Bạn đang đọc Tôi Đánh Mất Sợi Dây Xích Của Nam Chính Yandere – Chương 58-1
“Ồ.”
Thật ngạc nhiên khi lá thư của ta được trả lời sau một ngày, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là nội dung của bức thư.
[ Thật đáng tiếc là sự tin tưởng của chúng ta chỉ đến mức này.
Ngài có vẻ không tin ta, vì vậy ta sẽ gửi hai con trai của mình đến.
Khi ta cho ngài những gì ngài muốn, ngài có thể thoải mái thả những đứa con trai của ta đi được chứ.
Ngài nghĩ sao?
Ta sẽ gửi đi những đứa con quý giá nhất của mình, vì vậy ta hy vọng ngài sẽ không nói bất cứ điều gì rằng ngài không tin tưởng ở ta nữa.
Thay vì nói rằng thời gian là quá hạn hẹp để hào phóng ban phát cho ta, có lẽ ngài nên biết học cách chờ đợi.
]
Người đàn ông vuốt mái tóc màu xanh nhạt, nhìn vào lá thư của mình và cười lớn.
Ta biết bà ta bị điên, là một kẻ độc ác nhưng ta không bao giờ có thể đoán được rằng bà ta sẽ gửi hai đứa con trai của mình làm con tin.
Người đàn ông-Pien, lặng lẽ đặt bức thư xuống bàn và ra khỏi phòng.
Nếu tác giả của bức thư nhận ra những gì ông ta đã đánh cắp được từ bà ta, thì có lẽ cái đầu của ông ta sẽ không gắn liền với cơ thể của mình lâu đâu.
Nói một cách dễ hiểu, cho dù đó là do tính cách phóng túng tự do của Pien hay tật xấu, thì với cái tật thiển cận của mình – ông ta thường tỏ ra mình là người trơ trẽn.
Ông ta luôn chỉ hành động với một suy nghĩ đơn giản: Đừng để bị bắt.
Chỉ có một lý do duy nhất lí giải tại sao một người đàn ông sống với những suy nghĩ đơn giản đó lại ở lại nơi tối tăm này lâu đến vậy.
Bởi vì ông ta mạnh mẽ chăng.
“Này, Pien!”
Một giọng nói lớn gọi Pien ở hành lang, với một giọng nói vui vẻ lướt qua.
Lời chào thuộc về một người mà Pien ghét nhất.
“Có chuyện gì cậu lại gọi cho ta?”
“Ta sẽ cho ngài một cơ hội.
Một cơ hội để đóng góp.
”
Lại chuyện nhảm nhí này.
Pien không giấu vẻ kinh tởm trên khuôn mặt.
“Cái nhìn chua ngoa trên khuôn mặt của ngài là sao? Ngài dám bỏ qua ta à?! ”
Ông ta nghe thấy một tiếng la hét chói tai nhưng không hề bị đe dọa.
Thay vào đó, nó gợi cho Pien nhớ đến một con ruồi ngu dốt đang vo ve làm ồn ào xung quanh.
Pien xoa xoa đôi tai ngứa ngáy của mình và gửi một cái nhìn sắc bén về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông bị áp chế mạnh mẽ bởi cái nhìn chằm chằm của ông ta và run rẩy.
*Lảng tránh*
Pien nhìn xuống người đàn ông và cười thầm trong lòng.
Người đàn ông nuốt nước bọt, há miệng không lùi bước.
“Như ta đã nói trước đây, những người ở đây là những kẻ hèn nhát không có đủ bản lĩnh để tiến tới.
Bởi vì chúng, phù thủy không còn mặt mũi nào “.
Đó là một cách diễn giải về việc tư lợi ở đây.
Lý do các phù thủy không hành động không phải là họ sợ hãi mà vì chưa đến lúc hành động.
“Hãy đứng dậy và tiến hành bắt cóc vị thánh trong khi những tên ngốc đó đang núp dưới vỏ bọc.
Vậy thì chúng ta sẽ giành công lớn trong việc này! ”
Pien tặc lưỡi cắn răng khi thấy người đàn ông đang bày ra kế hoạch của anh ta trong cơn phấn khích.
Anh ta luôn luôn là một kẻ bị thiểu năng à?
Bản thân ta cũng là một kẻ ngốc, nhưng anh ta là một kẻ ngốc bằng thực lực của chính mình.
Ta cảm thấy như trí thông minh của đời mình đang bị xúc phạm khi nghe người đàn ông này nói về những điều mà hắn ta chẳng biết gì về nó.
Pien phớt lờ và đi ngang qua anh ta.
“Này! Đợi đã·······!”
Hắn không nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua bằng cách phun ra những điều nhảm nhí như vậy chứ?
Người đàn ông đỏ bừng mặt vì xấu hổ khi bị Pien phớt lờ.
“Ngươi sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội này, đồ ngu!”
Hắn định đi giết thánh?
