Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn

Chương 62


Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 62

Bạn đọc biết quyết định đó là gì không? Đó là từ chối nhân vật Tuấn kia, sau nhiều ngày suy nghĩ thì tui chọn hướng đi chắc chắn chứ không mạo hiểm. Việc đi Mỹ quan trọng hơn là gia nhập showbiz vớ vẩn. Và thật tình thì tui cũng không thể nào hiểu nổi xu hướng của cái đẹp ở nam giới nỗi nữa. Làm thế nào khi mà một thằng ốm tong teo, da trắng bóc, mắt 1 mí và đầu thì dài lũ phũ thì là “đẹp, dễ thương, hot, kute?” Thật tình tui không muốn phải thay đổi hình ảnh bản thân để “hòa mình” vào showbiz kiểu vậy. Hên là chưa kí hợp đồng hay gì, chứ lỡ đã kí mà huỷ giữa chừng thì chỉ có nước bán thân trả nợ tới khi nhan sắc tàn phai luôn quá.
Và bắt đầu vào hè…
Tui không đi học thêm học bớt mẹ gì hè đó hết, chỉ có ăn chơi. Không chỉ có chơi trong tối, mà ngoài sáng tui cũng chơi hết sức lành mạnh nữa là đằng khác.
Mà số tui hình như hút gay nhiều hơn hút gái thì phải, điển hình là chuyện học bơi…
Số là tui biết bơi, tuy nhiên vì muốn hoàn thiện cũng như thể hiện bản thân nên đăng kí học khóa bơi bướm. Hằng ngày vẫn chăm chỉ dậy sớm chạy ra hồ bơi để học kiểu bơi gây chú ý đó. Và chuyện mấy cha gay mắc cười cũng bắt đầu từ đây.
Có bữa kia, khi tui vừa mới bơi ra xong, đang lấy xe ở bãi giữ xe thì có hai cha nội chắc trạc tuổi ông già tui chạy sát tới. Tấp chiếc SH bóng lộn sát vào tui như để khoe hàng và bắt đầu nói giọng không thể nhão hơn, cộng với động tác mềm dèo thể hiện sự nữ tính tởm lợn:
-“Emmm… Em có hay bơi ở đây hônnn?”-cứ tưởng tượng mấy con nhỏ điệu chảy nước ra sao thì cha nội này y chang như vậy, mà chỉ khác là ít ra mấy nhỏ đó còn có giọng nữ. Còn cha nội này giọng trầm nam tính mà còn cố gắng nữ tính thì tui chỉ muốn ói ngay lúc đó.
Tui chỉ cười mà đáp lại một cách gượng gạo:
-“Cũng thường.”
Và chú ngồi sau cũng đã bắt đầu lên tiếng, tui thề là ông này nghe giọng y chang rapper Dr. Dre.; trầm một cách đáng mơ ước. Tui mà có giọng ổng thì số lượng fan nữ chắc tăng gấp đôi. Đúng là cuộc đời bất công! Và nhân vật này còn “nữ tính” hơn tất cả những người nữ tính tui từng gặp, ổng bắt đầu xòe tay như múa quạt, nói:

-“Emmm nèeee, em mới bơi xongggg, có mệt hônnnn? Đi theo tụi anh ăn sáng nhoaaaa?”
Dm tui nghe mà rung hết mình mẩy, cha sinh mẹ đẻ tới giờ đó là lần đầu tiên tui nổi da gà hết tất cả mọi chỗ trên cơ thể. Hồi gặp ma cũng không thấy ớn lạnh như bây giờ. Tui đang bị hai “cô” hành. Vẫn hết sức lịch sự, tui đáp nhẹ nhàng:
-“Em cám ơn, nhưng thôi khỏi. Chào hai anh.”-nói rồi tui cũng đi vô nhà xe lấy xe mặc kệ cho 2 “cô” nói gì nói, tui nghe loáng thoáng “cô” ngồi sau la làng như sau:
-“Chờiiiiii ơiiiii, quỉ sứ hà, người gì đâu mà lánh lùng(cố tình gõ chữ lánh chứ không phải gõ lộn), nhưng mà tao thích zậy ó!”
Dcm nó mấy thằng già gay, nói thiệt chứ mặc dù tui không muốn có thành kiến với thế giới thứ 3. Nhưng kiểu dẹo trai ghê tởm kiểu này thì việc tui khinh bỉ người đồng tính cũng là điều dễ giải thích.
Khi vừa mới dắt xe ra thì tui đứng lên cao đạp mạnh xuống để máy nổ(vì xe làm thì không có đề), và vô tình để cho mấy thằng già gay địa. Cảm giác cực kì khó chịu, không hiểu sao các em gái ăn mặc hở hang đi dạo phố bị cả con đường địa mà mấy ẻm vẫn tỉnh bơ được nhỉ?
Y như rằng, “cô” ngồi trước hỏi:
-“Nà nà em chai, em có chơi đá banh hôn, sao chân cẳng nhìn ngon quá zậy?”-dm thằng già gay ví chân mình như chân gà hay sao mà ngon? Tuy không tập võ lâu năm nhưng nếu tui dùng cặp chân “ngon” này cho nó vài quả thì chắc cũng té xe, nhưng nghĩ lại thôi vì mình đang không trong khu mình cũng như án treo vẫn còn đó. Một câu nhịn chin câu lành vậy. Tui chạy luôn không ngoái đầu.
Mấy thằng già gay cũng đu bám ghê lắm, nó bám tui dai hơn đĩa. Chắc muốn biết nhà đây mà. Tui định đi chậm cho nó thấy “khu tao sống” của tui mà tự động rút lui, nhưng sẵn đang hứng tui thử tay lái tụi nó luôn.

