Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Chương 12: Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy 5


Đọc truyện Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu FULL – Chương 12: Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy 5


Tháng mười hai qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới cuối tháng.

Hôm qua Ôn Dĩ Ninh đã được lĩnh lương, chưa được làm nhân viên chính thức nên lương không cao, nhưng có mấy ngàn tệ đặt trong tài khoản ngân hàng vẫn có cảm giác an toàn hơn.

Sau khi cô gửi lại cho Giang Liên Tuyết hai nghìn tệ, chỉ thấy bà nhận tiền, không thấy hồi âm gì nữa.

Đúng lúc hết hạn thuê căn hộ, vì giá quá cao nên cô không gia hạn thêm.

Hai ngày nay, cô rút lại tiền và dọn tới chỗ mới, ở chung với một em gái.

Em gái này chuẩn bị sang năm học cao học, người ngợm thanh tú, cái tên cũng dễ nhớ, Đinh Đương.
Gần đây, hiếm khi trông thấy bóng dáng Trần Táp, chị luôn chân luôn tay chạy qua lại giữa Thượng Hải và Bắc Kinh vì chuyện liên hệ ra mắt quảng cáo.

Ôn Dĩ Ninh ở lại công ty, làm ở đâu cũng vậy, xong việc các đồng nghiệp hay tụ tập hàn huyên.

Cái túi nào đẹp, nhà hàng nào ăn ngon, nói chung là đủ thứ chuyện trên đời, cũng chả thiếu chuyện bát quái ở công ty
Trò chuyện về lịch sử của tập đoàn Á Hối, về cục diện phức tạp và những cuộc đấu đá ngầm của các lãnh đạo cấp cao trong mỗi cuộc họp, về chuyện ai ở phe ai.

Chuyện về trợ lý Kha đã 31 tuổi mà vẫn còn độc thân, mỗi tháng đều nhận được một khoản tiền phúc lợi từ công ty gọi là “Tiền an ủi độc thân”
Ôn Dĩ Ninh nghe mà phì cười, lại còn có loại phúc lợi này nữa cơ à,”Độc thân cũng có tiền hả?”
“Không phải ai cũng có đâu, như Đường tổng ấy, làm gì có”
Mọi người cười ầm.

Nhắc tới vấn đề này, trọng tâm câu chuyện càng lúc càng đi xa
“Ôi, mọi người đoán xem, Đường tổng độc thân thật không?”
“Không biết nữa, chưa từng nghe nói gì cả”
“Kém” Có người nhíu mày nói, “Trước có một chủ đề lên hot sreach, là gì nhỉ? À, là chiếc Bentley của Đường tổng ấy”
“Hả! Có phải ý chị nói An Lam không?” Một người khác khịt mũi, “Chắc mọi người không biết, người ta là bạn từ bé của Đường tổng, chơi thân lắm.

Hai nhà cũng có làm ăn qua lại, hình như bác của An Lam cũng thường xuyên xuất hiện trên thời sự đấy”
“Suỵt suỵt suỵt! Đừng nói nữa!” Không biết ai đã tinh ý nhận ra, phản ứng kịp.

Trần Táp lặng lẽ xuất hiện, đứng chính giữa phòng làm việc
Ánh mắt chị đảo qua, tất cả mọi người đều cúi đầu làm việc tiếp
Trần Táp đứng đó chừng mười giây, mười giây này đủ để chấn nhiếp bốn phía, cuối cùng chị nhìn về bên trái, nói với Ôn Dĩ Ninh, “Cô theo tôi”
Ôn Dĩ Ninh đứng dậy bước theo chị.

Trần Táp đẩy cửa phòng ra, ném túi xách lên sofa, bước tới gần chiếc điện thoại bàn, cầm lên kẹp giữa bả vai và gò má, tay thì lật tài liệu xem.
Năm phút sau, chị đặt điện thoại xuống, vẫn chưa ngẩng đầu lên,”Cô chuẩn bị công tác tiếp đón, ngày mai có một công ty nước ngoài tới đây khảo sát”
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, “Vâng ạ”
Trần Táp ký hết tài liệu cần thiết mới ngẩng đầu lên nhìn Ôn Dĩ Ninh,”Đặt tiệc tại tháp Kim Mậu, phó tổng Tần và phó tổng Lâm sẽ đi tiếp khách cùng cô, vị trí chỗ ngồi cô thu xếp cho tốt, đừng làm sai”

Dặn dò xong mấy điểm quan trọng, chị còn nói thêm, “Làm cho tốt vào”
Tuy đây vẫn chỉ là việc vặt nhưng tầm quan trọng và tính chất lại khác nhau.

