Tối Cường Nam Thần

Chương Quyển 1 - Chương 0-4: Tự chương 004. Nữ vương sắc bén Tần Dạ


Sau khi trở về ký túc xá Lý Tưởng liền báo lại tin này cho hai người bạn cùng phòng: phòng 301 chúng ta sắp có bạn mới vào ở, nhất định phải mau chóng thu dọn giường trống cho người ta.

Phòng mấy năm vẫn luôn chỉ có 3 người ở, giường trống cũng bị bọn họ chất đầy đồ vật, thượng vàng hạ cám nhiều vô cùng, cả ba người tốn cả một buổi tối dọn không hết, đành phải để sáng hôm sau thức dậy tiếp tục chiến đấu.

Một núi thùng cùng hộp giấy chất trên chiếc giường trống lần lượt bị ba nam sinh dời đi, trên bàn học bày đầy hoa quả, bánh snack cùng với máy nấu sữa đậu nành, nồi cơm điện… cũng bị dọn sạch. Sau khi thanh lý hết tất cả những thứ dư thừa xong, Lý Tưởng còn cẩn thận phun thuốc khử trùng, dùng khăn sạch lau một lượt toàn bộ bàn ghế, ngăn tủ cùng giường…

Hì hụi dọn dẹp mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau, cái giường chất đầy tạp vật cuối cùng trở nên sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên.

Bạn cùng phòng nhịn không được khen một câu “Phòng trưởng, ông đúng là dụng tâm lương khổ ha!”

Lý Tưởng vừa lau bàn vừa nói “Có người muốn vào phòng chúng ta ở còn gì, đâu thể nào cho người ta ngủ trên một cái giường vừa bẩn lại loạn đúng không?”

Hai người bạn cùng phòng thì tỏ vẻ: cũng đâu cần lau cái bàn sạch sẽ sáng loáng không dính nửa hạt bụi đâu, sáng tới mức có thể soi gương luôn kìa…

Ký túc xá của nam sinh thông thường đều là bẩn loạn, tới ngày hè thì mùi của vớ thối giày thối bay đầy trời. Duy độc mỗi phòng 301 mỗi lần bình chọn vệ sinh đều có thể lấy được hạng 1, chính là bởi vì có phòng trưởng Lý Tưởng này ở. Lý Tưởng người này đối với dọn dẹp gia vụ khá là chuyên nghiệp, cậu chàng tay chân nhanh nhẹn, đồ đạc dọn dẹp cực kì mau lại gọn, hơn nữa nấu cơm cũng siêu ngon, ngay cả nấu mì ăn liền cũng đặc biệt ngon hơn người khác nấu…

Đập một cái trứng gà, thêm một ít hành thơm, món mì ăn liền vô cùng đơn giản cũng bị cậu ta biến thành thơm nức mũi.

Hai tên bạn cùng phòng hay bảo, loại hình nam nhân gia đình mẫu mực như Lý Tưởng, biết quét nhà biết nấu cơm, còn có thể ấm giường, quả là vật cát tường phải chuẩn bị khi đi xa lẫn ở nhà, sau này ai gả cho đúng là có phúc ba đời..

Tiếc là vị này ở phương diện tình cảm lại có chút đơn thuần, lúc bình thường thì tuỳ tiện, nhưng khi đối mặt với vấn đề tình cảm lại dễ xấu hổ, mấy lần cậu chàng bị nữ sinh tỏ tình đều là luống cuống tay chân không biết phải làm sao. Sinh hoạt cá nhân cũng rất đơn giản, mỗi ngày đều là ăn cơm, ngủ, đi học, chơi game, đến bây giờ vẫn còn là một bé trai tơ đáng thương…

Cậu chàng từng bảo mình thích dạng con gái sắc sảo kiểu một người chị, chứ không hứng thú gì với mấy cô bé nho nhỏ cư-tê.

Lý Tưởng chơi Võ Lâm đó giờ, tuyển thủ chuyên nghiệp mà cậu thích nhất chính là phó đội trưởng chiến đội Trường An “Dạ Sắc”.

Dạ Sắc là một trong các vị đại thần đứng đầu của lĩnh vực eSports Võ Lâm, chơi Nga My trảo.

