Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo

Chương 26: Chanh Chua Hay Chanh Chanh!


Bạn đang đọc Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo – Chương 26: Chanh Chua Hay Chanh Chanh!


Sau khi về đến môn phái, nhóm Khải Minh lại trở về công việc thường ngày, yên tĩnh và bình thường.

Nhưng! !
Vào một ngày đẹp trời, ngày không tối không sao không trăng, bỗng bất ngờ từ trên vùng trời của Đại Việt phái xuất hiện một quả cầu lửa đỏ rực lao xuống với một tốc độ khủng khiếp.

“Chưởng phái, tới công chuyện rồi!” Tiểu Sầu hốt hoảng lao vào căn nhà của Khải Minh.

“Có việc gì mà hoảng như thế, từ từ mà nói, trời có sập cũng có cây cổ thụ chống mà!” Hắn nhàm chán nói.

Quả thật mấy ngày qua hắn vừa đau đầu vừa nhức não vì câu hỏi tự mình hỏi.

Cuối cùng phải đi đâu để tìm đệ tử đây?
Hắn đã thử mọi cách, vào đến mấy thành trì nhưng đều không có kết quả, những người đủ điều kiện tu luyện đều không thấy đâu, chỉ còn mấy người trong các gia tộc hoặc thế lực thôi, nhưng mà bọn họ đều là con cha cháu ông, muốn tuyển nhưng lấy gì tuyển.

Chỉ cần họ nghe thế lực của ngươi là nhất phẩm liền không cần câu thứ hai.

Hắn lúc này chỉ đổ lỗi cho mấy tên cao tầng rảnh rỗi kia thôi, khi không bắt các thiếu niên thanh niên đi hết, làm hắn!.

.

hazz, khổ cực.

Hắn cũng muốn nhắm mắt chọn bừa vài người, nhưng hệ thống quy định đệ tử phải dưới 24 mới được, lúc trước hắn ghi trên bảng tuyển người dưới 30 tuổi chỉ cho vui mà thôi, chứ thật ra phải dưới 24 tuổi.

Mà những người dưới 24 đều bị bắt đi tòng quân, việc này cũng quái thiệt chứ.

“Trời không sập nhưng cũng gần sập đến nơi rồi!” Tiểu Sầu càng lúc càng gấp nói, không đợi Khải Minh hỏi hắn liền kéo Khải Minh ra ngoài.

“Ngài thấy chưa, công chuyện này hơi to.

” Tiểu Sầu chỉ tay về quả cầu lửa trên trời mà nói.


“Định mệnh, thiên thạch rơi, sắp tận thế rồi!” Hắn sau khi nhìn thấy liền hoảng hốt còn hơn cả tiểu Sầu.

Tiểu Sầu nhìn thấy trạng thái của hắn cũng cạn lời mà không biết nói gì.

Không phải ngài nói trời sập cũng có cây cổ thụ chống sao?
Không phải ngài nói không hoảng sao?
Sao giờ còn hơi quá ấy chứ!
“Chưởng phái, bình tĩnh, bình tĩnh.

” Bây giờ lại đổi trở thành tiểu Sầu khuyên tên kia bình tĩnh.

Tất cả cũng là vì hắn đang gom đồ chuẩn bị trốn khỏi đây!.

.

“Nhanh, mau rời khỏi, không toi xác!” Hắn vừa dọn vừa nói.

“Không sao đâu, nó chỉ đi ngang qua thôi.

” Bất chợt âm thanh của Thanh Mai từ kế bên vang lên, nghe vậy hắn liền dừng gom đồ mà bước ra ngoài xem xét.

Sau một lúc, quả cầu lửa này bay kế bên cây cổ thụ rồi thẳng đến một hướng khác, tiến về Hướng Huyễn Nhân Thành.

Tiếp đó nó lại Vượt Huyễn Nhân Thành rồi đáp xuống một sâm lâm cách Huyễn Nhân Thành tầm 300 dặm, trên địa bàn của Chanh Chanh phái.

Khi nó đáp xuống Khải Minh liền nhìn thấy từ dưới đất hiện lên một cột khói hình Nấm khổng lồ, trông chẳng khác gì một vụ nổ bom hạt nhân.

Tiếp đó liền là một hồi chấn động nhỏ rung chuyển mặt đất, nhưng rất nhỏ nên không có ảnh hưởng gì với bọn người Khải Minh.

“Đó là gì thế?” Hắn quay người lại nhìn Thanh Mai hỏi.


“Đây là một Phi Chu cấp Thiên, trông qua hình như xuất phát từ một vùng không gian khác! !.

theo ta được biết chuyện này có liên quan đến Thuận Thiên Tông!” Thanh Mai nhìn về phía cột khói hình nấm kia mà nói.

“Vậy? Mà rốt cuộc là sao?” Hắn vẫn không hiểu lắm.

“Mau đến đó xem sao, xem chừng có cơ duyên lớn, chiếc Phi Chu này từ trong bí cảnh bay ra, ta đoán chừng!.

.

!” Thanh Mai suy tư, nàng đang cố nghĩ về điều gì đó.

“Vậy đi nhanh thôi!” Không đợi nàng nói hết Khải Minh liền lao về phía kia, hắn không cần biết gì, chỉ cần biết đó là cơ duyên liền đủ.

! ! ! ! ! !
Chanh Chanh phái!.

Đây cũng là một môn phái nhất phẩm, nhưng lại lâu đời và đông người hơn Đại Việt phái.

Chanh Chanh phái được thành lập gần 2 năm, thực lực và mọi phương diện đã sắp đạt đủ yêu cầu để tấn cấp thế lực Nhị Phẩm.

