Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 41
Cô lại nặng nhọc dìu Kỳ lên phòng,
lôi cậu vào thả lên giường, lấy khăn lau. Định tranh thủ lau người cho
cậu rồi đi kiếm gì đó cho cậu ăn mà cậu đột ngột giật tay cô lại, kéo
vào lòng:
– Đừng đi…….
Linh Lan đỏ bừng mặt…… Không phải cậu ta say quá nên……. làm bậy đấy chứ???
Kỳ dụi dụi vào mái tóc mềm của Linh Lan, ôm cô thật chặt, mắt vẫn nhắm nhưng miệng thì lải nhải:
– Đừng đi…….. anh…… yêu em….. (Hoàng Minh).
Hai chữ Hoàng Minh ở cuối, cậu nói rất khẽ, dường như là chỉ mấp máy
môi, không bật lên thành tiếng. Kết quả là Linh Lan chỉ nghe được có
mỗi….. đoạn trên. Mặt cô nóng ran lên. Đây không phải lần đầu 1 thằng
con trai tỏ tình với cô, cũng không phải lần đầu bị giữ lại thế này,
nhưng tim cô vẫn cứ đập thình thịch, tay nắm chặt.
Xưa nay cô luôn cho bọn con trai là 1 lũ đáng ghét, chỉ biết chuộng vẻ
ngoài, luôn miệng nói câu yêu nhưng lại không biết yêu như thế nào cho
đúng. Cô cứ thấy tên nào kiêu kiêu ngạo mạn là lại vờ làm quen rồi tán
tỉnh, đến khi người ta đổ rồi thì đá luôn. Con trai trong mắt cô chẳng
có ai đủ vững chãi để cô có thể dựa vào…..
Nhưng lần đầu tiên gặp Kỳ, cậu ta đang túm lấy tay 1 tên lưu manh định
tát 1 cô gái trông mập mập, ngố ngố, cô đã bị gây chú ý. Điều đó gần như trái ngược với những điều mà cô vốn nghĩ về con trai. Vì vậy mà cô đã
cảm thấy ghét cậu ta. Nhưng càng ghét thì càng xăm soi, càng nhận ra cậu ta có những điểm ngộ nghĩnh, vừa trẻ con vừa buồn cười. Rõ ràng cái mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, mà như Minh gọi thì là “khỉ nhăn nhó”, nhưng
vẫn giúp đỡ bạn bè theo cách của riêng mình. Giống như lần Demons của
Duy đánh nhau với Dark Moon của nó, cô được nghe kể lại, Kỳ cũng không
muốn dính dáng vào giới giang hồ, nhất quyết nói là không đi cùng khi
Duy ngỏ lời. Nhưng cuối cùng cậu vẫn đến giúp Duy vào phút nguy hiểm
nhất.
Linh Lan khẽ bật cười, gỡ tay Kỳ ra:
– Anh đúng là tên ngốc!
Nhưng Kỳ nhíu mày lại, giữ chặt cô trong vòng tay, kéo cô áp vào ngực
mình. Ánh mắt cô hơi buồn buồn…. Cô chợt nhớ ra rằng…… Kỳ đang
thất tình….. Mà người làm cậu trở nên như thế…. không phải là cô!
………………..
Nó ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy đã có thể
xuất viện nhưng ba mẹ nó và mọi người cứ để nó ở lại khu tĩnh dưỡng của
bệnh viện . Vốn dĩ không có gì phải lo, nhưng cứ nhìn cái mặt nó bây giờ thì ai cũng sợ nó làm liều. Nó cứ ngồi như thế cả buổi, có khi cả ngày, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định, man mác 1 nỗi buồn bị giấu nhẹm
trong tim.
Hoàng Kỳ biết chuyện nó bị bắt cóc, lo lắng đến bệnh viện nhưng chỉ đứng từ ngoài nhìn vào, giấu nỗi buồn rồi quay về. Cậu không dám vào vì chỉ
sợ mình không thể quên được nó.
