việc làm ăn cũng thuận buồm xuôi gió.
Nhân viên của nhà hàng không nhiều mà quan hệ của Tôn Ánh Xuân với mọi người rất tốt, từ sau khi Lâm Thành Bộ cũng sư phụ chuyển tới đây làm thì chưa thấy ai nghỉ việc, bao nhiêu năm qua vẫn từng ấy gương mặt.
Mỗi khi hắn cảm thấy muộn phiền, ngồi ở quán ngắm khung cảnh quen thuộc cùng những con người quen thuộc làm hắn cảm thấy thư thái hơn nhiều… Có điều hôm nay không như mọi khi, hắn ốm thật, cho dù có nhìn mặt sư phụ cũng không có tác dụng.
Lâm Thành Bộ thay quần áo xong nhét một viên sâm vào miệng ngậm rồi qua phòng bếp, thế chỗ cho sư phụ đang chuẩn bị nguyên liệu.
“Vẫn như mọi khi, có một bàn thêm khoai môn.” Sư phụ nói.
“Vâng, được rồi.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Nếu không khỏe thì nghỉ ngơi mấy ngày,” sư phụ đứng bên cạnh nói, “Với cái tình trạng này thì đồ ăn làm ra cũng sẽ mang theo buồn phiền của con, ảnh hưởng đến mùi vị.”
“Con đang vui quá trời quá đất đây.” Lâm Thành Bộ cười cười với ông.
Sư phụ lúc nào cũng cằn nhằn, nấu ăn hay luyện võ cũng như đủ loại tâm pháp, Lâm Thành Bộ nghĩ với cái khả năng giác ngộ của mình thì cả đời này chắc không bao giờ có được chân truyền của ông.
Sau khi làm một lượt các món ăn đưa ra, Lâm Thành Bộ ra khỏi phỏng bếp đi về phía nhà sau nghỉ ngơi một lúc.
Nhà sau hay nhà trước đều được sửa sang rất cẩn thận, còn kê hai bộ bàn ghế nhỏ, có điều khách sẽ không tới đây, đều là nhân viên của nhà hàng nghỉ ngơi ở đây.
Lâm Thành Bộ ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc rồi rút điện thoại ra xem.
Điện thoại di động có vẻ vẫn ổn, sau khi mở máy có thấy vài cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn, xem xong hắn liền xóa sạch.
Thói quen này hắn đã giữ được một khoảng thời gian, vừa mở lịch sử cuộc gọi hay tin nhắn ra là có thể nhìn thấy tên Nguyên Ngọ, cuộc điện thoại trên cùng là của Nguyên Ngọ gọi, hắn bị nhỡ, sau đó Nguyên Ngọ nhắn sang một tin.
– Thôi, không đi nữa, không có tâm trạng.
Sắp hai năm hắn không giao tiếp một cách bình thường với Nguyên Ngọ rồi, cho dù tranh chấp hay cãi nhau.
Lâm Thành Bộ khẽ thở dài, nhả ra một vòng khói.
“Tiểu Bộ”, lúc y đang lim dim tựa vào ghế định ngủ, một nhân viên phục vụ đi tới, “Khách phòng số bốn muốn gặp đầu bếp.”
“Hả?” Lâm Thành Bộ vẫn còn mê mang, “Thức ăn bị sao à?”
“Không, chỉ nói muốn gặp đầu bếp thôi.” Phục vụ đáp.
Lâm Thành Bộ nhíu mày, dường như đã đoán được là ai: “Mấy đầu bếp khác của quán đâu…”
“Chỉ đích danh đầu bếp làm món Đạp Tuyết,” phục vụ cười cười, “Còn nói là cái cậu trẻ trẻ.”
Lâm Thành Bộ xùy một tiếng, ông sư phụ kia đặt cho món đậu phụ đó cái tên Đạp Tuyết, trong tiểu quán chỉ có mình ông và Lâm Thành Bộ biết làm món này.
