Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 34
CHAP 33:
Và kia là chủ nhân của mùi hương đó, một đứa con gái nhìn khá ấn tượng. Da trắng, mắt một mí, mũi cao, tóc đen mượt, và điều làm tui cứ liếc liếc con người ta là vì cơ thể của nhỏ đó quá hấp dẫn! Thật ra thì trường tui là một trong những trường cấp 3 có đồng phục nữ sinh đẹp nhất nhì Sài Gòn. Đa số mấy đứa con gái thi vô trường này cũng chỉ vì đồng phục. Con trai thi vô trường này vì… gái
Quay lại nhỏ hồi nãy, khả năng tia gái và nhận xét của tui cũng lên đẳng cấp gần “phá đảo” rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại là tui từ nhỏ đến lớn không bao giờ nhìn ai quá lâu đến mức người ta phát hiện được rồi nhìn thẳng vào mình rồi mình mới quay đi chỗ khác. Cảm giác đó kì kì sao ấy. Nhỏ đó đi chung với 2 3 nhỏ nữa cười nói vui vẻ. Trời đất! Tui chưa thấy ai cười mà nhìn dễ thương như vậy hết. Nét của nhỏ này khá lạ, nhìn cứ như Việt lai Nhật vậy(ai như tui, lai gì 3 4 dòng máu như đống hỗn độn )
Kìa kìa cô nàng đang cười kìa. Nhìn như thần nữ tỏa sáng cả một phòng vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ làm sao mình dám mơ mộng trèo cao được chứ. Gái ở trên đời này cũng giống như xe vậy, có những con xe mình chỉ dám đứng từ xa nhìn nó qua lớp cửa kiếng bóng loáng của một phòng trưng bày mà thầm ước mình được cưỡi nó một lần trong mơ vậy. Cứ đứng đó ngắm nhìn chiếc xe mà mơ mộng cho đến khi nhân viên ở đó xua tay đuổi mình đi chỗ khác mà mơ vậy.
Rồi thì cũng hỏi tên 2 thằng ngồi trên, một thằng tên Ân một thằng tên Dương. Hỏi thăm thêm tí nữa thì biết thằng Ân là bạn trai của bạn Lan học chung năm lớp 10. Hai bạn nữ ngồi trên nữa thì một tên Khả, một tên Lam Anh. Hai đứa ngồi kế nhau như số 10 vậy. Đảo mắt một vòng nữa thì nhìn đi nhìn lại trong lớp cũng không có ai coi được trừ bạn nữ khi nãy ra. Theo như tui đánh giá thì nhỏ hồi nãy thuộc dạng top 3 trong khối 11 này. Xui cái là nhỏ lại ngồi cạnh bạn nó nhìn chắc cũng 200 tạ, hai đứa lại tạo thành số 10.
Một tin vui nữa là nhỏ hồi nãy ngồi kế bàn tui. Sơ đồ bàn trong lớp chia làm bốn dãy. Tui ngồi bàn chót dãy thứ 2 tính từ cửa lớp, hai nhỏ đó ngồi bàn cuối sát cửa sổ. Tổ cha nó chứ mỗi lần gió thổi lùa qua khung cửa sổ là mỗi lần tui được ngửi mùi hương kia. Không biết nhỏ đó xài dầu thơm loại gì mà thơm thế không biết. Nó không quá nồng đến nỗi làm cho người ta phải thấy khó chịu, nó cũng không quá yếu đến mức phải tới gần mới ngửi được.
Mùi thơm toát ra từ cơ thể nhỏ đó nhẹ nhàng nhưng nà cứ nồng nàn bay khắp căn phòng một cách ma mị. Nó không giống với bất kì thứ mùi gì mà tui từng ngửi qua, tui có thể ngửi được sự sang trọng quí phái nhưng không kém phần lém lỉnh của một đứa con gái tuổi đang lớn như một bông hoa đang nở rộ dưới ánh nắng vàng ươm của mặt trời vậy. Hơi xui là em nó ngồi ngang với tui nên nếu muốn nhìn thì phải quay ngang đầu 90°. Nãy giờ tả về nhỏ đó nhiều quá nhỉ? Nhỏ là ai mà sao tui chỉ nhìn sơ qua mà đã có thể tả khá chi tiết rồi. Lạ thật!
“Tùng tùng tùng” – tiếng trống trường vang lên làm cho tất cả học sinh trong lớp ùa ra như đang bị trâu điên dí. Ai cũng ùa ra về nhanh nhất có thể, riêng tui thì không. Tại sao, tui cũng đâu phải thuộc dạng đầm tính đâu? Thật sự là tui muốn nhìn nhỏ ngồi kế bên từ đằng sau. Dm sao nó dọn đồ lâu quá cà? Tui có đem theo cái của nợ gì đâu mà cũng giả bộ ngồi xếp xếp thu thu để câu giờ. Phù! Cuối cùng thì nhỏ cũng gom đồ ra khỏi lớp cùng với cô bạn 200 tạ của nhỏ.
