Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 1


Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 1

“Cô trầm mình xuống, nước dần dần vây lấy thắt lưng rồi đến ngực, tới bả vai, cái lạnh thấm dần vào thân thể, sau sự đau nhói là mê man.

Lòng sông dưới chân gồ ghề với đám rong bèo rậm rạp dài đến tận thắt lưng, cách một lớp vải quần vừa dày vừa nặng cũng có thể cảm nhận được sự dày đặc và dẻo dai của chúng, cô cảm thấy mỗi cái nhấc chân động tay đều dần dần trở nên nặng nề.

Nước tràn vào khoang miệng, vào khoang mũi, lỗ tai, không mảy may thương xót nhanh chóng mang theo sự tuyệt vọng và lạnh lùng ăn mòn nốt hơi thở cuối cùng…

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bắt đầu ra sức giãy dụa, ngửa đầu, liều mạng muốn lui về phía sau, hoặc trồi lên trên…

Nhưng cô đã bị giam chặt xuống đáy sông, không thể cử động được thêm chút nào, cánh tay mỗi lần quơ loạn đều giống như chém bừa vào một miếng thạch khổng lồ, chân lại không cách nào thoát ra được, cái đám màu xanh này vốn dĩ chỉ cần bứt nhẹ một nắm cũng có thể đứt mà giờ biến thành dây thừng cực kì bền chắc…

Cho dù ngửa đầu lên sẽ thấy được mặt nước lấp lánh cách bản thân chỉ ba tấc nhưng phổi của cô đã không thể hít được thêm dù chỉ nửa hớp không khí.

Giống như bị trồng ở dưới lòng sông cùng với đám rong bèo, chầm chậm đu đưa giữa làn nước…”

Bên ngoài cửa sổ vô cùng im ắng, thỉnh thoảng có âm thanh của cá quẫy lên trên mặt nước, vây cá mang theo tiếng nước nhu thuận cùng ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa làm cho con người ta mệt mỏi rã rời….

Nguyên Ngọ dựa vào tấm đệm phía sau châm một điếu thuốc, lưu lại phần tiểu thuyết mới viết được một nửa rồi đóng máy tính lại.

Loại cảm giác nhàn hạ như ông lão tám mươi tuổi ngồi bên cửa sổ cùng với chú chó mười tám tuổi úp sấp bên chân giữa một đống bộn bề chưa xong nhưng cứ tự an ủi mình “thế thì có làm sao đâu” hết lần này đến lần khác khiến y cảm thấy thoải mái.

Điếu thuốc còn chưa hút xong, tiếng bước chân bình bịch từ bên ngoài truyền vào mang theo sự hớn hở, sức chân rất khỏe, làm cho boong thuyền dưới chân y hơi lay động.

Nguyên Ngọ nhắm mắt thở dài, nắm chặt điếu thuốc đang hút dở rồi dụi tắt.

Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy thước đột nhiên dừng lại rồi biến mất.

Y đợi một lát, nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ, thẳng tay thò ra ngoài cửa sổ túm chặt.

“A!” Một chuỗi tiếng cười giòn tan vang lên, kèm theo giọng trẻ con non nớt: “Lại bị tóm rồi.”

Tay Nguyên Ngọ xách lên một đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi.

“Đại Đầu, chú từng nói với nhóc là nếu cứ giữ cái chỉ số thông minh này, về sau ế chỏng ế chơ là cái chắc chưa?”, Nguyên Ngọ nhìn nó, “Nhóc không biết tìm chỗ khác mà trốn à?”

“Gì cơ?!” Đại Đầu ngước mắt lên.

Kỳ thật nhóc Đại Đầu này rất đáng yêu, mắt mũi so với cha mẹ lại không có quá nhiều điểm giống nhau, đầu cũng không to.

Đặt tên ở nhà như vậy có lẽ mang theo mong ước của người quanh năm sống trên thuyền, Nguyên Ngọ nhìn mặt nước bên ngoài, đầu to chắc khó chìm.

“Không, chú nói nhóc béo quá, tiếng bước chân rõ là to.” Y quay về dựa vào đệm.

“Anh Tiểu Ngọ,” Đại Đầu đi vào khoang thuyền, “Anh biết chưa…”

“Gọi chú.” Nguyên Ngọ nhắc.