Lưu phái Nga My trảo trong Võ Lâm được xây dựng theo mô hình thích khách, cận chiến cộng thêm bạo kích cao, chiêu thức lấy Cửu Âm Bạch Cốt Trảo làm trung tâm. Cửu Âm Bạch Cốt Trảo trong tay Dạ Sắc có thể nói là chiêu chiêu thấy máu, vô cùng tàn nhẫn. Mỗi lần lên tràng đấu chỉ cần xuất trảo liền lấy mạng địch nhân, làm cho fan hâm mộ thích vô cùng.

Dạ Sắc đại thần nhân vật là nữ, mặc một thân áo Nga My hồng phấn đan xen trắng, lợi trảo vung lên xuyên toa giữa các tràng tranh tài, tạo cho người xem một loại cảm giác vô cùng sắc bén.

Trong giới eSports Võ Lâm, fan hâm mộ tôn sùng gọi Dạ Sắc là “Nữ Thần”, là một vị nữ thần hoàn toàn xứng đáng trong cảm nhận của vô số trạch nam.


Lý Tưởng tuy rằng chơi Đường Môn, nhưng mà nếu nói về tuyển thủ chuyên nghiệp mình thích nhất, chắc chắn là vị nữ thần Dạ Sắc này chứ không ai khác.

***

Bắc Kinh, năm giờ chiều.

Lúc Lưu Xuyên đến chỗ hẹn, Tần Dạ đã sớm ngồi ở chỗ kia chờ anh.

Nam nhân mặc bộ quần áo thường màu trắng, trên mặt đeo một chiếc kính râm to oạch, cảm giác đối lập càng khiến làn da anh ta thêm trắng. Đường nét gương mặt vô cùng tinh xảo, là điển hình mỹ nhân Đông Phương, chỉ có điều vẻ mặt hơi lãnh đạm, dễ làm người khác cảm thấy người này có vẻ rất kiêu ngạo, rất khó tiếp cận.

Cũng đúng, người này một khi mở miệng, tuyệt đối là sẽ phát ngôn những câu tức chết người không đền mạng. Trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, Tần Dạ nổi danh là sắc bén lại độc miệng, mắng người không có nửa chữ thô tục, lại từng câu từng chữ rét đến tận xương, khiến cho người bị mắng hận không thể tự đào hố chôn mình. Mà phong cách thi đấu của anh cũng thế, quyết đoán, sắc bén, ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình.

Trong số các cao thủ lưu phái thích khách, vị mỹ nhân mặt lạnh này hoàn toàn xứng đáng là cao thủ đứng đầu.

Nữ thần?

Các phóng viên trong giới nghe điều này đều phá lên cười.

Trong liên minh có quy định, tuyển thủ nếu không muốn lộ mặt trước công chúng thì khi tiến hành các loạt bài phỏng vấn có liên quan không được phép phô bày hình ảnh cá nhân của họ. Phong cách thi đấu của Tần Dạ tuy sắc bén nhưng tác phong lại không thích phô trương, rất nhiều tạp chí lẫn trang web khi làm bài phỏng vấn đều bị anh yêu cầu không đăng hình ảnh, cho nên phóng viên chỉ có thể dùng chữ viết để ghi lại các tin tức có liên quan đến “Dạ Sắc”. Mà nhân vật trong game của anh lại là nữ, cho nên rất nhiều fan hâm mộ đều lầm tưởng người điều khiển Dạ Sắc là con gái.

Con gái?

Các phóng viên mỗi lần nghe thấy điều này thực sự chỉ muốn phun máu vào mặt kẻ nói ra…

Có cái loại con gái mà chỉ dùng lời nói liền khiến cho người khác nghẹn họng muốn khóc sao?

Mỗi lần có tin tức về Dạ Sắc, đều là dùng “cậu”, là cậu ta đó! Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi, có phải lỗi chính tả đâu chứ…

Vậy mà tại sao vẫn còn nhiều người ngây thơ nghĩ rằng một thích khách sắc bén như Dạ Sắc là con gái cơ chứ?

Tần Dạ không phải muốn dùng điểm này để tạo sự nổi tiếng, anh chỉ là lười giải thích mà thôi, weibo của anh nhiều năm rồi không hề update, cũng gần mọc rêu xanh rồi…


Hai vị đại thần nổi tiếng nhất nhì giới eSports Võ Lâm đang bí mật gặp nhau.

