Đọc truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống – Chương 1253: Ta thua, các ngươi cũng không thể thắng
Tất cả mọi người đều cho là Tả Vô Cương đã thua, thậm chí ngay cả người của Thần Đạo Minh cũng cho là thế.
Thế nên bây giờ Thần Đạo Minh đã xuất hiện tình trạng tan tác.
Bỏ trốn đầu tiên chính là những thế lực võ lâm của Lương Châu đạo kia.
Bọn họ với Thần Đạo Minh cũng chi xem như là quan hệ hợp tác, lúc trước bởi vì có hi vọng thắng lợi, thế nên bọn họ mới không bỏ trốn, mà là lựa chọn đi theo Thần Đạo Minh đánh cược một ván với Anh Hùng Hội.
Chỉ đáng tiếc là cuối cùng bọn họ vẫn thua, hơn nữa còn thua rất thảm.
Vì thế sau khi thấy rằng ngay cả một kích liều mạng của Tả Vô Cương cũng bị Nhâm Bình Sinh phá giải, bọn họ không hề có chút lưu luyến nào mà lập tức xoay người bỏ chạy.
Mặc dù chính bọn họ cũng đã tổn thất một phần lực lượng rất lớn trong khi giao chiến với Anh Hùng Hội, nhưng giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, chỉ cần bọn họ mang được lực lượng còn sót lại của mình đi ra ngoài là được.
Còn một số võ giả kia của Thần Đạo Minh cũng đã đều chạy trốn tan tác.
Mặc dù Thần Đạo Minh rất giỏi kêu gọi, nhưng đáng tiếc là khi đứng trước nguy cơ tử vong, có rất nhiều người đều trực tiếp bỏ qua tín ngưỡng.
Trước mắt cả Thần Đạo Minh chỉ còn lại có một số ít người vẫn còn ở lại tiếp tục chống cự, nhưng cũng đều lần lượt bị người của Anh Hùng Hội chém giết hết.
Mặc dù Nhâm Bình Sinh vừa nói là muốn hoàn toàn tiêu diệt Thần Đạo Minh, song với tính cách và tác phong làm việc của Anh Hùng Hội, bọn họ vẫn không thể làm ra là làm ra cái loại chuyện như trực tiếp tiêu diệt cả nhà người ta thế này.
Anh Hùng Hội cũng không ra tay đuổi bắt những người chạy trốn, nhưng những người ở lại vẫn còn muốn ngoan cố chống cự này, bọn họ sẽ không nương tay.
Tả Vô Cương nhìn Nhâm Bình Sinh, sau đó lại nhìn mọi người trước mặy, trong ánh mắt của hắn lộ ra một màu xám xịt điêu tàn.
Có lẽ đúng là hắn đã quá ngông cuồng rồi.
Nếu như lúc phát hiện ra di thể của Mạc Thanh Hồi, hắn không vội vã bày mưu tính kế với Anh Hùng Hội, mà là tạm thời phát triển thực lực của mình, đợi đến khi Thần Đạo Minh bọn họ thật sự có thể chiến đấu chính diện với Anh Hùng Hội, hắn chủ động ra tay tấn công Anh Hùng Hội, đoạt lấy được lệnh bài, có lẽ rằng đến lúc đó kết quả sẽ không phải như bây giờ.
Chỉ có điều thế gian này lại không có thuốc hối hận, thua chính là thua.
Trần Độ đã xách Kim Đao của hắn đi tới, ngay cả bọn người Tương Thiên Phóng cũng đã ở trong trạng thái chuẩn bị hành động.
Chỉ có điều Trần Độ thuần túy là muốn giết hắn để báo thù, suy cho cùng vì chuyện lần này mà Anh Hùng Hội đã tổn thất không ít, thậm chí Nhâm Bình Sinh còn bị trọng thương, thương thế nghiêm trọng đến mức Nguyên Thần vĩnh viễn không thể khôi phục được như ban đầu.
Ngay cả đám người Tương Thiên Phóng kia, bọn họ chỉ muốn đánh chết Tả Vô Cương để đổi lấy danh tiếng.