“Chú,” Đại Đầu lập tức sửa, “Chú biết chưa…”

“Cởi giày.” Nguyên Ngọ nhắc tiếp.

Đại Đầu nhanh chóng hẩy đôi dép lê dưới chân ra rồi chạy vào ngồi chen bên cạnh người y: “Chú biết chưa…”

“Chưa biết.” Nguyên Ngọ mở tủ lạnh nhỏ ra lấy một cây kem đưa cho nó.

“Con nói chú nghe,” Đại Đầu ghé sát vào tai y, lấy tay khum khum lại che miệng, “Lại có người chết đuối ở bến tàu bên kia, có nhiều người vây xem lắm.”


“Nhóc cũng đi xem?” Nguyên Ngọ liếc mắt nhìn nó.

“Không đâu, mẹ con nói trẻ con không được nhìn, sẽ bị đưa đi.” Đại Đầu nghiêm túc trả lời, nói xong còn mắm môi mắm lợi có vẻ rất hồi hộp.

Nguyên Ngọ cười cười, rút một tờ tiền từ trong ví ra đưa nó: “Đi mua giúp chú bao thuốc.”

“Vâng,” Đại Đầu cầm lấy tờ tiền, “Hôm nay con uống sữa có được không?”

“Được, có thể ăn cả kẹo mút.” Nguyên Ngọ đứng dậy bước về cửa khoang thuyền.

“Chú đi đâu vậy?” Đại Đầu lẽo đẽo theo sau hỏi y.

“Kiếm tư liệu.” Nguyên Ngọ trả lời.

Đã ba ngày không ra khỏi thuyền rồi, lúc ở trong khoang thuyền còn không để ý, Nguyên Ngọ ra ngoài boong tàu mới phát hiện mặt trời hôm nay cực kì chói chang, đã sắp năm giờ rồi mà còn sáng rực rỡ động lòng như vậy.

Y nheo mắt ngẩng lên nhìn trời, cả một vùng chói lòa, mười giây sau còn có cảm giác muốn bay thẳng lên trời.

Y hắt hơi một cái lại thu tầm mắt về.

Đi bộ từ chỗ này đến bến tàu khá xa, chắc mất khoảng tầm bảy tám phút gì đó.

Nguyên Ngọ chầm chậm bước lên qua tấm ván bắc giữa hai chiếc thuyền đi về phía bên kia.

Nơi này là Cầu Trầm, một mảnh đất trũng ngập nước ở ngoại thành.

Hai con sông giao nhau ở nơi đây, lưu lại một vùng sông nước rộng lớn, từng khoảnh từng khoảnh như hồ nhỏ thông với nhau, mùa hè là cả một vùng lau sậy, thỉnh thoảng lại lộ ra một miếng đất bồi tầm mười mét vuông.

Chỗ Nguyên Ngọ ở là một khúc ngoặt của sông, sau khi bến tàu cũ bị bỏ, ở đây xếp chồng xếp lớp các loại tàu thuyền cũ, có cái vô chủ, có cái chủ để sửa nhưng mãi không thấy sửa, vứt bừa bộn lung tung một chỗ, được người ta dùng những miếng gỗ to nhỏ bắc qua nhau, không khác gì một cái mê cung trên mặt nước, ở giữa còn không thiếu những lồng bè nuôi cá.

Ở đây không phải chỉ có một mình Nguyên Ngọ, còn có hàng xóm như nhà nhóc Đại Đầu, công nhân trông nom bè cá, cả những người trên bờ không có nhà, hoặc có nhà nhưng đã quen sống ở vùng sông nước rồi.

Có điều ở xa bến tàu đến vậy thì chỉ có một mình y.

Cách bến tàu mấy chục thước đã có thể nhìn thấy đầu bên kia có không ít người đang đứng vây xem, còn có cả máy quay, hóa ra người của đài truyền hình đã mò đến rồi.

Nguyên Ngọ không đi tới bên tàu mà ngồi xổm xuống trên mũi thuyền một con tàu gần đó, rút điếu thuốc cuối cùng trong túi ra.

Người chết đuối đã được đưa đi rồi mà người hóng hớt còn chưa giải tán, vẫn nán lại quây xem phóng viên của đài truyền hình phỏng vấn những người thường xuyên câu cá ở nơi này.

