Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 34


Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 34

Brown nhìn nó vừa nấc vừa nói, hơi khó chịu 1 chút, cậu kéo nó ra ngoài:

– Đi theo tôi!

Nó giật tay lại:

– Tránh ra, buông tôi…. hic… ra!

Nhưng Brown cứ kéo nó đi phăng phăng. Mọi người thì vẫn không hề hay biết……….

Ra đến cửa, cậu nới lỏng tay và nó giật ra được:

– Cậu điên à? Tự dưng kéo tôi đi, đau hết cả tay rồi đây này! Bắt đền đi!

Brown nhìn nó, nói:

– Cậu say rồi! Để tôi đưa cậu về!

Nó vùng ra khi cậu chuẩn bị túm lấy cổ tay mình, gắt:

– Làm gì vậy hả? Tôi không thích! Tránh ra đi!

– Cậu say rồi! Bây giờ cậu không phải là Red, mà là Vũ Hoàng Minh, bạn
gái tôi. Đừng làm những điều không dành cho con gái như thế.

Nó bực mình lấy tay đẩy vào người cậu, hất mặt hỏi:

– Nói gì hả? Cái gì mà chỉ dành cho con trai chứ? Tôi say bao giờ? Cậu mới là người……. hic…. say ấy!

Cậu lắc đầu chán nản, kéo nó đi nhưng nó giẫy giụa:

– BỎ RA! Tôi không về! Tôi muốn đi chơi, tôi muốn uống, tôi muốn say,
tôi muốn quên hết bọn đàn ông các người, tôi muốn quên hết…….
Hức….

Nước mắt nó giàn giụa. Lần nào cũng thế, cứ uống say là nhảy nhót điên
cuồng 1 lúc rồi lăn ra khóc. Brown bối rối không biết làm gì, kéo nó vào lòng:

– Ngoan nào….. ma quỷ thích bắt những người hay khóc lắm đấy!

Nó đột ngột ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt nhìn cậu:

– Kỳ Anh!

Cảm xúc trong nó như vỡ òa. Kỳ Anh cũng đã từng nói với nó như thế. Nói
những câu ân cần, làm những điều ý nghĩa để giờ đây nó phải nhớ lại
trong nỗi đau và nỗi nhớ anh da diết. Đã lâu lắm rồi, Kỳ Anh, đã lâu lắm rồi nó không được ôm siết trong vòng tay anh, không được nghe anh nói,
không được cùng anh vui đùa, không được trêu chọc anh…… Lâu lắm rồi, chưa chạm vào bờ môi kia….. Liệu đó có phải là vị ngọt hay không, nó
cũng chẳng còn nhớ chính xác nữa………

Brown hơi nhíu mày khó hiểu khi thấy nó gọi tên 1 người cậu chưa nghe
bao giờ rồi nhìn sâu vào từng đường nét trên khuôn mặt cậu và lúc này,
cậu hoàn toàn hóa đá……. Bởi nó đang đặt lên môi cậu 1 nụ hôn tràn
đầy yêu thương! Cậu không thể cảm nhận được gì nữa ngoài tiếng thình
thịch của con tim đang rộn rã trong lồng ngực và làn môi ấm áp, mịn màng của nó. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ngọt ngào và đáp trả lại nó. Nước mắt nó vẫn đang rơi…..

– Nhanh lên nào, đi chơi 1 hôm cho vui chứ. Ở nhà mãi không thấy chán à?


Angus bị 1 đám bạn lôi ra khỏi xe ô tô và kéo vào quán bar, hắn khó chịu:

– Lần sau đừng có rủ tôi đi đâu đấy.

Chợt cả đám đứng sững lại, hắn ngóc đầu lên xem thì đứng như chết trân tại chỗ. Nó…. nó đang làm cái gì với ai thế kia?

Đám bạn của hắn cười nói 1 chút rồi bỏ vào trong:

– Thôi kệ đi chúng mày, chưa thấy gay bao giờ à?

Chỉ còn Angus đứng lại, nhìn nó đang ôm hôn 1 thằng con trai lạ, nước
mắt giàn giụa…. Hắn thấy khó chịu nơi lồng ngực như có gì bóp nghẹt
lấy. Cảm giác khó chịu này là gì đây? Nó là gay ư?

Một người bạn của hắn ra kéo hắn vào:

– Đứng đó làm gì thế, vào nhanh lên nào!

