Đọc truyện Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi – Chương 40
Tô Tinh Thần trợn mắt nói dối nín thở chờ chủ nhà phản ứng lại.
Qua thật lâu sau mới nghe thấy đối phương không nghi ngờ gì mà nói: “Được, nếu cậu mệt thì để lần sau chúng ta nói chuyện tiếp vậy.”
Trong lòng thanh niên rất vui, vội vàng cẩn thận đáp lời: “Vâng, ngài Du ngủ ngon.”
Giọng nói nghe mới ngoan ngoãn nhu thuận làm sao.
“Ừm, ngủ ngon.” Du Phong Hành vốn không có anh chị em, tự nhiên vào lúc này sẽ lý giải sự quan tâm của mình đối với Tô Tinh Thần thành tình anh em.
Nếu vậy thì dễ hiểu rồi, thái độ của hắn với thư ký Bùi khác hẳn với Tô Tinh Thần.
Tô Tinh Thần giả mệt sau khi cúp điện thoại của chủ nhà, lập tức nhảy bật dậy giăng cho xong màn.
Nhưng mà… Trong lòng cậu đang cảm thấy rất áp lực.
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa cậu với chủ nhà càng ngày càng tốt, đối phương không ngoài dự đoán bắt đầu quan tâm tới cuộc sống và việc học của cậu.
Nói sao nhỉ, được người khác quan tâm là một chuyện rất ấm áp.
Thật ra điều mà Tô Tinh Thần sợ là với sự tiếp xúc ngày càng sâu, một người bình thường nho nhỏ như cậu chung quy sẽ khiến chủ nhà rất thất vọng.
Thế nhưng Tô Tinh Thần không phải là người hay buồn lo vô cớ, cậu hiện giờ chỉ muốn ngẩng đầu thật cao, ngồi trong chiếc màn đã được treo lên, dùng đèn bàn đọc sách.
Gần đây tóc cậu đã hai tháng chưa cắt tỉa, vậy nên nó đã trở nên rất vướng víu, cần phải dùng dây thun cột lên mới không che mất tầm mắt.
Lại nói, làn da của Tô Tinh Thần rất trắng, ngay cả khi cậu đã lên núi phơi nắng được hai tháng, làn da vẫn nguyên màu như khi mới về quê.
Da trên tay cũng cực kỳ trắng.
Cho nên ngón tay trắng nõn bấm đầu bút bi trông thật là đẹp.
Lúc này sếp Du vẫn đang ăn khuya, trong lòng thầm tua lại đoạn nói chuyện với Tô Tiểu Thần, hắn chợt phát hiện một vấn đề không thể xem nhẹ, đó là Tô Tiểu Thần dường như rất ghét học.
Nghĩ tới đây, Du Phong Hành hơi cau mày.
Rốt cuộc phải nói thế nào nhỉ, tuy rằng hắn làm việc tùy ý không ràng buộc, nhưng trong suy nghĩ vẫn có chỗ khá là bảo thủ, ví dụ như hắn rất có chấp niệm với vấn đề học hành.
Ngay cả khi bước vào thời điểm tăm tối nhất cuộc đời, hắn vẫn không hề buông thả việc học của mình.
Cho nên hắn rất không tán thành Tô Tiểu Thần đang trong tuổi học tập lại không lo học hành cho tốt, mà lại chui vào chốn thâm sơn cùng cốc lãng phí thời gian.
Nhưng xét thấy tình huống đặc thù của nhà Tô Tiểu Thần, rất có thể bây giờ đang là cô nhi.
Nguyên tắc của Du Phong Hành vốn là không lo chuyện bao đồng cũng theo đó mà biến hóa, chẳng từ việc nghĩa ôm luôn cả chuyện này vào người.
Sáng ngày hôm sau, Du Phong Hành đến công ty xử lý một ít chuyện xong, liền dừng lại gọi điện cho Tô Tinh Thần.
Thanh niên liền sẹo quên đau đang đứng trong bếp dùng dây thừng đo đạc kích cỡ của lò nấu, đột nhiên nhận được điện thoại của chủ nhà, giọng nói của cậu ngập tràn niềm vui: “Ngài Du à?”
Du Phong Hành nghe thấy cậu vui vẻ như thế, lông mày hơi nhếch lên: “Được tôi gọi vui đến vậy sao?”
“Tất nhiên.” Tô Tinh Thần dứt khoát nói.
“Được lắm.” Du Phong Hành vui mừng: “Vậy chúng ta tiếp tục bàn việc học của cậu.”