Ở cái nơi mà mọi khi quá yên bình tĩnh lặng, chỉ cần có một chút chuyện thôi cũng có thể khiến con người ta phấn chấn hơn ngày thường.

Nguyên Ngọ không rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng việc có người chết đuối ở Cầu Trầm này thì không có gì lạ.

Cầu Trầm được xem như một điểm du lịch ở vùng ngoại thành, tất nhiên là không bao gồm cái bến tàu cũ rồi, bến tàu cũ cách đường lớn quá xa, mặt nước hỗn độn, dòng nước phức tạp, du khách bình thường sẽ không đến đây, làm homestay cũng thất bại.

Vậy nhưng mùa hè tới vẫn có những người đến đây để tránh dòng người đông đúc, cũng chính vì vậy hàng năm không thiếu vài người không hiểu rõ con nước ở đây bị nước kéo cho trôi nổi dập dềnh đu đưa.

Y nghe thấy được đám người kia vẫn còn sôi nổi bàn tán, cái người không quay về được này đã mất tích từ cách đây ba hôm rồi, được tìm thấy ở vịnh Đông ngày hôm nay.

Vịnh Đông là chỗ sâu bên trong đám lau sậy, có mấy khóm sen lớn tươi tốt lắm, còn có ít ruộng cạn rất nhỏ, ngoài những lúc có người trong thôn dùng thuyền chở trâu đi qua để cày cấy thì chẳng bao giờ có bóng dáng của ai.

Mẹ của Đại Đầu từng hỏi y một cách thần bí rằng biết vì sao hoa sen ở Vịnh Đông lại tươi tốt như vậy không?


“Biết,” Nguyên Ngọ gật đầu, “Lắm người chết.”

Mẹ Đại Đầu nhìn chằm chằm y một lúc: “Cậu kì lạ thật thấy, làm người khác sợ.”

“Hở,” Nguyên Ngọ cũng nhìn lại cô chằm chằm: “Có phải em đẩy bọn họ xuống đâu, sao lại làm người khác sợ?”

Sau ngày hôm đó mẹ Đại Đầu không cho nó sang thuyền của y chơi nữa, mặc dù Đại Đầu vẫn sang chẳng thiếu lần nào.

Nguyên Ngọ hút xong điếu thuốc thì chuẩn bị đứng dậy đi luôn, phóng viên nữ của đài truyền hình kia lóng ngóng nhảy lên thuyền, loạng choạng tiến tới: “Anh à, chào anh, có thể hỏi mấy chuyện không?”

Nguyên Ngọ không đáp lại.

“Anh à, anh là người ở đây à?” Nữ phóng viên hỏi tiếp.

“Ừ.” Nguyên Ngọ đứng dậy xoay người đi về.

“Anh là người trên thuyền hay là ở trong thôn kia?” Cô phóng viên chặn y lại: “Có thể hỏi anh mấy chuyện không?”

“Không.” Nguyên Ngọ đáp cụt lủn, đi vòng qua cô về phía trước.

“Anh biết chuyện có người chết đuối ở Vịnh Đông không?” Cô phóng viên nữ này rất trẻ, nhìn qua có vẻ là vừa tốt nghiệp, cứ một mực bám đuôi theo cùng vô số câu hỏi, “Hai năm gần đây lượng người chết đuối nhiều hơn hẳn so với mấy năm trước, anh cảm thấy lí do có thể là ở đâu? Đã là người ở đây thì anh có thể khuyến nghị một số vấn đề an toàn cho khách du lịch chứ?”

“Không biết, chưa từng nghĩ đến, không thể.” Nguyên Ngọ nhảy lên tấm ván bắc giữa hai con thuyền, nhìn qua xuống dưới chân của cô nàng phóng viên đang đứng chen bên cạnh mình, giơ tay ra muốn ngăn lại: “Cẩn…”

“Gì cơ? Tôi…” Cô phóng viên không chịu bỏ qua cho cơ hội phỏng vấn lần này, bỏ qua mọi trở ngại mà theo sát từng bước, ngay sau đó hét lên một tiếng chói tai: “A!”

