Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 32
Chiếc xe lao vút lên không trung và đáp xuống đất, lia 1 vòng. Nó nhận ra cái dáng quen thuộc và chiếc xe
của kẻ đang đi ngược chiều phía trước 1 đoạn. Nó vội vòng sang 1 đường
khác nhưng kẻ đó cũng đã hơi ngờ ngợ về tiếng xe của 2 người đối diện.
May là hắn chưa thấy cú phóng xe qua dốc của nó nhưng hắn quyết
định……. đuổi theo. Hắn chính là Brown………
Nó lượn vòng vèo quẹo trái rẽ phải để cắt đuôi Brown nhưng hắn không
phải hạng bèo, vẫn đuổi sát nó. Hắn đã nhận ra chiếc xe mô tô màu đen và cách đi bạt mạng đó của nó. Nhưng để chắc chắn hơn, hắn muốn đuổi được
nó. Hơn hết, hắn muốn biết tại sao nó lại đèo 1 thằng nào đó phía sau,
và tại sao lại phải trốn tránh hắn. Nếu nó không chạy vội vàng, chưa
chắc hắn đã đuổi theo. Xem ra nó tự “bứt dây động rừng” rồi.
Angus ngồi sau không ngừng hỏi:
– SAO LẠI PHẢI CHẠY?? BỘ CẬU THIẾU NỢ NGƯỜI TA HẢ???
Nó bực mình không thèm nói. Nếu không phải vì có hắn ngồi sau, tại sao
nó phải chạy chứ. Đang yên đang lành lại rủ hắn đi ăn làm gì cho mệt nữa không biết. Giờ mà 2 tên này gặp nhau thì kiểu gì cũng lộ hết cho xem!
Nó rẽ trái sang một con phố khác, tiếp tục phóng như bay. Brown đuổi
theo đã gần hơn 1 chút, nó giảm dần tốc độ rồi rẽ tiếp qua 1 ngõ để
thông sang đường bên cạnh. Xe của nó đi đến giữa ngõ, tự dưng có tiếng
“BRUWM”. Brown vội rẽ theo vào thì chẳng thấy xe của nó nữa, hắn tiếp
tục phóng nhanh nhưng vừa đến giữa ngõ thì “cạch, xọc… RRRR” Xe của
hắn lọt bánh xuống miệng 1 nắp cống mở. Hắn bị hất ra ngoài, ngã xuống
phía trước xe. May mà đội mũ bảo hiểm nên không bị thương nặng, chỉ xây
xát 1 chút. Hắn lồm cồm bò dậy, chạy ra đường thì xe của nó đã lọt thỏm
trong dòng người và ánh đèn đường sáng trưng, không thể đuổi theo được
nữa. Hắn bực minh đá vào viên gạch nhỏ trước mặt:
– Chết tiệt!
Cắt đuôi được Brown, nó thở phào tìm đến quán ăn bên một con đường nhỏ. Kéo Angus vào quán, nó gọi:
– Chị ơi cho em 2 suất bánh!
Chị chủ quán chen ra khỏi đám người đông đúc kì lạ ở góc quán, cười nhẹ:
– Em ơi, thông cảm nhé, số bánh của quán hôm nay đã được 2 vị khách bên
kia mua hết rồi. Lần sau em ghé lại nhé. À, nếu em muốn thì có thể qua
xem, 2 người họ đang ăn thi đấy!
Chị ta cười thích thú làm nó càng đói thêm. Nó đứng dậy, lại kéo Angus đi:
– Dạ thôi ạ. Đi thôi!
Angus vừa mệt vì la hét nãy giờ, vừa đói sôi cả bụng, không chịu đứng lên:
– Từ đã, tôi đói lắm rồi._ Hắn quay sang chị chủ quán_ Chị có thể bảo họ nhường cho chúng tôi 2 suất được không, chúng tôi sẽ mua với giá gấp
đôi?
– Không được rồi em ạ, họ bao cả rồi, chị không còn cách nào khác. Thành thật xin lỗi.
Nó bực mình nói Angus:
– Anh có đi không thì bảo, tôi cho ở lại đây luôn đấy!