Tô Tinh Thần: …
Tô Tinh Thần tròn mắt há miệng, trông như một con thú nhỏ bị người ta nắm gáy.
Cứng họng một lúc lâu mới nói: “Ngài Du à, bây giờ tôi đang hơi bận, thật đấy.” Vì để đảm bảo với ngài Du, Tô Tinh Thần lập tức chụp một bức ảnh trong bếp gửi qua!
Nếu như tối hôm qua Du Phong Hành mới chỉ đoán Tô Tiểu Thần ghét học, thì hôm nay hắn khẳng định rất chắc chắn, Tô Tinh Thần rất ghét học, ý định không muốn đi học hiện rõ mồn một.
Du Phong Hành cau mày, lên tiếng hỏi bạn học nhỏ: “Sao cậu lại bài xích chuyện đi học?”
Tô Tinh Thần há miệng nói không ra lời.
Chủ nhà quan tâm cậu thấp giọng suy đoán: “Thành tích học tập không tốt?”
“Không phải.” Thành tích học tập của Tô Tinh Thần tốt lắm.
“Chẳng lẽ là bị bạo lực học đường?” Du Phong Hành nói xong, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc tức khắc trầm xuống, ra vẻ hung thần ác sát hỏi: “Ai dám bắt nạt cậu? Cậu cứ nói với tôi.”
Tô Tinh Thần bối rồi, còn… còn như vậy được hả?
Không thể không nói, cảm giác được chủ nhà che chở đúng là rất ấm áp.
“Không phải.” Tô Tinh Thần không muốn lừa người ta, nói cho thật rõ ràng: “Không ai bắt nạt cả, tự tôi không muốn đi học thôi.”
Sau đó chủ nhà chắc chắn sẽ hỏi vì sao không muốn đi.
Tô Tinh Thần cũng rất phiền não, cậu không muốn nói bản thân mình có bệnh.
“Tại sao không muốn đi?” Du Phong Hành không ngoài dự kiến hỏi cậu.
“…” Thanh niên không muốn trả lời nhìn xung quanh giả chết, một chốc nhìn dây thừng trong tay, chốc lại nhìn lò đun đã được xây mới, nhân tiện thầm hạ quyết tâm, phải nhanh chóng đuổi kịp tiến độ học tập, không thể làm một phế vật không tốt nghiệp nổi được.
“Tô Tiểu Thần.” Âm thanh nặng nề của Du Phong Hành truyền đến.
“A…” Tô Tinh Thần giật mình: “Tôi đây.”
Loại tính cách nhu hòa này khiến người ta có lời khó nghe lại không thể nói, Du Phong Hành thực sự không làm gì được cậu.
Hai người giằng co mất một lúc, nam nhân không giỏi nhẫn nại tuyên bố bỏ cuộc: “Thôi được, nếu cậu đã không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nữa, dù sao có đi học hay không cũng là chuyện của cậu.”
Tô Tinh Thần trợn tròn mắt, bị câu nói này của chủ nhà chọc tới khó chịu.
“Không phải…”
Cậu vốn muốn giải thích vài câu, thế nhưng Du Phong Hành đã nhanh chóng cướp lời: “Vậy cậu cứ làm việc đi, lần sau lại nói chuyện.”
Tô Tinh Thần trong nháy mắt liền biết chủ nhà đang tức giận, cũng không phải cậu không thể nói thêm hai câu với đối phương, thế nhưng đột nhiên lại cảm thấy giữ khoảng cách như vậy… cũng rất tốt, bèn buồn bực nói: “Ừm, tạm biệt.”
Cúp điện thoại xong, Tô Tinh Thần rầu rĩ nhìn lò bếp, trong lòng không được vui.
Tiếp theo cậu dùng dây thừng đo kích cỡ, ghi lại số liệu, sau đó tiếp tục đi cuốc vườn làm rau, cố để cho mình làm việc không ngơi tay.
Thế nhưng tâm trạng vẫn không tốt lên được.
Đến bữa cơm trưa, vì để bày tỏ áy náy với chủ nhà, Tô Tinh Thần đã nấu rất nhiều món.
Nhưng suốt cả buổi chiều, điện thoại thường ngày hay kêu “rừ rừ” lại như bị hỏng mất, vô cùng yên tĩnh.
Tô Tinh Thần rầu rĩ không vui, cầm lấy di động gửi tin nhắn cho chủ nhà: Ngài Du à, tôi lên trấn mua nồi đây.