Cánh tay Nguyên Ngọ đưa ra để ngăn vội vàng chuyển thành kéo nhưng không kịp, quơ một cái vào trong không khí: “…thận.”

Miếng gỗ làm từ cánh cửa cũ kỹ chắp vá dưới chân đã cũ lắm rồi, mấy chỗ cũng mục hết cả, cô phóng viên giẫm một bước vào đúng chỗ, còn chưa kịp nói hết câu đã ngã ụp cả người xuống nước.

Cả bến tàu vang lên một trận cười, tuy rằng nước ở bến tàu rất cạn nhưng ngã xuống cũng đủ khiến cô chật vật, cô vùng vẫy trong nước thét mấy tiếng chói tai mới đứng dậy được.

Nguyên Ngọ thở dài, quay người đi khỏi.

Cô phóng viên được đồng nghiệp kéo lên bờ giữa một tràng tiếng tiếng cuối cùng cũng buông tha cho lần săn tin này.

Lúc trở lại thuyền của mình, Đại Đầu đang cầm một bao thuốc lá ngồi ở mũi thuyền, bên cạnh còn để một cái hồ lô lớn.

Thấy y quay lại đã vẫy vẫy tay từ xa: “Con mua về rồi.”

Nguyên Ngọ cho nhóc con một ngón tay cái khen ngợi.

“Chú thấy người chết không?” Đại Đầu hỏi, chỉ thiếu mỗi viết hẳn hai chữ tò mò lên mặt.

“Không thấy,” Nguyên Ngọ cầm dây đeo của quả hồ lô khoác lên vai nó, “Nhóc về nhà đi.”

“Con không muốn về,” Đại Đầu uốn éo, “Con còn muốn tám chuyện với chú.”

“Chúng ta không có tiếng nói chung.” Nguyên Ngọ cầm lấy bao thuốc trên tay nhóc ném vào trong khoang thuyền.

“À…” Đại Đầu đáp lại.


Nguyên Ngọ đi vào trong thuyền, rút một điếu từ trong bao thuốc lá ra, lúc chuẩn bị châm thuốc liếc mắt nhìn ra bên ngoài mới phát hiện Đại Đầu vẫn còn ngồi ở mũi thuyền.

“Này, Đại Đầu.” Nguyên Ngọ lấy vỏ bao thuốc lá rỗng ném về phía cái hồ lô đeo trên lưng nhóc.

Đại Đầu khùa tay ra sau lưng sờ một cái rồi quay đầu lại nhìn y.

“Về nhà đi.” Nguyên Ngọ nhắc.

“Tiếng nói chung là thế nào ạ?” Đại Đầu hỏi.

“Chính là tiếng nói…chung.” Nguyên Ngọ xách tay nhóc đứng dậy.

“Tiếng nói chung là cái gì?” Đại Đầu lại hỏi.

“Thì là… tiếng nói chung đấy.” Nguyên Ngọ xách nhóc đi qua tấm ván, đặt nhóc ở con thuyền bên cạnh.

“Chung là sao ạ?” Đại Đầu tiếp tục hỏi.

“Con có, chú cũng có.” Nguyên Ngọ quay người trở về thuyền mình, lúc Đại Đầu muốn bước lên tấm ván lần nữa thì y nhanh tay rút nó về.

“Thế còn tiếng nói?” Đại Đầu đứng bên kia hỏi vọng sang.

“Là nói chuyện đấy.” Nguyên Ngọ mở cửa khoang thuyền ra.

“Vậy con với chú đều nói chuyện giống nhau đó thôi.” Đại Đầu không chịu thua kém: “Tại sao không có tiếng nói chung?”

Nguyên Ngọ không lên tiếng, đi vào khoang thuyền đóng cửa lại.

Qua khe cửa y có thể thấy Đại Đầu đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới quay người đi về.

Y thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống khoang thuyền châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng.

Thuyền này rất nhỏ, chỉ đặt được một cái giá sách cùng một cái tủ lạnh mini, chỗ khác là giường của Nguyên Ngọ, quần áo, máy tính, còn có mấy quyển sách và đồ ăn vặt vứt lung tung.

Muốn nấu cơm thì phải đi đến cuối thuyền, trong góc có dựng một cái lán nhỏ, để xoong nồi bát đĩa và một cái bếp ga, còn có bình ga nữa.

