Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 18
Nó háo hức đến công ty từ lúc 6
rưỡi. Đến nơi mới biết mình dại, 8h mới là giờ hành chính cơ mà, hjx.
Sớm lắm thì người ta cũng mở cửa vào lúc 7h. Đành thong thả đi bộ buổi
sáng, nó hít thở không khí trong lành và mỉm cười thoải mái. Dạo qua
công viên, nó thấy 1 cô gái đang bị một đám con trai vây lại, không nhìn rõ mặt. Mấy tên đó là dân Skateboard thì phải, đứa nào cũng cầm một cái ván trượt. Nó tiến lại gần để xem có giúp được gì không thì cô gái đó
chợt kêu to, tay vẫn vẫy nó:
– Anh Minh!!
Nó nhìn kĩ thì hóa ra đó là Nhã Nhã. Không đành để cô nàng bị cả đám con trai vây quanh, nó tiến gần lại. Mấy tên đó quay lại nhìn nó gườm gườm, một thằng áo xanh có lẽ là cầm đầu đặt tấm ván dưới chân rồi trượt lại
chỗ nó, vừa trượt vừa đấu mắt với nó. Nó nhìn hắn lướt trên chiếc ghế đá rồi đáp xuống chỗ mình, lượn quanh nó 1 vòng đủ để nhìn thấy chiếc ván
trượt trên ba lô của nó rồi phanh kít trước mặt nó. Hắn ghé mặt lại với
ánh mắt khinh khỉnh và đầy khiêu khích, khóe miệng hơi nhếch lên. Rồi
hắn trượt vèo 1 cái quay lại hội của mình, đứng khoanh tay chờ đợi. Nó
nhoẻn cười bỏ chiếc ba lô xuống và rút ván trượt ra.
Hội kia cười ầm lên rồi tên cầm đầu nói:
– Cho tao xem mày làm được gì và mày sẽ có thứ mày muốn.
Hắn hất mặt về phía Nhã Nhã. Nó bình thản lên tiếng:
– Mời!
Chỉ đợi có thế, hắn lấy đà phóng về phía nó với tốc độ nhanh dần và khi
đến chiếc ghế đá, hắn đột ngột rẽ sang, bay lên thành ghế và lật ván rồi đáp xuống, trượt vòng quanh nó. Khi quay trở về hội của mình. hắn còn
không quên làm 1 cú vừa xoay người vừa xoay vòng và lật ván. Nó khá ấn
tượng về những động tác đó, nhưng dường như hắn đang quá tự mãn rồi.
Biết nó học môn này từ năm bao nhiêu tuổi không? 8 tuổi đấy ạ. Không
những thế, nó còn được học với những bậc thầy siêu giỏi và còn có sẵn
tài năng trời phú nữa. Nó yêu trượt ván như mạng sống của mình không
phải là để biểu diễn như thế. Nhưng nếu người ta đã có nhã ý…….. Tại sao không?
Nó đặt chân lên ván và lướt tới chỗ bọn hắn, qua 1 đoạn, nó nghiêng mình đi trên bồn hoa công viên và nhảy 1 cú lên cao. Vừa đáp xuống, nó ngay
lập tức phi đến cái dốc cạnh đài phun nước và lật mình bay vút lên, lộn 2 vòng rồi tiếp đất. Nhã Nhã reo lên thích thú còn bọn kia chỉ biết đứng
há hốc mồm. Nó mỉm cười lại gần và kéo Nhã Nhã đi.
Ra khỏi công viên, nó thả Nhã Nhã ra và quay lại, định bụng mắng cho cô
nàng 1 trận vì cái tội đi 1 mình vào địa bàn của bọn kia thì chợt giật
mình. Nhã Nhã mắt long lanh đầy cảm kích và thán phục đang nhìn nó tha
thiết. Nó sởn da gà nghĩ đến sự việc tiếp theo có thể xảy ra và y như dự đoán. Nhã Nhã dang rộng tay để ôm lấy nó:
– Cảm ơn anh!
Nó vội tránh sang một bên làm cô nàng ôm hụt vào không khí. Cô ta vẫn
chưa thôi cái ánh mắt đáng sợ đó, quay sang nó định………. ôm tiếp.
Nó đành đỡ cả 2 tay cô ta lại:
– Thôi đi! Lý Nhã Nhã. Tôi đã nói rồi, em đừng cố gắng vô ích, tôi chỉ yêu con trai thôi.
Nó nói mà cảm thấy có chút tự ái. Như thế này có khác nào đang nói với
Nhã Nhã rằng nó là 1 tên gay chính hiệu. Nhưng nó có phải gay đâu chứ,
nó chỉ là giả trai thôi mà, hjx. Mà nói thế cũng đúng, nó chỉ yêu con
trai thôi và chẳng bao giờ yêu Nhã Nhã được. Nhã Nhã mếu máo:
– Không……. Anh sẽ yêu em, nhất định sẽ yêu em mà! Hu hu.
