Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 30


Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 30

Trong lúc đó, Hoàng Kỳ lùng từ quán kem này sang quán kem khác để mua kem cho nó. Ở đây người ta thích kem
socola lắm hay sao mà chỗ nào cũng hết hàng. Mãi mới mua được gần 3 chục cái. Cậu mua thêm ít nước hoa quả rồi quay lại chỗ khi nãy. Nhưng
mà…….. CHỖ KHI NÃY LÀ CHỖ QUÁI NÀO HẢ???

Cậu há hốc miệng đứng đơ trước cửa quán kem, nhớ ra là mình chưa từng
đặt chân vào công viên này trước đó. Nó thì biến đi đâu mất tiêu. Bây
giờ cậu có khác gì đứa trẻ bị lạc mẹ giữa cái công viên lạ hoắc này chứ? Điện thoại thì bỏ quên trên xe ô tô đã gửi ở gara cách đây mấy cây rồi. Số của nó thì không nhớ chính xác. Giờ chỉ còn cách đi tìm và mong sẽ
gặp được nó thôi….

Nó leo lên đến lưng chừng núi thì cúi xuống thở:

– Này, còn phải leo mấy cái bậc thang chán ngắt này đến bao giờ nữa hả?

Brown quay lại, mắt cười:

– Ngày xưa mỗi ngày tôi phải leo tới 50 lần đấy. Không ngờ Red của Dark Moon lại yếu thế….?

Nó bực mình đá vào chân hắn:

– Yếu cái con khỉ. Tại cậu đi chậm và khung cảnh chán ngắt thôi. Để xem ai chạy lên trước!

Nói rồi nó chạy vọt lên trên các bậc thang, Brown hơi nghiêng đầu có vẻ thích thú, đuổi theo nó:

– Ai thua phải bế người kia vào trong!

Nó thấy hắn nhảy 3 bậc một, theo gần đến nơi thì vội tăng tốc. Hắn đuổi
theo sát nút và vượt lên 1 chút nhưng không giữ khoảng cách mà cứ tụt
dần tụt dần lại sau nó rồi lại vượt lên và lại lùi lại. Nó chạy thật
nhanh lên đến đỉnh, một ngôi chùa thanh tĩnh và cổ kính hiện ra. Cúi
xuống thở, nó mới nhớ ra cái hình phạt dành cho kẻ thua mà tên Brown
nói……….. “Bế” ư?

Nó quay lại thì thấy hắn hơi nhoẻn cười, giơ 2 tay ra, nó xua tay:

– Thôi khỏi, tôi không phạt cậu đâu………..

– Thế sao được, quân tử nhất ngôn!

Nó đang định chạy vọt vào trong thì bị hắn túm lấy cổ tay và kéo nó ngã vào lòng mình, bế nó lên trong khi nó vùng vẫy:

– THẢ RA, TÔI NÓI THẢ RA, NGHE KHÔNG?

Brown vẫn giữ chặt nó và bế vào tận cửa chùa. Vừa được thả xuống nó đã
đá vào chân hắn thêm 1 phát. Hắn rụt chân lại 1 chút có vẻ đau rồi im
lặng đi vào.

Bên trong chùa là bàn thờ lớn đặt tượng Phật và Quan thế âm bồ tát. Hắn
châm hương, đưa cho nó 3 que và cúi xuống vái. Nó cũng làm theo y hệt.
Chú tiểu đứng bên cạnh cứ đứng chắp tay như tượng làm nó tưởng vào chùa
là phải chắp tay như thế. Hắn gạt tay nó đang chắp trước ngực xuống,
rút trong túi ra 1 hộp quà nhỏ đưa cho cậu nhóc. Thằng nhóc khẽ đảo mắt mỉm cười 1 cái rồi cất hộp quà vào túi. Nó há hốc miệng, đây có gọi là
“hối lộ” được không nhỉ??

Như biết được nó đang thắc mắc, Brown vừa đi ra khuôn viên sau chùa vừa nói:

– Lâu rồi không gặp nên tôi mua cho nó ít đồ linh tinh.

– Oh………Cậu cũng chu đáo quá nhỉ?

Nó châm chọc nhưng hắn không nói gì, lẳng lặng đi vào 1 căn phòng nằm cuối dãy nhà, gõ cửa:

– Thưa sư phụ!

– Vào đi.