Bình ga nhỏ này có thể dùng được rất lâu, vì chức năng chính của nó chỉ dùng để nấu mì với sủi cảo, còn chưa phải nấu ăn đúng nghĩa lần nào.

Cả ngày hôm nay Nguyên Ngọ chưa ăn gì tử tế, cho nên y mới nằm được một lúc đã vô tình ngủ mất, sau lại vì sự yên tĩnh quá mức của bốn phía xung làm tỉnh giấc rồi ngồi dậy lóc cóc đi nấu cho mình một bát mì.

Ăn mì xong y lại pha một bình cafe, mở máy vi tính ra nhìn xem liệu tối nay có thể viết xong nốt chương truyện này không.

Thông báo QQ nhảy lên, y mở ra xem thử thì là tin tức của biên tập gửi tới lúc hơn ba giờ chiều.

Cầm dao đợi chương mới: Không phải bảo là cuối tháng có truyện mới à? Anh đợi hai tháng rồi đấy, anh đang khua chiêng gõ mõ đây này chú có nghe thấy không?

Nguyên Ngọ thả thêm một viên đường vào cafe, quấy đi quấy lại thật lâu mới đưa lên miệng uống một hớp, sau đó trả lời lại cho biên tập.

Cười hết một chén rượu: Nhiều việc quá, trong tuần này bắt đầu đăng được rồi.

Nhiều việc quá, lúc Nguyên Ngọ gõ ra những chữ này còn cảm thấy bản thân đang chia sẻ rất thật lòng, nhưng sau khi gửi đi rồi y lại thấy hình như có gì đó sai sai, nhiều việc quá… Nhiều nhưng đã làm được những gì rồi?

Không nghĩ ra nổi.

Thật ra riêng cái việc bản thân trải qua ba ngày chôn mình trong khoang thuyền như thế nào y còn chẳng nhớ được nữa là.

Tập trung nghĩ thêm một lúc nữa… Vẫn không nhớ ra được.

Y mở bản thảo mình viết ra xem, thống kê số chữ của chương này là 3666 chữ.

Cái tốc độ này khiến cho y bị đả kích mạnh mẽ.

Có hơn ba nghìn chữ thôi mà viết mấy ngày?


Y thở dài, châm thuốc lên ngậm, xuyên qua làn khói thuốc lượn lờ nhìn từng hàng từng hàng con chữ, nhìn đến lần thứ sáu mới bắt đầu nhấc tay gõ cành cạnh lên bàn phím.

“Hắn cũng để ý trời bắt đầu tối từ lúc nào, đến lúc cảm giác được gió rét thổi qua càng thúc càng mạnh thì bốn phía đã tối đen như bị người ta vẩy mực, đằng sau bóng đêm mịt mù vẫn là bóng đêm….”

Vẫn là bóng đêm…. Vẫn là bóng đêm… Vẫn là bóng đêm… Sau đó thì sao, sau đó thì sao, ngón tay y dừng lại trên bàn phím, sau đó thì sao… Sau đó thì uống hớp cafe đã.

Nguyên Ngọ bưng cafe lên uống một hớp, chẳng ngon gì cả, vì vậy lại lê thân mình đến bên cạnh máy pha cafe, đổ nửa hộp sữa tươi vào đánh bọt.

Bưng cốc mocha vừa làm xong bò trở lại trước máy tính, y tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình.

Hút xong hai điếu thuốc mới nhấc tay lên.

“Tiếng hít thở nhè nhẹ truyền đến từ phía sau lưng, khoảng cách không gần nhưng lại nghe cực rõ ràng mặc dù lẫn trong tiếng gió, hắn dừng bước, tiếng kia cũng biến mất…

Đèn đường đằng trước bắt đầu từ từ nhấp nháy, chút sợ hãi không biết từ đâu tới bắt đầu len lỏi trong hắn, lúc tiếp tục đi về phía trước, hắn lại nghe thấy tiếng thở khẽ đó giữa tiếng tim đập đang dần trở nên dồn dập của mình, nặng nề nhưng có nhịp điệu…

Dần dà trở nên hợp nhất với sự nhấp nháy của đèn đường…”

Một vụ tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay khiến y khẽ nhói, y vẩy vẩy tay rồi dúi tàn thuốc vào bên trong lon coca bên cạnh.