Mặc dù hiện tại bọn họ cũng biết Tả Vô Cương đã trọng thương đến mức thực lực mười không còn một, lấy thực lực của Trần Độ, lại thêm một gã võ giả Dung Thần Cảnh, chỉ cần hai người họ thôi là đã có thể đánh chết hắn một cách dễ dàng, bây giờ giết hắn cũng không có gì vinh quang, nhưng đánh chết một gã võ giả Dương Thần Cảnh thì sẽ có thể mang đến danh tiếng mà bọn hắn vẫn luôn khát vọng.
Giống như trước đó Tô đánh chết Sầm Vệ Trang của Thanh Thành kiếm phái và Hắc Liên Thánh Sứ Tín ở trong tầng chín của Kiếm Các, mặc dù ai ai cũng biết Tô Tín phải dùng âm mưu quỷ kế, bố trí bẫy rập thì mới có thể đánh chết hai người kia, nhưng người trong giang hồ vốn cũng chỉ nhìn vào kết quả.
Tin tức Tô Tín đánh chết cường giả Dương Thần Cảnh kia đã đủ gây nên chấn dộng khủng khiếp, còn để ý đến những chuyện vặt vãnh kia đề làm gì?
Mà Tương Thiên Phóng bọn họ cũng có ý định như thế, mặc dù liên thủ đánh chết một gã võ giả Dương Thần Cảnh đã trọng thương cũng sẽ không để cho xếp hạng của bọn họ ở trên Địa bảng tăng lên, nhưng có thể kiếm lấy danh tiếng cho bọn họ thì đã đủ rồi.
Viên Vô Lượng và Tương Thiên Phóng hành động, nhưng Trần Vạn Tam không hề nhúc nhích.
Hắn có niềm kiêu ngạo của mình, giống như Tô Tín lấy lực lượng của bản thân để chôn giết một gã võ giả Dương Thần Cảnh, đây mới là điều hắn muốn làm.
Bây giờ Tả Vô Cương đã bị Nhâm Bình Sinh đánh cho thương tích nặng nề, chính mình lại đi nhặt của hời, hắn không làm nổi những chuyện thế này.
Tả Vô Cương nhìn về phia ba người đang tiến về phía mình, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.
Trần Độ, Tương Thiên Phóng, Viên Vô Lượng, nếu ba tên cường giả Dung Thần Cảnh này cùng ra tay, hắn chết là điều không thể nghi ngờ, nhưng Tả Vô Cương vẫn rất không cam lòng!
Hắn lấy ra một tấm lệnh bài Anh Hùng khác Hội từ trong ngực, sau đó vứt xuống mặt đất, ném xuống cùng chỗ với tấm lệnh bài mà Nhâm Bình Sinh để lại trước đó.
Trông thấy động tác này của hắn, mọi người ddefu rất là sửng sốt, tên Tả Vô Cương này muốn làm gì đây? Chấp nhận chịu thua ư? Nhưng nếu thế thì suy nghĩ của hắn cũng quá mức ngây thơ rồi, Anh Hùng Hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Rồng có ba tấm vẩy ngược, người sờ vào sẽ phải chết!
Bình thường đúng là Anh Hùng Hội rất dễ nói chuyện, nhưng ngươi nếu như đụng chạm tới vảy ngược của bọn họ, Anh Hùng Hội cũng không phải là thế lực dễ trêu.
Đối với Anh Hùng Hội mà nói, những người khác của Thần Đạo Minh bọn họ đều có thể tha cho một con đường sống, nhưng duy chỉ có Tả Vô Cương, cái tên dám can đảm bày ra kế hoạch khinh nhờn thi thể tổ tiên của bọn họ này, là không thể tha mạng.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang chìm trong sự suy tư, lúc này Tả Vô Cương bỗng nhiên nhìn Nhâm Bình Sinh rồicười phá lên, vừa cười hắn vừa nói:
– Nhâm Bình Sinh, ván cược này là ta thua, hơn nữa còn thua rất thảm, một trân cá cược trực tiếp khiến cho Thần Đạo Minh mà ta đã bỏ ra biết bao tâm huyết để thành lập bị tiêu diệt.
Chỉ có điều là mặc dù ta thua, nhưng mà Anh Hùng Hội các ngươi cũng không thể thắng!
Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng sửng sốt, Tả Vô Cương nói vậy là có ý gì?
Nhâm Bình Sinh cảm thấy có gì đó không đúng, đay là trực giác của hắn, nhưng hắn vẫn không thể nói ra được là không đúng ở chỗ nào.
