Đọc truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống – Chương 29: Tổng Bổ Đầu Đông Thập Nhị Phường
Tô Tín dự đoán tâm tư của Hổ tam gia và người bên trên Phi Ưng bang không sai, một tháng sau đó, Tô Tín chẳng làm chuyện gì vượt quá giới hạn nữa, nên tự nhiên cũng chẳng có ai đến gây rắc rối cho cậu.
Một tháng này bang chúng thuộc hạ của Tô Tín tiến bộ thần tốc, mỗi người tu luyện nội công ít nhất đều đả thông được một đến hai huyệt vị.
Tuy không nhiều nhưng đối với bọn họ lại tăng được không ít sức mạnh, có điều cũng đồng thời chứng minh rằng, trong số bọn họ chẳng có ai có khả năng thiên phú về võ công cả.
Người duy nhất có thể đạt được thành tựu trên con đường võ đạo, ngoài Lý Hoại đả thông được mười bảy huyệt đạo ra thì chỉ còn Lý Thanh mà thôi.
Lúc Lý Hoại còn chưa luyện được nội công thì đã có được lực chiến khủng khiếp như vậy, nên thiên phú của hắn chắc chắn không cần nói cũng biết, còn Lý Thanh cũng khiến người ta kinh ngạc vui mừng, một tháng này hắn đã đả thông được chín huyệt vị.
Phải nói rằng trước kia Lý Thanh chẳng có chút nội công cơ bản nào, giờ có thể đạt được bước tiến này thực sự cũng không dễ dàng gì, vì vậy Tô Tín đã quyết định bồi dưỡng hắn thêm.
Dù sao sau này gặp phải bang chiến, cũng không thể chỉ dựa vào mỗi mình cậu và Lý Hoại ra tay, ít ra cũng cần vài người nữa để chiến đấu độc lập, Lý Thanh này xứng đáng được Tô Tín bồi dưỡng.
Giờ đây mỗi sáng Tô Tín không cần phải đến dạy bọn họ nội công nữa, sau khi đả thông được một huyệt vị thì đã có thể tự mình tu luyện rồi.
Buổi chiều cũng trở thành đối chiến với nhau, chứ không còn bị Lý Hoại ngược đãi nữa.
Khi tu luyện đã trở thành thói quen thì sẽ không còn cần người đôn đốc nữa, có ngày Tô Tín chẳng đến đường viện mà chỉ đợi đến bữa cơm tối đã xong mới đi đến đường viện nhìn một chút rồi về.
– Lão đại người đến rồi sao?
Tô Tín vừa bước ra liền có mấy huynh đệ dẫn đầu là Lý Thanh đang đi tuần tra.
– Đi, theo ta dạo quanh một vòng, phải rồi, lão Hoàng đâu.
Tô Tín vừa đi vừa hỏi.
Lý Thanh đáp:
– Hoàng gia đã đi đưa bạc cho Hổ tam gia, tiền hoa hồng tháng này các ông chủ của cửa hiệu lớn đều đã chủ động mang đến nộp đủ cả.
Tô Tín mỉm cười nói:
– Ồ, lần này bọn họ thẳng thắn thế?
Lý Thanh cười hì hì nói:
– Với uy lực của lão đại người, bọn họ còn không lo thẳng thắn sao? Bọn họ hoặc là nộp tiền, hoặc là nộp mạng, nếu là người thông minh sẽ biết chọn cái nào thôi.
– Vì vậy con người ta có khi cũng hèn hạ lắm, đợi đến lúc thấy máu mới biết sợ hãi.
Tô Tín bước đi chầm chậm, thưởng thức cảnh đêm của Khoái Hoạt Lâm.
Lúc này trời chỉ vừa chập tối, nhưng trên con đường ở Khoái Hoạt Lâm đã huyên náo tiếng người, còn náo nhiệt hơn gấp mười mấy lần bàn ngày.
Giờ thì Khoái Hoạt Lâm mới xứng với tên gọi của nó, ít ra ở Thường Ninh phủ khi nói đến nơi chơi đùa vui thú, thì Khoái Hoạt Lâm được nghĩ đến đầu tiên.
Đúng lúc này, đằng sau lưng Tô Tín bọn họ vang đến tiếng huyên náo, mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy một công tử ăn mặc trẻ trung, tay cầm một thanh đoản đao đang chạy rất nhanh, khiến người hai bên đường sợ hãi ép sát vào lề.
Tô Tín có thể nhìn ra, công tử trẻ tuổi này tuy không biết nội công nhưng chắc chắn cũng là một người biết võ công, đặc biệt là công phu trên người cũng không tồi, nếu Tô Tín không dùng nội công thì tốc độ chạy tuyệt đối không hơn nổi cậu ta.
Nhìn thấy mấy người Tô Tín đứng yên giữa đường, tên công tử trẻ tuổi đó hét to:
– Tránh ra hết cho lão tử!