Tần Dạ tháo kính râm trên mũi xuống, liếc mắt nhìn Lưu Xuyên “Lần này cậu trở về là để về trường tiếp tục đi học?”

Lưu Xuyên nói “Ừ, thời hạn tạm nghỉ học ba năm cũng sắp hết, không thể tiếp tục kéo dài nữa, cho nên tôi tính về trường học cho xong, tranh thủ lấy bằng đại học cùng chứng chỉ học vị.”

Tần Dạ hiểu rõ gật đầu, tay cầm menu lên gọi thức ăn. Nhà hàng tốc độ phục vụ cũng khá là nhanh, hai người vừa ăn vừa trò chuyện tán gẫu.

Lưu Xuyên hỏi “À phải rồi, Hoa Hạ bây giờ sao rồi?”

Tần Dạ không khách khí nói “Cậu rời đi nửa năm này, Lương Hải Tân tiếp nhận chức đội trưởng, chiến đội Hoa Hạ thành tích tuột dốc vô cùng nghiêm trọng, mùa giải trước lấy thành tích thứ tám tiến vào giải chính thức, vừa vào vòng đầu tiên đã bị đào thải, cảm giác bọn họ thi đấu cứ lơ lửng như đang mộng du vậy.”

Lưu Xuyên nghe vậy hơi nhíu mày.

Tần Dạ ngẩng đầu hỏi “Hoa Hạ bên kia biết tin cậu về chưa?”

Lưu Xuyên nói “Tôi mới về nước ngày hôm qua, chỉ kịp nhắn tin cho mỗi cậu, mấy người kia tôi chưa thông tri. Bất quá, tôi không tính liên hệ với bên Hoa Hạ, lần này trở về chủ yếu là về trường tiếp tục học cho xong mấy chương trình cùng môn còn thiếu, chuyện liên minh tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của tôi.”

Tần Dạ rất quen thuộc với Lưu Xuyên, cho nên cũng biết ba của Lưu Xuyên là Lưu Bác Viễn giáo sư, một vị thái đẩu nổi danh giới học thuật quốc nội, còn mẹ anh Dương Thu Ninh lại là danh nhân thương giới, con trai của một vị giáo sư nổi tiếng cùng một nữ cường nhân mà chỉ là một đứa bằng cấp tốt nghiệp phổ thông, truyền ra ngoài quả thật cũng hơi khó nghe.

Bởi vậy, tấm bằng đại học kia đối với Lưu Xuyên mà nói không có tác dụng thực tế, nhưng đối với ba mẹ lại là một loại an ủi về mặt tâm lý.

Năm đó vì chiến đội Hoa Hạ, Lưu Xuyên đã hy sinh rất nhiều, dứt khoát xin tạm nghỉ học một hơi ba năm, lôi kéo đội ngũ cỏ dại như Hoa Hạ chen vào hàng ngũ cường đội đứng đầu liên minh, còn lấy được chiến tích đại mãn quán lừng lẫy như vậy. Với cương vị là một đội trưởng, anh đã muốn kết thúc trách nhiệm của chính mình.

Bây giờ anh cần thời gian để đi làm những chuyện của mình, chiến đội Hoa Hạ đối với anh mà nói ngược lại đã trở thành gánh nặng.

Đầu năm nay, Tần Dạ cũng bởi vì chuyện Lưu Xuyên lui đội rời liên minh mà tức giận đến gọi điện mắng Lưu Xuyên một trận, nhưng nửa năm trôi qua, cơn giận cũng đã nguội, Lưu Xuyên không giải thích nguyên do Tần Dạ cũng lười hỏi, bèn lái sang chuyện khác “Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc ấy cậu đang học năm thứ 3 thì nộp đơn xin nghỉ tạm, bây giờ trở lại trường, chương trình học cũng không còn bao nhiêu đâu đúng không? Sang năm cỡ tháng 6 cũng có thể tốt nghiệp rồi?”

Lưu Xuyên gật đầu “Ừ.”


Tần Dạ hỏi “Sau khi tốt nghiệp rồi cậu tính thế nào? Kế thừa tâm nguyện ba cậu trở về đại học làm giảng viên, sau đó từ từ thi lên làm giáo sư? Hay là kế thừa di nguyện của mẹ, vào công ty công tác?”

Lưu Xuyên ngữ khí bình thản trả lời “Tất nhiên là trở lại thi đấu.”

