Đọc truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống – Chương 1306: Võ đạo của Tô Tín
Thượng Quan Phi Vân đánh ra một kích toàn lực, sau lưng còn có Đường Hiển đánh lén, trong mắt đám người Ôn Dục đều hiện lên một tia lo lắng.
Nhưng vẻ mặt Tô Tín lúc này lại không chút thay đổi, quanh thân hắn có một cỗ quang mang màu vàng lóng lánh, lập tức đón đỡ mấy đạo chỉ lực của Đường Hiển.
Những chỉ lực âm hàn đến cực điểm kia đánh vào trên người Tô Tín chỉ phát ra một chút thanh âm lanh lảnh. Một ít chỉ lực còn sót lại rót vào trong cơ thể Tô Tín, cũng lập tức bị hắn dùng ba phần Quy Nguyên Khí để tan rã hóa giải.
Trong mắt Đường Hiển lập tức hiện lên một tia kinh hãi, một thân tu vi của hắn đều đến từ nội công âm tà đến cực điểm này. Kết quả Tô Tín lại đón đỡ được hơn mười đạo chỉ kính của hắn mà ngay cả một chút tổn thương cũng không phải chịu. Lực lượng của hắn lại cường đại đến loại trình độ này hay sao?
Tuy rằng Đường Hiển cũng biết Tô Tín đã từng có được Kim cương bất hoại thần công của Thiếu Lâm tự. Chỉ có điều môn công pháp này bên Thiếu Lâm tự tu luyện không ít, nhưng người tu luyện tới đại thành lại rất ít. Cho nên ngay cả Đường Hiển cũng không biết sau khi Kim cương bất hoại thần công đại thành sẽ kinh khủng tới bực nào.
Trước mắt xem như Đường Hiển đã lĩnh giáo được, tuy nhiên, cũng đã muộn.
Tay phải Tô Tín điểm ra ba chỉ, lập tức có ba đạo thần mang xé rách thiên địa, ở giữa Tam Phân Thần Chỉ điểm ra Tam Nguyên quy nhất, lập tức có ba cỗ lực lượng xé rách hư không rồi lại hợp lại làm một, bắn thẳng tới chỗ Đường Hiển.
Luận tới điều khiển, Tô Tín mới được coi là đại hành gia trong đó. Trình độ điều khiển của Đường Hiển so với Tô Tín cũng còn kém hơn quá nhiều.
Mà đối mặt với Hám Thiên Chuy của Thượng Quan Phi Vân, thậm chí ngay cả kiếm 23 mà Tô Tín cũng không có dùng. Phi Huyết Kiếm bên hông hắn đã ra khỏi vỏ, trong nháy mắt quang mang huyết sắc xé rách thiên địa, một kiếm này là diệt, là giết, là tận cùng!
Một kiếm xuất ra, thiên địa Tịch Diệt, huyết sắc khôn cùng lập tức xé nát Hám Thiên Chuy kia tại chỗ. Thượng Quan Phi Vân lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bay ra ngoài.
Một kiếm này đã không phải là Huyết Hà Thần Kiếm, mà là lĩnh ngộ sơ bộ đối với võ đạo của bản thân Tô Tín, không phải là kiếm pháp, mà lại hơn hẳn kiếm pháp.
Võ đạo của Tô Tín rất pha tạp, nhưng trong tạp cũng có một vài chỗ tương tự.
Bất kể tu luyện công pháp gì, thứ mà Tô Tín truy cầu vĩnh viễn đều là sức chiến đấu cực đoan. Một kiếm này không chỉ là Huyết Sát chi lực khôn cùng của Huyết Hà Thần Kiếm, mà cũng là tất cả chiến lực cường hãn của Tô Tín ở bên trên võ đạo!
Thượng Quan Phi Vân bị một kiếm của Tô Tín làm cho trọng thương, mà sắc mặt Đường Hiển sau lưng hắn thì tái nhợt.Hiển nhiên đã bị một chiêu Tam Nguyên quy nhất của Tô Tín làm cho hắn chật vật không chịu nổi.
Tô Tín còn muốn động thủ thì Đường Hiển đã vội vàng hô lớn:
– Tô đại nhân! Chúng ta nhận thua!