Nó hết cách với cô nàng, bèn vò đầu bứt tóc mà nói:
– Tôi không bao giờ yêu cô! Đừng khóc nữa nếu không tôi trả cô lại cho tụi kia đấy!
Nhã Nhã nín ngay. Gì chứ, nó lại còn đòi “trả” Nhã Nhã cơ đấy. Như thế
có khác nào nói cô là một món hàng giữa nó và đám khi nãy. Nghĩ vậy, Nhã Nhã lại bặm môi khóc tiếp, nước mắt chảy ròng ròng. Nó như hóa đá. Bây
giờ đã đông người rồi, người ta đi qua đi lại cứ nhòm ngó chỉ trỏ rồi
bàn tán, nói nó nam nhi đại trượng phu mà bắt nạt một tiểu cô nương.
Chẳng biết làm sao, nó đành dỗ ngọt:
– Thôi nín đi nào, ngoan 1 chút coi. Nhã Nhã khi cười dễ thương hơn nhiều. Khóc thế này xấu xí thấy mồ.
Nhã Nhã nghe vậy thì dần dần cũng nín, chỉ còn nấc và sụt sùi. Nó kiếm được ít khăn giấy đưa cho cô và nói:
– Bây giờ tôi phải đi làm. Em định đi đâu đây?
Cô ngước đôi mắt còn đang long lanh nước của mình lên mà nói:
– Em phải đến công ty. Hôm nay đi sớm nên…..
Nó xoa đầu cô và bảo:
– Vậy đi đi kẻo muộn. Tôi đi nhé!
Nhã Nhã thẹn thùng gật đầu và để cho nó đi. Được một đoạn, nó quay đầu lại hét:
– TẠI SAO CÒN ĐI THEO TÔI???
Nhã Nhã giật mình thanh minh:
– Em… em cũng đi đường này mà!
Nó không tin bèn hỏi lại:
– Vậy em làm ở đâu?
Cô ngây thơ trả lời:
– Dạ ở MZ.
Hoàng Minh cười khan và cứng đơ tại chỗ. Hóa ra là làm cùng công ty,
nếu thế thì nó sẽ không thể thoát được cô nàng ư? Không, tuyệt đối phải
giữ kín chuyện này. Nhưng Nhã Nhã đã nhanh nhảu:
– Anh cũng đi về hướng này. Vậy anh cũng làm ở đó ạ?
Nhìn cô hào hứng mà nó đau khổ, ít hôm nữa nhóm của nó sẽ được lăng xê,
không sớm thì muộn cô nàng cũng biết. Đành đi cùng đến công ty vậy,
haizzz.
Nó đến nơi thì mọi người đổ dồn mắt vào nhìn. Ai bảo nó đang đi cùng với siêu mẫu Lý Nhã Nhã, cũng là 1 đứa con cưng của MZ cơ chứ. Vậy mà nó
chẳng biết quý gì, thẳng tay gỡ Nhã Nhã ra khỏi tay mình và chào rồi đi
lên phòng chụp hình.
Lúc này cả nhóm đã có mặt đầy đủ, nó vào trang điểm và lấy đồ được thiết kế sẵn theo nhóm thì tình cờ gặp người cần gặp nhưng không muốn gặp:
Lục Tiểu Thiên. Hắn cũng ngạc nhiên 1 chút và mỉm cười:
– Chào “cựu – ôsin”! Rất hân hạnh được chung một nhóm với cậu.
Nó nhận thấy chất giọng mỉa mai trong đó và cũng đáp lại bằng 1 nụ cười khả ố nhất có thể:
– Tôi cũng rất hân hạnh. Không biết người chảnh chọe và biến thái ở trong này nên chưa có chào. Thất kính quá!
Hắn không thèm để ý đến lời nói của nó, vẫn mỉm cười:
– Lâu không gặp, hình như cậu không cao thêm được chút nào. Về *** sữa mẹ thêm vài năm nữa rồi hẵng đến làm người mẫu nhé.
Nó cũng không kém cạnh:
– Oh! Hóa ra anh đã *** sữa mẹ đến tận bây giờ nên mới cao như thế. Thật nể phục quá đi, tôi chịu thôi, không thể mặt dày như anh được.
Rồi 2 người nhìn nhau căm thù. Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiến
lại chỗ hắn. Trần Duy, Hoàng Kỳ và Tiêu Dương lúc này cũng từ trong các
phòng thay đồ bước ra nhưng nó còn đang bận làm vài thứ cái đã. Nó cầm
hộp phấn lên và nói:
– Ây da, đàn anh à, ai trang điểm cho anh mà lại kém thế này? Mặt anh
dày nên phải trát thật nhiều phấn mới được, sao lại có mỗi một lớp mỏng
như vầy.