Tần Dạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Nam nhân được di truyền diện mạo của ba mình, sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt cương lãng khiến cho vẻ ngoài của anh vô cùng anh tuấn, khoé miệng hơi hơi cong mang theo vẻ mỉm cười, khiến người khác có một loại ảo giác anh là người đáng tin cậy có thể dựa vào. Nhưng chỉ có ai quen lâu mới biết, người này ngoài mặt mỉm cười, thực tế trong bụng lúc nào cũng đầy ý nghĩ xấu, hố chết người không thèm chớp mắt, điển hình cho cái loại bán đứng người khác lại khiến người ta cảm động giúp kẻ xấu đếm tiền.

Chẳng qua, giờ phút này, ánh mắt của anh lại tràn đầy tự tin cùng bình tĩnh.

Lưu Xuyên nhẹ nhàng cong khoé môi, nói “Đường là mình đi, tự nhiên là do mình lựa chọn.”

Cho tới tận bây giờ, Tần Dạ mới chợt nhận ra, có lẽ lúc trước mình mắng Lưu Xuyên nhiều như vậy vốn dĩ là không tất yếu, người này thoạt nhìn có vẻ bất cần mọi thứ, kỳ thực cũng là loại người lý trí lại vô cùng bình tĩnh.

Hồi đầu năm Lưu Xuyên đột nhiên tuyên bố rời đội lui liên minh, thời điểm ấy cũng chính là lúc bắt đầu giải đấu mùa xuân, fan hâm mộ của chiến đội Hoa Hạ xếp hàng lôi kéo anh ở lại, có kẻ mắng chửi để giữ anh lại, cũng có người ngồi xem vào châm ngòi thổi gió cho xôm tụ… Cao thủ đứng đầu rời liên minh, khiến cho các diễn đàn liên tục vài ngày đều là tranh cãi mù mịt.

Nhưng mà, Lưu Xuyên vẫn tiếp tục im lặng rời đi, lưu lại một thân bêu danh “Đội trưởng vô trách nhiệm” “Kè đào binh nơi chiến trường”…

Nửa năm sau, anh trở lại, còn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra mỉm cười đương nhiên mà nói “Trở về thi đấu.”

Tựa như tất cả những bêu danh kia, đều không có can hệ gì với mình vậy.

Lưu Xuyên nhìn rõ ràng hết thảy mọi thứ, cũng tính toán rõ ràng hết thảy mọi thứ.

Ngay lúc còn trẻ, anh vì thành tích của Hoa Hạ, vô cùng quyết đoán đưa ra đơn xin tạm nghỉ học ba năm với trường, thời điểm ấy Lưu Xuyên vẫn chưa tròn hai mươi, đối với bất cứ sinh viên đại học nào mà nói thì cần rất nhiều dũng khí mới dám làm ra quyết định như vậy, mà Lưu Xuyên ngay cả mi đầu cũng chưa từng nhíu một cái, ngay tại thời điểm chiến đội gặp khó khăn nhất, dứt khoát tạm gác chuyện học của mình lại.

Sau đó, anh toàn thân toàn ý vùi mình đầu nhập vào chiến đội mà anh dẫn dắt, khai sáng các loại chiến thuật cùng đấu pháp, bồi dưỡng nên vô số tuyển thủ vĩ đại, mang chiến đội cỏ dại từng bước đăng quan thành cường đội hào môn xuất sắc nhất liên minh, bắt lấy thành tích đại mãn quán toàn năm…

Ba năm đến, thời hạn tạm nghỉ học cũng sắp kết thúc.

Nên anh cần trở về trường hoàn thành việc học, dựa theo nguyện vọng của ba mẹ lấy bằng đại học cùng bằng học vị, cho nên anh mới công thành lui thân rời khỏi Hoa Hạ, chuẩn bị dùng một năm để hoàn thành một tâm nguyện khác của mình.

Chờ đến tháng sáu sang năm tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc đó anh sẽ lại tiếp tục kiên trì tín niệm của mình, lựa chọn con đường mà mình cho là chính xác nhất để bước đi.

Lúc trước rời đi, trên mạng chỉ trích đầy rẫy, sang năm trở lại, chắc chắn sẽ lại là một hồi gây chiến cùng trào phúng…

Nhưng như vậy thì sao?


Con đường là của bản thân mình, anh sẽ tự mình lựa chọn.