Một giọng nữ trầm vang lên, đầy uy lực. Hắn đẩy cửa, kéo nó bước vào:

– Con chào sư phụ.

Nó nhìn người mà hắn gọi là “sư phụ”. Đó là một phụ nữ đã lớn tuổi ngồi
sau 1 cái bàn gỗ thấp dưới nền căn phòng kiểu Nhật, khuôn mặt bà gầy
guộc, da chảy xệ xuống, mắt híp lại. Bà mặc bộ quần áo ni cô và 1 tay
đang cầm chuỗi hạt, 1 tay gõ nhịp nhịp lên cái mõ. Nó cúi xuống chào:

– Con chào bà!

Mắt bà sáng lên. Brown giật mình, nói:

– A, đây là bạn con, đây là sư phụ t…. anh. Sư phụ là người dạy anh học võ từ nhỏ, em cũng gọi Người là sư phụ đi.

Hắn huých huých cùi tay vào người nó, nó khó chịu tránh, mắt lườm lườm
như muốn nói “CẬU CHẾT VỚI TÔI!” Còn Brown thì cười giả tạo: “Làm ơn
đi!”

– Sư phụ ạ!

Nó đành phải thốt lên câu mà các sư phụ của nó cũng chẳng mấy khi được nghe. Bà khẽ nhoẻn cười bảo tụi nó ngồi xuống:

– Vậy đây là người mà con nói sao? Cô bé xinh nhỉ!

Nó hơi cúi mặt nhoẻn cười. Được khen xinh cơ đấy. Nó có nên trở lại làm con gái không nhỉ?? Ha ha…..

Nhưng nó đang bay trên chín tầng mây thì bị bà lão đáng ghét đó giựt xuống:

– Nhưng sao chẳng có ngực gì cả thế này? Lép như con tép! Người lại
cứng, ngồi y như đàn ông. Không có chút thùy mị nết na gì cả. Con gái
con đứa, người ta nói thì ngẩng mặt lên mà nghe, cúi xuống làm gì? Cô
đang gườm tôi đấy à?

Nó giựt giựt môi. Bà ta có tin chỉ 1 câu nữa thôi là nó sẽ đá bà ta bay

sang tận Trung Quốc ngồi tụng kinh không? Brown thấy tình hình căng
thẳng thì chen vào:

– Sư phụ!……

Bà quay sang gắt hắn:

– Con ngồi yên đó, ta chưa nói xong! Này cô, đừng tưởng cậy mình cao lớn có tý duyên mà làm phách nhé. Loại người như cô tôi biết rõ lắm, thấy
đồ đệ tôi giàu có nên đi quyến rũ chứ gì? Tôi nói cho mà biết nhé, đừng
có mơ. Tôi già thật đấy nhưng còn tỉnh táo lắm.

Brown cau mày lại:

– Sư phụ!

Nhưng nó giơ tay cản hắn:

– Đây là chuyện riêng của phụ nữ. Anh nhích qua 1 bên đi!

Quay sang bà ta, nó nói trong kìm nén:

– Thưa “sư – phụ”, “con” có nhà cửa đàng hoàng, có cha mẹ dạy bảo, cũng
không đến nỗi nghèo nhưng cũng có ba là tỷ phú. Còn con quyến rũ cậu ta
hay không thì cậu ta tự biết. Hơn nữa, con là “loại người nào”, thì đồ
đệ của người cũng là “loại người” đó. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.

– Ta….

– Nếu người còn có ý kiến gì khác thì xin lỗi, con không thể nghe được nữa. Con xin phép!

Nó ngắt lời bà ta rồi đứng dậy quay lưng đi. Brown giữ tay nó lại, bà ta chợt mỉm cười vui vẻ:

– Có cá tính! Biết giữ lễ phép. Ta chấm rồi đấy, Tử Vinh à, ha ha……

Nó nhăn nhó quay lại:

– Tử Vinh?

Brown vội kéo nó lại gần, nói nhỏ:

– Tên tôi – Hạ Tử Vinh. Cậu đừng đi, sư phụ chỉ thử cậu thôi.

Bà ta đứng dậy, tiến về phía nó:

– Làm con phải giận rồi, ta chỉ muốn thử con 1 chút thôi. Con ở lại ăn cơm nhé, cũng 10h rồi còn gì.