Nghĩ là làm, tui đá số chạy như một thằng giật đồ ngay lằn giữa của con đường đông đúc xe cộ qua lại. Làm sao mà mấy thằng già đó có đủ sức để đeo bám cơ chứ? Mà cho dù tay lái đủ cứng cũng không đủ gan làm vậy. Thế là tui cắt đuôi gọn nhẹ.
Những tưởng chuyện qua, ai ngờ tui lại hút gay nữa. Nhưng lần này không phiền phức mà chỉ tức cười thôi.
Bữa đó tui bơi hăng nên về trễ hơn thường lệ, đang đứng trong bờ chuẩn bị vợt vòng cuối ròi về thì thấy đằng xa có gì đó chiếu vô mắt nên tui nheo lại nhìn theo, thì ra đó là ôngnào đó với cộng dây chuyền vàng còn hơn dây xích chó, đang phản chiếu ánh nắng ngay vô mắt tui.

Chuyện cũng bình thường, tui vừa tính lấy trớn bơi thì tự nhiên ngay trên bờ ổng cởi đồ ngay tức thì mà bơi lại gần chỗ tui mặc cho con gái ổng còn nhỏ xíu mà không biết bơi. Tui thấy việc quá lạ, ông này vô tình bơi lại tui hay cố tình?
Thôi mặc kệ, tui cứ bơi. Điều kinh khủng là tui bơi tới đâu thì ổng bơi tới đó, có phải không vậy trời? Ông gay này da đen xăm đầy mình, cổ có đeo vàng bự chãng mà còn có con trá hình cho cái gay của ổng nữa chứ? Đúng là nhiều chuyện phải thấy mới tin.
Tui cũng quải mà thôi, đi lên thay đồ. Ai có ở Sài Gòn thì chắc biết hồ bơi Lao Động kế bên công viên Tao Đàn chứ hả? Nhà tắm không có cửa mới ác, tui đứng quay đít vô trong, cha nội này đứng ngoài nhìn vô. Mà có thấy gì đâu ngoài một thằng đít lép mà còn bị thẹo? Không thể ngờ nổi ổng mặc kệ con mình có chết đuối hay không mà chỉ để nhìn đít tui. Thiệt sự tui cảm thấy buồn cho gia cảnh nhà ổng, và thực sự tiếc nuối cho con gái ổng khi mà nó còn không bằng cái đít của tui nữa.
Thực sự không chịu nổi nữa, tui thay đồ xong thì quay ra nói thẳng ngay ông gay đó rồi đi một nước luôn:
-“Chú à, lo cho con gái chú đi, nó đang chết đuối kìa!”
Ổng nghe thì hình như thức tỉnh mà gạt đi cái đít lép thẹo của tui mà đi lo cho con gái, thật sự trên đời có lắm người kì quặc.