Brown buông nó ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó và đưa nó ra xe, trong
lòng thoáng vui mừng vì giờ cậu nói gì nó cũng nghe răm rắp. Nó mỉm cười ngả đầu lên vai cậu và thiếp đi, miệng còn lẩm bảm:

– Kỳ Anh….. em yêu anh……

Brown thấy lòng mình dậy sóng, nộ khí tăng vụt. Kỳ Anh là ai? Nó có
người yêu sao? Tại sao cậu chưa từng thấy hay nghe đến? Tại sao nó lại
nhìn cậu tha thiết mà gọi tên hắn? Tại sao nó có thể hôn cậu rồi nói yêu hắn? Dù biết là nó đang say nhưng trong lòng cậu không ngừng xuất hiện
những câu hỏi khiến cậu phát điên lên. Đập mạnh tay vào vô lăng, cậu
liếc nhìn khuôn mặt nó đang ngủ, vừa yêu vừa giận…..

Cậu yêu nó vì cái gì nhỉ? Vì lần đầu tiên gặp nó – Hoàng Minh, cậu đã
thấy ấn tượng bời sự mạnh mẽ và quyết đoán trong cách hành xử của nó khi đánh nhau với 1 thằng to con gấp mấy lần mình nhưng lại vò đầu bứt tóc
nói với 1 cô gái là: “Tôi đã nói rồi, tôi là con gái!”. Hay là lần nó
gặp cậu với thân phận Red, nó đã không ngần ngại đưa tay ra bắt và nói:
“Làm tướng của tôi nhé!”. Lúc đó cậu đã không bắt tay nó, bởi cậu biết
nó là con gái và cảm thấy ngại. Nhưng ánh mắt cậu lúc đó vô cảm nhìn tay nó rồi lại nhìn nó, cứ để cho nó giơ tay ra như vậy còn mình thì im
lặng cho tay vào túi quần khiến nó bị quê một mẻ. Chắc vì thế mà nó khá
khó chịu với cậu trong suốt thời gian cậu gia nhập hội. Và những lần nó
cười, những lần nó thả mình vào cơn lốc tốc độ, khuôn mặt đắc thắng của
nó, trái tim ấm áp của nó, lòng trắc ẩn trong nó……

Tất cả những thứ làm nên nó….. cậu đều đã yêu cả rồi. Bởi vì……. cậu yêu nó!

Nhìn khuôn mặt nó ngủ ngoan và hiền lành thế này, cậu lại càng yêu nó hơn…….

Angus ngồi 1 góc trong quán bar, rót rượu uống. Xưa tới nay hắn rất hiếm uống rượu, uống ở những nơi thế này lại càng không. Mấy đứa bạn của hắn thấy lạ nhưng không dám hỏi. Bởi khuôn mặt lúc này của hắn đang hiện
lên dòng chữ: “Muốn sống thì đừng có đụng vào!”

Hắn không ý thức được rằng mình đang uống rượu. Bởi lúc này hắn đang suy nghĩ về nó. Nó là gay….. Tại sao hắn lại thấy ghê tởm với điều đó
trong khi hắn không hề có định kiến với dân gay? Và nó có là gì cũng đâu ảnh hưởng đến hắn, tại sao trong lòng hắn cứ trào dâng những cảm giác
lạ? Lúc nhìn thấy nó đang hôn tên kia, hắn đã có 1 suy nghĩ thoáng qua
là….. chạy đến đấm cho tên đó 1 phát. ngay cả bây giờ, cảm giác lạ kì
đó vẫn còn đeo bám hắn. Cứ thấy khó chịu, tức giận….. mà tại sao lại
phải như thế mới là điều làm hắn bực nhất.

Hắn với nó đâu có là gì mà hắn lại bực đến thế này…… Mà không, nó
đang là “bạn gái” “của” hắn cơ mà? Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ đơn
giản như thế ngay từ đầu nhỉ? Nó làm “bạn gái” hắn


mà lại đi hôn 1 thằng con trai trước mặt hắn, không tức sao được chứ.
Hắn mỉm cười tự thưởng cho mình 1 ly rượu nữa. Thầm vui vì giải quyết
được thắc mắc trong lòng.

Mấy người bạn của hắn thấy hắn ngồi đăm chiêu suy nghĩ rồi tự cười 1
mình thì lấm lét nhìn nhau, nghĩ hắn….. bị chập ở đâu đó!

Hắn đột ngột tối sầm mặt lại khiến họ giật thót mình. Đang cười rồi lại sa sẩm mặt mày thế là sao?

Lúc đó, hắn chợt nghĩ đến chuyện nó đang làm “bạn gái” mình. Trong khi
nó là một thằng gay. Vậy thì hắn phải làm sao? Chẳng lẽ cứ coi như không biết? Lỡ……. nó yêu hắn thì sao!