Nó cười:

-..Dạ,,,,,,

Bà gật gù rồi đi ra ngoài. Nó bụm miệng cười. Bà ta có dáng đi rất kì
quặc, người lại được có một mẩu, nó không muốn thất lễ nên không dám
cười trước mặt bà. Nhưng buồn cười quá nên không giấu được trước mặt
Brown. Tưởng hắn sẽ nói mình thế này thế kia, ai ngờ:

– Hồi mới gặp sư phụ tôi cũng ngồi bụm miệng cười cả buổi đấy.

Hắn nhếch miệng lên 1 chút còn nó thì gục gặc đầu. Nó không hiểu là tính cách của hắn vốn thế này hay bây giờ hắn mới thể hiện thế này mà khác
với nó nghĩ quá. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy, vẫn ánh mắt vô cảm ấy, nhưng
khi nhìn thẳng vào đó, nó lại thấy vô cùng ấm áp….

Bữa cơm thanh đạm với rau và các món chế biến từ cú quả. Nó thích nhất
là món súp lơ xào. Nhưng có vẻ đụng đũa vào món đó rất khó thì phải. Như tình hình lúc bấy giờ, có 3 người ngồi trong mâm cơm mà đấu đũa cheng
cheng. Sư phụ thì thuộc hàng “gừng già” nên “cay” là phải. Hắn thì quen
với việc chiến đấu trong mâm cơm thế này nên cũng gắp được đầy bát mà
ăn. Chỉ có nó là “lính mới tò te” nên còn đang chưa xơi được gì. Nhưng
nó rất nhanh thích ứng, chưa gì đã đấu đũa được với sư phụ và đá được
đũa của hắn ra ngoài. Cục diện bây giờ nghiêng hẳn về phía nó, nó đã
hoàn toàn kiểm soát được mâm cơm. Bà sư phụ kinh ngạc nhìn nó đá đũa của mình mà không làm gì được, quay sang trút giận lên đồ đệ:

– Bạn gái con tốt thật! Bây giờ ta mới thực sự tin là nó xứng đáng hơn ai hết để làm vợ con!

Nó suýt sặc, ngẩng lên thấy hắn và sư phụ đang nhìn mình chằm chằm, không ăn được nữa:

– Con…. no rồi ạ!

Hoàng Kỳ sau khi tìm kiếm trong mỏi mệt và thiếu ngủ đã nằm gục trên
ghế đá công viên. Angus tranh thủ lượn lờ qua đó trước giờ hẹn thì thấy
cậu. Không muốn dính vào nên hắn lờ đi, đi tiếp. Hoàng Kỳ thì nằm chóp
chép miệng ngủ ngon lành.

Nó đòi về sớm và bắt Brown đưa về công viên. Đúng 2h, tụi nó đã có mặt ở đó:

– Này, Brown, có muốn cùng chơi 1 trò chơi không?

Hắn nhíu mày thắc mắc. Nó mỉm cười…………………..

Nó đòi về sớm và bắt Brown đưa về công viên. Đúng 2h, tụi nó đã có mặt ở đó:

– Này, Brown, có muốn cùng chơi 1 trò chơi không?

Hắn nhíu mày thắc mắc. Nó mỉm cười…………………..

– Cậu đi lối này, tôi đi lối kia. Hẹn gặp nhau ở “mắt bão”. Không liên
lạc, không thắc mắc thêm, thử xem có gặp được nhau không? Gọi
là…….. trắc nghiệm nhân duyên đi, ha ha……

Nó nhe răng cười, chờ đợi sự đồng ý từ phía hắn, nếu không, làm sao nó
đảm bảo được cả 3 cuộc hẹn được…… Hắn thì cứ im lặng nhìn nó rồi đột ngột quay bước đi theo hướng nó chỉ, buông lại ánh mắt lạnh lùng với nụ cười khẽ nơi khóe miệng như muốn nói: “Tôi nhất định sẽ tìm được cậu!”


Nó vui mừng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, thay 1 bộ đồ nam và quấn
tóc lên rồi chụp mũ vào. Với Angus thì nó cần quái gì phải chuẩn bị
chứ! Brown thì cứ yên tâm, con đường rối rắm như mê cung mà hắn đi phải
mất một thời gian kha khá. Công viên này thì nó thuộc nằm lòng bàn tay,
không sợ 3 tên khùng đó gặp cùng 1 lúc. Lừa cả 3 tên thế này cũng mệt
thật. Nhưng ai bảo cứ hẹn cùng 1 ngày mà không cho nó “trăn trối” lời
nào….