Hoàng Anh phải lên đường đưa Uyên Uyên đi chữa bệnh trước khi bệnh
chuyển biến xấu đi, Linh Lan phải đi học khóa huấn luyện ở nước ngoài,
mẹ nó thì bận bịu suốt ngày, chỉ có ** Năm là chăm sóc cho nó. Ba nó đòi nghỉ việc để ở bên nó nhưng nó đuổi ông về. Mọi hoạt động của nó trong
nhóm đều bị dừng lại hết, các fan của nó và của nhóm lo lắng gửi hoa và
quà cùng những lời động viên cho nó. Quốc Huy nói với giới báo chí là nó bị cú sốc tinh thần nên cần có thời gian nghỉ ngơi, nhóm sẽ chỉ hoạt
động có 4 người. Nó chỉ im lặng, thẫn thờ, vô cảm đón nhận tất cả sự
quan tâm.
Brown và Angus tuy bận bịu với lịch diễn nhưng cứ có chút thời gian rảnh là lại vào thăm nó. Brown luôn mang theo những đĩa nhạc mới của mình và thay ** Năm cho nó ăn, cố gắng nói chuyện với nó:
– Em có muốn vẽ không?
Nó vẫn im lặng, nhìn ra cửa sổ. Brown lại hỏi:
– Ngoài đó có gì vui à?
Cậu ngóng ra nhìn, chỉ thấy 1 khoảng sân trống trải và những thân cây
già nua, vốn dĩ chẳng có gì để ngắm lâu như vậy. Mà nó cũng có ngắm
nghía gì đâu chứ. Nó chỉ nhìn, nhìn vào khoảng không trước mắt, không
suy nghĩ, không cảm nhận, để tâm hồn mình trống rỗng và vô cảm. Brown
nhìn nó, đầy bất lực. Cậu không biết phải làm thế nào để nó trở lại như
xưa, nói nhiều, cười nhiều, mạnh mẽ và tự tin…… Chỉ biết lặng lẽ
ngồi cạnh nó, mong muốn tạo cho nó 1 cảm giác bình yên để nó có thể dựa
dẫm.
Cậu đã hỏi Yellow và biết cái tên Kỳ Anh đó là người yêu cũ của nó, vì
chuyện gia đình nên mới phải bỏ đi làm ăn xa…… giờ lại quay lại làm
khổ nó…. Cậu thực sự căm ghét và không hiểu tại sao hắn lại phải làm
như thế, khiến nó buồn và đau tới mức này…..
White và Duy đi vào, trên tay cầm 3 bó hoa và 1 giỏ quả. White đặt đồ lên bàn, mỉm cười:
– Chào, 2 người đang làm gì thế?
Duy lại gần Brown, nhìn nó đang ngồi trên giường, hỏi:
– Cậu ta vẫn thế à?
Brown im lặng nhìn nó, gật nhẹ đầu. 3 người nhìn nhau thở dài, không
tưởng tượng nổi một Red oai hùng đến thế lại có lúc ngồi đơ như tên ngơ
thế này… Duy chợt nhớ ra, nói:
– À, vừa nãy có 2 tên nào đó đứng ngoài kia, gửi cho Minh bó hoa với giỏ quả kìa. Tụi tôi chưa kịp hỏi là ai thì họ đã đi mất rồi.
Brown khẽ liếc qua mấy bó hoa, không bận tâm cho lắm. White cười, gợi chuyện để nói với nó:
– Ha ha, mà cậu là Minh, trước đây tôi cứ tưởng cậu là Trương Kỳ Anh cơ chứ, vậy mà hồi đó cậu cũng chẳng nói gì….
Brown giật mình nhìn sang nó. Ánh mắt nó chợt sâu hơn, 2 tay đưa dần lên tai, bịt lại. Duy không biết, hỏi thêm:
– Trương Kỳ Anh là ai?
– Ừm, cậu không phải Trương Kỳ Anh, vậy cậu ta là a……
Brown gắt:
– Đừng nói nữa!!! Đừng nhắc tên đó!!
Nhưng Duy và White đâu biết Kỳ Anh chính là cái tên đại kị đối với nó lúc này, vẫn ngây ngô hỏi:
– Hả?? Tên Kỳ Anh đó làm sao mà………
– AAAAAAAAAAAAAA!!!
Nó bịt chặt hai tai lại, nhắm mắt mà hét ầm lên, đầu không ngừng lắc lắc như muốn xua đi cái hình ảnh chợt hiện về của người tên Kỳ Anh đó.
Brown chạy lại giữ lấy nó:
– Không sao rồi, em bình tĩnh lại đi, không sao rồi mà…….