Nghiệp vụ của bộ phận này không hề xa lạ đối với Ôn Dĩ Ninh, ngày trước ở truyền thông Nghĩa Thiên cô cũng từng phải bước từng bước như thế
Đời người không ai nói trước được chuyện gì, 12 năm lại quay về điểm xuất phát, lên lên xuống xuống, bất kỳ một giai đoạn nào trong cuộc đời cũng có thể là một khởi đầu mới
Trần Táp bận rộn với chuyện thu hút nhà đầu tư cũng như tìm kiếm các chương trình tạp kỹ nặng ký năm tới từ các đài truyền hình, lựa chọn phương thức quan danh để bỏ vốn.

Thấy tên công ty ngày mai tới khảo sát, Ôn Dĩ Ninh vừa kinh vừa giật mình.

Khó trách thái độ của Trần Táp trịnh trọng thế
(*)quan danh là một hình thức quảng bá, thông thường doanh nghiệp muốn đề cao sản phẩm nhãn hiệu của mình và sức ảnh hưởng mà chọn một loại làm sách lược tuyên tuyền
Tuy thời gian gấp gáp nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn làm đâu ra đấy.

Hôm sau, Trần Táp nói, “Cô cũng đi cùng đi”
Hôm nay chị ăn mặc khá long trọng, môi tô son đỏ mọng, trông cực kỳ uy nghiêm và chín chắn.

Nhờ dịp này mà Ôn Dĩ Ninh được chứng kiến phong thái của một vị giám đốc xinh đẹp, nắm giữ mạng lưới xã giao hàng đầu trong nước, quan hệ nhân sinh cực kỳ thành thạo.

Đúng là danh bất hư truyền
Đoàn khảo sát chừng mười người, Ôn Dĩ Ninh là người đi cuối cùng, cô lắng nghe và nhìn nhận là chính.

Trong đoàn có một người đàn ông Nhật Bản, tuổi khá lớn, tóc đã bạc màu, cũng đi sau cùng.

Lúc báo cáo, Trần Táp nói tiếng Anh, người nọ lật tư liệu thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Táp, ánh mát ngập ngừng.

Ôn Dĩ Ninh ngồi dựa vào cánh cửa trong phòng họp, vai trò chính là phát tài liệu và châm trà.

Cô có chú ý tới người đàn ông này, về sau cô tra danh sách đi kèm về tuổi tác quốc tịch, sở thích, tất cả thông tin này đều đã được chuẩn bị trước, duy chỉ có chức vị phía sau của người đàn ông này là bị bỏ trống.
Trên sân khấu, Trần Táp đang giới thiệu kế hoạch phát triển của tập đoàn Á Hối trong lĩnh lực trí tuệ nhân tạo.

Việc thành lập trung tâm đánh giá năng lực đã được phổ biến tới các khu vực có nguồn chiến lược tài nguyên phong phú.

Thuật ngữ chuyên ngàn h quá nhiều.

Sự hoang mang trên gương mặt người đàn ông nọ càng sâu.

Lúc này, Ôn Dĩ Ninh bước lên, hơi gập thắt lưng, dùng tiếng Nhật bắt chuyện, “Ngài có cần giúp đỡ không ạ?”
(*)Trung tâm đánh giá năng lực:một quy trình được các tổ chức sử dụng ngày càng rộng rãi để đánh giá nhân viên
Ánh mắt đối phương ánh lên sự vui mừng, Ôn Dĩ Ninh vẫn duy trì tư thế lễ phép kính cẩn, thuật lại những lời Trần Táp nói bằng tiếng Nhật.

Ngữ điệu và tốc độ dịch của cô cực kỳ trôi chảy, gần như dịch song song với người phát biểu

Ánh mắt Trần Táp rơi xuống người Ôn Dĩ Ninh, giống như vô tình nhưng lại cực kỳ đanh tháp.