Tui lúc này cũng đứng lên mà đi sát nhất có thể để có thể được ngửi mùi hương cực kì thu hút kia. Chà bây giờ đi đằng sau mới biết được là tóc nhỏ cực kì đẹp. Nói thật không hề ngoa là tóc nhỏ còn đẹp hơn mấy cô người mẫu quảng cáo dầu gội. Tóc cực kì đen, óng ả mượt mà, dài tới tận chiếc eo thon thon kia nhìn thật khó có thể diễn tả được cảm xúc của thằng tui lúc đó. Trong đầu lúc đó chỉ nghĩ tới cảnh tượng mình được vuốt nhẹ mái tóc đó một cái rồi kê lên mũi ngửi cũng đủ vui đến cuối đời.
Ra đến nhà xe, tui đi vô dắt con xe đạp Asama ra. À con này là mua hồi trong lúc lớp 10 khi mà đám bạn chọc tui đi xe gì như con nít rồi cười lấy cười để làm tui quê quá độ, sau bữa đó về nhà la làng với Mẹ kêu phải đổi cho tui bằng được xe đạp. Mẹ tui thì tất cả gia tài chỉ có thằng con, sống chết gì cũng muốn làm tui vui và không thua sút bạn bè. Thế là trong ngày hôm đó bà chị mạnh tay hơn 2 triệu bạc cho con xe Asama kia. Còn chiếc xe leo núi kia bà bán lại cho thằng hàng xóm bằng tuổi tui nhưng kém may mắn hơn nhiều với giá 40k.
Tui nghe vậy mà nổi điên hết lên không nhịn được. Kể từ đó về sau mỗi lần tui gặp thằng nhà nghèo kiết xác kia là đòi tiền, là làm xấu nó đồ nghèo mà trèo cao đòi chạy xe xịn. Dm nó chứ đã nghèo ai kêu trèo cao. Hễ cứ gặp nó là tui: “ê thằng nhà nghèo ở dơ, mẹ nhìn cái tướng ốm nhôm thúi hoắc của mày mà tao tiếc cho chiếc xe tao quá!” Về phần thằng đó thì chỉ biết lủi thủi cúi gầm mặt xuống mà đi chỗ khác thôi.
Quay lại chuyện trường lớp, tui dắt con xe ra mà nhìn oách ghê gớm, ngẩng mặt lên nhìn trời nhìn đất. Nhưng tui chỉ làm được vậy khi còn dắt xe trong trường thôi. Tới khi tui ra khỏi cổng trường nhìn một vòng thì nào là: Wave, Dream, Attila, Nouvo, Mio mà tủi thân. Tui nhìn thằng kia quen quen đang ngồi chiễm trệ trên con Nouvo Lx đen đỏ trông hết sức ra dáng. Thằng tui thì cúi đầu xuống mà leo lên con xe đạp Asama kia lũi thủi đạp về nhà. Thế là kết thúc ngày học đầu tiên của lớp 11.
Vừa về tới nhà tắm rửa ăn cơm xong thì cũng đi học cô Hạnh. Người cô tui kính trọng nhất trong tất cả những người thầy cô tui từng học qua. Cô không những dạy tui chữ mà còn dạy tui cách làm người nữa. Nhớ có lần tui quậy gì không biết, cô tát cho tui phát muốn chảy máu cam luôn. Một hồi sau cô ôm tui vô lòng mà xoa xoa nói cô xin lỗi do cô nóng quá. Có lần nọ khi tui đang học tiếng Anh tới đoạn thì tiếp diễn là phải thêm động từ to be trước động từ, thằng tui không biết ăn của nợ gì mà cứ quên động từ to be miếc. Cô Hạnh bực quá viết lên trán tui, xong gọi điện thoại nói Mẹ tui không cho tui xóa. Vậy mà ngày mai đi thi tui làm vẫn quên cho tới khi con nhỏ kế bên nhìn tui cười cười thì tui mới nhớ ra mà thêm vào. Kỉ niệm đó tui không bao giờ quên, mãi cho đến sau này tui không bao giờ làm sai thì tiếp diễn một lần nào nữa…
Sauk hi đi về thì cũng khoảng 8 rưỡi tối. Tui đang ngồi coi TV thì ông B anh tui đi vô nói:
-“Ê Ki mập.”
-“Hả?”
-“Mày có tiền đó không 200 thôi.”
-“200 thì em không có, 500 được không?”
-“Dm láo ha!”-ổng cười khà khà.
-“Mà chi anh?”
-“Mày lớn rồi, làm lễ khai cu chứ gì?”
-“Gì? Lễ khai cu là sao?”
-“Chơi gái!”