“Lần sau anh ta đến thì bảo anh nghỉ rồi.” Lâm Thành Bộ chẳng biết phải làm sao đành đứng dậy.
“Em nào dám, không dây được với ổng.” Phục vụ đáp.
Không chọc được vị Giang Thừa Vũ này, ông chủ một quán bar có tiếng, khách quen của Tiểu Quán, khá thân quen với Tôn Ánh Xuân, nói ra thì nhân viên của quán cũng nhẵn mặt hắn.
Lúc mới quen, Lâm Thành Bộ thấy người đàn ông này vừa tài giỏi, vừa đẹp trai, sau thì thôi… Khỏi nói nữa, tóm lại là không dây được.
Lâm Thành Bộ mỗi lần gặp hắn là thấy nhức hết cả đầu, cho dù là nhờ vào hắn mà Lâm Thành Bộ mới quen biết được Nguyên Ngọ.
“Ông chủ Giang à,” Lâm Thành Bộ uể oải đẩy cửa phòng số bốn ra chào, trong phòng chỉ có một mình Giang Thừa Vũ, “Thức ăn không ngon sao?”
“Biết ngay cậu ở đây,” Giang Thừa Vũ tựa lưng vào ghế cười: “Vừa rồi hỏi bà chị Tôn, bà chị còn bảo cậu không đến, nói đậu phụ hôm nay thầy Lương làm, nhưng anh ăn một miếng là biết ngay cậu làm.”
Lâm Thành Bộ không đáp.
“Ngồi đi,” Giang Thừa Vũ chỉ vào cái ghế bên cạnh, “Anh rảnh, tìm cậu nói chuyện phiếm.”
“Em đang trong giờ làm việc đấy anh giai à.” Lâm Thành Bộ nói.
“Chém gió,” Giang Thừa Vũ liếc hắn, “Cậu nấu xong đồ ăn là hết việc, chắc vừa nãy ngồi hút thuốc ở nhà sau, cậu làm như anh mới quen cậu được mấy ngày không bằng, đối xử với anh như vậy.”
“Quen lâu rồi còn không biết vì sao em đối xử với anh như vậy à?” Lâm Thành Bộ nói: “Không có việc gì thì em đi trước đây, hôm nay em hơi khó chịu.”
“Thấy,” Giang Thừa Vũ nói, “Sắp cắn người đến nơi rồi.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ đáp.
“Được rồi, anh cũng không có chuyện gì quan trọng,” Giang Thừa Vũ thong dong xúc một thìa đậu phụ, “Nghe nói cậu tìm được cậu ta rồi?”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, ai chim lợn nhanh như thế.
“Lại tiếp tục?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Ừ.” Lâm Thành Bộ cầm bình trên bàn rót một cốc nước.
“Vậy anh lại hết cơ hội rồi?” Giang Thừa Vũ tiếc nuối ra mặt.
“Có lúc nào anh có cơ hội vậy?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Bạc bẽo quá, thật muốn quất cậu,” Giang Thừa Vũ ngửa đầu cười, “Cái bộ dạng này của cậu làm anh không nhìn nổi nữa rồi.”
“Vậy đừng nhìn nữa, xin anh đấy.” Lâm Thành Bộ thành khẩn nói.
“Cứ nhìn,” Giang Thừa Vũ nhấp một ngụm bia, “Tiểu Bộ, cậu ta đã không còn là cậu ta trước đây, cậu có hiểu không vậy?”
“Vậy thì sao?” Lâm Thành Bộ hỏi ngược lại.
“Thứ cậu thích là trước đây, không phải bây giờ,” Giang Thừa Vũ nói, “Cậu bây giờ mà ở cùng cậu ta là điên đấy biết không?”
“Em cũng đâu có lấy thuốc ở chỗ anh,” Lâm Thành Bộ nói, xoay người ra phía cửa, “Em tự biết mình đang làm cái gì.”
“Tiểu Bộ,” Giang Thừa Vũ nói sau lưng hắn, “Anh chỉ cho cậu một cách.”