Anh ta định lên kế hoạch giết người, thực hiện nó bằng những kế hoạch đầy màu sắc và phức tạp – kiếm thêm một cái danh xấu xa cho các phù thủy.
Pháp sư cau mày.
Cuộc gặp gỡ tình cờ của Pien với người đàn ông kia khiến anh ta phát cáu.
Nhưng, như thường lệ, sự cáu kỉnh của anh nhanh chóng bị lãng quên.
Những thứ tầm thường luôn bị xóa sạch khỏi trí nhớ của anh.
Pien dừng lại trước một cánh cửa rỉ sét.
Cánh cửa cũ kỹ khiến Pien đoán già đoán non về tình trạng căn phòng bên trong.
“Tuy nhiên, chúng đã lớn lên như những chủ nhân trẻ tuổi đáng quý— Ta sẽ cho các hạ một căn phòng tốt.”
Đó là một giọng điệu tiếc nuối, nhưng nét mặt của anh ta thể hiện niềm vui sướng của mình.
Đây là một khu vực bị cấm.
Bất chấp, Pien không quan tâm; ông ta nắm lấy tay nắm cửa và xoay nó.
Buzz-
Phép thuật trong căn phòng đã từ chối ông ta, nhưng Pien chỉ đơn giản là loại bỏ thứ phép thuật đó.
“Xin chào?”
Quả nhiên, hai vị thiếu gia đáng quý đã kết giao với nhau.
“Ngươi là ai?”
Một cậu bé với tính khí khó chịu đáp lại lời chào của ông ta.
Khi cậu bé – Carron, nhìn thấy Pien từ đâu xuất hiện, cậu lại cảm thấy tức giận.
M* kiếp!
Kể từ thời của Alastair – và có thể là của chính ông ta? – tẩy não, bà ta không có vẻ bình thường…!nhưng làm sao bà ta có thể không đọc được điều này từ trang tư liệu của những người dịch xưa và thậm chí còn tiếp cận để làm tổn thương chính gia đình mình!
Tuy nhiên, chúng vẫn là con của bà ấy.
Ông ta không ngờ những suy nghĩ thường ngày của mình lại trở thành gai nhọn.
“Hãy để ta đi! Cởi ra — Thả ta ra, đồ khốn! ”
“Xin lỗi, ta không thể làm gì khác.”
“Gì?! Vậy thì cút đi! Đồ chó chết! ”
Điều tự nhiên là Carron ngỗ ngược không thể chịu đựng được sự tức giận của mình và hét lên.
Maxion đứng cạnh Carron, thở dài.
Cậu ta cũng bực bội vì bị trói nhưng lại phải ở cùng với đứa em trai chết tiệt ồn ào điên cuồng khiến hai tai cậu ù đi.
Nếu cậu trở thành một tù nhân, cậu ước gì họ sẽ nhốt mình trong phòng giam riêng biệt.
“Này, ta có thể hỏi một câu không?”
Không giống như Carron, người hét lên và thở hổn hển, Maxion vẫn giữ lý trí và bình tĩnh mở miệng.
“Tại sao chúng ta bị giam ở đây?”
“Tốt thôi.
Biết lý do cũng sẽ chẳng thay đổi bất cứ điều gì, ngươi có cần biết không? ”
“Có, ít nhất ta nghĩ rằng tốt hơn là nên biết hơn là không biết.”
Pian nhìn kỹ cậu bé đang nói, không giống như cậu bé giận dữ bên cạnh.
Lạ nhỉ.
Sao cậu bé trông quen thế?
Anh ta đi về phía Maxion, người nuốt nước bọt khi đối mặt với khí thế hống hách của Pien.
Người ta nói rằng nếu bạn là một kẻ ngu ngốc, lòng can cảm của bạn hẳn là rất cao.
Đó hoàn toàn là câu nói phù hợp với Carron.
Nhưng đó không phải là Maxion.
Ngay cả khi cậu ấy không thông minh lắm, nhưng cậu vẫn là một người có suy nghĩ độc lập.
Đó là lẽ tự nhiên đối với một cậu bé sẽ cảm thấy sợ hãi khi ở đây.
“Vậy thì? Nhưng hãy đoán xem? Ta không phải là vị cứu tinh hay có nhiệm vụ ở đây để trả lời câu hỏi của ngươi.
Ta đến đây để thỏa mãn sự tò mò của chính mình.
”
Đúng là một thằng khốn nạn!
Pien nắm lấy cằm Maxion khi cậu bé phàn nàn.
Maxion cau mày vì Pien nặng tay.
Pien nhìn kỹ khuôn mặt của cậu bé; Ông ta không hay quan tâm đến truyện thường ngày, nhưng ông ta thấy một điều gì đó quen thuộc ở gương mặt này.
Ồ, ta nhớ rồi.
Không có gì phải thắc mắc nữa.
Người phụ nữ mà ông nhìn thấy tại cuộc đấu giá nô lệ.
***
Còn tiếp….