“Hắn nhất định phải quay đầu lại…

“Bầu trời bỗng nhiên sáng bừng, nháy mắt bốn phía giống như ban ngày…”

Cửa sổ tối mò bên ngoài đột nhiên xẹt qua một tia sáng, Nguyên Ngọ giật mình sợ hãi, quay đầu nhìn sang theo bản năng, nhận thức “là chớp thôi” còn chưa truyền đạt hết ở trong đầu thì một tiếng nổ nối đuôi sau đó vang lên.

Ngay lập tức Nguyên Ngọ có cảm giác bản thân đang cởi truồng đứng giữa quảng trường bị một viên pháo ném trúng ngay chân dọa cho hồn bay phách lạc, hất tay làm đổ ụp cả ly cafe.

“Đệt!” Sau khi tỉnh táo lại y nhanh chóng lấy một cuộn giấy ăn để lên chỗ cafe bị dây ra.

Hôm qua lúc Đại Đầu tới chơi có nói rằng hôm nay sẽ có một trận mưa giông lớn, y vẫn nghĩ trời xanh mây trắng thế kia làm gì có chuyện đó, kết quả nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này, to như nắm đấm… Không, hạt mưa to bằng nửa nắm đấm đã bắt đầu dội xuống rồi, màu đen của bóng đêm bốn phía chuyển sang màu xám trắng của màn mưa.

Cuộn giấy ăn đã hút sạch sẽ cafe bị đổ, Nguyên Ngọ ném cuộn giấy vào sọt rác, đang chuẩn bị làm một cốc cafe khác thì giữa tiếng sấm chớp đùng đoàng truyền đến một tiếng bịch từ mũi tàu.

Bàn tay đang giơ ra cầm lấy cái cốc khựng lại, quay đầu nhìn về phía cửa khoang

Cửa khoang chỉ là hai tấm ván, trên góc có miếng kính gắn chặt không gỡ ra được, mà đứng từ cái góc này thì không thể nhìn thấy được cái gì qua hai miếng kính ấy.

Nhưng qua khe cửa thì có thể nhìn thấy, lúc ánh mắt hắn lướt qua khe cửa, phát hiện lá cờ Đại Đầu cắm ở thành thuyền có thể nhìn thấy qua khe cửa lúc này đây bị thứ gì đó che mất.

Có người đứng ở mũi thuyền.

“Ai vậy?” Nguyên Ngọ hỏi một tiếng, nhìn chằm chằm qua khe cửa, tay mò vào trong đống quần áo bừa bộn vứt bên cạnh lục lọi, rút ra một cái súng phóng giáo.

Bến tàu cũ bên này an ninh rất tốt bởi toàn là người nghèo sinh sống, mở cửa ra cho người ta vào lục cẩn thận cũng chẳng bới ra được thứ gì có giá trị, thứ duy nhất có thể hấp dẫn kẻ gian có chăng là mấy cái lồng bè nuôi cá kia.

Nhưng mấy cái lồng bè nuôi cá không gần với thuyền của Nguyên Ngọ, bất kì một tên trộm nào biết tính toán thì cũng sẽ không mò đến thuyền của y.

Cho nên Nguyên Ngọ mới lấy cây súng phóng giáo ra.

Y lấy cái súng này từ chỗ của ba Đại Đầu, đến giờ vẫn chưa dùng nó để săn cá lần nào, lần duy nhất sử dụng là lúc y cầm lên nghiên cứu lỡ tay bóp cò bắn thẳng một mũi tên vào chân mình.

Người bên ngoài không trả lời nhưng bóng người chậm rãi lay động hướng đến gần cửa khoang thuyền.

“Hoan nghênh tới chơi.” Trên thuyền vang lên một giọng nữ niềm nở.

Người bên ngoài có vẻ sợ hết hồn, vội vàng lùi lại.

“Hoan nghênh lần sau lại tới” Giọng nữ niềm nở đó lại vang lên.

Nguyên Ngọ chắc mẩm người bên ngoài đã ngây ra rồi, y nhanh chóng bước đến bên cạnh cửa khoang, thò mũi súng phóng giáo ra bên ngoài qua khe cửa.

“Biến!” Y nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.