Nhưng nó vẫn hét lên, vừa khóc vừa đẩy cậu ra xa:
– ĐI ĐI, CÁC NGƯỜI ĐI HẾT ĐI!!!
Brown vội ôm chặt nó, dỗ:
– Ngoan nào, không sao rồi…… Ma thích bắt những người hay khóc nhè lắm đấy…..
Lại là câu nói đó. Tại sao cứ làm nó nhớ đến người đó vậy…… Nó khóc dữ dội hơn, tay vẫn đưa lên bịt chặt 2 tai, lắc đầu:
– ĐI HẾT ĐI!! TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, KHÔNG MUỐN NGHE……..
Brown hơi khựng người lại, rút dây tai nghe trong túi ra, gỡ tay nó xuống để bỏ vào tai nó:
– Được rồi! Em sẽ không phải nghe gì cả. Không ai nói gì nữa, em sẽ không phải nghe gì hết!
Nước mắt nó chảy dài, khóc như ngây dại nhưng đã không còn quẫy đạp nữa, ngồi yên nghe…. sự im lặng. Brown nhẹ nhàng nói:
– Hiện tại em đang nghe 1 bản nhạc không lời, không nhạc, phải thật chú ý mới nghe được. Hãy để mình bình tĩnh lại, lắng nghe bằng tai, bằng trái tim, xem đó là bản nhạc gì……
Nó dần ngừng khóc, chú tâm lắng nghe. Brown mỉm cười tạm yên tâm. Duy và White thì ngạc nhiên đứng nhìn, vẫn không hiểu nổi. Trương Kỳ Anh là ai mà nhắc tên đã khiến tâm trạng nó bất ổn thế kia? Và Brown đang làm cái trò gì mà lại cho nó đeo tai nghe mà không bật nhạc….. giống cậu ta
trước đây?
Brown đứng lên tiễn Duy và White:
– Đó là cách tôi thường dùng để giải tỏa stress và sáng tác ca khúc.
Trong yên lặng, người ta sẽ tự nghĩ đến 1 giai điệu nào đó phù hợp với
tâm trạng mình giống như đang nghe nhạc thực sự. Điều đó giúp cho trí
sáng tạo và khả năng tập trung cao độ. 2 người đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó nữa, cậu ta nhạy cảm với nó. Cũng đừng hỏi tôi tại sao…
2 tên lại choáng thêm lần nữa. Brown trước đây có bao giờ nói nửa lời
chứ đừng nói là giải thích cho người khác nghe. Có lẽ vì bên cạnh nó,
cậu ta đã phải tập cho mình nói nhiều hơn để giúp nó khuây khỏa…..
Ra ngoài, Duy nói:
– Cậu ta, Hoàng Minh, đang gặp chuyện……..
White lãnh đạm cho tay vào túi quần, bước đi:
– Kế hoạch vẫn diễn ra bình thường. Đây là cơ hội tốt cho chúng ta.
– Nhưng……
– Cậu có lựa chọn khác sao?
– Tôi…….
Duy cúi gằm mặt. Tiêu Dương quá nhỏ bé và mong manh để đối mặt với cha cậu. Cậu đúng là không có giải pháp nào khác……..
………….
Angus rời công ty là đến thẳng bệnh viện thăm nó dù lúc này đã tối, may
là bệnh viện không quy định giờ thăm nên làm việc khuya đến mấy thì hắn
cũng cố ghé vào đây. Dạo này hắn ngủ rất ít, mà hầu như là không ngủ, cứ lặng lẽ vào đây ngồi nhìn nó ngủ. Đôi tay ấm áp của hắn khẽ nắm lấy bàn tay mềm của nó, cố gắng truyền 1 chút hơi ấm để nó yên tâm ngủ, không
còn gặp ác mộng như những đêm trước….
Mắt hắn hiện rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn cố đến, thầm cầu mong cho nó nguôi
ngoai được những nỗi đau. Hắn thầm trách mình trước đây đã không nhận ra tình cảm với nó sớm hơn để có thể chở che, bảo vệ nó. Hắn đã luôn kiêu
ngạo cho rằng mình hoàn toàn không thể rung động trước bất kỳ ai nữa, để rồi cuối cùng khi hắn nhận ra mình đang yêu, người con gái đó lại chìm
vào trong vực thẳm của đau khổ, không tài nào kéo ra được…..