Câu này được hét to xong cũng là lúc tên công tử đó đã đến trước mặt mấy người Tô Tín, nhìn thấy Tô Tín không động đậy gì, ánh mắt hắn hiện lên sự hung hãn, vung đao muốn chém.
Lý Thanh hừ lạnh một tiếng rồi tiến lên trước.
Đối phó với hàng nhãi nhép như vậy nếu còn để lão đại ra tay, há chẳng phải thể hiện bọn họ quá vô dụng sao?
Chiếc gậy ngắn có mũi nhọn đang treo ở eo Lý Thanh đã nằm gọn trong tay hắn, chiếc gậy ngắn này quét qua, đâm rồi rút nhất thời khiến tên công tử trẻ tuổi kia kêu lên một tiếng thảm thiết, đoản đao trực tiếp bị đánh bay, tay phải bỗng nhuộm đầy máu.
Những người khác cũng ra tay theo sau Lý Thanh, hai chân đạp tên công tử đó quỳ xuống, đưa mũi nhọn dí vào cổ hắn.
Nhìn thấy Lý Thanh ra tay, Tô Tín thầm gật gù, cũng không tệ lắm, cả tháng nay Lý Hoại dạy dỗ đúng là chẳng phí hoài công sức.
Lý Thanh này ra tay nhanh gọn dứt khoát, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cộng thêm tu luyện nội công nên sức mạnh không tồi, so với những tinh anh chiến đường kia, cũng chỉ chênh lệch chút sát khí trên người mà thôi.
Đằng sau tên công tử trẻ tuổi là ông chủ Lưu Túy Nguyệt Lâu và vài kẻ cầm gậy gỗ theo sau đang thở hồng hộc chạy đến, nhìn thấy tên công tử đang bị Tô Tín đè xuống dưới đất, ông ta bỗng cười ha ha:
– Hừ! Tiểu tử ngươi chạy nữa đi? Sao không chạy nữa? Cả đời lão Lưu ta đây đã từng thấy ăn quỵt, nhưng lại lần đầu nhìn thấy chơi quỵt đấy!
Sắc mặt mấy người Tô Tín trở nên kỳ quái, đi thanh lâu lại chơi quỵt? Tên này cũng đúng là nhân tài đấy.
– Ông chủ Lưu, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này ông chủ Lưu tỏ vẻ bối rối.
Ông chủ Lưu xưa nay đều mang vẻ ngoài nho nhã tuấn tú, có điều giờ đây lại đỏ mặt tía tại, đầu tóc rối bời, cũng không biết là do tức giận hay do chạy vội.
Ông ta chỉ vào tên công tử trẻ tuổi đang ở dưới đất ôm cánh tay phải bị thương nghiến răng nói:
– Chính là tên khốn này, chiều nay bao trọn cả Túy Nguyệt lâu ta, gọi cô nương xinh đẹp nhất, rượu thịt đắt nhất, cuối cùng chơi xong lại muốn bỏ chạy!
Tô Tín ngạc nhiên nhìn qua tên công tử trẻ tuổi kia, trên người hắn mặc gấm vóc Giang Nam thượng hạng cũng đáng giá mấy mươi lượng bạc, loại công tử này mà cũng chơi thanh lâu không trả tiền sao?
Nhưng cũng có thể là hắn ăn mặc để diễn trò, như thế mới qua mặt được ông chủ Lưu hồ ly này, khiến ông ta hầu hạ hắn như đại gia, kết cục lại không kiếm được chút đĩnh nào.
– Vậy được, tên này giao cho ông xử lý, muốn làm gì thì làm đi.
Tô Tín xua tay, chuẩn bị giao hắn cho ông chủ Lưu nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
– Đợi một chút.
Tô Tín giữ lấy đầu của tên công tử trẻ tuổi này, đối phương bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, nhưng lại bị bàn tay Tô Tín kéo mạnh qua.
Tô Tín lần mò trên mặt hắn một hồi rồi bỗng lột mạnh ra, một lớp mặt nạ da bị cậu lột xuống, để lộ ra khuôn mặt thô tục của một người trung niên bốn mươi tuổi.
Cầm mặt nạ da của kẻ đó, Tô Tín quan sát kỹ một chút rồi nói:
– Ha ha, thứ này làm cũng tinh tế đấy, suýt chút nữa ta không nhìn ra được.
Có thể nói là mặt na da của hắn khá hoàn mỹ, nhưng vì hành vi của hắn có chút đáng nghi.
Những tên công tử bình thường đều không có được võ công nhẹ nhàng như vậy cũng không tùy tiện cầm đao chém người tàn ác như thế.
– Ấy!? Tên này hình như ta biết, dường như là tên hái hoa tặc mà quan phủ phát lệnh truy nã hai hôm trước.
Lý Thanh bỗng lên tiếng.
– Hái hoa tặc?
Lý Thanh gật đầu nói:
– Đúng vậy, chính là hắn, hôm qua quan phủ còn dán hình hắn đầy khắp con đường mà.