Thời gian trôi đi, ngày ngày sinh hoạt lành mạnh vẫn tiếp diễn song hành cùng cái không lành mạnh. Tui thích bơi và đánh cầu lông cũng như thích đua xe và ăn nhậu vậy.
Gần cuối hè thì tui đột nhiên nảy ra ý định xin mua xe. Tui có nói với mẹ tui thì bả không nói gì kêu xin ba mày đi.
Nói chuyện với ông già thì lúc đầu ổng nói để ổng suy nghĩ, lúc sau thì trực tiếp gọi tui và từ chối thẳng thừng: “nửa năm 10 tháng nữa mày qua tới đây rồi? Mua xe làm gì?” Vâng ổng nói cũng có phần đúng, tui không cãi lại, vì cãi lại ổng giận lên cho ở lại Việt Nam thì bỏ mẹ.
Nhưng không từ bỏ hy vọng, tui biết bà già cưng tui lắm, nên nếu cứ làu bàu quài thì bả cũng mua cho thôi. Tui thì cứ lẽo đẻo theo sau nhai đi nhai lại một bài:
-“Mẹ ơi, mẹ thương con hôn? Mẹ thấy con tướng tá mặt mũi vậy mà chạy dream không tội nghiệp con hả mẹ?”
-“Ủa chứ mày đòi gì nữa? Mày không thấy mày sướng như tiên rồi hay sao?”
Quả thật vậy cuộc sống tui như tiên mà nhiều người ước cũng chẳng được. Nhà có đồ ăn vừa ngon vừa sạch sẽ còn hơn nhà hàng do Ngoại nấu, xe có chạy, bạn thì hú một tiếng là có mặt, tối nào cũng có kèo nhậu, tiền thì lúc nào cũng rủng rỉnh, chuyện xăng cộ không thành vấn đề, nhà thì cũng khỏi phải dọn dẹp, đồ có người giặt cho. Muốn “xả” thì đi “xả” sau khi nhậu và đua xe mỗi tối. Điều đặc biệt là tui không hề thích bar, cũng như việc hút chích. Ngoài ra thì các món khác, món nào tui cũng trải qua, và bạn xã hội thì thể loại nào cũng có. Cuộc sống trôi qua một cách sung sướng như ông hoàng, tui còn đòi hỏi gì hơn nữa chứ?
Nhưng không, khi con người ta sống trên đời này thì hình như họ không bao giờ biết cách tận hưởng những gì mình có mà cứ đòi hỏi thêm, cứ thế mà đòi hỏi mãi…
Cuối cùng thì bà già cũng đồng ý cho tui mua xe, ý tưởng ban đầu là chiếc xe 2 thì huyền thoại: Suzuki Sport(su xì po). Bà già thì rành gì về xe đâu, nên nghe tui khen là cứ kêu thích thì mua nhưng nhớ lựa con nào vừa tiền. Ngặt cái là mấy cha trong xóm cứ nói vô nói ra:
-“Mày mua xe đó cho nó đi ăn cướp hay gì? Mày đéo biết là chỉ có quân mất dạy mới chạy xe đó hả? Phá làng phá xóm thêm chứ làm được mẹ gì!”

Phần mấy mẹ:
-“Mày mua xe đó cho nó có ngày mày nhận xác nó sớm, xe đó của dân quậy chạy không à. Mà mày coi con trai mày đẹp trai phong độ vậy mà mua xì po cho nó hả? Mua tay ga đi!”
Vâng, miệng đời là vậy. Người ta hay thích xỉa mũi vô chuyện người khác mà không nhìn lại chính bản thân mình. Về phần bà già tui thì nghe theo y chang cấm tui mơ mộng chuyện xì po xì pọt mặc dù tui có năn nỉ gãy lưỡi.
Chán bỏ mẹ ra, nhưng thôi vậy chuyển qua nouvo 4.Ban đầu có tính quốc exciter nhưng nghĩ lại có dream rồi còn mua exciter chi nữa. Chạy 2 chiếc xe số chán bỏ mẹ.
Nói là làm liền mắc công bà già đổi ý, ra ngay Yamaha mua ngay cái nouvo lx do tui đứng tên, đi bấm biển số luôn. Một thằng nhóc 16 tuổi có trong tay 2 chiếc xe, một chiếc dream làm, 1 chiếc tay ga. Thật sự tui sống như ông hoàng.

Rồi bắt đầu vô năm 12, 1 2 ngày đầu còn vác dream đi học khảo sát tình hình. Qua ngày thứ 3 là tui vác em xe yêu đi học trong ánh mắt trầm trồ của nhiều người. Theo trí nhớ của tui không lầm thì nguyên trường ở thời điểm đó chỉ có 4 chiếc Nouvo. Thử tính đi, 1 khối trung bình 15 lớp, 1 lớp 50 đứa. Vậy tính ra trường tui có xấp xỉ hơn 2200 người, tui là 1 trong 4 thằng có nouvo lx. Mà 3 thằng kia chỉ có mỗi chiếc lx, riêng tui thì 2 xe đổi tới đổi lui có khi còn làm người ta lầm tưởng là tui chạy xe mượn nên phải đổi với người khác cũng nên.
Chưa tính là gu thời trang của tui ngày càng khá, quần áo đi học cũng thuộc dạng kiểu cọ, tui chọn phong cách thư sinh cậu ấm. Trời sinh cho cái vai ngang nên mặc áo sơ mi nhìn dễ coi. Có điều dm tụi bà tám trường tui, tụi nó thấy tui không có bồ mà đi chung với con trai riếc nên kêu tui Thái gay. Càng chửi nó càng đồn, nên đạp lên dư luận mà sống vậy.
Sau khi nhận lớp thì tui chọn ngay bàn chót, và ô kìa từ bên kia lớp thấp thoáng có bóng dáng ai quen thuộc. Và đó là An thần nữ, cô bạn “nóng” nhất nhì trường. Phen này nhiều đứa ghen tị với mình rồi đây…
Chợt trong đầu nảy ra ý tưởng táo bạo, vừa nghĩ xong tui cười cười giơ tay ngoắc ngoắc An thần nữ qua chỗ tui ngồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.