Thứ hắn truy cầu chẳng qua chỉ là quyền thế của mình sau khi tân hoàng kế vị mà thôi. Vốn dùng tính cách của Đường Hiển cũng không phải là loại người vì quyền thế mà bỏ qua tánh mạng của bản thân.
Thượng Quan Phi Vân ở bên kia thì lại càng không cần phải nói, hắn đã bị Tô Tín làm cho trọng thương, thậm chí cũng đã mất đi năng lực chiến đấu không sai biệt lắm. Nếu tiếp tục đánh, như vậy hắn cũng không cần trở lại Thượng Quan thị làm gì.
Mọi người hai bên dừng tay, Cơ Ngôn Tú tách mọi người ra rồi cười lớn đi tới. Trần vương Cơ Ngôn Đức và Dự vương Cơ Ngôn Thiện liếc mắt nhìn nhau, chỉ đành cười khổ cầm lệnh bài trong tay giao ra. Lại thỉnh cầu Cơ Ngôn Tú nể mặt là huynh đệ, tương lai để cho bọn hắn làm một vương gia nhàn tản, cho bọn hắn có một đời phú quý.
Trước mắt trong tay Cơ Ngôn Tú đã có mười một tấm lệnh bài, hai khối còn lại vẫn còn nằm trong tay Lỗ vương Cơ Ngôn Xương. Chỉ cần có thể nắm được hai khối cuối cùng kia, như vậy hắn sẽ được gia phong làm Thái Tử. Sau một tháng là có thể ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế kia, quân lâm thiên hạ!
May mà Cơ Ngôn Tú còn không đến mức đắc ý quên mình. Trước tiên hắn thu hồi lệnh bài, sau đó trực tiếp chắp tay nói với Đường Hiển và Thượng Quan Phi Vân:
– Nhị vị xin yên tâm, chuyện trước kia bổn vương nói vẫn giữ lời như trước. Nếu như bổn vương kế vị, Đường công công sẽ là đại nội tổng quản, mà chuyện Thượng Quan thị ta cũng sẽ mở miệng giải quyết.
Đường Hiển và Thượng Quan Phi Vân liếc mắt nhìn nhau, vị Thục vương điện hạ này nói như thế quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
– Đa tạ Thục vương điện hạ!
Hai người đồng thời thi lễ với Thục vương Cơ Ngôn Tú.
Trong lòng Đường Hiển cũng thầm than, vị Thục vương điện hạ này lúc trước bị đuổi ra khỏi Thịnh Kinh thành. Lúc đó còn có chút không bắt mắt, thậm chí còn có chút khúm núm.
Khi đó thế lực của Thái Vương Cơ Ngôn Thành lớn nhất, thậm chí so với Thái Tử còn uy phong hơn. Cho nên đối với các hoàng tử khác đều chẳng thèm ngó tới. Mà vị Thục vương Cơ Ngôn Tú này đã từng bị hắn bắt nạt, nhục nhã qua. Ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng.
Kết quả hiện tại thì sao? Vị Thái Vương Cơ Ngôn Thành kia một thân một mình, bên người chỉ có một lão thái giám hầu hạ, ngay cả một người ủng hộ cũng không có. Mà phương thức làm việc hiện tại của vị Thục vương Cơ Ngôn Tú này lại vô cùng đại khí. Rất có phong phạm của Cơ Hạo Điển lúc còn trẻ tuổi. Mà thủ hạ lại có vô số người, ngay cả Tô Tín cũng đang giúp hắn. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy chỉ sợ sau này Đại Chu sẽ là thiên hạ của hắn.
Vừa rồi khi song phương đã có một ít người bị thương, cho nên Lâu Toàn Chung lập tức sắp xếp người cứu chữa cho bọn họ. Tất cả đều được sắp xếp rất thỏa đáng, cũng ngay ngắn rõ ràng. Nếu hắn chỉ dựa vào vuốt mông ngựa mà lên chức, như vậy người này cũng sẽ không trở thành tâm phúc của Cơ Ngôn Tú.
Đợi đến lúc sắp xếp xong tất cả, hai mắt Cơ Ngôn Tú tỏa sáng nhìn về phía Tô Tín:
– Tô đại nhân, hiện tại chỉ còn lại một Lỗ vương Cơ Ngôn Xương mà thôi. Chỉ cần giải quyết hắn thì ngôi vị hoàng đế sẽ nằm trong tầm tay của bổn vương. Có câu nói gọi là chậm thì sinh biến, không bằng bây giờ chúng ta lập tức động thủ, được chứ?