Hắn chợt cười tự mãn khi nghĩ đến cảnh nó quỵ lụy cầu xin tình yêu của
hắn còn hắn thì khoanh tay lắc đầu. Hắn sẽ nói “Never.” và đá bay nó cho thỏa cơn giận bao lâu nay hắn phải chịu vì nó. Nghĩ đến đó, hắn cười
phá lên.

Bọn bạn của hắn tự dưng ngã nhào khỏi ghế cả loạt. Hắn bị như vậy từ bao giờ thế?

Tùng bị Yellow phá, không cua được em nào thì quay sang kiếm nó làm
người thế thân để Yellow đỡ rảnh quá mà đi phá rối. Nhưng nó và Brown đã biến mất tự bao giờ. Cậu lo lắng hỏi Blue và Green thì Blue nói:

– Vừa nãy thấy Brown kéo đại ca đi rồi. À mà đại ca hành động kì lạ lắm.

Tùng lo lắng:

– Là sao? Cậu nói rõ đi?

Blue ra vẻ suy nghĩ thì Green chen vào:

– Đại ca vừa vùng ra vừa nói rất nhiều, còn cả nấc nữa, cứ như là người say ấy, ha ha…..

Blue cũng cười:

– Đúng vậy, nhưng tửu lượng của đại ca siêu vô đối mà, làm gì có chuyện say được chứ……

Yellow khẽ nâng ly rượu lên miệng nhìn Tùng đang ngán ngẩm nói:

– Cậu ta cứ uống bia và Whisky là say!

– HẢ???

Yellow suýt sặc, nhìn Tùng để chắc chắn lại:

– Thật à?

Tùng vuốt mặt đau khổ:

– Và khi say cậu ta thường rất quái. Không biết Brown đưa đi rồi có sao không……

Cả 4 lo lắng nhìn nhau:

– White cũng biến mất!

Yellow ngó nghiêng xung quanh:


– Ừm, cậu ta mất tích từ đầu buổi, uống được vài chén là chạy đâu mất tiêu.

– Thôi mặc kệ cậu ta đi. Kệ cả đại ca luôn. Red của Dark Moon thì có gì phải sợ chứ!

Tùng cười nhăn nhó. Đúng là Red bình thường sẽ chẳng sao, đằng này lại là Red đang say, không biết Brown có ổn không……

Brown đang lái xe vào con đường cao tốc để đưa nó về thì nó chợt trở
mình. Cậu khẽ liếc mắt sang nhìn thì giật nảy mình, tay lái chuệnh
choạng. Chiếc xe lảo đảo 1 lát mớt đi bình thường được. Cậu thở dốc nhìn nó với khuôn mặt lo lắng………..

Nó làm sao thế nhỉ?

Brown đang lái xe vào con đường cao tốc để đưa nó về thì nó chợt trở mình. Cậu khẽ liếc mắt sang nhìn thì
giật nảy mình, tay lái chuệnh choạng. Chiếc xe lảo đảo 1 lát mới đi bình thường được. Cậu thở dốc nhìn nó với khuôn mặt lo lắng………..

Tùng nhớ lại lần trước khi nó say và cậu phải đưa nó về nhà. Nó ngủ được một lát là mở trừng mắt ra nhìn mọi thứ với tia lửa căm hận…..

Brown vừa có chút sợ hãi vừa lo lắng khi thấy nó cứ nhìn mình chăm chăm
bằng con mắt ấy. Con mắt của sự tức giận vô cùng và căm hận đến tận
xương tủy. Mắt nó mở to tròn, không chớp lấy 1 lần, lòng trắng như sáng
lên, nuốt chửng lấy con ngươi khiến người nhìn vào đó như bị thôi miên
và ám ảnh. Cậu đã từng thấy con mắt này ở đâu nhỉ? Phải rồi, đó là trong 1 bộ phim kinh dị về cái chết oan ức của 1 cô gái. Sau khi chết, cô ta
hiện về ám ảnh những kẻ đã giết mình và hành hạ họ đến chết. Đoạn ghê
rợn nhất chính là một trong số những kẻ giết cô ta bị ám ảnh, liên tục
nghe thấy tiếng cười vang và nhìn thấy khuôn mặt ghê rợn của cô ta bay
xung quanh phòng với đôi mắt to tròn, đầy lòng trắng………. giống như mắt của nó lúc này.

Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi nó:

– Cậu…. làm sao thế?

Tùng vẫn còn thấy ghê người khi cậu hỏi nó câu đó: “Mày bị cái gì vậy?”
Nó đã vùng lên như lên cơn dại, giơ 1 cú đấm vào người cậu khiến cậu
giật nảy mình, tránh vội….