Angus liên tục gọi cho nó mà nó để máy im lặng, không nghe. Đến cuộc thứ 33 mới thấy nó “alô”:

– CẬU ĐANG CHẾT Ở XÓ XỈNH NÀO HẢ?????

Nó giơ cái điện thoại ra xa, đợi hắn thở xong mới nói:

– Anh đang ở xó xỉnh nào thì có. Có biết tôi tìm anh nãy giờ không?

– NÓI DỐI!!! Tôi gọi mấy chục cuộc mà cậu có thèm bắt máy đâu??

Nó đảo mắt 1 vòng:

– Tôi bỏ quên điện thoại trong cốp xe. Mà sao anh cứ phải vặn vẹo thế nhỉ? Giờ anh đang ở đâu?

– Tôi không biết!

– Vậy anh không có miệng để hỏi xung quanh hả?

Angus thộn mặt ra. Đúng là hắn “chưa” nghĩ đến nhưng cũng “sắp” nghĩ đến rồi đấy chứ, ai bảo nó nói ra đâu…….

– Phía Tây hả? Được rồi, ở yên đó, tôi đang đến đây.

Hắn ngồi chờ 1 chút thì nó cũng đến nơi. Hắn bực bội gắt:

– Cậu mà là con gái thì ế chắc! Để “bạn trai” chờ từ sáng tới giờ, “bạn gái” gì mà vô duyên!

– Gì hả? Tôi cần anh làm “bạn trai” tôi đấy à?

– Ý cậu là tôi cần á? Sặc……….

– Nếu không cần thì đừng bắt tôi làm nữa!

– Đương nhiên là……….. không được! Hừ, định dụ tôi à, còn lâu nhá. Giờ cậu đi thay cái này ngay cho tôi!

Hắn giơ 1 túi đồ ra trước mặt nó, nó dòm vào:

– Cái gì thế này?

– Thay đi! Cậu nên nhớ từ bây giờ cậu là “bạn gái” của tôi!

Nó giãy nảy:

– CÁI GÌ??? “Từ bây giờ”………

Hắn ngồi nhếch mép cười:

– Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy! Đã nói thì không rút lại được đâu…..

– Một tháng! Chỉ 1 tháng thôi. “Từ bây giờ”….. Chẳng lẽ bắt tôi làm cả đời? Never!!!

Hắn quay sang nó, lừ mắt:

– Ai nói với cậu là cả đời? Đang định bảo trong 2 tuần mà cậu nói 1
tháng thì 1 tháng vậy, tôi không thể từ chối thịnh tình của “bạn gái”
được….

Nó tức giận bặm môi ném ánh mắt lựu đạn về phía hắn. Ai bảo 2 tên kia
cùng nói 1 tháng nên nó mới nói 1 tháng chứ. Biết thế nó chỉ bảo 1 giây
thôi, trời ơi!!

Hắn đi theo nó đến trước cửa nhà vệ sinh, nó cứ lườm lườm hắn mãi. Đứng
trước 2 nhà vệ sinh, hắn bụm miệng cười nhìn nó đang phân vân chọn giữa
bên nam và bên nữ. Trước kia nó rất hiếm vào nhà vệ sinh vì sợ hiểu
nhầm. Còn khi nãy nó chọn lúc không có người mà “phi” vào phòng vệ sinh
nam. Bây giờ không biết có nên đổi lại hay không vì nó vào với hình dáng con trai nhưng “sẽ” đi ra với hình dáng con gái. Liếc lại bộ váy và
đống đồ trong túi, nó thấy không ổn lắm thì phải, nhưng chưa biết là
không ổn cái gì. Nhìn hắn cười lăn lóc, nó bực mình bước vào nhà vệ sinh nam. Hắn không vào theo nữa, đứng ngoài chờ.

5 phút sau……

Không thấy nó ra, hắn sốt ruột đẩy cửa bước vào thì……….:

– Cô…… cậu…….

Hắn nhìn nó đang hầm hầm tức giận trong bộ đầm hồng ngắn với chiếc thắt
lưng nhỏ ngang hông. Mái tóc giả xoăn dài làm tăng thêm nét nữ tính.
Những tưởng chọn một bồ đồ nữ thế này sẽ làm nó trông như 1 tên biến
thái với “ngực lép mông teo”, nhưng hắn không ngờ bộ váy hắn chọn lại
làm tăng nét nữ tính của nó với đôi chân dài thẳng tắp khiến hắn có 1
thoáng nghĩ nó là con gái.