Sếp Du đang giận dỗi cộng thêm công việc đầy mình ngó thấy tin nhắn của Tô Tiểu Thần, tâm trạng buồn bực tốt lên được một chút.
Nhưng hôm nay đọc tin nhắn xong, Du Phong Hành không còn trả lời ngay như thường lệ nữa.
Trong phòng khách ở công ty, thư ký Bùi chực sẵn ở đây đã uống hết hai ly cà phê mà vẫn chưa muốn ra ngoài.
Bởi vì anh ta đang đợi một đồng phạm có thể buôn dưa với mình!
“Giám đốc Kế!” Cuối cùng thư ký Bùi cũng nhìn thấy giám đốc Kế bưng cốc qua đây, anh ta lập tức ngoắc ngoắc tay với người ta: “Nào nào nào, để tôi nói cho cô chuyện này, cô đừng nói cho sếp, nếu không anh ta giết tôi mất.”
Giám đốc Kế bị nhiệt tình chộp lấy bèn nghi hoặc mà đi tới, rửa tai lắng nghe: “Chuyện gì?”
Thư ký Bùi cười như con sói gian manh, đi đến bên cạnh người ta nói nhỏ: “Sếp cãi nhau với người yêu, còn đang dỗi kia kìa.”
“Sao anh biết?” Giám đốc Kế biến sắc, không ngờ lại nghe được dưa của ông chủ, nhất thời cũng để lộ nụ cười như phát điên.
“Cả ngày nhìn chằm chằm cái di động.” Thư ký Bùi cười xùy một tiếng, còn không sợ chết mà bơm vào: “Lần nào xem cũng thất vọng.”
“Phụt!” Giám đốc Kế vỗ đùi cái bộp: “Mẹ ơi…” Nhịn cười khổ quá mà!
“Bình tĩnh bình tĩnh.” Thư ký Bùi vỗ vai Kế Giai Doanh, làm bộ lơ đãng hỏi: “Trước đây cô với hắn cãi nhau cũng vậy à?”
Chỉ thấy nụ cười của giám đốc Kế từ từ biến mất, khuôn mặt biến thành biểu cảm bất lực: “Bọn tôi không cãi nhau.”
Cũng không phải do cô dễ tính, mà căn bản thằng cha kia vốn không thèm cãi với cô!
Thấy thư ký Bùi không hiểu, lại thấy anh ta có lòng buôn dưa với mình, bèn kể lại chuyện cũ cho anh ta: “Cái gì gọi là người yêu? Biết cãi nhau biết giận dỗi mới là người yêu. Mà trước đây còn là thiếu niên vô tri, tôi với sếp cậu cùng lắm chỉ có thể xem là bạn tốt cùng ăn cơm cùng lên thư viện mà thôi, tình bạn vô cùng trong sáng.”
Chính là loại friendzone vô cùng thuần khiết giữa nam và nữ trong truyền thuyết kia ấy, giám đốc Kế đã tự mình trải nghiệm rồi.
Giám đốc Kế nói xong thì đẩy thư ký Bùi ra: “Được rồi, tránh ra coi, đừng cản tôi đi rửa ly.”
Thư ký Bùi được thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên tránh ra ngay: “Mời cô.”
Cứ như vậy, một ngày đã sắp trôi qua.
Lúc Tô Tinh Thần đang ngồi trong màn đọc sách thì còn thỉnh thoảng ngó qua chiếc điện thoại im ắng cả ngày, cảm thấy ngài Du đêm nay sẽ không trả lời tin nhắn đâu.
Thế có nên gọi qua không đây?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng Tô Tinh Thần đã bị cậu chặt đứt ngay.
Cậu buồn bực nghĩ, nếu gọi được rồi thì sao, nếu lát nữa ngài Du lại hỏi về vấn đề đó, cậu sẽ phải trả lời như thế nào?
Cho nên Tô Tinh Thần quyết định không gọi điện.
Cậu đọc sách một lát, sau đó cẩn thận chỉnh lại màn rồi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Mà lúc này, chiếc điện thoại nằm khuất dưới chăn bỗng sáng lên, khiến Tô Tinh Thần sợ tới thót cả tim.
Cậu vui mừng mở ra, nhìn thấy tin nhắn chỉ có hai chữ “ngủ ngon” thì thở dài khe khẽ.
Ngài Du ngủ ngon.
Đây là tin nhắn Du Phong Hành nhận được, hắn đứng trên tầng hai xụ mặt đọc đi đọc lại mấy lần, tâm trạng phức tạp hẳn lên.