Angus cau mày giận dỗi đứng lên. 2 người đang đi ra khỏi quán thì:
– CÓ LÊN! CỐ LÊN!
– OAAAAAAAAAAAAA! THẮNG RỒI!!
Nó và Angus bực mình quay lại nhìn 2 kẻ đã mua hết bánh trong quán, nó
giật thót mình khi thấy mọi người giãn ra 1 chút, lộ ra khuôn mặt 2
người phía trong: Kỳ và Linh Lan!!!
Nó giật vội tay Angus đi nhưng chị chủ quán đã gọi to:
– Hai em trai ơi! Có ăn bánh nữa không chị làm tiếp cho này, vẫn còn dư bột!
Mọi người quay ra nhìn, Nó đau khổ nuốt nước bọt cái ực. Angus lại còn “vô tư” và “duyên dáng”:
– NÀY, Vũ Hoàng Minh, vào ăn đi, tôi đói lắm rồi!
Thế là hết! Nó không còn gì để nói nữa. Angus à, nếu giết người mà không phải vào tù thì nó đã giết cậu hàng nghìn hàng vạn lần rồi đấy!!!
Hoàng Kỳ đang không cam chịu kết quả thua cuộc vụ ăn thi với Linh Lan, lại thấy nó đang kéo Angus đi thì như bùng phát:
– Hoàng Minh! Cậu………..
Nó vuốt mặt nhăn nhó:
– Nản thật!
Angus và Linh Lan không hiểu gì nhưng cũng mặc kệ, quay lại với việc của mình:
Angus:
– Chị làm nhanh được không? Tôi sẽ trả tiền gấp 3.
Linh Lan:
– Trả tiền đi thôi, ĐỒ – THUA – CUỘC!
Kỳ gằn từng chữ:
– Cô im đi!
Linh Lan vẫn cứ như trêu ngươi:
– Tôi có miệng để nói, anh là gì mà bắt tôi im!?
Hoàng Kỳ lôi tiền trong ví ra, đặt hết tiền mặt lên bàn trả cho chị chủ quán. Chị ta sáng rực mắt lên. Cậu quay lại chỗ nó, kéo nó đi trong khi Angus đang hăng hái ngồi trước nồi đợi bánh. Thấy vậy, cả hắn và Linh
Lan cùng hét lên:
– NÀY!!!
Kỳ kéo nó ra ngoài, túm chặt cổ tay nó làm nó phải vừa nhăn nhó vừa cười cầu hòa:
– Ha… ha… Hôm nay trời đẹp nhỉ!?
Nó vừa nói xong thì sấm “đoàng” 1 cái, trời đen kịt mây lại. Nó lẩm bẩm
trách móc ông trời rồi lại cười mếu với Kỳ, không biết phải nói gì hơn:
– Cậu…… chưa về sao? Hôm nay cũng mệt rồi mà…… A!……….. Ý
tôi là….. cậu cũng đến đây ăn bánh à….. à mà không, cậu đi cùng với
Linh Lan đấy à……. ôi trời……….
Tại sao nó nói câu nào cũng làm cậu tức điên lên được thế này………
Nó đuổi cậu về rồi lại đi với tên Angus, trong khi đang “nhận lời” làm
“bạn gái” cậu. Nó coi cậu là gì hả? Con cún thích thì ôm, không thì đá
à? Cậu dừng lại, quay bộ mặt hình sự nhìn nó:
– Cậu nói đi!
Nó nhăn nhở:
– Ha… ha ha…. nói….. gì??
Kỳ gần như gắt lên:
– NÓI TẠI SAO CẬU ĐUỔI TÔI VỀ RỒI LẠI ĐI VỚI HẮN!!
Nó nghiêng người bịt tai lại, đợi cậu hét xong thì cũng…… lấy giọng, “nhẹ nhàng” cất lên:
– ĐỪNG CÓ HÉT VÀO TAI NGƯỜI KHÁC NHƯ THẾ!! (=.=”) Tôi về rồi đi với ai là quyền của tôi chứ, cậu là gì mà quản được tôi!!??