Buổi họp vẫn còn kéo dài, có lẽ được khoảng mười phút thì cửa phòng họp được đẩy ra, Kha Lễ bước vào.

Động tác của cậu rất khẽ, cậu bước vào đúng lúc đang chiếu tư liệu hình ảnh nên rất ít người phát hiện ra
Kha Lễ cầm một cái ghế tới, đặt sau lưng Ôn Dĩ Ninh, rồi vỗ vai cô.

Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu kinh ngạc, Kha Lễ làm một động tác, cười rồi đi ra ngoài
Cạnh cánh cừa phòng họp toàn bộ đều là cửa sổ sát sàn, Ôn Dĩ Ninh nhìn theo, Kha Lễ Lễ đi sau Đường Kỳ Sâm, hai người đàn ông mặc âu phục cùng màu, giữ nguyên tư thế, dù chỉ là bóng lưng thôi cũng toát lên sự phong độ
Bài phát biểu kết thúc suôn sẻ, khi đoàn khảo sát ra về, người đàn ông người Nhật kia trước khi lên xe còn đặc biệt dùng động tác tay khen ngợi Ôn Dĩ Ninh.

Sau này cô mới biết, ông ta chính là người sắp lên đảm nhiệm chức vụ người phụ trách khu vực Châu Á
Vì chuyện này, Trần Táp trách cứ hết tất cả bộ phận có liên quan, công tác điều tra nghiệp vụ giai đoạn đầu không chu đáo, bỏ sót tin tức nhân vật quan trong.

Lúc giáo huấn cấp dưới, chân mày và đôi mắt chị cực kỳ sắc bén, lại nặng lời, Ôn Dĩ Ninh thấy trên trán các vị quản lý đều rịn mồ hôi.

Tới tận giờ tan tầm, bầu không khí mới đỡ nặng nề.

Ôn Dĩ Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị quét thẻ ra về.

Trần Táp từ phòng làm việc bước ra, đi qua chỗ ngồi của cô chợt hỏi, “Tan làm về nhà à?”
Ôn Dĩ Ninh sửng sốt, “Vâng ạ”
“Đi thôi, tôi chở cô” Trần Táp nói, không đợi cô trả lời đã bước đi trước
Chỗ ở mới của Ôn Dĩ Ninh có chút ngược đường.

Từ Phố Đông tới phải mất hơn một tiếng, đang là giờ cao điểm tan tầm, xe hai người bị tắc ở trên cầu vượt.

Trần Táp mất kiên nhẫn, lấy từ ngăn để đồ ra một gói thuốc lá, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, rồi chị mở cửa sổ cho thoáng khí
Chị hỏi, “Hút không?”
Ôn Dĩ Ninh đáp,”Không ạ”
Trần Táp rít một hơi, tay khoác lên bệ cửa sổ, “Không phải tôi nghiện thuốc đâu”
Vài câu qua lại hời hợt, giữa dòng xe người tiến ta nhích theo.

Hết một điếu, Trần Táp lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng, “Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, cô học khoa Anh văn, sao lại biết nói cả tiếng Nhật?”
“Khi còn đi học mỗi thứ em tìm hiểu một chút”
Nghe có vẻ khiêm tốn, tựa như chuồn chuồn nước, nhưng sự thể hiện hôm nay của cô không chỉ gói gọn được trong hai từ “một chút”.

Học phải thành thạo lắm mới có thể phản ứng nhanh được, hơn nữa phải tính chuẩn thời gian, đã tốt nghiệp được bốn năm rồi vẫn giữ được kỹ năng, đúng là không dễ.
Trần Táp không hỏi sâu,”Tại sao cô chuyển nghề?”
Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh đáp, “Tuổi còn trẻ nên em muốn được trải nghiệm những công việc khác nhau”

Hàn huyên thêm đôi ba câu, Trần Táp hỏi tiếp, “Tôi đã từng dẫn dắt rất nhiều người trẻ tuổi, bọn họ rất năng động nhiệt tình, đây là ưu điểm nhưng cũng dễ chuyện bé xé ra to.

Trong một đoàn thể, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đều phải có chừng mực.