Lưu Xuyên chính là một người quyết đoán như vậy, lựa chọn rời đi liền rời đi một cách lưu loát, khi trở về… cũng sẽ trở về một cách quyết đoán đầy tự tin.

Tần Dạ trầm mặc một lát, mới nói “Nếu cậu tính đợi giải đấu mùa thu sang năm trở lại, vừa lúc tháng 7 là kỳ chuyển hợp đồng, có dự định ký với chiến đội nào không? Hay là tính về Hoa Hạ?”

Lưu Xuyên lắc đầu “Tôi sẽ không trở về Hoa Hạ.”

Tần Dạ nói “Cậu là đội trưởng đầu tiên của Hoa Hạ, cũng là công thần lớn nhất của Hoa Hạ, muốn trở về cũng trở về Hoa Hạ chứ, tại sao?”

Lưu Xuyên cười nói “Tôi đã rời đi Hoa Hạ rồi, chẳng lẽ lại trở về ăn cỏ cũ? Kia chẳng phải là sẽ xúc phạm đội trưởng đương nhiệm sao?”

Tần Dạ nghe vậy liền trầm mặc.

Nói cũng đúng, cựu đội trưởng rời đi một năm đột nhiên trở về, đội trưởng đương nhiệm tình cảnh sẽ trở nên xấu hổ. Hiện tại đội trưởng của Hoa Hạ là Lương Hải Tân, tính cách có phần ôn hoà không nóng không lạnh, nếu Lưu Xuyên trở về, chắc chắn cậu ta sẽ vì áp lực bức bách mà nhường lại vị trí, nhưng như vậy đối với cậu ta cũng rất bất công.

Lưu Xuyên nói “Tôi không về Hoa Hạ, mà các chiến đội khác cũng không có vị trí thích hợp với tôi, để xem tình hình đã, tôi tính xem có thể lập một đội mới không.”

Tần Dạ nhíu mày “Tạo dựng một đội mới rất khó. Liên minh bây giờ không giống như hồi trước, cao thủ trong giới chuyên nghiệp nhiều như mây, đội ngũ nghiệp dư muốn chen chân vào cũng không dễ dàng, cậu muốn từ giới nghiệp dư khai quật tuyển thủ có tư chất không khó, nhưng tìm được một hai người thì miễn cưỡng, chứ muốn tìm đủ để ráp thành một chiến đội hoàn chỉnh… nghe không khác gì thiên phương dạ đàm.”

Lưu Xuyên đồng ý gật đầu “Cho nên mới nói, đội hữu phù hợp chỉ có duyên mới gặp chứ không thể cầu may được. Một năm này để nhìn tình hình xem thế nào đã rồi tính sau.”

Tần Dạ nghĩ nghĩ nói “Thật ra cậu có thể xét tới chuyện thả một ít tiếng gió ra ngoài, chỉ cần cậu chịu trở lại thì thiếu gì đội lao ra cướp người? Chờ đến sang năm cậu tốt nghiệp, đến tháng bảy liền chuẩn bị trở về, tới tháng tám trực tiếp tham gia giải đấu mùa thu.”

Lưu Xuyên nói “Nếu tôi gia nhập chiến đội khác kiểu gì cũng bị xếp vào vị trí đội trưởng hoặc phó đội trưởng, vây đội trưởng đương nhiệm phải làm sao? Mặt mũi làm sao đẹp nổi?”

Tần Dạ “…”

Này đích thực là một vấn đề đau đầu!

Địa vị của Lưu Xuyên trong giới liên minh thật sự rất khó mà vượt qua được, anh là đội trưởng của chiến đội duy nhất lấy được thành tích đại mãn quán toàn năm trong lịch sử liên minh, là Đường Môn đệ nhất, là tuyển thủ được nhiều người hâm mộ nhất, là cao thủ chiến thuật có thể dẫn dắt một chiến đội cỏ dại biến thành một trong bốn đội mạnh nhất liên minh…

Một người có thành tích lừng lẫy như vậy, chiến đội nào muốn kéo Lưu Xuyên về tuyệt đối phải dùng hợp đồng ưu đãi tương đương với đội phó hoặc đội trưởng…

Quả thật cứ như miếu nhỏ không chứa nổi đại phật, cũng là một loại xấu hổ…

Lưu Xuyên khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói “Không cần gấp, thời gian còn dài mà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.