Hoàng Kỳ chợt nghĩ, nó và Linh Lan….. giống nhau thật đấy! Cậu cảm
thấy ruột gan mình như lộn tùng phèo cả lên. Ăn đến lê lết rồi lại còn
tức giận quát nó nữa, cái bụng tức phát đau lên. Cậu vừa ôm bụng vừa
nói ngắt quãng:
– Cậu…. đang là…. “bạn gái” tôi! Đồ khốn!
– Bạn gái? Bạn gái thì………
Nó đang định nói tiếp thì nhận ra Angus và Linh Lan đã ra tới nơi:
– CH… à, anh Minh, anh làm gì thế? Tên Hoàng Kỳ kia, anh ăn nhiều thế mà còn đi phăng phăng ấy nhỉ? Uả, mà anh ta bị làm sao thế?
Angus nhìn nó bằng 1 ánh mắt không biểu cảm mà nó không thể xác định
được đó là ánh mắt gì, đành chỉ nhún vai 1 cái rồi quay sang chỗ Kỳ.
Linh Lan đang đến xem cậu ta thế nào. Cậu gạt cô nàng ra, vừa ôm bụng
thật chặt vừa cố ngước lên nhìn nó, mắt nổi từng đường gân đỏ:
– Tránh…. ra! Cậu…. phải….. lo….. cho tôi……! Vì……. cậu là……….
Nó lại gần chỗ cậu, vừa cười cười với 2 người kia vừa nói to, át đi giọng Kỳ:
– Ha ha, chắc cậu ăn no quá đấy mà. Tôi đưa cậu đến viện nha!
Nói rồi nó chặt 1 cái vào sau gáy Kỳ, không cho cậu kịp thốt lên bất cứ 1 lời nào nữa. Linh Lan và Angus chỉ đứng nhìn hành động “giấu giếm công
khai” của nó, không nói gì mà cũng không còn gì để nói, nghĩ là nó bực
mình với Kỳ nên làm vậy.
Nó vội gọi cấp cứu và tranh thủ nói cho Angus biết Linh Lan là em họ
mình. Linh Lan trước đây mà thấy trai đẹp là thể nào cũng cua bằng được
rồi đá trong vài ngày, có khi chỉ vài giờ. Nhưng giờ đứng trước Angus,
cô lại không mảy may bận lòng mà lại đi lo lắng cho cái tên đang ngất đi trên băng ca. Cả 3 ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ mà đứng ngồi không yên. Nó bèn gọi điện cho Duy đến, gọi cho cả Tiêu Dương và Quốc Huy luôn.
Mọi người tập trung lại ở ngoài, đợi tin của bác sĩ. Trần Duy lo lắng
hỏi tình hình và lý do Kỳ bị như vậy, nó lấp liếm đoạn đi chơi với cậu
còn Linh Lan thì hơi cúi đầu xuống, vừa ngại vừa thấy có lỗi. Đang lúc
hầu như ai cũng lo lắng cho hắn, kể cả nó, thì nó lại có điện thoại:
– Alô, Tùng hả, chuyện gì mày, tao đang vướng vài chuyện.
>> Mày đến đây ngay đi, chúng ta cần họp, không có mày không xong, gấp lắm!
– Assh, thôi được, tao đến đây.
Nó không thể để Trần Duy rời khỏi đây được, đành để cậu ta ở lại và nhờ
mọi người xem tình hình Kỳ thế nào rồi vội vã đến chỗ Tùng. Không biết
có chuyện gì đây?
– Alô, Tùng hả, chuyện gì mày, tao đang vướng vài chuyện.
>> Mày đến đây ngay đi, chúng ta cần họp, không có mày không xong, gấp lắm!
– Assh, thôi được, tao đến đây.
Nó không thể để Trần Duy rời khỏi đây được, đành để cậu ta ở lại và nhờ
mọi người xem tình hình Kỳ thế nào rồi vội vã đến chỗ Tùng. Không biết
có chuyện gì đây?
Nó phóng xe tới gần quán bar của Tùng thì thấy cả nhóm đang tụ lại 1
chỗ, ai cũng ngồi trên xe của mình. Nhìn thấy xe nó lao đến, Tùng ra
hiệu cho tất cả lên xe, phóng đi luôn. Nó tránh ánh mắt của Brown, đuổi
theo lên chỗ Tùng:
– CHUYỆN GÌ?