Thân là bạn bè với Tô Tiểu Thần, sếp Du đương nhiên biết chuyện nào nên quản chuyện nào thì không.
Vấn đề là cha mẹ của Tô Tiểu Thần đều đã mất, sống cô độc một mình, hơn nữa bản thân vẫn còn là một đứa trẻ suy nghĩ non nớt, nghĩ đến chuyện gì cũng không nói, thậm chí trong lòng còn mang theo một ít bí mật.
Du Phong Hành không hề hứng thú với những bí mật này, hắn đang nghĩ nếu muốn xen vào chuyện của Tô Tiểu Thần, điều đầu tiên hắn muốn biết là hình tượng của mình trong lòng Tô Tiểu Thần, có năng lực quản nổi cậu hay không.
Bằng không nếu cứ tùy tiện nhúng tay sẽ khiến cho cậu phản cảm, chưa kể còn có thể tạo thành một câu chuyện cười.
Với sự kiêu ngạo của Du Phong Hành, hắn tuyệt đối không cho phép tình huống đó xuất hiện.
Vấn đề nan giải trước mắt là không có cách nào có thể xác định được suy nghĩ của Tô Tiểu Thần.
Điều này khiến cho Du Phong Hành hơi bực.
Một khi hắn đã trở nên bực bội thì tính tình cũng trở nên không tốt, mà tính tình đã không tốt, nhân viên trong công ty sẽ gặp họa giáng đầu.
Bộ kỹ thuật mắt ngó thấy cuối tuần này có hy vọng nghỉ phép, đến buổi chiều thứ sáu lập tức giật dây tập thể, nói trưởng ban Diệp Tiếu Hàn gửi tin nhắn cho sếp xin được nghỉ.
Diệp Tiếu Hàn đồng ý ngay tắp lự, gửi tin cho boss: Sếp Du, ngày mai đến ngày nghỉ rồi.
Phải biết rằng, hai hôm trước anh đã bàn với Du Phong Hành, cảm thấy chuyện này đã chắc như đinh đóng cột.
Du Phong Hành đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên nhớ ra ngày mai là thứ bảy, nghĩ đến ngày mai là thứ bảy có thể nằm ườn ở nhà cả ngày, phải ở cùng với bạn nhỏ Tô Tiểu Thần ghét học kia.
Không nghỉ.
Sếp Du cười lạnh gửi qua hai chữ.
Diệp Tiếu Hàn: Cậu nói gì cơ!? Không nghỉ? Không phải chúng ta đã bàn xong rồi à? Cậu dám nói không nghỉ đi, mau qua đây cho tôi, tôi chuẩn bị sẵn dép lê nói chuyện với cậu rồi!
Du Phong Hành: Được, tôi qua giờ đây.
Diệp Tiếu Hàn: Này này, người anh em, tôi đùa thôi mà, anh em ới!
Du Phong Hành cũng không phải nói giỡn, hắn đang muốn chạy qua bộ kỹ thuật thật, chứ không phải chỉ khoác lác với Diệp Tiếu Hàn.
Lúc đi tới bộ kỹ thuật, một người ôm thùng chuyển phát đi thẳng đến, đụng phải boss đang thất thần.
Nhất thời thùng bị va đổ, đồ vật bên trong cũng lăn đầy ra đất.
Hùng Viễn Phi phát hiện mình va phải sếp lớn, trong khoảnh khắc đến đồ của mình cũng không rảnh lo nữa, vội vàng khom lưng xin lỗi sếp: “Em xin lỗi sếp, vô cùng xin lỗi sếp!”
Chỉ bị va phải một chút thôi, Du Phong Hành xua tay: “Không sao.” Sau đó rũ mắt nhìn mớ hỗn độn trên đất, kéo ống quần ngồi xổm xuống giúp Hùng Phi Viễn thu dọn.
Hùng Viễn Phi hoảng hốt nói: “Sếp à, đừng đừng đừng, mấy thứ này có bùn đó, để em tự làm là được rồi, sếp đừng để bẩn tay mình.”
Có thể thấy cậu ta rất sùng bái Du Phong Hành.
Đương nhiên rồi, trong cảm nhận của cậu ta, Du Phong Hành chẳng khác nào một vị thần.
“Không sao.”
Vị được xem là thần này vậy mà không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, ngồi xổm xuống nhặt đặc sản núi với cậu ta.
Hùng Viễn Phi cảm thấy sự sùng bái của mình với sếp lại càng tăng thêm rồi!