Lâm Thành Bộ dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
“Nếu anh là cậu,” Giang Thừa Vũ đứng lên bước tới cạnh hắn, sáp lại gần nhỏ giọng nói: “Anh sẽ vứt hết tất cả làm lại từ đầu, dẫu sao người ấy cũng không tự nhận ra được bản thân có vấn đề, không đi khám bệnh được, rất khó có thể quay về như trước kia, đúng không?”
Lâm Thành Bộ lùi lại sau một chút, không lên tiếng.
“Vậy anh sẽ vứt hết tất cả, bắt đầu lại…” Giang Thừa Vũ nói, “…Với người ấy một lần nữa từ bây giờ.”
“Hả?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Ôi anh đây vĩ đại quá mà,” Giang Thừa Vũ quay lại ngồi xuống bàn, “Nói cho cậu biết cách hay như vậy.”
“Anh thấy cậu ta không có hứng thú với cậu, đợi đến lúc cậu ta từ chối cậu,” Giang Thừa Vũ gắp một gắp thức ăn, “Có anh chờ.”
Lâm Thành Bộ cảm thấy trên người lành lạnh, có lẽ vẫn chưa hết sốt, cả người nhức mỏi không muốn tiếp tục nói chuyện này với hắn nữa, ra khỏi phòng đóng cửa.
Có điều phương pháp tên Giang Thừa Vũ không đáng tin này nói cho hắn đã khiến hắn hơi lay động.
Trước giờ đúng là hắn cố gắng muốn kéo Nguyên Ngọ trở về với cuộc sống như trước kia, nhưng Nguyên Ngọ không hề phối hợp, thậm chí không ngừng tìm cho mình lí do để bỏ qua mọi sự bất hợp lí.
Vậy nếu như hắn buông bỏ, thuận theo thế giới khác của Nguyên Ngọ, bắt đầu lại ở trong thế giới của Nguyên Ngọ.
Như vậy có được không?
Công bằng không?
Đầu Lâm Thành Bộ vốn đang mơ mơ màng màng cộng thêm suy nghĩ nhiều mà càng trở nên mờ mịt, lúc mở cửa xe hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt chao đảo.
Hắn do dự đóng cửa xe lại, đến ven đường vẫy một chiếc xe.
Không muốn ăn cơm, cũng không có cảm giác muốn ăn cơm, hắn mua một ít bánh su nhân đậu đỏ cùng một chai sữa chua ở tiệm bánh dưới nhà.
Chẳng mấy mà đến cuối tuần, cả đêm điện thoại réo liên tục, tất cả những lời rủ rê mời gọi đi ăn cơm uống nước của đám bạn bè hắn đều từ chối.
Hắn không muốn làm gì cả, từ sau khi gặp Nguyên Ngọ hắn không còn tâm tư làm gì khác, hơn nữa người không khỏe.
Cuộn mình trên ghế salon ăn hai cái bánh su nhân đậu đỏ, uống nửa chai sữa chua, xem phim còn không nhìn rõ mặt diễn viên đã lơ mơ ngủ mất.
Tủ lạnh nhỏ trống không, kem cũng hết rồi, Nguyên Ngọ không thể không cầm quyển sổ ghi chú bắt đầu lên danh sách những thứ cần mua.
Mấy tờ ghi chú trước đây toàn là những dòng y đọc không hiểu, nét bút nguệch ngoạc không hàng không lối.
Dù gì cũng đều là những thứ trước đây mình tiện tay ghi xuống không quan trọng lắm, nhưng tại sao vẫn không xé bỏ. Y không nhớ được lí do, ngay cả lí do tại sao mình không thử xem lại xem viết những cái gì cũng không nhớ được.
Viết xong hết danh sách những thứ muốn mua, Nguyên Ngọ xé tờ giấy ghi chú xuống.
Quyển giấy ghi chú rất mỏng, phía dưới chẳng còn mấy tờ, xé xong thì cũng nên vứt đi rồi.
Vậy… rốt cuộc y viết cái gì vậy?