Mà ở trong tòa đại điện thứ hai, Tô Tín và Vương Ngọc đều đã chuẩn bị hành động, chỉ có điều là sau khi nghe được Tả Vô Cương nói ra những lời này, bọn họ đều lập tức dừng tay lại, chú ý đến động tĩnh ở bên trong.
Tả Vô Cương lạnh lùng nhìn đám người Trần Vạn Tam cười nói:
– Các ngươi cho rằng ta bày ra bao nhiêu kế hoạch, mạo hiểm đi đắc tội với Anh Hùng Hội, thậm chí là võ lâm chính đạo của Trung Nguyên, chém giết thi thể của Mạc Thanh Hồi là để làm gì?
– Lại nói ta sẽ không có luyện thi pháp môn của Cản Thi Phái, mà cho dù là ta có, trước kia ta sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như dạy dỗ Cản Thi Phái, ta cũng không phải là kẻ ngốc?
Tất cả mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên, cho tới bây giờ bọn họ mới cảm giác được có chút gì đó không đúng.
Lúc trước Tả Vô Cương làm như vậy, bọn họ đều cho rằng hoặc là chí Tả Vô Cương quá tự tin, cho rằng Thần Đạo Minh của hắn chắc chắn có thể thắng được Anh Hùng Hội, hoặc là cũng là bởi vì hắn thật sự ngớ ngẩn, quên mất chuyện mình đã dạy dỗ Cản Thi Phái ngày xưa.
Chỉ là bây giờ nhìn lại thì cũng không phải như vậy, tên Tả Vô Cương này cũng không phải kẻ ngớ ngẩn, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ tự tin đến mức mù quáng, ngược lại là còn rất là coi trọng Anh Hùng Hội.
Tả Vô Cương không cho bọn hắn quá nhiều cơ hội suy tư, hắn nói thẳng:
– Đó là bởi vì mặc dù ban đầu Mạc Thanh Hồi tự đánh vỡ Chân Vũ Pháp Tương, nhưng Chân Vũ Pháp Tướng của hắn cũng không trực tiếp tiêu tán giữa trời đất, mà là ngưng tụ thành mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương!
– Chính bởi vì thế mà ta mới có thể đánh một bán mạo hiểm lớn như thế, ra tay với Anh Hùng Hội, sức hấp dẫn của mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương lớn như vậy, nếu đổi lại thành các vị, các vị sẽ lựa chọn như thế nào?
Tả Vô Cương vừa nói dứt lời, hô hấp của tất cả mọi người ở đây lập tức trở nên dồn dập.
Có lẽ là những võ giả tán tu kia sẽ không hiểu rõ lắm về mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương, nhưng Trần Vạn Tam bọn họ thì đều là những võ giả xuất thân từ các thế lực lớn, làm sao bọn họ có thể không biết mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương là vật gì?
Chính bởi vì như thế bọn họ mới cảm thấy kinh ngạc.
Cái thứ mà trăm ngàn năm cũng khó có cơ hôi bắt gặp lại bị Tả Vô Cương tìm được, chẳng trách hắn lại bất chấp mạo hiểm mà ra tay với Anh Hùng Hội, nếu đổi lại là bọn họ, cho dù bọn họ là một trong Thiên Hạ Thất Bang, cho dù bọn họ từng chịu ơn huệ của Mạc Thanh Hồi, bọn họ cũng sẽ không nhịn được mà động lòng.
Mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương và thi thể của cường giả Chân Vũ Cảnh căn bản là hai thứ khác biệt.
Tựa như Cản Thi Phái trước kia, coi như là bọn họ lấy được thi thể của cường giả Chân Vũ Cảnh, thì cũng chỉ có thể tế luyện thành Huyền Thiên Kim Thi. Chân Vũ Cảnh
Mặc dù Huyền Thiên Kim Thi này cũng có thực lực ngang với cường giả Chân Vũ Cảnh, nhưng đó vẫn chỉ là vật chết không có linh trí, thực lực cụ thể có thể phỏng theo duy ngã đạo kiếm của Thanh Thành kiếm phái, có thể mượn dùng lực lượng của cường giả Chân Vũ Cảnh để giao chiến, nhưng không thể đánh lại cường giả Chân Vũ Cảnh thật sự.
