Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 10
Hoàng Anh còn đang ngơ ngác trước hình tượng mới của mình, mãi sau khi nó khuất bóng mới tỉnh ra, hét:
– Khoan đã!! Anh không mang ví!!!
Nhưng nó đã biến mất tăm rồi!
Cậu quay ra nhìn chỗ mấy cô nhân viên, đang loay hoay không biết nên làm gì thì vô tình đụng trúng 1 người. Cậu luống cuống xin lỗi:
– Xin lỗi, bạn có sao không?
– xin lỗi, ơ….
Anh và cô gái mới đụng phải cùng chỉ vào đối phương, ngạc nhiên:
– Là anh/ Là em à?
>>> BACK
Hoàng Anh đang lững thững vừa đi vừa gặm……….. thịt bò khô thì nghe thấy tiếng cãi vã. Một cô gái đang bị 1 tên lưu manh to con chặn đường
và đang cãi nhau với hắn.
Cho 1 cọng nữa vào miệng, anh quyết định……. đi qua. Một chọi một thì có cửa thắng rồi, cô gái kia nhìn cũng biết không phải loại quá yếu
đuối, xen vào chỉ tổ mệt thân.
Thấy anh, tên lưu manh kia đột ngột chuyển đối tượng, chạy lại chỗ anh:
– ôi, người đẹp đi đâu thế này, có cần anh đưa về không?
Vừa nói hắn vừa đưa tay định vuốt cằm Hoàng Anh. Anh đang định tống cho
hắn 1 cọng bò khô và khuyến mãi 1 đấm thì cô gái kia đã lia cho hắn 1
chiếc giày, quát:
– Đồ dê xồm! Đừng bắt nạt cô ấy!
Anh nhếch mép cười. Thân mình còn lo chưa xong mà đã đòi lo cho người
khác, rồi cô ta sẽ phải hối hận thôi. Quả vậy, hắn quay sang cô gái với
vẻ mặt tức giận:
– Con điêm, mày vừa làm gì đó hả??
Rồi quay sang anh:
– Rồi sẽ đến lượt cô em!
Anh đứng khoanh tay nhìn rồi quay bước đi. Đơn giản là không muốn dính
vào rắc rối. Làm việc tốt thì khi làm việc xấu lại bị chỉ trích, mà anh
không phải là người tốt, việc gì phải lo chuyện bao đồng? Cô gái đó lùi
dần với khuôn mặt căm tức, liếc sang thấy anh đang bỏ đi thì hét:
– Chị ơi! Em vừa cứu chị mà! Đừng bỏ đi như vậy chứ?!!
Anh quay lại, dứt cọng mì 1 cách phũ phàng. Tự dưng xen vào rồi bắt người ta giúp, cô ta bị khùng à trời?
Ai cần cô ta giúp chứ?
Nói rồi anh định đi tiếp thì cô ta lại lên tiếng:
– Này, giúp em với! Tên khốn….
Anh quay lại, máu sôi sùng sục. Cô ta vừa mới câu trước nhờ anh giúp,
câu sau đã mắng anh là sao chứ? Nhưng khi thấy tên kia đang định sàm sỡ
cô gái đó, anh vội buông túi thịt bò khô ra, lao đến và nhảy lên cao, đá bay hắn ra ngoài rồi kéo tay cô gái chạy.
Chạy 1 đoạn đủ xa, cả 2 dừng lại. Cô gái vẫn chưa hết ngạc nhiên, tròn
mắt ra nhìn người mới cứu mình, không thể tin nổi đó là người đã tung ra cú đá bay vừa nãy:
– Chị……..
Bất ngờ bộ tóc giả do chạy và hoạt động mạnh đã bị bung ra và xộc xệch. Cô gái không biết nói gì hơn còn anh thì thở dài:
– Tôi là con trai chính hiệu đấy!
Sợ cô ta còn chưa tin, anh tháo luôn bộ tóc giả xuống, lấy chai nước rửa sạch lớp hóa trang, trông có khác đôi chút nhưng vẫn còn giống con gái
lắm. Tưởng là cô ta sẽ nghĩ anh là gay rồi sợ hãi tìm cách bỏ đi hoặc ra vẻ không quan trọng việc đó, nhưng cô mỉm cười nói ngay:
– Vừa nãy anh đá đẹp lắm. Khi nào dạy em nha! Em là Trịnh Uyên, cứ gọi em là Uyên Uyên.
Hoàng Anh có chút choáng ngợp khi được thừa nhận là con trai 1 cách dễ
dàng. Anh tròn mắt nhìn người con gái với mái tóc uốn màu hạt dẻ, dáng
người thanh mảnh mặc chiếc áo thun dài, khoác chiếc áo ren mỏng kết hợp
với chân váy, đôi mắt ấm và nụ cười thanh thoát như mùa thu tỏa nắng.
Anh bỗng nghe trái tim mình lỗi một nhịp. Cô gái ấy thật đặc biệt.
……………………………….
Trở lại với hiện tại, cô gái đó đang đứng trước mặt anh đây. Cô lên tiếng, tươi cười:
– Hôm nay trốn học để đi shopping với em trai, không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh cũng mua đồ à?
Nhắc mới nhớ, anh vẫn đang đứng giữa 1 đống đồ chưa tính tiền. Chợt nghĩ ra cái gì, mắt anh sáng lên:
– Phải rồi, em cho anh mượn điện thoại được không? Anh đi mua đồ với đứa em mà nó có việc đi trước rồi, anh lại không mang tiền.
Uyên Uyên ngỏ lời trả tiền hộ nhưng Hoàng Anh kiên quyết không nhận. Anh gọi về máy của mình ở nhà để vu Năm nghe máy và sai người đến. Trong
thời gian đó thì đương nhiên phải tranh thủ nói chuyện với người đẹp
rồi.
Nói chuyện một hồi, Hoàng Anh mới biết Uyên Uyên cũng là người mẫu của
MZ, được tuyển qua cuộc thi ở trường Nghệ thuật vào năm ngoái. Nhưng anh tuyệt nhiên không cho cô biết mình là con trai của Tổng giám đốc công
ty MZ. Điều đó có thể sẽ trở thành vật cản. Sau khi có người đến và trả
tiền, anh đành ra về, không quên để lại 1 điều làm chìa khóa cho những
cuộc hẹn sau:
– Anh nợ em, nhất định sẽ trả!
– Không có gì, em mới phải cảm ơn anh mà.
– Vậy cho anh 1 cuộc hẹn nhé?
– Uhm…… được thôi!
“ÝEAH!” Hoàng Anh nhảy lên vui sướng làm Uyên Uyên phì cười.
Liệu anh chàng xinh gái Hoàng Anh có cưa cẩm được Uyên Uyên và Nó sẽ ra sao khi đến muộn cuộc thi?