Đang mải ngạc nhiên, hắn không để ý nó đã cầm 1 chiếc giày cao gót và ném vào người hắn:

– Tên Bạch… Tiểu Thiên kia! Anh chọn đồ kiểu gì thế hả??

Nó ra sức lấy tay kéo cái váy xuống cho……… dài ra thêm. Hắn bật cười:


– Trông cậu xinh thật đấy, thằng gay!

Nó nổi khùng lên cầm nốt chiếc giày còn lại trong túi đồ hắn đưa, tiến lại “phang” vào đầu hắn. Hắn vừa đỡ vừa nói:

– Này, tôi là bạn trai cậu đấy! Dừng lại! Dừng lại, nếu không cậu sẽ làm bạn gái tôi suốt đời!

Nó ngừng tay lại nhưng mắt vẫn chưa thôi “chém” tới tấp vào người hắn. Hắn lạnh sống lưng, quay ra ngoài:

– Đi…. ăn kem không?

Mắt nó sáng rỡ lên nhưng vẫn giả vờ giận:

– Không!

Hắn cho tay vào túi, bước ra:

– Vậy thôi!

– …… NÀY!! Tôi sẽ ăn cho anh cháy túi luôn! Đứng đó, tôi đổi ý rồi!

Nó vào quán kem ngồi ăn, chất ly đầy 1 bàn mới bảo hắn trả tiền và đứng dậy. Hắn trả tiền vội rồi chạy theo nó ra ngoài:

– Đồ heo, cậu ăn khủng thật đấy, heo còn phải thua nữa!

Nó quay lại lườm:

– Nói nữa tôi bán anh để ăn kem đấy!

Hắn bĩu môi, nghiêng người:

– Cậu định ăn mấy trăm năm cho hết? Tôi được giá lắm đấy! Ha ha ha……….

Nó đập 1 phát vào đầu hắn rồi bước đi:

– Trình tự sướng của anh hơi cao rồi đấy!

Hắn ôm đầu nhìn nó ấm ức. Dám đánh vào đầu hắn, đã cảnh báo là hắn rất
“đắt” rồi mà không nghe…. Mà bọn con trai trong này bị lé hết hay sao ấy, mắt cứ nhìn chằm chằm vào….. chân nó. Trông cũng trắng, cũng dài, cũng thẳng, nhưng……….. nó đang đi cái điệu chết người gì với đôi
giày cao gót đó vậy hả???

Hắn vuốt mặt nhìn người ta chỉ trỏ nó. Nó thì cứ vô tư như không có
chuyện gì, chân bước khệnh khạng như thường trên đôi giày cao gót. Chỉ
có hắn là để ý lời người khác nên mất mặt mà thôi. Vốn định làm nó bẽ
mặt mà giờ lại thành gậy ông đập lưng ông. Còn gì để mà nói nó nữa không chứ!!!??

Nó kéo hắn đến ngôi nhà ma, thách thức:

– Xem ai can đảm hơn?

Hắn nhếch mép đắc thắng nhìn nó:

– Tôi chỉ sợ cậu ngất ở trong đó thôi!

Nó hừ 1 cái rồi bước vào, hắn liền đi theo…..

Bên trong tối om, hắn cứ thế đi mà không biết nó đã lẻn ra ngoài từ bao
giờ. Nó nhờ mấy anh chị quản lý trò chơi “chăm sóc” đặc biệt cho hắn, để xem hắn có ra sớm được không, ha ha ha….

Nó lại vào phòng vệ sinh thay đồ nam, đi tìm Hoàng Kỳ, không biết giờ
hắn có còn trong này không, nhưng nó vẫn nghĩ là hắn sẽ đợi………

Nó lại vào phòng vệ sinh thay đồ
nam, đi tìm Hoàng Kỳ, không biết giờ hắn có còn trong này không, nhưng
nó vẫn nghĩ là hắn sẽ đợi………

Nó vòng qua mấy gian hàng bán kem que, không thấy Kỳ. Dạo loanh quanh 1
lát cũng phát hiện cậu ta đang nằm ngủ ngon lành trên ghế đá. Nó thích
thú lại gần……..