Hắn đã từng đau khổ vì Hải Băng, hắn hiểu và đau hơn cho nó. Trái tim
một khi đã tổn thương thì sẽ để lại những di chứng nặng nề…. Giống như hắn đã không kịp nhận ra tình yêu dành cho nó…. Hắn sợ nó sẽ không
chịu được nỗi đau này. Cứ nuôi mãi hy vọng, đợi chờ, mong mỏi, dành trọn tình yêu thương cho một người để rồi khi người ấy trở về, lại nhận lại
tất cả đau đớn, thất vọng, suy sụp. Một Vũ Hoàng Minh mạnh mẽ đến mấy
cũng không thể bình thản chịu đựng được…..
Hắn khẽ nhắm mắt, đặt nụ hôn lên tay nó rồi đặt tay nó áp vào ngực mình, nơi trái tim đang đập, những nhịp đập vừa rộn rã, vừa lo ngại, vừa đau
đớn…… Hắn vuốt khẽ những lọn tóc lòa xòa trên mặt nó:
– Em có nghe thấy không? Có cảm nhận được không? Đừng mãi chìm trong đau khổ về 1 điều nên cho vào dĩ vãng nữa…. Hãy cho anh được nhìn thấy nụ cười của em, được nghe tiếng em nói, được trêu chọc em và bị em trả
đũa……. Lần này anh sẽ không hiếu thắng nữa đâu, sẽ để em làm những
gì mình thích. Anh sẽ mua kem cho em mỗi ngày, em thích kem mà, đúng
không? Và anh sẽ yêu em bằng trái tim chân thật, không giấu giếm tình
cảm của mình nữa, sẽ để em được vui vẻ và hạnh phúc trong tình yêu của
anh…….
Hắn run run cầm tay nó bằng cả 2 tay, trân trọng như sợ làm vỡ nát, mừng vui vì đã nói ra được những lời từ tận đáy lòng nhưng cũng đau đớn vì
nó không thể hiểu được. Tại sao tình yêu của hắn dành cho nó lại đến
muộn như thế, lại nhận ra muộn như thế……..
Nó chớp nhẹ đôi mắt, khẽ tỉnh dậy, thấy hắn lặng im cầm tay mình, đôi
mắt xanh trong ánh đèn hắt từ bên ngoài vào càng trở nên long lanh, hay
hắn đang khóc? Nó khẽ đưa tay lên vuốt má hắn khiến hắn hơi giật mình:
– Em tỉnh rồi à? Ngủ tiếp đi!?
Nó lắc nhẹ đầu, rụt tay lại. Hắn mỉm cười:
– Muốn ăn kem không?
Mắt nó hơi sáng lên 1 chút nhưng rồi lại thu lại, lo lắng nhìn xung
quanh. Bây giờ mới khoảng 2h sáng. Nếu ra ngoài sẽ làm phiền mọi người,
mà nó lại là bệnh nhân….. Angus như hiểu được, dặn:
– Ngồi đây đếm từ 1 đến 200, anh đi mua kem. Nhớ đừng có đi đâu đấy, không là anh ăn hết kem cho xem!
Nó chu mỏ lên thách thức khiến Angus khẽ bật cười, hắn nhanh chóng ra
ngoài mua 1 bịch kem hộp về. Giữa đêm khuya thanh vắng, bóng hắn đổ dài
trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân hơi gấp cứ nện đều đều khiến 1 vài người tỉnh ngủ khẽ rùng mình.
Nó nhắm mắt cố gắng tập trung đếm để không phải nhìn xung quanh. Nơi đây là bệnh viện, buổi tối chắc có nhiều……. ma lắm!! Đếm đến 200 rồi mà không thấy hắn về, không biết có chuyện gì không, nó sốt ruột lò dò
bước chân xuống giường, trống ngực đập thình thịch.
Vu” Năm vẫn đang say sưa ngáy đều đều ở giường bên, nó rón rén bước ra
cửa, vặn tay cầm…….. “cạch”, nó giật nảy mình dù đó là tiếng động do mình gây ra. Nó mở cửa, bước chân ra hành lang, bỗng có 1 bàn tay đen
bịt chặt lấy miệng nó khiến nó ú ớ sợ hãi, không kịp phản
ứng…………..