Brown không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nó tự dưng chồm lên đấm vào
mặt cậu khiến cậu phải tránh vội và bị mất tay lái. Đôi mắt nó ngày một
dữ tợn, tung những cú đấm và lao vào người cậu khiến cậu phải vội ra
khỏi xe. Nhưng chiếc dây an toàn chết tiệt không để cho cậu ra khỏi đó,
gỡ mãi không được, cậu đành phải quay sang chiến đấu với nó trong tư thế bị dây an toàn thắt vào ghế. Nó cũng bị sợi dây trên ghế mình giữ lại,
nhưng vẫn đủ gần để quơ tay cào cấu vào người cậu.

Hôm đó Tùng đã phải dùng hết sức để chiến đấu với con dã thú trong nó.
Đây có lẽ là do cơ thể nó bị kích thích bởi rượu và bia nên trở nên bất
thường, không kiểm soát được. Mà bình thường nó cũng đã không bình
thường rồi ấy chứ. Tùng đã cố gắng đánh lạc hướng rồi khóa tay nó lại và chặt vào sau gáy cho nó ngất đi, đợi nó tỉnh rượu. May là sau đó nó
không nhớ gì, nếu không chắc là cậu khó yên với nó quá.

Nhưng Brown lại không làm được như Tùng. Cậu cứ giơ tay ra rồi lại bối
rối rụt lại, sợ làm nó đau. Nếu là người khác thì sẽ chẳng sao, nhưng đó là người cậu yêu, làm sao có thể? Nhưng để nó như thế này cậu còn đau
lòng hơn, chi bằng……..

Brown túm được tay nó, nhanh chóng đặt lên môi nó một nụ hôn để làm nó
dịu lại. Khi nó dần có lại ý thức, cậu khẽ thì thầm vào tai nó:

– Anh… yêu em!

Mắt nó sáng lên đầy ngỡ ngàng nhưng vội nhắm lại ngay, giả vờ ngủ. Brown có hơi tiếc vì nghĩ nó không nghe được những gì cậu nói nhưng cũng đành đặt nó ngồi ngay ngắn, đưa nó về….

………….

Hoàng Kỳ lúc này đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, nhìn ra
ngoài cửa sổ. Ánh trăng trong vắt soi rọi bên ngoài, lọt qua cửa sổ và
tràn vào căn phòng. Cậu không biết mình nên làm sao nữa. Đã quyết định
như thế rồi, sẽ yêu nó, hết mình, trong 1 tháng tới. Rồi cậu sẽ quên nó, mãi mãi…….. Nhưng khi thấy nó đi cùng Angus, trong lòng cậu cồn cào khó chịu, vừa giận nó vừa căm ghét tên Angus. Cậu có suy nghĩ rằng….. nó “phải” là của riêng cậu!

Nhưng nó và cậu….. 2 thế giới! Cậu có gì để đảm bảo cho nó 1 hạnh phúc trọn vẹn? Cậu sẽ yêu nó bằng cả trái tim, sẵn sàng hi sinh mạng sống

này để nó hạnh phúc…… Nhưng, cậu không thể dập tắt dư luận. Nếu cậu
và nó có thể bên nhau thì cũng không thể tránh khỏi lời bàn ra tán vào.
Cậu có thể chịu đựng được hết, nhưng liệu nó có thể vui vẻ mãi không? Và trên hết……. Nó có yêu cậu không?

Kỳ bật cười khi nghĩ đến câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Nó làm sao có thể yêu cậu
chứ? Tất cả cũng chỉ do cậu ảo tưởng mà thôi. Nó là 1 thằng đàn – ông,
là 1 thằng đàn ông bình thường, cậu không muốn mà cũng không thể để nó
bị thế gian này kì thị. Chỉ mình cậu thôi, vậy là quá đủ. Nó cần 1 cuộc
sống bình thường……

Thở dài để trút những suy nghĩ và tâm trạng rối bời lúc này, cậu nhìn
ánh trăng đang rọi dưới nền nhà, thầm nghĩ đến những điều hạnh phúc nhỏ
nhoi đã từng có với nó. Thế là đã qua mất 1 ngày rồi……..

…………….