Nguyên Ngọ niết quyển ghi chú, do dự rồi lật trang thứ nhất ra.
Gió to.
Nhớ gọi điện thoại.
Mua đồ ăn vặt.
…
Đều là nội dung nhắc nhở, Nguyên Ngọ chỉ liếc qua, phía dưới cùng của tờ giấy này có viết một danh sách những thứ tương tự, trong đó có hai chữ khiến cho tay y khẽ run, nhanh chóng lật qua.
Kính lặn.
Hắn đột nhiên không muốn xem những thứ bên dưới nữa, từng đợt bất an dâng lên mãnh liệt, mắt y lướt nhanh hai ba trang sau.
Một con số ngày tháng rơi vào tầm mắt y.
Y giống như bị đâm một dao vội ném mạnh quyển sổ qua một bên, lại lấy đống quần áo cũ trùm lên trên quyển sổ.
Thở gấp, tim đập nhanh, thân thể cũng theo đó mà run lên từng đợt.
Không xem nữa.
Nguyên Ngọ đứng ở đuôi thuyền châm thuốc, nhìn mặt nước chằm chằm.
Gió hôm nay không lớn, mặt nước yên ả, thỉnh thoảng có thể thấy những con cá nhỏ bơi nhanh qua mang theo gợn sóng lăn tăn.
Bình thường Nguyên Ngọ không nhìn đăm đăm vào nước thế này, bất kể là trong suốt hay đục ngầu đều làm y cảm thấy không thoải mái, cực kỳ không thoải mái.
Nhưng có lúc y lại thấy không từ bỏ được, kháng cự nhưng vẫn muốn đến gần, dường như giữa nước và y có một mối quan hệ nào đó, giống như những thứ trên giấy ghi chú kia làm y sợ hãi, y sợ phải nhìn thấy, nhưng lại không bỏ được.
Tại sao?
Nguyên Ngọ cầm danh sách chuẩn bị vào trong thôn lấy xe, lúc đi qua bến tàu có gặp Đại Đầu.
“Hôm qua chú không nhìn thấy con đâu nhỉ!” Đại Đầu mong chờ hỏi.
“Không hề,” Nguyên Ngọ rút một tờ mười đồng từ trong ví ra, “Cho nhóc, đừng tiêu hoang.”
“Vâng, cảm ơn anh… Chú Tiểu Ngọ,” Đại Đầu nhận tiền cẩn thận nhét vào túi, “Vậy một ngày con tiêu một đồng được không?”
“Hai ngày một đồng,” Nguyên Ngọ nói, “Nếu bốn ngày nhóc mới tiêu một lần thì có thể tiêu hai đồng.”
“Vâng,” Đại Đầu chỗ hiểu chỗ không gật đầu, “Chú đi đâu?”
“Lên trấn.” Nguyên Ngọ nói.
“Lát nữa cha con cũng đưa con đi!” Đại Đầu vui vẻ, “Hôm nay có họp chợ.”
“Ừ,” Nguyên Ngọ nói, “Biết đâu chúng ta lại vô tình gặp nhau.”
“Vô tình gặp nhau là thế nào?” Đại Đầu lập tức hỏi lại.
“Coi như chú chưa nói gì cả.” Nguyên Ngọ xoay người đi vào trong thôn.
Lúc lấy xe, chủ thuyền có đi tới: “Tôi bảo cậu cái này.”
“Vâng?” Nguyên Ngọ đáp.
“Trong thôn muốn thống kê số người tạm trú, chắc khoảng tháng sau,” chủ thuyền nói, “Lúc đó sẽ có người tới thuyền, tôi báo trước với cậu, chắc kiểm tra thẻ căn cước.”
“Được, cảm ơn.” Nguyên Ngọ đáp.
Thẻ căn cước?
Y nhíu mày.
Ngày nào cũng trút xuống một trận mưa xối xả, cứ vậy kéo dài nguyên một tuần lễ, có khi là buổi sáng, có khi là buổi chiều, có lúc lại tối, có khi cả ngày.