– Tên này chỉ trong một tháng đã hủy hoại danh tiết của mười mấy cô nương, nghe nói trong đó còn có cả tiểu thư nhà Chủ Bộ của phủ nha, vậy nên mới truy nã toàn thành. Chẳng trách cả tháng rồi mà không bắt được hắn, thì ra tên này tinh thông thuật dịch dung.
– Thì ra là vậy à.
Tô Tín nhìn tên hái hoa tặc tỏ vẻ chán ghét, đời này của cậu ghét nhất là những kẻ cưỡng ép nữ nhân, tuy kiếp trước cậu vì ra mặt cho người gặp phải chuyện này mà bị đánh chết, nhưng cậu vẫn rất ghét loại người này.
Với võ công của tên hái hoa tặc, dù có làm tên trộm cướp cũng kiếm được đầy tiền của, rồi sau đó hắn cũng có thể lấy tiền đi chơi ở Túy Nguyệt lâu mà.
Đằng này hắn lại muốn hủy hoại thân thể cô nương nhà người ta, thật là đáng chết, Tô Tín có chút khó chịu.
– Ông chủ Lưu, tên này đang bị truy nã, giao cho ông cũng sẽ bị rắc rối, ta mang hắn về phanh thây, giữ lại đầu giao cho nha môn để lĩnh thưởng.
– Nghe theo sự sắp xếp của lão đại người.
Ông chủ Lưu cười hà hà chắp tay, dường như không nghe được câu phanh thây này của Tô Tín.
– Khoan đã, khoan đừng phanh thây, để bắt được tên khốn này chúng ta đã chạy khắp thành hơn mười ngày nay rồi, giờ cứ giải hắn về giao cho Chủ Bộ đại nhân trút giận trước rồi hẳn phanh thây.
Mấy người bổ khoái ăn mặc công phục tách đám đông ồn ào ra để đi vào, đầu tiên là một người ba mươi tuổi, mặt mày sáng lạng, môi nở nụ cười nửa miệng.
Tay phải hắn cầm hai hòn bi sắt, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay, động tác mà chỉ có những người già mới hay làm giờ lại cảm giác tràn đầy sức mạnh.
– Bỉ chức là tổng bổ đầu Đông Thập Nhị phường Thiết Vô Tình, Tô lão đại, hân hạnh.
Thiết Vô Tình cười chắp tay, một luồng sức mạnh ùa đến.
Sắc mặt Tô Tín ngưng đọng, vị Thiết Vô Tình này cậu sớm đã được nghe qua tên, không nghi ngờ gì khi nói đây là người mạnh nhất cậu gặp kể từ sau khi trọng sinh, thậm chí chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung: Thâm sâu khó lường!
Thiết Vô Tình vốn không cố ý dùng khí thế trên người mình đè nén lên Tô Tín, nhưng thân là võ sĩ, Tô Tín tự nhiên có thể cảm nhận được sự đè ép từ cỗ khí huyết mạnh mẽ trên người Thiết Vô Tình mang lại.
– Tô lão đại gì chứ, Thiết đại nhân nói vậy là chê cười ta rồi, nếu người thấy tiện cứ gọi ta là Tô Tín được rồi.
Đối mặt với Thiết Vô Tình, chỉ e đến Sa Phi Ưng cũng không dám xưng là lão đại trước mặt hắn.
Thiết Vô Tình cũng không khách khí, chỉ trực tiếp vào tên hái hoa tặc nói:
– Ta dẫn theo chúng huynh đệ đuổi bắt hắn hơn mười ngày nay nhưng đều bị thuật dịch dung của hắn đánh lừa.
– Lần này may nhờ có ngươi giúp bắt được hắn, nếu không Chủ Bộ đại nhân không đợi được nữa rồi, giao hắn cho ta thì chắc chắn không thiếu được phần của ngươi đâu.
Nhìn tên hái hoa tặc đó, Tô Tín bỗng nhiên nói:
– Dường như Thiết đại nhân nói sai chuyện gì đó thì phải.
Sắc mặt mấy tên bổ khoái đằng sau Thiết Vô Tình đanh lại, tay vô thức đặt lên thanh đao ở thắt lưng.
Một tiểu đầu mục của Phi Ưng bang mà thôi, thế mà dám ra điều kiện với lão đại bọn họ sao, rõ ràng là muốn chết!
Tô Tín chỉ vào tên hái hoa tặc nói: “Hái hoa tặc này rõ ràng là Thiết đại nhận dẫn theo thuộc hạ nỗ lực truy bắt, nhờ vào dấu vết để lại nên phá được thuật dịch dung và bắt được hắn ở Túy Nguyệt lâu về quy án, ở đây chẳng có chuyện của Tô Tín ta, đều là công lao của Thiết đại nhân.
Mấy tên bổ khoái đó bỗng há hốc mồm, tay cầm chuôi đao cũng vô tình buông xuống.
Nụ cười nửa miệng của Thiết Vô Tình bắt đầu từ từ rộng ra:
– Thú vị đấy, đúng là thú vị thật!