Tuy rằng Cơ Ngôn Tú biết rõ hiện tại ngôi vị hoàng đế này đã đến bên cạnh miệng hắn. Thế nhưng một ngày chưa chính thức ngồi trên chức vị này thì hắn sẽ không yên lòng. Cho nên bình thường Cơ Ngôn Tú rất khắc chế, lúc này cũng có chút ít không thể chờ đợi được.
Tô Tín không quan tâm nói:
– Nếu như hiện tại Thục vương điện hạ đã không đợi được thì cũng có thể lập tức ra tay. Thực lực của Lỗ vương tuyệt đối không bằng điện hạ, cho dù ta không ra tay thì cũng không thành vấn đề.
Cơ Ngôn Tú còn chưa kịp nói gì thì Lâu Toàn Chung bên cạnh hắn lập tức nói:
– Đúng vậy điện hạ, việc nhỏ ấy cũng không cần nhọc đến phiền Tô đại nhân động thủ, cứ giao cho chúng ta là được rồi.
Đương nhiên Lâu Toàn Chung cũng có tâm tư nhỏ của mình.
Bất kể là đối chiến với Tẩy Kiếm Các, hay là phương pháp liên thủ với Đường Hiển và Thượng Quan thị, người làm náo động đều là Tô Tín.
Như vậy bọn hắn còn chơi như thế nào nữa? Tất cả công lao đã trở thành thứ trong túi Tô Tín, bọn hắn theo ở phía sau, ngay cả súp cũng không uống được!
Chính là bởi vì như thế cho nên trận chiến cuối cùng này nhất định phải do bọn hắn đánh. Hơn nữa thực lực của Lỗ vương này còn không bằng bọn hắn. Bọn hắn có nắm chắc tuyệt đối có thể giải quyết đám thủ hạ của Lỗ vương. Cũng không nhọc đến Tô Tín ra tay tiếp.
Cơ Ngôn Tú ngẫm lại, cũng khẽ gật gật đầu.
Những năm gần đây lòng dạ của hắn cũng đã được rèn luyện ra không ít. Hắn cũng biết, nếu mình không để cho đám thủ hạ có đủ không gian để biểu hiện công lao, chỉ sợ đám thủ hạ cũng sẽ bất mãn.
Nhưng lúc này Ôn Dục ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
– Điện hạ, vẫn nên mang theo Tô đại nhân cho thỏa đáng, dù sao thực lực Tô đại nhân vẫn còn ở đó. Vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn thì Tô đại nhân cũng kịp thời hỗ trợ.
Cơ Ngôn Tú gật đầu nói:
– Vậy được, mang người trực tiếp tiến về Lỗ vương phủ.
Lâu Toàn Chung ở bên cạnh vội vàng đi sắp xếp, dù sao chỉ cần đừng để cho Tô Tín nhúng tay vào lần chiến đấu này là được rồi.
Lúc này ở trong Lỗ vương phủ, nhận được tin tức đám người Đường Hiển đã thất bại, khuôn mặt Lỗ vương Cơ Ngôn Xương lập tức trở nên u sầu.
Trong vô số hoàng tử, tuổi của Cơ Ngôn Xương xem như khá lớn, thậm chí lúc trước hắn còn từng tranh phong với Cơ Ngôn Thành ở Thịnh Kinh. Chỉ có điều bởi vì cuối cùng thất bại mà bị đá ra khỏi Thịnh kinh thành.
Tuy nhiên sau khi tới đất phong, Cơ Ngôn Xương cũng không có buông tha cho, vẫn đang âm thầm chiêu binh mãi mã. Kiến tạo thế lực của chính mình, cho nên hắn còn phát triển sớm hơn Cơ Ngôn Tú.
Chỉ có điều đáng tiếc tuy rằng Cơ Ngôn Tú cất bước muộn hơn hắn. Thế nhưng đối phương có Tô Tín đánh căn cơ cho hắn, cho nên lại là người sau vượt người trước.
Chính là vì có tự tin đối với thực lực của mình, cho nên ngay từ đầu đã có chút thế lực giang hồ đến tìm Cơ Ngôn Xương hợp tác. Tuy nhiên cũng bị Cơ Ngôn Xương cự tuyệt, dù sao khi đó đám người Thái Tử vừa bị phế, Cơ Ngôn Xương cũng bị dọa tới mức có chút thần hồn nát thần tính. Cho nên không dám có nửa phần liên quan cùng những thế lực giang hồ này.