Vừa nói nó vừa đưa tay quệt liến thoắng trên mặt hắn làm hắn không kịp
phản ứng, lúc nó dừng lại thì mặt Lục Tiểu Thiên đã biến thành Bạch
Tiểu Thiên mất tiêu rồi. 3 người kia chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy siêu mẫu Angus bị nó biến thành ma thì cũng bụm miệng cười. Angus tức giận
đập tay xuống chiếc ghế đang ngồi:
– VŨ HOÀNG MINH, CẬU………
Nó lúc này mới vờ hốt hoảng:
– Chết rồi, tôi làm hơi quá thì phải. Để tô thêm son vào kẻo người ta
tưởng ma thì chết! A, còn phải tô lại mắt nữa…. đánh phấn hồng luôn
nhé!
Nó làm lia lịa 1 hồi rồi hài lòng ngắm tác phẩm của mình:
– Được rồi đây. Lúc này trông anh thật bảnh…….. gay!
Nói rồi nó bò lăn ra cười, 3 người kia cũng không chịu được mà ôm lấy
bụng cười điên dại. Thử hỏi xem người đang ngồi đây có còn là Angus đẹp
trai phong độ của MZ nữa không chứ? Mặt trắng bệch, má đánh hồng tròn
xoe như 2 quả đào, mắt bị bôi tèm nhem mascara và đôi môi choe choét
son. Hắn tức giận túm lấy cổ áo nó:
– Cậu được lắm!
Hôm nay nó rất thông minh đấy chứ. Vừa nghe hắn nói vậy là biết ngay ý
định của hắn là sẽ hôn nó giống hôm trước. Không để điều đó xảy ra lần
nữa, nó nhắm mắt cụng đầu cái cốp vào cằm hắn làm hắn ngửa người ra sau. Đang định cho hắn nếm vài chưởng vào bụng thì Quốc Huy ở đâu xuất hiện:
– Các cậu đang làm gì thế hả??
Tiêu Dương thì đang đứng trong tư thế cổ vũ còn Duy và Kỳ thì lăm le mỗi tay mỗi chiếc giày định “ăn hôi”. Nó thì giữ nguyên tư thế 1 tay túm
tóc 1 tay đang nhắm thẳng vào bụng hắn. Không đợi giải thích thêm, Quốc
Huy kéo Angus ra và mắng xa xả vào tụi nó. Nói 1 hồi, anh ta dịu giọng
lại:
– Các em làm cùng một nhóm với nhau, chưa được một lần hợp tác đã xảy ra đánh nhau, anh thật sự rất thất vọng. Bọn em nhìn xem, tại sao lại đánh Thiên đến mức……
Vừa nói anh vừa quay lại nhìn hắn và……… đứng đơ tại chỗ. Sau khi
xác nhận đó chính xác là Angus của MZ, anh ta cúi mặt vào tường, vai run run, giọng kìm nén, nói với tụi nó:
– Các em, tại sao lại có thể…..
Angus không hiểu gì, lại gần kéo vai Huy ra đồng thời nhìn phải tấm
gương trước mặt mình. Quốc Huy vốn có thể kìm nén được nhưng lại nhìn
thấy bộ mặt của hắn đúng vào thời điểm quan trọng nhất bèn không chịu
đựng được mà ngửa cổ ra cười ha hả:
– HA HA HA! HA HA HA!
Angus chưa tin vào những gì trước mắt, lại còn nghe tiếng cười man rợ
của Huy liền giơ tay lên bẹo má mình xem có đang gặp ác mộng hay không.
Nhìn lại cái tay thấy toàn phấn là phấn, hắn hét lên:
– VŨ HOÀNG MINH, TÔI GIẾT CẬU!!!
Nó ôm bụng cười rồi chạy ra ngoài, Angus đuổi theo sau. Quốc Huy còn
đang vật lộn với cơn buồn cười bèn vừa ôm bụng vừa chỉ tay ra, nói với
Duy và Kỳ:
– Giữ…ha ha…. lại! ha ha!
Duy bèn nhanh chân đuổi theo Angus nhưng vẫn chưa lại gần được. Cậu nhảy 1 cú lên ôm lấy cổ và đè hắn ra. 2 thằng đang vật lộn với nhau thì
Hoàng Kỳ nhảy vào, lấy thịt đè người, 2 anh em hợp sức lại mới khống
chế được hắn. Hắn tức vằn mắt lên, miệng không ngừng hét:
– TRÁNH RA! MẤY NGƯỜI CÚT ĐI CHO TÔI!
Ai bảo nó dám đụng đến khuôn mặt – niềm tự hào lớn nhất của hắn và biến
thành một cái mặt ma thế chứ. Lần này nó quả là khó sống rồi.