Nhưng!.

Hoang cảnh lúc này tại Chanh Chanh phái vô cùng hoang tàn, tiêu điều và đầy bi thương.

“Chưởng phái, trưởng lão, sư huynh, sư đệ, sư muội, sư tỷ, mọi người còn ai không?” Một thân ảnh vừa đi trong đống hoang tàn vừa phát ra thanh âm yếu ớt hô lên.

Trạng thái của hắn hiện tại không hề tốt chút nào, một cánh tay bị đứt mất, một con mắt bị thương đến không mở ra được, cả người toàn là máu.


Hắn cứ đi như thế khắp nơi trong đống hoang tàn này, vừa đi vừa hô, vừa gọi, vừa tìm kiếm.

! ! ! !
Huyễn Nhân thành, Khách Trạm!
“Các ngươi nghe gì chưa, nghe đồn là có dị bảo xuất thế, vừa rồi rơi xuống gần Chanh Chanh phái kìa.


“Thật sự là dị bảo sao?”
“Ta nghe mấy người trong các thế lực đó nói, mà các ngươi không nhận ra mấy hôm nay số lượng người qua thành này đông lên sao?”
“Thế Chanh Chanh phái thế nào rồi, vụ nổ đó hình như rất gần họ, lúc đó chỗ này còn chấn động kinh khủng, bọn họ ở gần như thế không biết ra sao?”
“Ta vừa nghe được rằng Chanh Chanh phái bị hủy rồi, từ chưởng phái đến đệ tử đều không có tung tích!”
“Khổ thân, tự dưng có hoạ từ trên trời giáng xuống!”
Người trong khách trạm liên tục bàn luận rùm rang ầm ĩ lên, mọi thông tin đều được bàn tán sôi nổi.

“Tiểu Sầu, có thông tin của Chanh Chua phái chưa?” Khải Minh, Thanh Mai và Tiểu Sầu ngồi trong một góc của khách trạm, sau vài ngày đi đường bọn họ cũng đã đến được Huyễn Nhân thành.

Hắn lúc nãy cũng cho tiểu Sầu đi tìm hiểu tin tức của môn phái kia.

“Là Chanh Chanh chứ không phải Chanh Chua đâu!” Tiểu Sầu nhanh chóng phản bác tên môn phái.

“Có khác gì nhau sao?” Hắn nhìn tiểu Sầu khó hiểu hỏi.

“Kệ đi, Chanh Chanh hay Chanh Chua gì cũng là Chanh, có thông tin mau nói!” Khải Minh lại nói tiếp.

Tiểu Sầu nghe vậy chỉ lắc đầu mà không nói thêm gì, hắn nhanh chóng đem những thông tin mà mình thu thập được nói.

“Chanh Chanh phái là một thế lực nhất phẩm đỉnh phong, đây là một môn phái phát triển rất nhanh, chỉ hai năm mà thực lực vô cùng vượt bậc.

Chanh Chanh phái có tất cả hai mươi chín người, bao gồm một chưởng phái, hai trưởng lão và hai mươi sáu đệ tử.

Thực lực mạnh nhất của môn phái này thuộc về Chưởng Phái Chanh Chanh phái với tu vi Luyện Hồn cảnh đỉnh phong, kế đó là hai trưởng lão Luyện Hồn cảnh, 4 đệ tử Luyện Linh, 6 Luyện Thể, còn lại đều là Tôi Thể cảnh.


Tiểu Sầu đơn giản giới thiệu sơ qua về môn phái kia.

“Ồ!.


.

!” Khải Minh ồ một tiếng, trong dáng vẻ như đang suy nghĩ một ý nghĩ xấu xa nào đó.

“Thanh Mai Cô Nương, vụ nổ lúc trước có anh hưởng gì đến Chanh Chua, à Chanh Chanh phái gì không?” Ngay sau đó hắn quay sang nhìn Thanh Mai hỏi.

“Ta đoán môn phái đó giờ đã trở thành phế tích, rất khó để chống lại ảnh hưởng vừa rồi, với lại đừng gọi ta cô nương, gọi tên Thanh Mai là được.

” Nàng mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Khải Minh, làm cho hắn ngay lập tức bối rối.

“Nhìn gì, tính tiền đi!” Nhìn thấy tiểu Sầu dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người, Khải Minh liền nổi máu lên.

“Khụ khụ, ta đi ngay.

” Sợ bị tên này trút giận lên mình nên tiểu Sầu nhanh chân chạy khỏi đây.

“Giờ chúng ta đi đến đó thôi.

” Khải Minh đứng dậy hướng Thanh Mai nói một câu rồi cất bước rời khỏi đây.

! ! ! ! ! ! !
Sơn Môn Chanh Chanh phái!
Sau một đoạn đường khá hiểm trở, ba người Khải Minh cuối cùng cũng đến được đây.

“Đây là Chanh Chua phái?” Khải Minh đứng trước một đống đổ nát mà sững người.

Quả thật tình cảnh trước mắt còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng của hắn.

Khắp nơi đều là đống đổ nát từ những căn nhà kiến trúc môn phái, cả môn phái đều bị san bằng không còn thứ gì có thể đứng vững.

“Vào trong xem sao!” Sau khi nghĩ ngợi một lúc hắn liền bước vào trong môn phái.

“Ngươi không đi xem cơ duyên sao?” Thanh Mai khó hiểu nhìn Khải Minh hỏi, tại sao hắn lại không đi tiếp mà vào đây làm gì.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.