Cô vừa tới, chắc chắn có nhiều chuyện không hiểu, tâm sự nhiều hơn với các cô ấy cũng tốt”
Lời nói của chị vô cùng thản nhiên, nhưng Ôn Dĩ Ninh nhìn ra sự ám chỉ, thâm tàng bất lộ trong lời nói của chị
Yên lặng vài giây, cô nói với Trần Táp, “Em biết chị có định kiến đối với em”
Câu nói của cô thẳng thắn xé rách ý định che giấu thwam dò.

Trần Táp thu lại, quay trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày
Ôn Dĩ Ninh nói tiếp, “Em bị đá khỏi truyền thông Nghĩa Thiên, tới được Á Hối quả thực cũng nhờ lời khuyên của trợ lý Kha.

Nhưng không phải em nhận ân tình của ai cả, cũng chưa từng ỷ vào thế lực của ai hay dựa vào vận may.

Em chỉ là cần một công việc, cần đồng lương, cái khác em không dám nói nhưng em không cần đi cửa sau để có việc làm.

Quá khứ, hiện tại hay tương lai ở lại công ty bao lâu, em cũng sẽ không làm bản thân phải thất vọng.”
Cách diễn đạt tuy còn non nớt nhưng Ôn Dĩ Ninh cho rằng, cuộc vui nào cũng có ngày tàn, đã không làm thì không đáng phải nhận sự ngộ nhận oan ức này, tin hay không, chí ít bản thân mình phải có chính kiến đã
Thái độ đàng hoàng này của cô khiến Trần Táp cực kỳ chú ý, “Cô chưa từng oán trách sao?”
Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc suy nghĩ, thừa nhận, “Đương nhiên là có.

Trước kia vì vụ của An Lam mà em phải chạy ngược chạy xuôi còn gì.

Thật ra em không thích nhận những kiểu như thế”
Trần Táp cắt ngang, “Kiểu như nào?”
“À, thì kiểu không thực hiện theo hợp đồng ấy” Ôn Dĩ Ninh nở nụ cười, “Chỉ vì một bộ lễ phục mà kiên quyết làm ầm lên, thật ra cũng không tội gì phải thế.

Nhưng em không có cách nào khác, việc thì vẫn phải làm thôi.

Em còn để cấp dưới liên hệ với người đại diện của An Lam nhưng người ta không gặp, cuối cùng tốn không ít công sức mới hẹn được một trợ lý cấp thấp.

Tính cách của tên trợ lý đó cũng khá chảnh, em cầu xin hắn rồi vậy mà hắn vẫn không nể mặt, còn chửi em là ngu rồi bảo em cút”
Khóe miệng Trần Táp nhếch lên, tạo thành một đường cong rất nhỏ
Ôn Dĩ Ninh bĩu môi, “Không nói nữa, nói nhiều thì khác gì múa rìu qua mắt thợ đâu.

Có lẽ em không giỏi giang gì, nhưng chị thấy em thế nào thì em chính là thế đấy”
Trần Táp bật cười thành tiếng, dường như những gì Ôn Dĩ Ninh chỉ là một bài học thuộc lòng không có gì đáng phải bận tâm, cũng không cần nghĩ nhiều.

Chân mày chị giãn ra, nhẽ thốt ra một câu
“Cô đúng là không thành thật”
Còi xe vang lên từ bốn phía, đèn hậu giao thoa lẫn nhau, phía trước đường đã thông.

Trần Táp điều khiển vô lăng, đánh về bên phải, “Tháng sau tôi phải tới hạo á đài, thực công tác quảng cáo trong quý đầu tiên của năm sau”
Xe quẹo phải, so với đường vừa nãy thì thông thoáng hơn nhiều, chị nói, “Lần này, cô đi cùng tôi”
___
Đưa Ôn Dĩ Ninh về tới nơi, Trần Táp lại quay về Á Hối
Cửa phòng CEO rộng mở, Kha Lễ và Đường Kỳ Sâm ngồi trên sofa.


Thấy Trần Táp bước vào, Kha Lễ nhường chỗ cho chị ngồi
Đường Kỳ Sâm vắt chân, nhiệt độ trong phòng khá ấm áp.

Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác cashmere và một chiếc sơ mi trắng bên trong, cúc áo nơi hầu kết được phanh ra, tôn lên đường cong đẹp mắt của cần cổ
Anh đưa văn kiện trong tay cho Trần Táp, “Cô xem qua đi”
Trần Táp đọc lướt mấy hàng, tươi cười, “Nhanh vậy à?”
Năm tới, tập đoàn Á Hối sẽ mở rộng thị trường ra nước ngoài, trong đó có một kênh rất quan trọng, qua mấy lần đàm phán hòa giải, rốt cục đã đạt được
“Trong cuộc họp nội bộ, ông Yamamoto Izumiro đã bỏ phiếu tán thành” Kha Lễ nói, “Chúc mừng giám đốc Trần”
Trần Táp cố kiềm chế niềm vui, gật đầu nói với Đường Kỳ Sâm, “Tôi sẽ bắt tay triển khai ngay.

Anh yên tâm” Chị không phải là người keo kiệt lời khen, chị thành thực trình bày, “Biểu hiện của Ôn Dĩ Ninh hôm nay không tệ”
Kha Lễ mỉm cười, cậu và Trần Táp hết sức ăn ý đưa mắt về phía Đường Kỳ Sâm.

Đường Kỳ Sâm ban đầu tỏ vẻ không quan tâm.

Được một giây, hai giây, rồi ba giây.

Bị hai người kia nhìn chằm chằm khiến anh cảm thấy vô cùng áp lực.

Ngón tay Đường Kỳ Sâm gõ lên tay vịn sofa, hơi siết lại, lạnh nhạt cất lời,
“Ừ, lợi hại”
Sau câu nói ấy thì chủ đề này được khép lại.

Tiếp theo bọn họ tán gẫu một lúc, hầu như chỉ có Kha Lẽ và Trần Táp mở miệng, lúc nhắc về nhân viên, Trần Táp điểm mặt chỉ tên khen che đầy đủ, tới Ôn Dĩ Ninh, Trần Táp kể lại những chuyện mà cô đã từng trải qua ở Nghĩa Thiên
“Hồi ấy vì An Lam hủy hợp đồng mà cô ấy đã tốn không ít công sức.

Người đại diện của An Lam tên gì nhỉ?” Trần Táp hỏi Kha Lễ
Kha Lễ đáp, “Trâu Lâm”
Trần Táp cau mày, biểu cảm biến hóa, dường như thấy lạ, “Tôi còn tưởng người đại diện là Triệu Chí Kỳ chứ”
“Đó là một trợ lý nhỏ trong đội ngũ của cô ấy” Kho thông tin trong đầu Kha Lễ vô cùng đầy đủ và hoàn chỉnh, cậu hỏi, “Sao thế?”
Trần Táp nhân tiện kể lại mấy lời mà tên trợ lý kia mắng chửi Ôn Dĩ Ninh, trích nguyên văn câu cút đi luôn.

Nói xong, Trần Táp cười, “Mấy người bên cạnh đại minh tinh bây giờ cũng ghê quá nhỉ, là tôi lạc hậu rồi”
Nhịp tim Kha Lễ đập nhanh, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Nhưng vẫn cứ khách khí nói, “Ỷ thế hiếp người vẫn cứ nhan nhản, ở đâu cũng thế”
Từ đầu tới cuối, Đường Kỳ Sâm vẫn cứ giữ im lặng
Nửa tiếng sau, Kha Lễ tiến Trần Táp ra cửa, sau đó đóng cửa xoay người lại, Đường Kỳ Sâm đã ra đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng lại, nhìn ra ra ngoài.

Kha Lễ định hỏi anh có muốn về nhà không.

Nhưng dường như có gì đó nghẹn lại, không cất nên lời.

“Kha Lễ” Giọng Đường Kỳ Sâm trầm xuống, hòa vào trong bóng đêm, đầu anh không hề quay lại, cứ thế hời hợt nói, “Đuổi việc hắn đi”
Linh cảm quả nhiên chính xác, dù trong lòng thiên vị nhưng cậu không thể xử trí theo cảm tính, cậu cân nhắc trọng điểm, “Người là của An Lam, có cần…”
“Đuổi hắn đi” Đường Kỳ Sâm cắt ngang, xoay người, ánh mắt rõ ràng không vui, “Để bên cạnh cô ấy bớt đi mấy người thô tục”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.