Tối Cường Sinh Hóa Thể

Chương 36: Song phương xung đột


Đọc truyện Tối Cường Sinh Hóa Thể – Chương 36: Song phương xung đột

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Trịnh Đông không vì thế mà thả người, thậm chí ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn Lăng Tu một cái, hoàn toàn coi Lăng Tu là không khí, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tiểu Mạt, trong mắt lộ vẻ dâm ~ tà. Hắn tựa như uống thuốc kích thích đang cực kỳ phấn khởi, vừa rồi bị Trịnh Hà tát chảy máu nhuộm đỏ hai hàm răng, để cho hắn thoạt nhìn vô cùng âm hiểm và xảo trá.

“Tiểu mỹ nữ, các ngươi có thể xuống xe, bất quá, hình như các ngươi đã quên trả thù lao cho chúng ta rồi!”

Thù lao? thù lao nào?

Đường Tiểu Mạt ngẩn người, bọn họ đi nhờ xe, sao lai bất ngờ đòi thù lao như vậy?

Đột nhiên có dự cảm bất hảo: “Các ngươi… Các ngươi muốn cái gì, tiền sao?”

Lão tam Trịnh Tiền đi xuống xe, một bên lắc đầu một bên thì “Aba Aba…” Tiếng kêu.

Trịnh Đông cười hắc hắc: “Dĩ nhiên không phải, hiện tại ai còn ngu tới nỗi đi lấy đồ chơi kia!”


“Vậy các ngươi muốn đồ ăn trong ba lô của chúng ta sao?”

Đường Tiểu Mạt lại hỏi dò, ba người trước mặt ngay cả mẫu thân cũng dám giết rồi ăn thịt, đã là người mất nhân tính, trong long nàng toàn là sự sợ hãi, sợ hãi, vạn nhất nổi lên xung đột, nàng và Lăng lạnh lùng, làm sao đối phó được ba người.

“Không không không, chúng ta cũng không cần đồ ăn.” Trịnh Đông quơ quơ ngón tay.

Đường Tiểu Mạt cảm thấy đối phương không phân rõ phải trái, dùng sức vung tay, thét to: “Vậy các ngươi muốn cái gì?”

Trịnh Đông và Trịnh Tiền nhìn nhau, rồi cười điên cuồng: “Tiểu mỹ nữ, dáng dấp ngươi xinh xắn như vậy, đoạn đường này ngươi dựa vào vai bạn trai ngươi nghỉ ngơi, làm cho trong lòng ta rất ngứa ngay a, ngươi nói chúng ta muốn cái gì? Ha ha ha… Đương nhiên là muốn chơi ngươi a!”

“Aba Aba…”

Trịnh Tiền hưng phấn kêu, nước miếng chẩy xuống như nước lũ, rơi cả vào quần áo, mắt của hắn như phát sáng, khuôn mặt tựa như mười ngày nửa tháng không có được rửa qua hôi không chịu nổi, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, là có thể để cho người ta nghĩ đến hai từ “Lôi thôi” này.

Lão đại Trịnh Hà không có đi ra, chỉ ngồi chỗ lái xe hăng hái nhìn, còn lấy ra một điếu thuốc hút, dáng vẻ thành thật thật thà lúc trước đã biến mất từ lúc nào rồi, ánh mắt kia, lộ ra vẻ giảo hoạt và hung ác độc địa.

Bị Trịnh Đông và Trịnh Tiền nhìn chằm chằm, Đường Tiểu Mạt chỉ cảm thấy rùng mình toàn thân, lông tơ cả người đều dựng lên, mặt nàng đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở mắng: “Các ngươi… Các ngươi… Lưu manh, vô lại, hạ lưu, các ngươi đang phạm tội, không sợ cảnh sát bắt các ngươi sao?”

“Cảnh sát?”

Trịnh Đông giả vờ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Trịnh Hà ở trong xe, tiếp theo không ức chế được mà cười ha hả, “Lão đại, tiểu mỹ nữ này lại còn trông cậy vào cảnh sát, ha ha… Ha ha ha… Buồn cười, thật sự là buồn cười quá.” Cười tới ngửa đầu ra sau, nước mắt cũng chẩy ra.

Trong xe Trịnh Hà phun ra một ngụm khói trắng, cũng như là nghe một chuyện tiếu lâm mà cười lên, dáng tươi cười rất lạnh, lạnh đến để cho thân thể Đường Tiểu Mạt cứng đờ, một tia hi vọng ngây thơ cho là hắn sẽ lên tiếng ngăn cản Trịnh Đông và Trịnh Tiền liền tan biến hầu như không còn.

Đường Tiểu Mạt rất muốn khóc, mắt đỏ một vòng, mũi cũng ê ẩm, nàng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

Lúc này, Lăng Tu kéo nàng về phía sau mình.

“Lăng lạnh lùng…” Đường Tiểu Mạt cắn cắn môi đỏ mọng, khuôn mặt ủy khuất.