Angus cứ nghĩ mình sẽ chẳng sao cả. Hắn vẫn bình thản uống rượu cho tới
khi……. bạn của mình say hết. Hắn chưa từng uống nhiều thế này, nên
giờ mới biết hóa ra tửu lượng của mình rất khá, khá đến nỗi muốn say mà
chẳng say được. Cứ tỉnh như sáo, và không ngừng nghĩ về nó. Hắn thật sự
bối rối vì không hiểu nổi tâm trạng của mình khi nghĩ đến cảnh nó hôn
“người khác”. Đôi môi đó, đôi môi ấm áp và mềm mại, hắn đã từng chạm
vào. Nhưng lúc đó hắn rất ghét nó nên mọi cảm xúc đều bị gạt hết sang 1
bên. Tuy bây giờ cũng…… ghét, nhưng hắn đã nhớ lại cảm giác khi chạm vào đôi môi đó. Và hắn không muốn có bất – cứ – một – ai – ngoài – hắn
được phép hôn nó. Có lẽ là…… hắn muốn độc chiếm nó.

Khi người ra thích thứ gì, thường là sẽ có ý muốn “sở hữu” và “độc
chiếm” thứ đó. Hắn đang có suy nghĩ rằng, nó giống như 1 thứ đồ chơi mà
hắn thích, nên hắn mới muốn độc chiếm. Hắn tạm thời tin vào diều đó dù
hắn đủ thông minh để nhận ra rằng, trái tim hắn đang đập những
nhịp…….. bất ổn vì nó.

Không biết từ bao giờ, nó đã ngốn hết thời gian của hắn, luôn khiến hắn
phải bực mình và không lúc nào không nghĩ đến nó. Nó làm cuộc sống của
hắn đảo lộn lên, mang những điều mới mẻ vào trong chuỗi ngày chán ngán
lặp đi lặp lại. Nó thắp lên ngọn lửa niềm tin đã sắp tàn lụi trong hắn,
thổi bùng lên niềm say mê với nghề và sự sáng tạo cho hắn khi cố gắng
vượt qua hắn. Nó vô tình nhắc cho hắn nhớ lại những điều hắn đã đánh mất khi quá mệt mỏi với hiện tại. Nó cũng đã làm hắn quên đi…… sự tồn
tại của một con người đã làm hắn đau khổ…… Thời gian qua hắn gần như quên hẳn người đó. Có lẽ cũng đến lúc thay thế 1 người khác vào vị trí
đó rồi, vị trí quan trọng nhất trong tim hắn…..

Bất chợt, hắn nghĩ đến khuôn mặt cau có của nó….. và tự mỉm cười……..

…………..

Nó bận rộn suốt mấy tuần với biết bao nhiêu việc phải làm: chụp hình với nhóm, trình diễn thời trang cho 1 số chương trình, giao lưu với fan,… Chỉ thi thoảng nó mới đến gặp hội thằng Tùng được. Đã thế, 3 tên trời
đánh kia lại còn luân phiên đòi đưa nó đi chơi nữa. Nó đành phải sắp xếp cố định cho mỗi tên 2 buổi trên tuần và……. “cố gắng” làm 1 “bạn
gái” tốt!

Còn 1 buổi chiều thứ 4 duy nhất, nó nằm lăn ở nhà để ngủ. Chỉ còn mấy
ngày cuối nữa là thoát khỏi kiếp con ruồi. 3 tên đó dạo này khá khác lạ. Brown thì chăm chỉ “tặng” nó một bó hoa hồng mỗi sáng và lúc nào cũng
để hoa trước cửa theo cách…… treo ngược bó hoa rồi biến mất. Nếu
không có tấm thiệp với dòng chữ: “Nice day” và chữ kí hình mặt người vô
cảm thì chắc nó chẳng nhân ra chủ nhân của bó hoa đó. Dù Hoàng Kỳ và
Angus vẫn cãi nhau đốp chát với nó mỗi ngày và 2 tên cũng gây sự với
nhau, nhưng lúc nó cần gì hoặc muốn ăn gì, cả 2 đều dùng cách này hay
cách khác để đưa cho nó. Đúng là lạ kì…..

Nhưng có lẽ lạ nhất là Hoàng Anh. Không hiểu sao gần đây tâm trạng anh
khá bất ổn, hay cáu gắt, hay giận, hay bắt lỗi nó. Lúc đầu nó nghĩ là do cãi nhau với Uyên Uyên. Nhưng cãi gì mà như cơm bữa thế này được? Uyên
Uyên lại không phải dạng khó chiều đến thế. Nó đành dành chút thời gian
ít ỏi của mình để đi tìm cô nàng nói chuyện. Chứ không thì nó và Hoàng
Anh sẽ xảy ra chiến tranh mất…….

Nó hẹn Uyên Uyên đến công viên và vác theo chiếc ván trượt thân yêu. Lâu lắm rồi nó không được trượt ván. Mà hình như cứ mỗi lần cầm đến chiếc
ván trượt là lại phải “động chân động tay” ấy. Như lúc này đây, nó không thể đứng yên được trước cảnh kia……..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.