Nguyên Ngọ ngồi trong khoang thuyền không ra ngoài ba ngày, ôm cái máy tính xách tay không rời.
Liên tục viết, liên tục viết.
Y không hiểu vì sao bản thân muốn nhanh chóng viết hết câu chuyện này ra, giống như nếu bây giờ không viết thì không còn cơ hội nữa.
So với hai ba ngày một chương mới như trước kia, ba hôm nay mỗi ngày một chương làm cho độc giả không kịp thích ứng.
– Trời ạ, có phải mị ấn nhầm truyện không!
– Tôi ra ngoài nhìn coi mặt trời cái đã.
– Đại đại à, không sợ chiều hư chúng tôi sao?
– Trời ơi tin được không, có chương mới liên tục? Nếu không phải đọc văn phong là biết đúng tác giả thì chắc tôi tưởng đổi người viết rồi.
Nguyên Ngọ khép máy tính lại.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào, mặc dù nghe chưa được bao nhiêu lần nhưng với tốc độ và nhịp bước, y vẫn đoán ra được là Lâm Thành Bộ.
Chủ yếu chỗ này cũng có mấy ai tới, ngoài Đại Đầu chỉ có Lâm Thành Bộ.
“Anh ở đâu?” Lâm Thành Bộ đứng ở thuyền bên cạnh gọi.
“Không có ở đây.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Tôi mang theo cái máy cảm biến,” Lâm Thành Bộ xách một túi đồ theo tay, “Tôi thay cái hỏng kia cho anh.”
Nguyên Ngọ không lên tiếng, một lát sau hắn mới mở cửa khoang, tựa vào cửa nhìn Lâm Thành Bộ.
“Cái này đặt riêng,” Lâm Thành Bộ giơ giơ túi đồ trong tay, “Tôi thấy dùng tốt lắm.”
“Cậu rảnh rỗi vậy?” Nguyên Ngọ lấy điếu thuốc ra ngậm.
“Một tuần tôi đi làm bốn ngày,” Lâm Thành Bộ bước tới, lấy hộp máy cảm biến ra, “Anh ăn chưa? Lát tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Lắp cái này trước đã rồi tính.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Máy cảm biến không khác gì nhiều so với cái trước kia, bởi vì đường dây vẫn còn tốt nên lắp rất nhanh.
“Tôi thử nhé?” Lâm Thành Bộ bật công tắc.
Nguyên Ngọ gật đầu.
Lâm Thành Bộ bước tới trước cách cửa khoang một bước.
“Đứng lại! Làm cái gì! Biến ngay!” Một giọng nam dũng mãnh vang lên.
Nguyên Ngọ đang tựa vào cạnh cửa sợ hết hồn, điếu thuốc ngậm trên miệng còn chưa châm rơi xuống sàn thuyền: “Cái quái gì vậy?”
Lâm Thành Bộ cười cười lui về sau.
“Lùi nữa, lùi nữa!” Giọng nam uy nghiêm vang lên lần nữa.
“Thấy sao?” Hắn phủi phủi tay nhìn Nguyên Ngọ.
“Này là cậu tự ghi âm à?” Nguyên Ngọn nhặt điếu thuốc lên ngậm vào miệng.
“Nghe ra được à?” Lâm Thành Bộ cười nói, “Lần đầu tôi còn không nghe ra giọng mình đấy.”
“Cảm ơn.” Nguyên Ngọ quay trở về khoang thuyền.
“Đi ăn cơm không?” Lâm Thành Bộ đứng ngoài hỏi.
“Đứng lại! Làm cái gì! Biến ngay!”
Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn.
“Đi không? Đi sang bên Cầu Trầm, tôi nghe nói có một hàng nấu cá om tiêu ngon lắm,” Lâm Thành Bộ lui về mũi thuyền, “Tôi muốn ăn thử.”
“Lùi nữa! Lùi nữa!”
Nguyên Ngọ bất đắc dĩ giơ tay tắt cái máy cảm biến: “Tôi không muốn làm gì.”