Lăng Tu nghiêng đầu qua chỗ khác liếc nàng, giọng nói mang theo một tia mệnh lệnh nói: “Đứng xa một chút.”

“Cái gì?” Đường Tiểu Mạt cho là mình nghe lầm, tại sao gọi mình đứng xa một chút vậy.

Lăng Tu im lặng lắc đầu, nhấn mạnh, nói: “Ta nói lui xa một chút đừng làm vướng bận, ngươi không nghe được sao?”

Đường Tiểu Mạt ủy khuất chu mỏ một cái, sau đó nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, tựa như tiểu cô nương làm sai chuyện gì đó mà cúi đầu ngoan ngoãn lui ra xa.

Lăng Tu quay đầu lại, mặt không thay đổi nhìn Trịnh Đông cùng Trịnh Tiền, nhãn thần không chút bận tâm, cũng tán lộ ra một khí tức bang lãnh làm hít thở không thông, đạm mạc nói: “Cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là cút, hoặc là, chết!”

Nghe nói nói thế, tam huynh đệ hai mặt nhìn nhau một phen, rồi giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian mà cười như điên.

Trịnh Đông từ dưới chỗ ngồi lấy ra một cái rìu chữa cháy, nghênh ngang đi tới trước mặt Lăng Tu, ánh mắt ngoạn vị nhìn chằm chằm Lăng Tu, giễu cợt nói: “Tiểu tử, ngươi rất ngưu a.” quan sát than thể Lăng Tu, “Chỉ với dáng vẻ yếu đuối này, lão đệ ta giết chết ngươi tựa như giết chết một con rệp, ngươi còn dám nói giết chết chúng ta, con mẹ nó đầu óc ngươi vào nước ah?”

“Aba Aba…”

Trịnh Tiền rất phối hợp hưng phấn kêu, hai tay đan vào nhau nắn các khớp tay, phát ra âm thanh nghe “rôm rốp”. Trong xe Trịnh Hà thì tiếp tục hưởng thụ tư vịcủa điếu thuốc, trên mặt mang theo một cái nụ cưới nhạt như có như không.

Trịnh Đông dùng rìu chữa cháy gõ lên vai Lăng Tu một cái, lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử, ta cũng cho hai ngươi lựa chọn, hoặc là quỳ trên mặt đất dập đầu với chúng ta, rồi lột đồ của tiểu nữ bằng hữu kia đưa đến trước mặt lão tử, để cho huynh đệ ta thoải mái thoải mái, hoặc là chúng ta làm thịt ngươi, sẽ cắt thịt ngươi thành từng mảnh từng mảnh phơi nắng làm…”


Thanh âm hơi ngừng, bởi vì một thanh chủy thủ quân dụng giống như thiểm điện, nhanh chóng đâm vào cổ hắn từ bên trái, đâm xuyên qua cổ họng của hắn.

Trịnh Đông biểu tình cứng đờ, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ thống khổ, trong cổ họng của hắn, phát sinh thanh âm giống như ngẩng đầu lên súc miệng vậy, khàn giọng, trầm thấp, tràn ngập thống khổ. Hắn nhìn khuôn mặt lạnh lung trước mặt, không có nghĩ đến Lăng Tu không nói hai lời, không có dấu hiệu nào mà đã phát động tập kích.

“PHỐC ”

Chủy thủ được rút ra, mang theo một vói máu phun vào không trung.

Trịnh Đông che bên trái ngăn máu phun ra, thân thể té trên mặt đất phát sinh một tiếng “Oành”. Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến ngay cả hắn cũng không có phản ứng kịp đã bị đâm một đao, hơn nữa một đao này còn là một đao trí mạng. Hắn té trên mặt đất, thân thể kịch liệt co quắp, máu tươi tuôn ra từ trên cổ, chỉ trong chốc lát liền nhiễm đỏ cả mặt đất.

Xa xa Đường Tiểu Mạt nhìn bên này mà ngây ngẩn cả người, nhãn thần rung động, nhìn Lăng Tu không nháy một cái, chủy thủ trong tay Lăng Tu, còn đang nhỏ máu xuống mặt đất.

“Giết… Giết người, Lăng lạnh lùng… Lăng lạnh lùng giết người…”

Đường Tiểu Mạt có chút không dám tin tưởng tất cả những gì mình nhìn thấy, giết tang thi nàng có thể lý giải, bởi vì đó là quái vật, thế nhưng sát nhân, cái này đối với nàng mà nói đây là trùng kích khá lớn, làm cho nàng không cách nào tiếp thụ.

Mà ở lúc này, Trịnh Tiền cùng Trịnh Hà cũng phục hồi lại tinh thần, người trước “Aba Aba…” Vươn bàn tay to hướng tới cổ Lăng Tu, người sau thì sắc mặt chợt biến, tức giận mắng một tiếng lấy ra một cây cung nỗ, đẩy cửa xe đi xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.