– Trần gia muốn gặp chúng ta!
– Trần gia?
Nó hỏi lại vừa vui mừng vừa hơi bất ngờ. Xem ra người đó muốn gặp nó sớm hơn nó nghĩ. Nó mỉm cười tự tin và phóng xe theo cả nhóm. Chiếc xe của
Brown bất chợt từ phía sau chạy lên đi ngang với xe nó. Nó khẽ liếc mắt 1 cái, tăng tốc lao đi. Bây giờ chẳng phải lúc thích hợp để nói chuyện
chút nào. Phải đến gặp Trần gia cái đã.
Trần Khương hay còn gọi là Trần gia, chính là người đứng đầu tổ chức
mafia lớn nhất nước. Đó là 1 con người không đơn giản. Ông ta một mình
thâu tóm toàn bộ tổ chức, lật đổ ông trùm cũ và lãnh đạo tổ chức đi đến
đỉnh cao của hôm nay. Tổ chức không có tên gọi cụ thể mà chỉ kí hiệu
bằng 1 chữ “S”. Đây là tổ chức mà không ai trong giới giang hồ không
biết đến bởi sự rộng lớn về quy mô, sự giàu có về tài chính, sự mạnh mẽ
trong đội ngũ và sự đáng sợ trong kỉ luật. Nó đã thu toàn bộ tay anh chị trong giới học sinh về Dark Moon cũng chính là để đợi 1 ngày được S chú ý. Đến với S, là đang đến với cánh cổng địa ngục………. nhưng cũng
là thiên đường rộng mở…………..
Cánh cổng một tòa biệt thự kín mít hàng rào bảo vệ và bị cảnh vệ vây
kín dần mở ra. Tòa nhà trở nên to lớn và đáng sợ 1 cách huyền bí…….
Tụi nó phải dừng xe ở ngoài và đi qua cổng an ninh mới vào được tòa nhà. Bên trong, Trần Khương đang đợi…….
Trần gia, nó có thể đoán được đó là con người đang ngồi phía cuối của
chiếc bàn họp dài tít tắp này. Bởi hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta là
nét già đời của 1 “con cáo” sống lâu năm trong giới giang hồ. Đôi mắt ẩn sau 2 bàn tay đang chống cùi trỏ lên bàn trở nên sắc và đáng sợ hơn bao giờ hết. Nó và cả bọn thoáng rùng mình. Nó lên tiếng:
– Rất hân hạnh được gặp ngài, Trần gia!
Nó thấy đuôi mày của ông ta khẽ nhếch lên một chút, rồi đưa tay mời tụi nó ngồi và hạ xuống ngang bàn, ông ta mỉm cười xã giao:
– Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cậu, Red của Dark Moon. Cậu có thể vui
lòng bỏ chiếc mũ và cái kính đen đó ra khỏi mặt được không? Tôi nghĩ cậu không phải là kẻ xấu xí đến mức không dám cho người khác thấy mặt?
Nó lễ phép đáp:
– Thật sự thất lễ với ngài, vì tôi chỉ có thể bỏ chiếc mũ ra chứ không
thể bỏ chiếc kính này. Nhưng tôi dùng danh dự để đảm bảo rằng, không
phải bây giờ nhưng ngài sẽ sớm biết được tôi là ai thôi.
Trần gia khẽ nhếch mép cười:
– Cậu không cần nói cũng được…….
Nó biết ẩn ý trong câu nói đó. Điều đó ám chỉ rằng ông ta hoàn toàn có
thể điều tra được nó, bởi trong mắt ông ta, nó cũng chỉ là 1 tên nhóc
không hơn không kém. Nhưng nó không thể để ông ta coi thường mình và hội được. Nó mỉm cười:
– Hôm nay ngài hẹn gặp chúng tôi chắc hẳn có chuyện quan trọng hơn để nói?
– Tất nhiên. Tôi muốn các cậu làm việc cho tôi!