Hoàng Kỳ đang mơ 1 giấc mơ yên bình, không hiểu từ đâu có con muỗi bay
qua mũi, nhột nhột. Nhíu mày mấy cái, cậu tỉnh dậy, thấy nó đang cười
toe:

– Dậy rồi à?

Kỳ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn nó:

– Nếu tôi nhớ không nhầm thì sáng nay cậu đi với tôi đúng không?

– Ừm, sao à?

Cậu gào lên:

– Vậy sao lại thay đồ nam rồi???? Cậu đang làm bạn gái tôi cơ mà!!??

Nó hừ 1 cái, ngồi phịch xuống ghế, phe phẩy cọng cỏ non, nói giọng hờn dỗi:

– Ai bảo cậu ngủ say như chết làm tôi ngại quá, phải đi thay đồ kẻo người ta xì xào này nọ…..

Kỳ ra vẻ hối lỗi:

– Xin lỗi, chắc cậu đợi tôi lâu lắm, lúc sáng tôi bị lạc đường nên không tìm được cậu. Bây giờ đi ăn kem nhé, tôi đang gửi cả bịch kem trong
quán kia.

Nó cười gượng nhìn ánh mắt háo hức của cậu rồi nhìn xuống bụng mình và lại nhìn lên:

– Ha… ha…. Được thôi!

Nó lau mồ hôi vã ra trên trán. Khi nãy đã ăn rất nhiều rồi mà giờ còn ăn nữa, liệu nó có sống sót trở về được hay không đây???

Kỳ nhìn nó với ánh mắt trông đợi khiến nó không thể không cười gượng và
ăn trong tội lỗi: “Dạ dày ơi, cố lên! Tao vô cùng xin lỗi mày!…..” Đến que thứ 24, nó bắt đầu nuốt chậm rãi. Nó thầm rủa Hoàng Kỳ không cùng
ăn, bắt nó ăn 1 mình. Mà ăn ít lại sợ hắn thất vọng. Cứ nhìn cái ánh mắt háo hức vui vẻ của hắn đi…..

Nó đành dừng lại ở que thứ 28, lấy lý do là kem chảy hết rồi. Kỳ tiếc nuối nhìn vào bịch kem:

– Tiếc thật, không được thấy cậu gặm nhấm hết cả bịch này…..

Nó bạt 1 phát vào đầu cậu:

– Tôi không phải chuột mà gặm nhấm! À, tiện thể cho lau tay cái!

Nó quệt quệt tay vào đầu Kỳ 1 cách thản nhiên trong khi cậu cứng đơ người, mãi mấy giây sau mới gào lên:

– CẬU BỊ ĐIÊN À??


Nó bịt tai lại:

– Tại cậu mà tôi đau cả bụng đây này! Thôi cũng tối rồi, cậu về đi, 5 giờ rồi đấy.

Cậu giận dỗi, cau mày:

– Không, cả ngày nay có đi với cậu được mấy đâu. Tối cũng phải đi chơi với tôi!

– ĐỒ KHÙNG! Có biết sáng nay về tôi bị mắng 1 trận không hả? Cậu chẳng nghĩ cho tôi chút nào hết thế?

Kỳ khựng người nhìn nó rồi cúi xuống, buồn buồn:

– Vậy để tôi đưa cậu về……

– Khỏi, nhà tôi ngay gần đây. Hơn nữa tôi không muốn anh tôi biết tôi đi chơi cả ngày nay. Cậu về đi, đi đường cẩn thận nhé, hôm qua cậu lái xe
suốt, có ngủ được đâu, về đi, nhé!!

Nó chuyển giọng nài nỉ quan tâm và biết chắc Kỳ sẽ cắn câu:

– Ừm, vậy…. tôi về đây.

Nó thở phào 1 cái rồi quay lại chỗ đã chia tay với Brown. Nhìn ngó 1 lát cũng thấy hắn đi đến:

– Cậu ở đâu mà tôi tìm không thấy?

Nó cười:

– Tôi đi ăn kem. Ai bảo cậu lâu quá…

– Tôi chờ gần 2 tiếng rồi…..

– Hả?? À, tôi qua bên kia, bên kia, rồi bên này,……. Ha ha…. cậu tìm kiểu gì mà nhanh thế?