Nhưng lẽ ra nó chạy được rồi thì mất tích luôn đi, đằng này Duy và Kỳ đã kẹp được tay chân và đè hắn dười đất rồi, nó lại tất tưởi từ đâu chạy
đến với cái khăn trên tay:
– Thôi đừng giận nữa, để tôi lau cho! Thế này, thế này,……. ổn rồi chứ?
Nó háo hức đưa cái điện thoại cho hắn ngắm lại dung nhan sau khi “chà”
tích cực lên mặt hắn. Hắn nghêng bên này, ngó bên kia 1 hồi rồi cũng
nói:
– Hừ, tạm được.
Duy và Kỳ thở phào buông hắn ra, hắn chợt hỏi với vẻ mặt không mấy tin tưởng:
– Mà cậu lấy đâu ra cái khăn đó vậy?
Nó tròn mắt “ngây thơ”:
– Cái này hả? Tôi vội quá nên mượn tạm khăn lau kính của bác lao công đấy!
Vừa nói nó vừa cười vui vẻ. Hoàng Kỳ và Trần Duy há miệng ra, định đưa tay giữ hắn lại mà không kịp, hắn tiếp tục gào lên đuổi theo nó:
– CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!! TÊN OẮT RANH!!
Nó lè lưỡi trêu hắn. Ai bảo hắn to đầu mà còn chấp vặt nên mới bị nó trả thù. He he, quả là trời không phụ người có lòng báo thù. Nó cười tít
mắt, cắm đầu chạy. Nhưng chạy đi đâu không chạy, nó lại chạy ngay lên
sân thượng. Thế này thì đường nào mà chui đây???
Nép vào thành lan can, nó hơi bất an nhìn hắn hùng hổ tiến lại phía
mình. Nắm tay hắn siết chặt như muốn đấm nát mặt nó ra. Đang lo lắng
nghĩ cách thì nó chợt:
– A, sao chổi!
Và trên đời vẫn còn kẻ ngốc là hắn đi tin lời nó mà quay lại nhìn. Nó
tranh thủ chạy mất. Hắn tự đập một cái vào trán mà mắng mình ngu, đang
ban ngày ban mặt, làm quái gì có sao, mà lại còn là sao chổi nữa chứ!
Nó chạy đến phòng tổng giám đốc. Nghĩ bụng tuy nơi đây nguy hiểm nhưng
cũng rất an toàn. chắc có thể tạm lánh được, nó bước vào. Bà Triệu đang
cặm cụi bên máy tính thì thấy có người vào, ngước mắt lên thấy nó, bà
lại cúi xuống:
– Sao không đi chụp hình mà còn ở đây?
Nó cười trừ:
– Dạ……. con đang định chụp thì bị chó đuổi. Con chó đó dữ lắm mẹ ạ,
nó cứ lăm le cắn con. Mà con thì cố gắng hết sức để bảo vệ cơ thể của
một người mẫu nên phải chạy mệt bở hơi tai mới đến được đây đó.
Nó làm bộ mệt nhọc và phẩy phẩy tay. Bà Triệu chỉ lườm khẽ 1 cái rồi lại quay về với cái laptop thân yêu. Nó định vòng ra sau để nịnh nọt ma ma
tổng giám đốc thì mắt vô tình quét qua cái màn hình và cứng đơ người,
không thốt nên lời:
– Cái… cái…. cái…… Tom và Jerry???
Bà vẫn chăm chú theo dõi tập tiếp theo và nói6:
– Sao? Không được hả?
Nó gần như hét lên:
– TẤT NHIÊN LÀ ĐƯỢC RỒI!!!! Mẹ là Tổng giám đốc, mẹ thích xem phim hoạt
hình trong khi con mẹ đang chạy bán sống bán chết thì có gì mà không
được chứ!
Mẹ nó bèn ấn nút tạm dừng và quay sang nó:
– Được rồi! Thế giờ ta phải làm gì nào?
Nó còn chưa kịp mở lời thì Angus bước vào. Bà Triệu tranh thủ lúc nó
không để ý mà tắt cửa sổ đang chơi Gunny đi. Không thể để nó biết bà
cũng chơi giống hiệu trưởng của nó được. Bà phải khác chứ! Hi hi.
(=.=”)
Nó nép vội về phía sau ghế của mẹ và nói:
– Đó đó! Đó chính là con cẩu cắn xàm mà con à, cháu nói đó. Tổng giám đốc giúp cháu giải quyết nghen!
Hắn tiến lại gần và cúi người xuống:
– Chào nhạc mẫu phu nhân!
Mẹ nó cười tươi:
– Con rể đừng khách sáo, con ngồi đi.
Nó cứng đơ toàn tập, quay sang mẹ nó lắp bắp:
– Cái… cái… gì…. gì cơ? Nhạc mẫu? Con rể?
Mọi chuyện là thế nào????