“Hôm nay anh đăng chương mới rồi mà.” Lâm Thành Bộ nhìn y “Đi ra ngoài một lúc đi.”
Nguyên Ngọ không lên tiếng, mò lấy bật lửa châm thuốc.
“Không xa lắm đâu, lái xe mất có hai mươi phút,” Lâm Thành Bộ dừng lại rồi nói nhỏ, “Chỉ là… tôi không muốn đi ăn một mình, anh có thể… đi ăn với tôi không?”
Nguyên Ngọ tựa vào đệm nhìn chằm chằm hắn một lúc, tận đến khi tàn thuốc rơi xuống tay y mới khoát tay nói: “Bản thân nấu ăn trâu bò như vậy mà còn chạy đến khu du lịch ăn cá?”
“Cao thủ ở dân gian đó.” Lâm Thành Bộ nói.
“Đi bộ đi,” Nguyên Ngọ gảy tàn thuốc, “Tôi không muốn ngồi ô tô,”
“Được!” Lâm Thành Bộ lập tức gật đầu.
Nguyên Ngọ không nghĩ đến việc sẽ đồng ý sang Cầu Trầm ăn cơm với Lâm Thành Bộ.
Trừ lúc đi lên trấn sẽ phải đi qua khu du lịch kia, y chưa từng sang bên đó, càng không ở lại đó.
Khách du lịch quá đông, y không quen nổi với người đi tới đi lui, nói cười ầm ĩ.
Không giống sự náo nhiệt đơn thuần ở trấn trên, loại náo nhiệt của du khách này làm cho y thấy không an toàn, cảm giác bị cảm đám người vây quanh cực kì không thoải mái.
Nhưng y lại nhận lời Lâm Thành Bộ.
Chính y cũng bất ngờ.
Có lẽ là bởi vì… cô đơn đi, sau lưng Lâm Thành Bộ lúc nào cũng treo nụ cười lộ ra sự cô đơn, làm y cảm thấy ngậm ngùi.
Nguyên Ngọ đội mũ, đeo khẩu trang, đóng cửa khoang lại rồi chầm chậm đi về phía Cầu Trầm với Lâm Thành Bộ.
“Thật ra không khí trong lành lắm,” Lâm Thành Bộ nói, “Ở trong thành phố tôi còn không đeo khẩu trang, anh ở nông thôn lại bịt kín mít.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ đáp, không tiếp lời hắn.
“Anh thích ăn cá phải không?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
“Cũng tàm tạm.” Nguyên Ngọ nói, “Sườn lần trước không tệ.”
“Anh nhớ?” Lâm Thành Bộ chợt quay đầu.
“Hả?” Nguyên Ngọ cũng nhìn hắn, trong mắt tràn ngập mê mang.
Lâm Thành Bộ đợi mấy giây, nhìn Nguyên Ngọ không có phản ứng nào khác vì vậy chuyển đề tài: “Món tủ của tôi là đậu phụ, lúc nào có dịp làm cho anh ăn.”
“Đậu phụ gì?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Là loại… đặc biệt, phải làm từ công đoạn xay đậu, lằng nhằng lắm,” Lâm Thành Bộ cười cười, “Có điều ăn ngon cực kỳ, nhưng chỉ làm trong tiệm được thôi, tất cả công cụ với gia vị đều ở đó, làm ở chỗ khác thì…”
“Có phải cậu từng kể với tôi rồi không?” Nguyên Ngọ đột nhiên quay đầu ngắt lời hắn.
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ sửng sốt.
“Cách làm đậu phụ.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ nhìn y, lâu sau mới đáp: “Kể rồi, từ trước đây rất lâu.”
“Bao lâu?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Lúc chúng ta…” Lâm Thành Bộ khó khăn lắm mới mở miệng, “…Mới quen.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn không nói gì thêm, dời tầm nhìn đang dừng trên mặt hắn sang chỗ khác, ánh mắt dần dần trở nên rời rạc.