Mặt hắn lạnh lùng, vô cảm làm nó chẳng thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ đành dựa vào từng câu chữ hắn thốt ra:

– Đi theo 1 bà mẹ và 1 đứa bé. Họ cũng muốn đến “mắt bão”.

Nó cười giả lả:

– Ha ha… tôi muốn chọc cậu 1 chút thôi mà. Đi nào, để tôi giới thiệu cho cậu nhé!

Nó dắt hắn đi loanh quanh và nói liến thoắng:

– Đây từng là tâm của 1 cơn lốc xoáy trong 1 trận bão lớn. Sau khi cơn
bão qua đi, mọi thứ đều gần như bị san bằng. Có 1 gia đình đã dựng quán
làm ăn buôn bán ở đây và giàu lên nhanh chóng, rồi các nhà sau chuyển
đến cũng thế. Người ta đồn là cơn bão mang hết xui xẻo đi, để lại vùng
đất may mắn cho thương nhân. Rồi từ đó mọi người cứ truyền nhau gọi nơi
đây là tâm bão hay mắt bão. Nơi đây cũng là chỗ buôn bán được nhất trong tất cả những vùng lân cận. Nhưng rồi người ta quy hoạch nó làm công
viên, mọi người cũng chuyển dần đi và “mắt bão” lại là nơi để các quán
nhỏ mọc lên, hoạt động cũng rầm rộ lắm.

Đang mải thuyết trình, nó chợt nhận ra Angus đang loăng quăng ở dãy hàng trò chơi phía trước. Hắn cứ ngóng bên này sang bên kia như để tìm nó.
Nó vội vàng kéo Brown đi:

– Ha ha….. tham quan thế thôi, đi về nào. Tôi cũng đói rồi….

Nó nhanh chân quẹo sang 1 đường khuất tầm mắt Angus và dắt Brown đi.
Brown để yên cho nó nắm tay mình kéo đi, mặt không biết đã trở nên bối
rối và…… vui vui từ bao giờ……..

Ra đến cổng, nó quay lại cười:

– Cậu về đi, tôi cũng về đây!

Nhưng Brown giữ tay nó lại, không buông:

– Tôi đưa cậu về.

Nó gỡ tay hắn ra:

– Thôi khỏi, nhà tôi gần đây mà, cậu về đi……

Nhưng Brown cứ thế kéo nó đi, không nói gì. Nó khó xử vừa đi vừa ngoái lại…… còn tên chảnh chọe đó thì sao……….

Brown thả nó trước cửa nhà và chào rồi lên xe phóng đi. Nó vội gọi cho Angus. Hắn bắt máy gần như ngay lập tức:

– Tôi biết thể nào cậu cũng gọi cho tôi trước mà. Chắc sợ quá trốn ở đâu rồi đúng không?

– Anh ra khỏi đó lâu chưa?

– Tất… tất nhiên là được 1 lúc rồi!

Nó nghi ngờ nghe cái giọng điệu của hắn nhưng không thèm bắt bẻ nữa6:

– Thế giờ anh đang ở đâu?

– Lối ra của nhà ma.

– Chờ đó, tôi đến liền.

Nó cúp máy rồi phóng xe đến công viên. Gửi xe rồi chạy đến cổng nhà ma thì thấy hắn đang ngồi bó gối trước lối ra, nó bật cười:

– Tôi tưởng anh ra trước tôi rồi chứ? Ai ngờ anh lại ra sau………

Hắn đứng dậy gầm gừ:

– Vậy là tôi đã mất công chờ ở đây?

Nó nhún vai bước đi:

– Ai bắt anh chờ đâu? Đừng tưởng ai cũng nhát như anh!

Nó thấy hơi chột dạ 1 chút. Mong là hắn đừng biết nó sợ ma. Hắn bực bội
nghĩ khi nãy đã phải đấu tranh nội tâm rất dữ để không gọi cho nó trước. Nó có sợ thì phải gọi cho hắn trước chứ, ai ngờ nó lại ra trước. Thật
bực mình.

Ra khỏi công viên, nó nhìn cái mặt méo xẹo của hắn, phì cười:

– Bây giờ cũng muộn rồi, đi ăn tối nhé!

Hắn chưa kip trả lời thì nó đã giật mình nhìn người đang đứng phía trước 1 đoạn. Hắn cũng ngước nhìn người đó và quay sang nhìn nó. Tại sao lại
xuất hiện vào đúng lúc này chứ………..

Ai vậy ta??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.