Mà mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương thì không giống như thế, trong thứ này có ngưng tụ cảm ngộ suốt đời của một vị cường giả Chân Vũ Cảnh, chỉ rơi xuống ở thời kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn phải là cường giả Chân Vũ Cảnh tự đánh vỡ Chân Vũ Pháp Tương mới có thể ngưng tụ thành mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương.
Cũng chính bởi vì như thế mà mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương mới trở nên cực kỳ trân quý, hơn nữa nếu như luyện hóa nó, chắc chắn là bản thân người lấy được sẽ có một tia cơ duyên thăng cấp đến Chân Vũ Cảnh!
Phải biết rằng đây chính là cường giả Chân Vũ Cảnh trong truyền thuyết, vị Chúa Tể thực sự trong giang hồ, nhân vật ở cấp bậc thần tiên lục địa.
Huyền Thiên Kim Thi mà Cản Thi Phái luyện chế ra kia thì chỉ là vật chết mà thôi, cùng lắm là có thể gia tăng một chút thực lực cho tông môn của mình, làm sao có thể so sánh được với mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương có thể khiến bản thân chiếm được cơ duyên thăng cấp tới Chân Vũ Cảnh.
Trong lúc mọi người còn đang chìm trong kinh hãi, Tả Vô Cương trực tiếp chỉ vào hai tấm lệnh bài dưới mặt đất cười ầm lên, sau đó nói tiếp:
– Bây giờ các ngươi đều đã thấy rồi đấy, Nhâm Bình Sinh không còn chút năng lực chiến đấu nào, mà lực chiến đấu của ta đã tụt xuống không khác gì trình độ của võ giả Dung Thần Cảnh là mấy, vốn cũng không phải là đối thủ của các ngươi.
– Bây giờ hai tấm lệnh bài đều ở dưới mặt đất, người nào cướp được, là người đó có thể đập nát đầu của thi thể kia, đoạt được mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương kia, trực tiếp một bước lên trời!
Tất cả mọi người ở đây lập tức hít vào một hơi, thầm nghĩ trong lòng tên Tả Vô Cương này đúng là rất độc, đến thời điểm này rồi còn muốn hãm hại Anh Hùng Hội một phen.
Mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương ở ohias trước, có ai sẽ không động lòng?
Bây giờ rõ ràng là Tả Vô Cương đang muốn mô kích, làm rạn nứt mối quan hệ giữa Anh Hùng Hội với các môn phái khác trong Thiên Hạ Thất Bang, dù sao thì chỉ cần người của Thiên Hạ Thất Bang động lòng, vậy thì ắt sẽ muốn đập nát đầu Mạc Thanh Hồi, đoạt lấy mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương kia.
Trong chuyện này mặc dù quá trình có phần máu me, sẽ hoàn toàn trở mặt với Anh Hùng Hội, trở thành tồn tại đối địch không chết không thôi, nhưng đối với thế lực chỉ có duy nhất một tên võ giả Dương Thần Cảnh như hiện tại, có ai trong Thiên Hạ Thất Bang lại không muốn đánh cuộc một lần?
Nhưng cứ thế thì thi thể của Mạc Thanh Hồi chắc chắn sẽ bị phá hỏng, lần này Anh Hùng Hội bọn họ cũng không thắng, mà là thua, thua ở chính trong tay những viện binh của mình!
Hai mắt Trần Độ đỏ ngầu, rút đao phẫn nộ quát:
– Tả Vô Cương! Ta nhất định phải băm vằm ngươi thành nghìn mảnh!
Tả Vô Cương lạnh giọng cười nói:
– Nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ ra tay đi! Mặc dù bây giờ ta đã trọng thương, nhưng chỉ bằng vào một mình người thì vẫn không thể giết được ta! Xem thử xung quanh ngươi đi, xem có ai muốn giúp ngươi không, còn ai có tâm trạng mà giúp ngươi!
Đôi mắt Trần Vạn Tam lộ ra vẻ bi ai, không sai, đã không còn ai muốn tới giúp Anh Hùng Hội bọn hắn nữa rồi.
Toàn bộ tinh thần lực của Viên Vô Lượng và Tương Thiên Phóng đều đã bị hai tấm lệnh bài kia của Anh Hùng Hội hấp dẫn, chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Mặc dù vẻ mặt Trần Vạn Tam có chút giãy dụa, nhưng hắn vẫn thở dài một tiếng, đi tới chỗ tấm lệnh bài kia.