Kết quả hiện tại thì lại tốt, sau lưng người khác đều có thế lực khác hỗ trợ, chỉ có hắn là lẻ loi một mình. Lần thiệt thòi này quả thực quá lớn.
Tuy rằng hắn đã phái người đi liên hệ với Thái Hành sơn trại, nhưng hắn cũng không nghĩ tới động tác của đám người Cơ Ngôn Tú lại nhanh như vậy. Lúc này mới qua mấy ngày đã giải quyết những hoàng tử khác, mà bên Thái Hành sơn trại kia ngay cả một chút tín hiệu cũng không có.
Ngay khi hắn đang xoắn xuýt thì một gã hạ nhân Lỗ vương phủ hoang mang chạy vào trong phủ, nói:
– Điện hạ, không tốt rồi! Người Thục vương phủ đã bao vây chúng ta lại!
Trong lòng Cơ Ngôn Xương rất là kinh ngạc. Nhưng hắn vẫn tỉnh táo nói:
– Không cần sợ, mang theo mọi người đi ra xem một chút.
Triệu tập nhân mã xong, Cơ Ngôn Xương đẩy cửa ra, mang trên mặt dáng tươi cười ấm áp, nói:
– Hoàng đệ, giương cung bạt kiếm như thế là định làm gì chứ? Cũng không cần gấp như thế!
Cơ Ngôn Tú bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói:
– Nếu đã biết rõ như thế, vậy thì hoàng huynh mau giao lệnh bài giao ra đây đi. Như vậy cũng tránh khỏi tổn thương tình cảm giữa các huynh đệ chúng ta.
Cơ Ngôn Xương cười hai tiếng, nói:
– Như vậy đi, hoàng đệ cho ta thời gian mấy ngày trước. Bên ta còn có một chút người cần sắp xếp. Đợi sắp xếp xong, ta sẽ lập tức giao ra lệnh bài, an tâm làm một vương gia nhàn tản.
Trước mắt bên Thái Hành sơn trại còn không có tin tức, nếu như vài ngày sau còn không có tin tức, như vậy Cơ Ngôn Xương sẽ chuẩn bị buông tha. Thành thật đưa lệnh bài ra, làm một vương gia nhàn tản.
Mà nếu như bên Thái Hành sơn trại có người đến, n hư vậy hắn sẽ đánh cược một lần với Cơ Ngôn Tú.
Sắc mặt Cơ Ngôn Tú trầm xuống, thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên:
– Hoàng huynh, không nên coi ta là kẻ ngu ngốc, chờ ngươi vài ngày sao? Cho ngươi thời gian đợi người Thái Hành sơn trại tới sao? Động thủ cho ta!
Bây giờ ngay cả một khắc Cơ Ngôn Tú cũng không chờ được, cho nên hắn ra lệnh một tiếng, một đám người Thục vương phủ lập tức xông về phía trước.
Nhưng ngay lúc này một cỗ Đao Ý sắc bén lại xông lên trời, trong nháy mắt đã vây quanh toàn bộ người của Thục vương phủ. Tiếng sơn ca to rõ cũng là vang vọng cả phố dài.
– Thái Hành vân đoạn mã hành không, đàn ông từ nhỏ đeo đao cung. Đêm qua mới trảm Đông Sơn hổ, hôm nay tới giết heo mẹ Long! Hoa mẫu đơn kiều nghiêng Lạc Dương, xông về phía trước trong núi làm tân nương. Hoàng đế lão nhân nếu muốn, tự xách đầu người hiến đại Vương!
Thanh âm vừa dứt, một đám đao khách lưng đeo trường đao lập tức vây quanh đám đông. Đao Ý xông lên trời, thậm chí khiến cho một số võ giả của Thục vương phủ cảm giác một khắc mình đã bị xé nát!
– Thái Hành sơn trại!
Sắc mặt Cơ Ngôn Tú lập tức biến đổi, hắn cũng đã sắp đắc thủ. Thế nhưng không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt này Cơ Ngôn Xương lại thực sự mời đệ nhất thiên hạ cự khấu Thái Hành sơn trại tới giúp đỡ.