Từng câu chữ rõ ràng thốt ra khiến Green tức giận đỏ gay mặt, tụi nó chỉ im lặng nhìn vào ánh mắt đầy tự mãn đối diện. Ông ta nói điều đó cứ như một việc hiển nhiên mà ai cũng biết, làm như tụi nó vốn dĩ phải thuộc
về “S” vậy. Thật nực cười! Vì đúng là nó đang có ý định đó……….
– Chúng tôi sẽ được gì?
Tên trợ lí đứng phía sau ông ta đặt tập hồ sơ lên tay 1 chân sai vặt để
đem đến chỗ nó. Tụi nó cùng hóng lại xem. Nó đọc lướt qua bản hợp đồng
đã có một bên chữ kí, cứ như thể đối phương nhất định sẽ kí vào. Đúng là tự mãn. Ông ta có bao giờ suy nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị lật đổ như
đã từng lật
đổ ông trùm trước đây không nhỉ? Nếu có, chắc hẳn ông ta đã không tự ý
làm tất cả những điều như trêu ngươi tụi nó thế này. Nó kìm lại cơn tức
giận khi thấy những điều khoản trong hợp đồng chỉ toàn những điều có lợi cho ông ta và “S” mà không đề cập đến lợi ích của tụi nó, cố gắng nói
với Trần gia bằng 1 giọng tử tế:
– Tôi nghĩ chúng tôi có quyền được hưởng hoa hồng khi làm thành công
nhiệm vụ và được sử dụng dữ liệu của tổ chức cũng như có quyền chỉ huy
những anh em của mình khi gia nhập vào S. Ngoài ra tôi đồng ý với tất cả điều kiện trong này.
Cả hội cùng nhìn ông ta với con mắt của những kẻ cầm chắc thời thế trong tay. Ông ta nghĩ mình còn đủ trẻ, đủ thông minh để dắt mũi tụi nó ư? Nó khẽ nhếch mép 1 cái nhìn khuôn mặt đang biến sắc đen và đôi lông mày
đang nhíu lại của ông ta. Tùng lạnh lùng lên tiếng:
– Có lẽ điều này hoàn toàn có thể chấp nhận được. Chúng ta sẽ có 1 bản hợp đồng mới chứ?
Trần gia khá tức giận khi bị Tùng mớm lời trước, đôi mày khẽ rung lên.
Nhưng gác lại những điều đó, ông ta chợt nhoẻn cười, hất mặt cho chân
tay đem bản hợp đồng đi soạn lại. Tụi nó cùng mỉm cười lại:
– Rất mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!
Trần Khương nhìn vào đám trẻ con đang ngồi trước mặt, cảm thấy thích
thú. Chúng quả đúng như lời đồn đại, không hề hành động quá khích như
những kẻ vô lại chỉ biết dùng vũ lực. Chúng là những hạt giống tốt với
thái độ nhã nhặn và che dấu cảm xúc giỏi, biết đặt lợi ích của tổ chức
lên trên lòng tự kiêu cá nhân để đàm phán với đối phương, ngay cả khi bị gây áp lực và bị đụng chạm đến tự ái.
Kế hoạch “tự mãn” của ông cũng khá thành công đấy chứ!?
Trong lúc đó, Kỳ ở bệnh viện đã được cấp cứu và rửa ruột, đang ngồi trong phòng bệnh gọi tên nó ầm ĩ:
– Vũ Hoàng Minh!! Mấy người nói cho tôi biết cậu ta đang chết ở xó nào? Mau lôi cậu ta ra đây, tôi có chuyện cần hỏi!
Trần Duy vuốt mặt bó tay với thằng em:
– Sao em không nghỉ ngơi nhỉ? Còn thừa hơi đến thế sao?
– MẶC KỆ TÔI! ANH TÌM CẬU TA ĐẾN ĐÂY NGAY ĐI!!
– Ngủ đi, biết đâu cậu sẽ thấy cậu ta trong mơ đấy!
Angus bực mình nói rồi bỏ về, mọi người cũng tản ra về, không thèm lo
cho cậu nữa, chỉ có Quốc Huy là phải ở lại. Trần Duy đưa Tiêu Dương về
rồi “về nhà”. Nếu cậu không nhầm thì hôm nay ông ta đang có mặt ở đó.
Người mà cậu gọi là “cha”………